Quân Có Bệnh Không

Chương 32: Chương 32




Bên trong Tuyên thất điện, tất cả cung nữ thị vệ đều đã lui ra ngoài, không khí trong cung điện to lớn lộ ra mấy phần ngưng trọng, Lý Duyên Trinh ngồi một mình ở trên cao, Sở Minh Duẫn Tô Thế Dự cùng sứ giả Lâu Lan quốc chia ra đứng ở hai bên.

Thị vệ truyền lời trên đường đi đã đem tất cả tình huống tỉ mỉ báo lại cho Tô Thế Dự: Ngày đó Lâu Lan y theo ước định đến trước biên thành nghênh tiếp vương nữ, lại phát hiện bên trong khách điếm một mảnh tĩnh mịch, trên lầu ở giữa phòng trọ đầy tường đầy đất tất cả đều tràn trề máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc nức mũi xông thẳng vào khiến người buồn nôn, mà Lâu Lan vương nữ cao quý nhất, được sủng ái nhất tóc tai rối bời che kín khuôn mặt ngã trên mặt đất, vết máu loang lổ nhuộm khắp người, cánh tay trắng nõn duỗi về phía trước, giống như muốn đem hết toàn lực bắt được cái gì đó.

Lâu Lan quốc chủ sau khi nhận được tin tức cơ hồ bất tỉnh nhân sự, rống giận muốn lập tức phát binh, lại bị đám thần tử luân phiên cưỡng ép khuyên ngăn, lúc này mới đáp ứng cho phái sứ giả tới.

Thị vệ nói xong vội vàng hỏi: “Ngự Sử đại nhân, thiên hạ khó có được mới thái bình, có thể sẽ vì vậy mà khai chiến lần thứ hai không?”

Tô Thế Dự cau chặt mày, không trả lời. Mành xe đi nhanh theo từng đợt gió thổi lên xuống, ngoài cửa hoa nở đầy đường, cảnh “xuân” như tranh vẽ.

Trong điện, sứ giả Lâu Lan sắc mặt âm trầm, lại như cũ quy củ thi lễ một cái, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chuyện vương nữ điện hạ của chúng ta bị sát hại, kính xin Đại Hạ quốc chịu trách nhiệm!”

Lý Duyên Trinh nhất thời không đáp, Sở Minh Duẫn liền mở miệng: “Đây là điều tất nhiên, sứ giả đại nhân bình tĩnh đừng nóng vội, chúng ta đã cho phong tỏa xuất nhập biên quan, khám xét những người khả nghi, nếu có tin tức nhất định kịp thời báo cho các ngươi.”

Sứ giả nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Thái úy đại nhân nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ như thế, nhưng là không tốt lắm đâu?”

“Ồ –?” Sở Minh Duẫn nghiêng người đón nhận tầm mắt hắn, “Cái gì là tránh nặng tìm nhẹ, ta không hiểu ý của ngươi lắm.”

“Đại Hạ quốc mênh mông rộng lớn, hôm nay nữ vương của chúng ta ở tại nơi này của các ngươi bị sát hại, lẽ nào chỉ cần đơn giản điều tra rõ là có thể dễ dàng xong việc?”

“Nếu không thì muốn như thế nào?” Sở Minh Duẫn nói, “Tra án bắt tội phạm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu như cái này cũng được xem là tránh nặng tìm nhẹ, vậy sứ giả đại nhân còn muốn phải làm như thế nào đây?”

“Bên trong quốc cảnh(lãnh thổ một nước)không bảo đảm tốt cho an toàn của sứ giả, sau khi xảy ra chuyện lại từ chối trách nhiệm, đây chính là cách xử sự của Đại Hạ sao?” Sứ giả nói, “Nơi mà Vương nữ trọ lại không phải người bình thường có thể biết được, hiện giờ chết thảm, quả thực cùng triều đình các ngươi không hề can hệ sao?”

“Cũng không thể nói như vậy, ” Sở Minh Duẫn nói, “Hành tung của vương nữ điện hạ ngoại trừ chúng ta, Lâu Lan vương thất lúc đó chẳng phải cũng là nhất thanh nhị sở(rõ rõ ràng ràng),nếu là ở tại biên quan gặp phải phục kích, vậy người tiết lộ tin tức khó có thể nói rõ là ai.”

Tô Thế Dự ở bên cạnh nghe vậy ngẩn ra.

