Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
Sau khi tỉnh dậy, Giang Văn quét dọn trong nhà một lần, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không yên, cho dù bên ngoài đang mưa, hắn vẫn muốn đi ra ngoài.
Lúc mở cửa bị người ta chắn một chút, Sở Đinh lùi về sau để Giang Văn mở cửa, bản thân đứng ở ngoài xấu hổ nhìn hắn. Anh trên người chỗ nào cũng ướt ngoại trừ vali trước mặt, trên tay có thêm cái túi, mặt trên đánh chữ thập đỏ.
Sở Đinh đưa túi cho hắn: "Ừm, thuốc ho, tốt nhất là nên đến bệnh viện... Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghĩ anh bị bệnh vì tôi, tôi không thể mặc kệ."
Giang Văn nhận thuốc, biểu cảm của Sở Đinh khá hơn nhiều.
"Bao nhiêu tiền?" Giang Văn lấy điện thoại. Sở Đinh có chút ngơ ngác, hắn mỉm cười: "Hết bao nhiêu tôi chuyển cậu."
"Đến mức này à?" Sở Đinh thoáng bi thương, dưới thân anh đã tích đủ vũng nước nhỏ, cả lông mi cũng ướt, dính cục vào nhau, chớp mắt một cái là bọt nước rơi xuống. Sở Đinh dùng sức, cúi đầu tìm hóa đơn.
Giang Văn vào nhà rồi lại ra, khi ra mang theo một phong thư ố vàng.
Sở Đinh nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Giang Văn bảo anh mở ra: "Trước khi thi Đại học có mượn cậu tiền, tôi để trong hộp thư trước cửa nhà cậu, có vẻ cậu không thấy." Hắn làm việc luôn gọn gàng nhanh nắp, lúc trước hai người thư từ qua lại đều cùng ước định: Mỗi phong thư đều viết ngày tháng năm và thời tiết —— "Sau này già rồi nhìn lại!" Đây là lời Sở Đinh nói, phong thư này cũng có ngày, thậm chí là một câu thơ, Giang Văn nhớ mang máng là mình tùy ý viết, không hợp với tình hình, chỉ là bọn họ ít sở thích chung, chỉ có cái này, liền viết lên phong thư.
Ở phòng học lớp 12, giáo viên trên bục giảng bài, trong phòng mở điều hòa, buổi trưa mặt trời quá gắt, bức màn bị kéo lên, lộ ra góc nhỏ có thể nhìn được tán cây bên ngoài cùng đàn chim bay xa.
Sở Đinh nhìn thấy thích, sau đó đẩy đẩy Giang Văn, Giang Văn cầm lấy bút trong tay Sở Đinh, viết một câu xuống: "Điểu an với sào sao? Người an với khách gối?" (*)
Ta ưu sầu tùy xanh lá mạ thiên nhai. (*)
(*) [Lời người giám hộ: Hiểu thì hiểu nhưng cái điểm văn 3,5 này thật là... Mong ai hiểu có thể giúp mình viết lại. Bài thơ "雨同我" (tạm dịch: Mưa cùng tôi) của Biện Chi Lâm, cũng là tác giả của câu thơ nổi tiếng: "Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên lầu ngắm cảnh nhìn em."
Câu thơ: 鸟安于巢吗?人安于客枕?
想在天井里盛一只玻璃杯
Tưởng tải thiên tỉnh lí thịnh nhất chích pha ly bôi.
Điểu an ư sào ma? Nhân an ư khách chẩm?
(Ta ưu sầu tùy xanh lá mạ thiên nhai
Điểu an với sào sao? Người an với khách gối?)
Dịch nghĩa:
Nỗi buồn của tôi xanh cỏ vùng xa xôi
Chim trong tổ có thoải mái không?
Người thoải mái với gối khách không?
Dịch thơ của Bún Bò:
Mỗi buồn của tôi cỏ xanh miền đất khác
Chim có ổn khi trong tổ chúng không?
Người có an yên khi bên gối kẻ lạ.
Beta:
Buồn của tôi xanh xanh miền cỏ lạ
Chim có ổn khi trong tổ hay chăng?
Người có yên khi tại nơi đất khách?]
——
Đọc truyện tại wattpad @Bunbohuefulltopping.
