Quân Chủ Chọc Phi

Chương 6: Chương 6




Nàng thật sự không biết tại sao lúc Dận Lệ không có mặt ở đây, sáu người trước mắt này lại thuận lợi xuất hiện rồi rời đi trước mắt nàng như vậy.

“Rốt cuộc hiện tại các ngươi đang nghỉ ngơi ở đâu? Không lẽ ở trong nhà lao của hoàng cung?” Lạc Dã Nhạn giật mình nhìn mấy vị nam nữ thoắt ẩn thoắt hiện như gió này. “Tại sao các ngươi có thể tự do đi lại như vậy?” Họ làm cho nàng cảm giác họ ở trong nhà lao của hoàng cung còn hoạt động tự nhiên hơn so với nàng ở tẩm cung Dận Lệ.

“Bởi vì bọn họ võ công cái thế.” Mai Phượng Tuyết kiêu ngạo nhìn nam nhân của mình nói. “Đúng rồi, ngươi vẫn tốt đó chứ? Hoàng thượng có khi dễ ngươi không?”

“Ta... Ta...” Đôi mắt đẹp của Lạc Dã Nhạn từ từ liếc nhìn mọi người, lại từ từ thu hồi lại. “Ta...” Nếu nói hắn không hề có những cử chỉ thân mật làm cho nàng đau đến chết đi sống lại nữa, vậy mấy ngày nay cũng coi như là hắn không có khi dễ nàng?

Trừ việc hắn nói muốn nàng làm hoàng hậu của hắn thì thực sự hắn đối với nàng cũng không tệ lắm. Vấn đề là nàng muốn làm hoàng hậu của hắn sao?

Nàng cảm thấy là lạ... Nhất là hắn nói xem biểu hiện của nàng như thế nào hắn mới quyết định có muốn bỏ qua cho bọn họ hay không...

“Ngươi nói cái gì?” Hoa Nhan Hi dịu dàng ngưng mắt nhìn Lạc Dã Nhạn đang nói lung tung.

“Ách...” Trong đầu Lạc Dã Nhạn linh quang chợt lóe.”Đúng rồi, mấy nam nhân các ngươi võ công cái thế, tại sao không nhanh chạy trốn tới chân trời góc biển đi?” Như vậy nàng cũng không cần đau đầu vì việc có muốn làm hoàng hậu hay không.

“Không được!” Hình Y Thảo nhảy ra nói chuyện. “Ngươi không phải biết hắn rất ác liệt sao? Nếu chúng ta chạy trốn, hắn nhất định sẽ lật khắp thiên hạ tìm chúng ta, hơn nữa có thể vì tìm ra chúng ta không tiếc ra tay tàn sát...”

“A?” Lạc Dã Nhạn khiếp sợ. “Hắn sẽ tàn nhẫn như vậy sao?” Nói thật, càng lúc nàng càng cảm thấy hắn không có hư hỏng như vậy... Mặc dù lúc trước cũng cảm thấy hắn không tốt, nhưng mà hắn cũng không có làm tổn thương nàng, trừ lần đầu tiên làm cho nàng rất đau ra... Hơn nữa thực ra rất đau này cũng là làm cho người ta rất yêu thích...

“Làm sao không biết? Hắn chính là một người tàn nhẫn như vậy.” Mai Phượng Tuyết ở một bên cổ vũ. “Nếu không ngươi nghĩ rxem tại sao chúng ta lại bị giam ở trong nhà lao hoàng cung? Nếu thật có thể trốn, chúng ta đã sớm trốn đến nơi không ai biết.”

“A?” Lạc Dã Nhạn nghe xong sửng sốt.

Họ nói hình như rất có lý. Nếu thật có thể đi, bọn họ sao lại không đi, còn ngây ngốc ở đây bị nhốt?

