Sáng sớm, bốn giờ thức dậy, ra khỏi nhà chạy bộ, năm giờ tới quán cơm, mở cửa, lên lầu tắm rửa thay đồ, xuống lầu làm việc, mở cửa quán bán hàng, một ngày của Tần Ly bắt đầu rồi.
Sáng sớm, bảy rưỡi rời giường, chủ quán phòng bên đã đi mất, chẳng biết từ bao giờ. Tô Bạch dụi dụi mắt, ra khỏi nhà bị gió tạt mới tỉnh ngủ, lúc tới quán cơm nhỏ thì chủ quán đã thu quầy bán điểm tâm rồi.
“Còn gì ăn không?” Tô Bạch hỏi.
“…” Tần Ly nhìn túi giấy trên tay, ý bảo, đây là cái cuối cùng.
“…” Ngửi được mùi bánh bao thơm phức, Tô Bạch càng thấy đói hơn.
“Hay là anh đến quán khác xem sao?” Tần Ly nhìn Tô Bạch rồi lại nhìn bánh bao trong tay. Bột mì dùng hết rồi, mười giờ mới có người tới giao hàng, tủ lạnh cũng không có dự trữ. Mấu chốt là, mình cũng rất đói.
“…” Tô Bạch trừng mắt nhìn cái bánh trong tay chủ quán, rất bất mãn. Chẳng phải còn một cái đấy thôi?
Tần Ly lùi lại, cạp một miếng thật to trên cái bánh bao, lấy hành động nhắn giùm lời nói, hết hàng.
Tô Bạch nhìn bánh bao cắn thành hình trăng khuyết, cảm thán, người này thật là ghê gớm, cái miệng cũng thật là to…
Đón ánh mắt khinh bỉ của Tô Bạch, Tần Ly hai ba miếng diệt một con bánh bao, sau đó vỗ vỗ tay, quay vào bếp. Tô Bạch nắm chặt túi tài liệu, cẩn thận suy tính khả năng gây thương tổn khi lấy túi đập, xác suất thành công khi chạy trốn và trình độ hủy diệt khi bị trả đũa.
“A, tôi nhớ ra rồi, có bánh màn thầu bơ đấy, anh có ăn không? Hôm qua tôi làm cho Tiểu Mãn, nếu anh muốn ăn thì để tôi rán cho mấy cái.” Tần Ly quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy vị luật sư nào đó đang nghiến răng nghiến lợi, mắt tỏa hung quang.
“Có!” Tô Bạch cấp tốc sửa lại thành mặt cười, nhanh đến độ Tần Ly nghi ngờ mình vừa hoa mắt.
Anh lấy một túi bánh màn thầu nhỏ trong tủ lạnh ra, cho vào lò vi sóng rã đông. Bánh rất nhỏ, người lớn có thể ăn một miếng một cái. Đánh mấy quả trứng, thêm ít muối, đun nóng chảo rồi rót dầu ăn, cắt lớp trên mặt bánh rồi rưới trứng lên, thả vào chảo. Rán xong bánh còn non nửa bát trứng, Tần Ly đem rán thành bánh trứng.
Một đĩa bánh màn thầu rán vàng ươm, một phần bánh trứng, một hộp sữa chua trẻ em, Tô Bạch ăn thỏa mãn vô cùng, lại vô cùng chua xót trong lòng. Ăn một bữa điểm tâm cũng khó đến thế…
Buổi chiều, Tần Ly đi đón con. Dọc đường đi, Tiểu Mãn líu ríu không ngừng, nào là cắm trại dã ngoại thú vị ra sao, đồ ăn tệ mức nào, nào là bạn nữ cùng bàn hay khóc nhè thế nào…
Cõng con cưng đủng đỉnh về nhà, lòng Tần Ly thỏa mãn cực kỳ. Hiện tại, có anh em, có con trai, không lo ăn uống, thật tốt!
“Ba ba, ba ba đàn của con trốn đâu mất rồi!” Về quán cơm, Tiểu Mãn chạy thẳng tới góc để đàn, không thấy bạn đàn thân yêu, tìm khắp các ngõ ngách vẫn không thấy bèn nôn nóng gọi cha.
“Ngốc, con quên ba ba nói mình chuyển nhà rồi à? Đàn cũng chuyển rồi, tối về con sẽ thấy.” Tần Ly lau mồ hôi cho con, dở khóc dở cười.
“Tiểu Mãn ứ phải ngốc đâu, hôm nay thầy giáo còn khen Tiểu Mãn thông minh đấy!” Trình Tiểu Mãn mất hứng, cái miệng vểnh thật cao.