Sứ giả lạnh giọng chất vấn: “Thái úy đại nhân lời đã nói đến nước này, còn dám nói không phải đang trốn tránh trách nhiệm?!”

Sở Minh Duẫn diện vô biểu tình nói: “Ta chỉ là đem tất cả những điều có khả năng xảy ra nói ra, ngươi kích động như thế làm cái gì?”

“Ngươi — “

“Kính xin sứ giả đại nhân bình tĩnh một chút, ” Tô Thế Dự bỗng nhiên mở miệng, “Việc này là nỗi đau chung của Đại Hạ cùng Lâu Lan, tranh chấp chung quy vô dụng, chỉ có thể gây thêm khúc mắc, bây giờ chỉ có hai nước thẳng thắn hợp tác, mới có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ.”

Đối phương thái độ ôn hòa lễ độ, cho dù trong lòng sứ giả có hỏa cũng không tiện lại phát tác.

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thế Dự, “Tô đại nhân nghĩ đến cái gì?”

Y đích xác nghĩ tới một người. Một khắc khi câu nói kia của Sở Minh Duẫn vừa dứt, tâm tư hỗn loạn nhanh chóng được tua ngược lại đột nhiên đình trệ, có cái gì đó đang giãy dụa đi ra, rõ ràng hiện lên.

Phái sứ giả đến thăm ở thời điểm hiện nay vốn là quá sớm, thân là vương nữ, Mục Lạp Hòa vốn là không nên tự mình đến thăm.

Chẳng qua là…

— “Ta tìm được người trong lòng.”

— “Phụ vương đã đáp ứng để chúng ta thành hôn, lần này cũng là hắn nói ta tới đây nói cho ngươi một tiếng.”

“Sứ giả đại nhân, xin hỏi vương nữ điện hạ có phải là sắp cùng một hán thương thành thân?” Tô Thế Dự hỏi.

“Ngự Sử đại nhân đang nói đến Quý Hành công tử?”

“Ngươi có biết sau khi chuyện phát sinh hắn đang ở đâu chứ?”

“Cái này ngược lại ta cũng không để ý, hắn…” Lời nói của sứ giả đột nhiên dừng lại, đổi sắc mặt.

Thấy phản ứng của sứ giả như thế, mấy người ở đây đều hiểu rõ. Lý Duyên Trinh lúc này mới rốt cục mở miệng nói: “Đã có manh mối, bên kia hãy mau truyền lệnh xuống bắt giữ người này đi.”

Sứ giả đáp một tiếng, thần sắc biến đổi vài lần, cuối cùng nhìn về phía Tô Thế Dự nói: “Bất quá ngự Sử đại nhân tại sao lại hoài nghi đến hắn? Biên cương Đại hạ có người bố trí phục kích, Quý Hành chỉ là một hán thương, không biết những thứ này cùng hắn có liên hệ gì?”

Sở Minh Duẫn híp lại con ngươi, âm thầm cười lạnh, vừa bắt đầu đã nhiều lần cường điệu Đại Hạ phải chịu trách nhiệm, bây giờ vị Lâu Lan sứ giả này rốt cục không nhịn được biểu lộ rõ ràng ý nghĩ rồi.

Người chết không thể phục sinh, thay vì chấp nhất không bằng giành lợi ích trong đó, âm mưu gì đó vốn là như vậy, rất dễ hiểu.

Tô Thế Dự nhàn nhạt nói: “Sứ giả đại nhân cho là có liên hệ sao?”

Sứ giả còn chưa lên tiếng, Lý Duyên Trinh giơ tay dừng lại cuộc đối thoại của bọn họ, thở dài, “Tâm ý của sứ giả trẫm hiểu được, trẫm tất nhiên sẽ sai người điều tra rõ ràng, mà việc này phát sinh ở nơi biên cảnh, Đại Hạ xác thực khó chối bỏ trách nhiệm.”

Sứ giả quay người lại, đối Lý Duyên Trinh cúi đầu thi lễ, “Hoàng đế bệ hạ nếu đã nói như vậy, thần an tâm. Bất quá, Lâu Lan tuy chỉ là tiểu quốc, thực lực quốc gia không địch lại Đại Hạ, cũng mong Hoàng đế bệ hạ có thể công đạo một chút.”

