Editor: Bún Bò
Beta: nnminhchauu
Giang Văn về đến nhà thì bắt đầu nấu cơm.
Hắn tìm thấy trong nhà một miếng sườn cừu đen, sáng nay hắn mua mẻ này ở chợ, lúc mua vẫn còn tươi. Rã đông thịt rồi cắt thành từng miếng giống mạt chược, rửa sạch trong nước, hắn chần qua một lần nữa, nấu cho đến khi nổi bọt chi chít mới vớt ra.
Mọi người ở đây thích ăn cay, Sở Đinh cũng không ngoại lệ. Giang Văn cầm hai viên ớt khô lên, lấy thêm gia vị hầm thịt, cuối cùng mới bắt đầu công đoạn chính.
Vốn dĩ người dân ở đây còn hay cho củ cải trắng hoặc mì sợi dẹp vào nấu cùng, nhưng Sở Đinh không thích. Giang Văn ở cùng anh một năm, khẩu vị của đối phương thế nào, nhìn qua hắn cũng rõ. Sở Đinh thích ăn củ cải, ngoại trừ củ cải nấu cùng thịt cừu, mì cũng không được, chỉ thích thêm nhiều rau thơm.
Giang Văn không thích rau thơm, nhưng Sở Đinh thích.
Có một khoảng thời gian, mỗi sáng Sở Đinh đều kéo hắn vào canteen ăn mì thịt cừu, còn phải thêm hai muỗng rau thơm, hương cay hấp dẫn đến độ Sở Đinh trước hết đều uống hơn non nửa nước mì.
Sau khi dầu sôi, hắn đổ thịt vào chảo, xào cho đến khi mùi thịt thơm phức mới chuyển sang hầm trong nồi áp suất.
Nhìn thời gian, thấy đã gần 9 giờ, Giang Văn đẩy nhanh tốc độ.
Đảo thêm rau xà lách, chiên thêm cái bánh hành, cuối cùng là một đĩa cà rốt xào thịt.
Cả ngày hôm nay đều ăn hương ăn hoa, hắn sợ đồ ăn hiện tại không đủ, lại hâm nóng bánh nếp bí đỏ, trước đã chiên qua một lần, ăn luôn cũng không thành vấn đề, hoặc rắc đường lên hấp, thơm ngon mềm mại mà không sợ nóng trong.
Sau khi làm xong một bàn này, Giang Văn cuối cùng cũng thở ra một hơi. Bình thường hắn không ăn tối muộn như vậy, nhưng Sở Đinh xuất hiện làm hắn rối tung cả người.
Sở Đinh chưa đến, thấy trong nhà bây giờ không có trái cây, hắn liền lên mạng đặt một phần.
Lúc chuông cửa vang lên, Giang Văn còn tưởng là shipper, kết quả mở cửa lại thấy Sở Đinh.
Trán anh bị thương, nửa mặt đều là máu, máu chảy tràn lên mắt, khiến mắt anh không thể mở to, chỉ có thể nhấc mi nửa vời, sắt mặt nhợt nhạt, nhìn giống như cún con bị vứt bỏ.
Giang Văn lắp bắp sợ hãi, khẩn trương muốn đưa Sở Đinh đến bệnh viện, nhưng anh chỉ đứng bất động, lại còn cười một cái, thật ra giọng nói lúc này đã run rẩy rồi: “Ông chủ, tôi có thể ở lại đây không?”
“...” Giang Văn nhìn chằm chằm Sở Đinh, miệng đắng lưỡi khô thỏa hiệp: “... Ở lại đi.”
Đọc tại wattpad @bunbohuefulltopping
Hắn tiến lên một bước, ôm Sở Đinh, như che chở miệng vết thương của anh: “Chúng ta đi bệnh viện đã, nhé?”
“Không cần.” Sở Đinh nghiêng đầu, ra vẻ thoải mái nói: “Nhà anh có hộp thuốc không? Thật ra vết thương không nghiêm trọng, dán băng cá nhân lên là được.”
Giang Văn giúp Sở Đinh xử lý miệng vết thương, lau máu trên trán, sau khi thấy chỗ đó không sưng tím hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không phải dán băng cá nhân là xong, hắn bôi thuốc cho anh rồi dùng băng gạc dán lại.
Sắc mặt Sở Đinh trắng bệch, thuốc trên trán làm anh đau đến toát hết mồ hôi.
Giang Văn đau lòng, Sở Đinh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: “Khi nào ăn cơm? Tôi đói rồi.”
“Bây giờ.” Giang Văn kéo Sở Đinh đứng dậy, hai người đi về phía bàn ăn.
