Quận Chúa! Đừng Náo Thiên Hạ Nữa

Chương 16: Chương 16: Hỏa Lân Kỳ




“Mọi người lui xuống hết đi, ta có chuyện muốn nói với Phong nhi” Huyết Mị đem tầm mắt nhìn qua tiểu Lục và tiểu Thanh khẽ lên tiếng đem bọn họ đuổi ra ngoài, hắn còn chính sự phải giải quyết cho nhanh nếu không hắn sợ mình không kiềm nổi mà ngất đi.

“Vâng.” Hai người theo chân Sơ Vân lưu luyến mà rời khỏi, trước khi đi vẫn nhìn chằm chằm mấy vết thương trên người chủ nhân, đi theo người đã lâu, bọn họ đã bao giờ thấy người bị thương đến mức này đâu.

“Sư phụ, sao người lại bị thương đến mức này?” Thấy bóng hai người đã khuất sau tấm bình phong, Tuyết Phong nhíu mày quay lại nhìn người vẫn đang nằm ngã ngớn trên giường, ngón tay trắng nõn khẽ xoa chút cao lạnh lên những vết thương đã tụ máu. Người này một lần mất tích là bảy ngày, sau khi trở về lại một thân trọng thương không chỉ bên ngoài khắp người xây sát mà nội lực cũng bấn loạn, rốt cuộc hắn đã đi đâu làm gì mấy ngày qua.

Huyết Mị nhìn đôi chân mày thanh tú đang khẽ nheo lại, bất chợt cảm thấy hài lòng, xem ra mấy ngày qua của hắn cũng không đến mức vô ích. Tiểu đồ đệ của hắn cũng không quá lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài a, còn biết lo lắng cho hắn nha, thật là đáng yêu.

Bàn tay khẽ nâng lên, rút thanh chủy thủ bên dưới gối, khẽ dùng chút sức trên ngón trỏ lập tức chảy ra một dòng máu đỏ thẳm.

Tuyết Phong trợn tròn mặt nhìn hành động của Huyết Mị, môi khẽ mấp máy, vốn muốn kêu lên một tiếng, nhưng lời chưa tới cửa miệng đã bị ngón trỏ của Huyết Mị chặn lại.

Khoang miệng trong phút chốc tràn ngậm máu là máu, vị máu mang theo một hương thơm lạ lùng từ từ xâm nhập khắp nơi trong khoang miệng, ngón tay Huyết Mị có chút lạnh lạnh khẽ nhấn xuống cái lưỡi mềm mượt, ép Tuyết Phong đem tất cả máu nuốt xuống.

Ngay khi cảm nhận được sự hiện diện của ngón tay trong miệng, Tuyết Phong đã vùng mình muốn tránh đi, nhưng cổ tay đã bị Huyết Mị nắm chặt lại, cô lại không dám dùng sức quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến vết thương trên vai, đành phải ngồi yên ngậm chặt ngón tay không dám cử động. Đôi mắt mở to chống lại với ánh mắt của Huyết Mị.

Con người này rốt cuộc muốn làm cái trò gì đây, máu vẫn dần dần tràn đầy trong khoang miệng của cô, tuy không muốn nuốt xuống nhưng trong máu lại không hề có vị như bình thường mà có chút vị ngọt khác thường, khiến cô đôi khi kiềm không được muốn nuốt xuống, không chỉ như thế, mà trong đầu cô đột nhiên có một ý nghĩ thoáng nhanh qua.

Hút hết vị máu này!

Tuyết Phong rùng mình với ý nghĩa này, nó giống như có sức quyến rũ, ý nghĩ vốn chỉ thoáng qua lại lần nữa xuất hiện, thậm chí Tuyết Phong còn cảm nhận được hàm răng của bản thân đang dùng lực, như muốn ép máu ra nhiều hơn. Cô lần nữa vùng mình thoát khỏi gọng kiềm của Huyết Mị, ngón tay trong miệng cô vẫn như cũ đè xuống muốn cô nuốt những thứ trong miệng xuống.