Tần Ly hết chỗ nói rồi. Có vẻ, vừa rồi làm tổn thương lòng tự trọng của con trai bảo bối thì phải…
“Mai được nghỉ, ba ba đưa con đi chơi nhé?” Tần Ly nắn khuôn mặt nhỏ nhắm mềm mềm thịt của con trai, lái sang chuyện khác…
“Chỉ cần có ba ba ở đó, thế nào cũng được ạ.” Tiểu Mãn leo lên người cha, lắc lắc thân mình làm nũng. Ba ba kiếm tiền thật vất vả, ngày nào cũng phải dậy thật sớm, Tiểu Mãn không nỡ để ba ba mệt mỏi đâu!
Quốc khánh được nghỉ tới bảy ngày, Tiểu Mãn nghỉ, nhân viên các văn phòng phụ cận phần lớn nghỉ, quán cơm nhỏ đương nhiên cũng nghỉ. Ngày nghỉ dài, rảnh rỗi không có việc gì, Tần Ly tính đưa con tới thành phố S thắp cho cha mẹ nén hương, đương nhiên, cho cả mình nữa.
Tô Bạch tan tầm liền lái xe tới quán, trước có nói thuê nhà sẽ có xe cho đi nhờ nên lúc này tự động tới.
BMW số lượng có hạn, ngồi rất dễ chịu. Tiểu Mãn thoải mái tựa vào ghế phụ, nở nụ cười trông đến là nịnh nọt với chú Đại Bạch đang làm tài xế riêng, làm cho cha mình đố kỵ muốn chết!
Tới nhà mới, Tiểu Mãn tự giác thay dép, chạy tới chỗ cây đàn ở góc phòng khách, sau đó trong phòng vang lên bản nhạc “Hai con hổ”.
Tần Ly chỉ huy Tô Bạch bê lò nướng mới mua đặt vào bếp, bản thân thì ra ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn con cười tủm tỉm. Con mình, thật là có khiếu âm nhạc!
“Chủ quán à, tối nay chúng ta ăn gì?” Tô Bạch đặt lò nướng xong, đi ra ngoài lượn vài vòng trong phòng khách vẫn không hút được sự chú ý của khách trọ mới tới, không nhịn được đành lên tiếng.
Tần Ly dời tầm mắt từ Tiểu Mãn sang, thấy chủ nhà đang đứng bên cạnh lúng búng thì rất hoang mang. Dạo này người đi thuê nhà còn phải phụ trách cơm nước cho chủ nhà sao? Trên hợp đồng đâu có nhắc tới nhỉ? Phải rồi, tên này ăn điểm tâm chưa trả tiền, bữa trưa cũng vậy...
“Trên hợp đồng của chúng ta có điều khoản nào quy định khách trọ phụ trách ba bữa cơm mỗi ngày cho chủ nhà?” Tần Ly hỏi.
Tô Bạch nghẹn họng. Đúng là không có. Nhưng, láng giềng hòa thuận cũng tốt mà.
“Cùng dưới một mái nhà, người một nhà nên quan tâm nhau chút…” Tô Bạch sợ rằng chính mình cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Tần Ly cả kinh, kín đáo kéo dài khoảng cách hai người.
Người một nhà…
Từ này có thể nói tùy tiện được sao?
Nếu để Mục Triết Viễn nghe được mà hiểu lầm thì làm sao?
Tần Ly lườm Tô Bạch một cái, quay đi. Người này có gì tốt chứ, không biết họ Mục kia thích anh ta điểm nào…
Thế nhưng, quan hệ láng giềng vẫn nên duy trì thỏa thuận, cho nên Tần Ly không quản hiềm khích lúc trước, vào bếp làm cơm.
Nguyên liệu trong tủ lạnh đều đầy đủ cả, nghĩ tới kỳ nghỉ dài ngày mình không ở đây, để tránh lãng phí, Tần Ly quyết định làm nồi lẩu.
Một nồi lẩu đỏ ớt, vừa đúng ba người đều ăn được cay.
Công tác chuẩn bị vừa làm xong, chuông cửa vang lên, có khách tới.
“Thơm quá! Xem ra tôi có lộc ăn rồi!” Mục Triết Viễn xách theo chai vang đỏ, vòng qua chướng ngại vật tên là Tô Bạch, chui vào cửa.
“Cậu tới đây làm gì?” Tô Bạch chặn người thất bại, đành đóng cửa vào nhà.
“Đến chúc mừng ông chủ quán thăng quan phát tài mà!” Mục Triết Viễn thong thả bước tới cạnh Tần Ly, hai tay dâng chai vang đỏ. Rượu nho năm 82, dốc túi một phen, không tin không lấy được lòng người này!
Tần Ly nhìn Tô Bạch, nhìn Mục Triết Viễn, lại nhìn bình chất lỏng không biết nhãn hiệu nọ, buồn bực trong lòng, khi nào thì cả chuyện thuê được nhà trọ cũng xếp vào hạng “thăng quan phát tài” rồi?
Tô Bạch trợn mắt nhìn chai rượu, âm thầm tặc lưỡi, tên này, đúng là không tiếc giá nào luôn rồi!
“Cám ơn!” Tần Ly nhìn chai rượu, không đưa tay nhận, “Không cần tốn kém đâu. Tôi không uống rượu.”
