Đại Hạ, năm Ung Hòa thứ tám, Hạ Chí.
Vùng ngoại thành kinh đô Trường An, cánh rừng bao la xanh biếc ngút ngàn, từng trận gió thổi qua lưu lại vết tích. Một tiếng huýt sáo trong trẻo du đãng ngân lên, trong rừng lá xanh um bỗng nhiên bay vút qua một con Hắc Vũ điểu tầm thường, thẳng tới mây xanh. Hắc Vũ điểu đập cánh xẹt qua thành lâu sừng sững, sau đó đột ngột đâm đầu vào phủ Thái úy, dừng lại trên đầu vai một nam tử hắc y dung nhan tuấn lãng ở trong viện.
Tần Chiêu gỡ xuống ống trúc trên đùi con chim, sơ sài xem qua bức thư, quay người thuận tiện giẫm lên bậc thềm.
Trong thư phòng mùi đàn hương bay lượn lờ, sau mấy cái án (bàn dài) một nam tử y phục lam cẩm bào nghiêng ngả dựa vào nghiên mực trên bàn. Hắn một bộ dạng đoan chính ngồi lột trái vải, vỏ quả vải đỏ tươi óng ánh, làm tôn lên ngón tay trắng nõn như ngọc.
“Trở về thật đúng lúc.” Sở Minh Duẫn cũng không ngẩng đầu lên, đối người tới nói: “Có muốn ăn không?”
Tần Chiêu dâng lên bức thư, “Trần Huyền Văn chết rồi.”
Sở Minh Duẫn động tác hơi ngừng lại, ngước mắt liếc nhìn Tần Chiêu một cái, cầm qua khăn gấm lau sạch tay, tiếp nhận bức thư, mạn bất kinh tâm (không chút để ý) xem qua từng hàng, trên mặt hắn cũng không một tia gợn sóng, chỉ là lúc đem bức thư đặt trên bàn lại có chút ý vị không rõ cười nhẹ thành tiếng: “Trần Huyền Văn với ta có ân huệ, phái người âm thầm hộ tống hắn hồi hương vốn đã là tận hết tâm sức, không nghĩ tới còn xảy ra biến cố.”
“Là thuộc hạ vô năng.” Tần Chiêu nói.
“Được rồi.” Sở Minh Duẫn nói: “Người ta tự sát, cũng không phải chuyện các ngươi có thể ngăn cản được.”
Tần Chiêu trầm mặc không nói.
Trần Huyền Văn năm nay đã qua tuổi thất tuần (70 tuổi), làm quan đến Binh bộ Thượng thư, phụ tá qua ba đời đế vương, ở trong triều quá mức uy vọng. Trước đó vài ngày hắn cầu xin được đem hài cốt trở về quê hương, lễ vật thánh thượng ban, bách quan đưa tiễn, cả quá trình đều thuận lợi hòa khí như cuộc đời của hắn, ai lại có thể ngờ tới hắn đột nhiên tự sát trong nhà.
Đêm đó hắn bỗng nhiên phóng túng cuồng ca, lấy kiếm làm bút ở trên tường tùy ý đề văn, rồi sau đó trở tay tự vẫn, máu tươi hắt đầy tường, mạnh mẽ thấm vào đầu bút lông, đầm đìa miêu tả một vị lão thần cương nghị bất khuất.
“Bất kham bức bách (không chịu nổi bức bách), lấy cái chết để chứng minh.” Đây là mấy chữ Trần Huyền Văn khắc vào bên trên tường.
“Hắn chết rất có khí khái.” Sở Minh Duẫn bình luận, hắn hỏi Tần Chiêu, “Nhưng có phát hiện cái gì khác lạ không?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy… Có trông thấy người nhà Trần Huyền Văn?”
Tần Chiêu suy tư chốc lát, lắc đầu nói: “Theo người điều tra hồi báo lại, chưa từng gặp qua.”
Sở Minh Duẫn tựa lưng vào ghế dựa, cười lạnh nói: “Cái này không trách được.”
“Cái gì?” Tần Chiêu hỏi.
“Hơn phân nửa là hắn sợ manh mối lưu lại quá rõ ràng bị người ta huỷ đi, nhưng mà đầy đủ rõ ràng…..” Sở Minh Duẫn duỗi đầu ngón tay điểm nhẹ lên trang giấy, “Bất kham bức bách, lấy cái chết để chứng minh, cái này dĩ nhiên không phải thù riêng. Trần Huyền Văn làm quan nhiều năm, không nói đệ tử gần trăm, to to nhỏ nhỏ chịu qua ân huệ của hắn cũng không thể đếm xuể, càng miễn bàn hắn biết được cơ mật, nếu như có thể khiến hắn lấy bản thân ra sử dụng, người ở trong triều khả năng chiếm ưu thế cao. Không cách nào lôi kéo, vậy thì cưỡng ép bức bách người thân, cũng không phải thủ đoạn gì mới mẻ.”
