Quân Có Bệnh Không

Chương 29: Chương 29




Trong sảnh bỗng chốc chỉ còn lại hai người Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự, lửa than cháy hết vang lên tiếng tí tách rất nhỏ, bên ngoài gió bắc gầm nhẹ, tuyết lớn bay lả tả rơi xuống mặt sân, trong đêm khuya sâu kín tuyết đọng đầy sân được ánh trăng chiếu sáng, toàn bộ phủ Thái úy càng thêm yên tĩnh ngay cả một tiếng động cũng không có.

“Ta nguyên tưởng rằng quý phủ của ta đã đủ quạnh quẽ, không nghĩ tới nơi này của ngươi cũng trống vắng như vậy.” Tô Thế Dự bỗng nhiên lên tiếng.

“Ta là từ trước đến nay cũng không biết cái gì là ngày lễ.” Sở Minh Duẫn cười nhẹ, tùy ý nói: “Không cần người hầu hạ, sẽ để hạ nhân đều tán đi. Ta chính mình không nhà, cần gì phải chia rẽ những người có gia đình về đoàn tụ.”

Tô Thế Dự gật gật đầu, không lên tiếng, cầm quả quất trong tay đã được lột sạch sẽ tiện tay đưa cho hắn.

Sở Minh Duẫn thấy thế liền nhíu mày nở nụ cười, không đưa tay đón, nhìn Tô Thế Dự nói: “Tô đại nhân là xem ta như đứa nhỏ ba tuổi sao, một quả quất là có thể dụ vui vẻ?”

“…” Tô Thế Dự thấp mắt nhìn về quả quýt đã lột được một nửa bên trong một bàn tay khác, đồng thời đưa qua.

Sở Minh Duẫn ý cười càng sâu, cau mày nói: “Lẽ nào hai quả là được?”

“Ngươi không muốn ăn cũng không sao.” Tô Thế Dự thu tay về.

“Ta khi nào nói không ăn?” Sở Minh Duẫn một phen bắt được tay y. Tô Thế Dự khẽ cười một tiếng, hiếm thấy không tránh ra.

Tiếng gió ở bên ngoài dần dần thấp xuống, tuyết rơi không một tiếng động, trên mái hiên nghe thấy tiếng chuông gió nhè nhẹ vang lên, băng tuyết đọng trên mái hiên đột nhiên rơi xuống vang lên thanh âm giòn giã.

Sở Minh Duẫn xé xuống một miếng thịt quất, chợt nghĩ đến, “Đúng rồi, ngày đó ngươi và bệ hạ nhắc tới đêm giao thừa bị cấm túc trong Đông cung là đã có chuyện gì xảy ra?”

“Cũng không phải chuyện gì đáng giá để nói.” Tô Thế Dự khẽ thở dài.

“Tô đại nhân vừa nói như thế, ta lại cảm thấy càng đáng giá để nghe.”

“…” Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, nói, “Bệ hạ luôn dễ dàng tin tưởng người khác, thời điểm còn là thái tử không cẩn thận ở trước mặt người hầu nói sai, bị người bắt được nhược điểm. Tiên đế phạt hắn đêm giao thừa cấm túc trong Đông cung không được vào nhập tiệc, ta thân là thị độc(người hầu đọc sách)thay hắn chép phạt một đêm, chỉ như vậy mà thôi.”

Sở Minh Duẫn không nhịn được đem quả quất trong tay đưa qua cho y một cái, biểu cảm đồng tình.

Tô Thế Dự cười liếc hắn, dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Nói đến, có một chuyện trước đây vẫn luôn không tìm được thời cơ thích hợp nói cho ngươi.”

“Hả?”

“Ghi chép vụ án kia của thúc phụ ta ngươi đã nhìn qua rồi?”

“Ngươi chỉ đối với sự tình của Hoài Nam vương giữ bí mật?” Sở Minh Duẫn nói, “Ta gần như có thể đoán được ngươi muốn làm cái gì.”

Tô Thế Dự ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi đoán được?”

“Tô đại nhân, ” Sở Minh Duẫn chậm rãi than thở, “Tính ra ta dầu gì cũng theo đuổi ngươi hơn nửa năm nha, còn không khiến ta hiểu rõ ngươi thêm chút nào sao?”

“Hiểu được thêm bao nhiêu?”