Sặc, vuốt nhầm đuôi rồi. Mục Triết Viễn thật muốn chửi thề. Tô Bạch cười trộm không ngớt.
Nhưng cơm thì vẫn muốn ăn chực.
Tuy Mục Triết Viễn không ăn được cay nhưng hôm nay quyết liều mình một phen, nước lạnh một chén tiếp một chén, khăn giấy một đôi lại một đôi.
Có nên gọi cấp cứu trước cho cậu ta không nhỉ? Tô Bạch rất không phúc hậu nghĩ.
Mục Triết Viễn rất bất đắc dĩ. Vừa ăn vừa rớt nước mắt, mình đang làm gì thế này? Tự mình hành hạ mình sao? Anh chàng nhìn sếp mình vô tư ăn ớt, ghen tị thật sâu.
Tần Ly cũng ghen tị thật sâu. Nhịn đau cùng người yêu ăn cay, tình cảm này mới sâu đậm làm sao! Tô Bạch, anh thật không biết điều, phải tỏ ra đau lòng một chút chứ.
Lực chú ý của Tô Bạch dời sang chai rượu, tay cũng len lén bò lên. Lẩu cay thưởng thức với vang đỏ…Chắc là, được đấy nhỉ.. Đại khái thế…
“Sao anh không uống rượu? Đàn ông ít người không uống.” Mục Triết Viễn xuýt xoa, hỏi.
“Không có gì, chỉ là không thích thôi.” Tần Ly cười cười, tiếp tục gắp thịt viên cho Tiểu Mãn.
“Sao không thích?” Mục Triết Viễn tiếp tục truy vấn, khóe mắt liếc qua cái tay lén lút bò lên bình rượu.
“À thì, đại khái là ghét vì uống rượu xong miệng thường hôi!” Tần Ly nhớ tới mùi hơi thở sau khi uống rượu, cau mày.
Miệng hôi…
Ghét miệng hôi…
Tô Bạch ngây người, cái tay cũng bất động. Tay trái của anh – một chai vang đỏ, tay phải – một cái ly đế cao đã bỏ sẵn đá.
Cái đó gọi là miệng hôi hay sao? Gọi là hương rượu được không hả? Tối thiểu cũng gọi là mùi rượu có được không? Người ta uống rượu, gọi là miệng hôi sao…
Tô Bạch khốn khổ không biết làm sao, tay cứ cứng đờ ở đó, rót cũng không phải, không rót cũng không phải.
“Vậy sao anh không hút thuốc?” Mục Triết Viễn hỏi tiếp.
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Tần Ly thản nhiên trả lời, lại nhúng cho Tiểu Mãn mấy miếng thịt dê. Cái này cũng phải hỏi hay sao?
“Ừ, đúng vậy, nên tôi đang cai thuốc.” Mục Triết Viễn liếc sang Tô Bạch. Cai thuốc đúng là một quyết định sáng suốt! Tuy rằng thời gian qua chỉ có thể ngậm điếu thuốc cho qua cơn nghiện nhưng đau khổ cũng được hồi báo rồi…
“Hút thuốc làm ngón tay bị vàng ệch ra, trông không sạch sẽ.” Tần Ly nhìn Mục Triết Viễn, màu da ngón trỏ và ngón giữa tay phải anh ta không được tự nhiên.
Tô Bạch buông chai rượu, đặt chén xuống, dùng tay trái cầm đũa, tay phải ngoan ngoãn giấu dưới bàn, cho đến cuối bữa. Mục Triết Viễn thẳng lưng, quyết định ngày mai tới thẩm mỹ viện “tân trang” hai ngón tay.
“Ông chủ, cám ơn bữa cơm hôm nay, hoan nghênh tới nhà tôi chơi, tôi ở đối diện!” Mục Triết Viễn mỉm cười chào tạm biệt, một tay xoa bụng một tay nắm Tần Ly, kéo người ra tới cửa vẫn không buông.
Tô Bạch nổi giận. Dụ dỗ, bày đặt ngay trước mắt mình trắng trợn dụ dỗ người nha!
Nhìn điệu cười gian gian của Mục Triết Viễn, quay đầu lại thấy cái mặt đen như đáy nồi của Tô luật sư, Tần Ly hiểu, thì ra hai người này còn chưa làm lành đem mình làm bia đỡ.
Tần Ly thích xem náo nhiệt nhưng tuyệt không muốn mình thành trò náo nhiệt cho người khác. Cho nên, giáo sư Tần đẩy tay Mục Triết Viễn ra, giọng thành khẩn, “Tôi nghĩ, giờ thứ anh cần là một cuộn giấy vệ sinh và một cái bồn cầu.”
Mục Triết Viễn suýt nữa nội thương, nén lại máu trong người đang muốn trào ngược, vắt chân tông cửa nhà mình chạy thẳng vào toilet.
