Quán Cơm Nhỏ

Chương 3: Chương 3: Lẽ nào tôi họ Tô cũng là tôi sai?




Con nợ là to nhất. Điều này không phải luôn đúng trong mọi trường hợp, nhất là khi bạn nợ tiền một luật sư. Cả buổi chiều đó, Tần Ly đều rất phiền muộn, phiền muộn đến trình độ Trình Tiểu Mãn bò lên đùi anh hát mấy bài thiếu nhi mà anh vẫn cười không nổi. Thế nhưng, cơm tối vẫn phải ăn, cái gì đến sẽ đến.

Lúc cơm nước bày lên bàn, Tô Bạch cũng đủng đỉnh đến, đầu tiên liếc nhìn bàn ăn một cái, canh đậu phụ đầu cá và cà tím kẹp thịt chiên giòn mà mình “khâm điểm” thì gật đầu, ý là rất thỏa mãn.

“Ba ba, chú kia lại tới rồi!” Tiểu Mãn thấy người quen, quay đầu về phía phòng bếp hô to với cha mình.

“Chú nào thế?” Tần Ly bưng hai món cuối ra, hỏi.

“Cái chú hay khóc nhè ấy ạ!” Trình Tiểu Mãn tụt xuống khỏi ghế chạy lại phía sau ba ba, dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm quét qua cái mặt nhỏ nhắn trắng mềm minh họa, chú lớn tướng rồi còn khóc nhè, xấu hổ xấu hổ.

Tô Bạch ngây người. Thời khắc lịch sử siêu cấp mất mặt đã nỗ lực quên đi nay lại lùi về não, sao mà giống nhấp chuột một cái là hiện ra thế không biết, điều then chốt là, hình như mình vừa thêm một biệt danh, chú khóc nhè...

Thằng nhóc xấu xa không biết điều, nên tha ra ngoài đánh đòn... Nếu là con mình, hừ hừ...

Đặt hai đĩa thức ăn xuống bàn, giả bộ không thấy được vẻ mặt căm tức của người nọ, Tần Ly ôm con lên đùi, dẫn dắt từng chút, “Tiểu Mãn chào chú chưa? Bé ngoan không thể quên lễ phép nha.”

“Cháu chào chú khóc nhè ạ!” Trình Tiểu Mãn ngoan ngoãn khoanh tay chào.

Chú khóc nhè... Quả nhiên...

Tô Bạch thật muốn đập đầu vào tường.

Tần Ly khẽ nhíu mày, biệt danh này tuy vô cùng vừa ý cha nó nhưng trẻ nhỏ không nên tự ý đặt biệt danh cho người khác, thói quen này không tốt lắm.

“Tiểu Mãn, gọi chú Tô, không được vô lễ!” Tần Ly hơi nghiêm mặt.

“Tô tô[1]... “ Tiểu Mãn nỗ lực phát âm từng từ nhưng vẫn không nói được chính xác.

[1. Tô - đọc là sù, chú/thúc - đọc là shù, Tiểu Mãn không phân biệt được cách đọc hai từ này.]

“Chú Tô...” Tần Ly lặp lại lần nữa.

“Chú chú...” Tiểu Mãn vẫn không đọc rõ, trán đã toát mồ hôi.

Tô Bạch nhìn hai cha con phía đối diện đang quấn quýt vì một câu gọi, hết chỗ nói rồi.

Tần Ly nổi giận, dám làm con tôi đọc cắn phải lưỡi, cái họ xấu xí!

“Gọi chú Đại Bạch.” Tần Ly chỉ một ngón tay vào Tô Bạch, mắt phi đao nhỏ là tả tơi.

“Chú Đại Bạch!” Tiểu Mãn gọi rất nhanh nhẹn, giọng trẻ con giòn tan lại ngây ngô, nghe đáng yêu vô cùng.

Tần Ly thỏa mãn.

Tô Bạch. 囧

Chú Đại Bạch... Đại Bạch... Lẽ nào tôi họ Tô cũng là tôi sai?

Liếc mắt cảnh cáo vị họ Tô đang muốn kháng án, Tần Ly lạnh lùng mở miệng, “Hay là anh muốn con tôi gọi anh là chú Tiểu Bạch?”

Tiểu Bạch[2]...

[2. Chỉ những người ngốc nghếch.]

“Chỉ gọi là chú thôi không được à?” Tô Bạch rất bất mãn.

“Chúng ta không thân thiết như vậy.” Tần Ly cự tuyệt thẳng thừng.

Nhìn viên thịt nhỏ đang ngước mắt chờ đáp lời, bên cạnh là ông chủ quán vô lương đang khó chịu ra mặt, nhìn đĩa cá chiên mình mong đợi đã lâu, Tô Bạch vô cùng không có khí phách mà khuất phục.

Ăn uống no đủ, đến lúc tính sổ rồi.

Tần Ly đưa hóa đơn ra, “Tôi thạo các món đông bắc hơn, cho nên dựa theo đơn giá của nhà hàng phía đông bắc định ra, anh xem xem có ý kiến gì không.”

Tô Bạch tỉ mỉ nhìn hóa đơn một lượt, “Các món đông bắc lượng lớn thực dụng, giá cả này rất hợp lý, một phần ba cũng không đáng bao nhiêu.”

Tô Bạch tính toán rất chi li, ăn ở đây không phải mình mình, đương nhiên không phải thanh toán toàn bộ, bản thân rất có lợi.

Tần Ly không đáp, chỉ khinh khỉnh nhìn tinh anh mặt người dạ thú trước mặt, người này, sao mà vô sỉ đến thế!

Tô Bạch bị nhìn đến khó chịu, ho khan một tiếng, không chịu thua kém mà nhìn lại, sau đó, mất mặt nữa rồi.

