Quán Cơm Nhỏ

Chương 14: Chương 14: Chỉ có người đó, có thể cho mình một mái ấm; cũng chỉ có người đó, nguyện ý cho mình một mái ấm




Tô Bạch là một tên thích làm tổ trong nhà, yêu nhất chính là tình cảnh cả nhà quây quần bên nhau. Tần Ly cũng thuộc tuýp người lười ra ngoài, nếu nhét anh vào phòng sách, anh có thể ở lì vài ngày không ra. Cho nên kế hoạch du lịch của Tô Bạch bị cải biến, trở thành chuỗi ngày hủ bại – ăn, ngủ, “chăn” Tiểu Mãn.

Mà Tô Bạch – cũng dần hiểu ra một điều.

Con trai – anh muốn.

Cha của con trai – anh cũng muốn.

Nhưng ba ba của con trai là một tên không có mẩu kinh nghiệm yêu đương nào, chẳng lẽ anh phải “mạnh tay”? Tô Bạch bắt đầu lo lắng. Chủ quán ưa sạch sẽ thái quá, liệu có thể chấp nhận được phương thức chung sống của hai người đàn ông với nhau?

Tô Bạch nghĩ đến chuyện phổ cập tri thức cho chủ quán một phen, CD hay sách “đặc biệt” gì đó dễ tìm thôi, bên nhà Mục Triết Viễn có cả đống, nhưng anh hơi do dự, nhỡ chủ quán học xong rồi đẩy ngã mình thực hành thì sao? Bị một tay mơ “ấy ấy”, liệu anh có thể thấy ngày mai? Mấu chốt là, nếu chủ quán thực sự muốn “ấy ấy” với mình, liệu mình có đành lòng đẩy ra?

“Uống cà phê không?” Tần Ly bưng một tách cà phê vào phòng làm việc, thấy vợ mình đang thử độ cứng của đầu với tường.

“Có!” Tô Bạch lập tức dừng hành động ngu ngốc này, ngẩng lên trưng ra một gương mặt tươi cười, cà phê chủ quán pha không phải ngon bình thường.

Dụng cụ pha cà phê là ngẫu nhiên lật tói, còn mới tinh. Cà phê là tình cờ cầm ra, Blue Mountain cực phẩm, trước đây Tô lão đại mang tới, bị đứa em không biết hàng này nhét vào một góc cho mốc meo.

Tô Bạch luôn là người không được tinh tế lắm, nói thẳng ra là hơi thô, đây là kết quả rèn luyện hai năm trong quân đội. Uống cà phê cũng như uống nước lọc, ừng ực đổ vào họng là xong.

“Anh có cười tôi uống cà phê như trâu uống nước không?” Tô Bạch ngượng ngùng hỏi.

“Vì sao phải cười? Cà phê uống chậm rãi thưởng thức là một cảm thụ, uống từng ngụm từng ngụm lại cho một cảm thụ khác. Phương thức bất đồng thì hưởng thụ bất đồng.” Tần Ly lắc đầu. Uống cà phê từng ngụm từng ngụm, loại cảm giác này – tuyệt không thể tả.

Tô Bạch cao hứng lắm. Xem đi, chủ quán nhà tôi thật là biết đánh giá phẩm vị người khác! Tô Bạch quyết định, từ nay về sau uống cà phê chỉ uống Blue Mountain, mình cũng muốn là người có phẩm vị! Uống hết lại bảo anh cả mang đến là được.

Lần đầu tiên nhìn chủ quán pha trà, Tô Bạch cảm thấy lạ lùng vô cùng.

Trà do lão Mã gửi tới, học sinh biếu, là loại Đống Đỉnh Ô Long thượng hạng. Trà cụ do Phương Sanh mang tới lần trước, bộ đồ sứ thời Tống, tổ truyền của nhà họ Tần, là bộ mà cha cn Tần Ly thích dùng nhất.

Trà cực thơm, tư thế pha trà của người kia cực đẹp. Xa xa nhìn gương mặt ẩn sau làn hơi nước, Tô Bạch thoáng hốt hoảng, có một khoảnh khắc chợt nghĩ người nọ cách mình rất xa, tựa hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào. Như muốn xác định điều gì, Tô Bạch bước tới ôm lấy thắt lưng Tần Ly.

“Sao vậy?” Động tác trên tay Tần Ly vẫn liên tục, rót xong trà mới quay lại nhìn người đang nằm trên lưng mình.

“Trà thơm quá, tôi chờ không nổi.” Tô Bạch cười cười, nhìn đôi môi người nọ gần trong gang tấc, cảm thấy miệng đột nhiên khô khốc, không kìm được bèn hôn lên.

Nhẹ nhàng chạm vào, lại tách ra ngay. Chủ quán chỉ thích đụng chạm như vậy, sợ rằng cũng chỉ có thể tiếp nhận đụng chạm như vậy. Tô Bạch híp mắt, không vội, nước ấm nấu ếch, mình không thiếu kiên trì.