Thời gian trôi đã lâu, vết mực cũng phai nhạt.
Những gì cùng Sở Đinh ước định, những gì đã đáp ứng Sở Đinh, Giang Văn đều làm được, mặc kệ Sở Đinh có biết hay không.
Sở Đinh cầm phong thư, chữ của Giang Văn rất dễ nhận ra, cấp 3 hắn viết rất dùng lực, mỗi nét đều mạnh mẽ ngang tàng, nhưng bây giờ hắn viết đã nhẹ nhàng hơn. Sở Đinh vẫn duy trì tư thế nâng cánh tay, một lát sau phong thư đã xuất hiện những giọt nước.
"Không khóc chứ?"
Sở Đinh không chịu ngẩng đầu, nhét phong thư vào túi áo, trên trời vang lên tiếng sấm, Sở Đinh lảo đảo một cái, dựa vào vali, cúi mặt xuống. Giang Văn dừng lại một chút, hắn không đứng nhìn từ trên cao mà ngồi xổm xuống, nhìn Sở Đinh mặt tái nhợt, mang theo vệt nước mắt.
Sở Đinh không đưa hóa đơn cho hắn. Giang Văn lấy di động tính chuyển một ngàn sang, nghĩ lại vẫn thêm một số 0 ở đằng sau, sau đó ở trước mặt Sở Đinh xóa wechat của đối phương.
Lông mi Sở Đinh giật giật, nước mắt lại chảy ra. Giang Văn dùng bàn tay khô ráo lau nước mắt cho anh, mặt Sở Đinh hơi trắng, một bàn tay của hắn có khi cũng có thể nắm chặt: "Gửi cậu tiền, một phần là cảm ơn cậu mua thuốc giúp tôi, phần còn lại xem như là lãi lúc trước mượn tiền cậu." Hắn dừng lại rồi nói: "Sở Đinh, cậu hiểu ý tôi không?"
Nói xong đứng lên, đầu hắn chững lại, tư duy hỗn loạn, bên tai như có tiếng ù ù, trạng thái không tốt, chỉ muốn cắt đứt mớ rối rắm và tình cảm đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm: "Sở Đinh, cậu cũng đâu còn nhỏ, về sau ở bên người khác đừng cư xử như đứa trẻ con, không phải ai cũng nguyện ý chịu đựng cậu. Cũng đừng ỷ vào người khác yêu thương cậu mà làm tổn thương họ, ngay cả người thân yêu nhất cũng sẽ bị tổn thương vì cậu. Tôi không biết cậu ở trước mặt người khác có phải cái dạng này không. Mặc kệ thế nào, cũng đừng có ấu trĩ mãi, cậu về sau gặp người cậu yêu, cùng họ lập gia đình, cậu như hiện tại thì tìm người yêu thế nào? Sao có thể gánh vác trách nhiệm trên vai?"
"Thật xin lỗi." Giọng Sở Đinh khàn khàn: "Tôi không nên bắt anh bơi lội, không nên nghe bọn Lưu Cường nói chuyện... tôi biết sai rồi."
Giang Văn đã không muốn để ý đến ẩn tình, hắn chỉ dựa vào những thứ rành rành ở đây: "Cậu chỉ muốn chơi tôi thôi." Trước nay đắm chìm trong đó chỉ có hắn, Sở Đinh chỉ xem đây là trò đùa.
"Tôi..." Sở Đinh hé môi.
Giang Văn thấy anh không nói lên lời, cầm ô đưa cho anh: "Về đi."
Sở Đinh nghe lời cầm ô, nhìn cửa nhà Giang Văn đóng lại trước mặt.
Giang Văn bệnh triền miên hơn một tuần.
Mấy ngày nay chú Trần ra viện, chị Trần bảo chú nhượng lại cửa hàng với giá thấp so với thị trường cho hắn rồi mang theo cha trở về nhà.
Giang Văn trong khoảng thời gian này tâm trạng cũng có chút thay đổi, hắn cảm thấy quán nhỏ không còn thú vị, chuyện quá khứ cũng không cần hoài niệm. Hắn tìm người, chuẩn bị đả thông hai mặt tiền, lầu hai cũng dọn sạch, nghĩ xem nên dùng cho việc gì.
Nhân dịp mặt tiền hai quán đang sửa lại, Giang Văn tranh thủ về quê.
