Giảng đường khoa cơ điện.
Giảng đường lớn nhưng chỉ có thưa thớt vài người. Các môn tự nhiên ở khoa ngữ văn cũng giống như giờ ngữ văn ở khoa tự nhiên vậy, sinh viên đều rất không thích, hầu hết đều chung quan điểm, trốn được là trốn liền, cuối kỳ nghĩ cách sau.
Giáo sư dạy môn này nghỉ sinh con, giáo sư mới đến dạy thay.
Chưa tới giờ lên lớp, có mấy nữ sinh chăm chỉ bắt đầu lấy điện thoại gọi điện nhắn tin.
“Trong lớp có một anh đẹp trai nha, trông anh đẹp trai ngủ rất bảnh! Đến nhanh lên nhanh lên, anh đẹp trai cầm giáo trình giống bọn mình, chắc là đến học lại đó!”
Để viết xong cuốn sách, Tần Ly đã thức suốt ba bốn đêm, hôm nay gần sáng mới ngủ, vừa chợp mắt lại bị lão Mã gọi điện lôi dậy. Con anh ta ốm phải đi viện, gọi anh dạy thay.
Khi Tần Ly đến giảng đường, bên trong không có một bóng người, nhìn đồng hồ thấy còn nhiều thời gian, anh bèn ngồi xuống hàng ghế đầu, kê sách ngủ.
Chuông reo. Tần Ly giật mình, tỉnh giấc, trở mình ngủ tiếp.
Mấy hàng ghế đầu đã bị nữ sinh tranh ngồi đầy, nam sinh đều bị chen xuống phía dưới, đang tức giận bàn tán, thầy hôm nay quên lên lớp! Lớp học thoáng cái ồn ào hẳn lên.
Tần Ly bị đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhớ ra.
Anh sửa soạn lại một chút, đứng lên, phía sau một rừng vượn hú kích động.
Đi lên bục giảng, lật sách. Bên dưới hít một hơi lạnh.
Giáo sư Tần nhìn lướt qua lớp học, khóe miệng khẽ nhếch, “Trang 59 giáo trình.”
Chẳng cần nhìn sách, mở miệng bắt đầu hủy người không mệt mỏi.
Dưới bục giảng, nam sinh bắt đầu phấn chấn. Người này là giảng viên? Có kiểu dạy như thế này sao? Quá, quá phong cách! Một buổi học chín mươi phút, trừ hai mươi phút ngủ quên, thời gian còn lại giáo sư Tần nói hăng say, sinh viên nghe cũng hăng say.
Chuông tan học reo vang. Ném phấn trong tay, gập sách, đi thẳng.
“Chỉ điểm giang sơn, khích dương văn tự, phẩn thổ đương niên vạn hộ hầu.”[1] Đây là cảm nhận chung của nam sinh.
[1. Đây là ba câu thơ được trích từ bài thơ Thẩm Viên Xuân - Trường Sa của Mao Trạch Đông. “Việc nước phê bình, văn chương chiến đấu, coi có ra chi vạn hộ hầu.” - Dịch thơ Hoàng Trung Thông và Nam Trần.]
“Oa, quá đẹp trai! Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mặc áo cổ đứng truyền thống đẹp nhưng vậy!” Còn đây là cảm giác của toàn bộ nữ sinh nghe giảng.
Tuần thứ hai, giờ ngữ văn. Giảng đường chật ních, ngoại trừ toàn bộ sinh viên trong lớp trình diện còn có bạn học của họ, bạn học của bạn học nữa.
Lão Mã đi vào phòng, giật thót. Nhiều người thế! Tốt lắm, lớp này rất ngoan, lúc cho điểm sẽ nhẹ tay chút. Lão Mã âm thầm gật đầu.
Lớp học lại một loạt thở dài. Tuy giáo sư Mã cũng rất dễ nhìn nhưng sinh viên trong lớp, cả nam lẫn nữ đều cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
~*
~ Giờ chuyên ngành khoa ngữ văn.
Dạy xong, ra về. Sờ sờ nách, hình như dày hơn. Bạn phải biết rằng, giáo sư Tần giảng bài từ xưa tới nay đều không dùng sách, cầm giáo trình theo chỉ để làm theo yêu cầu của trường. Vẩy vẩy sách, rơi ra mấy phong thư thơm ngào ngạt, giáo sư hắt hơi một cái, đi mất.
Phía sau, mấy trái tim thiếu nữ cũng rơi đầy đất.
“Giáo sư Tần, tan học cùng ăn cơm nhé?” Nữ đồng nghiệp mới tới mời.
“A? Được.” Bạn Tần vui vẻ đồng ý.
Nữ đồng nghiệp rực rỡ hẳn lên, trang điểm nhã nhặn, xinh đẹp lại phong cách.
