Tạ Nhất trong nháy mắt có loại cảm giác của thoát lực, thiếu chút nữa theo tường trượt ngồi xuống dưới rồi, vừa mới trong tích tắc kia, cậu cho là mình muốn hôn Thương Khâu, hiện giờ tim đập còn thật nhanh.
Thương Khâu ở bên cạnh gọi điện thoại, Tạ Nhất phải dựa vào tường thở dốc, nâng tay lên sờ sờ môi của mình, hậu tri hậu giác phát hiện mình đang sờ phải hẳn là môi của Thương Khâu, nhất thời ầm một cái mặt đỏ thẫm.
Vóc người Thương Khâu tuy rằng cao to, thế nhưng môi lại mềm mại nói không nên lời, cảm xúc rất mềm mại, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Đầu ngón tay Tạ Nhất có chút run run, run khẽ hai cái, vội vàng đem tay buông ra, giống như học trò nhỏ làm sai việc, sợ bị bắt thóp vậy.
Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại loáng thoáng có chút tiếc nuối, cho nên mùi vị của Thương Khâu, rốt cuộc là hình dạng gì? Tóm lại cũng không nếm được...
Tạ Nhất nghĩ như thế, "Bùm!" một cái mặt cũng đỏ thấu, giống như có thể nhỏ ra máu, vội vã dùng sức lắc đầu, mình tiếc nuối cái quỷ gì hả!
Thương Khâu nhận điện thoại xong, gọi điện thoại là thư ký nhỏ của Amy, giọng nói của thư ký nhỏ rất ngọt, chẳng qua nghe có chút lo lắng, nói: "Thưa ngài, ngài nhìn thấy giám đốc của chúng tôi không?"
Thương Khâu nghe được việc này, nhíu mày một cái, nói: "Không có, cô ta không ở cùng với chúng tôi."
Thư ký nhỏ càng lo lắng hơn, nói: "Vậy... Vậy phải làm gì giờ? Giám đốc không thấy, một lát còn diễn thuyết nữa, đã sắp muốn bắt đầu rồi."
Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy âm thanh của điện thoại, vội vã dời đi sự chú ý của mình, nói: "Làm sao vậy?"
Thương Khâu đem tiếng của điện thoại di động đổi thành loa ngoài, thư ký nhỏ nói: "Tôi... Tôi cũng không biết làm sao nữa, vừa rồi tôi còn đi theo giám đốc, giám đốc để tôi thay đồ cùng cô ấy, sau đó... Sau đó trợ lý Tôn lại tới, nói là có phần văn kiện cần cho giám đốc ký tên, tôi liền đi ra ngoài trước."
Thời điểm trợ lý Tôn đi qua, giám đốc đã thay đồ xong, hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, thư ký nhỏ đi ra gian phòng đứng chờ ở bên ngoài, chờ giám đốc ký xong văn kiện.
"Nhưng là... Nhưng là tôi ở ngoài cửa, nghe bên trong hình như có... Có tiếng cãi nhau."
Tạ Nhất khó hiểu nói: "Cãi nhau?"
Thư ký nhỏ nói: "Đúng vậy, chính là cãi nhau, tôi cũng rất khó hiểu, cho dù bình thường giám đốc tính tình hơi nóng nảy, thế nhưng trợ lý Tôn có tiếng tính tình tốt, các anh cũng thấy rồi đó, giám đốc đem cà phê hắt lên đầu của trợ lý Tôn, trợ lý Tôn không nóng nảy mà còn cười ha ha, làm sao có thể cãi nhau với giám đốc."
Tạ Nhất nghĩ thầm, đó không phải là không nóng nảy được không, cô không thấy trợ lý Tôn kia lén lút cắn răng nghiến lợi sao? Chẳng qua trợ lý Tôn rõ ràng là tiểu bạch kiểm được giám đốc các người nuôi, cho nên không dám tức giận, một mực kiềm chế bản thân.
Thư ký còn nói: "Bên trong ầm ĩ rất lớn, tôi liền gõ cửa hỏi thử, còn bị giám độc mắng cho, chẳng qua rất nhanh sau đó trợ lý Tôn đã đi ra, sắc mặt rất khó nhìn liền đi mất, lúc tôi đi vào, giám đốc còn đang xem văn kiện, có thể là bởi vì văn kiện có vấn đề gì đó, sắc mặt cũng khó coi. Sau đó giám đốc để tôi mang cà phê tới cho cô ấy, tôi liền đi ra ngoài làm cà phê, lúc trở lại... Lúc trở lại đã tìm không thấy giám đốc nữa!"
Amy tìm không thấy, điện thoại cũng không gọi được, ở đâu cũng tìm không được.
Thư ký nhỏ nóng nảy nói: "Làm sao bây giờ? Diễn thuyết môt lát nữa bắt đầu rồi, dạ tiệc từ thiện lần này không thể có sai sót, lần này tiêu rồi."
Tạ Nhất để thư ký nhỏ đừng có gấp, bọn họ lập tức đi tới căn phòng của Amy, đi xem tình huống, để thư ký nhỏ đợi ở đó.
Rất nhanh hai người cúp điện thoại, liền chuẩn bị đi thang máy lên lầu khách sạn.
Trong thang máy chỉ hai người bọn họ, Tạ Nhất đứng ở trong thang máy, đột nhiên có một chút xấu hổ, vội vã ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ của mình.
Thế nhưng Thương Khâu lại cũng không hề có chút xấu hổ nào, giống như tường bùm vừa rồi không phải là anh ta làm vậy, sắc mặt thản nhiên, hết sức lãnh đạm, chẳng qua nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói thản nhiên: "Tỉnh rượu rồi?"
Tạ Nhất cười khan một tiếng, nói: "A... Đúng vậy, gần như thế."
Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là gật đầu, Tạ Nhất thực sự là xấu hổ muốn chết, mình lại mượn rượu làm bậy, đuổi theo Thương Khâu ngửi mùi của anh ta thế nào, đây không phải là biến thái sao?! Quá biến thái...
Thời gian trong thang máy dài như một thế kỷ vậy, Tạ Nhất cũng muốn vò đầu bứt tai rồi, lúc này mới nghe một tiếng "Đinh ——!!" Thang máy cuối cùng đã tới tầng lầu, Tạ Nhất nhanh chóng nhảy ra liền muốn đi, chẳng qua cửa thang máy vẫn chưa mở hoàn toàn, Tạ Nhất và Thương Khâu vóc dáng hai người cũng không mảnh, lúc cửa thang máy mở ra đã đụng vào nhau.
Vai Tạ Nhất đụng phải Thương Khâu, nhất thời cảm giác một luồng điện theo vai chợt bắt đầu lan tràn thoáng cái đánh úp lên đỉnh đầu và xương cụt, bị điện giật một cái giật mình, vội vàng nghiêng người né tránh.
Thương Khâu thấy cậu né ra rất nhanh, chỉ nhíu mày, lúc này Tạ Nhất mới phát hiện động tác của mình hình như có chút thiếu lễ độ, cho dù không thiếu lễ độ cũng vô cùng thất lễ, vội vàng làm bộ đỡ lấy cửa thang máy, động tác thân sĩ không cho thang máy đóng cửa lại, xấu hổ lại cười cười với Thương Khâu.
Thương Khâu cũng không nói gì, đi ra thang máy, lập tức nói không đầu không đuôi: "Cậu nói đúng."
"Hả?"
Tạ Nhất có chút mê mang, nói: "Vừa rồi tôi nói gì sao?"
Thương Khâu nhìn cậu, nụ cười không tiếc rẻ, nụ cười kia lộ ra một chút dịu dàng, còn có chút trầm lắng của thần bí, tiếng nói trầm thấp: "Mùi thơm của cậu, tương tự như vị ngọt của macaron... Khiến người ta hưng phấn."
Anh ta nói xong, bước ra bước lớn rồi rời đi.
Tạ Nhất: "..."
Ma, macaron!?
Không đúng không đúng, trọng điểm rõ ràng là hưng phấn!
Hưng phấn...
Tạ Nhất mê man mà nghĩ thầm, vì sao ăn macaron sẽ hưng phấn? Ai có thể nói cho mình biết?
Tạ Nhất mê mang một hồi, thấy bóng dáng của Thương Khâu sắp đi mất, vội đuổi theo, cũng không dám hỏi Thương Khâu vì sao ăn macaron sẽ hưng phấn, không thể làm gì khác hơn là theo Thương Khâu đi về phía trước, hai người đến cửa gian phòng của Amy, thư ký nhỏ đã đợi sẵn rồi.
Thư ký nhỏ vô cùng lo lắng, mãi nhìn thời gian của điện thoại đi động, nhìn thấy bọn họ thiếu chút nữa khóc lên, đã chạy tới nói: "Thưa hai vị, giờ giám đốc còn chưa xuất hiện, điện thoại di động cũng không gọi được, liên tục không gọi được, sắp phải diễn thuyết rồi, vậy phải làm sao đây?"
Tạ Nhất nói: "Cô hỏi thử trợ lý Tôn chưa?"
Thư ký nhỏ gật đầu nói: "Hỏi thử rồi hỏi thử rồi, trợ lý Tôn nói sau khi anh ta rời đi cũng không thấy giám đốc."
Thương Khâu không lên tiếng, trực tiếp đi vào căn phòng của Amy, trong phòng gọn gàng ngăn nắp, không biết Amy là tự mình rời đi, hãy là bị người bắt đi, bởi vì trong phòng căn bản không có dấu vết của run rẩy giãy dụa, hết thảy đều rất bình thường.
Thương Khâu ở trong phòng vòng hai vòng, thuận tay cầm lên một cái ly trên bàn, trên cái ly có một dấu son môi rất rõ nét, hiển nhiên là Amy đã từng dùng.
Thương Khâu đem cái ly cầm ở trong tay, liếc mắt nhìn, dường như đang cảm nhận hơi thở của Amy, Tạ Nhất biết năng lực nhận biết của Thương Khâu cũng nhạy bén hơn người bình thường, vội vàng ngừng thở đứng ở bên cạnh, chờ sau khi Thương Khâu để ly xuống, mới vội vàng nói: "Thế nào?"
Thương Khâu không lên tiếng, lại lắc đầu.
Tạ Nhất có chút mê man, là không sao, hay là có ý gì?
Điện thoại của thư ký nhỏ vang lên, nét mặt của cô như muốn khóc, nói: "Tới rồi tới rồi, phía người đứng ra tổ chức tới thúc giục rồi, tôi đi nhận điện thoại."
Cô ta nói xong liền chạy ra khỏi căn phòng nghe điện thoại, Thương Khâu lúc này mới nói: "Trong phòng này, không có bất kỳ hơi thở của Amy, trên ly nước cũng không có."
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
Thương Khâu nói: "Chỉ có hai khả năng..."
Anh ta nói xong, quơ quơ ngón tay của mình, nói: "Loại khả năng đầu tiên là Amy cho tới giờ chưa từng ở lại căn phòng này, loại khả năng thứ hai chính là có người gạt bỏ hơi thở của Amy trong căn phòng này."
Tạ Nhất nghe được hai loại khả năng này, cũng cảm thấy trong lòng có chút run sợ, liền vội vàng nói: "Thư ký vẫn trông coi ở bên ngoài, Amy không có thể nào chưa từng ở lại trong căn phòng này, vậy..."
Sắc mặt Thương Khâu có chút trầm xuống, nói: "Nếu như là loại khả năng thứ hai, chúng ta lại đụng phải "bạn bè" trong giới."
Người xoá bỏ hơi thở của Amy, giống như Thương Khâu, đều là người trong "giới", Thương Khâu không cách nào nhận biết hơi thở của Amy, cũng không biết Amy gặp phải cái gì, là nguy hiểm, hay là tạm thời có việc tự mình rời đi.
Nhưng nếu như là xoá bỏ hơi thở, hơn phân nửa chính là nguy hiểm.
Thư ký nhận điện thoại xong đi vào rất mau, sốt ruột nói: "Tôi phải đi qua ứng phó phía chủ sự trước đã, hai vị tiên sinh nếu có tin tức của giám đốc, gọi điện thoại cho tôi là được rồi."
Cô ta nói xong, lại vội vả rời đi, Tạ Nhất nhìn bóng lưng vội vả của thư ký, nghĩ thầm làm trợ lý cũng thật không dễ dàng.
Thương Khâu ở trong phòng dạo qua một vòng, xoá bỏ hơi thở của Amy rất sạch sẽ, căn bản không còn thứ để sử dụng.
Ngay lúc Thương Khâu muốn rời đi, Tạ Nhất đột nhiên nói: "Khoan đã... Anh xem cái này."