“Một phần ba?” Tần Ly nhìn về phía con trai đang bò sấp ra bàn học làm họa sĩ, mỉm cười.

Tô Bạch bị điệu cười ấy làm cho sởn da đầu, nhìn theo ánh mắt người ta phát hiện mình lại mắc sai lầm lớn lần thứ hai. Ở đây, đâu giống chỗ anh và đám đồng nghiệp thường cùng nhau ra ngoài ăn, không thể theo quy củ chia đầu người. Lại định áp dụng chia đều với một đứa bé bốn tuổi, đầu anh bị cửa kẹp hỏng mất rồi sao?

“Thực đơn tối nay, cà tím kẹp thịt chiên giòn mười tám đồng, thịt thái sợi xào tương Bắc Kinh hai mươi sáu đồng, đậu đũa hầm sườn ba mươi hai đồng, gỏi nấm kim châm mười bốn đồng, canh đậu phụ cà hai mươi tám đồng, tổng cộng một trăm mười tám đồng.” Tần Ly dừng một chút, nói tiếp, “Tiểu Mãn nhà tôi ăn bát cơm, non nửa bát canh, một miếng cà tím, một miếng sườn, một đũa thịt thái sợi, một đũa nấm kim châm. Về phía anh, riêng cơm tẻ đã ăn bốn bát đầy.”

“Hai phần ba đi, tôi nhớ anh ăn hai bát cơm.” Tô Bạch cấp tốc kéo lại mặt mũi. Để người khác biết mình ăn cơm với một đứa trẻ bốn tuổi còn định chia đều tiền thì cái mặt già này không cần ra đường nữa.

“Được, tổng cộng bảy mươi tám đồng sáu hào bảy, kí tên đi.” Tần Ly nhanh chóng đẩy sổ về phía Tô Bạch.

Tô Bạch nhìn mấy con số chính xác đến từng số lẻ, khóe miệng giật giật, ký tên mình vào, đồng thời hoài nghi độ đúng đắn của quyết định chực cơm trước đó.

~*

~ Việc kinh doanh của tiệm cơm dần dần đi vào quỹ đạo. Tần Ly thuê thêm ba người, các món ăn sáng đa dạng hơn nhiều, không chỉ có bánh bao và cháo kê, bản thân anh có thể tự tay làm thêm mấy thứ đặc biệt nữa.

Tần Ly làm thêm bánh cuộn. Đây là món anh ăn nhiều nhất khi còn bé. Lúc còn nhỏ, Tần Ly bướng bỉnh vô cùng, ăn bữa cơm cũng làm người ta bận bịu, mỗi bữa mẹ Tần đều phải cầm bát đuổi ở đằng sau mãi mới được một miếng. Sau này, mẹ Tần bận công tác, ba Tần biết không thể cứ chiều con mãi được bèn quyết định để con đói vài bữa cho chừa. Mẹ Tần không nỡ để con chịu đói, vội giờ làm nên thường làm sẵn mấy cái bánh cuộn cho con ăn dần, không ngờ lại được hoan nghênh nhiệt liệt. Kết quả bánh cuộn thành món không thể thiếu trên bàn cơm bữa sáng nhà Tần Ly.

Tần Ly đưa bàn làm bánh cuộn ra ngoài cửa hàng, món này chủ yếu phục vụ những người không có thời gian ngồi xuống ăn cơm. Đối với thành phần tri thức ở các tòa nhà văn phòng, vệ sinh là yêu cầu hàng đầu, thứ hai mới là mùi vị. Tần Ly rất chịu khó đầu tư cho mục này, không dùng bếp than tổ ong như mấy quán vỉa hè mà dùng bếp điện từ.

Bật nấc nhỏ, nhiệt độ thấp, trên mặt chảo đổ một lớp dầu ăn, rót một muỗng bột dàn đều, dày hơn vỏ bánh rán một ít, như vậy lúc ăn mới mềm, phía trên đập một quả trứng, lấy xẻng lật lên cho chín, rắc một muỗng nhỏ thịt băm, một ít rau dưa rồi cuộn lại. Thịt băm trộn dầu ớt xào với tương, thơm mà không ngấy. Rau dưa có hơn mười loại, đều là rau đang mùa, thái mảnh, hoặc rau sống trộn hoặc xào chín, tùy ý khách chọn. Một buổi sáng Tần Ly chỉ đứng ở đó làm bánh cuộn, nhào một chậu bột bị dùng sạch lại phải nhào thêm chậu nữa.

Tiểu Mãn nhìn ba ba làm thì rất tò mò, vui vui vẻ vẻ lôi ghế nhỏ đến bên cạnh, vừa cạp cái bánh ba ba làm riêng cho mình vừa cầm hộp đựng tiền đóng vai thu ngân. Hộp có hai ngăn, một ngăn là tiền một đồng, một ngăn là đồng năm xu, khách đến mua tự thanh toán tự lấy lại tiền lẻ.

Cũng có người tay chân không nề nếp, thấy Tiểu Mãn đáng yêu muốn thò tay bóp mặt cậu bé một cái, lúc này cái xẻng của ông chủ liền vung tới.

“Mua bánh cuộn miễn phí tham quan. Tiểu Mãn, chỉ được nhìn không được sờ.” Tần Ly quơ xẻng ngăn một cái tay mất nết.

“Chị gái thật là xinh đẹp!” Tiểu Mãn nhìn về phía cô gái mặc quần lụa trắng cười ngọt ngào, tức thì manh chết một đám khách trẻ tuổi sức đề kháng kém, giúp cha mình kéo một đám khách hàng thân thiết.

“Cục cưng đáng yêu quá!” Cô gái mặc quần trắng lập tức sáng mắt lên, chờ ông chủ quán phân tâm lại thò tay véo má Tiểu Mãn một cái rồi thỏa mãn trả tiền, cấm bánh đi khỏi.