“Hiện tại ngươi cùng hắn thân cận nhất, chỉ có ngươi có thể cứu chúng ta thôi.” Ba nữ nhân cùng dùng giọng nói điềm đạm đáng yêu cẩu khẩn với Lạc Dã Nhạn.

“Cái này...” Lạc Dã Nhạn dừng một chút, chậm rãi mở miệng. “Trên thực tế, hoàng thượng nói với ta một chuyện...”

“Chuyện gì?” Sáu đôi mắt to trắng đen rõ ràng cùng nhau nhìn chằm chằm nàng.

“Chính là... Ừ... Hắn muốn ta làm hoàng hậu của hắn.” Lạc Dã Nhạn đem chuyện xảy ra nói với mọi người.

“Vậy rất tốt a! Điều này chứng tỏ ngươi thật sự bắt được tim của hắn... Nhanh đồng ý một chút a!” Hình Y Thảo cũng kích động nói.

“Vấn đề là, ta chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, đột nhiên nhảy lên làm hoàng hậu, chuyện này không phải rất kỳ quái sao?” Lạc Dã Nhạn vẫn là sợ hãi đối với cái danh hiệu này.

“Cái này thì có cái gì kỳ quái?” Mai Phượng Tuyết nhíu đôi mày thanh tú. “Có hoàng hậu nào sinh ra liền là hoàng hậu hay sao?”

“A?” Lạc Dã Nhạn nghe Mai Phượng Tuyết nói như vậy, cũng không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Mai Phượng Tuyết nói hình như rất đúng đắn làm cho nàng hoàn toàn không có cách nào phản bác. “Nhưng là... Nhưng là... Ta chính là cảm thấy... Nói thế nào...”

“Ngươi đến tột cùng có nguyện ý cứu chúng ta hay không?” Hình Y Thảo gấp gáp nói thẳng, căn bản không cho Lạc Dã Nhạn thời gian ấp úng.

Lạc Dã Nhạn hoảng sợ cả kinh. “Cứu các ngươi? Ngươi biết đối thoại giữa hoàng thượng và ta?” Kỳ quái, nàng cái gì cũng chưa có nói a!

“Ta không biết a! Giữa ngươi và hoàng thượng có nói chuyện gì sao?” Hình Y Thảo mở to mắt đảo qua đảo lại nhìn về phía Lạc Dã Nhạn.

Lạc Dã Nhạn chịu đựng ánh mắt tò mò của mọi người, chậm rãi nói ra: “Ta đã hỏi hoàng thượng, nếu như mà ta đồng ý làm hoàng hậu của hắn, hắn có thể bỏ qua cho các ngươi hay không?”

“Hắn nói thế nào?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

“Hắn nói xem biểu hiện của ta...” Lạc Dã Nhạn băn khoăn lo lắng xoắn đầu ngón tay. “Nhưng mà ta thật sự không biết hắn muốn ta biểu hiện như thế nào...”

“Cái này không quan trọng.” Hình Y Thảo cấp bách nhảy ra ngăn cản Lạc Dã Nhạn tiếp tục nói. “Quan trọng là, ngươi có muốn cứu chúng ta hay không?”

Lạc Dã Nhạn ngẩn người, mắt đẹp nhìn thẳng vào ba cặp bích nhân trước mắt. “Dĩ nhiên muốn.”

“Vậy cầu xin ngươi gả cho hoàng thượng làm hoàng hậu, có được hay không?” Hai mắt Hoa Nhan Hi gắt gao nhìn Lạc Dã Nhạn, đắm đuối đưa tình, trình độ khiến Hoa Thiếu Khanh ở sau lưng nàng nhìn thấy đều muốn ghen tỵ rồi.

“Được...” Lạc Dã Nhạn mặc dù rất muốn đấu tranh, nhưng mà tình thế bức người, nàng thật sự cũng không có cách nào hạ quyết tâm từ chối.