Cậu nói xong, đột nhiên ngồi xổm xuống, từ phía dưới góc sô pha lôi ra một tờ giấy, khổ A4, mặt trên có rất nhiều chữ, thoạt nhìn như là một loại văn kiện.
Tạ Nhất đem tờ giấy kia giao cho Thương Khâu, nói: "Mau thử xem, phía trên này có hơi thở của Amy hay không."
Thương Khâu đem văn kiện bóp ở trong tay, híp mắt một cái, lắc đầu nói: "Không có, phía trên này chỉ có hơi thở của cậu và trợ lý Tôn."
Trợ lý Tôn?
Vừa rồi thư ký nhỏ cũng nói, trợ lý Tôn cầm văn kiện sang đây cho Amy ký tên, đây có thể chính là văn kiện trợ lý Tôn cầm.
Tạ Nhất vừa nghe không thể dùng, nhất thời có chút nản lòng, liền muốn đem văn kiện ném qua một bên, nhưng ở lúc này, Thương Khâu "Bộp!" một tiếng liền cầm cổ tay của Tạ Nhất.
Tạ Nhất giật mình, mở to hai mắt nhìn Thương Khâu, cổ tay của cậu bị khóa chặc, bao quanh bởi nhiệt độ cơ thể hơi cao, Tạ Nhất cũng không biết có phải là di chứng vừa nãy hay không, nói chung có chút nhạy cảm, bị Thương Khâu nắm tới run rẩy, nói: "Sao... Sao sao sao thế?"
Thương Khâu chỉ là từ trên tay cậu đem văn kiện lại cầm sang, xem lướt qua chữ viết phía trên, sắc mặt trầm xuống, nói: "Cậu xem."
Tạ Nhất nhanh chóng lại gần xem văn kiện, mặc dù chỉ là một tờ văn kiện trong đó, chẳng qua Tạ Nhất vẫn xem hiểu, dù sao cậu cũng là nhân viên quèn, cũng không chỉ mở quán cơm.
Trên văn kiện viết đến công viên trò chơi của ngoại ô.
Sắc mặt Thương Khâu âm trầm nói: "Công ty của Amy, là cổ đông của công viên trò chơi ngoại ô."
Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, nói: "Nói cách khác Amy là một trong chủ của công viên trò chơi, vậy tại sao Amy phải làm bộ không biết người của công viên trò chơi? Còn nữa, trước đây cô ta còn làm bộ không biết nói tiếng Trung, không có cách nào giao lưu với người của công viên trò chơi."
Thương Khâu híp mắt, nói: "Amy là cổ đông của công viên trò chơi, vị hôn phu của cô ta chết ở trong công viên trò chơi, hơn nữa Amy còn đã từng nói dối."
Thương Khâu nói xong, đột nhiên trong đầu Tạ Nhất chợt lóe, liền vội vàng nói: "Còn nữa! Còn nữa... Anh còn nhớ buổi tối chúng ta gặp được tên tiểu quỷ kia không, từ trong TV bò ra kia đó!"
Thương Khâu nhìn về phía Tạ Nhất, Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Tên tiểu quỷ kia cũng có liên quan với công viên trò chơi, khi đó tin tức trên TV đang đưa tin vụ án mất tích của công viên trò chơi, đứa bé trai kia mất tích ở trong công viên trò chơi..."
Thương Khâu trầm giọng nói: "Với lại tên thời điểm tiểu quỷ kia và Khang Chí chết đều bị mở ngực hư bụng, lấy đi bộ phận."
Khang Chí chết, còn có tên tiểu quỷ kia đều có liên quan tới công viên trò chơi, hơn nữa kiểu chết giống nhau, Amy lại là cổ đông ẩn dấu của công viên trò chơi, đầu óc Tạ Nhất bắt đầu có chút đặc sệt rồi.
Thương Khâu lạnh giọng nói: "Đây không phải là trùng hợp."
Anh ta nói xong, vẫy tay nói: "Chúng ta đi."
Tạ Nhất vội theo sát Thương Khâu ra khỏi căn phòng, dạ tiệc từ thiện đã bắt đầu rồi, Tất Bắc đang ở trên bục nói chuyện, thư ký còn đang quay vòng vòng tìm Amy.
Thương Khâu nhìn hội trường một cái, dẫn theo Tạ Nhất liền đi ra khách sạn, hai người gọi xe, trực tiếp quay về quán cơm đêm khuya.
Thương Khâu nói: "Tôi cần tra công viên trò chơi một chút đến cùng có vấn đề gì."
Tạ Nhất cũng hiểu được chỗ này đúng thực cần tra một chút, Khang Chí là một tra nam, gián tiếp hại chết Phùng Doanh, coi như là chết chưa hết tội, thế nhưng tiểu quỷ kia, thoạt nhìn khoảng mười tuổi, vẫn còn trong tuổi ngây thơ hồn nhiên, cũng không trêu ai chọc ai, nhìn dáng vẻ kia cũng là bị mổ ngực hư bụng.
Hai người ngồi xe taxi đến quán cơm đêm khuya, quán cơm đêm khuya đã mở cửa buôn bán từ sớm, A Lương ở bên trong bận rộn, phục vụ mới Thanh Cốt cũng nối gót bận rộn trong phòng ăn, xem ra tỷ lệ chỗ ngồi hôm nay cũng không tệ.
Thương Khâu và Tạ Nhất đi vào, A Lương nghe được tiếng chuông gió, vừa muốn chào hỏi khách hàng, thấy là ông chủ và anh Thương đi vào, vội vàng giật mình cười nói: "Ông chủ, hôm nay anh thật là đẹp trai á!"
Tạ Nhất và Thương Khâu còn mặc tây trang, trực tiếp quay về từ khách sạn, bởi vì vô cùng lo lắng, cho nên chưa kịp thay đồ.
Thanh Cốt nhảy nhảy nhót nhót chạy tới đây, cười híp mắt nói: "Ơ, các người mặc thành như thế, đi lãnh chứng nhận rồi sao?"
A Lương gãi gãi sau ót mình, thật thà cười khúc khích, nói: "Lãnh chứng nhận gì vậy? Giấy phép vệ sinh an toàn của quán cơm phải đổi mới rồi hả?"
Thanh Cốt cười híp mắt nói: "Đương nhiên là giấy kết hôn nha!"
A Lương vừa nghe xong, có chút mộng mị, sau đó kinh ngạc nhìn Tạ Nhất và Thương Khâu, trong ánh mắt tất cả đều là ánh sáng "Hóa ra là như vậy".
Tạ Nhất liền cũng bất đắc dĩ, vội liếc trắng mắt, nói: "Thanh Cốt nói bậy."
A Lương cười khúc khích hai tiếng, nói: "Tôi đi làm việc trước đây."
Hắn nói xong, liền vội đi cho khách chọn món ăn.
Thanh Cốt lại cười híp mắt, vẫn đang trêu ghẹo nhìn Tạ Nhất, đem Tạ Nhất sợ hãi không ngừng, nhất thời nghĩ tới phòng nghỉ trong đêm tối kia, còn có tiếc nuối một chút nữa.
Thanh Cốt cười nói: "A à, Tạ Nhất sao mặt cậu đỏ rồi! Có phải cậu bị kẻ mặt người dạ thú này vô lễ rồi hay không?"
Tạ Nhất nói: "Cậu đừng nói bậy."
Thanh Cốt vỗ tay, nói: "Tạ Nhất cậu đừng không tin ta a, ta đã nói với cậu, mùi hương trên người cậu đối với ma quỷ và người tu hành mà nói, chính là một liều thuốc mạnh a!"
Tạ Nhất mê man nói: "Hả? Thuốc mạnh?"
Vẻ mặt Thanh Cốt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Xuân dược! Xuân dược hiểu không, phiên bản mạnh hơn!"
Tạ Nhất: "..." Quái gì thế?
Mặc dù Tạ Nhất rất khinh thường cách nói của Thanh Cốt, chẳng qua không hiểu sao trên mặt có chút nóng rần lên, trong lòng suy nghĩ, thật sự chẳng lẽ là như thế? Trước đây Nhiếp Tiểu Thiến lần đầu tiên nhìn thấy mình, cũng muốn cùng mình tu yến hảo đấy thôi.
Tạ Nhất len lén liếc mắt quan sát Thương Khâu, chẳng qua biểu hiện trên mặt Thương Khâu rất bình tĩnh, cũng không có gì là xấu hổ cả, còn là vẻ mặt bí hiểm lạnh lùng.
Thương Khâu trái lại liếc mắt nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt nói: "Ngươi cũng đừng chối a, nói dối là cún nha!"
Thương Khâu ngược lại không phủ nhận, chỉ nói thản nhiên: "Xem ra linh lực của ngươi khôi phục không tệ."
Anh ta vừa nói xong, nhất thời trên mặt Thanh Cốt dâng lên một dáng tươi cười, Tạ Nhất bị ngọt tới muốn sâu răng rồi, không chỉ là ngọt ngào, còn có một loại mị hoặc, thiếu chút nữa chói mù mắt Tạ Nhất, các thực khách nam giới bên cạnh đều nhìn Thanh Cốt, ánh mắt kia như lang như hổ.
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên mất, Thanh Cốt chính là tiểu yêu tinh hút tinh khí người...
Thanh Cốt cười híp mắt nói: "Ai nha, vậy cũng bị ngươi nhìn ra rồi."
Tạ Nhất nói: "Nhìn ra cái gì?"
Mặc dù Thương Khâu không lên tiếng, ôm cánh tay vẻ mặt lạnh lùng, lại nâng nâng cái cằm, ý bảo Tạ Nhất nhìn.
Tạ Nhất theo ánh mắt Thương Khâu, quay đầu nhìn xem, chỉ thấy được A Lương đang bận rộn lau bàn, không thấy gì khác.
Tạ Nhất còn rất mờ mịt, lại quay đầu nhìn thoáng qua nụ cười hết sức ngọt ngào của Thanh Cốt, càng thêm mờ mịt, chẳng qua mắt lóe lên, vậy mà thấy trên cổ Thanh Cốt có một vết màu đỏ, rất mờ ám.
Kia chính là vết hôn hàng thật!
Con ngươi Tạ Nhất cũng muốn trừng ra ngoài rồi, dùng sức nhìn Thanh Cốt, sau đó lại quay đầu nhìn lại A Lương, hạ giọng nói: "Cậu... Cậu sẽ không thực sự đem A Lương làm gì đó chứ!? Mới một buổi tối!"
Thanh Cốt chu đôi môi đỏ hồng của mình, rũ đôi mắt to, trên mặt tất cả đều là vô tội và vô hại, nhìn giống như là một mỹ thiếu niên ngây thơ vậy, nói đáng thương vô cùng: "Tạ đại ca, anh sao có thể nhìn ta như thế chứ... Rõ ràng là Tỉnh đại ca đã làm ta thế nào nha."
Con ngươi Tạ Nhất thực sự muốn rớt ra ngoài, nói: "Rốt cuộc... Rốt cuộc thế nào?"
Thanh Cốt cười nói: "Còn có thể thế nào? Đương nhiên là giao du, sau đó... Lên giường rồi!"
Thanh Cốt nói rất nhẹ nhàng, lại làm bộ đáng thương nói thêm: "Tỉnh đại ca thật là hung, dường như cũng không có kinh nghiệm gì cả, lúc đầu khiến cho ta thật đau mà, ừm —— chẳng qua sau đó rất thoải mái."
Tạ Nhất cũng không hề muốn nghe việc này, Thanh Cốt hoàn toàn không có xấu hổ, chia sẻ với Tạ Nhất rốt cuộc A Lương "hung mãnh" thế nào, Tạ Nhất nghe được ngược lại có chút ngượng ngùng.
Thương Khâu đứng ở một bên, rất bình tĩnh nói: "Các người đã lên giường, ngươi hút không ít tinh khí đi?"
Thanh Cốt nói: "Mới không có, ta chỉ hút một chút!"
Thương Khâu cũng không nói nhảm với hắn, nói: "Đem chúng ta đổi trở lại."
Thanh Cốt có chút ưu sầu, nói: "Bây giờ còn chưa được, ngày hôm qua ta thật sự kiềm chế, chỉ hút một chút, âm hồn còn rất yếu ớt, các người không thể không thương cảm sức lao động như thế a."
Tạ Nhất nói: "Vậy còn phải chờ bao lâu mới có thể đổi lại chúng tôi?"
Thanh Cốt suy nghĩ một lát, dựng thẳng lên hai ngón tay, bên mép quơ quơ, cười híp mắt nhìn Tạ Nhất.