Trà quả thật rất thơm, Tô Bạch cũng thích cảm giác thưởng thức trà thế này, tuy rằng khái niệm về trà của vị này trước đây chỉ có mỗi hồng trà lạnh của Khang sư phụ[1].

[1. Master Kong: Một nhãn hiệu đồ ăn nhanh và nước uống đóng chai của Trung Quốc.]

Tiểu Mãn chưa được nghỉ đông, trong nhà chỉ có hai người lớn nên loại hoạt động bị hạn chế như sờ, ôm, hôn gì dó cũng được mở rộng địa điểm. Chỉ là phương thức có hơi biến hóa chút. Trước đây chỉ có chủ quán nhào tới, nay đổi thành Tô Bạch nhào tới, mà tần suất còn cao hơn cả chủ quán. Cũng may Tô Bạch biết tiết chế, chưa từng để lại dấu ấn gì trên người chủ quán, hôn cũng không dám hôn sâu, tay rất quy củ, chưa từng lần tới phần dưới bụng.

Thế nhưng, đại luật sư Tô đã quên một chuyện.

Nhà bọn họ đôi khi có khách không mời mà đến.

Tỷ như – anh cả nhà họ Tô – Tô Hâm.

~*

~ Tô lão đại đứng ở cưa chính, ngơ ngác nhìn một đống lùm lùm trên salon. Thể tích hai người, diện tích một người. Lẽ nào, thằng út cuối cùng cũng biết “trải nghiệm”? Tô lão đại vui mừng, nhìn kỹ một lát, lại phát hiện có điểm kỳ quái.

Người bên dưới có cặp chân – hình như hơi to? Ít nhất… cũng phải cỡ 42, 43 nhỉ!

Tô Bạch không nghe thấy tiếng mở cửa, đang định sờ chỗ không nên sờ, tranh thủ ăn vụng tí chút, thình lình bị người bên dưới đẩy ra. Vẫn là không được sao? Tô Bạch uể oải, sau đó nghe được tiếng nghiến răng. Rất gần, ngay sau lưng.

Quay lại, một cái mặt ma thú, hơi hơi giống mặt anh cả. Chớp mắt, lại chớp mắt, chẳng phải anh cả đấy sao? Sắc mặt anh ấy trông khó coi quá, hay là bị ốm?

“Anh, sao anh vào mà không gõ cửa?” Tô Bạch bất mãn, quay lại kéo chăn đắp cho chủ quán, vừa rồi hình như đang bóc dở.

Tần Ly liếc nhìn Tô Bạch một cái, tự mình sửa lại áo xống. Haizz, lần này có tính là bắt gian tại giường không? Hy vọng anh cả nhà họ không quá cổ lỗ sĩ.

Nhưng hiển nhiên Tô lão đại không được khai sáng bằng hai cụ nhà họ Tần, nhìn một cước bay tới là biết liền. Tô Bạch gào trong bụng – chết rồi, nhưng không dám né, anh mà né thì chủ quán ở phía sau lĩnh đủ.

Anh em bọn họ muốn nếm “tay chân tương tàn” một phen, Tần Ly không tiện ngăn cản, đứng dậy tránh sang một bên nhường không gian cho bọn họ làm chiến trường.

Thấy em mình cắn răng chịu một cước, Tô lão đại càng phát hỏa. Tô lão đại vốn là người nói một không hai, độc đoán quen rồi, nhưng lại thương em nên không nỡ ra tay quá mạnh bèn vơ đại một vật ném về phía Tô Bạch.

Lần này Tô Bạch tránh.

Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên.

Tần Ly nhìn sang, sửng sốt. Món đồ gia truyền không biết đã bao đời của nhà họ Tần, đến tay anh, nát rồi.

Tô Bạch nôn nóng lắm. Anh đương nhiên biết chủ quán thích bộ trà cụ này như thế nào, ngày nào cũng nâng trên tay thưởng thức một lát, ngay cả cái hộp cũng là kiểu cổ, nhìn qua cũng thấy có giá lắm.

Bốn mảnh, vỡ rất đều. Tần Ly ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh bỏ vào túi rác, đi tới bên cạnh Tô Bạch, ngồi xuống cạnh bàn trà lấy ra một cái hộp gỗ khắc hoa, bên trong còn bốn cái chén khác. Hai cái bên ngoài là chén hai người dùng mỗi ngày. Nguyên bộ trà cụ - một ấm trà, sáu cái chén sứ có nắp.

“Tô Võ mục dương[2], đáng tiếc.” Tần Ly cầm mấy mảnh vỡ trên tay nhìn, lắc đầu, lấy mấy cái chén còn lại bỏ vào túi, nhìn về phía Tô Bạch, “Lúc vứt rác thì bỏ cả bộ này đi giùm tôi nhé, vỡ một cái, đã không còn hoàn mỹ, tôi không cần nữa.”