La Trân Trân vừa hay có chuyện riêng ở đây nên cũng đáp ứng giúp hắn quản lý việc bên này.
Nhà ở dưới quê của bọn họ vẫn còn đó, Giang Văn thuê người đến trông, mỗi tháng đưa cho người nọ một hai ngàn đồng tiền hỗ trợ sửa sang, y còn giúp hắn trồng rau, cho nên căn bản sinh hoạt của Giang Văn có thể tự cung tự cấp.
Hắn ở quê có không ít người thân, chú hắn đã chuyển lên thành phố, gần gũi nhất vẫn là nhà bác hắn, anh họ hắn cũng trạc năm mươi tuổi, là đầu bếp của cả làng trên xóm dưới, Giang Văn trong thời gian này thường vào bếp anh họ giúp đỡ.
Cho nên khi Sở Đinh kéo vali tìm được địa chỉ nhà Giang Văn, anh cũng không nhìn thấy Giang Văn.
Phản ứng đầu tiên của anh là Lưu Cường lại làm trò quỷ gì, gọi một cuộc điện thoại, Lưu Cường kêu trời kêu đất, thề bản thân không gửi sai địa chỉ, đọc lại địa chỉ một lần: "X thành phố XXX trấn XX thôn 123 không sai! Tuyệt đối không sai —— Giang Văn đăng trong vòng bạn bè mà, ai mà biết vì sao cái acc trắng tinh của nó lại đăng cái này, nhưng chính nó đăng đó, không sai đâu."
Sở Đinh đứng ra xa, nhìn lên bảng hiệu. Cách trang trí và sắp xếp đều bình thường, lộ ra loại khí chất: "Tôi chỉ là loại phòng ở phổ thông rất thực dụng." rất giống cách làm của Giang Văn.
Cách đó không xa có người dân mang giỏ rau tới, Sở Đinh hỏi bà: "Chúc bà ngày tốt lành, xin hỏi một chút đây có phải là nhà Giang Văn không ạ?"
"Giang Văn?" Bà lão híp mắt nhìn căn nhà: "Đây là nhà của Giang gia, nhưng bà không biết Giang Văn cháu nói là ai đâu!" nói xong lắc đầu, đi qua anh.
Sở Đinh cũng không nản chí, là nhà của người họ Giang là tốt rồi, anh nhìn thời gian, nơi này gần khách sạn trên trấn, nếu hơn 5 giờ chiều không thấy hắn thì anh sẽ về khách sạn nghỉ ngơi —— đã làm tốt khâu chuẩn bị.
Sở Đinh không phải người có tính nhẫn nại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Giang Văn quan trọng hơn chút.
Đặc biệt là sau khi bị "đuổi ra khỏi nhà" anh đã đến quán bar uống rượu rồi tâm sự với người lạ.
Đọc truyện tại wattpad @Bunbohuefulltopping.
Nghe anh kể chuyện là một người phụ nữ, Sở Đinh cảm thấy người này rất quen thuộc, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có thể do khí chất của người ta giống giáo viên dạy Văn ngày xưa của anh, Sở Đinh nhìn liền sợ, vắt óc kể thật chi tiết chuyện nhiều năm qua cho đối phương nghe.
Anh kể xong, người kia đặt ly lên trên bàn rồi nói: "Đây không phải chỉ là chuyện cãi nhau rất bình thường sao?"
Anh mất tinh thần: "Hắn đuổi tôi ra khỏi nhà."
Người phụ nữ "Chậc" một tiếng: "Cậu không kể đầu đuôi rõ ràng nên tôi không rõ, nhưng tôi thấy bạn trai cậu không đến mức muốn chia tay cậu đâu —— chẳng qua cậu cũng quá đáng, trời nắng to còn đổ mưa cũng bắt người khác bơi được."
"Nếu cậu nói rõ với bạn trai rồi ngoan ngoãn xin lỗi thì tốt. Tôi chỉ nói thế thôi, đàn ông tốt bây giờ hiếm lắm." Người phụ nữ phân tích cho anh một lúc, rồi nhướn mày hỏi: "Cậu không cảm thấy bạn cậu đang châm ngòi ly gián à?"