Tạ Nhất mê man nói: "Hai? Có ý gì?"
Thanh Cốt cười nói: "Đợi ta và Tỉnh đại ca lên giường hai lần nữa."
Tạ Nhất: "..." Vì sao có người sẽ đem lên giường đọng ở trên miệng chứ! Quá xấu hổ rồi biết không!
Chẳng qua Tạ Nhất nhìn lại, hình như cảm thấy xấu hổ chỉ có một mình mình, vẻ mặt Thanh Cốt tung tăng, giống như đã không nhịn được nữa, mà Thương Khâu lại là vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Nhanh đi."
Tạ Nhất nghĩ thầm, chờ đã, cái gì gọi là nhanh đi hả!
Thanh Cốt cười nói: "Ta cũng muốn mau chóng, các người yên tâm được rồi."
Thương Khâu muốn đi tra chuyện của khu vui chơi, còn có chuyện của Amy, Tạ Nhất không có mạng lưới của mặt này, liền chui vào phòng bếp, nhớ lại trước đó đã đồng ý làm macaron cho Thương Khâu, vì vậy liền suy nghĩ xem làm macaron thế nào.
Nhưng mà Tạ Nhất đang suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời của Thương Khâu nói, Thương Khâu nói mùi của mình giống như macaron vậy, mà còn khiến người ta hưng phấn...
Mặt mũi Tạ Nhất liền đỏ bừng, macaron cũng làm không nổi nữa, sau này cậu làm sao có thể nhìn thẳng macaron được hả!
Lúc đóng quán Thanh Cốt vẫn đi theo chân A Lương, hai người cũng là thần tốc, vậy mà đã bắt đầu giao du rồi, Thanh Cốt nhất định phải mười ngón đan vào nhau với A Lương, hai người còn có chiều cao rất chênh lệch moe nhất là hai mươi cm, vóc người Thanh Cốt hết sức nhỏ nhắn, A Lương lại là thân hình cao lớn, đứng chung một chỗ kỳ thật không hiểu sao rất xứng đôi.
Thanh Cốt còn đang làm nũng, nói: "Tỉnh đại ca, chân ta thật mệt, anh cõng ta được hay không?"
A Lương hiển nhiên không nói hai lời liền ngồi xổm xuống, đem Thanh Cốt cõng ở trên lưng, sau đó tạm biệt với Tạ Nhất Thương Khâu, cõng Thanh Cốt chuẩn bị đi về nhà.
Tạ Nhất còn nghe được Thanh Cốt đang nói: "Tỉnh đại ca, chúng ta trở về làm nha, làm nha."
A Lương dường như có chút ngượng ngùng, nói: "Em... Em hôm qua bị thương, hay là đừng làm nữa."
Thanh Cốt một chút cũng không thẹn thùng, nói: "Không muốn không muốn, làm nha, Tỉnh đại ca khiến cho ta thật thoải mái, ta thích."
Tạ Nhất cũng nghe không nổi nữa, vội đuổi theo Thương Khâu quay về.
Những mèo hoang con còn trông chừng tiểu Trương nhân viên công tác của nhà ma, quả nhiên đáng tin hơn Nhiếp Tiểu Thiến, lúc bọn họ trở về, liền thấy Nhiếp Tiểu Thiến cũng vừa trở về, nhưng lại say khướt, quần áo ăn mặc quái dị.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy bọn họ, cười nói: "Ôi chao ha ha, các chàng đã về rồi oa! Thiếp vừa tham gia party của Táo Vương gia! Chàng không biết đâu, nhà hàng của Táo Vương gia vừa thăng cấp làm nhà hàng Michelin 3 sao [1], làm một party thật lớn! Đồ ăn đều miễn phí, ợ!"
Táo Vương gia?
Còn Michelin 3 sao?
Nhiếp Tiểu Thiến nói xong, trực tiếp nằm bò lên cánh cửa liền muốn ngủ, Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Này, tỉnh tỉnh lại, vào nhà rồi ngủ."
Nhiếp Tiểu Thiến lúc này mới đứng lên, nói: "Ừm ừm."
Nàng ta nói xong liền muốn đi theo Thương Khâu và Tạ Nhất vào nhà, mắt như dao của Thương Khâu nhìn sang thản nhiên, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức liền bò lại phòng nhỏ bốn mươi thước vuông của Tạ Nhất.
Tạ Nhất thở dài, quả nhiên mèo cũng đáng tin hơn Nhiếp Tiểu Thiến.
Hai người vào cửa, tiểu Trương còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy bọn họ vô cùng kích động, nói: "Các anh rốt cuộc đã về rồi!"
Thương Khâu đi vào, từ trong ngăn kéo đem thức ăn cho mèo lấy ra, còn có vài đồ hộp, lại lấy một chậu nước, những mèo con này biết Thương Khâu muốn khao bọn nó, lập tức đứng xếp hàng vẫy đuôi nhỏ, chạy tới ngay ngắn có trật tự, kêu "meo meo meo meo" ăn thức cho mèo.
Thương Khâu khao mèo con xong, lúc này mới ngồi xuống, nói với tiểu Trương: "Về công viên trò chơi, chúng tôi muốn biết một số việc."
Tiểu Trương đương nhiên là biết gì nói nấy, liền chờ bọn họ đặt câu hỏi, chẳng qua lúc Thương Khâu hỏi Amy, vẻ mặt tiểu Trương cũng mê man, nói: "Cái gì? Người nước ngoài gây chuyện kia là cổ đông của chúng tôi? Này... Này tôi chưa từng nghe nói bao giờ."
Thương Khâu nói: "Cậu phải giúp chúng tôi hỏi thăm chút chuyện."
Tiểu Trương lập tức đồng ý, dù sao giờ hắn cũng đem Thương Khâu cung kính rồi.
Thương Khâu để tiểu Trương ngày mai đi điều tra chuyện của công viên trò chơi, hắn là nhân viên nội bộ, nên hành động tương đối tốt, ngày hôm nay cũng đã trễ, mọi người đều tự đi ngủ.
Bởi vì ngày hôm qua ngủ không ngon, ngày hôm nay tất cả mọi người mệt nhọc, Tạ Nhất tắm xong, ngã xuống giường liền buồn ngủ, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy giường đệm có hơi lõm xuống, là Thương Khâu cũng tắm xong rồi, nằm lên giường, sau đó tắt đèn.
Trong nháy mắt, đèn ngủ đóng lại "răng rắc" một cái, Tạ Nhất liền tỉnh lại, thoáng cái không còn buồn ngủ, trong đầu chỉ quanh quẩn lời của Thanh Cốt, mùi thơm của mình đối với Thương Khâu mà nói, là phiên bản mạnh hơn...
Tạ Nhất trở mình, một lát sau lại trở mình, cứ cảm thấy cả người khó chịu, trong chốc lát lại trở mình, bình quân hai phút trở mình một lần.
Thương Khâu bên cạnh vẫn không nhúc nhích, lại đột nhiên nói: "Ngủ không được?"
Tạ Nhất bị dọa sợ giật mình một cái, lập tức nói: "Không không không... Ngủ rồi!"
Thương Khâu cũng trở mình, đối mặt với Tạ Nhất nằm nghiêng, trong bóng tối truyền tới tiếng cười trầm thấp của Thương Khâu, mang theo một chút từ tính, nghe thế nào cũng tô làm sao.
Tạ Nhất thật muốn tát vào miệng mình, ngủ rồi còn nói chuyện!
Tạ Nhất đang ảo não, Thương Khâu thấp giọng nói: "Mau ngủ đi."
Tiếng nói kia thực sự là êm tai, so với bất kể bài hát ru ngủ nào cũng có ích hơn, Tạ Nhất cảm giác mình như bị đầu độc vậy, gật đầu, thực sự nhắm hai mắt lại, không tới nửa phút, liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Thương Khâu lại không nhắm mắt lại, ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chằm Tạ Nhất, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tạ Nhất một cái.
Ngày thứ hai tiểu Trương đi công viên vui chơi kiểm tra tình hình, Tạ Nhất và Thương Khâu để bảo đảm an toàn của tiểu Trương, cũng đi theo tới công viên vui chơi.
Hai người đàn ông già đầu mua thẻ điện tử, cùng nhau vào công viên vui chơi, cảm giác này còn rất lạ lùng, giờ là cuối hè, liền sẽ tới thời điểm học sinh khai giảng, công viên vui chơi cũng nghênh đón một chút cao điểm, rất nhiều người lớn mang theo trẻ con tới điền cuồng sau cùng, còn có một vài những cặp đôi sinh viên.
Tạ Nhất và Thương Khâu hai người hết sức đột ngột, đặc biệt là dáng dấp bọn họ còn cũng không tệ, tỷ lệ quay đầu lại càng lớn hơn nữa.
Tiểu Trương đi hỏi thăm tình hình, Tạ Nhất và Thương Khâu cũng không thể chờ không, Tạ Nhất vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như thế, có chút không thể bỏ qua, muốn vui chơi trò chơi nào đó, nhưng lại xấu hổ.
Thương Khâu dường như nhìn ra ý của cậu, giơ tay lên, nói: "Chúng ta đi bên kia nhìn xem."
Hai người sóng đôi đi về phía trước, phía trước còn bán bong bóng và hoa tươi, rất nhiều người nam mua hoa và bong bóng đưa cho bạn gái.
Thương Khâu thấy cậu nhìn mãi, liền nói: "Thích?"
Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Không không không, chẳng qua tôi cảm thấy thật mới mẻ, một người đàn ông cầm bong bóng kỳ lạ lắm."
Tạ Nhất không muốn, Thương Khâu cũng liền không đi qua, hai người đi về phía trước, nào là vòng quay ngựa gỗ, voi Dumbo đủ loại, quá trẻ con rồi, hai người đàn ông không thể cưỡi, chẳng qua bên kia có một trò tương tự với tàu lượn siêu tốc, coi như vô cùng kích thích, Tạ Nhất có chút nóng lòng muốn thử, muốn thử một lần.
Thương Khâu liền theo Tạ Nhất, hai người đi qua xếp hàng, bởi vì thời gian còn sớm, trò này lại quá kích thích, cho nên không quá nhiều người xếp hàng, trong chốc lát Thương Khâu và Tạ Nhất đã xếp lên trên, hai người vừa lúc ngồi ở hàng thứ nhất.
Tạ Nhất có chút khẩn trương, cậu lần đầu tiên chơi cái này, dù sao Tạ Nhất từ nhỏ không có cha mẹ, thân thích cũng không muốn nuôi nấng cậu, tự nhiên không ai dẫn cậu tới công viên trò chơi, đây là lần đầu tiên của Tạ Nhất.
Tạ Nhất khẩn trương hít sâu hai cái, rất nhanh tia sáng bốn phía tối lại, âm thanh mô phỏng công nghệ cao bắt đầu đếm ngược.
Một tiếng "Xoẹt ——!!!", chạy như bay thoáng cái liền xông ra ngoài, theo đường ray, ngay từ đầu đã chế tạo ra hai cái đảo ngược, cảm giác của mất trọng lượng, cảm giác của chóng mặt, cảm giác của lao xuống...
Một tiếng "Vù ——!!!", Tạ Nhất liền cảm giác đầu mình trống rỗng, cái loại cảm giác bay lên trời này, rồi lập tức lao xuống, khiến trong đầu cậu bỗng chốc nổ lên pháo hoa, toàn thân đều đang run cầm cập, nhưng cũng không phải là sợ, mà là một loại hưng phấn nói không nên lời.
Tạ Nhất hưng phấn tay chân tê dại, trong đầu cậu trống rỗng, lại có thể thấy một con Kim Ô, chợt vỗ cánh xông thẳng lên trời, xé tầng mây tuyết trắng, không ngừng xông về phía trước...
"Ôi!!!"
Chạy như bay cuối cùng ngừng lại, bên cạnh đều là âm thanh sợ hãi, Tạ Nhất lại hít ngược một hơi khí lạnh, chợt kéo ra từ giữa loại ảo cảnh kia.
"Tạ Nhất! Tạ Nhất?"
Tạ Nhất nghe được có người gọi mình, lúc này mới trở về thần, phát hiện Thương Khâu đang nhìn mình có chút lo lắng.
Thương Khâu vội vàng đưa tay đi đỡ cậu, cảm thấy cánh tay và thân thể của Tạ Nhất đều đang run rẩy, không ngừng run rẩy, Tạ Nhất cũng cảm thấy thân thể mình như nhũn ra, như không di chuyển được vậy.