[2. Tô Võ mục dương: Hoa văn miêu tả điển tích “Tô Võ chăn dê” – Tô Võ là quan dưới triều Hán, đi sứ Hung Nô. Ông không chịu khuất phục quân Hung Nô nên bị đày đi chăn dê.]

Tô Bạch mở mắt trừng trừng nhìn chủ quán thay đồ ra ngoài lại không thể đuổi theo. Anh cả cần trấn an hơn, nếu không sẽ không thể lường được tên nham hiểm này sẽ giở trò gì với chủ quán đâu!

“Người nhà họ Tô, cả đời chỉ động tâm một lần, một lần chỉ yêu một người. Anh, em nghĩ anh hiểu.” Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh cả nhà mình, “Anh, em thương cậu ấy, chỉ thích mình cậu ấy.”

“Không hối hận?” Tô lão đại nhịn đến nổi gân xanh đầy trán. Đúng vậy, người nhà họ Tô, cả đời chỉ động tâm một lần, một lần chỉ yêu một người. Anh sao không hiểu! Cha như vậy, anh như vậy, thằng hai như vậy, ngay cả mẹ cũng như vậy. Cha vả mẹ chỉ yêu nhau, yêu đến nỗi bỏ qua cả ba đứa con. Thằng hai chỉ thích những nghiên cứu của nó, tình nguyện định cư trong rừng làm người rừng chứ không muốn về nhà. Mà anh, chỉ thích tiền, hay nói đúng hơn là chỉ thích kiếm tiền. Anh vẫn cho là thằng út sẽ khác, có thể sống một cuộc sống của người bình thường, ai ngờ lại đến con đường không lối về này.

“Vâng, không hối hận. Em chỉ cần người đó!” Tô Bạch nói từng chữ từng chữ. Đúng vậy, mình chỉ cần người đó, bởi vì chỉ có người đó, có thể cho mình một mái ấm; cũng chỉ có người đó, nguyện ý cho mình một mái ấm.

Tô lão đại ngồi xuống, châm một điếu thuốc, không hề nhắc lại.

Tô Bạch cũng không nói lời nào.

Tô lão đại ném cho em một điếu thuốc, bị ném trở lại.

“Cai rồi ạ.” Tô Bạch nói.

Tô lão đại nhướng mày.

“Cậu ấy không thích miệng hôi.” Tô Bạch nói xong, lại bổ sung một câu, “Rượu cũng cai luôn rồi.”

Tô lão đại cười gượng gạo. Thằng út nhà anh luôn mê rượu, lại nghiện thuốc nặng, thế mà cũng cai rồi. Lý do mới buồn cười làm sao, không phải vì sức khỏe mà vì người kia “không thích miệng hôi”.

“Chú tự thu xếp, anh đi đây.” Tô lão đại hút xong hai điếu thuốc, đứng lên. Hừ, hai thằng đàn ông với nhau à! Không vội, chờ xem thế nào.

“Anh chờ em chút, anh quen biết rộng, xem có ai gắn lại được cái chén này không, có vết cũng được, cậu ấy rất thích nó.” Tô Bạch nhìn mấy mảnh vỡ, lòng khó chịu lắm.

Tô lão đại trừng em mình một lát, giật lấy cái túi rác, hầm hừ ra cửa.

Tô Bạch không nói gì, anh mình hình như mang cả mấy cái lành lặn đi luôn thì phải.

~*

~ Định đi tìm người nhưng lại không biết nên đi đâu. Gọi điện thoại, lại thấy tiếng di động vang lên ở góc salon. Lái xe dọc phố lớn ngõ nhỏ một vòng lại một vòng, Tô Bạch phát hiện mình căn bản không hiểu người kia. Không biết người ấy thích gì, không thích gì, không biết lúc rảnh rỗi người ấy sẽ đi đâu.

Từ xa xa, thấy ở quảng trường trung tâm có một đám đông, Tô Bạch ma xui quỷ khiến ngừng xe đi tới, trời biết, trước đây anh ghét nhất là chen chúc trong đám người.

Chen vào, ngây người.

Có năm người đang đánh nhau. Bốn đối một, vây ẩu. Không đúng, là một đối bốn, đơn phương đánh. Người đứng giữa kia nhìn rất quen mắt.

Tô Bạch vén tay áo chen vào vòng chiến, một cước đạp bay một gã lông vàng. Dám đụng đến người nhà ông, muốn chết à!

Tần Ly tặc lưỡi. Mấy người này đã bị anh đánh rất thảm, lại thêm một cước của Tô Bạch, chậc chậc! Nhưng mà luật sư không nên tùy tiện đánh người thì hay hơn. Đánh ngã ba người còn lại, Tần Ly kéo Tô Bạch qua một bên, “Anh đừng động tay, mình tôi là đủ rồi.”