“Cám ơn ngươi! Chúng ta cả đời này cũng sẽ cảm tạ đại ân đại đức của ngươi!” Ba nữ nhân vô cùng cảm kích cúi người với nàng.

“Không cần đa lễ như vậy... Ta đảm đương không nổi...” Lạc Dã Nhạn hốt hoảng nói.

“Thật rất cảm tạ ngươi.” Ba nữ nhân trăm miệng một lời nói, lén lút trao đổi một nụ cười chuẩn bị xem kịch vui.

Họ sẽ đem Lạc Dã Nhạn giao cho Dận Lệ, cũng không phải đơn thuần chính là tốt bụng muốn thúc đẩy nhân duyên của bọn họ như vậy. Họ rất ác độc đã sớm nghĩ khá nhiều phương pháp xử lí tuyệt diệu, muốn lợi dụng Lạc Dã Nhạn chỉnh Dận Lệ một chút!

***

“Hoàng thượng đã lâu không tới tìm ta rồi...” Vu mỹ nhân u buồn ở trong ngự hoa viên ăn năn hối hận. Mặc dù còn chưa có bị đưa vào lãnh cung, nhưng nàng đã giống như là ở trong lãnh cung rồi.

“Ai, hoàng thượng cũng đã lâu chưa có tới chỗ ta...” Triệu Tiệp Dư cũng số khổ giống nhau nói.”Từ sau khi tứ đại mỹ nhân đến, hoàng thượng giống như quên ta...”

“Tứ đại mỹ nhân là cái gì? Có cơ hội ta nhất định sẽ... Chúng ta cũng đã từng là mỹ nhân hoàng thượng chọn tiến vào cung a!” Lý Chiêu Dung tức giận bất bình nói.

“Là cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn không biết, gần như đêm nào hoàng thượng cũng ôm lấy một người đẹp trong số đó không? Hơn nữa nữ nhân kia đã quang minh chính đại vào tẩm cung hoàng thượng!” Quách Chiêu Nghi oán hận nói. “Ngươi chỉ ở nơi này tức giận thì được cái gì?”

“A?” Lý Chiêu Dung cau đôi lông mày thanh tú. Thật sự nàng chỉ đang suy nghĩ tứ đại mỹ nhân là cái gì mà không có đi thám thính xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

“Các ngươi ai cũng đều chỉ ở nơi này thở dài, không chủ động xuất kích, ai biết tâm hồn hoàng thượng sẽ bị bắt đi nơi nào rồi?” Quách Chiêu Nghi phẫn hận mà nói.

“Chủ động xuất kích? Chúng ta phải làm sao đây?” Vu mỹ nhân nói lên nghi vấn.

“Rất đơn giản!” Triệu Tiệp Dư giương cao lông mày thanh tú. “Dùng thủ đoạn mà bình thường chúng ta đối đãi lẫn nhau là đủ rồi!”

Dù sao việc bọn họ giỏi nhất chính là tranh giành tình nhân, phá hoại hình tượng người khác, để cho mình có cơ hội đấu vòng kế tiếp.Họ chỉ cần dùng biện pháp giống nhau đi đối phó với kẻ địch trước mắt là đủ rồi!

***

“Ngươi... Ách... Ta...” Lạc Dã Nhạn nhẹ chân nhẹ tay đi tới ngự thư phòng, nhìn Dận Lệ đang chuyên chú phê duyệt tấu chương gấp.

Không có biện pháp, nếu đã quyết định làm hoàng hậu, sẽ phải dũng cảm đối mặt, không tự mình đến nơi này nói với hắn, còn liều chết chờ hắn ép hỏi, dường như không thể nói được.

“Chuyện gì vậy?” Dận Lệ mỉm cười nhìn nàng lắp ba lắp bắp, bèn vẫy tay ý bảo nàng đến gần hắn.

“Ta... Ách... Ngươi...” Lạc Dã Nhạn ngây ngốc đến gần hắn. “Ta tới nơi đây là có chuyện muốn nói cho ngươi biết.”