Ai dà, Tiểu Mục, cậu bị sao vậy hử? Thấy bộ dạng chật vật của thuộc hạ đắc lực, Tô Bạch gật gù mỉm cười, bội phục sát đất lực sát thương của chủ quán.
~*
~ Tô Bạch đang bưng tách cà phê thoải mái làm ổ trên salon, nhìn Tiểu Mãn đang tì trên bàn viết vẽ vẽ, lại nhìn bóng người bận rộn trong bếp, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế thật không thể tốt hơn, rất vui vẻ, rất ấm áp, rất có cảm giác gia đình.
Tần Ly dọn dẹp xong, về phòng thay đồ, sau đó lại giúp Tiểu Mãn thay đồ.
“Anh định đi đâu thế?” Thấy hai cha con có ý định ra ngoài, Tô Bạch nôn nóng hỏi.
“Tiêu thực, tản bộ, chăn Tiểu Mãn.” Tần Ly đội cái mũ lưỡi trai chóp trắng lên đầu Tiểu Mãn, tủm tỉm cười dắt con ra cửa.
Tô Bạch hóa đá.
Chăn Tiểu Mãn…
Chăn Tiểu Mãn á…
Thì ra con cũng dùng để chăn được…
“Có muốn đi cùng không?” Tần Ly tiện miệng hỏi.
Sau đó, đội ngũ tiêu thực tản bộ chăn Tiểu Mãn có thêm một vị luật sư.
Thật ra thì đội ngũ nhìn rất không hài hòa. Hai cha con mặc thường phục màu trắng, đại luật sư Tô mặc áo sơ mi quần tây, chân mang giày da thủ công. Thông cảm chút, trong tủ quần áo của bạn Tô Bạch chỉ có thuần một sắc Armani, đều là bút tích của anh cả nhà bạn ấy.
Hai cha con đi phía trước “chăn” rất là chuyên chú, cười hí hửng suốt dọc đường. Bé con lúc thì bị khiêng lên vai, lúc thì bị kẹp dưới nách, lúc lại bị xách lên tay, thỉnh thoảng còn bị quăng chạy mấy bước.
Tô Bạch hiểu rồi, thì ra “chăn” con là thế này…
~*
~ Từ toilet bò ra giường, Mục Triết Viễn vô cùng thống hận cái dạ dày mảnh mai quá đáng của mình. Giá như có thể chạy nhảy được thì có khi có cơ hội mời người ta tản bộ tâm tình, ngắm trăng ngắm sao ấy chứ…
Từ mai nhất định phải kiên trì ăn chay rèn luyện dạ dày, chủ quán, chờ đó! Mục Triết Viễn xiết chặt tay thề, lần thứ hai ôm bụng lăn vào toilet.
~*
~ Khu phụ cận rất náo nhiệt. Tô Bạch dẫn hai cha con tới phố ăn vặt. Vị Tô luật sư này không hề nghiên cứu gì về ẩm thực, chỉ cần mùi vị tốt thì đều nhiệt liệt chào đón. Còn Tần Ly lại chưa từng tới những nơi như thế này, giáo sư Tần kiếp trước mắc tật yêu sạch sẽ nghiêm trọng, chưa từng ghé mắt nhìn loại hàng quán vỉa hè thế này.
So với kiếp trước, nay bệnh sạch sẽ của Tần Ly đã thuyên giảm, bởi vì nghề nghiệp hiện tại là chủ quán cơm. Vậy nên khi luật sư Tô cùng Tiểu Mãn ngồi xuống một quán nướng thì Tần Ly chỉ hơi nhíu mày một cái rồi cũng ngồi xuống theo.
Ái chà, mùi vị rất khá.
Rất nhanh, Tần Ly liền yêu luôn món gân bò nướng với nấm kim châm, gọi chuỗi này tiếp chuỗi kia. Tô Bạch theo lệ thường chăm chú nghiên cứu thịt, gọi một đống thịt bò thịt dê cánh gà đùi gà, khiến ông chủ Tần ngưỡng mộ dạ dày anh ta sát đất. Về phần Trình Tiểu Mãn, một ly kem là đủ, không đáng kể.
Về đến nhà, Tiểu Mãn đã díp mắt lại, lúc tắm cũng gật gà gật gù, bị cha nhét vào chăn liền ngủ không biết trời trăng gì nữa.
Tần Ly tắm xong đi ra, gặp ngay Tô Bạch đi uống nước. Tô Bạch cũng mới tắm xong, chỉ bọc một cái khăn tắm chui ra đây, tối nay ăn thịt hơi nhiều, khát nước quá.
Hai người đàn ông ở trần nửa thân trên, cùng tạo hình quấn khăn tắm, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Tần Ly cúi đầu nhìn cơ bụng sáu múi của mình, lại liếc sang cái bụng hầu như chả có miếng cơ nào của Tô Bạch, bĩu môi, quay về phòng.