Tần Ly cau mày cắt thịt bò bít tết. Thịt bò quán này không ra sao cả, dai quá. Hơn nữa cô này xức nước hoa đậm quá, làm mình cứ muốn hắt hơi mà không được, lần sau không thể ăn cơm với cô ta nữa. À phải rồi, cô này tên gì nhỉ?
Nữ đồng nghiệp tức phát khóc trong lòng. Khó khăn lắm mới đặt được lô ghế tình nhân, tuy không dám bày nến thay đèn, nhưng chẳng lẽ miếng thịt bò kia thực sự ngon như vậy sao? Thực sự hấp dẫn hơn tôi sao?
Lúc tính tiền, hóa đơn liền được đưa cho Tần Ly. Tần Ly nhìn đối phương, thấy cô ta ngơ ngác, cho là quên mang ví, bèn thanh toán cả hai phần.
“Tổng cộng một trăm hai mươi tám đồng, mỗi người sáu mươi tư đồng, ngày mai trả tôi cũng được.” Tần Ly nói xong, vẫy một chiếc taxi, đi luôn.
Lần này nữ đồng nghiệp nghiến răng nghiến lợi. Này thì sáu mươi tư đồng, này thì thịt bò, cút xuống địa ngục đi! Nếu tôi còn nói chuyện với anh thì tôi là con anh!
Hôm sau đi làm, Tần Ly buồn bực. Cái người hôm qua nợ tiền mình đâu rồi, sao còn chưa tới trả? À phải, cô ta tên gì nhỉ? Còn nữa, bộ dáng thế nào? Giáo sư Tần nhìn ba nữ đồng nghiệp mới, ai nấy tóc dài quần dài đeo kính, chẳng phân biệt được ai với ai, rốt cuộc là người nào nợ tiền tôi không trả hả?
~*
~ Tần Ly cầm tấm thiệp mời đỏ thẫm lật qua lật lại, từ lúc nào mà dạ tiệc tân niên của khoa cũng dùng loại thiệp như vậy, hại anh tưởng có ai kết hôn chứ.
Nhớ tới vẻ ngượng ngùng của ba nữ sinh đưa thiệp, giáo sư mềm lòng, phải đi rồi. Có ăn có uống, không đi cũng phí!
Trà quá đặc, điểm tâm quá ngọt, giáo sư Tần mất hứng.
Mấy cô bé đến châm trà đổi điểm tâm cứ đổi lần lượt từng đám, khiến toàn bộ nam sinh của khoa ghen tị! Cậu nói xem, trong khoa có một thầy trẻ tuổi, đẹp trai, có bằng cấp có tài hoa, lại còn phòng không, đàn một khúc mắt liếc một cái câu sạch trái tim nữ sinh rồi, bọn họ đến bao giờ mới đi hết con đường độc thân đây?
Giáo sư Tần không nhìn ra được, nhận lời đàn một khúc. Đàn xong, cảm thấy không ổn. Bên dưới, một nửa ánh mắt đờ đẫn, một nửa lòe lòe sáng.
“Cảm ơn thầy Tần, thầy vất vả rồi.” Lớp trưởng ban I nghiến răng nghiến lợi cảm ơn.
“Không có gì.” Tần Ly thỏa mãn gật đầu. Cậu bé này ngoan đấy, rất lễ phép.
“Thầy Tần, em đưa thầy về nhé?” Lớp trưởng ban II đề nghị.
“Không cần, nữ sinh lớp các cậu giúp tôi đi mua hạt dẻ, tôi còn chưa ăn mà.” Tần Ly lắc đầu.
Hai lớp trưởng khóc rống trong lòng. Lần này bọn họ mang theo hy vọng và cả đe dọa của toàn bộ nam sinh tới tìm cách đưa thầy về, nếu không làm được quay về sẽ bị lột quần chạy quanh sân đó!
Lớp trưởng ban III là nữ sinh, tham gia đội ngũ mua hạt dẻ. Một bọc hạt dẻ to được đặt trước mặt thầy Tần kính yêu, Tần Ly bắt đầu đuổi người. Anh không chịu nổi mùi son phấn.
Nhìn cái bọc chừng hai ba cân hạt dẻ, lại nhìn đôi tay mềm mại của mình, giáo sư Tần chỉ huy hai bạn lớp trưởng, “Hai cậu đi rửa tay rồi ra đây bóc vỏ giúp tôi.”
Hai cậu sinh viên nhận lệnh, vội vàng rửa tay tới hầu. Một trái một phải ngồi bên cạnh thầy, vừa bóc hạt dẻ vừa trời nam biển bắc luyên thuyên nói chuyện, thầy trò đều vui vẻ. Hai cậu tự nhủ, tuy không thành công tiễn thầy về nhưng cuối cùng cũng cách ly thầy với các bạn nữ, coi như hoàn thành nhiệm vụ đi, có thể không bị lột quần chạy quanh sân rồi!