“Có chuyện gì cần nói cho ta?” Dận Lệ kéo nàng vào trong ngực, con mắt chứa ý cười nhìn đôi mắt to tròn đen sáng của nàng. “Tiểu Dã Nhạn nhi của ta.”

Lạc Dã Nhạn giật mình.”Ách...” Tại sao khi hắn nhìn như vậy, nàng lại không biết mở miệng như nào?

“Úp úp mở mở làm gì? Có lời gì không dám nói cho ta biết? Nàng muốn nói nàng rất thích ta sao?” Môi Dận Lệ hiện lên nụ cười, cố tình suy đoán.

“A? Không phải, ta làm sao sẽ... Ta muốn nói là...” Lạc Dã Nhạn dưới tình thế cấp bách, lời nói càng thêm ấp úng.

“Là cái gì?” Dận Lệ dù bận vẫn ung dung chờ đợi nàng lên tiếng.

“Ta... A, ta muốn hỏi là ngươi có phi tần khác hay không?” Lạc Dã Nhạn cũng không biết tại sao đột nhiên mình thốt ra câu nói này. Chỉ là chính nàng cũng cảm thấy rất xấu hổ. Trước kia một chút nàng cũng không quan tâm quốc gia đại sự, ngay cả hoàng thượng cưới bao nhiêu thê thiếp đều không biết được.

“Hỏi cái này làm cái gì?” Dận Lệ hơi nhíu lại mày rậm.

“Ách...” Lạc Dã Nhạn lại bắt đầu ấp a ấp úng. “Ta nghĩ là ngươi nhất định có những phi tử khác nha, có lẽ họ mới là người muốn làm hoàng hậu của ngươi... Không, phải nói, họ mới thích hợp làm hoàng hậu của ngươi mà không phải ta, có đúng hay không?” Nàng đang nói cái gì vậy? Nàng tới đây cũng không phải để nói những thứ này, tại sao cuối cùng liền thay đổi thành như vậy đây?

“Nàng đang nói cái gì?” Dận Lệ môi mỏng phát ra ý cười lạnh, hiển nhiên là tức giận.

“Ngươi nhất định có phi tử khác, không phải sao?” Lạc Dã Nhạn kiên nhẫn hỏi tới cùng. “Vậy tại sao ngươi không muốn họ làm hoàng hậu của ngươi, mà muốn ta đây?”

Kỳ quái, nàng rõ ràng không muốn nhắc tới việc này, tại sao lời nói cuối cùng lại biến điệu a? Lạc Dã Nhạn tức giận tới mức muốn tự vả miệng mình.

“Tiểu Dã Nhạn nhi của ta, ta chính là muốn nàng, không cần người khác.” Dận Lệ ngưng mắt lộ ra một loại khí phách không thể thay đổi.

“Ách...” tay chân Lạc Dã Nhạn lại bắt đầu luống cuống.”Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta chưa đủ tốt, không đủ để làm hoàng hậu của ngươi sao?”

Trời, tại sao nàng cũng không có suy nghĩ trước mà đã nói ra?

“Không phải là không tốt, chỉ có có muốn hay không.” Dận Lệ môi hiện ra nụ cười cuồng tứ. “Ai dám nói nữ nhân ta muốn không tốt?”

“Ách...” Nghe xong lòng dạ rối bời một phen. “Có thể rất nhiều người không dám nói ở trước mặt ngươi, nhưng mà mọi người hay bí mật len lén nói a.”

“Nàng quá coi thường bản mình rồi.” Dận Lệ ném một câu cho nàng.

“Nào có!” Ngược lại lúc này Lạc Dã Nhạn rất hùng hồn phản bác. “Ta rất rõ ràng ta bản thân ta như thế nào.”