Sở Đinh đỏ mặt: "Tôi không tin bọn họ, những gì tôi biết đều mắt thấy tai nghe!"
"Thật?" Người phụ nữ chống cằm, cảm thấy cậu bé này nói chuyện khá thú vị, sâu kín bảo: "Thật ra cậu cũng tin mà? Từ đầu đến cuối nghe cậu nói, cậu giống như..."
Sở Đinh ngừng thở nghe đối phương nói.
"Tôi cũng không biết có nên nói hay không, tóm lại tôi đoán được tám chín phần —— sao cậu có thể coi thường một người lương thiện như vậy?"
"Tôi đâu có coi thường hắn!"
Người phụ nữ sửa miệng: "Tôi chỉ nói vu vơ thôi, cậu thật sự không coi trọng người ta à?" Cô nhìn Sở Đinh cố gắng không chột dạ rồi cười một cái: "Hóa ra tôi đoán đúng."
"Chị." Sở Đinh ngồi dậy, nhìn cô như ân nhân cứu mạng, ánh mắt sáng rực: "Tôi nên làm gì bây giờ?"
"Sao tôi biết."
Nhìn ánh mắt anh dần ảm đạm, người kia hỏi: Thật sự thích?"
"Thật sự!" Sở Đinh chắc như đinh đóng cột nói: "Không thích tôi tìm hắn làm gì!"
"Vậy đuổi theo người ta đi." Cô thuận miệng nói.
——
Lúc Giang Văn cùng anh họ trở về, nhìn thấy trước cửa nhà mình bày một đống đồ, bước qua thì thấy Sở Đinh đang dựa vào cửa ngủ, mắt nhắm chặt, tóc mái rối tung trước trán. Giang Văn duỗi tay chạm vào tóc rồi sờ mặt anh nhưng anh vẫn không tỉnh. Vỗ nhẹ hai cái mới mơ màng dậy.
Sở Đinh buồn ngủ, rầm rì vuốt cổ rồi nói: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ tối." Tay Giang Văn đặt xuống cổ anh, giúp anh xoa cổ.
Sở Đinh ngoan ngoãn bị kéo vào nhà.
Ở nông thôn nhiệt độ thấp hơn thành phố, Sở Đinh vào nhà rồi rùng mình hai cái: "Tôi lạnh."
Anh mặc trên người áo gió màu đen, quần bó sát, bên trong hình như không mặc thêm gì. Giang Văn mở tủ quần áo, ném áo khoác của mình cho anh.
Sở Đinh mặc áo khoác, Giang Văn cao to hơn Sở Đinh nên khi mặc nhìn rộng thùng thình, lộ ra đôi mắt nhìn Giang Văn.
"Cổ có đau không?" Giang Văn hỏi.
Sở Đinh gật gật đầu: "Đau."
Vì thế Giang Văn chỉnh lại áo Sở Đinh cho gọn gàng, anh nằm sấp xuống, Giang Văn giúp anh xoa bóp.
"Thật thoải mái, anh cố ý học qua à?" Sở Đinh dần thả lỏng.
Giang Văn gật đầu: "Có học qua." Thật ra không học, là trước đây thường massage giúp mẹ, học lỏm từ ông chủ tiệm massage, chỉ là hắn biết, khi nói như vậy Sở Đinh mới không hỏi thêm gì.
Quả nhiên sau đó Sở Đinh im lặng.
Bóp xong rồi, Giang Văn nắm lấy vai Sở Đinh, xoay người anh lại, nhẹ nhàng bóp mặt hắn hỏi: "Sao lại tìm được đến đây?"
Sở Đinh chớp mắt, thần thái tự nhiên: "Hỏi." Miệng lúc đóng lúc mở, Giang Văn véo thịt ngón tay, nắm cằm anh, nhìn từ trên xuống. Lại nghĩ không đúng, hắn đã bảo hai bọn họ xong rồi.
Sở Đinh có thể khiến người khác bất giác chìm vào bầu không khí giả dối.
Vì thế gắn cúi mặt, đặc biệt gần, thấy được lông mi Sở Đinh run rẩy.
Giang Văn khiêu khích mà vỗ mặt hắn, nói: "Tới đây để làm gì? Kẻ lừa đảo."