“Là vậy, lối làm việc của ngươi ta đại khái có thể đoán được, bất quá –” Sở Minh Duẫn một tay chống đỡ thân thể, nghiêng người để sát vào một chút, đầu ngón tay trắng thuần rơi vào trên vạt áo bạch y, hắn điểm nhẹ lên ngực Tô Thế Dự, trầm thấp nói, “Nơi này của ngươi nghĩ cái gì ta đều đoán không được.”

Tô Thế Dự thân hình hơi khựng lại, cũng không né tránh, cụp mắt nhìn hắn nói, “Sở đại nhân muốn đoán cái gì?”

Sở Minh Duẫn nhẹ vô cùng mà nở nụ cười, chậm thanh nói, “Nghĩ muốn đoán thì rất nhiều, tỷ như ngươi đối xử với ta như thế nào, lại tỷ như, ” hắn nâng mí mắt lên một chút, chống đối ánh mắt Tô Thế Dự, “Tối nay ngươi tại sao lại ở đây?”

Ngón tay hắn theo tiếng nói ở trên vạt áo vẽ một vòng, cường độ không nặng không nhẹ xẹt qua trong lòng, động tác trì hoãn gần như ám muội, Tô Thế Dự đè lại tay hắn, đạm thanh cười nói: “Nguyên nhân như thế nào rất quan trọng sao?”

“Tất nhiên quan trọng.” Sở Minh Duẫn loan mi cười một tiếng, “Tần Chiêu cảm thấy ngươi là vì Đỗ Việt, nhưng ta lại cảm thấy không phải, nhưng nếu không phải như vậy, chẳng lẽ lại là vì ta sao?”

“Ta còn tưởng rằng với tác phong của Sở đại nhân sẽ trực tiếp coi là vế sau.”

Sở Minh Duẫn nắm chặt tay y, để sát tiến vào đáy mắt y, “Trả lời ta.”

Nhưng y lại không biết nên đáp lại như thế nào, dù sao ngay cả mình cũng không rõ ràng lúc đó tại sao lại đột nhiên làm ra quyết định đến đây một mình. Kỳ thực mọi chuyện trên đời này cũng không phải đều có nguyên do, phần nhiều là do cảm xúc chợt nổi lên trong ý niệm, nhưng nói như thế chỉ sợ Sở Minh Duẫn sẽ không tin.

Tô Thế Dự hơi suy nghĩ một chút, rút tay về, cười nhạt, “Chính là bởi vì ngươi.”

Câu trả lời thật bất ngờ, Sở Minh Duẫn ngẩn ra.

Quang cảnh ấm áp của bếp than chiếu trong mắt hắn nồng đậm ý cười, Tô Thế Dự hỏi ngược lại: “Sở đại nhân lẽ nào đã quên mất, không phải ngươi ở trước mặt bệ hạ mời ta đến sao?”

Sở Minh Duẫn lấy lại tinh thần, hơi nhíu đuôi lông mày, “Ta đương nhiên nhớ, cho nên nói — Tô đại nhân là cảm thấy đêm khuya tịch mịch mới tới tìm ta?”

Lời này nói ra luôn cảm thấy có mấy phần ý nghĩa khác, Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt, kịp thời cứu vãn đề tài đang dần chuyển hướng, “Tóm lại, ta cùng bệ hạ thương nghị qua, quyết định sau khi đi tuần thú (vua thiên tử đi tuần xem các đất nước chư hầu)sẽ bắt giữ Hoài Nam vương, đợi đến khi đó sẽ đưa vụ án lần trước đề cập lại lần nữa.”

“Cùng ta đoán không khác nhau lắm, nhưng việc này có liên quan gì tới ta?”

“Kết vụ án của thúc phụ chẳng qua muốn làm tiêu tan cảnh giác của Hoài Nam vương, khó tránh khỏi có chút qua loa, người ngoài nhìn thấy khẳng định sẽ tìm ra tầng tầng hoài nghi. Lúc trước những vật chứng vu hại ngươi đã dối gạt rất nhiều người, hơn nữa Phù Phong quận mấy ngày nay cũng đã truyền tới vài lời đồn đãi, e rằng hiện tại trên phố đều âm thầm nhận định ngươi là hung phạm.”

Sở Minh Duẫn thờ ơ nói: “Vậy thì thế nào?”

