Từng câu từng lời của Tần Đế khiến cho ba huynh muội Diệp thái tử tràn đầy sát khí, móng tay
Bảo Bảo cắm sâu vào lòng bàn tay. Thì ra phụ vương mẫu phi đều do nàng
ta hại chết.
''Hahaha, ngươi biết chân tướng thì sao chứ? Chẳng
phải sáu năm qua ngươi cũng chẳng dám giết ta báo thù cho đệ đệ cùng sư
muội ngươi hay sao?'' Lăng Bảo Châu cường điên cuồng.
''Người ta
nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng Tần Tung ngươi lại giết chết nữ nhi
ruột của mình. Ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.''
''Lăng
Bảo Châu, ngươi bớt giả bộ đi, Tần Lệ không phải cốt nhục của phụ hoàng. Chẳng ngươi là người rõ ràng nhất ư?'' Diệp thái tử hừ lạnh.
''Kế hoạch của ngươi không phải là sau khi hạ xong xuân dược, đẩy nữ nhi bảo bối của ngươi gánh tội thay. Sau đó ra mẫu thân hiền từ bi thương khóc
lóc sao?'' Tứ hoàng tử nhìn Lăng Bảo Châu như nhìn thấy thứ gì đó rất
ghê tởm ''Tần Lệ là cốt nhục của ngươi cùng Lăng thừa tướng đi, thật ghê tởm.''
''Sau đó giá họa, à không, tiết lộ chuyện tạo phản cho
Lăng thừa tướng, sau đó cao chạy xa bay? Bản quận chúa nói đúng không.”
Bảo Bảo nhướng mày nói.
”Do ông ta đáng chết, ông ta cưỡng bức
chính nữ nhi ruột của mình. Chỉ vì ta có khuôn mặt giống sủng thiếp đã
chết của ta. Tần Tung ngươi chẳng phải bị ta cho đội nón xanh sao hả,
ngươi không phải cũng chạm qua thân thể dơ bẩn của sao? Hahaha” Giọng
cười khiến người khác nổi cả da gà của Lăng Bảo Châu thật đáng sợ mà.
”Ngươi cho rằng trẫm sẽ chạm lên thân thể dơ bẩn, tám địa độc như rắn rết của ngươi hay sao, hử?” Tần Đế lạnh lùng nói.
”Người đó...” Lăng Bảo Châu ú ớ.
”Là thị vệ thị tẩm ngươi.” Tần Đế giải đáp thắc mắc cho nàng.
”Tần gia các người quả nhiên ác độc, hừ. Phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho
ngươi nếu ngươi dám giết ta.” Ông ta thương yêu khuôn mặt này như vậy
thì làm sao có thể để nàng chết được chứ.
”Ngươi yên tâm, qua đêm nay, Cửu tộc Lăng gia, chết!” Diệp thái tử hảo tâm nhắc nhở.
”Người đâu, mang ả ta đến Diêm Vương điện tầng thứ 18. Bảo Quỷ tầng chủ chiếu cố ả thật tốt.” Diệp thái tử hạ lệnh.
”Ta muốn ả sống không bằng chết” Bảo Bảo bồi thêm một câu. Bởi vì một câu
này của Bảo Bảo mà Lăng quý phi Lăng Bảo Châu thà tìm đến cái chết chứ
không muốn sống tiếp. Nhưng ả ta không thể nào chết được.
”Thuộc hạ tuân lệnh” Hắc y xuất hiện bắt lấy Lăng Bảo Châu rồi biến mất dưới màn đêm.
Cuối cùng đêm nay cũng có thể ngủ yên giấc.