Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 37: Chương 37: Quỷ thai 4






Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Thương Khâu đè lên người Tạ Nhất nằm một lát, Tạ Nhất cứ cảm thấy trọng lượng của Thương Khâu đặt ở trên người mình, thiếu chút nữa đè tới tàn phế, nửa người cũng không động đậy được, tê dại xoẹt xoẹt.

Quan trọng là, bên cạnh còn mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch, chẳng qua mẹ nhỏ bị hoảng sợ ngất đi rồi, nằm trên đất vẫn chưa tỉnh lại.

Tạ Nhất cảm giác hô hấp của Thương Khâu vẫn cứ vẩy vào bên tai mình, hơi ngứa, ấm áp, có hơi không được tự nhiên, bất kể cậu đem đầu quay qua bên trái hay là bên phải, hơi thở mờ ám vẫn cứ theo bên tai của cậu, cứ như thổi vào trong đáy lòng của cậu vậy.

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Vì sao không đuổi theo, đó không phải là hồn phách của Triệu Á à?"

Thương Khâu nghe cậu nói như thế, lại cười một tiếng, đáp: "Tôi cứ nghĩ, Triệu Á ở chỗ nào, linh hồn ở chỗ đó? Coi như là bị giết, cũng sẽ có hồn phách, chẳng qua giờ tôi hiểu rồi."

Tạ Nhất: "Cho nên nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Thương Khâu: "Nếu như tôi không đoán sai, thi thể Triệu Á đã bị người thiêu rồi, hơn nữa linh hồn cũng tiêu tan theo, nhưng bởi vì oán khí quá mạnh, có lẽ xuất hiện một ít ngoài ý muốn, khiến luồng oán khí của Triệu Á vẫn còn giữ lại, chỉ là một luồng chấp niệm mà thôi, theo thời gian trôi qua, cũng sẽ bị hao mòn rất nhanh gần như không còn."

Tạ Nhất hết sức kinh ngạc, nói: "Bị thiêu rồi? Hủy thi diệt tích sao?"

Thương Khâu gật đầu, đáp: "Rất có thể."

Đang lúc bọn họ nói chuyện, đột nhiên có người vội vã chạy tới, hô to: "Tạ Nhất, Thương Khâu..."

Lời của người đó hô vào bên trong, thì thấy căn phòng của Thương Khâu đang mở rộng cửa, Tạ Nhất và Thương Khâu té trên đất, đương nhiên là Thương Khâu đè lên Tạ Nhất, hai người chồng lên nhau đầy mờ ám, mẹ nhỏ còn nằm ở một bên, trên mặt đất đều là vụn thủy tinh, cảnh tượng này...

Đường Nhất Bạch và Đường Giảo nghe thấy tiếng nổ, vội chạy tới nhìn tình huống, kết quả là phát hiện một màn quỷ dị như vậy.

Tạ Nhất có chút mặt đỏ tới mang tai, liền vội nói: "Vừa rồi có quỷ hồn, không, là chấp niệm tập kích chúng tôi."

Thương Khâu lúc này mới thành thật coi như không có gì từ dưới đất đứng lên, lập tức cũng đem Tạ Nhất kéo lên.

Đường Nhất Bạch kinh ngạc: "Ả ta sao ở chỗ này?"

Kỳ thật là Đường Nhất Bạch không cần hỏi cũng biết, mẹ nhỏ mặc một bộ đồ như thế, lại đang trong phòng của Thương Khâu, khẳng định làm chuyện xấu, dù sao mẹ nhỏ là hạng người gì, Đường Nhất Bạch rõ ràng nhất.

Đang lúc bọn họ nói chuyện, thình lình nghe được tiếng kêu "A a a a a a ——" thảm thiết, âm thanh kia quả thực có thể đem trần nhà chấn động, bung nóc.

Đường Nhất Bạch cả kinh, nói: "Là giọng của Đường Ngẫu Xuyên."

Mọi người vội lao ra khỏi gian phòng, theo tiếng của Đường Ngẫu Xuyên chạy tới căn phòng, mẹ nhỏ còn té xíu dưới đất không tỉnh lại.

Đường Ngẫu Xuyên phát ra một tiếng gào to, người giúp việc vội phá cửa xông vào, thì thấy trên cửa sổ chảy xuống vết máu "Tí tí tách tách", thế nhưng cũng không có mặt quỷ, xem ra cũng đã chạy mất rồi.

Bọn người Tạ Nhất lúc xông vào, Đường Ngẫu Xuyên còn đang không ngừng hô to, nói: "Quỷ!!! Quỷ a —— Cứu mạng! Mau cứu tôi! Mau cứu tôi! Là quỷ đang ở ngoài cửa sổ!! Cô ta còn đang chảy máu!!"

Tạ Nhất cũng nhìn thấy máu trên cửa sổ, giống như vừa rồi, nhưng không có nổ tung mà thôi, chấp niệm vừa rồi của Triệu Á khẳng định đã tới đây.

Thương Khâu đi tới, nói thản nhiên: "Mặt máu vừa rồi, dáng vẻ ra sao, là người quen biết của ngài Đường à?"

Sắc mặt Đường Ngẫu Xuyên trắng bệch, thoạt nhìn còn đang sốt cao, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, nghe thấy những lời này của Thương Khâu, ngược lại hơi chút bình tĩnh lại, dùng sức lắc đầu đáp: "Không có, không có, tôi không thấy rõ, dù sao thật đáng sợ, không biết có phải người quen biết hay không, chắc là... Cũng không thể nào, đó là... đó là một gương mặt máu, vô cùng đáng sợ!!"

Thương Khâu: "Phải không, có thể là nhân viên trong công ty của ngài Đường hay không?"

Đường Ngẫu Xuyên nhìn Thương Khâu đầy đề phòng, đáp: "Anh là ai? Sao ở Đường gia của tôi!"

Đường Nhất Bạch lúc này đi tới, nói: "Đây là anh Thương, tôi mời tới khu ma."

Đường Ngẫu Xuyên nói lắp bắp: "Khu... Khu ma!?"

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Nói như vậy đi, trong Đường gia quả nhiên có đồ không sạch sẽ, hơn nữa chấp niệm rất mạnh, chuyện này nếu như không tra rõ, sợ rằng đoạn chấp niệm đó sẽ vẫn còn sót lại ở nơi này."

Mắt Đường Ngẫu Xuyên chuyển vòng vo, cảm giác như trong lòng có quỷ, Tạ Nhất lại liên tưởng tới câu lạc bộ mà Đường Ngẫu Xuyên vào hội ấy, nhất thời cảm thấy ghét bỏ Đường Ngẫu Xuyên vô cùng, hơn nữa chủ quản Hồ là người của Đường Ngẫu Xuyên, bản thân chủ quản Hồ cũng mua không nổi bông tai hột xoàn, có thể chủ quản Hồ chỉ là một tài xế mà thôi.

Mắt Đường Ngẫu Xuyên xoay tròn, nói: "Không không, tôi cũng không biết gì cả... Tôi... Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."

Thương Khâu cũng không nói thêm gì, xoay người muốn đi ra ngoài, chẳng qua lại quay đầu lại, nhìn Đường Ngẫu Xuyên, đem một thứ đặt lên trên bàn, nói: "Đúng rồi, ngài Đường biết thứ này không?"

Một tiếng "Cùm cụp", Thương Khâu đem đôi bông tai kim cương đặt lên bàn.

Ở dưới ánh đèn phòng, đôi bông tai kim cương kia phát ra ánh sáng rạng rỡ, xem ra độ tinh khiết vô cùng tốt, rực rỡ óng ánh, chắc chắn giá trị xa xỉ.

Chỉ là một thứ tốt như thế lại hù sợ Đường Ngẫu Xuyên, Đường Ngẫu Xuyên bỗng nhiên hét lên một tiếng "A!", nhìn thấy đôi bông tai vô cùng sợ, mở to hai mắt nhìn, run lẩy bẩy nói: "Không, tôi không biết..."

Thương Khâu không hỏi nhiều, đáp: "Vậy thì thật là đáng tiếc."

Tất cả mọi người cảm thấy Đường Ngẫu Xuyên có chuyện, nhưng mà Thương Khâu căn bản không hỏi nhiều, xoay người đi ra khỏi phòng, Tạ Nhất vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói: "Đường Ngẫu Xuyên tuyệt đối có tật giật mình rồi, sao anh không tiếp tục hỏi hắn ta xem?"

Thương Khâu đi tới, đáp: "Đừng ép quá chặt, cẩn thận chó cùng rứt giậu."

Anh ta nói xong, quơ quơ cuốn giấy note trong tay, nói: "Tôi đã hạ phù theo dõi lên người hắn ta, nếu Đường Ngẫu Xuyên có hành động kỳ lạ gì, tôi sẽ biết."

Tạ Nhất tò mò nhìn cuốn giấy note của Thương Khâu, lần trước cậu cũng đã được lĩnh giáo rồi, Thương Khâu xé một lá bùa cố thận an thai cho Đường Nhất Bạch uống, kết quả Đường Nhất Bạch đã tốt hơn, cảm giác vô cùng thần kỳ.

Tạ Nhất tò mò hỏi: "Cuốn giấy note này, có phải chỉ khu ma nhân mới có thể dùng à?"

Thương Khâu đem cuốn giấy note đưa cho cậu, Tạ Nhất lật tới lật lui, Thương Khâu nói: "Kết quả của lá bùa là sau khi đem linh lực rót vào, cho nên trên lý thuyết người thường cũng có thể dùng, thế nhưng căn cứ vào tiềm lực và linh lực khác nhau, hiểu quả của lá bùa vận dụng được cũng không quá giống nhau."

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Hóa ra là như vậy, thần kỳ như thế."

Kỳ thực sự kiện đã cơ bản rõ ràng, Đường Ngẫu Xuyên tuyệt đối không thoát khỏi liên can với chuyện này, chẳng qua bản thân Đường Ngẫu Xuyên không thừa nhận, cứng rắn chống đỡ không thừa nhận, cho dù bị quỷ hù chết cũng không thừa nhận, cho nên Tạ Nhất cho rằng cái chết của Triệu Á khẳng định có quản hệ với hắn ta, ít ra là hắn chỉ điểm.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Thương Khâu đã dẫn Tạ Nhất rời đi, bởi vì chấp niệm là không cách nào để quấy phá, chỉ sẽ hù dọa người khác mà thôi, cũng sẽ không hại người, cũng không có năng lực hại người, cho nên Đường Ngẫu Xuyên nếu như không chột dạ, ngược lại là không chết được, nếu như hắn chột dạ sợ hãi, đó cũng sẽ bị hù chết.

Tạ Nhất và Thương Khâu rời khỏi Đường gia, chỉ để Đường Nhất Bạch chú ý chút chuyện này, cũng không cần lo lắng nhiều, bọn họ đã cho Đường Ngẫu Xuyên phù theo dõi, còn lại sẽ chờ Đường Ngẫu Xuyên lộ ra cái đuôi hồ ly nữa thôi.

Tạ Nhất đến công ty, kết quả ngày hôm nay vừa lúc phải chạy việc bên ngoài, hơn nữa còn là đi tập đoàn Đường gia, đàm chuyện hàng mẫu với Đường Nhất Bạch.

Vì vậy Tạ Nhất đã đi xuống lầu, đi tới bãi đỗ xe lấy xe, không nghĩ tới vừa mới xuống tới, phát hiện Thương Khâu còn chưa đi, hai người gặp trực diện.

Tạ Nhất kinh ngạc, nói: "Sao anh còn chưa đi nữa?"

Thương Khâu: "Đột nhiên nghĩ tới chút việc tôi cần phải làm, phải đi xe, đang muốn hỏi cậu chìa khóa xe."

Tạ Nhất vội lấy chìa khóa xe ra, nói: "Cho anh, vậy tôi đón xe đi."

Thương Khâu: "Cậu đi đâu vậy?"

Tạ Nhất: "Làm việc bên ngoài, đi tìm Đường Nhất Bạch."

Thương Khâu nghe thế, nhìu máy một cái trong im lặng, đáp: "Tiện đường, tôi đưa cậu."

Tạ Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe, lúc này Thương Khâu ngồi ở ghế lái, Tạ Nhất ngồi ở phó lái, hai người lái xe đi ra ngoài, đi về phía tập đoàn Đường gia.

Tạ Nhất: "Muốn đi đâu?"

Thương Khâu: "Đi bệnh viện."

Tạ Nhất kinh ngạc, đáp: "Anh bị bệnh?"

Thương Khâu lắc đầu: "Không, chỉ là nghĩ tới Triệu Á đang mang thai, nhất định sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra, tôi đi bệnh viện thử vận may."