Chân mày Tô Bạch giật giật, hoảng sợ phát hiện cơ bụng oai hùng kiêu ngạo của mình đã mất tích, mà bụng bia đang có xu thế đột kích…
Chết rồi! Dạo này ăn nhiều quá, phì bụng rồi.
Tô Bạch sờ sờ bụng, về lục tung phòng tìm cái thẻ tập thể hình không biết đã bị ném xó nào.
~*
~ Ngày nghỉ quốc khánh đầu tiên, đối với Tô Bạch, ngủ nướng là tất nhiên. Tô Bạch là kiểu người thích lười ở nhà, ghét nhất là ra ngoài tụ tập, chen chúc trên đường. Về chuyện đoàn tụ gia đình vào dịp lễ, nhà họ Tô trước nay chưa có truyền thống đó.
Lúc đó Tô Bạch rời giường đã là gần chín giờ.
“Chú Đại Bạch ơi, ba ba hỏi chú có muốn cùng ăn điểm tâm không ạ?” Trình Tiểu Mãn đẩy cánh cửa phòng khép hờ, thò cái đầu nhỏ vào hỏi.
“Có chứ, đến ngay đây.” Tô Bạch gật đầu, mặc quần áo đi ra.
Hoành thánh, bánh rán hành, trứng ốp-la, dưa chuột muối tương. Bữa sáng nóng hổi bày lên bàn, Tô Bạch ngơ ngác. Sáng ngồi ở nhà ăn điểm tâm, là chuyện đã bao lâu? Tính ra có lẽ phải hơn chục năm rồi nhỉ, kể từ khi đôi cha mẹ thiếu trách nhiệm ném mình năm ấy mới mười bốn cho anh cả, sau đó đã không còn cảnh cả nhà quây quần cùng ăn sáng nữa.
“Thế nào? Không hợp khẩu vị à?” Tần Ly đặt đũa xuống, nhìn đại luật sư đang ngẩn người ngắm bữa sáng.
“Không, không đâu.” Tô Bạch lắc đầu, cầm thìa lên múc một viên hoành thánh. Hoành thánh nhân chay, cho thêm nấm hương, cảm giác rất ngon.
“Chú Đại Bạch?” Trình Tiểu Mãn trượt xuống khỏi ghế, chạy tới cạnh Tô Bạch, nhón chân vươn tay nhỏ mũm mĩm sờ sờ trán anh, vẻ mặt lo lắng.
“Chú không sao đâu.” Tô Bạch nhẹ giọng, bế Tiểu Mãn lên đùi, véo véo cái má phúng phính, sau đó nhìn chằm chằm mặt bé hồi lâu.
“Buông con tôi ra!” Tần Ly nghiến răng.
m thanh u u vọng đến. Tô Bạch cảm thấy lưng lạnh toát, tay vội vã nhấc Tiểu Mãn nhét vào lòng Tần Ly. Chủ quán thật là khủng khiếp! Ăn thôi, ăn quan trọng hơn.
Đặt con lên chiếc ghế bên cạnh, Tần Ly liếc nhìn anh luật sư đang vùi đầu hùng hục ăn, bất mãn ghê gớm, hừ hừ, dám lợi dụng sờ Tiểu Mãn nhà tôi, không thể cho phép loại hành vi này tiếp diễn!
“Sao ít thế? Còn chưa no mà.” Tô Bạch đang định và múc bát hoành thánh thứ hai mới phát hiện bếp rất sạch sẽ, chẳng còn thứ gì. Bữa sáng phải ăn no cơ mà! Mới có một bát hoành thánh, một cái bánh hành, một quả trứng, sao đã đủ lấp dạ dày?
“Ông anh à, giờ là chín rưỡi rồi, hai tiếng nữa đến bữa trưa, ăn điểm tâm nhiều làm gì?” Tần Ly vừa dọn bàn ăn vừa thọc vài câu.
“Hai giờ cũng đủ tiêu hóa mà!” Tô Bạch không vui.
“Phải ha, tôi quên mất, anh còn đang tuổi lớn kìa.” Tần Ly nhìn chằm chằm vào bụng Tô Bạch, thong thả nhả một câu.
Tô Bạch vội vàng hóp bụng, nhớ tới hôm qua sờ bụng thấy toàn thịt là thịt, đột nhiên cảm giác no rồi. Ừm, thẻ tập thể hình, phải tìm tiếp thôi, nếu không thì đi làm cái mới…
Khi Mục Triết Viễn gõ cửa, Tô Bạch đang cùng Tần Ly thảo luận vụ cơm trưa. Một muốn ăn thịt, một muốn ăn chay, một muốn ăn cơm, một muốn ăn mì…
Kết quả thảo luận, đương nhiên là Tần Ly thắng.
Mục Triết Viễn tựa vào lưng ghế, biểu đạt cảm kích cũng như tiến hành biểu dương miệng đối với bạn nhỏ Tiểu Mãn đã ra mở cửa cho anh, chỉ là sắc mặt vàng ệch thoạt nhìn tiều tụy vô cùng, đây là kết quả của một đêm cần cù chạy toilet.