Nhân viên công tác bên cạnh cũng đã chạy tới kiểm tra tình huống, hỏi bọn họ có cần gọi nhân viên y tế qua đây hay không.
Tạ Nhất cảm thấy mất mặt quá mức rồi, vội vàng lắc đầu, lay động đầu này lại có chút choáng váng đầu, sắc mặt nhất thời trắng bệch, Thương Khâu đỡ cậu, nói: "Không sao, tôi mang bạn tôi qua bên kia nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Thương Khâu đỡ Tạ Nhất đi ra trong đám người, Tạ Nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thực sự mất mặt, bản thân lần đầu tiên tới công viên trò chơi, lại đã bị vây xem.
Thương Khâu để cậu ở trên ghế dài của công viên trò chơi ngồi xuống, giờ vừa lúc có xe hoa diễu hành, rất nhiều người đều vây quanh ở hai bên đường đi tham quan, Thương Khâu và Tạ Nhất thì ngồi ở trên ghế dài, ngồi ở phía sau những đoàn người đó.
Thương Khâu vỗ vỗ chân của mình, nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của cậu nhìn không tốt."
Tạ Nhất vốn định kiên trì một chút, dù sao mình là một người đàn ông trưởng thành, chơi tàu lượn liền chóng mặt, nghe có chút mất mặt, thế nhưng cậu nhìn thoáng qua chân của Thương Khâu, lại có chút nhịn không được muốn nằm xuống.
Thương Khâu đỡ cậu, động tác dịu dàng cẩn thận, để cậu nằm ở trên đùi của mình, Tạ Nhất nằm xuống, nhất thời cảm giác thật thoải mái.
Thương Khâu nhẹ nhàng vuốt ve trán của cậu, nói: "Nhắm mắt, nghỉ ngơi."
Tạ Nhất gật đầu một cái, quả nhiên nhắm hai mắt lại.
Cậu có hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại rất nhanh thì thiếp đi, mơ mơ màng màng, cảm giác mình đang nằm mơ, cảnh trong mơ lay động bất định, có người nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình, cảm giác kia giống hệt như bàn tay của Thương Khâu.
Tạ Nhất có thể cảm giác được loại nhiệt độ cơ thể đó, thật giống hết Thương Khâu...
"Ngày mai ta phải đi rồi."
Có người nói ở bên tai cậu, kèm theo vuốt ve dịu dàng, Tạ Nhất biết mình đang nằm mơ, thế nhưng mãi không thoát được loại mờ mịt này, cậu mờ mịt nhìn người trước mắt.
"Ngươi bảo trọng bản thân."
Hắn nói xong, lại thoáng cúi đầu, hôn vào trên khóe miệng của Tạ Nhất, Tạ Nhất giật mình một cái, mở to hai mắt, cậu thấy rõ người kia rồi, tóc dài, mặc áo choàng màu đen, dáng dấp giống như đúc với Thương Khâu...
Hôn dịu dàng vào khóe miệng, Tạ Nhất vốn phải rất kinh ngạc, thế nhưng cậu lại theo bản năng nâng cánh tay lên, khoác lên cổ người kia, sau đó đưa môi của mình lên.
Người đàn ông áo đen thấp giọng nở nụ cười một cái, nói: "Tiểu Nhất thật chủ động."
Tạ Nhất nói không ra lời, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, hai người tựa sát, giống như người yêu hiểu rõ đối phương nhất, người đàn ông áo đen ôm chặc cậu, nói: "Nếu có thời gian, ta sẽ đi gặp ngươi."
Cuối cùng Tạ Nhất mở miệng, giọng nói có hơi không theo ý mình, nói: "Sợ rằng cũng không có thời gian, xạ sư đại nhân không phải bề bộn nhiều việc sao?" [thầy bắn cung]
Người đàn ông áo đen kia cười nhẹ, giọng nói vô cùng dịu dàng, nói: "Vì ngươi, nhất định sẽ có."
Tạ Nhất cũng cười một tiếng, dường như vì lời tâm tình dịu dàng của đối phương, đưa tay nâng tay của người đàn ông áo đen, chậm rãi nâng lên, đặt ở bên môi, khẽ hôn một cái, cười nói: "Để lại cho ngươi một ấn ký..."
"Ôi!!!"
Tạ Nhất rõ ràng đang nằm mơ, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, chợt tỉnh lại.
"Tạ Nhất? Làm sao vậy?"
Tạ Nhất mở mắt ra, hóa ra cậu còn nằm ở trên đùi của Thương Khâu, xe hoa vẫn chưa đi xa, cậu chỉ là hơi bị mê hoặc một lát thôi.
Tạ Nhất cầm tay của mình, cánh tay run rẩy, trong miệng xuýt xoa, có hơi khàn khàn chật vật nói: "Tay... Tay..."
Thương Khâu vội vàng cúi đầu nhìn tay của Tạ Nhất, tay Tạ Nhất mang găng tay da màu đen, ngăn cách hết thảy ánh sáng, chẳng qua run khẽ liên tục, thoạt nhìn rất đau đớn.
Tạ Nhất cảm thấy chỗ ở lòng bàn tay, có thứ gì đó đang cháy bỏng, cậu muốn lấy bao tay xuống để nhìn xem.
Trên trán Tạ Nhất đều là mồ hôi lạnh, mặc dù cậu chui vào thể xác của Thương Khâu vài ngày rồi, nhưng cho tới giờ lòng bàn tay chưa từng đau, đây vẫn là lần đầu tiên, vô cùng khó chịu, giống như bỏng...
Giống hệt đóng dấu...
Thương Khâu đỡ cậu, Tạ Nhất vẫn run run, qua khoảng chừng mười phút, loại cháy bỏng đau đớn khó có thể kiềm chế đó lúc này mới giảm bớt đi, Tạ Nhất giống như vớt lên từ trong nước, đã không còn sức lực gì, liền ở trên người Thương Khâu thở hổn hển.
Tạ Nhất không nghĩ tới, bản thân chỉ chơi một trò tàu lượn, lại có nhiều di chứng như thế, đầu tiên là chóng mặt mệt mỏi, giờ còn đau tay, xem ra bản thân không nên thể hiện đẹp trai bằng trò tàu lượn, sớm biết thế đã đi chơi voi Dumbo rồi.
Hai người nghỉ ngơi một hồi, điện thoại của Thương Khâu liền vang lên, là tiểu Trương gọi tới, giọng nói của tiểu Trương có hơi luống cuống, nói: "Tôi... Tôi hình như phát hiện thứ gì đó khủng khiếp."
Tạ Nhất vừa nghe xong, cũng bất chấp khó chịu, vội vàng cùng Thương Khâu đi gặp mặt tiểu Trương.
Tiểu Trương vội vàng đi tới, sắc mặt có chút trắng bệch, đem vài tờ giấy giao cho bọn họ, nói: "Các anh mau nhìn xem cái này."
Thương Khâu đem tờ giấy lấy tới, mở ra đọc, phía trên viết là một phần chi tiết, thoạt nhìn như là một loại bảng biểu, có ngày giờ, còn có tên người.
Tên của Khang Chí và tiểu quỷ kia cũng ở phía trên, hơn nữa vị trí dưới cùng của bảng biểu, ngày tháng rất mới, trên bảng này còn có rất nhiều tên của người khác.
Sắc mặt Thương Khâu rất khó nhìn, Tạ Nhất nhanh chóng xem lướt qua, cậu không biết những giờ ngày tháng này có bí mật gì, thế nhưng cậu dám khẳng định, đó là một thứ rất quan trọng, dù sao tên của Khang Chí và tiểu quỷ kia đều ở phía trên.
Tạ Nhất chỉ vào tên của một người trong đó, nói: "Người này... Đây không phải là vụ nhân khẩu mất tích huyên náo thời gian trước sao? Giáo sư nữ kia đi ra ngoài du lịch, sau lại thì mất liên lạc, vẫn không tìm được, trên weibo phát tin rất nhiều."
Thương Khâu nghe Tạ Nhất nói như thế, sắc mặt càng khó coi, tiểu Trương nói: "Cho nên đây rốt cuộc là bảng kê gì?"
Sắc mặt Thương Khâu âm u nói: "Là một bảng kê nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ?!"
Tạ Nhất và tiểu Trương đều có chút giật mình, bởi vì bọn họ rất khó tưởng tượng, người chết trên bảng kê, và nhiệm vụ có liên quan gì.
Thương Khâu chỉ ngày tháng trên bảng kê, nói: "Những ngày tháng này tuy nhìn lộn xộn, không có gì liên quan, nhưng các cậu phóng đại tầm nhìn, từng tháng phải có tên bốn người."
Tạ Nhất theo Thương Khâu chỉ nhìn qua, quả thế...
Ngày 1 tháng 7, ngày 4 tháng 7, ngày 18 tháng 7, ngày 25 tháng 7, ngày 8 tháng 8, ngày 19 tháng 8, ngày 26 tháng 8, ngày 27 tháng 8 nhìn như không có gì liên quan, thế nhưng từng tháng phải có bồn ngày xuất hiện.
Thương Khâu nói: "Đây là một tờ nhiệm vụ, danh sách tử vong."
Nghe như thế có hơi đáng sợ, thế nhưng không thể không nói, người trên bảng kê này, có thể đều đã chết.
Thương Khâu còn nói: "Hơn nữa các cậu có phát hiện hay không, người trên danh sách này, phần lớn là phụ nữ, đương nhiên còn có trẻ em."
Tiểu Trương nói: "Tại sao là phụ nữ?"
Tạ Nhất lẩm bẩm nói: "Bởi vì tiện ra tay, năng lực phản kháng tương đối thấp."
Tiểu Trương giật mình nói: "Đây... Đây... Lừa bán nhân khẩu sao?"
Thương Khâu nói: "Không đúng."
Tạ Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Là... Bộ phận!"
Thương Khâu gật đầu, nói: "Sợ rằng như thế."
Tiểu Trương cũng nghe mờ mịt rồi, bộ phận? Bộ phận gì?
Thương Khâu nói: "Còn nhớ Khang Chí không? Hắn ta bị người mổ ngực phá bụng, nội tạng và mắt đều bị lấy đi mất."
Với lại khi đó Thương Khâu cũng đã nói, hung thủ là một người có kiến thức y học chuyên ngành, cũng không phải sát nhân căm phẫn, thủ đoạn lấy đi hết sức chuyên nghiệp.
Còn có đứa bé trai kia nữa, tiểu quỷ từ trong TV bò ra cũng là mổ ngực phá bụng, kéo ruột trắng bóng, chứng minh lúc chết của tiểu quỷ rất thảm.
Sắc mặt Tiểu Trương tái nhợt, run rẩy nói: "Bọn họ sẽ không đang bắt người mua bán bộ phận đi?!"
Thương Khâu đem tờ giấy kia thu lại, nói: "Cậu không thể ở lại công viên trò chơi nữa, đi về nhà đi."
Tiểu Trương cũng không dám ngồi lại nữa, nếu như công viên trò chơi thực sự lén bắt phụ nữ và trẻ em buôn bán bộ phận, đây là một lò sát sinh.
Tiểu Trương vội vàng rời đi công viên trò chơi, Thương Khâu cũng dẫn theo Tạ Nhất rời đi.
Tạ Nhất nói: "Làm sao giờ? Nếu như công viên trò chơi thực sự làm loại chuyện này, Amy cổ đông phía sau màn này, khẳng định không thoát khỏi quan hệ."
Thương Khâu nói: "Cho nên hiện giờ chúng ta phải tra xét Amy."
Thương Khâu gọi một cú điện thoại cho thư ký nhỏ, muốn hỏi chuyện của Amy, chẳng qua điện thoại của thư ký nhỏ gọi không ai nhận, không biết là tình hình ra sao.
Tạ Nhất nói: "Không bằng chúng ta gọi cho Tất Bắc đi? Không phải anh ta có thương mại qua lại với Amy sao?"
Thương Khâu gật đầu, Tạ Nhất đem danh thiếp đưa cho Thương Khâu, Thương Khâu liền bấm điện thoại của Tất Bắc, Tất Bắc rất nhanh thì nhận điện thoại, cười nói: "Alo?"
Tất Bắc nghe nói bọn họ hỏi thăm Amy, nói: "Các cậu không biết à? Không cần tìm, Amy chết rồi."
Tạ Nhất cũng nghe thấy được tiếng của Tất Bắc, kinh ngạc nói: "Cái gì! Chết rồi!?"
Tất Bắc bị giọng hô này của Tạ Nhất làm ù ù lỗ tai, nói: "Đúng vậy, chết rồi, chính xác vô cùng, tối hôm nay còn phải làm lễ truy điệu."