Tạ Nhất nghe nói anh ta đi tìm vận may, trong lòng đã có đáp án, hơn phân nửa là dùng tiền tìm vận may, Tạ Nhất còn nhớ tiền boa ba trăm ngàn của Thương Khâu đây, so với hai năm tiền lương của cậu còn nhiều hơn!

Quả thực thổ hào...

Hai người lái xe đến bên cạnh cao ốc tập đoàn Đường gia, xe vừa mới dừng lại, chợt nghe được tiếng "Tạ Nhất!", Đường Nhất Bạch lại xuống dưới lầu.

Tạ Nhất xuống xe, chào hỏi với Đường Nhất Bạch, nói: "Sao cậu đi ra rồi?"

Đường Nhất Bạch cười híp mắt: "Đương nhiên là tới đón cậu rồi."

Tạ Nhất có chút hết hồn, dù sao cậu tới nói chuyện hợp tác, kết quả thiếu tổng của đối phương tự mình nghênh đón, quả thực không thể càng hết hồn hơn.

Đường Nhất Bạch còn dẫn theo Đường Giảo, dĩ nhiên, Đường Giảo còn là hình dáng của giảo thú, cũng không phải một hai ngày là có thể biến trở về hình người.

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch nói chuyện phiếm sôi nổi, đột nhiên cũng từ trên xe đi xuống, đem áo khoác của mình cởi ra, rất tự nhiên khoác lên trên vai Tạ Nhất, thấp giọng nói: "Thời tiết lạnh, cậu mặc quá ít, coi chừng bị lạnh."

Tạ Nhất còn đang nói sôi nổi với Đường Nhất Bạch, kết quả đột nhiên được Thương Khâu dùng cuốn sách tên tất cả thế tấn công của sự dịu dàng, còn có chút mê man, không rõ đây là chuyện gì xảy ra, chẳng qua bởi vì giọng nói của Thương Khâu quá dịu dàng, Tạ Nhất nghe vào một trận có hơi tê dại da đầu, cảm giác gương mặt nóng lên.

Đường Nhất Bạch: "..." Tuyên bố quyền sở hữu rõ ràng lòa lỗ* thế à?

[Nguyên văn là xích quả quả, ngôn ngữ mạng.

Thuộc loại từ thay thế, biểu đạt ý nghĩa "xích lỏa lỏa" (trần truồng, trần trụi).

Thường thấy ở trong văn viết.

Nguyên nhân phải biến đổi từ là do từ "Trần" (裸) trong "Xích lỏa lỏa" (赤裸裸) có nghĩa là "Không xuyên y phục" (没穿衣服).

Cho nên đem chữ y (衣) bên cạnh nó bỏ đi.

Tạo ra từ khác là "Hồng quả quả" (红果果 - xích và hồng đều là chỉ màu đỏ)]

Thương Khâu đột nhiên trở nên dịu dàng chăm sóc, Tạ Nhất đột nhiên hiểu ra hết hồn vừa rồi cũng là cỏn con, giờ đây mới thực sự là đang nhập cảnh vào được cưng chiều.

Giờ là đầu thu, phía dưới áo gió của Thương Khâu chỉ mặc một cái áo sơ mi màu đen đơn giản, Tạ Nhất sợ anh ta cảm lạnh, nói: "Bản thân tôi có áo khoác rồi, anh vẫn nên mặc vào đi..."

Tạ Nhất còn chưa nói hết lời, Thương Khâu đã lắc đầu đáp: "Cậu lạnh tôi sẽ đau lòng..."

Tạ Nhất: "..." Mặt càng đỏ, cứ cảm thấy hôm nay Thương Khâu đi nhầm phim trường rồi!

Đường Nhất Bạch bên kia huyệt thái dương cũng đang giật, hơn nữa cậu ta phát hiện tuy rằng Tạ Nhất tự xưng là thẳng nam, chẳng qua chỉ là phản xạ hình cung hơi dài chút thôi, không đã bị Thương Khâu ăn sạch rồi!

Lúc Đường Nhất Bạch bóp cổ tay, Thương Khâu đã một lần nữa lên xe, ngồi ở ghế lái, đem cửa sổ xe hạ xuống, bởi vì ánh Mặt Trời có hơi chói, Thương Khâu phải lái xe, còn tiện thể đeo lên một cái kính mát màu đen, cả người đã có vẻ vừa khốc vừa soái, tay áo sơ mi màu đen nửa cuộn lên, dáng vẻ rất tùy ý, mà lại trên tay còn đeo bao tay da màu đen, thuộc da gợi cảm phối với tay lái, cứ có một loại cảm giác không nói nên lời, khiến người ta hưng phấn không thôi.

Tạ Nhất thiếu chút nữa nhìn tới ngu người, Thương Khâu lại không chút tiếc rẻ lộ ra một nụ cười, nói: "Tôi đi trước, trưa gọi điện thoại cho cậu."

"Ừm, ừm..."

Tạ Nhất đồng ý liên tục, Thương Khâu đã lái LandRover rời khỏi.

Đường Nhất Bạch vỗ vỗ vai Tạ Nhất, nói: "Người cũng đi xa rồi, đừng nhìn nữa."

Tạ Nhất vội vàng lấy lại tinh thần, cười đáp: "Chẳng qua là cảm thấy Thương Khâu mang kính mát quá đẹp trai, nếu như tôi được đẹp trai như thế thì hay rồi, nhất định sẽ có con gái theo đuổi."

Đường Nhất Bạch: "..." Đột nhiên rất thương cảm Thương Khâu, trì độn của Tạ Nhất không phải là một tí thôi đâu.

Đường Nhất Bạch gọi Đường Giảo, mọi người liền chuẩn bị đi lên lầu, Đường Giảo toàn thân rất lớn, chẳng qua thoạt nhìn rất nghe lời, một tấc cũng không rời Đường Nhất Bạch.

Bọn họ đi vào cao ốc, cô gái bàn tiếp tân còn chào hỏi với bọn họ, lúc đi vào thang máy, Tạ Nhất còn mơ hồ nghe được cô gái bàn tiếp tân nói: "A, chó của thiếu tổng đáng yêu quá!"

Tạ Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Giảo, lớn như này, đáng yêu thế nào, thẩm mỹ của cô gái tuyệt đối có vấn đề, sao như được tiểu Thiên Nga.

Mọi người cùng nhau đi vào thang máy, Đường Nhất Bạch thở dài, Tạ Nhất nói: "Sao vậy? Có chuyện phiền lòng?"

Đường Nhất Bạch: "Đúng vậy, sổ sách có chút vấn đề, làm sao cũng không giống, không biết có vấn đề chỗ nào nữa, hình như sổ sách còn bị đụng vào mà làm rất kín đáo nữa."

Tạ Nhất nghe không hiểu những điều này, dù sao cậu là ngành sáng tạo, cũng không phải kế toán tài vụ, thế nhưng nghe như thế cũng có thể hiểu, nhất định là có người lợi dụng chức vụ để thu lợi, tham ô công quỹ, có lẽ nuốt tiền cho bản thân.

Dù sao công ty của Đường Nhất Bạch rất lớn, một khi xuất hiện vấn đề này, có thể không phải là vấn đề nhỏ.

Tạ Nhất thuận miệng hỏi: "Xảy ra vấn đề bao nhiêu tiền?"

Đường Nhất Bạch xoa huyệt thái dương, đáp: "Là một khoản tiền của hợp đồng, toàn bộ hợp đồng chính là một hợp đồng vô ích, vốn tham gia... Khoảng chừng mấy trăm triệu."

Tạ Nhất: "..." Mình và Đường Nhất Bạch hình như không phải là người của một tinh cầu, mấy trăm triệu đó! Vì sao bên cạnh mình toàn người có tiền!?

Hai người phải bàn hợp đồng, rất nhanh đã vào phòng họp, đương nhiên Đường Giảo cũng ở đây, hiện người ở trong công ty đều biết, thiếu tổng đột nhiên rất thích chó, vẫn mang theo thú cưng của cậu ta, mặc kệ đi tới đâu.

Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất đều là người thẳng thắn, bởi vậy hợp tác thuận lợi đàm xong xuôi hết rồi, hàng mẫu cũng thông qua, chỗ cần cải tiến đều ghi lại hết.

Đường Nhất Bạch nhìn đồng hồ, nói: "Giữa trưa rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm, tôi mời khách."

Tạ Nhất gật đầu, hai người dẫn Đường Giảo chuẩn bị xuống lầu tìm một nhà hàng ăn cơm.

Đường Nhất Bạch cười nói: "Tôi biết gần đây có một nhà hàng ăn ngon vô cùng, lẩu tuy cay nhưng ăn đã ghiền, chúng ta lái xe đi, năm phút đồng hồ là tới."

Đường Nhất Bạch dẫn Tạ Nhất đi xuống dưới bãi xe, cho dù cửa công ty cao ốc có chỗ đậu xe, thế nhưng thật ra là chỗ đậu xe của một số công nhân viên phổ thông hoặc là khách phỏng vấn, không có chỗ đậu cố định, đều là tới trước được trước, cao tầng như Đường Nhất Bạch đây, cũng sẽ đậu xe ở nhà xe dưới hầm, gió không tới nắng không đến.

Bọn họ từ thang máy đi xuống, Tạ Nhất đã nhận được điện thoại, là Thương Khâu gọi tới, nói: "Nghỉ trưa rồi hả? Tôi ở gần tập đoàn Đường gia này, cùng ăn cơm chứ?"

Tạ Nhất nghe thế, vội liếc mắt nhìn Đường Nhất Bạch, nhỏ giọng nói: "Thương Khâu đang ở gần đây, muốn tìm tôi ăn cơm, chúng ta có thể đi cùng hay không?"

Đường Nhất Bạch liếc trắng mắt, đáp: "Muộn tao đáng sợ nhất rồi."

Tạ Nhất có chút mờ mịt, không biết Đường Nhất Bạch nói là cái gì, Đường Nhất Bạch nói đương nhiên là Thương Khâu rồi, căn cân Tạ Nhất đây tương đối thẳng, không nhìn ra, thế nhưng Đường Nhất Bạch lại xuất thân là một hoa hoa công tử, đương nhiên nhìn ra được, trình độ muộn tao của Thương Khâu đã nhân thần cộng phẫn rồi!

Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ, cho một cái địa chỉ, Tạ Nhất vội đem địa chỉ nói cho Thương Khâu, nói: "Chúng tôi ở nhà xe dưới hầm này, sẽ qua ngay, năm phút sẽ tới."

Thương Khâu: "Được, tôi đã ở gần đó, sẽ tới ngay."

Hai người chỉ nói vấn đề địa chỉ của nhà hàng, giống như là nấu cháo điện thoại vậy, Đường Nhất Bạch nghe tới mắt trợn trắng.

Đường Nhất Bạch mở khóa cửa của ghế lái rồi, đem cửa xe mở ra, nói: "Đừng nấu cháo điện thoại nữa, không phải sẽ gặp mặt ngay sao, lên xe đi."

Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, lòng nói người yêu gọi điện thoại mới là nấu cháo điện thoại được không, chúng tôi đây chỉ là trò chuyện nghiêm túc cần thiết mà thôi...

Đường Nhất Bạch vừa mới mở cửa xe, đột nhiên chợt nghe thấy Đường Giảo hét to hai tiếng, hắn ta giờ là giảo thú, tiếng kêu của giáo thú không khác với chó sủa mấy, Đường Giảo vẫn rất "khôn khéo", đột nhiên xao động kêu to, Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất lại càng hoảng sợ.

Liền thấy trong tối đi ra vài người đàn ông cao to thô kệch, đột nhiên xông ra, ra xông về phía bọn họ.

Đường Giảo hô to, ngăn ở trước mặt Đường Nhất Bạch, nghênh đón rất nhanh.

"A a a a!!"

Một người đàn ông bị Đường Giảo cắn ở bắp chân, trực tiếp bị hất ra, đau tới nổi kêu thảm thiết không ngừng.

Tạ Nhất cũng bối rối, nói: "Đây là ai!?"

Đường Nhất Bạch không biết không nhận ra, nhưng nhìn không phải là người tốt lành gì, vội vàng đè xuống cái nút khẩn cấp.

Tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên chói tai, mấy người hung ác vội nói: "Đệch mẹ nó, thằng công tử bột nhấn chuông báo nguy rồi, mau ra tay, bắt người đi!"

"Mau mau!"

Mấy người hung ác xông lên, tất cả đều là một mét tám lăm trở lên, bắp thịt xoắn xuýt cao lớn, vài người dây dưa với Đường Giảo, vài người khác tới tìm Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất.

Đường Giảo vốn là giảo thú, chẳng qua giờ hắn đang tổn thất linh lực, có chút thụt lùi, linh lực trong thân thể không dùng được, chỉ là động vật hung mãnh hơn một chút mà thôi.