“Bởi vậy đoạn thời gian này phải ủy khuất Sở đại nhân gặp chỉ trích, bất quá ngươi có thể yên tâm, sau khi Hoài Nam vương nhận tội ta tất nhiên sẽ đem việc ngươi bị vu hại chiêu cáo khắp thiên hạ, trả lại trong sạch cho ngươi.”

“Ngươi cũng không cần làm như vậy, ta cũng không để ý người khác nhìn ta như thế nào.” Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm cười nói, “Huống hồ đệ nhất thiên hạ ngu muội vô tri chính là những người dân này, hà tất phải tốn sức giải thích cho bọn họ.”

Tô Thế Dự cười nhạt nói: “Mặc dù Sở đại nhân không thèm để ý, nhưng vì ngươi rửa sạch hiềm nghi vốn nằm trong phận sự của ta, cho nên ta nhất định phải làm được.”

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm y trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng, không trả lời lại.

Gió tuyết ở bên ngoài chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, đột nhiên một tiếng chuông trầm mạnh như sóng triều vang vọng lại đây, một tiếng lại thêm một tiếng, nửa đêm đã đến. Âm thanh pháo hoa nhất thời vang lên liên miên, đầy trời những mảnh đỏ vụn tung bay, vô số pháo hoa vây quanh dày đặc trên bầu trời đêm, tràn ra muôn vàn ánh sáng tinh mang, thanh âm huyên náo đánh thức đêm khuya.

“Này, ” Sở Minh Duẫn đôi mắt thẳng nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên mở miệng, “Có muốn cùng ta ra ngoài phóng pháo hoa?”

“Sở đại nhân còn chuẩn bị cả pháo hoa?” Tô Thế Dự hỏi.

“Ta không có, bất quá Đỗ Việt mua, ta biết y giấu ở nơi nào.”

“Ngươi không sợ ngày mai sau khi A Việt tỉnh lại sẽ tìm ngươi?”

“Dễ thôi, ” Sở Minh Duẫn nhìn về phía y, trừng mắt nhìn, “Cứ nói không biết, chưa từng thấy qua, Đỗ Việt không tin ta, nhưng nhất định tin ngươi.”

“Vậy ta vì sao phải giúp Sở đại nhân che giấu đây?” Tô Thế Dự cười nói.

Sở Minh Duẫn trực tiếp kéo Tô Thế Dự đi ra bên ngoài đại sảnh, “Bởi vì ngươi với ta bây giờ là tòng phạm.”

Chồng pháo hoa kia được giấu ở trong góc, bọn họ bày ra trong đình những thứ mình vừa lấy được, lúc này mới phát giác Đỗ Việt mua đích thực là kiểu dáng đa dạng cái gì cũng có.

Sở Minh Duẫn đốt lên hai hộp quẹt, nghiêng đầu nhìn thấy Tô Thế Dự đang nghiên cứu cái đèn pháo hoa hình hoa sen, “Cái đó bốc cháy nhanh hơn, ngươi đặt ở vị trí cuối cùng.”

“Ừ, còn có cái gì phải chú ý sao?”

Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, “Lát nữa đốt xong nhớ chạy qua ôm chặt ta.”

“…” Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, “Tại sao?”

“Ta lo lắng lát nữa âm thanh quá vang dội ngươi sẽ sợ nha.”

“… Sở đại nhân quả nhiên là tri kỷ.”

Màu pháo đỏ đậm dọc theo ngòi nổ chợt lóe lên, đi kèm là thanh âm sấm rền nổ vang, ánh lửa bị bó buộc chạy như bay phóng lên bầu trời, chợt từng đám từng đám pháo hoa tràn ra, ánh sáng rực rỡ như sao tựa như mưa rơi xuống, đẹp không sao tả xiết. Chỗ này của bọn họ hơi tẻ nhạt, lại có khác biệt nơi bầu trời đêm xán lạn, âm thanh pháo hoa xa gần đụng vào nhau, liên miên không dứt.

Có tiếng hài đồng cười đùa chạy qua dọc theo ngõ hẻm, tiếng ca nhỏ bé xuyên thấu qua tường phủ đỏ thắm, xuyên qua làn khói pháo, hát “Nguyệt nhi loan loan chiếu cửu châu, kỷ gia hoan nhạc kỷ gia sầu.”(trăng khuyết cong cong chiếu Cửu Châu, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn.)