Thương Khâu vừa nghe, nhíu nhíu mày, nói: "Chúng tôi muốn đi."
Tất Bắc cười nói: "Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người muốn đi lễ truy điệu đấy, vừa lúc ta không muốn đi, thiệp mời cho các cậu vậy."
Tất Bắc nói xong lập tức để cho người đem thiệp mời đưa sang đây, Thương Khâu cúp điện thoại, Tạ Nhất có chút mờ mịt, nói: "Vừa mới tra ra một chút manh mối, Amy vậy mà chết rồi? Đây là ý gì, lẽ nào cô ta không phải hung thủ?"
Thương Khâu nói: "Không nhất định, chính xác là trở mặt, dù sao muốn làm loại chuyện này, không phải là một mình Amy có thể hoàn thành."
Tạ Nhất gật đầu nói: "Cũng đúng, người phản bội Amy kia là ai?"
Thương Khâu lắc đầu nói: "Đi lễ truy điệu hỏi thăm một chút."
Hiệu suất của Tất Bắc rất cao, đem thiệp mời cho bọn họ, buổi chiều hai người liền đi lễ truy điệu.
Giá trị con người của Amy không thấp, bởi vậy lễ truy điệu vô cùng long trọng, rất nhiều người cũng sẽ đi tham gia, cấp dưới của công ty, còn có một số nhóm hợp tác tất cả đều đã tới hội trường, nói không chừng người của công viên trò chơi cũng sẽ phái đại diện qua, người đại diện này sẽ tương đối khả nghi rồi.
Tạ Nhất và Thương Khâu đến lễ truy điệu, chính thức còn chưa có bắt đầu, cũng nói tiệc cưới và tang lễ là cơ hội tốt nhất của mạng lưới giao thiệp, đúng là như thế, không ít người tới, dù sao đều phải cho người chết mặt mũi.
Hai người đi vào, rất nhanh thì thấy người của công ty Amy, bởi vì bọn họ cũng từng đi công ty của Amy, ít nhiều gì có thể nhận ra một số nhân viên công chức.
Thư ký nhỏ đứng ở cửa, mắt đỏ au, tâm tình vô cùng mệt mỏi, mặt một bộ váy màu đen, bên cạnh là trợ lý Tôn.
Trợ lý Tôn thân là tiểu thịt tươi của Amy bao nuôi, ngược lại không bên cạnh thư ký nhỏ tâm tình mệt mỏi, trợ lý Tôn thoạt nhìn không có biểu cảm đặc biệt gì, cũng không cảm thấy bi thương, đang hỏi han người khác, xem ra muốn nắm bắt tốt cơ hội của mạng lưới giao thiệp này.
Thương Khâu và Tạ Nhất đi tới, thư ký nhỏ liền nhận ra bọn họ, đưa sổ ghi tên cho bọn họ, làm một vài thủ tục.
Thư ký nhỏ mắt đỏ au, còn đang khóc, Tạ Nhất vừa lúc muốn hỏi thăm một chút, vì vậy đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, nói: "Mau lau đi."
Thư ký nhỏ cảm ơn Tạ Nhất, nhận lấy khăn giấy, có hơi ngượng ngùng, xấu hổ mà lau lau gò má của mình, chẳng qua bởi vì cô ta không soi gương, cho nên lau không sạch lắm, trên mặt có lớp trang điểm, mascara chảy dài theo [2] nước mắt có hơi không rõ.
Tạ Nhất lại lấy ra một tờ khăn tay, cho thư ký lau mascara, thư ký nhỏ càng xấu hổ, liền vội vàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh..."
Thương Khâu ở một bên khoanh tay nhìn, gương mặt thư ký nhỏ kia đỏ rực, động tác Tạ Nhất dịu dàng chăm sóc, dáng vẻ của thư ký nhỏ nhìn mặt cậu có hơi ngại ngùng, còn hơi động lòng.
Thương Khâu giống như lơ đãng ho khan một tiếng, Tạ Nhất liền vội vàng hỏi: "Giám đốc của các cô đây là thế nào? Lúc đó không tốt đẹp sao?"
Vừa nhắc tới việc này, thư ký nhỏ đã khóc tới không thở nổi, bụm miệng của mình, nước mắt lả chả liền rơi xuống.
Tạ Nhất sợ cô ta khóc tới ngất, liền đỡ thư ký nhỏ tới bên cạnh nghỉ ngơi, người khóc trên lễ truy điệu chắc chắn sẽ không ít, thư ký nhỏ cũng không tính là đột ngột.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất đỡ thư ký nhỏ đi qua, chỉ là nhìn thoáng qua, không cùng đi qua, quay đầu nhìn về phía trợ lý Tôn, híp mắt một cái, nói: "Tôi qua bên kia nhìn cái."
Tạ Nhất thấy Thương Khâu muốn đi, liền vội vàng đứng lên nhỏ giọng nói: "Am đi làm gì?"
Thương Khâu nói: "Đi tìm trợ lý Tôn nói chuyện."
Trợ lý Tôn là tiểu thịt tươi của Amy, ngày thứ hai Khang Chí mất Amy liền hẹn hò với trợ lý Tôn, xem ra quan hệ không phải tầm thường, vả lại chính là Amy đối trợ lý Tôn rất gắt gỏng, cơ bản không cho tôn nghiêm của đàn ông gì cả, trợ lý Tôn nhìn như không tức giận, nhưng thật ra là có chút ghi hận trong lòng, cho nên Thương Khâu hoài nghi trợ lý Tôn cũng có nguyên nhân.
Tạ Nhất vội níu lại anh ta, nói: "Đợi đã, chúng ta phải phân công nhau hành động sau? Thế nhưng... Thế nhưng thư ký bên kia tôi đối phó không được á."
Thương Khâu nhíu mày, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói: "Tôi ngược lại nghĩ cậu đối phó rất tốt?"
Tạ Nhất: "..."
Thương Khâu nói xong cũng đi mất, Tạ Nhất nhìn bóng lưng Thương Khâu, sờ sờ cằm, sao cảm thấy giọng điệu mời vừa rồi của Thương Khâu... Chua chua?
Nhất định là ảo giác.
Tạ Nhất thấy Thương Khâu đi rồi, nhanh chóng lại ngồi trở lại, cùng thư ký nhỏ tìm hiểu tin tức.
Tạ Nhất hỏi Amy là chết thế nào, thư ký nhỏ lại khóc lớn, liền vội vàng nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì nữa, thế nhưng tôi vẫn không tìm được giám đốc, phát biểu của dạ tiệc từ thiện đều là lấp liếm cho qua, tôi rất gấp, người của công ty cũng không biết giám đốc đi đâu, điện thoại cũng không gọi được, sau đó..."
Sau đó thư ký nhỏ trở về công ty, tìm toàn bộ công ty cao ốc, vẫn không thấy người, thư ký nhỏ chưa từ bỏ ý định, đi một chuyến tới khu nhà ở của Amy, vẫn không thấy người.
Thư ký nhỏ còn nói: "Ở thời gian tôi tìm không được người, người giúp việc của giám đốc gọi điện thoại tới."
Amy ở trung tâm thành phố có một tòa Duplex, lần trước Tạ Nhất từng đi, thật ra cô ta còn một biệt thự ở vùng ngoại thành, ngày thứ bảy dùng để nghỉ ngơi, lúc thường cô ta không đi qua, có người giúp việc quét dọn định kỳ.
Đêm hôm đó người giúp việc định đi quét dọn, kết quả sau khi vào cửa, phát hiện cửa phòng ngủ của Amy bị khóa lại, không mở ra không cách nào quét dọn được, vì vậy người giúp việc liền gọi điện thoại cho thư ký nhỏ.
Thư ký nhỏ có chìa khoá dự bị trong nhà Amy, dù sao Amy đôi khi bề bộn nhiều việc, cần thứ gì cũng sẽ để thư ký nhỏ đi lấy giúp, đôi khi cũng sẽ để thư ký nhỏ làm người giúp việc, giặt quần áo thu dọn phòng và vân vân, có một chìa khoá tương đối thuận tiện.
Thư ký nhỏ khóc nói: "Tôi liền lái xe đi biệt thự của giám đốc, tôi và người giúp việc đem cửa phòng ngủ mở ra, hu hu... Giám đốc ở bên trong, nằm ở trên giường, đã chết! Bụng cũng vỡ ra, trên giường đều là máu!"
Cô ta nói xong, bụm mặt mình, khóc hu hu, thoạt nhìn bị hoảng sợ, dù sao loại tình cảnh này, ai không bị hoảng sợ.
Tạ Nhất muốn an ủi cô ta một chút, chẳng qua cho dù cậu là bạn của phụ nữ, thế nhưng chưa từng nói lời nói tốt, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai của thư ký nhỏ.
Kết quả thư ký nhỏ liền chui đầu sang, vùi ở trong lòng Tạ Nhất, tay Tạ Nhất cũng không biết nên làm gì, ngẩng đầu lên, thật có chết hay không vừa lúc đụng phải ánh mắt xa xa của Thương Khâu.
Thương Khâu đang hỏi thăm chuyện của trợ lý Tôn, chẳng qua từ đằng xa ném ánh mắt sâu kín tới, Tạ Nhất liền có một loại cảm giác bị nắm thóp, vội vàng nâng tay lên của mình tỏ vẻ thuần khiết, ý bảo cậu căn bản không đụng thư ký nhỏ.
Thư ký nhỏ khóc rất đau lòng, bị dọa sợ, run lẩy bẩy nói: "Thật... Thật là đáng sợ!! Giám đốc tuy rằng ngày thường nóng nảy chút, tính tình không quá tốt, thế nhưng chị ấy... Chị ấy nói cho cùng là người tốt, vung tay cũng là rất rộng rãi, làm việc không làm lỗi, cũng sẽ không mắng chửi người vô duyên vô cớ, giám đốc sao liền... Ai nhẫn tâm như thế, đem bụng của chị ấy mổ ra! Mà còn... Mà còn giám đốc thế nào từ khách sạn quay về biệt thự rồi?"
Tạ Nhất ai ủi thư ký nhỏ một lát, thư ký nhỏ lúc này mới cảm giác mình thất lễ, vội vã từ trong lòng Tạ Nhất rời khỏi, ngượng ngùng lau lau nước mắt, kéo váy mình lại, nói: "Thật ngại."
Tạ Nhất xua tay nói: "Không sao không sao, cô cũng đừng qua đau lòng nữa?"
Thư ký nhỏ gật đầu, Tạ Nhất còn nói: "... Trừ cô ra, còn ai có chìa khoá dự bị của giám đốc không?"
Thư ký nhỏ nói: "Có á, trợ lý Tôn cũng có."
Tạ Nhất liền quay đầu nhìn thoáng qua, trợ lý Tôn đang chuyện trò ở trong đám người, có thể nói trên mặt của trợ lý Tôn không có một chút thương cảm, trái lại hả hê thỏa mãn.
Trợ lý Tôn chuyện trò với người ta xong, xoay người liền rời đi, đi về nơi khác, Thương Khâu lập tức theo sau, Tạ Nhất mắt thấy Thương Khâu theo trợ lý Tôn muốn rời khỏi, nhưng là mình còn muốn hỏi thư ký nhỏ tình huống, dù sao vừa rồi mới hỏi ra chút manh mối.
"Bíp bíp!"
Điện thoại di động của Tạ Nhất rung một cái, lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn từ Thương Khâu, rất ngắn gọn, bốn chữ phía trên —— duy trì liên lạc.
Tạ Nhất vội vàng ngẩng đầu nhìn, Thương Khâu đã đi tới cửa lễ truy điệu, lập tức muốn đi theo trợ lý Tôn ra ngoài, chẳng qua anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nâng tay lên quơ quơ điện thoại đi động.
Tạ Nhất nhìn động tác của anh ta, không khỏi cảm thấy vô cùng tô, hơn nữa hơi yên tâm một chút, gật đầu một cái, rất nhanh thì Thương Khâu ra đại sảnh của lễ truy điệu.
Tạ Nhất vội vàng lại hỏi thư ký nhỏ tình hình, thư ký nhỏ nói: "Tôi và trợ lý Tôn đều có chìa khoá dự bị của giám đốc, dù sao chức vụ của chúng tôi thật ra không khác biệt lắm, trợ lý Tôn nhận chức sớm hơn tôi một chút, là tiền bối."
Thư ký nhỏ nói, bởi vì công việc của giám đốc bề bộn nhiều việc, một mình trợ lý Tôn không giúp được, cho nên thư ký nhỏ là trợ lý Tôn là một người một nửa công việc.