“Đúng, cục cưng đáng yêu thật.” Người đàn ông phía sau nhận bánh của mình, cũng thừa cơ véo má Tiểu Mãn.

“Chú cũng rất đẹp trai ạ!” Trình Tiểu Mãn một tay cầm bánh của mình, một tay bưng má ngước về phía chú lạ mặt nọ khoe ra hai hàng răng trắng tinh, làm cho cha già của mình gấp gáp muốn đem giấu biệt con đi.

“Còn dám véo mặt con tôi, tôi cho ớt gấp đôi đấy.” Tần Ly tàn bạo uy hiếp đám khách đang xếp hàng, khiến cho mọi người hiểu ý, cười ồ lên.

“Tiểu Mãn, ngoan, trốn phía sau ba ba.” Bị véo mấy lần, mặt bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn đã đỏ lên, thấy con cưng thường thường đưa tay xoa mặt, Tần Ly rốt cuộc bạo phát, tay rung một cái, thả hai cái thìa thịt băm cho suất bánh đã dặn không thêm ớt nọ. Thịt băm, cay lắm...

Từ đó về sau, dân văn phòng quanh đó đều biết cửa hàng đồ ăn Trình ký, nhà đó có một cục cưng siêu đáng yêu có cái miệng siêu ngọt, cũng biết cục cưng có một ba ba rất dễ bị chọc phát điên...

“Kinh doanh có vẻ tốt đấy!” Tô Bạch đủng đỉnh đi tới.

“Cũng tạm.” Tần Ly ngồi xuống bóp bóp cái vai mỏi nhừ.

“Sáng nay tôi đã gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại.” Đại luật sư bất mãn.

“Có việc gì?” Tần Ly lấy cái bánh cuộn còn lại phân nửa trên tay Tiểu Mãn, vài miếng liền tiêu diệt sạch.

“Tôi nhớ là trong thỏa thuận của chúng ta hình như có cả dịch vụ đưa cơm.” Tô Bạch nhìn bốn phía, thu dọn sạch rồi, đến một mẩu cặn bánh bao cũng không còn, tình hình kinh doanh nhà này tốt thật! Tô Bạch đột nhiên thấy mình càng thêm đói bụng.

“Úi...” Tần Ly rút cái di động cổ lỗ sĩ từ túi sau ra, màn hình hiển thị có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Tô Bạch nhướng nhướng mày.

“Các cuộc điện thoại của anh tập trung vào thời gian từ tám giờ mười lăm đến tám giờ năm mươi, lúc ấy đông khách nhất.” Tần Ly nhún nhún vai, chẳng thèm hối lỗi. Anh coi mình là ông lớn chắc, hừ!

“Cho nên anh mới không nhận điện thoại?” Tô Bạch ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ tới chuyện nói với ông chủ này rằng mình muốn đổi địa phương giải quyết ba bữa cơm, cứ dằn vặt nhau thế này, thể xác và tinh thần đều bị tàn phá nặng nề!

“Thật ra thì, tôi không biết có cuộc gọi đến, tôi đặt chế độ rung.” Tần Ly đưa điện thoại ra cho Tô Bạch xem cái hình chuông trên màn hình.

“Tôi nhớ là, anh để điện thoại ngay trong túi quần.” Tô Bạch càng tức giận, di động nhét ngay mông mà còn không biết nó rung?

“Đúng vậy.” Tần Ly gật đầu, giọng vô cùng thành khẩn, “Nhưng mà, cái điện thoại này còn lớn tuổi hơn cả Tiểu Mãn, anh biết đấy, có tuổi rồi, nhiều lúc không muốn nhúc nhích.”

Tô Bạch hết chỗ nói rồi. Anh không có bất luận tư cách gì mà bắt người khác thay điện thoại, nhưng bị bỏ đói cả buổi sáng thế này khiến người ta thấy ngột ngạt quá đi!

“Tôi làm cho anh một đĩa sủi cảo nhé!” Tần Ly đứng lên, cũng hơi đói rồi.

“Nhân rau hẹ thịt bò, ba mươi cái đấy!” Tô Bạch cấp tốc cải biến lập trường, muốn đi sinh sự với người thì phải no bụng mới có sức.

“Sáng bảnh mắt, sao ăn lắm thế?” Tần Ly nhíu mày, ba mươi cái, heo à?

“Anh mà còn đủng đỉnh một lúc nữa thì đã là giữa trưa rồi đấy!” Tô Bạch chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, “Người xưa dạy, bữa sáng phải ăn no, bữa trưa phải ăn ngon.”

“Thế mà cả cơm tối anh cũng không ăn ít đi miếng nào.” Nghĩ đến thảm trạng trong bữa cơm mấy ngày nay, Tần Ly cấp tốc bồi một câu.

“Đang trong giai đoạn phát triển thân thể, cần bổ sung dinh dưỡng.” Tô Bạch nhìn về phía phòng bếp, muốn dùng hành động biểu thị với chủ quán, tôi đang bức thiết muốn bổ sung dinh dưỡng đến cỡ nào.

“Đang phát triển...” Tần Ly nhìn cái bản mặt không sao tính là trẻ trung nọ, vô lực gật đầu, “Vâng, ngài vẫn còn xuân gớm.”

Đổi nồi lớn, luộc năm mươi cái sủi cảo. Mọi người đều ăn no cả rồi, còn chừa lại mỗi mình đói bụng, hai mươi cái, không nhiều lắm đâu nhỉ, mình cũng chưa già mà...

Tần Ly một tay vớt bánh một tay sờ sờ nếp nhăn rấ mờ bên thái dương, không coi là già đâu, nhỉ...

Tô đại luật sư ăn rất sung sướng. Anh luôn thích ăn sủi cảo, nhất là loại nhân rau hẹ thịt bò này, một miếng một cái, ăn quên mình luôn.