Đường Giảo ngăn cản đám hung ác, vài người hung ác đánh không lại Đường Giảo, đột nhiên có người lấy ra thứ gì đó, chợt nhấn lên trên thân Đường Giảo.

Đường Nhất Bạch muốn hô to cẩn thận, thế nhưng đã không còn kịp rồi, dĩ nhiên là thuốc độc, Đường Giảo run lên bần bật, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Đường Nhất Bạch bị hù sợ phát khiếp, muốn xông lên, mấy người hung ác lại xông qua, bắt lấy Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất, chợt nhét vào trong xe, nói: "Mau! Bảo vệ sắp tới! Bắt được rồi, đi nhanh lên! Lái xe đi!"

Thương Khâu đang nói chuyện với Tạ Nhất, thì nghe trong điện thoại đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, lập tức là âm thanh đánh nhau, còn có tiếng chuông báo động chói tai, và tiếng bước chân mất trật tự, lại là tiếng của bọn hung ác nói: "Bắt được rồi! Mau mang đi!"

Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất bị nhét vào trong xe, bọn hung ác bẻ tay của hai người, đem vòng qua sau lưng của bọn họ, dùng sợi dây dùng sức trói lại.

Đường Nhất Bạch bị hoảng sợ, còn thấy Đường Giảo bị đánh, nhất thời bụng đau đớn, rơi xuống mồ hôi lạnh, đau tới nổi gần như cậu ta chịu không nổi.

Tạ Nhất nhìn Đường Nhất Bạch, vội thấp giọng nói: "Đừng quá kích động, Đường Nhất Bạch."

Đường Nhất Bạch cũng không muốn quá kích động, thế nhưng bụng cậu ta rất đau, thế nào cũng không ngừng lại được, chảy rất nhiều mồ hôi, hô hấp cũng ồ ồ, cuối cùng mơ mơ màng màng lại muốn rơi vào trong hôn mê.

Tạ Nhất lo lắng vô cùng, chẳng qua may là vừa rồi cậu còn đang mở điện thoại nói chuyện với Thương Khâu, lúc bọn hung ác xuất hiện, Tạ Nhất cố ý không cúp điện thoại.

Xe lái rất nhanh, chạy thẳng về nơi hẻo lánh, rất nhanh sẽ tới nơi, bọn hung ác xuống xe, lôi kéo Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch thô bạo, nói: "Đi! Đem đi lên lầu!"

Bọn hung ác nắm lấy Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch, thất tha thất thểu lên lầu, là một tòa nhà nhỏ có sáu tầng, xem ra bỏ hoang không ít thời gian, cứ như nhà ma vậy, căn bản không có hộ gia đình, khắp nơi đều là mạng nhện và bụi bặm.

Bọn hung ác mang bọn họ lên tầng cao nhất, mở ra một cánh cửa, đem hai người đẩy mạnh thẳng vào trong một căn phòng nhỏ, nói: "Đàng hoàng một chút coi!"

Bọn hung ác nói xong, thì đóng cửa lại cái "Rầm!", Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy bọn họ nói: "Bắt được người rồi, mau gọi điện thoại cho ông chủ, hỏi xem xử lý thế nào, còn chuyện của khoản tiền còn dư lại, giao như thế nào."

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, dĩ nhiên là có người thuê tay chân tới xử lý bọn họ, chẳng qua giờ cậu đã bất chấp những việc này, thấy tay chân đi ra, vội vàng thấp giọng nói: "Đường Nhất Bạch! Đường Nhất Bạch?"

Đường Nhất Bạch đã bị vây trong trạng thái bán hôn mê, trên trán cậu ta đều là mồ hôi lạnh, dù sao Đường Nhất Bạch mang thai, hơn nữa còn là quỷ thai, bởi vì chuyện mới vừa rồi, khẳng định quỷ thai cũng bị hoảng sợ.

Hai tay của Tạ Nhất trói ở sau người, căn bản không có cách nào đi giúp đỡ Đường Nhất Bạch được, Đường Nhất Bạch té trên mặt đất, không ngừng co giật, lẩm bẩm trong cổ họng: "Đau quá... Ừm, đau..."

Tạ Nhất thấy sắc mặt cậu ta trắng như thế, trong lòng cũng sốt ruột, thế nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "Đường Nhất Bạch, cậu ráng chịu đựng, ráng chịu đựng!"

Đường Nhất Bạch miễn cưỡng gật đầu một cái, nhưng căn bản không nhịn được, cơ thể co giật, khó chịu thở phì phò.

Hai tay Tạ Nhất bị trói ở sau lưng, trong phòng cũng không có gì, trống không, chính là ngừa bọn họ chạy trốn, Tạ Nhất ngồi dậy khó khăn, ngồi tới bên cạnh Đường Nhất Bạch, nói: "Tôi giúp cậu đem sợi dây cởi ra."

Hai tay của Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch đều trói ở sau lưng, Tạ Nhất căn bản không có cách nào tự cởi ra được, phải để Đường Nhất Bạch mở dây ra, kỳ thực cũng rất khó khăn, thế nhưng cũng không thể ngồi chờ chết được.

Đường Nhất Bạch đã không còn ý thức, không ngừng co giật, thoạt nhìn hết sức thống khổ, chợt nghe được cậu ta hô khẽ một tiếng "Ôi!", ngay sau đó lại thiếp đi, Tạ Nhất giật mình, còn chưa kịp gọi Đường Nhất Bạch, chợt nghe được một tiếng "Lộc cộc", dường như có thứ gì đó lăn trên đất.

Tạ Nhất vội quay đầu nhìn lại, Đường Nhất Bạch đã triệt để hôn mê rồi, sắc mặt trắng bệch, chẳng qua thọat nhìn có hơi thoải mái, không còn khó chịu như vừa rồi nữa, cơ thể cũng không run lên nữa.

Có thứ gì đó tròn vo lăn từ trên người của Đường Nhất Bạch xuống, thoáng cái rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng "Loang ca loang coang", giống như một quả đạn hình cầu nhỏ vậy.

Như pha lê, trong suốt, bên trong có gì đó, thế nhưng rất mê người, Tạ Nhất thấy không rõ thứ bên trong là gì, híp mắt nhìn kỹ, bên trong dường như là một... Con cún?

Ở lúc Tạ Nhất mê mang, quả đạn hình cầu nhỏ kia đột nhiên "Coang keng" chuyển động một cái, thay vì nói là chuyện động, chi bằng nói là run lên, sau khi run một cái, lại run thêm hai cái, lập tức "Răng rắc!" một cái, quả cầu lại nứt ra!

Vết nứt càng lúc càng lớn, có thứ gì đó muốn từ trong đất chui ra ngoài, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm quả đạn hình cầu, chợt nghe được một tiếng "Cộp!", đạn hình cầu rột cuộc hoàn toàn nứt ra, bể thành hai nửa, cứ như vỏ trứng gà vậy, có thứ gì đó chui ra khỏi lớp vỏ.

Tạ Nhất khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thật... Thật sự là cún con!?

Đây cũng quá mini rồi!

Chó con còn nhỏ hơn ngón cái?

Chó con từ trong đạn hình cầu chui ra ngoài, bởi vì quá mini, Tạ Nhất thậm chí thấy không quá rõ dáng vẻ của chó con như thế nào, là màu hoa văn gì, nhưng nhất định là mang theo hoa văn rồi, không phải chỉ là một màu.

Chó con kia lung lay lắc lư từ trong đạn hình cậu bò ra ngoài, có hơi ngốc, "Bẹp" một cái đã ngã xuống đất, ngã tới choáng đầu hoa mắt, còn lắc lắc đầu, từ dưới đất bò dậy.

Tạ Nhất vừa định muốn nhìn kỹ chó con kia một chút, kết quả chó con giống như đón gió sinh trưởng vậy, đột nhiên từ từ lớn lên, từ một chó con mini lớn chừng ngón cái, thoáng cái trưởng thành, cơ thể càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Ngay lúc Tạ Nhất cho rằng chó con là Hulk, chó con dừng sinh trưởng, từ một con chó con mini biến thành một con chó ấm trà [1].

Tổng cộng lớn chừng bàn tay, da lông màu trắng sữa, đúng thật có hơi lốm đốm, chẳng qua chỉ có cái mông nhỏ tròn trịa mới có lốm đốm, cái mông nhỏ lắc qua lắc lại, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Chó con khoẻ mạnh kháu khỉnh, có chút cảm giác cục súc, mắt to tròn vo, ánh nước trong veo, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, còn liếm móng vuốt của mình, muốn đi quệt lên trên trán, chẳng qua bởi vì vóc người quá ngắn, căn bản không với tới trán của mình, chó con gấp tới xoay quanh, cuối cùng biến thành rung đuôi, vòng qua vòng lại ở một chỗ, đuôi cũng quá ngắn, hơn nữa cổ ngắn, cho nên căn bản cắn không được, đơn giản là đời này không có cách nào hoàn thành tâm nguyện rồi...

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị chó con moe tới té ngửa, thế nhưng cậu đột nhiên ý thức được, chó con này... Hình như có hơi giống Đường Giảo?

Chỉ là màu lông không giống, thế nhưng đốm hoa kia rất giống.

Tạ Nhất thiếu chút nữa đem tròng mắt mình rớt xuống, đây không phải là con của Đường Nhất Bạch và Đường Giảo đi!

Cũng quá moe rồi...

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy điểm quan tâm của mình không đúng lắm, vội ho khan một tiếng, vẻ mặt của ông chú biến thái* nói: "Đến đây đến đây, bé con, để chú nhìn xem có răng hay chưa?"

[Tên gốc là quái thục thử [guàishǔshǔ], (chú thích: trong từ điển cách đọc của chữ thử chỉ có shǔ), nó còn được gọi là "Quái thúc thúc" (ông chú kỳ lạ) là thuật ngữ hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau) internet, chỉ người đàn ông trung niên thích loli, những người đàn ông này có khuynh hướng thích bắt cóc và hãm hiếp loli.

Thục thử: cao lương]

Chó con mê man nhìn về phía Tạ Nhất, dường như rất nhạy bén, biết Tạ Nhất đang nói chuyện với mình, bì bà bì bạch chạy tới, cơ thể phối hợp không quá tốt, chạy một bước hận không thể té một cái, ngã trái ngã phải.

Chó con chật vật nhảy nhót sang, há miệng về phía Tạ Nhất, như nghe hiểu thật vậy, lộ ra răng nanh nhọn.

Dĩ nhiên thực sự có răng rồi, chẳng qua chỉ chưa dài hết, chỉ có vài cái răng nhỏ mà thôi.

Ánh mắt Tạ Nhất tỏa ánh sáng, nói: "Nhóc con, ngoan, giúp chú đem cái này cắn ra, có được hay không?"

Chó con hơi nghiêng đầu, khiến cho Tạ Nhất là một người nghiêng đầu sát*, thiếu chút nữa đem Tạ Nhất moe tới hỏng mất, thấy mặt chó con mê man, Tạ Nhất ân cần giáo dục cắn sợi dây thế nào. [ý chỉ một người thấy con vật con người nghiêng đầu là gục ngã ngay.]

Chó con mới sinh ra, chẳng qua dường như hàm răng rất ngứa, cắn sợi dây với nó mà nói là trò chơi, vì vậy chó con rất vui sướng mà nhảy tới nhảy lui tới phía sau lưng Tạ Nhất, "Ao au ao au" mà bắt đầu cắn sợi dây, dùng răng nanh dùng sức mài mòn sợi dây.

Tạ Nhất cho rằng đây là một công trình vĩ đại, dù sao chó con nhỏ chừng ấy, sợi dây rất to, thế nhưng Tạ Nhất còn chưa tỉnh giấc xong, "Bặc!" một cái, sợi dây đã bị cắn đứt rồi.

Cún con còn ngậm sợi dây, lắc đầu quơ não tới lui, đem sợi dậy nắm ở trước mặt Tạ Nhất, kêu "Áu áu" hai tiếng, nũng na nũng nịu, cực kỳ moe.

Hai tay của Tạ Nhất buông lỏng ra, lập tức từ dưới đất nhảy đứng lên, vội đem Đường Nhất Bạch đỡ dậy, Đường Nhất Bạch như là trong nước mới vớt ra vậy, đầy người đều là mồ hôi, rất suy yếu, sắc mặt trắng bệch.

Tạ Nhất vội vàng mở trói cho cậu ta, vỗ nhẹ lên mặt của Đường Nhất Bạch, nói: "Đường Nhất Bạch? Đường Nhất Bạch cậu tỉnh lại, đừng dọa tôi."