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn, Tô Thế Dự ở trong lòng đọc thầm vài lần, không khỏi liễm mi cười khẽ, trong mấy ngày hội này, tất nhiên là chỉ có cô đơn cô ảnh mới có thể tăng thêm thù hận. Y nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện một bóng người cô đơn khác chẳng biết từ lúc nào đã nửa đứng ở trong đình viện hồng mai, đang chuyên chú vo vo mấy bông tuyết.

Tô Thế Dự đi tới cũng ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn hắn một đôi tay khớp xương rõ ràng vo ra hai quả cầu tuyết, bỗng nhiên cười nói: “Ta nắn cho ngươi xem một chút.”

Nói xong quả nhiên đưa tay xuống vo lại một nắm tuyết, nặn ra một cái thân thể tròn dẹp, ấn lên một quả đầu tròn, lại dùng đầu ngón tay tỉ mỉ điêu khắc ra hai đôi tai nhọn hoắt. Tô Thế Dự ở trên đất tìm cánh hoa thích hợp còn sót lại làm điểm ngầm, Sở Minh Duẫn vẫn luôn nghiêng đầu nhìn bỗng nhiên đưa tay qua, Tô Thế Dự không rõ vì sao nhìn bàn tay hắn ngừng lại ở đầu bên kia, hơi cong ngón tay, nhất thời làm gãy một bên lỗ tai.

“…” Tô Thế Dự thật sâu nhìn Sở Minh Duẫn, chỉ thấy hắn cười đến mặt mày cong cong, khóe môi cong lên, tràn đầy phấn khởi lại đem một lỗ tai khác vô tình phá hủy, đối xứng đến cực điểm khiến cho Tô Thế Dự cũng không biết nói cái gì cho phải.

Vì vậy Tô Thế Dự không nói một lời vốc lên một nắm tuyết ở bên người, rất thành thạo nhét vào cổ áo không hề phòng bị của Sở Minh Duẫn.

Sở Minh Duẫn phản ứng cực nhanh, mới vừa chạm vào liền văng ra mấy thước, nhưng sau gáy vẫn bị lạnh băng đến run lên. Hắn hơi nheo mắt lại, không để ý vỗ sạch tuyết trên người lại tay mắt lanh lẹ kéo lại Tô Thế Dự đang đứng dậy muốn rời đi. Bên kia Tô Thế Dự chưa đứng vững, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị hắn kéo lấy, nhất thời dưới chân trượt đi, trong thời gian ngắn này tâm niệm đột ngột xoay chuyển, Tô Thế Dự bỗng nhiên không hề ổn định thân hình, mà là nắm chặt lại cánh tay Sở Minh Duẫn, một phen kéo xuống nước.

Hai người cứ như vậy không để ý hình tượng ngã lên trên mặt tuyết đọng thật dày, trong lúc hỗn loạn ngã xuống Sở Minh Duẫn chỉ kịp lấy tay chống đất mới miễn cưỡng đặt ở trên người Tô Thế Dự, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình mấy phần phức tạp đang muốn nói cái gì, thấp mắt nhìn lại đối đầu với con ngươi tràn ngập ý cười của Tô Thế Dự, trực giác không ổn.

Ngay sau đó Tô Thế Dự đưa tay vỗ vào thân cây mai bên người, cây mai nương theo đó run lên, đống tuyết chất đầy trên cành mai mang theo cánh hoa màu đỏ sẫm ùn ùn rơi xuống, lạc tuyết hồng mai dồn dập rơi xuống đất, đập vào trên lưng Sở Minh Duẫn, khắp người nhất thời phát lạnh.

Sở Minh Duẫn một tay chống một bên đầu Tô Thế Dự, phủi đi tuyết ở sau đầu, sau đó nhìn tuyết thủy lạnh lẽo tan ra, “Tô Thế Dự, ” hắn nói, “Nếu hiện tại đổi là người khác, cũng đã bị ta chôn sống ở trong tuyết.”