Sở Đinh tới là có mục đích, cũng học xong "bí quyết" nên hoàn toàn không nổi giận, trực tiếp thuận theo, vòng tay qua cổ Giang Văn, kéo người hắn xuống.
Sở Đinh rầu rĩ nói: "Em rất nhớ anh."
Giang Văn sờ mặt hắn, có ý trấn an.
"Em nói chuyện anh đừng có giận." Sở Đinh nhìn đôi mắt hắn: "Anh nghe xong muốn thế nào cũng được."
Vì thế Sở Đinh đỏ mặt, đem chuyện từ đầu tới cuối kể hết, vụ hồ bơi là anh muốn kiểm chứng xem mình đối với Giang Văn như thế nào, kể cả chuyện Lưu Cường anh đề kể toàn bộ. Hơn nữa còn liên tiếp cường điệu: "Em đặc biệt đặc biệt thích anh." Cùng với: "Chuyện ngày đó là em sai, em nóng đầu, thật sự xin lỗi, em rất nghiêm túc với tình cảm của chúng ta."
Giang Văn không tin những lời luyên thuyên mà anh nói: "Tôi cùng người khác có điều mập mờ, cậu tin?" Hắn hạ mắt, Sở Đinh trốn vào cổ hắn, hắn cảm thấy cổ mình đang bị liếm, rất giống chó con.
"Em kh- thật ra có một chút." âm thanh Sở Đinh rầu rĩ: "Sau khi từ bỏ chuyện tìm anh, em còn rất thích anh, em nhiều năm như vậy cũng chỉ có mình người bạn trai là anh, năm cấp ba chúng ta bên nhau, em không thể rời xa anh, anh cũng đừng bỏ em đi." Còn âm thầm uy hiếp hắn: "Bỏ em đi anh sẽ hối hận."
Giang Văn cười một chút: "Tôi cũng thích cậu, nhưng..." Sở Đinh ngẩng đầu lên, Giang Văn cười cười, sờ loạn tóc Sở Đinh.
Hắn nhìn Sở Đinh thật lâu, đang muốn nói tiếp thì bụng Sở Đinh kêu lên, Sở Đinh xấu hổ sờ bụng: "Đói."
Phòng bếp ở đây vẫn là phòng bếp kiểu nông thôn, là loại bếp nung, nấu bằng củi, Sở Đinh muốn ăn cơm thì phải nhóm lửa. Vốn là cố ý làm khó dễ anh, kết quả Sở Đinh chơi đến vui vẻ.
Phòng bếp thông ra sân nhỏ ngoài trời, để rất nhiều vật linh tinh, một số vật trong đó đã được để lên tầng hai. Trong sân xây một hồ nước nhỏ, bên cạnh bày vài bồn hoa cùng một lu nước trồng hoa súng.
Giang Văn đuổi Sở Đinh ra chỗ khác, không giúp được gì còn làm vướng tay chân, thường xuyên liếc anh một cái, phát hiện Sở Đinh đang thích thú nhìn cây lê già hơn cả tuổi hắn.
Một con bướm đen cánh lam bay qua người hắn.
Sở Đinh hiện tại rất giống thiếu niên mà Giang Văn thích trong quá khứ.
"Ăn cơm." Giang Văn gọi anh.
Sở Đinh cười, đi tới phía hắn.
________________
Lời người giám hộ: Nói thật thì mình chọn truyện cũng hên xui, đầu đuôi hay là được, ở giữa có lôi mìn gì thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chê =)))) Nói thật hành động của Sở Đinh chính là cái lôi to tổ bố của mình, nhưng bảo mình drop bộ 15 chương thì thật sự mình cũng thấy mình vô trách nhiệm, đó cũng là lí do mình edit mấy chương này lâu kinh khủng. Mà đúng hơn là do công việc và việc học của mình, 14 tiếng/ ngày, cứ nghĩ sẽ thảnh thơi hết tháng 3 cơ, ai ngờ đùng cái lịch thi lịch làm =)))). Yên tâm là mình đã phát tín hiệu cầu cứu một bạn nào đó có thể cân mấy chương như này cho mình rồi haha, khóc quá, nhưng mình sẽ cố gắng không drop bộ nào cả, nha moah moah. Lúc làm chương này là trước khi vào phòng thi và trước khi thi môn cuối cùng, tranh thủ từng giây từng phút.