Hắn bật đèn trần, ba món xào và một món canh tỏa ra mùi thơm phức. Sở Đinh nhăn mũi: “Tôi không thích rau xà lách xào.”
Giang Văn nói: “Lần sau chúng ta ăn thịt nướng, phần rau xà lách còn lại sẽ gói thịt cho cậu.”
Sở Đinh lúc này mới hài lòng gật đầu.
Như một đứa trẻ.
Anh so với con nít còn kén ăn hơn, cà rốt xào thịt chỉ ăn cà rốt, bánh hành cũng chỉ ăn một phần, bánh nếp bí đỏ thì không động vào, cuối cùng ăn non nửa bát cơm, uống thêm bát canh nhỏ, rồi chậm rì rì gặm một miếng sườn cừu.
Giang Văn: “Ăn xong rồi à?”
“Ừm” Sở Đinh xoa xoa bụng, uống thêm một ngụm canh đầy rau thơm, lộ ra biểu cảm thỏa mãn: “Cơm ở nhà nấu khó ăn chết.”
Anh hào phóng khen thêm: “Đồ ăn anh nấu siêu ngon tuyệt vời.”
Không biết là do vừa nãy bị thương hay vì lý do nào khác, mà lúc này, nhiều năm chia xa của hai người cũng chỉ như cơn mộng mê, chưa từng là hiện thực. Giang Văn biết Sở Đinh là một người dễ gần, chỉ cần anh muốn thì dù chưa từng quen biết, anh cũng có thể nói chuyện với đối phương như một người anh em cùng vào sinh ra tử. Đây là một loại tài năng, người khác muốn học cũng không học được.
Đọc tại wattpad @bunbohuefulltopping
Giang Văn im lặng lắng nghe.
“Cha tôi không phải cưới vợ mới sao, còn sinh ra hai đứa khó hầu, hành gừng tỏi ớt đều không thích ăn, trước đó dì Lưu nấu cơm đã đủ khó ăn rồi.”
……
“Tôi vừa nãy ăn một bàn đồ ăn thành đống cám lợn, làm ông già tức banh nóc” Sở Đinh chỉ trán của mình: “Nơi này, bị ổng đánh đó.”
……
“Không muốn về nữa.” Sở Đinh nói xong thì mệt mỏi nhắm hai mắt lại, đặt tay lên mắt, anh ngửa người ra sau rồi tựa lưng vào ghế, cứ như vậy mà biến mình thành một kẻ lang thang, không có nơi gọi là nhà, chuyện đời người, trong chớp mắt đó đã trở thành một nắm tro tàn, cuối cùng chẳng còn lại gì.
“...” Giang Văn không lên tiếng, im lặng ăn nốt đồ thừa trên bàn.
Cơm nước xong Giang Văn đi rửa trái cây, cắt nhỏ ra đĩa rồi đặt lên bàn trà, cuối cùng tự mình rửa bát.
Làm được một nửa thì Sở Đinh đi đến, giọng điệu của anh khôi phục rất nhanh: “Có gì cần tôi giúp không?” Nói xong anh liếc xung quanh, phát hiện Giang Văn đang rửa bát: “À, không có gì để làm“.
Giang Văn cúi đầu rửa bát, một túi văn kiện xuất hiện trước mặt hắn.
Sở Đinh đắc ý “khụ” một tiếng: “Giấy khám sức khỏe, chứng minh thư… Sổ hộ khẩu tôi có hết rồi!”
“Sổ hộ khẩu?” Giang Văn vẩy nước trên tay, nhướn mày nói: “Sổ hộ khẩu làm gì, hay cậu muốn kết hôn với tôi?”
“** má, ai muốn kết hôn với anh!” Sở Đinh giật lại sổ hộ khẩu: “Tôi đi xin việc! Anh nói cần giấy chứng nhận sức khỏe còn gì?”
Sở Đinh lười tìm, giấy tờ của anh dù sao cũng để cùng một chỗ, mang theo luôn cho tiện.
Đọc tại wattpad @bunbohuefulltopping
Giang Văn nhìn những thứ này, chứng minh thư bọn họ cùng làm trước khi thi Đại học, so với hiện tại thì ngây ngô hơn không ít, Sở Đinh kẹp tóc mái ở phía sau, mỉm cười trước máy ảnh. Lúc ấy Giang Văn đứng ở bên cạnh chờ.
Trả giấy tờ cho Sở Đinh, hắn không nói anh có được nhận hay không: “Nói sau đi.”
Trước khi đi ngủ, Sở Đinh trải chăn cạnh giường của Giang Văn, nhà Giang Văn có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng phòng ngủ khác đã được dùng để đồ lặt vặt, không thể thu xếp trong một tối được, Sở Đinh xung phong ngủ dưới đất.