“Hay là đi bệnh viện xem thế nào?” Nhìn cấp dưới có vẻ bệnh quá, Tô Bạch săn sóc hỏi một câu.
“Không sao, không chết được đâu.” Mục Triết Viễn lườm thủ trưởng nhà mình một cái.
Tần Ly tặc lưỡi. Cặp vợ chồng son này, thái độ ở chung có vẻ khác người nhỉ! Hay đây là điểm khác biệt giữa các cặp đồng tính và dị tính? Tần Ly hiểu ra, gật gù đi vào bếp. Ninh nồi cháo kê đi, tốt cho dạ dày, người yêu của chủ nhà mà, nể mặt mũi chủ nhà…
Húp bát cháo nóng hôi hổi, lòng Mục Triết Viễn tràn đầy hạnh phúc. Chủ quán thật biết quan tâm…
Nhìn cửa phòng Tần Ly đóng chặt, lại nhìn sang cấp dưới đang nhộn nhạo đầy mặt, Tô Bạch rất bất mãn. Không ngờ, thời buổi này còn có người dùng khổ nhục kế, mà lại còn sử dụng thành công nữa chứ…
Tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ của thủ trưởng nhà mình, Mục Triết Viễn bưng bát cháo húp càng hăng say. Ôi chao, đây là bát cháo thơm ngon nhất mà anh từng được ăn đấy.
“Tiểu Mục, tôi đã bảo cậu rồi, đừng có trêu chọc vào người ta, người ta là thẳng.” Tô Bạch thấp giọng.
“Sếp à, tôi không thể nhận lời anh được. Thẳng hay không chưa nói chắc được đâu.” Mục Triết Viễn ngoảnh sang chỗ khác, tiếp tục ăn cháo.
“Anh ta có con rồi.” Tô Bạch nói tiếp.
“Có phải con ruột đâu.” Mục Triết Viễn không để ý, liếc sang Tô Bạch, “Không khéo ông chủ Tô của chúng ta còn là gà giò ấy chứ…”
Tô Bạch trầm mặt. Nhớ tới tư liệu tối qua mới điều tra được, anh cảm thấy ngực như bị đè nặng đến khó thở.
“Sếp, không phải tôi muốn đùa người ta. Ông chủ quán là một, nên nói thế nào nhỉ, ừm, một người có cuộc sống nghiêm túc.” Mục Triết Viễn đặt bát xuống, nhìn Tô Bạch, hiếm khi anh nghiêm túc thế này, “Nếu tôi chỉ muốn vui một chút thì sẽ không tìm anh ta. Tôi thật sự muốn có một cuộc sống ổn định, anh ta rất thích hợp.”
Tần Ly ra khỏi phòng, thấy hai người kia ngồi trên salon, sắc mặt ai nấy đều trầm mặc, hết chỗ nói rồi. Mệt mình còn cố ý tránh mặt cho bọn họ không gian riêng tư, vậy mà còn chưa làm lành với nhau, đúng là cặp tình nhân kỳ cục! Lắc đầu, anh xắn tay áo đi vào bếp. Mì sốt tương thịt, nhớ mày quá đi!
Sợi mì can tay, nhào thật lâu, đủ lực. Nước luộc mì là nước hầm xương, để lửa nhỏ ninh từ sáng sớm, rất ngon. Tương được làm từ thịt ba chỉ, thái hạt lựu cả nạc cả mỡ, thêm tôm bóc vỏ, rất thơm. Rau ăn kèm rất nhiều, tủ lạnh có đủ cả, chừng hơn chục loại.
Tô Bạch là một tín đồ của vị giác, nếm một miếng liền quẳng ngay ấm ức không được ăn thịt ra sau đầu. Còn Mục Triết Viễn, ăn một bát là thôi, đành vậy, ăn cháo nhiều quá, bụng hết chỗ chứa mất rồi.
Ăn xong bữa trưa, Mục Triết Viễn đề nghị để mình rửa bát, ý là không thể ăn không của người khác được, rất phong độ.
Tô Bạch bị kích thích, cũng cùng vào bếp.
Trình Tiểu Mãn ăn uống no đủ, theo lệ chạy tót tới chỗ cây đàn.
Tần Ly rót một cốc nước, lười biếng tựa vào salon, một tai nghe con trai cưng đinh đinh đang đang chơi đàn, một tay nghe tạp âm choang choang xoảng xoảng từ bếp vọng ra, thầm tính xem cần bổ sung bao nhiêu bát đĩa. Đương nhiên, tiền sẽ do hai đại luật sư phụ trách.
Lát sau, Mục Triết Viễn tỉnh bơ như không có gì đi ra cửa, tay xách theo một túi to màu đen, không rõ nội dung.
Sau đó, Tần Ly dắt con vào phòng ngủ trưa.