Phảng phất khi bông tuyết rơi xuống có cánh hoa hồng mai sát qua bên thái dương Sở Minh Duẫn nhẹ nhàng rơi xuống, thản nhiên rơi vào bên trong con ngươi Tô Thế Dự. Y ngửi thấy bên trong hồng mai lạnh lẽo có một chút mùi đàn hương, tầm nhìn bên trong tiên nhiễm một mảnh đỏ đậm, mà Sở Minh Duẫn mi mục ở rất gần, một đầu tóc đen dài nhuộm màu sương bạch bị gió thổi lên, mông lung lả lướt trong bầu trời đêm khói lửa.

Tô Thế Dự bắt lại bông mai rơi, nằm ở trong tuyết dù bận vẫn ung dung cười nói: “Nếu là tùy tiện người nào cũng có thể làm cho ngươi chật vật như vậy, Sở đại nhân chỉ sợ là không còn mặt mũi nào đi gặp người.” Y lại tiếp tục giơ tay lên, đem tóc mai dính đầy vụn tuyết của Sở Minh Duẫn tỉ mỉ gỡ sạch.

Lúc đầu ngón tay mới chạm đến thái dương là hơi lạnh, sau đó nương theo lực đạo đi vào trong tóc là một chút ấm áp, động tác vô cùng dịu dàng ôn nhu, dẫn tới da đầu hơi ngứa ngáy.

Không đợi Sở Minh Duẫn ngẫm nghĩ, Tô Thế Dự liền thu tay về, “Được rồi, đứng lên đi.”

“Ngươi bây giờ mới nhớ phải đứng dậy?” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, con ngươi híp lại, “Lời nói thật êm tai nha.”

Tô Thế Dự trầm ngâm chốc lát, nói: “Đa tạ Sở đại nhân thay ta đỡ toàn bộ tuyết rơi xuống.”

Sở Minh Duẫn một phen nắm lấy cằm y, bốn mắt nhìn nhau, “Rất tốt, ngươi đêm nay cũng đừng nghĩ tới.”

Tô Thế Dự bất đắc dĩ nở nụ cười, suy tư nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào, nhất thời không trả lời.

Hành lang đỏ thắm đèn hoa rực rỡ chập chờn, thoáng cái phản chiếu quang ảnh ở trong đình vô cùng rõ ràng. Sở Minh Duẫn nắm cằm Tô Thế Dự, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên môi. Màu môi của y từ trước đến nay vẫn nhạt chút, giờ khắc này không biết là bởi vì lạnh, hay là tuyết trắng bên dưới làm nổi bật, càng làm nổi bật màu sắc, ở trên đôi môi mơ hồ hiện ra một đường đỏ sẫm.

Sở Minh Duẫn giống như quỷ thần xui khiến cúi người xuống.

“… Sở đại nhân?” Thanh tuyến ôn nhuận đột ngột vang lên, mang theo kinh ngạc.

Sở Minh Duẫn đột nhiên dừng lại, đúng lúc đối diện con ngươi Tô Thế Dự gần trong gang tấc, lúc này mới phát giác hắn gần như muốn hôn lên môi Tô Thế Dự, khoảng cách không chênh lệch chút nào, chỉ hô hấp đã có thể cảm giác.

Hắn giống như thức tỉnh mà đứng dậy, lui lại một bước giơ tay ấn ấn mi tâm, lúc này mới đem Tô Thế Dự cũng kéo lên.

Tô Thế Dự không hiểu liếc mắt nhìn hắn, ngược lại lơ đễnh cười cười.

Một lần lại tiếp tục gây sức ép khiến áo bào của hai người đều bị tuyết thấm ướt hơn phân nửa, trở về trong sảnh ngồi đối diện chậm rãi hơ cho khô. Sở Minh Duẫn nhìn Tô Thế Dự vân đạm phong khinh cũng bỏ đi ngoại bào, thầm thở dài vài câu hám sắc làm lu mờ ý nghĩ, đơn giản không suy nghĩ thêm chuyện vừa rồi nữa. Hắn lười biếng nhấc nhấc thân thể, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi.”

“Làm sao?” Tô Thế Dự đánh giá lưng áo bào ướt đẫm đáp.

“Thật ra thì con chuột ngươi vừa mới nắn cũng thật đáng yêu.” Sở Minh Duẫn nói.

“Lừa gạt ngươi quá khen rồi, ” Tô Thế Dự liếc hắn một cái, “Ta vừa mới nắn chính là con thỏ.”

“… Ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.