Đúng là đủ thật, mấy người kia đã không bò dậy nổi. Tô Bạch nuốt nước bọt, sau này mình nhất định không được khiến chủ quán khó chịu, nếu không chết chắc.

“Chuyện gì vậy, người ngoại quốc à?” Tô Bạch cau mày, phát hiện trong đó có ba người nước ngoài.

“Ừ, bọn này dám sỉ nhục quốc kỳ nước ta, thèm đòn đây!” Tần Ly nói.

Tô Bạch nhìn bốn phía, đây là quảng trường lớn nhất, bốn phía đều cắm quốc kỳ.

“Đồ lưu manh, giữa đường ẩu đả bạn bè quốc tế, mày không sợ gây ra bất hòa quốc tế à? Tao sẽ kiện mày cố ý gây thương tích.” Người da vàng duy nhất trong đám bị đánh hô lên.

“Chó săn Hán gian, gặp là giết.” Tần Ly lại đạp một cước.

Xung quanh ồ lên khen ngợi.

“Tôi là luật sư, có gì thì nói với tôi!” Tô Bạch đi tới, từ trên cao nhìn xuống người Trung Quốc bị đánh, lật bảng tên trước ngực anh ta lên, “Trần Nhiên, hãng du lịch Phong Hoa Quốc tế.”

“Ngài luật sư, tôi có thể làm chứng.” Hai cô bé chạy tới, mặt hồng lên, “Đằng kia có một lá cờ bị gió làm rơi xuống, lúc đó chúng em đang ở ngay gần đấy, tận mắt nhìn thấy mấy người ngoại quốc này lấy cờ lau tay, nói linh tinh rất nhiều câu bằng tiếng nước họ. Sau đó bạn của anh tiến lại, hỏi người hướng dẫn viên này có phải người Trung Quốc hay không, tên hướng dẫn viên này đẩy anh ấy ra, bảo anh ấy đừng có xen vào chuyện của người khác, sau đó ba người ngoại quốc này vừa nói bằng tiếng nước họ vừa cười to, còn quay sang anh ấy chỉ chỉ trỏ trỏ, cuối cùng mới đánh nhau.”

“Bọn họ nói gì?” Tô Bạch quay sang hỏi chủ quán.

“Bọn nó bảo, loại vải này chất lượng quá kém, đỏ lòe đỏ loẹt, xấu quá. Bọn nó còn bảo, nghe nói quốc kỳ Trung Quốc được nhuộm bằng máu tươi, còn nói, người Trung Quốc đông, chết nhiều như vậy mà vẫn còn đông thế này, nhuộm vài mảnh vải có là gì.” Giọng Tần Ly không lớn nhưng lại rất rõ ràng.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người. Sau đó, một đám người xông lên. Bốn người kia, lần này thực sự bị vây đánh.

Tô Bạch kéo Tần Ly ra khỏi đám người, nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai còn đang run lên vì tức giận, “Chuyện còn lại cứ giao cho tôi, không thể cho qua như vậy.”

“Ừ.” Tần Ly gật đầu, ngồi xuống bậc thềm, vẫy tay với hai cô bé ban nãy.

Tô Bạch gọi vài cuộc điện thoại, bên này Tần Ly đã trao đổi phương thức liên lạc với hai cô bé, cảnh sát cũng đã tới giải tán đám đông.

Chuyện còn lại, bọn họ không cần nhúng tay.

Ba người ngoại quốc ở bệnh viện trực tiếp bị đóng gói trục xuất, người hướng dẫn viên du lịch bị sa thải, công ty du lịch kia vì ngày nào cũng có người tới cửa ngồi nên không bao lâu cũng đóng cửa.

Lúc này, ai còn truy cứu Tần Ly đánh người nữa! Trên mạng tràn ngập bài viết, dù có người muốn ém xuống cũng không được.

Sau đó lại có người đăng lên đoạn video quay cảnh khi ấy, chuyện đó thuận tiện thành một kiểu quảng cáo cho cửa tiệm của Tần Ly sau này.

“Anh biết tiếng Tây Ban Nha?” Tô Bạch thăm dò.

“Ừ, có học qua, chỉ nghe hiểu một ít.” Tần Ly gật đầu. Chỉ nghe hiểu, không quá tinh thông, không được như tiếng Anh, Nhật, Đức, Pháp.

“Còn biết ngoại ngữ nào nữa?” Tô Bạch cẩn thận hỏi.

“Tiếng Anh, Đức với tiếng Nhật.” Tần Ly nói.