Luật sư Tô gọi một cú điện khẩn cho một công ty dọn dẹp, thuê người tới dọn bếp. Mục Triết Viễn quay lại, ôm theo một túi to màu xanh đậm, bên trong là bát đĩa mới mua.
Dọn dẹp xong, thấy không còn gì bất thường, hai vị luật sư nhìn nhau cười, yên tâm rồi. Chủ quán không phải là người độ lượng lắm đâu…
Bữa tối rất thịnh soạn.
Hai vị luật sư ăn rất vui vẻ.
“Ba ba, bát của ba với chú Đại Bạch không giống nhau á.” Trình Tiểu Mãn uống canh, nhìn nhìn bát cha mình, lại ngoẹo đầu nhỏ nhìn nhìn bát trên tay chú Đại Bạch.
“Thế à, không giống chỗ nào?” Tần Ly tủm tỉm cười với con.
“Bát của ba ba, hoa hoa chỗ này cong lên còn bát của chú thì hoa hoa cong xuống.” Trình Tiểu Mãn chỉ vào hoa văn trên bát nói.
“Mắt Tiểu Mãn nhà ta tinh quá.” Tần Ly khen ngợi, gắp một đũa cà rốt nhét vào miệng Tiểu Mãn, sau đó sung sướng nhìn bé nhăn cái mặt nhỏ lại.
Hai vị luật sư, một cứ tỉnh bơ và cơm, một thản nhiên ăn canh, món ăn tối nay ngon ghê cơ.
“Tối nay ai rửa bát?” Tần Ly ăn no, đặt đũa xuống.
Tô Bạch đứng dậy bước vào bếp múc canh, xem như chưa nghe thấy.
Mục Triết Viễn nối gót sếp đi vào xới cơm, cũng giả như không nghe thấy luôn.
~*
~ Tần Ly là một người không thể ngồi yên, mới có một ngày chỉ ăn ngủ “chăn” Tiểu Mãn đã thấy nhàm, anh vốn định đưa con đến thành phố S nhưng ở đó đang có dịch cúm, không muốn đưa con đi mạo hiểm nên đành mốc meo trong nhà.
Lần này Tô Bạch rất hài lòng, sau bữa tối chủ động mời khách trọ cùng dắt con đi tản bộ. Sau đó, Tần Ly =.=’.Tô Bạch đã thay đồ mới, rốt cuộc không cần mặc âu phục Armani đi dạo nữa. Có điều, bộ này nhìn quen mắt ghê, trông giống như bộ cha con anh mặc thì phải!
Mục Triết Viễn đang tính đi bar, vừa mở cửa đã thấy ba người nhà đối diện, lập tức lòng ghen tị trỗi dậy ầm ầm. Hai lớn một bé, quần áo giống nhau như đúc. Đây là kiểu đồ gia đình? Thảo nào cứ chặn đường mình suốt, ra là cũng có ý đồ đen tối với chủ quán! Mục Triết Viễn nhếch mép, vô cùng khinh bỉ thủ trưởng nhà mình.
Nhận được một ánh mắt khiến người gai gai, Tô Bạch đang khóa cửa liền quay đầu lại, thấy Mục Triết Viễn diện một bộ thoải mái đến độ hớ hênh ra cửa, nhíu nhíu mày. Tên nhãi này định ra ngoài lêu lổng? Ngoài miệng thì nói thích chủ quán, ngoảnh mặt liền không chịu nổi tịch mịch, biết ngay tên này không đáng tin mà.
Tần Ly thấy hai vị luật sư nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt không được thân thiện lắm, lại nhìn quần áo Tô Bạch, hiểu ra. Anh lén lút nắm Tiểu Mãn lùi lại, nỗ lực thoát khỏi đường nhìn của hai người. Haizz, vai người thứ ba không dễ đóng đâu…
Tên họ Tô này thật là, muốn đi khích bác người ta lại không rào đón gì trước, hại mình bị người ta hiểu lầm thì không tốt đâu! Tần Ly vừa phỉ nhổ hai vị luật sư EQ thấp vừa khiêng Tiểu Mãn vào thang máy, sau đó, nhanh tay nhấn nút đóng cửa trước khi hai người kia kịp vào.
Lúc hai luật sư xuống đến nơi, cha con chủ quán đã đi mất dạng, chỉ để lại hai người trừng mắt nhìn nhau.
“Đê tiện!” Mục Triết Viễn hầm hừ.
“Vô sỉ!” Tô Bạch nghiến răng.
“Hừ!” Hai người lườm nhau, sau đó quay đi, mỗi người một ngả đi tìm người.
Lúc này, Tần Ly đã cùng con trai ngồi ở quán ven đường sung sướng gặm đồ nướng. Món gân bò nướng với nấm kim châm đúng là số một, tay nghề chủ quán quá tuyệt vời! Ồ, cái món cà tím và củ cải này cũng được đấy. Tần Ly ăn hăng hái vui vẻ, lại gọi thêm mấy xâu thịt nướng với sụn, gỡ sụn ra đút cho Tiểu Mãn ăn.