“Như vậy, chúng ta nhất định không thể nhúng tay.” Tần Chiêu nói.
“Trần Huyền Văn đã là một người dân bình thường, cho dù là bị giết cũng không kinh động đến kinh thành, huống chi là tự sát.” Sở Minh Duẫn nói, “Trước hết để cho người ở bên kia lưu lại báo quan, xem có thể tra ra chút gì hay không.”
“Vâng.” Tần Chiêu dừng một chút lại nói, “Còn có một việc có khả năng có liên quan đến sự tình lần này. Lúc trước chúng ta ở trên đường phát hiện có người trong bóng tối âm thầm đi theo Trần Huyền Văn, trên đường lần theo dấu vết trở về, có thể xác định là người của Tô gia, bất quá đối phương cũng phát giác chúng ta.”
“… Tô gia?” Sở Minh Duẫn ngồi thẳng người, lông mày nhíu lại nói: “Tô Thế Dự?”
Tần Chiêu nhìn hắn gật gật đầu.
Đại Hạ Quốc tồn tại đã mấy trăm năm, bởi vì Thừa tướng khai triều mưu phản, từ đó về sau các triều đại đều huỷ bỏ chức quan này, ba chức quan cao nhất kì thực chỉ tồn tại hai vị, lấy Thái úy tiếp chưởng quân vụ, Ngự Sử đại phu tiếp chưởng giám sát, cùng chung phụ tá quân vương quản lý chính trị.
Bây giờ quân vương tuổi trẻ mà nhân yếu vô năng (lực lượng yếu, không có năng lực), trong triều đều thuận theo quan Thái úy Sở Minh Duẫn cùng thân là Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự nắm giữ quyền lớn, hình thành Sở đảng cùng Tô đảng, quy mô, địa vị ngang nhau.
“Ngươi hoài nghi là Tô Thế Dự gây nên?” Sở Minh Duẫn nhìn về phía hắn, trầm ngâm lại nói: “Khó nói.”
Tần Chiêu cau mày nói: “Cũng vậy. Tô Thế Dự dù sao cũng là người được xưng tụng hiền lương, loại thủ đoạn này tóm lại là có chút đê hèn.”
“A.” Sở Minh Duẫn cười nhạo thành tiếng, “Người khác nhìn thấy y là bộ dáng hiền lương, ngươi làm sao biết y là thật hiền lương?”
“… Vậy ngươi đến tột cùng cảm thấy thế nào?”
“Ta làm sao biết.” Sở Minh Duẫn nói, “Ta và Tô Thế Dự lại không quen.”
Tần Chiêu: “…”
“Bất quá, ta quan tâm hơn một vấn đề khác.” Sở Minh Duẫn câu lên khóe môi chậm chạp nói, “Ngự Sử đài đều là người của triều đình, Tô Thế Dự lại không cách nào tự do điều động. Người kia một đường bám theo Trần Huyền Văn, hơn nữa ngẫu nhiên mới để lộ vết tích, lại còn có thể nhận ra ảnh vệ do một tay ta bồi dưỡng, có thể là ai?”
Tần Chiêu bừng tỉnh, lại nhất thời không trả lời được.
Sở Minh Duẫn cười nhạt, thế nhưng trong con ngươi là một mảnh thanh lãnh, “Ta và y là đồng liêu (đồng nghiệp), phía sau y có thế lực giang hồ gì hay y cũng giống như ta, tự mình bồi dưỡng một tổ chức tư mật? Thế nhưng nhiều năm qua ta vẫn chưa hiểu được, xem ra quả thật là đối với y hiểu rõ quá ít. Ta bỗng nhiên nhịn không được nghĩ, thứ ta chứng kiến, đại khái cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.”
“Ý của ngươi là?”
Ý cười bên môi hắn trầm xuống, ngón tay vân vê hạt vải, hơi dùng lực một chút liền hóa thành bụi phấn phiêu tán trong không trung, “Tra, tỉ mỉ điều tra cho rõ ràng. Dù sao trước mắt, đối thủ lớn nhất của ta chính là y.”
“Mà thế lực sau lưng Tô Thế Dự không thể khinh thường, nếu như kinh động y, làm cho y trở nên cảnh giác thì phiền toái.” Tần Chiêu nói.