Lý Duyên Trinh liếc nhìn Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự đứng ở phía dưới, nói: “Năm đó Lâu Lan quốc chủ dùng tam tòa thành trì làm của hồi môn, vậy thì dùng tam tòa thành trì bồi thường lại, thỉnh quốc chủ xem như là gả vương nữ đến Đại Hạ đi.”

Tam tòa thành trì ở Đại mạc cùng tam tòa thành trì ở Trung Nguyên không thể nào đánh đồng với nhau, bồi thường này vượt quá xa so với dự liệu, sứ giả vừa kinh sợ lại kinh ngạc, sắc mặt vui mừng chưa kịp di chuyển đến trên mặt, lại nghe Sở Minh Duẫn lạnh lùng nói:

“Bệ hạ hãy thận trọng.”

Tô Thế Dự cũng nói: “Bệ hạ, y theo thông lệ, việc bồi thường cụ thể vẫn cần ở trên triều thương lượng thảo luận mới có thể định ra.”

Lý Duyên Trinh liền cấm khẩu không nói.

Sứ giả biểu tình hơi vặn vẹo, tình huống trong triều ở Đại Hạ như thế nào hắn rõ ràng, thượng triều làm chủ bất quá cũng chỉ có hai người Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự, trước mắt bọn họ đều lên tiếng, cái gọi là lên triều thương nghị bất quá chỉ là trì hoãn.

Sở Minh Duẫn người này cảm giác xâm lược quá cường, ánh mắt sứ giả liền rơi vào trên người Tô Thế Dự, “Ngự Sử đại nhân, vương nữ chúng ta xem ngươi như huynh trưởng, bây giờ nàng ở biên cảnh các ngươi bị sát hại hài cốt còn chưa lạnh, ngươi còn muốn tranh chấp cả việc bồi thường sao?”

Tô Thế Dự mâu sắc sâu liễm, nhất thời không nói.

Sở Minh Duẫn sách một tiếng nở nụ cười, “Sứ giả đại nhân chẳng lẽ là càng lưu tâm đến chuyện bồi thường hơn sao?”

Mắt thấy lại sắp có xu thế khắc khẩu, Tô Thế Dự khẽ thở dài, nói: “Sứ giả đại nhân nói không sai, vương nữ điện hạ thành tâm đối đãi ta, ta vô cùng cảm kích.” Y dừng một chút, “Cũng chính bởi vậy, ta hy vọng có thể cùng sứ giả đại nhân ngài đơn độc đàm luận.”

Sứ giả không rõ vì sao, Tô Thế Dự hướng Lý Duyên Trinh hành lễ dò hỏi, sau khi được đáp ứng lại giơ tay làm cái tư thế mời, “Làm phiền sứ giả đại nhân cùng ta đến Thiên điện nói chuyện.”

Sứ giả mấy phần do dự, trù trừ chốc lát vẫn là đi theo.

Không còn Lý Duyên Trinh bên cạnh, Tô Thế Dự đàm phán cùng sứ giả ít đi mấy phần ràng buộc, chẳng qua là cho dù y đối đáp nhã nhặn lịch sự, có thật nhiều thủ đoạn, nhưng liên quan đến việc Mục Lạp Hòa chết thảm, cuối cùng Đại Hạ vẫn khó tránh thoát trách nhiệm.

Trận đàm phán này cực kỳ gian nan, mãi đến tận khi ánh chiều tà buông xuống mới miễn cưỡng đạt thành nhất trí, cắt đất làm khoản tiền bồi thường. Thời điểm sứ giả rời đi sắc mặt cực kỳ khó coi, mà y sau khi hồi báo lại cho Lý Duyên Trinh được cho phép, chỉ đợi lúc lâm triều lại thảo luận một lần nữa.

Tô Thế Dự giẫm lên ánh tà dương một mình hồi phủ, y thấp mắt nhìn tảng đá dưới chân chảy xuôi theo ánh chiều tà, phảng phất một mùi máu tươi uốn lượn bay ra.

Không biết một khắc kia khi đôi con ngươi ngọc bích của thiếu nữ nhắm lại có hay không cũng từng thấy rõ quang cảnh như thế, không biết lúc nàng bị người trong lòng giết chết lúc đó tâm tình như thế nào, không biết nàng trong nháy mắt đó có từng hồi tưởng lại đã cùng Tô Thế Dự ước định sau này phải đến dự hôn lễ của nàng, hôn lễ kia đã được chỉ định phải tan biến.