Người này, không sợ nóng à? Nhìn tư thế ăn “oai hùng” của tên kia, Tần Ly sợ luôn rồi. Tô Bạch cũng chẳng để tâm đến chủ quán đang tròn mắt nhìn mình, tay cứ tự nhiên đổ tương ớt lên dưa chua, chan cho đỏ rực, một miếng sủi cảo một gắp dưa chua, ăn đến khí thế ngất trời, mồ hôi như tắm.

Môi hồng răng trắng.

Nhìn đôi môi bị cay đến hồng hồng của Tô Bạch, Tần Ly nghĩ đến cụm từ ấy.

“Đường Trường Sa có một nhà hàng bán sủi cảo, ăn bao giờ chưa?” Tần Ly bình thản hỏi. Nhà hàng bán sủi cảo kia cách đây không xa, chừng mười phút đi xe thôi, xem trình độ yêu thích của thằng nhóc này với sủi cảo, hẳn là từng tới đó.

“Ừm, ngon hạng nhất.” Tô Bạch lúng búng một miệng đầy thức ăn.

“Mùi vị so với bánh nhà tôi thế nào?” Tần Ly gắp một cái sủi cảo thổi cho bớt nóng, chậm rãi ăn.

“Không khác bao nhiêu.” Tô Bạch luôn luôn thành thật với đồ ăn.

“Vậy thì tốt rồi.” Tần Ly bưng lọ dấm, đổ một ít vào bát mình, “Sủi cảo ở đó bán hai mươi chín đồng nửa cân, ở đây tôi tính giá hữu nghị cho anh, bốn mươi đồng một cân. Bánh tôi làm khá to, nửa cân chỉ có mười bốn cái, anh ăn ba mươi cái, tính tròn một cân đi, còn dư hai cái coi như ăn thử.”

Một cái sủi cảo mắc trong họng Tô Bạch khiến anh suýt nghẹn thở. Nhìn quyển sổ nhỏ được đẩy đến trước mặt mình, Tô đại luật sư thật vất vả mới điều hòa được hơi thở mà ký tên.

Một bữa sáng bốn mươi đồng, thật mẹ nó quá đắt...

Nếu quy ra bánh bao, bốn mươi đồng, được một đống bánh bao to tướng đó...

Tần Ly thu sổ lại, tủm tỉm cười, ăn tiếp. Năm mươi cái sủi cảo, bỏ vốn làm hai mươi đồng, trừ chỗ mình ăn, vẫn còn lãi kha khá. Vụ làm ăn này được đây!

“Cơm trưa nhớ đưa đến nơi, mười hai giờ, không được sớm, không được muộn!” Tô Bạch bỏ lại tờ giấy ghi thực đơn hôm nay và địa chỉ của mình rồi bỏ đi.

Buổi trưa, theo thường lệ chỉ có ba người. Cười cười nhìn một lớn một nhỏ ngoài cửa hàng chơi trò tung hứng người, Tần Ly lắc đầu đi vào nhà bếp. Qủa tim của Trình Lâm không được khỏe, trước đây chưa từng cùng Tiểu Mãn chơi trò này. Lý Tranh cao to, hồi ở nhà còn từng làm việc nặng, lực tay khá lớn, có thể dễ dàng tung Tiểu Mãn lên cao rồi đón được, không ngờ cậu bé phụ bếp này vẫn chưa hết tính trẻ con.

Cá cay, gà xào ớt khô, thịt lợn Tứ Xuyên, canh chua cay, đây là thực đơn bữa trưa của Tô Bạch, quả nhiên là động vật ăn thịt, Tần Ly lần thứ hai tặc lưỡi.

Giờ cơm trưa, vì trời quá nóng nên đa số nhân viên công sở đều gọi cơm mang tới công ty, vào phòng họp ăn với nhau.

Mười hai giờ, chuông cửa kêu vang, Lý Tranh xách giỏ xuất hiện trước cửa.

“Xin chào, đây là cơm trưa của ngài Tô.” Lý Tranh gật đầu với Tô Bạch.

“Ừm.” Tô Bạch nhìn đồng hồ trên tay, không sai lệch một giây, hơn nữa không phải ông chủ quán đến, không tiện kiếm chuyện, đành thả người vào.

Lý Tranh theo ý khách mang giỏ vào phòng tiếp khách bày cơm canh ra.

“Quý khách, đây là cá cay, gà xào ớt khô, thịt lợn Tứ Xuyên, canh chua cay ngài gọi. Ông chủ bảo chỉ ăn mỗi thịt không tốt cho cơ thể nên tặng kèm một đĩa rau muống xào. Ngài xem nếu không có vấn đề gì thì ký tên giúp ạ!” Lý Tranh vừa nói vừa móc sổ đưa ra.

Tô Bạch nhìn bốn món ăn một tô canh đã gia tăng lượng trên bàn, lại nhìn hộp cơm đầy ú ụ, dùng đầu gối cũng tưởng tượng ra vẻ mặt ghê gớm của ông chủ quán bụng dạ hẹp hòi khi sắp hộp đồ ăn này. Thế nhưng cậu bé trước mắt cười quá nhã nhặn khiến cho một bụng tức của anh không có chỗ phát, đành phải cho người ta biến đi.

“Cảm ơn quý khách.” Lý Tranh thu sổ lại, sau đó lấy từ trong giỏ ra một bình giữ nhiệt, “Thời tiết nắng nóng, ông chủ chúng tôi có nấu nước đậu xanh, đã ướp lạnh, tặng miễn phí cho khách, bình thì để lần sau sẽ lấy lại ạ.”

Những người ăn trưa quanh đó đã sớm ngừng đũa nhìn bên này, đã biết từ trước là đại luật sư Tô nhà họ bụng to, nhưng mà lượng lớn thế kia thì thật là... vừa tặng món ăn thêm vừa tặng nước, lại còn cho ký sổ, ông chủ tốt bụng quá!