Đường Nhất Bạch vẫn chưa tỉnh lại, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ đến lá bùa của Thương Khâu, vội móc vào trong túi tiền.

Tạ Nhất giờ đang mặc chính là áo khoác của Thương Khâu, vốn định buổi trưa lúc ăn cơm trả lại cho Thương Khâu, cuốn giấy note kia thì nằm ở túi ngoài.

Tạ Nhất vội vàng đem giấy note lấy ra, lật rồi lật, thật sự có tờ note cố thận an thai, Tạ Nhất đã không thể quan tâm sau khi Đường Nhất Bạch sinh xong có cần an thai hay không, liền vội đem tờ kia xé xuống, bọn họ giờ cũng không có nước, không thể uống vào được, Tạ Nhất đành phải đem lá bùa xé nát.

Không nghĩ tới xé nát một cái, lá bùa đã biến thành bột phấn, Tạ Nhất vội vàng đem bột phấn đổ vào trong miệng của Đường Nhất Bạch.

"Ừm..."

Đường Nhất Bạch lập tức tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn, thở hổn hển hai cái, thiếu chút nữa bị bột phấn làm sặc rồi, nói lẩm bẩm: "Quá cay..."

Tạ Nhất thấy Đường Nhất Bạch tỉnh, quả thực kinh ngạc vui mừng, nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá cậu đã tỉnh rồi!"

Đường Nhất Bạch mê man nằm ở trên đùi Tạ Nhất, còn có chút suy yếu, nâng tay lên xoa xoa khóe miệng của mình, một mùi ớt cay còn có chút mù tạc, vô cùng khó ăn, hơn nữa mùi vị này còn rất kéo dài.

Cún con nhìn Đường Nhất Bạch tỉnh lại, dường như cảm thấy có chút ngạc nhiên, liền chạy tới, đem móng vuốt nhỏ của mình khoét lên trên mặt Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch: "..."

Đường Nhất Bạch đột nhiên thấy được một con cún con, mở to hai mắt, nói: "Ở đây còn có chó con?"

Mắt Tạ Nhất giật một cái, nói: "Ờ... Nó, nó hình như là... Là con trai cậu."

Mí mắt Đường Nhất Bạch cũng giật một cái, đáp: "Cái gì?!"

Tạ Nhất lặp lại, nói: "Hình như là con trai cậu."

Nhất thời trán Đường Nhất Bạch giật điên cuồng, cún con lại gần, còn liếm liếm gò má của Đường Nhất Bạch, dường như rất thân thiết Đường Nhất Bạch, kêu "Áu áu" hai tiếng, nũng na nũng nịu.

Đường Nhất Bạch cảm thụ một chút, bụng quả nhiên không khó chịu, hơn nữa cún con trước mặt này, đúng thật lớn lên giống như "Tiểu Hoa" khi còn bé, ngoại trừ màu lông không giống, còn có đốm hoa chỉ mọc trên cái mông nhỏ nữa, thật sự giống như đúc Đường Giảo khi còn bé!

Cún con thấy Đường Nhất Bạch nhìn mình, lập tức vô cùng thân thiết lại "Áu" một tiếng, hai mắt đen bóng như phóng điện vậy, thiếu chút nữa đem Đường Nhất Bạch moe tới hư.

Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài."

Đường Nhất Bạch: "Đi ra ngoài thế nào? Trừ phi đi ra từ cửa, mà bên ngoài lại có người trông chừng."

Đúng thật có người trông chừng, bên ngoài có rất nhiều tay chân, đang xin ông chủ chỉ thị bọn họ, sau khi xin chỉ thị đoán chừng sẽ phải giải quyết bọn họ.

Tạ Nhất đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, tầng thứ sáu, chưa tính là quá cao, thế nhưng cũng không thể đi xuống, mà lại tòa nhà cũ này ngay cả máy lọc của máy điều hòa không khí cũng không có, bên ngoài trống không, căn bản không cách nào từ tường leo xuống dưới.

Chỉ có hai buội cây già sừng sững ở bên ngoài, tuy rằng khoảng cách tương đối vừa, thế nhưng quá lùn, thiếu cao.

Tạ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Nếu như hai cây kia có thể cao hơn chút nữa, chúng ta có thể theo cây đi xuống rồi."

Đường Nhất Bạch cũng nhìn bên ngoài một cái, không biết có phải bởi vì nguyên do của quỷ thai sinh ra hay không, cho nên Đường Nhất Bạch cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ là còn hơi suy yếu, thế nhưng không còn gánh nặng nữa.

Đường Nhất Bạch vừa muốn nói: "Không thể nào, làm sao có thể đột nhiên dài ra, cách xa như thế...", kết quả vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng "Xoẹt xoẹt xoẹt ——", giấy note trên đất lại đột nhiên không gió tự động, tự mình lật lên.

Mọi người giật nảy mình, cún con mở to mắt tròn vo, phe phẩy đuôi nhỏ nhìn cuốn giấy note, đoán chừng cho rằng cuốn giấy note đang đùa với nó, vui mừng nhảy cỡn lên.

Cuốn giấy note tự mình lật "Roạt xoẹt xoẹt", đột nhiên dừng trên một tờ, trên đó viết một chữ —— mộc.

Một tiếng "Xoẹt roẹt", tờ giấy note kia liền đột nhiên xé ra, lập tức bay lên không trung, thoáng cái biến thành bột phấn, theo cửa sổ thổi bay ra ngoài.

Ngay sau đó chính là tiếng "Vù vù vù...", Tạ Nhất thò đầu nhìn ra, trố mắt đứng nhìn, nói: "Thật... Thật... Thật sự cao lên rồi!?"

Đường Nhất Bạch cũng kinh ngạc mở to hai mắt, đáp: "Đây là quỷ làm à!?"

Chỉ thấy hai cái cây già bên ngoài tầng lầu đột nhiên mở ra nhánh cây của mình, nhanh chóng xòe ra, từ ví trị chỉ với tới tầng ba, đột nhiên mở rộng ra, chậm rãi kéo dài, chỉ một thoáng căng dài ra tới bên ngoài cửa sổ tầng sáu.

Tuy rằng Tạ Nhất khiếp sợ không thôi, thế nhưng đã bất chấp tất cả, nói: "Đi mau, chúng ta leo xuống!"

Đường Nhất Bạch vội theo sát Tạ Nhất, quay đầu lại nhìn thoáng qua cún con trên đất, cún con trên đất mờ mịt trừng đôi mắt to nhìn bọn họ, Đường Nhất Bạch vội đem cún con ôm lên, trực tiếp bỏ vào trong túi áo của mình.

Túi của áo khoác đối với cún con mà nói là quá lớn rồi, cún con trực tiếp "Ừm" một cái rớt vào trong, rung đầu lắc não víu vào cạnh miệng túi nhìn ra bên ngoài.

Đường Nhất Bạch thấp giọng nói: "Ngoan nào, đừng đi ra."

Cún con dường như nghe hiểu, còn dùng sức gật cái đầu nhỏ một cái, được gọi là nhu thuận nghe lời.

Tạ Nhất để Đường Nhất Bạch đi đầu, bản thân đi sau, Đường Nhất Bạch trèo xuống, Tạ Nhất chợt nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện.

Tay chân: "Ông chủ nói, giết bọn họ, bọn họ đã phát hiện khoản còn lại không đúng, giải quyết hết hai người kia, chúng ta có thể lấy được khoản còn lại rồi."

"Được, vậy hãy nhanh chút đi!"

Tạ Nhất nghe hai người kia nói, sau đó nghe được tiếng bước chân "Cộp cộp cộp", bị dọa sợ ra mồ hôi lạnh, vội theo cổ thụ từ cửa sổ leo xuống.

Cậu vừa mới xuống phía dưới, chợt nghe được một tiếng "Răng rắc", cửa phòng mở ra, ngay sau đó là tiếng hô to của tay chân, nói: "Con mẹ nó! Chạy trốn rồi! Hai tụi mày là cháu của rùa*!" [Quy tôn tử: đơn giản chỉ là từ mắng chửi người thôi]

"Không thể nào! Người của chúng ta đều ở bên ngoài, bọn họ tuyệt đối chạy không thoát!"

"Tìm kỹ xem!"

"Cửa sổ! Cửa sổ mở ra rồi!"

Tạ Nhất nhanh chóng theo cổ thụ bò xuống, nghe được tiếng la của tay chân, ngẩng đầu nhìn lên, giống như đụng phải ánh mắt của tay chân, có tay chân trèo ra cửa sổ nhìn xuống, lập tức hô to: "Con mẹ nó! Bọn nó trèo xuống theo cây rồi!! Mau đuổi theo!"

Tay chân hô xong liền từ cửa sổ nhảy ra, cũng theo cây bò xuống dưới, tay chân cao lớn thô kệch, leo rất nhanh, Tạ Nhất vội vàng bò xuống, ngay sau đó giật mình, liền lăn một vòng dưới đất, ngã xuống tới choáng đầu hoa mắt, bất chấp đau đớn, vội vàng từ dưới đất bò dậy, che lại cái tay bị rách da vội chạy về phía trước.

Đường Nhất Bạch nhanh chóng nâng Tạ Nhất dậy, nói: "Đi mau! Đi!"

Hai người chạy về phía trước rất nhanh, tay chân phía sau không ngừng theo sát, căn bản không buông tha bọn họ, gần đây cũng không có người ai ở, phía trước còn là một công trường thi công, nơi xa không có người ở, hơn nữa mênh mông bát ngát, căn bản không có nơi có thể tránh né.

Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch chạy về phía trước rất nhanh, chợt nghe cún con trong túi kêu "Áu áu" hai tiếng, Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, nhịn không được chửi tục một câu: "Con mẹ nó!"

Đường Nhất Bạch quay đầu nhìn lại, là bọn tay chân kia, có người lái xe tới rồi, đang đuổi theo ở phía sau, sắp đuổi theo tới rồi.

Những bọn tay chân này hạ cửa sổ xe xuống, trong tay vẫn còn có súng, hô to: "Nổ súng! Ông chủ không muốn sống! Trực tiếp diệt khẩu!!"

"Bằng! Bằng bằng!!!"

Tạ Nhất lần đầu tiên nhìn thấy nổ súng thật, cậu bị dọa sợ tới mồ hôi lạnh chảy ròng, may mà những tay chân này thuật bắn súng không giỏi, căn bản không chính xác, đạn bắn vào trên đất, cát bụi văng khắp nơi.

"Cẩn thận!"

Tạ Nhất nhìn thấy tay chân nhắm vào Đường Nhất Bạch, chợt nhào qua, thoáng cái đem Đường Nhất Bạch đụng ngã xuống đất, "Bằng ——" một cái, hận không thể xẹt qua hai gò má của hai người, nóng hừng hực tới phát đau.

Một tiếng "Lộc cộc", lúc Đường Nhất Bạch té trên mặt đất quá mạnh, cún con trong túi thoáng cái lăn ra ngoài, "Áu au" một cái, ngã tới lăn long lốc, ngồi dưới đất quơ đầu lắc não.

Tạ Nhất lấy làm kinh hãi, cún con lại lăn tới xe gần đó, Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch muốn chạy trốn, mắt thấy xe sắp lái tới, càng ngày càng gần, thế nhưng cún con lăn đi rồi, bọn họ căn bản không có cách nào chạy trốn, Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch cũng không muốn vứt bỏ cún con.

Tay chân đuổi theo, nhảy xuống xe rất nhanh, cũng không có chú ý tới cún con, trực tiếp đi lên muốn bắn Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch.

Cún con dường như cảm thấy nguy hiểm, lập tức nhảy dựng lên, cho dù khoẻ mạnh kháu khỉnh, thoạt nhìn cục súc, thế nhưng để lộ ra răng nanh của mình, lung lay lắc lư chạy tới, ngăn ở trước mặt của Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch, trong miệng phát ra "Áu ô áu ô", trừng đôi mắt to, dường như đang đe dọa đối phương, bản thân rất là hung ác!

Bọn tay chân đột nhiên thấy một con cún con, căn bản không để mắt tới chuyện này, dùng súng chỉa vào Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch, nói: "Con mẹ nó, hai đứa mặt trắng này, chạy nhanh như thế! Muốn chết à!"

Sắc mặt Đường Nhất Bạch có chút trắng bệch, nhưng làm thiếu tổng nhiều năm như thế, luôn có chút hấp hối nhưng không sợ hãi, hít sâu một hơi, bình tĩnh mà đáp: "Các người là tay chân, đơn giản chính là muốn tiền, ai thuê các người? Tôi cũng có thể thuê các người làm, ra giá gấp đôi!"