Tuyết Phong cảm nhận được lý trí của mình đang bị ăn mòn dần đi, ngay cả cơ thể cũng dần nằm ngoài tầm kiểm soát, ý thức được điều gì, cô lại cố dùng sức mà vũng vẫy, cũng không thèm để ý đến vết thương trên người của Huyết Mị, cô chỉ biết nếu không nhanh chóng rời khỏi cô sẽ hút đến cạn máu của hắn.

“Nếu không nuốt chúng, thật là uổng hết công sức mấy ngày qua của ta.” Huyết Mị nhìn tiểu cô nương trước mặt, nhẹ giọng thều thào ra một câu. Vốn hắn chẳng còn chút sức lực nào để mở miệng, dồn chút sức cuối để kìm chặt cô lại cùng giữ vững tinh thần không ngất đi trước khi mọi việc xong xuôi nếu không quả thật bao khổ lực mấy ngày nay đều tiêu tan hết hơn nữa tính mạng của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tuyết Phong nhíu mày không hiểu câu này của Huyết Mị, hắn biết việc hắn đang làm quỷ mị đến mức nào hay không lại còn ở đây mà nói câu đó.

Đột nhiên, ngón tay khẽ khấy động trong khoang miệng của Tuyết Phong, khiến cô khó chịu mà đem nuốt xuống.

‘Phựt.’

Tuyết Phong cảm nhận được tia lý trí cuối cùng trong đầu mình bị cắt đứt, cơ thể đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Ánh mắt không còn vẻ lạnh nhạt điềm nhiên như thường ngày mà nheo lại lộ rõ vẻ khát máu. Bàn tay không dùng sức thoát khỏi bàn tay đang cằm chặt cổ tay nữa mà nâng lên đem ngón tay trong miệng giữ chặt, dùng sức đem máu hút mạnh.

Mùi vị tuyệt hảo nhanh chóng tràn khắp khoang miệng, khiến Tuyết Phong không kiềm được mà dùng lực nơi răng nanh, đem ngón tay Huyết Mị cắn xuống, dòng máu tràn ra lại càng nhiều. Hương vị này khiến máu trong người cô như sôi trào, không ngừng không ngừng muốn nhiều thêm nữa.

Huyết Mị nhíu mày chịu đựng cơn đau ngay đầu ngón tay, hắn cảm thấy thân thể dần lạnh dần đi, một chút sức lực cũng không còn, cánh tay vốn nắm chặt cổ tay Tuyết Phong cũng đã buông lỏng lúc nào thậm chí hắn con không hề cảm nhận được độ ấm của bàn tay. Ngực đã bắt đầu thiếu dưỡng khí, lý trí mơ màng chính hắn cũng không còn biết mình đang và nên làm gì.

Hắn tự hỏi, liệu có phải hắn sặp bị hút cạn máu mà chết hay không.

Ngay giây phút cuối cùng trước khi hoàn toàn hôm mê, hắn nghe thấy bên tai có tiếng ồn, có vài người đã tiến vào còn có tiếng la hét của Sơ Vân, hắn biết mình đã an toàn.

“Mau dừng lại, ngươi muốn giết hắn hay sao?” Sơ Vân đi sắc thuốc quay về liền chứng kiến cảnh tượng khiến hắn hoảng sợ đến mức đem chén thuốc mới sắc được ném qua một bên, nhanh chóng chạy đến đem Tuyết Phong kéo ra một bên, dùng hết lực mà giữ chặt lấy thân nàng.

“ Tiểu Lục, tiểu Thanh mau nâng chủ tử của các người nằm ngay ngắn lại, che mũi lại đem ngón tay của hắn cầm máu lại mau.” Sơ Vân khó khăn kiềm chặt Tuyết Phong đang vũng vẫy trong lòng một bên hét lên phân phó hai người kia nhanh chóng thu sắp cho Huyết Mị.