“Ấy ấy, em trai à, chờ chút, cậu là nhân viên quán nào thế? Có thực đơn không, cho chị một cái?” Một cô gái đeo kính viền đen gọi Lý Tranh, đôi mắt sau kính lại liếc bình nước đậu xanh trong tay Tô Bạch.

“Chào chị, em là Lý Tranh, ở quán Trình ký gần đây ạ.” Lý Tranh xách giỏ trên tay, mỉm cười nói, “Chỗ em hiện nay mới phục vụ bữa sáng thôi, cơm trưa thì tới thứ Tư tuần tới mới bắt đầu phục vụ. Hay là thế này, lần sau em tới sẽ đem thực đơn đưa chị, nếu chị thích món gì có thể nói cho em, lúc về em sẽ hỏi ông chủ xem có không, nếu không có thì ông chủ có thể cân nhắc thêm vào.”

Tô Bạch phiền muộn nhìn đồng sự đang bao quanh cậu bé đưa cơm, nhìn nhìn lại bình nước đậu xanh đã bị nữ đồng nghiệp chia nhau sạch cùng với đĩa cá cay bị nam đồng sự cướp đi quá nửa, đột nhiên nghĩ ở đây quản lý lỏng lẻo quá rồi, cấp dưới “phong cách” vượt trội không hẳn là chuyện tốt nhỉ?

Về quán, Lý Tranh nói lại chuyện này làm Tần Ly nảy ra chủ ý mới. Xua Lý Tranh đi ăn cơm, Tần Ly ngồi làm xong thực đơn.

“Lý Tranh, em cầm cái này, đưa cho người ta đánh máy, in một tờ to dán ở cửa hàng, tờ nhỏ thì in thành kiểu tờ rơi hai mặt nhiều màu sắc, làm nhiều một chút, mấy ngày này tích cực tuyên truyền một ít.” Tần Ly đưa thực đơn đã soạn xong cho Lý Tranh, lại mở cửa sổ ra, bây giờ vốn đã kha khá, có thể làm to một chút.

Tần Ly không thuê người đi rải tờ rơi mà đặt thành xấp trên quầy ăn sáng, hơn nữa cũng dán một áp-phích thật to trong cửa hàng, hiệu quả khá tốt, ngày đầu khai trương đã có kha khá khách.

Ba người thuê trước đây cũng giữ lại, hai cô bé một cậu nhóc. Hai cô bé ở ngoài sảnh đón khách, ghi thực đơn và tiếp điện thoại gọi cơm, cậu nhóc cùng Lý Tranh đi đưa cơm.

Trong bếp cũng tuyển hai người nữa, một là đầu bếp chuyên món cay Tứ Xuyên, một là phụ bếp, thêm Tần Ly coi như đủ. Chỉ khổ hai cậu bé đưa cơm, vừa mệt vừa nóng vừa khát, mỗi lần về cửa hàng là vọt tới bên tủ lạnh làm một cốc nước đậu xanh đã.

Một giờ chiều là thời điểm bắt đầu an nhàn hơn, hai cậu bé đưa cơm cũng đã có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi. Tần Ly tính sơ sơ thu nhập hôm nay, trừ tiền nguyên liệu và tiền công, lãi cũng kha khá.

Quán cơm chỉ phục vụ bữa sáng và cơm trưa, không bán cơm tối. Bữa tối ở đây không còn nhiều khách lắm, đa số đã tan tầm về nhà, mặt khác, Tần Ly ngại quá mệt. Tiền kiếm càng nhiều thì càng tốt nhưng Tần Ly vẫn lo lắng thân thể này, anh chưa quên chủ nhân thân thể này vì sao mà ngủm. Mình cũng đã bốn giờ sáng rời giường mười giờ tối đi ngủ, thời gian buổi chiều cứ nghỉ ngơi nhiều một chút đi!

Việc kinh doanh chậm rãi mở rộng, Tần Ly lại tuyển thêm mấy người đưa cơm, toàn là sinh viên ở trường Lý Tranh, mùa hè lưu lại trường học làm thêm, đều tầm hai mươi tuổi, đang độ tuổi phấn chấn hào sảng. Mấy cậu nhóc làm việc cường độ cao thời gian lại ngắn, Tần Ly cũng không trả lương cố định mà dựa theo sản phẩm, một suất cơm một đồng. Ngày trước làm thực đơn Tần Ly đã nâng giá lên một đồng chính là vì dự định cho chuyện này. Hiệu quả khá tốt, mấy cậu nhóc hăng hái tích cực lắm, dọc đường đưa cơm đều là chạy.

Kinh doanh của tiệm cơm tốt ngoài dự kiến của Tần Ly. Tần Ly biết, nguyên nhân trực tiếp là mấy cậu đưa cơm. Khách đặt cơm ở Trình ký đều biết, tiệm này có đội ngũ đưa cơm phục vụ tận tình nhất. Không nói đến tốc độ nhanh nhất, chỉ riêng ngoại hình thanh xuân khỏe khắn, hiểu ý lại nói năng có duyên, ai mà không thích! Lại thêm ông chủ hay tặng kèm đồ uống, nước đậu xanh này, nước ô mai này, mát lạnh tay, dùng bình giữ nhiệt ủ, mỗi người một bát nhỏ, phòng làm việc có người không gọi cơm cũng được tặng luôn.

Nhìn thời gian, đã tới giờ đưa cơm cho chủ nợ. Cơm trưa của Tô Bạch chủ yếu do Lý Tranh đưa đi, nhưng hôm nay nhiều khách quá, Tần Ly đành cởi tạp dề tự mình ra trận.