Bọn tay chân liếc mắt nhìn nhau, lập tức cười nói: "Mày nghĩ rằng bọn tao ngu à! Nếu để cho bọn bây chạy thoát, nhất định sẽ đi báo cảnh sát, tới lúc đó chúng tao cũng chơi xong rồi, đừng nói lấy không được tiền, chắc gì mạng nhỏ này còn... Còn nữa, chúng tao cũng chú trọng uy tín, ông chủ người ta đã đưa tiền đặt cọc, chỉ thiếu khoản cuối nữa, hai người bọn mày an tâm xuống âm tào địa phủ đi..."

Tay chân nói xong, nâng súng lên, nhắm ngay Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch, cún con lập tức kêu lên "Áu ô áu ô" mãnh liệt, thế nhưng những người đó căn bản không sợ, không coi ra gì, trong lòng bàn tay Tạ Nhất đều là mồ hôi, liền vội vàng đem Đường Nhất Bạch ngăn ở phía sau, thấp giọng nói: "Chạy mau."

Bọn tay chân nâng súng lên, cười nói: "Tiễn bọn nó lên đường đi!"

Nói xong, "Bằng bằng bằng" mấy tiếng, bọn tay chân kia nổ súng thật, Tạ Nhất chợt nhắm mắt lại, còn cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả đợi nửa ngày, đạn lại không có bắn tới.

Chợt nghe được bọn chân tay kinh hô một tiếng "A!", nói: "Quỷ, quỷ á!!!"

Tạ Nhất mở mắt ra nhìn, tay chân đúng thật nổ súng rồi, thế nhưng đạn cũng không bắn tới, ngay trước mặt Tạ Nhất, đột nhiên yên lặng xuất hiện một người, người đàn ông kia mặc áo sơ mi màu đen đơn giản, phía dưới là quần jean màu đen, mang một đôi giày quân đội màu đen, thân hình cao lớn, cánh tay lộ ra bắp thịt trôi chảy, đưa lưng về phía Tạ Nhất, Tạ Nhất thấy không rõ vẻ mặt của anh ta.

"Thương Khâu!"

Mặc dù chỉ có thể nhìn được một bóng lưng, thế nhưng Tạ Nhất đã xác định không sai, tuyệt đối là Thương Khâu!

Một tay Thương Khâu cầm một cái điện thoại di động dán sticker con mèo nhỏ, tay kia hơi động khẽ, dường như ném ra, chợt nghe được tiếng "Ca cộc cộc", Tạ Nhất cúi đầu nhìn lại, dĩ nhiên là đạn.

Trong tay Thương Khâu nắm dĩ nhiên là đạn, đã được Thương Khâu ném rất nhẹ xuống đất.

"Quỷ! Quỷ á!!!"

Bọn tay chân kia kêu sợ hãi, dường như thấy được chuyện gì đó không thể tin được, Thương Khâu lại là đứng vững vàng, sắc mặt âm trầm.

"Áu ô!"

Lúc này cún con dường như cũng ra oai, nũng na nũng nịu hô một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, nhào về phía bọn tay chân, trực tiếp cắn lên bắp chân của tay chân.

"A a a a a!!!"

Đừng xem cún con rất moe, dáng vẻ rất ngây ngô, thế nhưng tính tình là rất lớn, nhất là một miệng mọc răng nanh nhỏ, bọn tay chân vốn phóng bì, bị hung hăng cắn một cái, đau khủng khiếp, thoáng cái té xuống đất, ôm bắp chân mình lăn qua lăn lại.

Cún con còn xoay qua chỗ khác, lắc lắc cái mông đốm hoa của mình, vẫy cái đuôi nhỏ, đánh "Lốp bốp bồm bộp" vào mặt của tay chân.

Đường Nhất Bạch có chút hoảng sợ, còn cho là mình chết chắc rồi, không nghĩ tới Thương Khâu lại xuất hiện, hơn nữa còn mẹ nó tay không bắt đạn, thực sự không phục không được.

Đường Nhất Bạch mắt thấy cún con dùng đuôi đánh tay chân, rất sợ tay chân tức nước vỡ bờ, vội chạy tới ôm lấy cún con.

Cún con có hơi chút nóng nảy, gừ gừ vài tiếng.

Tay chân khác cũng kêu sợ hãi, nhưng trong tay bọn họ có súng, hơn nữa nhân số rất đông, không tin có người tay không tiếp đạn thật sự, hét lớn: "Con mẹ nó!! Nổ súng! Bắn chết mấy thằng nhãi này!!"

"Giết chết nó!"

Tạ Nhất lần thứ hai thấy súng nổ, vẫn còn hơi khẩn trương, nhất là Thương Khâu thoạt nhìn chính là một thân thể phàm thai*. [Sinh ra là người thường]

Chỉ chẳng qua Thương Khâu căn bản không coi ra gì, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay của anh ta khẽ động, liền thấy tay chân dùng sức bóp cò, thế nhưng cò súng giống như bị mắc kẹt vây, tất cả súng lục đều như thế, không cây nào có thể động.

Bọn tay chân khiếp sợ không thôi, bị dọa sợ mà nhìn xuống súng trong tay mình, không biết có vấn đề chỗ nào, lúc này chợt nghe được một tiếng "Gào ——!!!", trong đất đột nhiên nhảy ra thứ gì đó.

Một con chó sói to lớn!!

Là Đường Giảo!

Sói hoang lao tới, thoáng cái nhào qua, một tay chân kêu thảm một tiếng "A ——", đã bị Đường Giảo ngã nhào xuống đất, cắn bắp chân của hắn, nhanh chóng kéo ném đi, động tác hung mãnh vô cùng.

Tay chân khác bị dọa sợ khủng khiếp, muốn chạy trốn, nhưng là căn bản không kịp chạy trốn, Tạ Nhất thậm chí không thấy được Thương Khâu chuyển động thế nào, bọn tay chân này vốn không phải là đối thủ của hắn.

Bảy tám tay chân đều té ngã trên đất, đau tới nổi không bò dậy nổi, Thương Khâu cũng rất thong dong, dường như không cần tốn nhiều sức, nói: "Có bị thương không?"

Tạ Nhất vội khoát tay, đáp: "May mà anh tới đúng lúc, không sao hết."

Cậu nói xong, Thương Khâu liền thấy mu bàn tay của Tạ Nhất, lúc từ trên lầu nhảy xuống quẹt bị thương.

Tạ Nhất thấy anh ta nhìn mình, đáp: "Không sao, trầy chút thôi."

Thương Khâu: "Lát đi băng bó một chút."

Tạ Nhất gật đầu, Thương Khâu xoay người sang chỗ khác, đi tới xe bên cạnh, mở cửa xe ra, từ bên trong móc ra sợi dây, sau đó dùng sợi dây đem bọn tay chân đều buộc lại.

Bọn tay chân vội cầu xin tha thứ, nói: "Xin cậu hãy thả chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ là... Chúng tôi cũng không biết gì cả."

Thương Khâu không lên tiếng, chỉ là mặt lạnh lùng, từ trong lòng của một tay chân đem điện thoại di động móc ra, nhấn hai cái, phía trên có vài tin nhắn, đều là chủ thuê gửi tới.

Thương Khâu đọc tin nhắn, lập tức soạn ra một tin nhắn.

—— đã thuận lợi.

Điện thoại di động rất nhanh "Bíp bíp" run lên, đối phương trả lại một tin nhắn.

—— làm sạch sẽ không?

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, lại trả lại một tin.

—— sạch sẽ.

Đối phương trả lời rất nhanh, lời ít mà ý nhiều.

—— tốt, tới nhận tài khoản còn lại đi, nhà tổ Đường gia, tôi ở trong nhà.

Thương Khâu híp mắt một cái, đem điện thoại đưa cho Đường Nhất Bạch xem.

Đường Nhất Bạch kinh ngạc nói: "Đây... Nhà tổ Đường gia?!"

Cậu ta nói xong, nhìn thoáng qua số điện thoại di động, nói: "Đây là số điện thoại của Đường Ngẫu Xuyên!"

Đường Nhất Bạch nói xong, đột nhiên đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, cậu ta vừa mới nghe được tay chân nói về tài khoản xảy ra vấn đề gì đó, giờ lại thấy được số điện thoại của Đường Ngẫu Xuyên, trước đó Đường Ngẫu Xuyên còn đặc biệt khác thường, điều này làm cho Đường Nhất Bạch phải nghĩ đến một ít thứ.

Tạ Nhất: "Em trai cậu muốn giết cậu?"

Đường Nhất Bạch nhíu mày một cái, đáp: "Tôi hiểu rồi, vấn đề của tài khoản, trước đây không phải là tôi từng nói với cậu có một hợp đồng trống rỗng à, rất có thể là Đường Ngẫu Xuyên làm."

Thương Khâu: "Không chỉ như vậy, Triệu Á chết cũng có liên quan với Đường Ngẫu Xuyên."

Anh ta nói xong, lấy ra một tẹp văn kiện, đặt ở trong tay ước lượng, thoạt nhìn là lấy được thứ gì đó ở bệnh viện.

Tạ Nhất: "Đây là gì?"

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, đáp: "Thứ Đường Ngẫu Xuyên cả đời đều không muốn gặp lại."

Anh ta nói xong, vẫy tay ra hiệu, nói: "Đi, đi nhà tổ Đường gia."

Tạ Nhất kinh ngạc đáp: "Đi làm gì?"

Thương Khâu quay đầu lại nhìn cậu một cái, cái nhìn kia thực sự là tô tới không thể chịu nổi, chợt nghe Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, nói: "Muốn khoản cuối."

Mọi người nhanh chóng lên xe, Thương Khâu lái xe về phía nhà tổ Đường gia.

Tạ Nhất: "Cho nên Triệu Á là Đường Ngẫu Xuyên giết sao? Có liên quan với tài khoản ư? Có phải Triệu Á phát hiện Đường Ngẫu Xuyên làm giả hợp đồng hay không?"

Thương Khâu gật đầu, đáp: "Ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn là như vậy."

"Mặt ngoài?"

Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch đều có chút kinh ngạc, không biết câu "Mặt ngoài" này là có ý gì.

Thương Khâu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Tạ Nhất ngồi ở vị trí phó lái, Đường Nhất Bạch và Đường Giảo ngồi ở phía sau, còn có con cún con kia.

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Con trai thật đáng yêu."

Đường Nhất Bạch: "..." Thật sự là con tôi!? Một con chó đốm...

Cún con dường như thấy Thương Khâu khen mình, lập tức nhảy lên "Áu áu" hai tiếng, như là đang giao lưu với Thương Khâu vậy.

Đường Nhất Bạch nhất thời có chút đau đầu, mặc dù cậu ta không ngại con trai là một con cún con đáng yêu, thế nhưng nếu như con trai quả thật là con cún con, chuyện của con trai cậu ta là không thể công khai ra ngoài, dù sao Đường Nhất Bạch là nhân sĩ công chúng.

Thương Khâu lại lòng tốt làm giải thích: "Là một giảo thú, chẳng qua bởi vì là hỗn huyết, huyết thống không quá tinh khiết, sau khi lớn lên cũng có thể tu thành hình người."

Đường Nhất Bạch càng thêm kinh ngạc, cún con đáng yêu này lại là con giảo thú, lẽ nào giảo thú khi còn bé đều đáng yêu như vậy sao?

Tạ Nhất tò mò: "Là con trai, hay là con gái?"

Thương Khâu: "Con trai."

Tạ Nhất quay đầu lại, cẩn thận nhìn cún con một cái, cún con rất đáng yêu, hai mắt vụt sáng cũng nhìn lại Tạ Nhất, hình như muốn đem giật đổ vậy, còn run run cái mũi đen nữa.

Tạ Nhất cười nói: "Ai, các anh nhìn xem, trên cái mông nhỏ của nó có đốm hoa, lại thật là hoa đó."

Trên người Đường Giảo cũng không phải là loại lốm đốm như con báo, đốm hoa lại cụm thành hình dáng, thoạt nhìn như là nhiều đóa hoa nhỏ vậy, thoại nhìn còn rất đáng yêu.

Mọi người một đường lái xe đi về nhà tổ Đường gia, sắp tới cửa lầu, người giúp việc thấy thiếu gia đã trở về, vội chào đón, nói: "Đại thiếu gia."

Đường Ngẫu Xuyên lúc này đang ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, hắn vốn cho là anh trai của hắn Đường Ngẫu Xuyên chết rồi, nói như thế, Đường gia chính là của hắn rồi, không còn ai đoạt Đường gia với hắn nữa.

Thoạt nhìn tâm tình Đường Ngẫu Xuyên rất tốt, nghe có tiếng người đi tới, còn tưởng rằng là tay chân tới, kết quả người đi tới khiến hắn sợ hết hồn.