Lúc chuẩn bị ngủ, Giang Văn mang một thân vừa tắm xong đi vào phòng: “Tắt đèn không?”
Sở Đinh ngồi dậy, nhìn hắn ngồi trên giường, hai mắt long lanh: “Tắt đi.”
Giang Văn nhắm mắt nửa ngày vẫn không ngủ được. Sở Đinh hiện tại chỉ cách hắn một lớp màn mỏng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, loáng thoáng có thể nhìn thấy dáng người của Sở Đinh, anh nằm im lặng, giống như ngủ say. Giang Văn muốn chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, bỗng nghe Sở Đinh nói: “Anh cũng không ngủ được à?”
Giang Văn thở dài trong lòng.
“Ông chủ Giang, anh không chê tôi phiền chứ”?
Giang Văn rốt cuộc mở miệng: “Ngày mai phải dậy sớm, mau ngủ đi.”
“Ngủ ngon.” Yên lặng trong chốc lát, Sở Đinh thử thăm dò mà vươn tay kéo lấy tay Giang Văn, nhìn cũng biết hắn chưa ngủ.
Giang Văn vốn muốn dịch người vào trong, không cho Sở Đinh có cơ hội sờ mó. Nhưng lại nhớ tới dáng vẻ tối nay của đối phương, cuối cùng thành ra mềm lòng, một lúc sau hắn nắm lấy tay anh, không cho động đậy nữa.
Hắn nằm thẳng trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, cảm nhận tay phải đang bị kéo xuống, muốn ngủ cũng không xong.
Tay Giang Văn chai sần, sờ lên thô ráp, vừa hay hợp ý Sở Đinh. Lúc mới quen nhau, tay bọn họ luôn quấn quýt trong bàn học.
Đọc tại wattpad @bunbohuefulltopping
Tuy Giang Văn lớn lên cao to, thành tích tốt, vẻ ngoài cũng tốt, nhưng hắn nghèo nát nghèo nan, trưa nào cũng phải về nhà giúp gia đình mở quán cơm, bệ bếp xoay quanh người, ám mùi dầu khói, rất ít bạn học muốn thân thiết với hắn.
Sở Đinh ngày xưa không có thần sắc u ám bén nhọn như bây giờ, anh lúc đó là anh em sinh đôi với tiểu thiên sứ ngốc bạch ngọt, lạc quan thoải mái, thư tình nhận được cũng nhiều vô kể.
Sau này ở bên nhau, mặc kệ Sở Đinh đã thông báo mình là hoa có chậu, thư tình vẫn như mù lục tục được gửi đến.
Bọn họ cũng không biết làm gì, dù sao thời đó không như hiện tại, người kì thị đồng tính luyến ái vẫn là phần hơn. Giang Văn không nỡ để Sở Đinh bị bàn tán, vẫn luôn không cho Sở Đinh nói ra ngoài, cả hai vì vậy mà chỉ có thể lén lút yêu đương.
Lúc Sở Đinh nhận được thư tình, Giang Văn sẽ cố gắng không ghen, mỗi lần Sở Đinh phát hiện đều nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn lắc lư.
Làm nũng à.
Đáng yêu.
Trong đầu là thước phim cũ, Giang Văn cũng dần chìm vào giấc đi.
*
Chợ thức ăn buổi sáng rất đông đúc.
Vừa thấy Giang Văn xuất hiện, các gian hàng nhỏ đã nhiệt liệt mời chào.
“Ông chủ Giang, hôm nay bác có cà tím đấy.”
“Mua cá chạch không ông chủ Giang? Mới bắt được đó!”
Giang Văn không chút do dự: “Không mua, cảm ơn.” Hắn tùy ý chào mấy chủ gian hàng, lôi Sở Đinh đang mê mê tỉnh tỉnh vào trong.
Đến gần hàng thịt của một bác gái, Giang Văn dừng lại, Sở Đinh không chú ý mà đi về phía trước, đập mặt vào lưng hắn, giật mình đến tỉnh cả ngủ.
Bác gái thấy Giang Văn liền cười, nhấc túi thịt đặt ở bên cạnh lên: “Ông chủ Giang, đồ hôm qua cậu bảo chị làm xong rồi, nhìn thử xem được không.”
Giang Văn cầm lấy, mở ra nhìn rồi hài lòng gật đầu: “Cảm ơn chị Trương, thêm hai cái móng heo đi.”
“Được.” Chị Trương để hắn chọn móng heo, tò mò hỏi: “Sao lại mua móng heo? Trong quán có món mới à?”
Giang Văn luôn mua thịt của cô, chưa từng thấy hắn mua móng heo, cô nghĩ chắc hắn không thích ăn.