Tạ Nhất cho rằng mình không nên nói lời khách sáo, chẳng qua nhất định phải kiên trì lời nói khách sáo, nói: "Trợ lý Tôn... Cậu ấy là một kiểu người thế nào hả?"
Thư ký nhỏ không có gì hoài nghi, nói: "Trợ lý Tôn rất lợi hại, anh ấy là tiền bối của tôi, công tác ngày thường đều gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa bằng cấp trợ lý Tôn rất cao, vốn học Thạc sĩ, là học sinh xuất sắc của trường y, hơn nữa còn là du học sinh nữa!"
Trong đầu Tạ Nhất "Ông!" một cái, nói: "Trường y?"
Thư ký nhỏ gật đầu nói: "Đúng, trợ lý Tôn là học y, bằng cấp là cao nhất trong những thư ký trợ lý của chúng tôi, cho nên đầu tư y dược rất nhiều, giám đốc đều giao tất cả cho trợ lý Tôn đầu tư, không giống tôi, chỉ sẽ giặt quần áo..."
Tạ Nhất cho rằng mình phát hiện thứ gì đó khủng khiếp, thư ký nhỏ còn nói: "Nghe nói thầy ở trường của trợ lý Tôn cũng rất lợi hại, là một ngôi sao sáng của khoa ngoại, không biết tại sao phải tới công ty làm trợ lý, có thể là bởi vì giám đốc vung tay rộng rãi, tiền lương cao đi."
"Khoa ngoại..."
Trợ lý Tôn không chỉ là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ khoa ngoại, Tạ Nhất càng cho rằng mình phát hiện chuyện khủng khiếp rồi.
Tạ Nhất lập tức đứng lên, dọa thư ký nhỏ giật mình, nói: "Sao... Sao vậy? Tôi nói lời gì thất lễ sao?"
Tạ Nhất vội khoát tay nói: "Không phải, việc ấy... Tôi đột nhiên muốn đi toilet."
Thư ký nhỏ cười cười, nói: "Bên này, tôi dẫn anh đi qua đó."
"Không cần không cần."
Tạ Nhất nói: "Tôi tự đi được rồi, cô nghỉ một lát đi."
Thư ký nhỏ gật đầu, Tạ Nhất nhanh chóng đi về phía phòng toilet, rẽ ngoặt sau đó lập tức từ cửa sau đi ra đại sảnh của lễ truy điệu.
Nhà tang lễ rất lớn, Tạ Nhất cũng không biết đi nơi nào tìm Thương Khâu, cũng không biết Thương Khâu theo dõi trợ lý Tôn thế nào, xem ra như thế trợ lý Tôn rất có thể là hung thủ giết chết Khang Chí, và phản bội Amy, Tạ Nhất sợ đường đột gọi cho Thương Khâu, sẽ phá hư chuyện của Thương Khâu.
Tạ Nhất đành phải lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn ngắn cho Thương Khâu —— trợ lý Tôn là học y, có thể cậu ta là hung thủ, anh cẩn thận!
Tạ Nhất mới vừa đem tin nhắn ngắn gửi ra, chợt nghe được tiếng "reng reng", điện thoại liền có cuộc gọi tới, chẳng qua không phải là điện thoại của Thương Khâu, mà là điện thoại của thư ký nhỏ.
Tạ Nhất đem điện thoại nhận, chợt nghe được âm thanh truyền ra "ù ù ù", dường như đang chạy nhanh, lập tức là tiếng nói hoảng sợ của thư ký nhỏ: "Cứu mạng!! Mau cứu tôi —— cứu tôi —— "
Tạ Nhất nghe được cô ta kêu cứu, liền vội vàng nói: "Cô làm sao vậy!? Cô đang ở đâu!"
Thư ký nhỏ nói dồn dập: "Tôi... Tôi ở lầu hai! Vừa rồi tôi khóc hơi choáng đầu muốn đi phòng nghỉ, thế nhưng đột nhiên có người muốn giết tôi!"
Phản ứng đầu tiên trong đầu của Tạ Nhất chính là trợ lý Tôn.
Thư ký nhỏ nói: "Hắn ta còn đang đuổi theo tôi! Cứu tôi! Cầu anh mau cứu tôi!! Trong tay hắn có dao! A ——! Tôi thấy được... thấy được hắn, là... là trợ lý Tôn... sao hắn muốn giết tôi?!"
Tạ Nhất nghe được tiếng kinh hô của thư ký nhỏ, liền vội vàng nói: "Đừng sợ! Đừng sợ! Cô trốn đi, mau trốn đi, tôi liền lên lầu ngay, sắp tới!"
Thư ký nhỏ đột nhiên kinh hô một tiếng, lập tức âm thanh trong điện thoại di động liền cắt đứt rồi.
Tạ Nhất lấy làm kinh hãi, vội kiểm tra điện thoại di động, trò chuyện kết thúc, gọi lại cũng không gọi được.
Tạ Nhất đi vội mặt mày đầy mồ hôi, vội vã chạy ào vào thang lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Thương Khâu, Thương Khâu rất nhanh thì tiếp điện thoại, nói: "Alo?"
Âm thanh của Tạ Nhất rất gấp, nói: "Thương Khâu! Trợ lý Tôn là hung thủ! Cậu ta tốt nghiệp chuyên ngành y học, cậu ta muốn giết chết thư ký của Amy, giờ tôi qua đó, phòng hóa trang của lầu hai..."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói: "Dừng lại, Tạ Nhất!"
Nhưng Thương Khâu không nghe được trả lời của Tạ Nhất, âm thanh trong điện thoại di động lập tức bị cắt đứt, gọi lại nữa thì không gọi được.
Thương Khâu nhìn điện thoại di động trong tay mình, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn trợ lý Tôn đang cùng một vị thiên kim tiểu thư bắt chuyện cách đó không xa, buồn bực phun ra một câu chửi tục "fuck", sau đó quay đầu lại chạy ào vào thang lầu, động tác của anh ta mãnh liệt giống hệt như một con báo...
Tạ Nhất đang gọi điện thoại cho Thương Khâu, thế nhưng sau khi đi vào thang lầu, hình như tín hiệu không tốt lắm, điện thoại di động nhất thời đã cắt đứt, cậu vốn không nghe được Thương Khâu nói gì.
Tạ Nhất vội vội vàng vàng xông lên lầu hai, liếc mắt liền thấy được phòng hóa trang, đó là một nơi dùng để trang điểm cho người chết, dù sao muốn làm lễ truy điệu, cần mặt mũi.
Tạ Nhất chạy tới, vặn mở cửa, bên trong yên tĩnh, một vùng tối như mực.
Một tiếng "răng rắc", dường như có bóng đen đang động, Tạ Nhất lập tức dâng lên đề phòng, chợt nghe được tiếng của thư ký nhỏ nói: "Là ai?"
Tạ Nhất nghe được tiếng của thư ký nhỏ, liền vội vàng nói: "Là tôi, không sao rồi."
Thư ký nhỏ lúc này mới từ một góc chạy ra, mặt mũi cô ta đều là nước mắt, nhào vào trong lòng Tạ Nhất, khóc nói: "Tôi rất sợ! Tôi rất sợ! Hắn ta muốn giết tôi diệt khẩu! Anh Tạ Nhất!"
Tạ Nhất ôm thư ký nhỏ, vỗ nhẹ lưng của cô ta, muốn an ủi thư ký nhỏ bị hoảng sợ, việc gấp trước mắt là phải rời đi nơi này ngay, nếu như trợ lý Tôn tìm được bọn họ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua Tạ Nhất nghe được lời nói của thư ký nhỏ, nhất thời cơ thể cứng đờ, lập tức có hơi khiếp sợ nói: "Làm sao cô biết tôi là Tạ Nhất..."
Tạ Nhất và Thương Khâu thay đổi cơ thể, mà trên trang web khu ma đều là tư liệu của Thương Khâu, lúc Amy tìm được bọn họ cũng cho rằng Tạ Nhất chính là Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất đành phải giả mạo giúp Thương Khâu một tay, thư ký nhỏ không thể nào biết mình mới là Tạ Nhất...
Thư ký nhỏ rúc vào trong lòng cậu, đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười, thế nhưng nụ cười kia cũng không chút yếu đuối, trái lại âm u, các cơ trên mặt đều đang co giật nhe răng cười.
Thư ký nhỏ nói sâu xa: "Đương nhiên tôi biết."
Tạ Nhất chợt muốn đẩy thư ký nhỏ ra, thế nhưng đã không còn kịp nữa, trong tay thư ký nhỏ có gì đó, hai người cách rất gần.
"Xi!"
Tạ Nhất cảm giác có gì đó nhói một cái ở cổ tay của mình, cúi đầu nhìn lại, trên cổ tay có một điểm đỏ rất nhỏ, thậm chí không chảy máu, lập tức chóng mặt, trước mắt từng đợt biến đen.
Tạ Nhất muốn lấy sức lực cuối cùng, muốn chạy trốn, cậu lập tức quay đầu lại bỏ chạy, nhưng cậu vốn không chạy nổi, "Rầm!!!" một tiếng vang thật lớn, trực tiếp té lăn trên đất, đập đầu vào cửa phòng hóa trang, thoáng cái rơi vào trong bóng tối...
"Tạ Nhất!!"
Thương Khâu rất nhanh từ thang lầu lao ra ngoài, đi tới phòng hóa trang Tạ Nhất nói, thế nhưng trong phòng hóa trang căn bản không có người, trên mặt đất ngược lại rớt một cái điện thoại di động, điện thoại di động bị bể, màn hình nứt, đó là điện thoại di động của Tạ Nhất...
Sắc mặt Thương Khâu khó coi tới cực điểm, hòa với loại dáng vẻ âm u không nói nên lời, giống như trời sẽ mưa ngay lập tức, lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên.
Thương Khâu nhận điện thoại, phía bên kia là Thanh Cốt.
Thanh Cốt nói: "Thương Khâu, ngươi để ta tra tiểu bạch kiểm họ Tôn kia, ta không tra ra được đặc biệt gì cả, nhưng có người ngược lại rất đặc biệt, chính là người thư ký kia."
Thương Khâu híp mắt một cái, Thanh Cốt không biết chuyện gì xảy ra, còn nói: "Người thư ký này, ba năm trước đây cũng đã qua đời rồi, nguyên nhân cái chết là nhiễm trùng đường tiểu, không có thận để ghép."
Hơi thở của Thương Khâu hơi ồ ồ, lần đầu tiên có chút rối loạn, trên mặt lộ ra một chút tàn bạo, âm thanh cũng rất bình tĩnh, nói: "Ta biết rồi."
Tuy rằng Thanh Cốt nghe ra được âm thanh của Thương Khâu có chút không giống bình thường, thế nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, đành phải cúp điện thoại, tiếp tục trông quán.
"Rầm!!" một tiếng.
Cửa chính của quán cơm đêm khuya bị đẩy ra, Thương Khâu một thân màu đen từ bên ngoài sãi bước đi vào, sắc mặt không tốt, gương mặt âm u.
Thanh Cốt thấy Thương Khâu đi tới, nói: "Này, ngươi trở về nhanh thế, Tạ Nhất đâu?"
Thương Khâu nghe hắn nhắc tới Tạ Nhất, sắc mặt càng xấu xí.
Tuy rằng bình thường Thanh Cốt hoạt bát vui tươi, thế nhưng cũng không phải không biết nhìn sắc mặt của người ta, híp mắt, nói: "Tạ Nhất gặp nguy hiểm?"
Thương Khâu không trả lời hắn việc này, giọng nói trầm thấp nói: "Lập tức đem ta và Tạ Nhất đổi lại, ngay bây giờ."
Trong đầu Tạ Nhất chóng mặt, cảm giác trời đất đều đang xoay tròn, đom đóm trước mắt nổi lên loạn xạ, cậu hít một hơi, ngửi được một mùi ẩm ướt mùi hôi quái lạ, sặc cậu khó chịu tới ho khan.
"Anh tỉnh rồi?"
Giọng nói mềm mại của phụ nữ quanh quẩn ở bên tai Tạ Nhất, Tạ Nhất mơ màng mở mắt ra, đối mặt một đôi mắt ôn nhu, là thư ký nhỏ kia.
"Ôi!!"
Tạ Nhất hít một hơi khí lạnh, chớt nghiêng về phía sau, đề phòng nhìn đối phương.
Cậu khẽ động, trên người liền phát ra tiếng "Lách ca lách cách", Tạ Nhất cũng không cần cúi đầu nhìn, hai tay của mình bị xích sắt cột vào phía sau lưng, căn bản không thể động đậy.