Đường Ngẫu Xuyên chợt từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên, nói: "Anh... Anh hai!?"

Đường Nhất Bạch dẫn đầu đi tới, nói lạnh lùng với Đường Ngẫu Xuyên: "Thế nào, nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên?"

Đường Ngẫu Xuyên đổ hết cả mồ hôi lạnh, sắc mặt rắng bệch, đáp: "Không... Không phải... Anh hai sao anh đột nhiên trở về rồi."

Đường Nhất Bạch cười nhạt nói: "Đây là nhà tôi, tôi muốn về không được sao?"

Lúc bọn họ nói chuyện, có người từ trên lầu đi xuống, là lão gia Đường gia Đường Vinh, Đường Vinh mới đi công tác về, thấy Đường Nhất Bạch có chút kinh ngạc, đáp: "Nhất Bạch à, con hôm nay đã về rồi, vậy ở lại ăn bữa cơm đi."

Đường Vinh nói xong từ trên lầu đi xuống, thấy phía sau Đường Nhất Bạch còn có người, kinh ngạc: "Con lại mang bạn con về?"

Đường Nhất Bạch lại không rãnh nói chuyện này, đem điện thoại của tay chân ném lên trên bàn ở phòng khách, nói: "Xem ra là cơm tối ăn không nổi rồi."

Đường Ngẫu Xuyên cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dĩ nhiên là điện thoại của tay chân, Đường Vinh không biết nguyên do, cũng cúi đầu nhìn, nhất thời khiếp sợ không thôi, thở hổn hển, thiếu chút nữa máu lên não, chỉ vào Đường Ngẫu Xuyên nói: "Mày... Đây là số của điện thoại của mày!?"

Đường Ngẫu Xuyên lập tức phủ nhận: "Không không không, ba, nhất định là hiểu lầm!"

"Lầm?"

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Cần tay chân đối chất không?"

Đường Ngẫu Xuyên bị sợ càng ra mồ hôi lạnh, đã nói không ra lời, sắc mặt Đường Vinh đỏ bừng, nói: "Mày... Mày súc sinh này!! Mày lại muốn giết anh trai của mình!! Nhất Bạch cho dù không phải anh trai ruột thịt, nhưng dù sao bọn mày vẫn là anh em! Mày... Mày..."

Đường Vinh tức giận thoáng cái ngã ngồi ở trên ghế sa lon, Đường Ngẫu Xuyên còn muốn nói dối, đáp: "Ba! Ba, anh ấy là anh trai của con, sao con... Sao con có thể phát điên tới mức muốn giết anh trai con chứ!"

Đường Nhất Bạch cười nhạt: "Đừng giả mù sa mưa nữa! Lần trước cậu bỏ độc tôi, còn có người ở trên xe gài bom nữa, có phải đều là cậu không?"

Đường Vinh nghe thế, càng tức giận, Đường Ngẫu Xuyên muốn nói dối, Đường Nhất Bạch lại nói: "Ồ đúng rồi, còn nữa, cậu giết thư ký của tôi, trên tay cậu đã có một mạng rồi."

Đường Vinh khiếp sợ: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Mày nghiệt chủng này!"

Đường Ngẫu Xuyên liền vội vàng nói: "Không không, ba người nghe con giải thích, không có chuyện này."

Đường Nhất Bạch: "Không có chuyện gì này? Lẽ nào cậu không giết Triệu Á à? Bởi vì cậu nuốt công quỹ riêng bị phát hiện rồi."

Sắc mặt Đường Ngẫu Xuyên trắng bệch, Đường Nhất Bạch còn nói: "Có người thấy Triệu Á được chủ quản Hồ đón đi, nói bọn họ rất có thể đang hẹn hò, lúc đó tôi còn rất khó hiểu, hóa ra người hẹn hò với Triệu Á, cũng không phải chủ quản Hồ, mà là cậu nhỉ?"

Đường Ngẫu Xuyên chỉ biết phủ nhận, nói: "Không phải! Không phải!"

Thương Khâu ngược lại bình tĩnh, trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon, còn nói với người giúp việc bên cạnh: "Phiền cầm tới hộp y tế, có được không?"

Người giúp việc bên cạnh ngốc rồi, vội gật đầu đáp: "Được được." Lập tức chạy đi, cầm hộp y tế tới, đưa cho Thương Khâu, Thương Khâu nhận lấy một cách tự nhiên, nói: "Cảm ơn."

Anh ta nói xong, lôi kéo Tạ Nhất cũng ngồi xuống, Tạ Nhất cứ cảm thấy ở dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm này, mình và Thương Khâu ngồi xuống, thực sự là rất không thích hợp.

Chẳng qua Thương Khâu cũng không hề khẩn trương, lôi kéo Tạ Nhất ngồi xuống, mở rương y tế ra, lấy ra thuốc nước xử lý bầm tím trên mu bàn tay của Tạ Nhất, thoa lên thuốc mỡ, lại dùng băng gạc đem mu bàn tay của Tạ Nhất băng bó cẩn thận.

Đường Ngẫu Xuyên còn muốn nói dối, nói: "Cho dù... Cho dù tôi và Triệu Á thực sự có quan hệ gì đó, tôi lại không giết cô ta!"

Thương Khâu lúc này nở nụ cười một tiếng, anh còn đang băng bó vết thương cho Tạ Nhất, thoạt nhìn dáng vẻ rất nhàn hạ, đáp: "Tôi đoán thử xem, mục đích cậu tiếp cận Triệu Á cũng không đơn thuần, bởi vì Triệu Á là thư ký bên người Đường Nhất Bạch, chuyện lớn nhỏ cũng sẽ thông qua tay của Triệu Á, cậu không cam lòng bị anh trai của mình khống chế, muốn thay chỗ của Đường Nhất Bạch, đúng không?"

Sắc mặt Đường Ngẫu Xuyên trắng bệch, nói: "Đây... Đây chỉ là lời nói một bên của anh thôi!"

Thương Khâu nhướng mi, đem đôi bông tai kim cương đặt lên bàn, lại nói: "Đây là bông tai cậu đưa cho Triệu Á, để lấy lòng Triệu Á, đôi bông tai này giá trị không rẻ, dĩ nhiên, giá cả mục đích của cậu rất có sức hấp dẫn, cho nên cậu không quan tâm đôi bông tai này, sau đó lại bởi vì chuyện nào đó, cậu và Triệu Á trở mặt, Triệu Á uy hiếp cậu, vì vậy cậu nổi lên sát tâm, muốn để Triệu Á mãi mãi không còn cách nào uy hiếp cậu..."

Đường Ngẫu Xuyên nói giọng run rẩy: "Anh... Anh nói bậy!!"

Thương Khâu tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, cậu thân là một thiếu gia, chắc chắn sẽ không tự mình ra tay, vì vậy cậu tìm tới chủ quản Hồ, để ông ta giúp diệt khẩu, chủ quản Hồ mượn chuyện sinh nhật của mình, để mọi người tụ hội ở quán bar Phùng Tam gia, vì vậy tìm cơ hội diệt khẩu Triệu Á, chẳng qua không khéo chính là, chủ quản Hồ lão ta tương đối tham lam, ông ta thấy được đôi bông tai của Triệu Á, muốn chiếm làm của riêng."

Sắc mặt của Đường Ngẫu Xuyên càng trắng, đã biến thành màu của giấy trắng, run lẩy bẩy đáp: "Không, anh nói bậy!! Anh đây là phỉ báng!! Tôi muốn kiện anh phỉ bảng!"

Thương Khâu nói thản nhiên: "Đương nhiên, tôi có chứng cứ, còn có lý do trở mặt của các người."

Đường Ngẫu Xuyên nói run rẩy: "Cái, cái gì..."

Thương Khâu không nói gì, lại đem tẹp văn kiện kia mở ra, từ bên trong móc ra một xấp văn kiện, ném lên bàn.

"Bẹp ——" một cái, văn kiện rớt ra, rơi trên đất, dĩ nhiên là báo cáo giám định cha con!

Mọi người vừa nhìn, đều là hít một hơi "Ôi ——", đứa nhỏ của Triệu Á, dĩ nhiên là Đường Ngẫu Xuyên!

Đường Ngẫu Xuyên thấy báo cáo, nhất thời hai mắt run bấn, Thương Khâu lại nói: "Cậu đưa bông tai cho Triệu Á, Triệu Á giúp cậu bán khống* Đường Nhất Bạch, thế nhưng sau đó lại phát hiện Triệu Á, cô ta lấy được quá ít, lại muốn uy hiếp cậu, dùng thứ gì uy hiếp? Đương nhiên là đứa bé... Triệu Á nhất định tìm tới cậu, nói cô ta mang đứa con của cậu, cho cậu xem giám định thân nhân, muốn bước vào cửa Đường gia các người, làm thiếu thái thái của Đường gia, đúng không?"

[Bán khống là một loại thuật ngữ cổ phiếu đầu tư có kỳ hạn. Ví dụ: khi bạn kỳ vọng cổ phiếu sẽ giảm trong tương lai, bạn sẽ bán cổ phiếu của mình khi giá hiện tại cao, và sau đó mua khi giá cổ phiếu giảm xuống một mức nhất định, như vậy chệch lệch sẽ là lợi nhuận của mình.]

Đường Nhất Bạch khiếp sợ nhìn Đường Ngẫu Xuyên, Đường Ngẫu Xuyên run rẩy, đột nhiên rầm một cái liền quỳ xuống nói: "Tôi cũng bị ép buộc, các người đừng vạch trần tôi! Ba, anh! Con là thân nhân của các người mà, các người đừng vạch trần tôi, là con ả tiện nhân Triệu Á kia không tốt, kỹ nữ đó không biết mang thai của dã loại nào, cầm một tờ báo cáo tới đã muốn vào cửa Đường gia tôi rồi, làm thiếu thái thái Đường gia!?"

Đường Ngẫu Xuyên đây coi như là thừa nhận, Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, Triệu Á có thai với Đường Ngẫu Xuyên, Đường Ngẫu Xuyên lại nhẫn tâm giết chết cả con của mình!

Đường Ngẫu Xuyên: "Cầu các người, đừng vạch trần tôi... Là con điếm thúi kia không tốt, ả xuất thân là cái gì? Mẹ không sạch sẽ, cha còn ngồi tù, thân phận như vậy sao hợp làm vợ của tôi chứ? Nói ra cười rớt răng người ta! Vợ của tôi phải là thiên kiêm tiểu thư, là ả ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Còn nữa, đừng cho là tôi không biết, con điếm thúi Triệu Á kia có quan hệ với người đàn ông khác, tuyệt đối có người đàn ông khác, một phần báo cáo đã muồn lừa bịp tống tiền tôi, điều đó không có khả năng! Đứa bé không thể nào là của tôi!"

Tất cả mọi người dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chăm chú vào Đường Ngẫu Xuyên, Tạ Nhất nói: "Cậu điên rồi sao!? Cho dù Triệu Á lừa bịp tống tiền cậu, đó cũng là chính các người làm, đứa nhỏ cũng là vô tội."

Đường Ngẫu Xuyên: "Tôi không có cách nào, tôi cũng không còn cách nào, hu hu hu anh hai!! Ba! Van xin các người, các người thả tôi đi!"

Đường Vinh tức thiếu chút nữa té xỉu, ngã xuống ghế sa lon, đáp: "Mày nghiệt tử này!! Tao... Tao đánh chết mày!!!"

Đường Vinh nói xong, đã muốn đánh Đường Ngẫu Xuyên, chẳng qua lúc này Thương Khâu lại đứng lên, thi thi nhiên ngăn cản động tác của Đường Vinh.

Mọi người có chút giật mình nhìn Thương Khâu, không nghĩ tới Thương Khâu đang giúp Đường Ngẫu Xuyên.

Thương Khâu cười cười, chẳng qua nụ cười của anh ta không có thành ý gì, thoạt nhìn càng lạnh lùng, nói: "Ngài Đường, đừng có gấp, mặc dù Đường Ngẫu Xuyên thực sự muốn giết Triệu Á, thế nhưng người giết chết Triệu Á chân chính, ngược lại không phải là Đường Ngẫu Xuyên."

Đường Nhất Bạch: "Vậy là ai? Chủ quản Hồ sao?"

Thương Khâu: "Ra tay đúng thật là chủ quản Hồ, thế nhưng chủ quản Hồ cũng không phải là làm việc vì Đường Ngẫu Xuyên, ông ta làm việc vì người khác, cũng là vì một người khác, đón Triệu Á vào câu lạc bộ tư nhân hẹn hò."

Tất cả mọi người có chút bối rối, Tạ Nhất nói: "Anh... Ý của anh nói là, bạn trai của Triệu Á?"