May quá, không biết tiếng Pháp. Tô Bạch yên lòng, về phòng làm việc giấu bản kết quả giám định đi, chuyện này nên chờ đến khi tóm được người rồi hãy nói! Nếu không, với tính tình ác liệt của chủ quán, lúc ấy gà bay trứng vỡ sẽ không hay. Cho dù không đến nỗi gà bay trứng vỡ nhưng mình bị đánh một trận cũng chịu không nổi đâu! Nhớ tới kiểu đánh nhau của chủ quán, Tô Bạch cảm thấy đau từng cái xương sườn, nếu người kia thực sự đạp mình, mình trốn hay là… không trốn đây? Sờ sờ xương sườn, Tô Bạch thông minh không hỏi tiếp vì sao chủ quán biết nhiều ngoại ngữ như vậy. Kỳ thực chủ quán có rất nhiều điểm bất thường như Tô Bạch không dám hỏi, không thể hỏi, chỉ sợ người nọ như hoa trong gương, như trăng trong nước, chợt biến mất.

~*

~ Trừng mắt nhìn mấy mảnh vỡ, Tô lão đại trợn tròn mắt. Đồ cổ? Mình tiện tay đập, cứ thế đập tan một cái ly trà thời Bắc Tống? Thằng út cũng chịu chơi ghê! Tô lão đại nhịn không được, nghiến răng tức giận, trong lòng mặc định đây là đồ em mình mua để lấy lòng tình nhân. Uống miếng nước thôi cũng cần dùng chén Bắc Tống à? Vỡ một cái liền vứt cả bộ, tên kia đúng là “hào phóng” ghê, thằng út cũng ngây thơ thật, người như thế cũng để bị dụ dỗ. Tô lão đại nghĩ vậy, càng thêm ghét người thanh niên ấy.

“Chú Tề, thế nào rồi ạ?” Tô lão đại hỏi. Đây là chú Tề bạn của cha anh, làm nghề buôn bán đồ gốm sứ, bản thân có kinh nghiệm nghiên cứu đồ cổ.

“Cái chén này chú có thể gắn cho cháu nhưng vẫn sẽ để lại vết đấy.” Chú Tề cười tủm tỉm, mân mê mấy cái ly trà khác không buông tay, “Nhưng mà có một điều kiện, cho chú mượn một cái dùng vài ngày.”

“Dạ?” Tô lão đại không rõ, loại chén gì mà nhà họ Tề không có, chẳng lẽ còn thiếu cái chén nước chắc?

“Tiểu Tô à, chú nói với con rồi, món này không giống những món đồ cổ thông thường khác. Những loại đồ cổ khác, có cái thì bị chôn rất lâu, có cái bị gác xó, những cái đó đều là vật chết. Nhưng bộ này không giống thế, cái này được dùng thường xuyên, là vật sống. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của chú, chẳng lẽ Tiểu Tô lại tiếc chú à?” Chú Tề đã khẩn cấp muốn pha trà thử.

Tô lão đại không chú tâm lắm, lúc này đang mải hối hận mình tay thối. Sao lại chọn cái đó mà đập cơ chứ? Nếu là nguyên bộ trà cụ thì giá sẽ là bao nhiêu? Không biết lúc đầu thằng út mua hết bao nhiêu. Hừ, mặc xác nó đi, chắc không đến nỗi ăn không khí đâu nhỉ.

~*

~ “Chủ quán à, anh đúng là có khả năng gây chuyện đấy!” Mục Triết Viễn lượn vòng vòng trong phòng khách nhà Tô Bạch, thán phục năng lực gây sự của Tần Ly.

Tần Ly lười phản ứng lại, nằm sấp trên salon hưởng thụ con trai giẫm lưng cho mình, khiến Tô Bạch thèm muốn chết. Ôi ôi ôi, thật muốn Tiểu Mãn cũng giẫm lưng cho mình vài cái quá! Tô Bạch ngứa ngáy trong lòng, muốn cướp con lại đây cột luôn vào lưng của mình.

“Ba ba, bạn cùng lớp mời con sang nhà chơi, con đi được không?” Tiểu Mãn giẫm mỏi chân rồi, đặt mông ngồi lên lưng cha.

“Đương nhiên là được, con muốn đi thì đi.” Tần Ly nắn bóp khuôn mặt con yêu.

“Chờ chút, là con trai hay con gái thế?” Mục Triết Viễn góp vui.

“Là bạn nam ạ, mời tất cả các bạn trong lớp đấy!” Tiểu Mãn chìa tay, hùng hồn, “Ba ba, trả thù lao cho con.”

Tần Ly lấy một đồng xu trong lon lợn nhựa bỏ vào tay con.

Tiểu Mãn siết chặt đồng xu trong tay, kéo tay cha tha ra ngoài cửa, vội vã, “Ba ba, đi mua quà sinh nhật cho bạn béo đi.”

Tần Ly 囧. Thì ra là định mua quà sinh nhật cho bạn, một đồng…

Tô Bạch im. Con à, quan niệm tiêu tiền của con cần phải bồi dưỡng thêm…

Mục Triết Viễn sờ sờ cằm, tính toán xem một đồng có thể mua được gì…

Con trai lần đầu chính thức xã giao, đây là chuyện lớn, Tần Ly và Tô Bạch đều rất coi trọng.