Hôm sau, hai lớp trưởng bị toàn thể nữ sinh cô lập, khinh bỉ, cừu hận.
~*
~ Nghe nói thầy Tần đang hẹn hò với một mỹ nữ dáng người bốc lửa! Một nhóm sinh viên không kiềm chế được tò mò, quyết định theo dõi.
Lén lén lút lút đi theo.
Thấy hai người càng lúc càng đi vào chỗ vắng, lát sau lại quẹo vào ngõ cụt. Cẩn thận tới gần, lặng lẽ mò nửa đầu rình coi. Sau đó, tập thể sợ hãi!
Bên trong, có người đang đánh nhau.
Trong hẻm có đèn đường, nhưng hiển nhiên bóng đèn quá tối, ánh sáng mờ mờ không thể tối hơn, cuối ngõ càng không thấy rõ mặt người.
Nếu không nhìn lầm, vừa đi vào là thầy Tần với một cô gái. Nếu không nhìn lầm, lúc ấy có ba người đang đánh nhau, hai đánh một.
Cả đám sinh viên囧.
Thấy có người đi ra, vội vàng rụt vào trong xó giấu thân, không thấy được mặt đối phương, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện.
“Lần sau còn gặp loại chuyện này, đừng có tìm em nữa, bẩn chết.” Đây là giọng thầy Tần.
“Rồi rồi, lần sau tìm lão Mã. Haiz, dáng đẹp nên phiền não cũng nhiều!” Đây là giọng cô gái lạ kia.
“Chị đẹp chỗ nào?” Giọng thầy Tần.
“Sao mày không đi chết đi?” Giọng cô gái.
“Không đi, cho chị tức chết.” Giọng thầy Tần.
“Người này khẳng định không phải giáo sư Tần của chúng ta. Kỳ thực, tối nay chúng ta mộng du phải không?” Một sinh viên bảo, tập thể gật đầu.
~*~ Nguồn :
Lễ tình nhân.
Vào phòng làm việc, thấy trên bàn chất đống toàn chocolate. Nhớ tới mẹ mình thích ăn, giáo sư Tần vui rạo rực lôi cái túi đã chuẩn bị sẵn nhét hết vào.
Lên lớp. Trên bàn giáo viên cũng một đống chocolate bự. Dưới bục giảng, các nữ sinh cùng với vài nam sinh căng thẳng. Giáo sư Tần thò tay vào cặp, lôi ra một cái túi, nhồi toàn bộ chocolate vào.
Sinh viên bây giờ thật thích chạy theo mốt, ngày lễ gì là tặng quà nấy. Mấy thứ như chocolate thật là đáng yêu! Tần Ly đi dạy một ngày, thu hoạch vài túi chocolate bự, rất là vừa lòng vác về nhà.
Trên đường, ghé vào một shop hoa mua một bó hồng nhung thật to, chín mươi chín đóa, khiến cho mấy cô bé bán hàng choáng váng.
Theo nguồn tin cậy, giáo sư Tần có bạn gái rồi, có người tận mắt thấy thầy ấy mua hoa, hồng nhung nhé, chín mươi chín đóa! Trong trường sôi lên sùng sục.
Giáo sư Tần gắng sức bê túi chocolate, một tay còn ôm bó hoa to, vừa hắt xì vừa gọi xe. Thật là, mẹ thích cái khác có phải hay hơn không, đi thích hoa hoa cỏ cỏ gì đó, dị ứng phấn hoa khó chịu lắm!
Mẹ bảo: “Con trai, nhận chocolate của con gái thì phải tặng hoa hồng đáp trả.”
Có qua có lại. Tần Ly thấm nhuần tư tưởng, gật đầu đồng ý.
Sau bữa tối, tìm lão Mã hỏi xin danh sách sinh viên trong khoa, đếm nữ sinh, tròn mắt, hơn một ngàn người! Ngành Trung văn lúc nào cũng đông sinh viên như vậy? Hoa hồng ngày lễ tình nhân đắt lắm! Tần Ly cắn môi, lôi thẻ, chạy mấy cửa hàng hoa mới mua đủ. Vận chuyển tới trường, chia cho mỗi nữ sinh trong khoa một bông.
Bạn Tần nghĩ lần này mình thiệt to rồi. Chỗ chocolate này không thể đến một ngàn đồng. Đắt chết được, xem ra quà miễn phí đúng là không thể tiêu thụ dễ dàng.
Mẹ Tần lo lắng không ngớt, đứa nhỏ này, đến bao giờ mới hiểu được đây!