Cô nương ngốc, có lẽ là chính nàng tự đem lộ tuyến của mình nói cho đối phương biết.

Kỳ thực Tô Thế Dự rõ ràng, lấy địa vị của Mục Lạp Hòa ở trong lòng Lâu Lan quốc chủ, e rằng tam tòa thành trì cũng không cách nào xóa bỏ đau xót, mà dù vậy, y cũng không thể đáp lại yêu cầu của sứ giả Lâu Lan.

Trên có quốc gia, tư tình chỉ là một yếu tố nhỏ, không đủ để nói.

Chỉ là nếu Mục Lạp Hòa ở dưới cửu tuyền có xúc động, biết được thực ra y chính là người như thế này có phải cũng sẽ hối hận đã từng gọi y là ca ca, giống như… ngày ấy ở bên trong thủy lao Tô Hành oán độc.

Nhớ đến đây, Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, mặt mày hiện ra một chút vẻ mệt mỏi, chốc lát liền biến mất.

Không bao lâu lại có tin tức truyền đến, Quý Hành sa lưới, nhận tất cả tội trạng, đang từ Trấn Giang áp giải đến Trường An.

Tô Thế Dự nghe vậy chỉ là gật đầu sai người lui ra, không có quá nhiều biểu thị, tiếp tục đem công văn gập lại mà phê chuẩn, lúc cầm lên bên trong bỗng nhiên có một vật gì đó thuận theo rơi ra trong tập công văn.

Bao bọc màu hồng, một bên góc đã bị mở ra.

Tô Thế Dự ngẩn ra, lẳng lặng nhìn nó một lúc lâu, sau đó từ từ đưa tay ra, y hiếm thấy chợt do dự, từng chút một mở thư ra.

Thư mặc dù dày, nhưng bởi vì chữ viết của Mục Lạp Hòa xiêu xiêu vẹo vẹo, cho nên nội dung cũng không tính là quá nhiều. Tô Thế Dự phân biệt từng chữ mà đọc, không khỏi dẫn theo chút ý cười nhàn nhạt.

Trong thư không có nửa điểm quy tắc văn thức của người Hán, tất cả đều là tùy theo Mục Lạp Hòa tùy tính viết ra, từ việc ở thành Trường An mấy ngày nay nàng cảm thấy đây là một nơi có đồ ăn ngon liền viết ra, lại bỗng nhiên nói tới ở Lâu Lan mấy ngày trước mới nở ra một loài hoa kỳ lạ.

Tô Thế Dự lật qua một trang, ý cười nơi khóe môi nhạt xuống.

“An Y Nặc nói dối cũng không biết đỏ mặt! Sau đó ta nhớ kỹ âm điệu đi hỏi vài người Hán, bọn họ đều nói hôm đó nhóm người đó nói chính là hai cái tên này, đám người ngày đó đang nói xấu các ngươi, ngươi còn nói không phải!”

“Ta mới phát hiện người Hán cũng không phải đều tốt như vậy, không biết tại sao mấy ngày nay ta cuối cùng nghe được có người đang nói xấu ngươi, nhưng là ta nghĩ ngươi thật giống như không cao hứng để cho ta biết, cho nên đều nhịn xuống không đi đánh nhau với bọn hắn.”

“Ngươi có từng nghe nói qua nữ tử Lâu Lan chúng ta biết đọc tâm, người Hán đều ngốc cho nên không thấy được, nhưng ta lại biết ngươi đặc biệt cực kỳ tốt.”

“An Y Nặc là người ôn nhu nhất thiên hạ.”

An Y Nặc là người ôn nhu nhất thiên hạ.

Ý nghĩa trong lời nói không liên kết với nhau, e rằng chỉ có Mục Lạp Hòa mới có thể viết ra.

Tô Thế Dự cầm thư trong tay đột nhiên nắm chặt, khẽ run lên, y nhắm mắt lại, vô cùng chậm chạp hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục thanh tĩnh lại. Tô Thế Dự thuận theo nhìn chằm chằm từng con chữ, rất lâu sau đó, rốt cục nhẹ vô cùng cười khổ một tiếng.

Tô Thế Dự xem đến trang cuối cùng, nét bút nhảy vào trong mí mắt, y triệt để ngây ngẩn cả người.

“An Y Nặc ngày đó không hề trả lời vấn đề của ta, nhưng ta dường như đã biết đáp án.”

“Cho nên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.