Theo thường lệ, Tô Bạch gọi ba món mặn một món canh, Tần Ly cũng theo thường lệ cho thêm một món rau. Dù sao rau dưa mùa hè cũng rẻ bèo, món Tần Ly cho thêm lại là món rẻ đến không thể rẻ hơn, tỉ như rau muống một đồng một đĩa to, hay như dưa chuột non một đồng mấy quả thái đầy một bát bự...

“Ba ba, ba ba đi đâu vậy?” Trình Tiểu Mãn thấy ba ba định ra ngoài bèn nhanh nhẹn lủi tới, túm chặt tay cha mình, từ hồi ba ba bận lên, Tiểu Mãn bị nhốt trong nhà, thật lâu thật lâu chưa có được ra ngoài chơi.

“Ba ba đi đưa cơm, Tiểu Mãn nghe lời, chờ ba ba về sẽ mua kem ly cho con được không?” Tần Ly ngồi xổm xuống ôm con trai vào lòng, ngực cảm thấy nhức nhối khó chịu quá.

“Ba ba, cho Tiểu Mãn đi cùng có được không? Tiểu Mãn sẽ rất ngoan rất nghe lời, không chạy lung tung đâu.” Trình Tiểu Mãn ôm chặt cổ cha mình, nói gì cũng muốn đi theo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nhìn đôi mắt sũng nước của con trai, Tần Ly không thốt ra được lời cự tuyệt. Trời khá âm u, nắng không quá chói chang, Tần Ly cân nhắc một chút liền mang con ra ngoài.

Một tay xách giỏ, một tay dắt con, nhìn thang máy, lại nhìn hai bảo vệ cứ liếc qua chỗ cha con anh liên tục, Tần Ly thở dài bước về phía cầu thang bộ. Tầng hai mươi sáu cơ. Ông chủ Tần thương con, không muốn con chịu mệt nên đành bế con lên.

“Ba ba, sao mình không đi thang máy?” Trình Tiểu Mãn ôm lấy cổ cha mình, vươn tay mũm mĩm lau mồ hôi cho anh.

“Bởi vì ba muốn rèn luyện thân thể!” Thơm lên má con yêu, Tần Ly cười cười bất đắc dĩ. Bởi vì ba ba, không được phép sử dụng thang máy con à!

“A, Tiểu Mãn cũng muốn rèn luyện thân thể!” Trình Tiểu Mãn nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, sau đó giãy giụa muốn xuống.

“Ngoan,“ Tần Ly suýt tuột tay không ôm được con, vội vã xốc lên, “Con còn nhỏ, chờ lớn lên rèn luyện cũng được. Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đưa cơm lên cho chú Đại Bạch, nếu không chú Đại Bạch sẽ bị đói bụng đó.”

“Dạ, vậy ba ba nhanh lên nhé, nếu không chú Đại Bạch bị đói bụng sẽ khóc nhè.” Trình Tiểu Mãn gật đầu.

Bò được tới tầng hai mươi sáu, buông Tiểu Mãn, Tần Ly nhũn cả tay chân. Già thật rồi! Nhìn bọn Lý Tranh xem, cả ngày chạy tới chạy lui đưa cơm mà vẫn không thấy than mệt, không phục không được!

“Úi chà, hôm nay ông chủ tự mình đưa cơm nha.” Một thanh niên ngậm điếu thuốc tựa lên cửa kính thủy tinh nói, ánh mắt lại lia tới chỗ

Tiểu Mãn quét tới quét lui.

Tần Ly thực 囧. Anh nhớ kĩ người này.

Thời gian lui lại, lui lui đến buổi sáng đầu tiên bán bánh cuộn.

“Còn véo con tôi, tôi cho ớt gấp đôi đấy!” Thấy con trai bị véo má đỏ bừng, Tần Ly nổi giận, tàn bạo vung xẻng uy hiếp khách xếp hàng.

“Ha ha, ông chủ quán, ai bảo con anh đáng yêu thế làm gì.” Một thanh niên ăn mặc khá thoải mái, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, vươn hai tay song song véo mặt Tiểu Mãn.

Tần Ly hừ lạnh một tiếng, bánh cuốn trong tay thêm vài thìa thịt băm, cuộn lại thả vào túi. Thanh niên thu bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên mặt Tiểu Mãn lại, nghênh ngang bước đi như thể vừa chiếm lời nhà người ta, lại không nhìn thấy hàng loạt ánh mắt thương hại phía sau.

Thanh niên đang vội vã lên tòa, thời gian ăn điểm tâm chỉ có năm phút, nội dung chỉ có một cái bánh cuộn. Bánh cuộn thêm vào mấy thìa thịt băm. Thịt băm, cay lắm. Thanh niên, chưa bao giờ ăn cay...

Thanh niên ăn ngấu nghiến như hổ đói. Thịt băm không trải ra, không ngoài ý muốn một miếng vào miệng, ngay lập tức, trong miệng như bị lửa thiêu, đang định phun ra, tài xế bên cạnh lại đạp phanh thật mạnh một cái, sau đó, nuốt xuống rồi.

Đây là lần lên tòa chật vật nhất của Mục Triết Viễn. Không nói đến chuyện đứng biện hộ mà rót hết hai bình nước, cũng chưa nói tới cái miệng bị cay đã sưng lên như hai cái lạp xưởng, chỉ riêng nói cái dạ dày lúc ấy cuộn lên như điên cùng với cảm giác bức thiết muốn trao đổi chất, quá giày vò! Biện hộ thì thắng rồi, thế nhưng Mục Triết Viễn mất mặt vô cùng. Biện hộ xong chạy WC vô số lần, đồng nghiệp nam thì bảo anh ta bị trĩ, đồng nghiệp nữ lấy Vương Diệu Diệu đứng đầu cho rằng anh ta...