“Vậy sao?” Dận Lệ vuốt ve gò má mềm mại bóng loáng trước mặt, con mắt màu mực tinh anh phát sáng không nháy mắt chăm chú nhìn nàng, khẽ mở miệng. “Đây chính là điều mà nàng đặc biệt chạy tới ngự thư phòng muốn nói với ta sao?”

Hắn còn tưởng rằng sau khi ba cặp khoáng nam oán nữ rảnh rang quấy rầy xong, nàng sẽ có thay đổi chứ, không nghĩ tới vẫn như cũ.

“Ách...” Cũng không giống như vậy nhưng mà hình như nàng cũng nói không ra được một ít lời nói muốn làm hoàng hậu của hắn... Làm thế nào đây? Nếu nàng không nói ba cặp tuấn nam mỹ nữ sẽ sao đây...

“Nàng muốn làm hoàng hậu của ta thật sao?” Dận Lệ ánh mắt tối tăm bùng cháy một ngọc lửa, chớp cũng không chớp chăm chú nhìn nàng.

“Ách...” Lạc Dã Nhạn tâm hoảng ý loạn từ trên đùi của hắn nhảy xuống. “Ta còn có chuyện... Trước nói với ngươi đến đây thôi, ta đi trước.”

“Có chuyện gì sao?” Dận Lệ một tay kéo tiểu Dã Nhạn đang muốn chạy trở về. “Trừ ta ra, nàng ở trong cung còn có chuyện gì?”

“Ách...” Lạc Dã Nhạn lại bắt đầu ấp úng, ở trong lòng hắn muốn cử động hai cánh tay.

“Nếu không có chuyện, hãy theo giúp ta.” Dận Lệ thật sự cũng không ép nàng, chỉ là bờ môi phiếm nụ cười tà ác, ôm chặt nàng.

“Nhưng không phải ngươi còn có chuyện sao?” Lạc Dã Nhạn chỉ vào một chồng lớn tấu chương gấp trên bàn cần hắn phê duyệt.

“Nàng ngồi xem ta làm không được sao?” Bên môi Dận Lệ phiếm nụ cười gian xảo xấu xa.

“Ách, ta sợ như vậy sẽ quấy rầy ngươi, làm cho ngươi không chuyên tâm...” Lạc Dã Nhạn nhìn nụ cười bên môi của hắn, đột nhiên ý loạn tình mê.

“Yên tâm, ta sẽ chuyên tâm.” Dận Lệ vững vàng ôm nàng ở trên đùi, ngược lại thật bình tĩnh bắt đầu phê duyệt tấu chương gấp.

Lạc Dã Nhạn nhìn hắn bắt đầu nghiêm túc xử lý quốc sự, nhất thời sững sờ. Làm thế nào? Hắn rất chuyên tâm làm việc nhưng mà nàng sẽ không a! Hiện tại nàng hoàn toàn không thể chuyên tâm, đầu óc cũng hóa thành bùn nhão á!

“Như thế nào? Hiện tại xuân phong đắc ý đi? Chúng ta đã giúp ngươi tìm được một hoàng hậu!” Hình Y Thảo dương dương đắc ý nói.

Bọn họ vẫn rất tốt bụng trước hết đi ra ngoài chơi sau đó mới trở về nghiệm thu thành quả! Nói vậy tiểu Lạc đã tỏ rõ nguyện ý muốn làm hoàng hậu của hắn chứ?

Dận Lệ ngước mắt nhàn nhạt liếc Hình Y Thảo một cái. “Ta vốn nghĩ đến đám các ngươi làm bừa làm loạn sẽ rất thành công, nhưng khi nhìn tới vẫn như cũ chỉ là làm bừa làm loạn hơn thôi.”

“Xem ra chuyện này tiến hành không được thuận lợi?” Đường Hiệu nhíu mày.

“Cũng không phải không thuận lợi, chỉ là tiểu Dã Nhạn vẫn còn núp ở trong vỏ của mình thôi.” Dận Lệ nhẹ nhàng nói.