Đường Ngẫu Xuyên nghe thế, lập tức nói: "Không sai!! Không sai! Tôi đã nói Triệu Á ả là đồ không tốt, tuyệt đối có đàn ông bên ngoài!"

Thương Khâu xoay đầu lại, ở dưới ánh mắt của mọi người, nhìn chăm chú vào Đường Vinh.

Đường Vinh run rẩy một cái, Thương Khâu nói: "Ngày hôm nay tôi đã đi một chuyện tới bệnh viện, vốn muốn tìm báo cáo kiểm tra thai của Triệu Á, chẳng qua không nghĩ tới tìm được hai báo cáo giám định ruột thịt —— khác nhau."

Tạ Nhất kinh ngạc: "Hai loại?"

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, trên mặt lộ ra chút tươi cười, dường như đang khen Tạ Nhất thông minh.

Thương Khâu lại đem tẹp văn kiện mở ra, từ bên trong móc ra một phần báo cáo, đặt lên bàn, gập ngón tay gõ lên trên chữ ở phía trên, nói: "Không phải cậu muốn biết người đàn ông khác của Triệu Á là ai sao?"

Mọi người nhìn về phía phần báo cáo kia, nhất thời khiếp sợ không thôi, bởi vì người so sánh trong báo cáo, dĩ nhiên là —— Đường Vinh.

Đường Nhất Bạch khiếp sợ: "Ba?!"

Đường Ngẫu Xuyên cũng bối rối, lập tức cười ha ha: "Dĩ nhiên là như vậy!!!"

Tạ Nhất cũng chú ý tới, thời gian của bản báo cáo so sánh của Đường Vinh, có thể còn sớm hơn bản báo cáo so sánh của Đường Ngẫu Xuyên, như thế nói cách khác...

Thương Khâu nhìn Đường Ngẫu Xuyên, nói: "Chúc mừng cậu, đứa nhỏ không là của cậu."

Anh ta nói xong, quay đầu nhìn về phía Đường Vinh, nói nhàn nhạt: "Là của ba cậu."

Tạ Nhất: "..." Giới quý tộc thật loạn.

Thương Khâu gõ gõ bản báo cáo, nói: "Bản báo cáo của Đường Vinh trước, bán báo cáo của cậu ở sau, mà loại giám định người thân này bởi vì cơ cấu cá nhân, cũng không quá đi sâu vào..."

Nói cách khác, đứa nhỏ coi như là của Đường Vinh, thế nhưng Triệu Á không nên nói đứa nhỏ là của Đường Ngẫu Xuyên, giám định cũng nhìn không ra cái gì...

Thương Khâu nhìn về phía Đường Vinh, vẻ mặt của Đường Vinh rất giống Đường Ngẫu Xuyên trước đó, đã run lẩy bẩy, nói: "Đúng thật Triệu Á mang thai, chẳng qua người cô ta tìm tới trước không phải Đường Ngẫu Xuyên, mà là ông, ngài Đường, quả nhiên là hai cha con, ý nghĩ của ông và Đường Ngẫu Xuyên như nhau, bối cảnh của Triệu Á căn bản không xứng làm phu nhân Đường gia của các người, cho nên ông từ chối Triệu Á, chẳng qua bị vơ vét tài sản lường gạt thôi."

Đường Vinh còn muốn nói dối, cổ hổng run một cái, nói không lưu loát: "Đúng thì thế nào! Ả ta đáng chết, dựa vào cái gì dối trá tôi! Ả còn muốn tố tôi cưỡng gian! Rõ ràng là ả tự nguyện, tiện nhân này!"

Người ở chỗ này đều khiếp sợ không thôi, nhất là Đường Ngẫu Xuyên, bản thân thực sự bị ba cắm sừng, không không, nhìn từ đầu tới cuối, có lẽ là mình cắm sừng cho ba.

Thương Khâu: "Chủ quản Hồ xác thực giết người, chẳng qua là bởi vì mệnh lệnh của ông, vừa lúc Đường Ngẫu Xuyên cũng tìm đến chủ quản Hồ, chủ quản Hồ liền biết thời biết thế, đúng không? Sau đó ông có tật giật mình, cho nên ra ngoài, nói là đi công tác, nhưng thật ra là chứng minh mình không có ở nơi này."

Đường Vinh run rẩy, nhìn về phía Đường Nhất Bạch, nói: "Nhất Bạch, ba là ba con mà, còn hẳn sẽ không tố cáo ba."

Vẻ mặt Đường Nhất Bạch không thể tin nổi, lập tức nheo mắt lại, đáp: "Người như ông đây, xứng làm ba tôi sao?"

Đường Vinh có chút kích động, nói: "Nhất Bạch! Nhất Bạch! Ba là ba con đó!!"

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Thi thể của Triệu Á, là ông tiêu hủy thế nào? Tôi nhìn qua, ông không phải là tu giả, không có khả năng ngay cả hồn phách của Triệu Á cũng tiêu hủy."

Vẻ mặt Đường Vinh như tro tàn, nói: "Có người... Có người cho tôi một lọ nước thuốc, hắn nói có thể loại bỏ thi thể."

Thương Khâu híp mắt: "Là ai?"

Đường Vinh: "Là bác sĩ chăm sóc sức khoẻ của tôi."

Thương Khâu: "Người ở chỗ nào?"

Đường Vinh: "Tôi điện thoại của hắn, là hắn xúi giục tôi giết người, là thật, là bác sĩ chăm sóc sức khoẻ đó, tôi chỉ là theo lời nói xấu xa của hắn, nói mình bị vơ vét tài sản rồi, hắn xúi giục tôi!! Tôi có điện thoại của hắn, các người đi bắt hắn, đừng bắt tôi!"

Đường Vinh vội vàng đem số điện thoại lấy ra, kích động đưa cho Thương Khâu.

Thương Khâu cầm điện thoại di động qua nhìn một cái, lập tức đem điện thoại gọi đi.

Tiếng chuông reo ba tiếng, đối phương rốt cuộc kết nối, một âm máy móc mang theo nụ cười khàn khàn, nói: "Chúng ta lại gặp mặt rồi."

Thương Khâu vừa nghe, nhíu nhíu mày, đem điện thoại di động mở loa lên.

Giọng nói kia khiến cả người Tạ Nhất chấn động, cậu nhận ra giọng nói này, không phải là người thần bí sai khiến họa sĩ ấy sao?!

Giọng nói ấy cười nói: "Xem ra chúng ta thật là có duyên phận đấy, không phải sao?"

Thương Khâu: "Ngươi là ai?"

Giọng nói ấy cười đáp: "Cố nhân."

Người nọ còn nói: "Ngươi khẳng định muốn biết, cô gái gọi là Triệu Á kia, có chỗ gì hơn người, khiến ta nhắm vào cô ta như thế."

Người kia nói xong, đột nhiên đã cúp điện thoại di động, bỗng chốc đã không còn âm thanh.

Tạ Nhất còn đang sốt ruột, chợt nghe được tiếng "Bíp bíp", điện thoại di động của Đường Vinh rung lên, một tin nhắn được gửi vào, kèm theo ảnh chụp, là ảnh chụp của Triệu Á.

Bài trí chắc là quán bar của Phùng Tam gia, ở trong một cái phòng lớn, chính là gian từng chết người kia, nhân vật chính trong hình là bản thân Triệu Á, thoạt nhìn là tự sướng.

Triệu Á làm động tác hi với màn hình, chu môi, mở to hai mắt, đè cắm xuống, động tác tự sướng tiêu chuẩn, nhưng trọng điểm cũng không phải là những thứ này, trọng điểm là cánh chim vàng trên ngực Triệu Á!

Làm thành hình dáng chiếc cài áo, ở dưới ánh đèn mờ tối trong bao phòng, lấp lánh rực rỡ!

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Cánh chim vàng!"

Thương Khâu nhíu mày một cái, Triệu Á có một cánh chim vàng, thoạt nhìn người thần bí kia chính là vì cánh chim vàng mà tới, xúi giục Đường Vinh giết người, sau đó lấy đi cánh chim vàng, để diệt khẩu, còn hủy sạch hồn phách của Triệu Á.

Chẳng qua bởi vì nguyên do của cánh chim vàng, hồn phách của Triệu Á cho dù hủy sạch, thế nhưng chấp niệm còn tồn tại, đây là ngoài ý muốn trong miệng Thương Khâu.

Số điện thoại lại gọi tới đã không tiếp nhận, người thân bí kia dường như lại mất tích.

Thương Khâu đem điện thoại ném lên bàn, nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch, nói: "Còn lại thì xem ở cậu rồi."

Anh ta nói xong, vẫy tay đi về phía trước, Tạ Nhất nhanh chóng đi theo, quay đầu lại cũng nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch sắc mặt rất khó nhìn.

Tạ Nhất đi ra khỏi còn có thể nghe thấy tiếng cầu tình kêu khóc của Đường Vinh và Đường Ngẫu Xuyên.

Tạ Nhất ngồi lên xe, nói: "Giới quý tộc thật loạn."

Thương Khâu: "Đi thôi, về nhà."

Tạ Nhất: "Đường Nhất Bạch sẽ báo cảnh sát chứ?"

Thương Khâu khỏi động xe, đáp: "Cậu cứ nói đi."

Ủy thác của Phùng Tam gia giải quyết xong, Tạ Nhất đặc biệt muốn hỏi Thương Khâu một chút, phí ủy thác của Phùng Tam gia đưa, có phải hơn năm trăm ngàn kia không, bằng không phí vào hội và tiền boa cũng kiếm không lại được.

Chẳng qua nhìn dáng vẻ này của Thương Khâu, nhận ủy thác có thể cũng không phải bởi vì tiền, mà là anh ta tự nguyện, nếu như anh ta không muốn nhận ủy thác, có lẽ cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không nhận, dù sao Thương Khâu thoạt nhìn khốc khốc, hơn nữa một bộ dáng vẻ bí hiểm.

Sinh hoạt của Tạ Nhất vẫn phải tiếp tục, kinh doanh quán cơm đêm khuya, đi làm, cũng chính là chuyện đơn giản như thế, dĩ nhiên, thỉnh thoảng còn phải giáo dục tiểu Thiên Nga đừng viết tiểu thuyết đồng nhân vớ vẩn về mình nữa!

Buổi tối thứ sáu, Tạ Nhất tan làm tới quán cơm đêm khuya, chuẩn bị mở quán, Thương Khâu đã tới rồi, A Lương và Thanh Cốt cũng tới rồi.

Sau khi Tạ Nhất vào cửa thấy trên quầy để một tờ báo, đầu đề chính là tin tức của tập đoàn Đường gia, Đường Vinh Đường Ngẫu Xuyên liên quan tới mạng người, còn có công quỹ nuốt riêng vân vân đủ loại tội danh, trải qua quần chúng tố cáo, cuối cùng sa lưới.

Mà người làm tố cáo chính là đương nhiệm hiểu chuyện của tập đoàn Đường gia, Đường Nhất Bạch.

Tạ Nhất nhìn tin tức này, có chút cảm khái, Đường Nhất Bạch tố cáo ba và em trai của mình, cho dù Đường Nhất Bạch thoạt nhìn rất chướng mắt ba và em trai của mình, chẳng qua tố cáo thân nhân của mình, đó là cần bao nhiêu dũng cảm?

Tạ Nhất cảm thấy, có thể phải một thời gian đi gặp Đường Nhất Bạch, không biết Đường Nhất Bạch giờ thế nào.

Ngay lúc cậu nghĩ như thế, một tiếng "Đinh đang ——", cửa chính của quán cơm đêm khuya lại được đẩy ra, Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào.

"Đường Nhất Bạch!?"

Tạ Nhất khiếp sợ không thôi, còn có chút vui vẻ, cậu đang lo lắng Đường Nhất Bạch đây, đột nhiên thấy Đường Nhất Bạch, có thể không vui mừng sao.

Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào, phía sau đi theo Đường Giảo đã tu thành hình người, trong lòng còn ôm Đường Tiểu Hoa đứa con trai nhà mình!

Đường Tiểu Hoa ngoan ngoãn làm ổ, vẫn là cỡ bàn tay, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhìn thấy Tạ Nhất cũng hết sức vui mừng, kêu "Áu ô áu ô" hai tiếng, trong phòng ăn rất nhiều thực khách, thấy cún con đáng yêu như thế cũng không nhịn được nhìn mấy lần.

Đường Nhất Bạch rất tự hào ôm đứa con trai đáng yêu Đường Tiểu Hoa của mình ngồi xuống, Tạ Nhất vội đi tới, nói: "Hôm nay sao cậu tới đây?"