“Xin chào, đây là cơm trưa của anh Tô.” Tần Ly cũng không tiếp lời, chỉ mỉm cười đáp lại. Hiển nhiên là anh chàng ngậm thuốc lá này không phải loại tử tế gì, lần trước cho anh ta một vố, phỏng chừng người này còn mang thù đi! Tần Ly không biết ngày ấy mấy thìa thịt băm tạo thành hiệu quả oanh động thế nào, nhưng mà vật họp theo loài, cùng một ổ với tên luật sư lòng dạ hiểm độc kia thì lấy đâu ra thứ tốt!

“Đưa vào phòng làm việc của tôi.” Tô Bạch mở cửa phòng làm việc, bước tới dắt tay Tiểu Mãn đi vào, đồng thời liếc cảnh cáo Mục Triết Viễn một cái.

“Đừng động anh ta, anh ta là thẳng[3].” Đi sát qua Mục Triết Viễn, Tô Bạch khẽ nói.

[3. Thẳng (straight): dị tính luyến, thích người khác giới. Cong (homosexual): đồng tính luyến - thích người cùng giới.]

Mắt tôi kém thế sao? Mục Triết Viễn 囧.

“Chú Đại Bạch.” Trình Tiểu Mãn nhìn chằm chằm bàn tay to của Tô Bạch đang nắm lấy mình, phân vân ghê gớm. Ba ba nói, không cho chọt, không cho thơm, không cho sờ, ngoài ba ba và chú Lý Tranh ra, ai mà chạm vào mình thì trước tiên cứ cào cho một phát rồi nói sau, hiện tại dùng móng vuốt, lớn lên dùng nắm đấm. Như vậy hiện tại liệu có cần cào vào cho một phát không? Nhưng mà, chú Đại Bạch cũng phải cào sao?

Nghe được thanh âm, Tần Ly quay đầu liền thấy cái tay mất nết của Tô Bạch đang túm tay con mình, lập tức dao trong mắt phi tới.

“Tôi rửa tay rồi.” Tô Bạch cả kinh, vội vã giơ tay thanh minh cho mình.

Vừa nói chuyện, Tần Ly vừa bày cơm ra, Tô Bạch cũng nhấc đũa bắt đầu chiến đấu. Ngồi trên sofa, Tần Ly lật qua lật lại giấy tờ Tô Bạch vừa đưa, tỉ mỉ tự hỏi nên giết chính mình hay giết tay luật sư này! Nhẹ nhàng cào vài cái, thế mà thành tám ngàn đô la, tương đương bảy vạn nhân dân tệ.

“Đang nghĩ gì thế?” Tô Bạch kết liễu một miếng sườn nhỏ, nhìn ông chủ quán ngồi đối diện đang đổi sắc mặt, tâm tình phấn chấn.

“Nghĩ xem nên làm thế nào để tiêu diệt chủ nghĩa tư bản.” Tần Ly trả lời.

“Tôi cho là, lấy trình độ hiện nay của lực lượng sản xuất mà nói, muốn thay đổi quan hệ sản xuất sẽ gặp khó khăn nhất định.” Tô Bạch nghiêm trang nói.

“Cho nên, tôi nghĩ, với sức của tôi, có vẻ như tiêu diệt anh sẽ đến đích nhanh hơn thì phải?” Tần Ly siết chặt tay, các khớp ngón kêu răng rắc.

Tô Bạch kinh hãi, liếc nhìn đối phương giây lát, ối chà, sát khí đằng đằng, bèn cẩn thận tự hỏi một chốc rồi mới dè dặt, “Hiện tại, với vai trò một luật sư, tôi có trách nhiệm tư vấn cho anh, giết người là phạm pháp.”

“Ừm, biết, hay anh cho gợi ý khác xem?” Tần Ly gật đầu, ra vẻ sâu sắc, “Luật sư các anh chẳng phải là người am hiểu nhất chuyện lách luật hay sao?”

“Anh sai rồi, luật sư là những người giữ gìn công bằng của pháp luật, là một nghề cao thượng.” Tô Bạch nghiêm mặt nói.

“Thế cơ à, tôi còn tưởng quan tòa mới là người giữ gìn công lý chứ.” Tần Ly bĩu môi, “Trừng mắt cái gì, chẳng phải tôi thất học sao! Mà con mắt của anh ấy, có trừng nữa cũng chẳng to bằng mắt Tiểu Mãn nhà tôi đâu.”

Trình Tiểu Mãn nghe được cha mình khen mắt mình to, vui vẻ lắm, chớp chớp thật lực, ngẩng đầu lên nhìn chú Đại Bạch còn khoe răng trắng. Mắt chú Đại Bạch, thật nhỏ thật nhỏ quá đi...

Tô Bạch thở dốc kinh ngạc, tay siết mạnh, đũa gãy cái “rắc“.

Tần Ly lấy đôi đũa dự phòng duy nhất trong giỏ ra, lắc lắc, “Lấy không? Một đồng thôi.” Tô Bạch cố nhịn xuống mong muốn một quyền đánh bay người nọ, nhận đũa, ký tên mình lên sổ, càng nghĩ càng thấy ngày ấy đầu mình bị nước vào hay sao mà muốn người ta trả tiền bằng cơm.

Bảy vạn đồng! Cho dù lấy phương pháp chém ác liệt như hiện nay thì cũng phải nuôi cơm người ta đến hai năm, Tần Ly cảm thấy khoảng thời gian trước mắt đến là tăm tối.

“Tiểu Mãn, về nào!” Tần Ly ôm con ra ngoài, trong lòng hận đến muốn xả tên luật sư lòng dạ hiểm độc nọ thành tám miếng.

“Tạm biệt chú Đại Bạch.” Trình Tiểu Mãn vẫy vẫy tay mũm mĩm với Tô Bạch, giọng vừa giòn vừa vang. Sau đó, bên ngoài vang lên từng trận ho khan sặc sụa. Sau đó nữa, toàn bộ sở luật biết thủ lĩnh của họ có biệt danh “Đại Bạch“.