Quà phải chuẩn bị tốt, đương nhiên do con trai chọn. Ai biết một em bé bốn tuổi thích gì nhất?

Thực tế chứng minh, một đồng vẫn có năng lực mua nhất định. Tiểu Mãn chọn một cục tẩy cao su màu lục mùi hoa quả.

Thấy quà con chọn, Tần Ly tặc lưỡi.

“Đỡ phải sau này bạn ấy cứ đi mượn tẩy của con.” Tiểu Mãn hùng hồn nói, rất thỏa mãn với quà mình chọn.

Tần Ly đành vào bếp, loay hoay với cái lò nướng chưa bóc tem.

Nướng một vỉ bánh quy hình động vật, làm mấy miếng bánh gato cỡ nhỏ cũng hình động vật. Tiểu Mãn rất thích quà ba ba chuẩn bị, nhồi no bụng mình rồi mới bắt đầu giúp ba ba gói quà.

Tô Bạch cảm thấy hơi bất bình. Lén lút lấy một miếng bánh quy bỏ vào túi, lại cầm thêm một miếng gato mới đi về phòng làm việc. Bánh quy rất ngon, bánh gato thì ngọt quá, Tô Bạch bĩu môi nhưng vẫn tiêu diệt gọn món ngọt ngấy mà mình không thích lắm.

Thấy Tần Ly lái xe đưa con đi chơi, Tô Bạch càng bi phẫn. Thế mà lại, lại bỏ mình tôi ở nhà! Nhìn quần áo người nọ diện, càng tức hơn. Áo trứng cổ đứng truyền thống, áo gió cùng màu, giày da đen, đưa con đi chơi thôi, có cần diện như thế không? Bình thường ở nhà dỗ thế nào cũng không chịu mặc, đưa đứa bé ra ngoài lại ăn diện se sua như vậy! Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, trong lòng chua chát.

Sau đó, buổi chiều mặt dạn mày dày đi theo đón Tiểu Mãn, đại luật sư Tô bị đả kích nghiêm trọng.

Chủ quán với chị chủ nhà kia có phải ngồi hơi sát quá không? Nói có phải hơi nhiều rồi không? Mới gặp lần đầu, có phải thân mật quá rồi không? Nhìn chủ quán vui vẻ trò chuyện với mẹ nhân vật chính, luật sư Tô ghen tị vô cùng. Lại nhìn kỹ người phụ nữ kia, anh càng muốn hộc máu một phen. Người phụ nữ này, có ấn tượng, vụ ly hôn của cô ta do văn phòng mình nhận, Mục Triết Viễn phụ trách. Nhìn ánh mắt tán thưởng không hề che giấu của người ta với chủ quán, Tô Bạch cảm giác cả người như đang bốc vị giấm.

Không được, tuyệt đối không thể có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn. Xem ra nồi nấu ếch này phải thêm thanh củi rồi, Tô Bạch híp mắt.

~*

~ Tiểu Mãn chơi mệt, chui vào lòng cha ngủ. Tô Bạch cẩn thận lái xe, đôi mắt nhỏ không ngừng liếc sang bên cạnh.

“Chuyên tâm lái xe.” Tần Ly nhíu mày. Đời trước chết vì tai nạn giao thông, tuy không đến nỗi tạo thành ám ảnh nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Ừ!” Tô Bạch hoan hỉ đáp lời, xe phóng vừa nhanh vừa êm, người phụ nữ kia làm sao lọt vào mắt chủ quán được! Cô ta có bụng mềm như mình sao? Nhớ tới sở thích của chủ quán, lòng tự tin của Tô Bạch càng bành trướng.

Lúc xuống xe, sợ con bị gió, Tần Ly cởi áo khoác bọc kín con. Tô Bạch thấy vậy, vội cởi áo khoác của mình khoác lên vai chủ quán. Con bị lạnh sẽ đau lòng, cha của con bị lạnh cũng sẽ đau lòng đấy!

Tô Bạch mặc không nhiều, bên trong áo khoác chỉ có một cái áo len lông dê mỏng, bị gió tây bắc thổi qua một cái, buốt ngọt, thoáng cái lạnh tới xương. Thật là, sao trong gara lại có gió lớn như vậy, phải kiến nghị với chủ quán mới được!

Vào nhà, uống một ly sữa nóng, thân thể từ từ ấm lên, Tô Bạch sống lại. Tiến vào phòng chủ quán, nhìn con trai ngủ say, gương mặt nho nhỏ hồng lên, lại nhìn cha của con trai đang thay đồ bên cạnh, Tô Bạch bèn vươn tay kéo người xuống giường. Sau đó, bị đá bay.