Tiếng hét làm tiểu Lục cùng tiểu Thanh nhanh chóng tỉnh lại trong cơn hoảng sợ. Hai người vừa nhìn thấy gì a? Tiểu chủ tử đem ngón tay của chủ nhân hút mạnh, bên khóe miệng còn có lưu dòng máu chảy xuống, còn chủ nhân cả ngươi đã lịm đi, sắc mặt tím tái…tựa như một cổ thi thể. Hai người rùng mình nhanh chóng lấy vạt áo che mũi lại, đem người chủ nhân chỉnh cho chỉnh tề lại, đem ngón tay băng bó lại.

Cả người chủ nhân lạnh như băng nếu không phải trên mạch còn khẽ đập, bọn họ đều không tin được chủ tử còn sống.

Sở Vân có chút khó sử với tiểu nữ hoàng trong lòng, tuy nói cô mới chỉ có mười hai nhưng thời gian qua luôn chú trọng tập luyện lại thêm lúc nãy uống Hỏa Kỳ Lân tuy chưa vận công đem nó hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nhưng sức lực cũng không dễ dàng khống chế. Vốn một thân thủ không kém Huyết Mị vậy mà bây giờ giữ cô trong lòng có chút khó khăn, nhưng hiện tại đang trong quân doanh mà đánh xỉu cô liệu có bị cho là thích khách mà bị đuổi giết hay không.

Đang mê man chìm trong suy nghĩ, Sở Vân lại cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ vùng cổ.

Chết tiệt! Sao hắn lại quên mất người ăn Hỏa Kỳ Lân vào liền thành quỷ hút máu, nếu không kiềm chết lại cô sẽ đi hút máu hết mọi người. Tâm trí cô lúc này không như bình thường, chỉ luôn cảm thấy khát máu và không bao giờ thấy đủ, sẽ hút cho đến khi bị tẩu hỏa nhập ma vì máu nhiều người mà hoà với Hỏa Kỳ Lân sẽ phản kích lại cơ thể khiến cô bỏ mạng.

Không kịp suy nghĩ nhiều thêm, Sở Vân điểm vào huyệt ngủ đem cô thả lên giường nằm song song với Huyết Mị. Vết thương trên cổ tuy không nặng nhưng lượng máu chảy ra cũng không ít, hắn chỉ cảm thấy toàn thân hiện tại rã rời, một phần vì mất máu ngoài ra là vì ban nãy bị Tuyết Phong giằn qua giữ lại một trận mệt đứt hơi.

“ Khụ...”

“A...Chủ tử.” Tiểu Thanh cùng Tiểu Lục đứng một bên uy dược cho Huyết Mị, liền thấy chủ tử có chút khẽ động liền reo lên. Sở Vân ngồi một bên cũng bật dậy xem tình hình của Huyết Mị, hắn không chỉ bị mất máu nhiều mà còn phải chịu công phản của Hỏa Kỳ Lân, nếu sơ suất chỉ có thể mất mạng.

“Mị, ngươi thế nào rồi?” Sơ Vân cúi người đem ngón tay đặt lên trên cổ tay kiểm tra mạch cho Huyết Mị, cảm thấy mạch tuy còn yếu nhưng cũng đã không còn rối loạn như ban đầu thì mới an tâm mà thở phào một tiếng. Cái tên tâm tình bất định này vậy àm lại có ngày vì người khác lại gây nguy hiểm cho bản thân.

Huyết Mị mơ màng mà tỉnh dậy, hắn chỉ biết mình còn một việc rất quan trọng cần phải thức nhưng vẫn chưa nhớ ra là việc gì nên ánh mắt vẫn mê man nhìn xung quanh. Đến khi tầm mắt nhìn thấy một tiểu cô nương đang nằm bên cạnh hắn thì mới định thần lại được những gì đã xãy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.