Nhớ tới cảnh cáo của Tô Bạch, Mục Triết Viễn nhìn theo hai cha con nọ đang ra khỏi cửa, phát ra một vòng khói tròn, môi khẽ nhếch lên.

Lúc Tần Ly đưa con về đến cửa hàng, bên trong chỉ còn vài khách ăn cơm, nhàn nhã hơn nhiều. Tần Ly ngồi xuống một bàn trống, nghĩ đến tờ giấy nợ bảy vạn kia, lại nghiến răng nghiến lợi tiếp.

Trình Tiểu Mãn cầm một cây kem, gặm gặm lại liếm liếm, rất là mỹ mãn ngồi trong lòng cha mình. Lý Tranh biết ông chủ đang có chuyện cần suy nghĩ nên không quấy rầy, chỉ lấy khăn giấy lau mặt lau tay cho Tiểu Mãn.

Buổi chiều Lý Tranh không đi dạy thêm, ở lại chơi với Tiểu Mãn, Tần Ly một mình lang thang tới chợ. Trong cửa hàng có người chuyên đi mua nguyên liệu nấu ăn, ông chủ Tần này chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi tản bộ tới đây.

Lượn vài vòng, đang muốn vẫy taxi về bỗng nhiên một chiếc BMW trờ tới, cửa kính hạ xuống, lộ ra bản mặt vô cùng gợi... đòn, “Ông chủ quán, muốn đi nhờ không?”

Tần Ly rất muốn một cước vào cái bản mặt nhìn thế nào cũng không vừa mắt kia, đương nhiên chỉ là trong ước muốn mà thôi. Đi, không đi cũng phí.

Tô Bạch hối hận.

Chỉ thấy người nọ đứng bên đường bắt xe, lại không nhìn ra hai cái túi bự chảng đặt cách đó một đoạn, mà lúc này, hai cái túi bự chẳng biết có sạch sẽ hay không ấy đang nằm chình ình ở ghế sau.

Tần Ly ngồi ở ghế phụ, thoải mái thở ra một hơi, quay đầu tủm tỉm nhìn bác tài họ Tô, “Cảm ơn nhé.”

Tô Bạch ra sức nhìn chằm chằm hai cái túi kia, nỗ lực đoán nội dung dựa vào hình dạng căng phồng của nó, lại nhìn nhìn ông chủ quán vô lương đang lim dim chớp mắt, oán hận đạp chân ga.

“Củ cải.” Tần Ly không mở mắt, bình thản nhả một câu.

“Cái gì?” Hiển nhiên Tô Bạch chưa bắt kịp nội dung.

“Tôi nói đó là củ cải, củ cải trắng.” Tâm trạng Tần Ly lúc này rất tốt.

Tay Tô Bạch run lên, xe đánh vòng một chút.

Củ cải... Em xe BMW số lượng có hạn yêu dấu của tôi, bị trưng dụng chở củ cải...

Về đến cửa hàng, Tần Ly xách một túi củ cải vào trước. Tô Bạch nhìn cái túi còn lại, nhịn xuống dòng lệ chua xót thò tay xách ra. Nặng, nặng quá! Không ổn rồi, Tô Bạch không dùng đủ khí lực, cả túi củ cải té nhào xuống đất, mấy âm thanh giòn giã vang lên, chắc là có vài củ bên dưới bị gãy.

Tần Ly lộn trở lại, nhấc cả bao củ cải tầm bốn mươi cân lên vai, nửa cười nửa không liếc Tô Bạch một cái, bước vào cửa hàng. Đại luật sư đi sau lưng người ta nhe nanh múa vuốt một lúc, gật gù, tôi là người lao động trí óc, không khỏe bằng kẻ thất học tứ chi phát triển nhà anh...

Lý Tranh nghe thấy tiếng động, dắt Tiểu Mãn xuống nhà. Hai đứa không biết chơi trò gì mà người đầy mồ hôi. Thấy cục cưng mặt mũi đỏ bừng, Tần Ly không nhịn nổi, ném túi củ cải ôm lấy con yêu gặm mấy miếng khiến nhóc con nước mắt lưng tròng mới thôi.

“Ba ba, thịt Tiểu Mãn không ăn được thật mà!” Trình Tiểu Mãn ôm cái mặt bị cắn trốn ra phía sau Lý Tranh, chỉ lộ ra chỏm đầu nhỏ, “Ba ba, ăn thịt chú Lý Tranh, ấy không, ăn thịt chú Đại Bạch ấy, đừng ăn thịt Tiểu Mãn với chú Lý Tranh được không?”

Tần Ly nhìn con trai dở khóc dở cười.

Lý Tranh hạnh phúc, ôm Tiểu Mãn vào lòng xoa bóp một trận.

Tô Bạch hết chỗ nói rồi. Lớn vô lương tâm, nhỏ càng vô lương tâm!

Không chọc vào được thì chuồn thôi, Tô Bạch buông tha dự định chực cơm tối, hầm hừ bỏ đi. Nhóc con vô lương tâm, nếu mà là con mình thì mỗi ngày phải ăn ba bữa đòn vào mông ấy chứ! Nhớ tới robot biến hình mình mua cho thằng bé, Tô Bạch ngứa ngáy cả hàm răng.

Củ cải được rửa sạch, thái sợi, kê bàn ngoài cửa tiệm để phơi khô. Mấy hôm nay thời tiết khô ráo, phơi chừng vài ngày là được. Thịt ba chỉ xào củ cải khô, món Trình Lâm thích, cũng là món ưa chuộng của Tần Ly. Vậy mà món ăn gia đình bình thường này lại dẫn tới một người ngoài dự kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.