“Tối nay ăn gì?” Tô Bạch xoa thắt lưng đứng dậy, vờ như không có việc gì, hí hởn theo đuổi chủ quán ra ngoài.

Tần Ly rất u buồn. Có phải mình bẻ người này hơi quá tay? Hiện tại tên này động chút là nhào tới, như con cún ấy, nào gặm nào ngửi, khiến anh nhớ tới con chó Bắc Kinh năm xưa lão Mã nuôi trộm trong ký túc. Nhưng mà kết cục của con chó này không được tốt lắm, hình như bị mấy tên phòng bên nhân lúc lão Mã đi vắng bèn bắt đi làm thịt. Đúng rồi, đó là lần đầu tiên mình cùng lão Mã hợp tác đánh người, đánh cho bọn kia nhập viện. Vì việc này, hai anh em đều bị ba Tần phạt, đội đĩa quỳ úp mặt vào tường một đêm.

“Ăn cái loại sủi cảo lớn như lần trước ấy được không, tươi ngon thanh đạm, rất ngon.” Tô Bạch cố gắng thuyết phục, “Tôi giúp anh thái nguyên liệu nhé!”

“Được.” Tần Ly chịu thua, dựa cửa bếp nhìn người nọ vụng về tay chân thể hiện tư thế thái đồ ăn.

~*

~ Ăn xong cơm tối, Tiểu Mãn đánh đàn như thường lệ, Tần Ly đóng vai người nghe trung thành nhất, Tô Bạch cũng vậy. Chỉ có một điểm khác biệt, ánh mắt Tần Ly luôn đặt trên người con trai, còn ánh mắt Tô Bạch luôn đặt trên người chủ quán.

“Tôi thuê lại phòng trà dưới lầu chỗ anh làm rồi.” Tần Ly nói. Mấy ngày trước chỉ bận rộn mấy chuyện này, còn lấy hết tiền nhà của vợ chồng Phương Sanh mới đủ vốn.

Tô Bạch sáng ngời hai mắt. Tuyệt! Sau này có thể cùng đi làm cùng tan tầm, lúc nào cũng có thể gặp mặt, vụ này được đây.

“Đủ tiền không? Không đủ tôi đưa thêm.” Tô Bạch biểu thị lòng trung thành.

“Vợ thật đảm đang! Nhưng mà không cần, đủ tiền rồi!” Tần Ly vỗ vỗ mặt vợ, hài lòng.

“Vậy anh định bán gì?” Tô Bạch cười rất hài lòng.

“Chưa nghĩ ra, anh xem tiệc đứng với cơm hộp thế nào?” Tần Ly hỏi. Anh không có hứng thú với loại hình trà quán này, vừa đắt đỏ lại không no bụng được. Đối với dân văn phòng phải tranh thủ từng giây mà nói, thời gian ăn cơm trưa chỉ có vài phút, xem vệ sinh tiện lợi làm ưu tiên, kinh doanh loại hàng thông thường, lãi ít lượng bán nhiều vẫn hay nhất.

“Lúc nào khai trương?” Tô Bạch cũng không muốn có cái gì chen vào thế giới hai người, à không, thế giới một nhà ba người hạnh phúc như bây giờ.

“Sang năm đi, qua mười lăm được không?” Tần Ly hỏi.

“Rồi, có cần gì thì nói tôi giúp một tay.” Tô Bạch rất hài lòng, bàn tay đang đậu bên hông chủ quán lại lén lút lần xuống.

“Ba ba, con muốn ăn đồ nướng.” Trình Tiễu Mãn nhảy tới, nhào vào lòng cha làm nũng. Từ hồi trở lanh, ba ba đã thật lâu không có dắt Tiễu Mãn ra ngoài ăn đồ nướng của quán kia rồi, thật là nhớ món xương sụn thơm thơm giòn giòn quá.

“Bảo bối, ngoài kia lạnh lắm.” Tần Ly khó xử. Quán nướng kia rất đơn sơ, mùa hè là lộ thiên, mùa lạnh thế này cũng chỉ căn bạt làm lều thôi. Người lớn còn được, Tiểu Mãn vốn không được khỏe, cảm cúm thôi cũng rất nguy hiểm!

“Ba ba, Tiểu Mãn muốn ăn mà.” Tiểu Mãn chu miệng, tội nghiệp nhìn cha.

Tần Ly nhíu chặt mày. Anh có thể đi mua về nhưng đường xa quá, về đến nơi thì đồ đã lạnh hết, ăn không tốt cho sức khỏe. Cho vào lò vi sóng làm nóng lại mất vị cũ, không ngon.

“Ờ nhà chờ với ba ba nhé!” Tô Bạch vuốt đầu con, mặc áo khoác cầm ví ra cửa.

Tần Ly chớp mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, vội vã đuổi theo.