“Ba ba, chú Đại Bạch với chú Triết Viễn kìa.” Trình Tiểu Mãn từ rất xa đã nhìn thấy đầu phố có hai bóng người quen thuộc, vội vẫy tay mập muốn gọi.
“Đừng gọi, con ăn đi này.” Tần Ly tủm tỉm cười kéo tay con xuống, nhét một miếng sụn vào miệng bé.
“Vì sao không gọi chú Đại Bạch với chú Triết Viễn tới ạ?” Trình Tiểu Mãn nỗ lực nhai sụn, nói lúng búng.
“Chú Đại Bạch với chú Triết Viễn đang hẹn hò, chúng ta không thể quấy rầy.” Tần Ly bóp cái mũi nhỏ của con, giở giọng đe dọa, “Quấy rầy người khác hẹn hò sẽ bị sét bổ đấy.”
“A!” Trình Tiểu Mãn che cái miệng nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ sợ sệt, “Ba ba, Tiểu Mãn không quấy rầy hai chú hẹn hò đâu…”
“Yên tâm, Tiểu Mãn ngoan như vậy, sẽ không bị bổ.” Tần Ly nhịn không được bèn phì cười, con nhà mình sao mà đáng yêu thế!
“…Vậy bổ ai ạ?” Tiểu Mãn cũng hạ giọng len lén hỏi.
“Ừm, bổ cái cuộc hẹn này.” Tần Ly cũng thấp giọng, nghiêm trang trả lời.
Chú Đại Bạch với chú Triết Viễn sắp bị sét bổ rồi, liệu có thể bổ thành khắp người đen kịt tóc vểnh vểnh không nhỉ? Nhưng mà như vậy xấu xí lắm. Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn vặn vẹo ngón út, rầu rĩ băn khoăn.
“Ba ba, mình về nhà đi.” Trình Tiểu Mãn nhảy xuống ghế, ra sức tha ông ba còn đang mải mê chiến đấu với xâu nấm kim châm.
“́y ấy.” Tần Ly súyt nữa thì nghẹn, vội vàng nuốt gọn xâu nấm rồi kéo con lại, “Tiểu Mãn, sao lại vội thế?”
“Con, con muốn xem chú Đại Bạch đen kịt vểnh vểnh với chú Triết Viễn đen kịt vểnh vểnh…” Trình Tiểu Mãn cúi cái đầu nhỏ lí nhí. Tuy vậy là không lễ phép, nhưng mà, nhưng mà Tiểu Mãn thực sự rất muốn xem!
May là giáo sư Tần Ly lúc này không biết con đang nghĩ gì, chỉ đành ôm một bụng nghi hoặc dẫn bé về nhà.
Vừa qua cửa, Tần Ly đã cảm nhận được luồng áp suất thấp trong nhà. Trên salon, hai vị luật sư nhìn nhau thâm tình, ánh mắt va vào nhau, tia lửa văng tứ phía.
Tình cảm này, chậc chậc! Tần Ly tặc lưỡi, lôi Tiểu Mãn về phòng tránh nạn, không ngờ nhóc con cựa khỏi tay anh, hí hửng chạy về phía hai người kia. Bé nhào tới, lôi tay hai người ngắm trái ngắm phải, ngắm chưa đủ còn sờ sờ mặt và tóc hai người, sau đó cúi đầu vẻ không vui, quay về phòng mình.
Ba người lớn đầu đầy sương mù, nhất là hai người bị sờ bị nhìn lại càng không nghĩ ra, không biết sao lại chọc tới vị này rồi.
Tần Ly thu dọn mấy cuốn sách bằng tranh trên bàn trà, thấy hình ảnh bên trong, lại nhớ tới tình cảnh bên quán nướng, hiểu rồi. Nhìn con heo con bị sét bổ đen thui, lông dựng ngược trong tranh, lại nhìn hai luật sư tinh anh nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trên salon, Tần Ly vạn phần bội phục trí tưởng tượng của con trai bảo bối, đúng là phong phú không ngờ!
“Sao thế nhỉ?” Mục Triết Viễn ngạc nhiên.
“Chúng ta, làm gì mất lòng vị kia rồi à?” Tô Bạch cẩn thận kiểm điểm hành vi của mình trong ngày qua, xác định mình không có chỗ nào chọc tới cậu nhóc, song anh không dám chắc lắm. Bạn đang ?
“Không việc gì, Tiểu Mãn không sao đâu.” Tần Ly vội vã phủ nhận, ôm đồ của mình vọt về phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai người đang có nhu cầu trao đổi tình cảm.
Hai người kia nào có tình cảm gì cần trao đổi, có vài lời lại không thể nói với chủ quán, càng nhìn nhau càng thêm ghét bỏ, chẳng mấy chốc Mục Triết Viễn bỏ chạy về nhà mình, Tô Bạch cũng chui vào phòng làm việc.