Thư ký nhỏ đứng ở trước mặt cậu, ôn nhu cười một tiếng, bốn phía là một gian phòng tối đen, tương tự với tầng hầm ngầm, ẩm ướt âm u, còn có một luồng mùi tanh tưởi của máu tươi.
Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn một cái, nhất thời cổ họng cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra, trách không được có mùi hôi của mùi máu tanh, bởi vì bên cạnh Tạ Nhất nằm một đứa trẻ mổ ngực thủng bụng, chính là đứa bé mất tích của công viên trò chơi ngày đó, bộ phận đã bị lấy đi, ruột trắng bóng chảy đầy đất.
Tạ Nhất cau mày, nhìn thư ký nhỏ hung tợn, nói: "Cô làm gì!? Cô còn là người không!?"
Thư ký kia cười cười, cũng không phủ nhận, loại thái độ rất thờ ơ này quả thực muốn làm Tạ Nhất tức giận.
Thư ký nhỏ khẽ vén tóc của mình, cười nói: "Tôi vốn rất thích anh, anh xem, tôi cũng không muốn giết anh, thế nhưng tự anh tiếp cận tôi! Anh tra được gì rồi?"
Tạ Nhất híp mắt nhìn thư ký nhỏ, hai tay của cậu bị trói lại, căn bản không nhúc nhích được, cậu khẽ giãy giụa một cái, thử khóa xích trói trên tay của mình.
Trong lòng Tạ Nhất vô cùng khẩn trương, giờ xem ra, cậu bị lừa, thư ký nhỏ thoạt nhìn vô hại trước mắt này, mới thật sự là hung thủ.
Tạ Nhất cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, nói: "Từ vừa mới bắt đầu, cô đã nói dối tôi."
Thư ký nhỏ nói: "Ồ? Thật không, tôi không cảm thấy thế."
Tạ Nhất mắt lạnh nhìn thư ký nhỏ, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, quan sát bốn phía mờ tối một cái, nói rất lãnh tĩnh: "Cô gọi điện thoại cho Thương Khâu, nói giám đốc không tìm thấy, còn cố ý nhấn mạnh trước khi giám đốc mất tích, trợ lý Tôn từng tới tìm cô ta, mà còn làm ầm ĩ một trận, cô từ vừa mới bắt đầu đã lừa người."
Thư ký nhỏ không chỉ nói dối điểm này, ngay vừa rồi, cô ta còn nói dối Tạ Nhất, nói cho Tạ Nhất trợ lý Tôn là học y, hơn nữa còn là bác sĩ ngoại khoa, lại thêm thủ pháp bỏ đi bộ phận trước đó là thủ pháp chuyên ngành y học, những loại dấu hiệu này đều hướng về phía trợ lý Tôn.
Còn có sau khi Khang Chí vị hôn phu của Amy chết, Amy liền ra ngoài hẹn hò với trợ lý Tôn, còn mua chiếc xe sang, cho nên ánh mắt của Tạ Nhất rất tự nhiên liền dừng lại ở trên người trợ lý Tôn, cảm thấy hắn ta bất thường.
Tạ Nhất nói: "Nhưng chúng tôi đều đã quên, cô mới là người dễ ra tay nhất."
Dạ tiệc từ thiện ngày đó, chỉ có thư ký nhỏ theo Amy đi thay đồ, sau khi trợ lý Tôn cãi nhau liền rời đi, còn lại Amy và thư ký nhỏ, thư ký nhỏ nói Amy để cô ta đi mua cà phê.
"Thế nhưng đây cũng chỉ là lời nói của một phía cô mà thôi, còn nữa, cô còn có chìa khóa dự bị trong nhà Amy, là cô giết người, mổ ngực phá bụng, sau đó để ở biệt thự."
Thư ký nhỏ cười cười, nghe Tạ Nhất nói, hoàn toàn không có chấn động gì cả, giống như đang nghe một đoạn chuyện xưa, lập tức vỗ tay, tiếng vỗ tay phát ra "Bộp bộp bộp", nói: "Nói nghe thật tốt, thật êm tai, nói vậy anh cũng tra ra được rồi."
Tạ Nhất nói: "Là cô và Amy cùng nhau bắt cóc du khách lạc đàn của công viên trò chơi, sau đó lấy bộ phận đi bán?"
Thư ký nhỏ cười cười, nói: "Hợp mưu? Nói thật khó nghe."
Tạ Nhất nói: "Cô đây là thừa nhận?"
Thư ký nhỏ nói: "Tôi đây là đang tạo phúc, vì sao không dám thừa nhận?"
Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, nói: "Tạo phúc?? Cô là kẻ biến thái ư?!"
Thư ký nhỏ cũng không tức giận, lại cười cười, nói: "Anh nói tôi như thế, thật sự là không nên, anh vốn không hiểu tôi, tại sao phải nói tôi như vậy."
Tạ Nhất nhìn thoáng qua thi thể của đứa bé nằm ở bên cạnh, nói: "Tôi vốn không muốn hiểu loại biến thái như cô đây."
Thư ký nhỏ nói: "Tôi cho anh biết, tôi không phải là vì tiền, tôi là vì tạo phúc cho bệnh nhân! Bệnh nhân thật sự cần giúp đỡ!"
Thư ký nhỏ nói xong ánh mắt lóe tia sáng, cũng không giống với dáng dấp mảnh mai như thường ngày của cô ta, hưng phấn nói: "Anh xem, tôi đang tạo phúc bệnh nhân, anh biết không, ở ba năm trước đây, tôi chính là một bệnh nhân cần giúp đỡ như thế, tôi mắc bệnh nặng, nhiễm trùng đường tiểu... Công năng của thận bắt đầu suy kiệt, tôi mới hơn hai mươi tuổi, chưa từng làm chuyện gì xấu, tại sao tôi mắc phải bệnh nan y như thế! Ngay cả bác sĩ phụ trách của tôi cũng muốn vứt bỏ tôi! Bác sĩ nói, biện pháp hữu hiệu nhất... Đương nhiên là đổi thận! Tôi có tiền, tôi bằng lòng đem tất cả tiền của tôi cầm để đổi thận, nhưng là anh không biết, anh không biết xã hội thế này, quá tàn khốc, quá ác nghiệt! Tôi không có người thân, không phải là dòng họ không có cách để thay thận, cần xếp hàng chờ cho thận! Xét duyệt rất rườm rà, đối với tôi không chờ được nữa, không thời gian đợi thêm nữa! Một quả thận, một quả thận á, vẫn chờ, cứ vẫn chờ như thế, tới lúc tôi cạn kiệt, tôi chết!!"
Thư ký nhỏ bắt đầu có ý nghĩ bán bộ phận ở trong đầu, thế nhưng cô ta chỉ là một thư ký nhỏ, không có quá nhiều thế lực, cho nên thư ký nhỏ tìm đến Amy.
Nhà Amy rất có tiền, thế lực không nhỏ, buôn bán bộ phận lại rất lời, ở dưới sự khuyến khích của thư ký nhỏ, Amy có ý nghĩ sai lệch, quả nhiên mắc câu, hợp tác với thư ký nhỏ, dùng công viên trò chơi coi như vật che chắn, bắt một số du khách lạc đàn, phụ nữ, trẻ con, hoặc là người nước ngoài đi lạc, lực phản kháng những người này rất yếu, không dễ gì làm ra chuyện lớn.
Bọn họ buôn bán lời một số tiền lớn, tiền tài phất lên.
Chẳng qua sau này...
Thư ký nhỏ cười nói dữ tợn: "Sau này Khang Chí đã biết chuyện này, hắn chẳng qua là một nhân viên nhỏ, anh nói coi Khang Chí sao có thể leo lên được Amy, Amy thân là một thiên kim tiểu thư, thực sự hợp ý tướng mạo của Khang Chí? Công chúa yêu tiểu tử nghèo, có thể sao?"
Trong đầu Tạ Nhất chợt lóe, kinh ngạc nói: "Khang Chí phát hiện chuyện các cô buôn bán bộ phận?"
Thư ký nhỏ gật đầu, nói: "Đúng, hắn ta phát hiện, thế nhưng hắn không vạch trần, anh xem, không phải ai cũng thánh mẫu như anh, Khang Chí đưa ra yêu cầu muốn kết hôn với Amy, đồng thời dọa nạt một số tiền lớn."
Hoá ra Khang Chí cũng không phải là tình yêu của Amy, cũng đúng thôi, Amy ở trong công ty còn bao nuôi trợ lý Tôn, làm sao có thể yêu một tiểu tử nghèo?
Khang Chí chưa đủ lòng tham, Amy đã đồng ý kết hôn với hắn rồi, thế nhưng Khang Chí còn muốn dọa dẫm một khoản, cái chuôi này chọc tới Amy, cuối cùng Amy dự định trực tiếp giết chết Khang Chí.
Khang Chí quả thực chưa từng đi nhà ma, chỉ là Amy tạo ra hỗn loạn mà thôi, trước chuyện quỷ nhát ở nhà ma, thực ra Khang Chí đã chết rồi.
Tạ Nhất nói: "Vậy Amy đâu? Sao cô cũng đem cộng sự giết chết rồi?"
Thư ký nhỏ cười lạnh một tiếng, nói: "Cộng sự cái gì, tôi cũng đã nói rồi, tôi không giống với cô ta, cô ta là vì tiền, mà tôi đây... Tôi là vì tạo phúc cho những người đáng thương, tôi không phải vì tiền, tiền với tôi mà nói, quá mức dung tục rồi... Amy sợ, cô ta kiếm được tiền rồi, chính là một kẻ hèn nhát! Nói đêm hôm khuya khoắt có đứa trẻ kéo ruột tìm tới cô ta để lấy mạng, cô ta sợ, không muốn làm nữa!"
Tạ Nhất nói: "Hóa ra là thế, cô chủ của cô không muốn làm, mà cô còn muốn tiếp tục, cho nên cô giết chết Amy."
Thư ký nhỏ nói: "Không, vậy không gọi là giết, Amy chết chưa hết tội, cô ta cũng không phải người tốt, tôi chỉ là giải quyết cô ta, dùng bộ phận của cô ta giúp người đáng thương."
Tạ Nhất nghe thư ký nhỏ nói những lời này, thật giống như tẩy não của bán hàng đa cấp vậy, cau mày nói: "Cô đây là kẻ điên."
Thư ký nhỏ cười to, nói: "Tôi không phải kẻ điên, hoàn toàn ngược lại, các người mới đúng, không, các người cũng không phải kẻ điên, các người chỉ là người thờ ơ nhất, người đáng thương nhất sống trên cõi đời này! Cũng may... Anh gặp tôi, tôi sẽ đem bộ phận của anh lấy xuống, dùng bộ phận của anh đi giúp đỡ những bệnh nhân cần giúp đỡ, anh yên tâm đi, anh chết rất cao thượng!"
Tạ Nhất thấy cô ta đi từng bước tới, thoáng cái tim đập điên cuồng, mình cũng sẽ giống như đứa bé kia, bị mổ ngực phá bụng, ruột trắng bóng chảy ra, bị móc sạch tất cả bộ phận...
Nhịp tim của Tạ Nhất rất nhanh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hô hấp cũng biến thành càng lúc càng nhanh, ở lúc thư ký nhỏ bước từng bước tới, Tạ Nhất đột nhiên tỉnh táo lại, kiềm chế hô hấp của mình, nói: "Cô sẽ không giết tôi, ít nhất không phải hiện giờ."
Thư ký nhỏ nghe được lời của cậu, ngẩn ra, lập tức nói: "Vì sao?"
Tạ Nhất nhìn thư ký nhỏ, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ta, nói: "Nếu như cô muốn giết tôi, đã sớm một dao giải quyết rồi, vì sao nói nhiều lời như thế? Còn phải đem tôi ra đây, phí nhiều chuyện như vậy mà."
Thư ký nhỏ nở nụ cười, cúi đầu nhìn Tạ Nhất bị trói chặc tay, nói: "Anh rất thông minh, tôi càng ngày càng thích anh, nếu không phải anh xen vào việc của người khác, cứ tra chuyện của tôi, tôi cũng không muốn đối với anh như vậy."
Thư ký nhỏ khom nửa người xuống, sắc mặt dữ tợn nói: "Tạ Nhất... Đem cánh chim vàng giao ra đây!"
Tạ Nhất ngẩn ra, trái tim chợt đập mạnh vài cái "Bịch bịch", lập tức bình tĩnh lại, cười cười, nói: "Hoá ra cô muốn cánh chim vàng? Để tôi đoán xem, vừa nãy cô nói ba năm trước đây cô nhiễm trùng đường tiểu, giờ lại được sống đến giờ... Ai là người cho cô sống lại?"