“Tiểu Mãn thích ăn xương sụn, mua nhiều thịt nướng sụn một chút. Tôi muốn ăn nấm kim châm, cà nướng và củ cải, gân bò nữa, nấm thì mua nhiều nhiều chút!” Tần Ly nói xong, vội vã thụt người vào, bên ngoài lạnh thật!

Thật lâu sau, cửa mở, Tô Bạch bị bọc trong một đám khí lạnh bước vào.

“Chú Đại Bạch!” Tiểu Mãn chạy tới định nhào qua.

Tô Bạch lại nắm vai Tiểu Mãn đẩy lùi một chút, cười nói, “Người chú đang lạnh, đừng lại đây kẻo nhiễm cảm mất.” Nói xong, anh cởi áo khoác, lấy ra một hộp giữ nhiệt to vẫn ôm trong lòng, “Lúc nãy phải đi mua hộp nên hơi mất thời gian, có sốt ruột không nào?”

Trình Tiểu Mãn hôn lên má trái chú Đại Bạch một cái.

Chủ quán hôn lên má phải vợ mình một cái.

Khà khà!

Tô Bạch sờ mặt, cười âm hiểm. Chủ quán, xem anh chạy đằng nào, chờ lọt vào cái bẫy êm ái đi nhé!

Mở nắp hộp, vẫn nóng hôi hổi, lại nhìn sang vợ vẫn thở hổn hển, Tần Ly nghĩ, người này chắc là vừa mới chạy vội về đây! Có một người vợ như vậy, không uổng. Tần Ly vừa gỡ sụn cho con ăn vừa dành thời gian đút thịt cho Tô Bạch.

Một nhà ba người đều rất hài lòng.

~*

~ Phương Sanh làm ổ trên salon xem tivi, sai lão Mã với Tiểu Mã liên tục.

Tiểu Mã giận mà không dám nói.

Lão Mã cọ lại ngồi xuống, cùng nhau sai khiến Tiểu Mã.

“Lão Mã, ông bảo Tiểu Ly như thế liệu có bị thiệt không? Tôi cứ cảm thấy tên luật sư kia không phải thứ tử tế gì, rõ ràng không cận thị lại cố tình đeo kính không độ, nói chuyện thì mắt kính cứ loáng lên trán người ta. Trông âm hiểm lắm!” Phương Sanh nhét một quả quýt vào tay lão Mã.

“Lo cho nó làm gì, nó có bao giờ chịu thiệt.” Lão Mã bóc quýt cho phu nhân, tách múi lột sạch dâng lên tận miệng vợ, “Nhưng mà thằng này trì độn lắm, bà không biết hồi đó trong khoa có bao nhiêu nữ sinh với đồng nghiệp thích nó đâu, suốt ngày cố tình lượn qua lượn lại trước mặt nó, thế mà thằng ngốc ấy chẳng có cảm giác gì. Hôm trước còn phàn nàn với tôi là không có ai thích nó kìa.”

Phương Sanh vừa uống một hớp nước, suýt bị sặc, nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch của tiểu sư đệ lần trước, nhịn không được đấm sofa cười ha hả.

Hí kịch của hai tên kia có vẻ hay đấy!

Tiểu Mã lén về phòng làm bài tập, thương tâm không ngớt. Cha mẹ, hai người thật quá đáng, con sắp thi cuối kỳ rồi, hai người tạo tạp âm to như thế làm sao con ôn tập được? Ồn đi ồn đi, hứ, kết quả thi không được thứ nhất, về nhà ông bà, bị cười là hai người đấy! Tiểu Mã oán giận nhét hai miếng bông vào tai.

“Ông bảo hai đứa nó có thể thành không?” Phương Sanh tò mò.

“Khó nói. Người kia, Tiểu Ly thích anh ta hay không thì không biết nhưng chí ít không ghét. Lâu ngày sinh tình, quen rồi lại thành điều đương nhiên, nói không chừng cũng được đấy.” Lão Mã gật gù.

“Cũng phải, giống hồi trước ông với nó đánh nhau vài năm mới được tiếp thu, hiện giờ hai đứa kia đã dần dần lại gần, có vẻ tên này còn được lòng người hơn cả ông.” Phương Sanh khinh bỉ nhìn chồng mình. Hồi đó mỗi lần hai người này đánh nhau cô đều thích đến xem, đôi khi còn rủ cả cô giáo mình cùng đi. Lần nào cũng thấy cô giáo cười vui vẻ, sau đó về nhà làm thật nhiều món ngon cho hai tên này bồi bổ, thế là mình thuận tiện chực cơm.

Tô Bạch, lão Mã nhờ em trai điều tra rồi, là một người có sinh hoạt khá sạch sẽ, không phóng túng. Tiểu sư đệ nhà mình căn bản là một đứa lạnh tính, không có ham muốn gì. Hai người này, có thể bẻ cong nhau sao? Bẻ thế nào?

“Muốn đi xem kịch quá!” Hai người đồng thanh, sau đó liếc nhau, cười gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.