Giang Văn: “Trong nhà có người, y thích ăn.”
Sở Đinh nghe được, nhíu mày than: “Tôi không ăn, lông trên đó không sạch đâu.”
Sở Đinh không nấu cơm, cũng không ăn cơm trong nhà, anh thường xuyên ra ngoài ăn, thi thoảng lại ăn phải một hai cái móng heo không sạch sẽ, cuối cùng cạch mặt luôn.
“Tôi cạo rửa sạch, cạo xong xào, đến khi nào sạch thì thôi.” Giang Văn nói: “Cho ớt siêu cay vào xào, giống như ngày xưa tôi từng làm cho cậu.”
Sở Đinh ngậm miệng, không ghét bỏ nữa mà nhìn chị Trương cho hai cái móng heo vào túi, anh còn xung phong xách đi.
Đọc tại wattpad @bunbohuefulltopping
Tiếp theo Sở Đinh đều rất ngoan, Giang Văn nghĩ thầm, chỉ cần thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ của anh, rồi vuốt lông vài cái, anh sẽ lại nghe lời. Sở Đinh luôn tốt đẹp như vậy, hiện tại trở nên sắc bén âm u, nhất định là do người khác tác động.
Giang Văn rất bận, lúc hắn mua đồ ăn trời còn chưa tỏ, chuẩn bị xong đồ cần dùng cho buổi sáng, mặt trời mới bắt đầu ló dạng. Sở Đinh mười ngón tay còn chưa chạm qua sương xuân, càng không thể giúp được gì, chỉ có thể làm cái bình hoa. Một lúc sau, Giang Văn bắt Sở Đinh trở về ngủ bù, anh không chịu, luôn ở bên cạnh hắn mà gật gù.
Mì ở đây là mì nóng, hắn chỉ bán ba loại, một loại mì sợi dẹt và hai loại mì sợi tròn, có thể dùng làm mì trộn hoặc mì nước. Có tới phân nửa số học sinh thích ăn mì trộn, rất tiện lợi, mà hương vị cũng không chê vào đâu được.
Sợ lát nữa vội, không thể lo cho Sở Đinh, nên hắn tranh thủ nấu hai bát mì ngon hơn thường ngày. Sở Đinh thích ăn trứng gà, Giang Văn chiên thêm cho anh một quả thật tròn trĩnh.
Đổ dầu vào chảo, một tay hắn đập vỡ quả trứng, tay còn lại di chuyển nhẹ nhàng, chất lỏng trong vỏ chảy dần xuống mặt chảo.
Sau đó dưới bàn tay nhanh nhẹn của Giang Văn, trứng chiên xém cạnh đã được hoàn thành.
Trứng chần qua nước lèo, mép rán thấm đẫm nước canh, dậy mùi thơm của dầu và gia vị, khiến người ăn là ghiền. Sở Đinh đặc biệt thích ăn trứng chiên, mấy quả trứng chiên bên ngoài không rán được lòng đào lỏng, nên anh cũng không muốn ăn nữa.
Sở Đinh đột nhiên hỏi: “Anh buổi sáng có bán trứng chiên không?”
Giang Văn nhìn nồi lớn đang nấu nước cốt, nói: “Không bán, chỉ bán trứng kho và trứng luộc nước trà.”
Sở Đinh cong mắt cười, thỏa mãn như sóc con tìm được hạt.
“Giúp tôi đem cái này bỏ vào tủ lạnh.” Giang Văn nói: “Trứng chiên ít người ăn, cũng bán ít hơn trứng kho và trứng luộc nước trà.”
Sở Đinh không cười nữa: “Vậy nếu nhiều người ăn hơn thì anh sẽ bán?”
Giang Văn ngạc nhiên, không nói gì, chần mì trong nước dùng, lại cho Sở Đinh thêm nhiều rau thơm và chút hành lá: “Tự lấy ăn đi, cẩn thận bỏng.”
Đọc tại wattpad @bunbohuefulltopping
Nói xong lại không yên tâm, hắn tự mình mang mì đến chỗ hôm qua Sở Đinh ngồi. Trong lòng còn nghĩ, thịt cừu hôm qua khá ngon, ngày mai hắn sẽ làm mì thịt cừu cho anh.
Sở Đinh đi theo sau, cúi đầu dẫm lên bóng của Giang Văn, hắn đặt mì lên bàn, rồi nói: “Nếu chiên cho người khác, sẽ không tỉ mỉ như vậy.”
“...Ờm” Sở Đinh cầm đũa, nhỏ giọng đáp.
___________________
Lời của người giám hộ: Hahaahaa, không nghĩ mình tìm được một bộ ưng cái nư như thế này đâu,