“Gì? Như vậy làm sao có thể chơi vui?” Mai Phượng Tuyết lắc lắc gương mặt, rất rõ ràng đem chuyện hôn nhân của người khác trở thành trò chơi.

“Không chơi vui như thế nào.” Dận Lệ hơi nhíu lông mày. “Nàng ấy quá xem nhẹ bản thân mình. Đây không phải là chuyện tốt.”

“Nàng ấy cảm thấy không xứng với ngươi, có đúng hay không?” Hoa Nhan Hi cảm động lây.

“Đúng.” Dận Lệ khẽ kéo môi, cười lên.

“Yên tâm, chúng ta cố gắng lần nữa, nàng ấy sẽ nguyện ý làm hoàng hậu của ngươi!” Mai Phượng Tuyết lấy lại tinh thần khi bại khi thắng cười nói.

“Chỉ sợ rằng dù các ngươi cố gắng thế nào đều không có tác dụng.” Dận Lệ sau nửa ngày trầm ngâm. “Có lẽ phải đến phiên ta hạ mãnh dược mới được.”

“Hạ mãnh dược?” Nghe ba chữ như thế, đại vương nổi danh về xuân dược Hình Y Thảo hai mắt bỗng nhiên sáng lên. “Thì ra là ngươi đã không được rồi sao? Nói sớm đi! Đúng lúc ta ở chô này điều chế một đống xuân dược tốt cho ngươi.”

“Rượu thuốc của tướng công nhà ta cũng để cho ngươi sử dụng miễn phí.” Mai Phượng Tuyết cũng cười ngân thiện chí gia nhập hàng ngũ quyên tặng.

“Ta còn có thể đem hoa dại cỏ dại gần nhà chúng ta cho ngươi dùng - mặc dù ngay cả bàn thân ta cũng làm không rõ lắm cây đó là cây gì.” Hoa Nhan Hi ý tứ không tốt le lưỡi một cái.

“Đa tạ ý tốt của các ngươi, chẳng qua ta nghĩ, theo năng lực của ta, chưa đến mức cần dựa vào ngoại lực. Những thuốc kia để lại cho chính tướng công các ngươi, ta nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng hưởng dụng.” Dận Lệ vô cùng có phong độ cảm tạ ba tẩu tẩu.

“Ngươi không cần khách khí như vậy nha, tiểu đệ. Chúng ta cũng không cần a.” Đỗ Trọng Khang ôn hòa vỗ vỗ vai Dận Lệ.

“Không phải ta khách khí, ta cũng chỉ là nói sự thật.” Dận Lệ cười đến rất tà ác. “Các ngươi chính là chưa từng hiền lành sử dụng tài nguyên, thê tử mới có thể vui vẻ như vậy, nhàm chán mới hốt hoảng...” Giống như cái đó nhà hắn, đã sớm bị hắn giải quyết rồi.

“Cái gì? Tình cảm vợ chồng chúng ta rất là tốt, cho nên tinh lực mới dồi dào như vậy có được hay không?” Ba nam nhân vẫn là khí định thần nhàn, cô nàng nóng nảy Hình Y Thảo cũng đã bắt đầu nổi cáu. “Là bản thân ngươi quá kém không giải quyết được tiểu Lạc, chúng ta mới đến giúp ngươi một chút!”

“Ai nói ta không giải quyết được nàng?” Dận Lệ nhướng cao lông mày anh tuấn, bên môi nổi lên nụ cười yếu ớt. Thiên hạ này không có người hắn không giải quyết được.

“Là thật sao? Vậy chúng ta sẽ chờ xem kịch vui!” Hừ, vốn là nghĩ sau khi giúp hắn, mới bắt đầu quấy rối chờ xem kịch vui, hiện tại cũng không cần tiếp tục giúp một chút việc rồi, Hình Y Thảo nàng quyết định trực tiếp chờ xem kịch vui!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.