“Ngươi lo lắng, chúng ta…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Sở Minh Duẫn dừng lại cuộc nói chuyện, ứng thanh một tiếng. Cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra, một nữ tử bưng một cái khay sơn hồng đi vào, xinh đẹp thướt tha, đối hắn dịu dàng cúi đầu, “Đại nhân cả ngày vất vả chính vụ, Như Cơ bất tài, khó có thể vì đại nhân phân ưu, cân nhắc hồi lâu, chỉ có thể làm chút canh hầm dâng lên, đại nhân không cần ghét bỏ.”
Sở Minh Duẫn ừ một tiếng, khoát tay một cái nói: “Trước tiên cứ để ở đó, ngươi lui ra đi.”
Như Cơ vâng lời để lại đồ vật, nhưng không rời đi. Nàng liếc mắt nhìn Tần Chiêu đang cụp mắt đứng ở một bên, lập tức một làn gió thơm phất qua, Như Cơ đã vòng qua án thư đến bên người Sở Minh Duẫn, khẽ cắn môi, dựa thân hình ôn hương nhuyễn ngọc dán lên vai hắn, nàng ghé vào bên tai Sở Minh Duẫn nhẹ giọng: “Canh này là ta tỉ mỉ nấu vài canh giờ, Như Cơ nếu chưa thấy được đại nhân uống xong toàn bộ, ta sẽ không đi đâu hết.”
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn qua, giơ tay nắm lấy cằm của nàng, ngón tay ấm áp sát qua bên môi, nàng gục xuống muốn cười, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, một tiếng kêu sợ hãi kẹt ở trong cổ họng, lại không cách nào bật ra tiếng.
Sở Minh Duẫn khống chế cổ của nàng, thần sắc lạnh nhạt, “Nghe không hiểu lời ta nói sao?”
Như Cơ bị kiềm chế gắt gao, một chữ cũng thốt không ra, nàng run rẩy liều mạng lắc đầu mãi đến khi Sở Minh Duẫn buông tay, nàng mới khóc rưng rức hoảng hốt vội vàng lui ra ngoài
Sở Minh Duẫn bưng lên chén canh đánh giá trong chốc lát, nghiêng chén đem toàn bộ nước canh đổ vào trong bồn hoa bên cạnh, nhìn Tần Chiêu ở bên kia liếc mắt một cái: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Tần Chiêu mặt không chút thay đổi nói: “Sư ca diễm phúc không cạn.”
“Sư ca ngươi tính khí không tốt, còn đùa giỡn nữa ta liền đánh ngươi.” Sở Minh Duẫn quay về tựa vào trên ghế dựa, phiền muộn không thôi nói: “Ta ở trong triều địa vị ngày càng vững chắc, người nhìn chằm chằm vào ta cũng càng nhiều càng chặt. Những năm gần đây trong phủ đưa đến không ít nữ nhân, người nào vào đây còn không phải vắt óc tìm mưu kế thu thập tình báo, còn phải chi ra nhiều ngân lượng như vậy cho các nàng tiêu xài. Nếu không phải bất đắc dĩ, thay vì đưa cho các nàng tiêu xài còn không bằng ta tự thưởng cho mình.”
“Vậy ngươi dự định làm gì?” Tần Chiêu hỏi.
“Trên đời này thứ không đáng tiền nhất chính là mạng của mật thám, sớm muộn gì cũng phải xử lý sạch sẽ.” Sở Minh Duẫn giơ tay xoa xoa mi tâm, “Vừa mới nói tới chỗ nào rồi?”
“Tô Thế Dự.” Tần Chiêu nói, “Muốn điều tra rõ ràng hành tung của y cùng đám thủ hạ, chỉ sợ là không có cách nào làm được mà khiến y không hề phát giác.”
“Tô Thế Dự nhất định sẽ nhận ra được.” Sở Minh Duẫn trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên nói: “Nếu để cho y biết nhưng y lại không thể làm gì thì thế nào?”
“Có thể sao?” Tần Chiêu hồ nghi nói.
Sở Minh Duẫn mắt đảo qua liếc nhìn cái chén không trên bàn, bỗng nhiên câu môi nở nụ cười: “Vừa đúng lúc, cũng không cần chờ sớm hay muộn.” Hắn ngồi thẳng người, nhìn về phía Tần Chiêu, phân phó nói: “Đi sai người phân tán tin tức, bố trí làm sao cho tốt, nói ta kỳ thực yêu thích nam sắc. Nhất định là trước khi lâm triều vào sáng ngày mai phải truyền ra khắp kinh thành, hơn nữa, phải để cho Tô Thế Dự nghe được rõ ràng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quy định quan lại Tam công Cửu khanh cùng Tam tỉnh Lục bộ kết hợp, trong lịch sử cũng không có, đảng khảo cứu bình tĩnh.
Cuối cùng tin ở ta, ra sân vị này chính là công!