Thư ký nhỏ mặt lạnh, gân xanh ở thái dương nổi lên, nói: "Anh không cần biết!"
Tạ Nhất nhìn cô ta, thử dò xét nói: "Cô là giáo đồ của tiên nhân Đại Bồng gì đó?"
Thư ký nhỏ híp mắt, nói: "Tôi nói rồi, không cần anh biết, anh chỉ cần nói cho tôi biết, cánh chim vàng để ở đâu thôi!"
Tạ Nhất nói: "Đương nhiên ở chỗ an toàn nhất."
Thư ký nhỏ cười lạnh, đột nhiên từ trên bàn bẩn thỉu bên cạnh rút ra một con dao giải phẩu, nắm lấy cán dao, dùng sống dao cọ nhẹ gò má của Tạ Nhất, nói: "Anh tốt nhất hiểu rõ tình cảnh của mình, nếu như anh cố ý không nói, tôi liền trực tiếp giếp anh, lấy bộ phận của anh, sau đó đi tìm trong nhà anh, không thì đi công ty anh tìm, anh tự nhìn là đủ rồi."
Tim Tạ Nhất đập loạn, dao giải phẩu lạnh lẽo dán gò má của cậu, theo cổ của cậu, trượt xuống từng chút, trượt đến vị trí ngực của cậu, lập tức tay của thư ký nhỏ hơi dùng sức, Tạ Nhất đã có thể cảm giác được, mũi nhọn của dao giải phẩu đâm vào trên người của mình, dùng một chút sức rạch ra lớp áo, cái lạnh lẽo dán vào ngực, hơi đau đớn làm cho Tạ Nhất không cách nào bình tĩnh được, thở hổn hển, ngực phập phồng cũng trở nên rất nhanh.
Thư ký nhỏ cười híp mắt nói: "Sao? Sợ... Nói cho tôi biết, cánh chim vàng ở đâu, nếu như không nói, tôi sẽ..."
Lời cô ta còn chưa nói hết, một chuỗi tiếng cười "Ha ha ha ha —— " đột nhiên tuôn ra từ phía sau lưng, trong nháy mắt chợt có một bóng đen nện vào trên lưng thư ký nhỏ.
"A!!"
Thư ký nhỏ chợt bị đụng một cái, ngã nhào xuống đất, trong nháy mắt máu mũi chảy dài, Tạ Nhất lập tức từ dưới đất nhảy cỡn lên.
Kỳ thực hô hấp nhanh hơn vừa nãy, cũng không đơn thuần bởi vì dao giải phẩu đâm vào trên ngực cậu, mà là bởi vì phía sau lưng thư ký nhỏ, lặng yên xuất hiện một tiểu quỷ.
Là âm hồn của đứa bé chết kia, cả người đầy máu, mổ ngực phá bụng, ruột chảy đầy đất, viền mắt cũng chảy máu, loại dáng vẻ máu tanh đáng sợ này thoáng cái hù dọa Tạ Nhất.
Tiểu quỷ đột nhiên chạy đến, đánh vào trên lưng thư ký một cái, thư ký căn bản không có phòng bị, Tạ Nhất bỗng nhảy cỡn lên, tiểu quỷ kia cầm lấy dao giải phẩu bên cạnh, xong qua đây rất nhanh, một tiếng "Xoảng!!!" vang thật lớn, trực tiếp đem xiềng xích của Tạ Nhất chém đứt.
Hai tay của Tạ Nhất còn có xích sắt, nhưng đã có thể tách ra, lập tức lăn một vòng trên đất, nhảy lên rất nhanh liền muốn chạy.
Thư ký nhỏ hô to một tiếng, cũng từ dưới đất bò dậy, đầu cô ta bị đập không nhẹ, miệng mũi đều là máu, dính một vùng, thoạt nhìn hết sức chật vật, nhảy cỡn lên bắt lấy Tạ Nhất.
Tạ Nhất bước dài chạy tới cạnh cửa, chẳng qua đột nhiên chú ý tới tiểu quỷ kia, tiểu quỷ không có ý chạy, nhìn thi thể của mình, liền nằm úp sấp ở bên cạnh, dường như muốn trở lại trong thân thể của mình, hai mắt chảy ra huyết lệ, trong cổ họng phát ra tiếng khóc "ồ ồ", tựa như than khóc. [Sam: không biết sao edit tới đây nước mắt lại chảy dài...]
Tạ Nhất nghe tiếng khóc kia, trong lòng chợt nhói một cái, hai chân cậu giống như đổ chì, cũng chạy hết nổi nữa, cắn răng, lập tức quay trở lại, vọt tới trước mặt thi thể của đứa trẻ, cũng mặc kệ máu tanh hư thối của thi thể, hai tay vội kẹp lại, trực tiếp bế lên đứa bé, nói với tiểu quỷ bên cạnh: "Theo chú đi!"
Thư ký nhỏ mắt thấy con vịt đến miệng rồi muốn bay, lập tức tức giận gào thét lớn, nói: "Tạ Nhất!! Tạ Nhất!"
Tạ Nhất ôm thi thể của tiểu quỷ, mang theo tiểu quỷ chạy ra tới phía ngoài, lúc cậu bước một bước dài muốn chạy ra tới cửa, xiềng xích trên cổ tay bỗng nhiên phát ra một tiếng "Rầm!!!" thanh thúy.
Tiểu quỷ đem xiềng xích của cậu chặt đứt, không cần lại vất vả đem hai tay chắp ở sau lưng, chẳng qua bởi vì không có chìa khóa, vòng xích còn quấn trên cổ tay của Tạ Nhất.
"Bụp!" một tiếng, xiềng xích đột nhiên kéo căng ra, rõ ràng không ai lôi dây xích, lực lượng to lớn ngăn trở Tạ Nhất xông về phía trước.
"Ôi ——"
Tạ Nhất bị kéo mạnh một cái, "Rầm!!" một tiếng té trên mặt đất, thi thể của đứa bé trong lòng cũng té xuống đất.
Dây xích chặt đứt bị kéo căng, giống như có sức lực to lớn, lôi Tạ Nhất không ngừng lui về phía sau, cánh tay Tạ Nhất thiếu chút nữa bị túm tới đứt lìa, mặc kệ dùng sức thế nào, cũng không có cách nào.
Thư ký nhỏ cười lớn "Ha ha", trên tay cô ta nắm lấy một nhánh cây gỗ đào, nhánh cây phát ra ánh sáng màu đen, dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tạ Nhất, nói: "Anh muốn đi đâu! Anh muốn chạy trốn đi đâu?!!"
Tạ Nhất mắng một tiếng: "Mẹ nó, gặp quỷ!"
Tạ Nhất liều mạng đi túm lấy xiềng xích, xiềng xích quấn ở trên tay, làm sao cũng túm không ra, kéo túm cậu về phía sau, mắt thấy sẽ bị thư ký nhỏ đuổi tới.
Tiểu quỷ cau mày, kêu một tiếng, lập tức cũng xông trở lại, nhào về phía thư ký nhỏ, dường như muốn liều mạng với thư ký nhỏ, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ.
"Bịch!!!" một tiếng, nhánh gỗ đào trong tay thư ký nhỏ không biết dùng để làm gì, dường như vô cùng lợi hại, tiểu quỷ xông tới, bỗng chốc đã bị thư ký nhỏ kéo ra, lăn ra thật xa, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Hô hấp Tạ Nhất đều ngừng lại rồi, trợn to mắt nhìn tiểu quỷ bị cô ta ném qua một bên, thư ký nhỏ đã bước sang đây, cười gằn nói: "Tạ Nhất, cánh chim vàng ở đâu?! Cho mi chạy trốn!!"
Cô ta nói xong, "Vèo!!!" một tiếng dao giải phẩu chợt đâm xuống tay của Tạ Nhất.
Tạ Nhất hít một ngụm khí lạnh, phản ứng rất nhanh, dùng sức co rụt lại cánh tay, dao giải phẩu lạnh lẽo không đâm xuyên tay của Tạ Nhất, chẳng qua "Xoẹt" một tiếng, đem bao tay da màu đen của Tạ Nhất rạch hư, trong lòng bàn tay bị rách một chút, chảy máu ra.
Thư ký nhỏ thấy một cái không có ghim trúng, lập tức gào thét lại muốn đem dao giải phẩu đâm tiếp, chẳng qua ở trong thoáng chốc này, thư ký nhỏ dừng lại động tác.
Cái bao tay da màu đen của Tạ Nhất bị vạch ra, lộ ra bàn tay ở phía dưới, giờ cậu đang chui vào thể xác của Thương Khâu, trong lòng bàn tay Thương Khâu có một dấu ấn của cánh chim vàng, dấu ấn màu vàng của cánh chim trong bóng đêm lại tản mát ra màu đỏ ánh vàng óng ánh, giống như một viên bảo thạch vậy...
Thư ký nhỏ khiếp sợ nhìn cánh chim vàng trong lòng bàn tay Tạ Nhất, lập tức hưng phấn kêu to: "Cánh chim vàng! Là cánh chim vàng!!"
Cô ta nói xong, nhào tới, đè Tạ Nhất điên cuồng, xiềng xích trên cổ tay Tạ Nhất bị cô ta lôi kéo, khiến cho Tạ Nhất té ngửa trên đất, thư ký nhỏ đem cậu đè xuống đất, cầm lấy cánh tay của cậu, nắm dao giải phẩu đầy kích động, liền muốn đem tay của Tạ Nhất cắt xuống.
Thư ký nhỏ cười nói dữ tợn: "Cánh chim vàng! Là cánh chim vàng! Ta muốn có nó ngay! Ha ha ha... Ta muốn tay mi! Ta muốn tay mi!"
Dao giải phẩu lạnh lẽo cắt vào cổ tay Tạ Nhất, Tạ Nhất cảm giác được một trận đau nhức, lưỡi dao đã cắt đi vào, cậu bị đau tới co giật, trong cổ họng phát ra tiếng hút không khí "Ôi...", không ngừng run rẩy, cái trán đổ mồ hôi lạnh.
"A..."
Trong nháy mắt, Tạ Nhất mở to hai mắt, gầm nhẹ một tiếng, dấu ấn cánh chim vàng trong lòng bàn tay chợt tràn ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt, hầu như có thể khiến người ta bị chói mù.
Thư ký nhỏ bị ánh sáng màu vàng đâm vào tới phải nhắm mắt lại, chẳng qua chỉ ngắn ngủi hai giây, chờ lúc thư ký nhỏ mở mắt ra, đột nhiên phát hiện gì đó không đúng.
Người thanh niên toàn thân màu đen kia vẫn nằm trên đất, hai tay của cậu ta bị xiềng xích quần vòng quanh, nơi cổ tay còn hơi chảy máu, dao giải phẩu mắc trong thịt của cậu ta, nhưng sau một khắc, người thanh niên đồ đen chợt mở hai mắt ra.
Hai mắt của cậu ta lãnh khốc, phảng phất như đầm lạnh sâu không đáy, cổ tay đảo lại rất nhanh, nắm chặc lấy dao giải phẩu của thư ký nhỏ, hai tay hợp lại thành một đường cong, "Ông ——" một tiếng, dao giải phẩu thoáng cái lại bị bẻ cong.
Giọng trầm thấp khàn khàn cười khẽ một tiếng, nói: "Cô muốn tay của ai?"
Thư ký nhỏ bị dọa sợ ánh mắt lóe lên, chợt lui về sau một bước, nói: "Mi... Mi không phải Tạ Nhất, mi là ai!?"
Thương Khâu nhảy một cái, trực tiếp từ dưới đất xoay người đứng lên, vết máu "Tí tách" chảy dài theo cổ tay, rơi trên mặt đất, anh ta lại cũng không hề quan tâm, chỉ lạnh lùng nói: "Người giết cô."
——
[1] Michelin 3 sao là tên chung cho cẩm nang về ẩm thực và du lịch được xuất bản bởi nhà sản xuất lốp xe nổi tiếng của Pháp Michelin. Michelin đóng vai trò là yếu tố đáng mong đợi nhất của cẩm nang ẩm thực nổi tiếng - The Michelin Guide.
http://kenh14.com/made-by-me/tu-a-toi-z-ve-sao-vang-michelin-danh-gia-trong-am-thuc-20140329094629176.chn
[2] Mascara chảy dài:
———
Chương tiếp theo lại xuyên, lần này xuyên vào cổ tích:v