Đường Nhất Bạch cười đáp: "Gần đây bận quá, sứt đầu mẻ trán, rất không dễ có lúc rảnh rỗi, liền nghĩ tới tài nấu ăn của cậu, tôi cũng thèm nữa."

Từ sau cái lúc Đường Nhất Bạch và Tạ Nhất bị bắt cóc, hai người coi như chung hoạn nạn, đương nhiên quan hệ đã thân thiết không ít, Đường Nhất Bạch sang đây, Tạ Nhất vô cùng vui mừng, nói chuyện phiếm sôi nổi với Đường Nhất Bạch, còn nói: "Ăn gì? Một lát tôi sẽ tự mình làm cho cậu."

Thương Khâu đứng ở phía sau quầy chùi ly rượu, híp mắt nhìn Tạ Nhất và Đường Nhất Bạch nói chuyện phiếm sôi nổi, Tạ Nhất còn muốn đích thân xào rau cho Đường Nhất Bạch ăn.

"Chậc chậc, ánh mắt thật đáng sợ."

Thanh Cốt từ bên cạnh bưng đĩa đi tới, nhịn không được phê bình hai câu.

Thương Khâu không phản ứng hắn, vẫn đang nhìn chằm chú vào Tạ Nhất, chẳng qua Tạ Nhất đang nói chuyện phiếm với Đường Nhất Bạch, cũng không chú ý, chỉ là cảm thấy như ảo giác có gai ở sau lưng vậy, không đem chuyện này để ý.

Bởi vì Tạ Nhất hôm nay vô cùng vui vẻ, cho nên đã đóng cửa sớm, sau khi đóng cửa chuẩn bị uống hai ly với Đường Nhất Bạch, đương nhiên Thương Khâu không thể để cho Tạ Nhất đi với Đường Nhất Bạch, tuy rằng còn có mặt của Đường Giảo và Đường Tiểu Hoa.

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Đi nhà của tôi."

Tạ Nhất đang lo không có nơi để đi, bên ngoài cũng không tiện, dù sao ai làm đồ ăn cũng không ăn ngon bằng Tạ Nhất làm.

Mọi người muốn đi tu họp trong nhà Thương Khâu, uống chút rượu, Thanh Cốt và A Lương cũng đi theo, may mà nhà Thương Khâu lớn, phòng khách chứa nhiều người như vậy cũng không ngại chen chúc.

Mọi người đến nhà Thương Khâu, tiểu Thiên nga được Phùng Tam gia đón đi, Tạ Nhất để mọi người đợi một lát, mình vào sau bếp xào rau, còn đem bánh su kem làm xong hôm qua lấy từ trong tủ lạnh ra nữa.

Cà rem bánh su, còn có mùi bơ, chocolate, bạc hà vân vân, bởi vì lần trước Thương Khâu thuận miệng nói một câu muốn ăn bánh su kem, cho nên Tạ Nhất cố ý làm.

Tạ Nhất xào vài món nhắm rượu, lại đem bánh su bưng ra, mọi người liền uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, Đường Tiểu Hoa lại là phụ trách bán moe, nó nằm ở trên bàn, phe phẩy cái đuôi nhỏ ngắn ngủn, cánh hoa trên cái mông quơ qua quơ lại, vô cùng đáng yêu, duỗi ra đầu lưỡi hồng hồng, cuộn lưỡi liếm bơ trong bánh su.

Đối lập với dáng vẻ liếm bánh su đáng yêu của Đường Tiểu Hoa, Thương Khâu lại là "Tà mị cuồng quyến"... [quyến: nóng nảy]

Thương Khâu thích đồ ngọt, đây là Tạ Nhất đã biết chuyện từ sớm, Thương Khâu cầm lấy một bánh su lớn có kem, lớn cỡ bàn tay, lại cầm một cái muỗng nhỏ, rất lịch sự ưu nhã dùng cái muỗng múc kem trong bánh su.

Hơi lạnh của kem cọ lên đầu lưỡi của Thương Khâu, kem ly lạnh buốt tỏa ra một mùi thơm của bơ, ngọt mê người, theo đầu lưỡi, cánh môi của Thương Khâu, đưa vào trong miệng, cả hành đồng đều tràn đầy sức dụ dỗ.

Thương Khâu híp mắt, nếm nếm mùi vị của bánh su, còn đưa đầu lưỡi liếm cái muỗng một cái, kem trên muỗng thoáng cái đã liếm hết, chỉ còn lại cái muỗng sáng bóng, mạ lên một lớp ánh nước dịu dàng, ở dưới chiếu rọi của ánh sáng đèn phòng khách, cực kỳ mập mờ...

Tạ Nhất nhìn chằm chằm vào bánh su còn có cái muỗng của Thương Khâu, cậu cảm giác mình có thể uống quá nhiều rồi, có hơi nóng đầu, choáng đầu chóng mặt, mắt không dứt ra được.

Thương Khâu thấy ánh mắt của cậu, nhướng mày, nói: "Cậu cũng muốn ăn?"

Còn có rất nhiều bánh su kẹp kem, trong tủ lạnh cũng có, bởi vì kem cần tủ lạnh, cho nên còn rất nhiều chưa lấy ra hết, thế nhưng Tạ Nhất không biết làm sao, lại cảm thấy thứ trong tay Thương Khâu kia nhất định vô cùng ngọt, hơn nữa ngọt mà không ngán.

Tạ Nhất không lên tiếng, chẳng qua vẫn nhìn chằm chằm, Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, hôm nay có thể cũng là mỉm cười truyền phát rộng, múc một muống kem, đột nhiên hạ thấp người, liền đem cái muỗng đưa tới cạnh miệng Tạ Nhất.

Ánh mắt Tạ Nhất có chút mê man, nhìn chằm chằm kem trên muỗng, không khỏi cảm thấy hình như có một loại mùi vị của Thương Khâu, đó là mùi vị gì? Đoán chừng là mùi của hormone...

Tạ Nhất chậm rãi há miệng, Thương Khâu đã đem muỗng kem kia đưa vào trong miệng của Tạ Nhất, Tạ Nhất ngậm cái muỗng, cảm giác được hơi lạnh của kem hòa tàn ở trong miệng, nở rộ... Đột nhiên có chút luyến tiếc nhả ra.

Ánh mắt Thương Khâu trầm xuống, ánh mắt thâm trầm dọa người không nói nên lời, cổ họng Tạ Nhất chuyển động, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của Thương Khâu, giọng nói khàn khàn: "Còn muốn nữa..."

Khóe miệng Thương Khâu nhếch lên, híp mắt cười nói: "Được, tôi đút cậu."

Thương Khâu lại múc một muỗng kem, chẳng qua không có đưa tới cạnh miệng Tạ Nhất, mà là tự mình ngậm vào trong miệng, lập tức nâng lên ngón trỏ, ngón tay thon dài mang bao tay da màu đen, điểm điểm lên môi của mình.

Trên mặt Tạ Nhất đỏ lên, cảm giác mình có thể đang điên mất rồi, thực sự chậm rãi dựa sát vào, thuận theo động tác của Thương Khâu, muốn thưởng thức ngọt ngào ngon miệng của kem...

"Tạ Nhất! Tạ Nhất! Uống rượu... Uống!!"

Tạ Nhất còn chưa dựa sát qua, đột nhiên có người đâm thẳng vào giữa qua, là Đường Nhất Bạch đang say khướt, Đường Nhất Bạch nghiêng qua giữa Tạ Nhất và Thương Khâu, cười khúc khích "Hì hì" cho Tạ Nhất một lon bia.

Trong đầu Tạ Nhất nhất thời nổ pháo hoa, không biết vừa rồi mình muốn làm gì, vội cầm bia lên, uống cả chai đã khó chịu rồi! Sau khi uống xong trong đầu chóng mặt, "Bịch" một cái đã say ngã trên đất, ngủ mất...

Ánh mắt Thương Khâu hơi âm u, nhìn chằm chằm Đường Nhất Bạch say khướt, Đường Giảo bên kia thấy ánh mắt "không tốt" của Thương Khâu, vội vàng ôm Đường Nhất Bạch lên, nói: "Thiếu gia, ngoan, cậu uống say rồi, chúng ta về nhà đi."

Đường Nhất Bạch say bí tỉ vỗ gò má của Đường Giảo, có tiếng "Bộp bộp", cười khúc khích nói: "Hì hì, Tiểu Hoa ơi Tiểu Hoa à, sao mặt con lớn như vậy? Lớn lên thật nhanh nha! Thật đáng yêu... Tới, để ba ba hôn một cái... Moa!"

Đường Giảo bất đắc dĩ ôm lấy Đường Nhất Bạch, gọi Đường Tiểu Hoa, nhanh chóng rời đi, miễn cho Thương Khâu giết người diệt khẩu.

Những người khác cũng uống say, Thanh Cốt và A Lương dứt khoát ở lại trong nhà Thương Khâu, Thương Khâu muốn đem con ma men Tạ Nhất mang về phòng ngủ, chẳng qua Tạ Nhất ôm lưng ghế sa lon không muốn buông tay, trong miệng còn nỉ non: "Ừm... Thương Khâu, bờ vai anh thật rộng nha..."

Thương Khâu: "..."

Thương Khâu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tắm, lúc đi ra Tạ Nhất còn ở phòng khách, ôm sô pha không buông tay, Thương Khâu liền đắp cho cậu một cái chăn, bản thân quay về phòng ngủ đi ngủ.

Tạ Nhất sau nửa đêm, sắp rạng sáng mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng, choáng váng đầu lợi hại, say rượu hết sức khó chịu, xoay người "Rầm" một cái đã rơi xuống đất, mở mắt ra lúc này mới phát hiện, đang ngủ ở trong phòng khách, trách không được rơi xuống đất rồi.

Tạ Nhất bò dậy, xoa trán mình, nhìn đồng hồ, còn hơi sớm, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, không cần sáng sớm đi làm, vừa định về phòng ngủ đi nghỉ ngơi, thì thấy đã có người đứng trong góc ở phòng khách.

Tạ Nhất nhìn lại, kinh ngạc nói: "Thanh Cốt? Sao cậu dậy sớm vậy?"

Ngày hôm qua Thanh Cốt và A Lương ngủ lại, Tạ Nhất không nghĩ tới Thanh Cốt cũng dậy rồi, còn muốn chào hỏi với hắn, thế nhưng biểu cảm của Thanh Cốt có chút không giống bình thường.

Trong lòng Tạ Nhất lộp bộp một tiếng không lí do, biểu cảm của Thanh Cốt cũng không hề đáng yêu, cũng không hề tinh tế, mang trên mặt một luồng lạnh lùng và xa cách.

Tạ Nhất liền thấy hắn đứng ở trong phòng khách, đưa tay đẩy ra một bức họa trên vách tường, phía sau là một tủ sắt, Thanh Cốt đưa tay tới, trực tiếp ôm lấy nắm tay của két sắt, "Răng rắc!!" một tiếng vang thật lớn, dĩ nhiên đem tủ sắt trực tiếp đẩy ra.

Trong két sắt trống rỗng, chỉ có hai cọng cánh chim vàng, ở mờ tối của gần bình minh lấp lánh rực rỡ, trên cánh chim vàng là một tờ hoàng phù được Thương Khâu thả lên, chỉ sợ có ma quỷ gì đó muốn tới cướp cánh chim vàng.

"Thanh Cốt?"

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt đưa tay vào két sắt, rất nhẹ nhàng đem hoàng phù mở ra, ném xuống đất, phù trong nháy mắt phát ra tiếng cháy, biến thành bột phấn màu đen.

Thanh Cốt đem hai chiếc cánh chim vàng cầm ở trong lòng bàn tay, trên mặt nở một nụ cười.

Tạ Nhất khiếp sợ nhìn một màn như thế, nói: "Thanh Cốt! Cậu làm gì vậy!?"

Tiếng của Tạ Nhất quá lớn, Thương Khâu ngủ không sâu, lập tức từ phòng ngủ cũng đi ra, đi tới bên cạnh Tạ Nhất, đưa tay đem người ngăn ở sau người, lạnh giọng nói: "Ngươi cho là có thể mang cánh chim vàng rời khỏi đây?"

Thương Khâu nâng lên khóe miệng, cười lạnh một tiếng, lại nói: "Chỉ bằng ngươi?"

——

[1] Chó ấm trà:



———

Mình lặng hơi bị lâu r nhỉ, chắc cũng được 1 tháng trời r, hôm nay vừa lúc tới ngày lễ độc thân 11.11 coi như đăng mừng lễ vậy =]]

Dạo này mình hơi stress với hơi bận nên ko tập trung edit được, nên chuyển qua beta dần 2 truyện đang edit, mọi người thông cảm nhé, mình ko bỏ đâu chỉ là lâu đăng truyện thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.