Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 104: Chương 104






Ngay cả chuyên gia bắt rồng Na Tra nhìn thấy một bộ xương máy khủng bố như vậy cũng phải shock toàn tập, ba cái đầu đều rướn cổ mà nhìn nhưng vẫn nhìn không ra cái con này là con gì.

Hầu Nhị: “Cái gì đây? Siêu tiến hóa sai lầm? Skull Greymon?”

SkullGreymon - Episode 9 - YouTube

(Siêu tiến hóa với Skull Greymon là trong games Digimon. Cái con trên này là Skull Greymon, một dạng siêu tiến hóa sai lầm (Tiến hóa hắc ám) của Greymon.)

Hao Thiên Khuyển: “Rõ ràng chính là Mecha kiểu mới, Skull Greymon cái gì, ngẫn hả mậy.”

Bì Tu không để ý tới hai thằng ngu đang nói mê sảng này, hắn dùng yêu khí bao bọc cơ thể, ôm chặt Văn Hi vào lòng, cúi đầu hỏi: “Long khí có chạm vào em không? Có khó chịu không?”

Văn Hi lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, Đào Đề đã trả lời thay y: “Yên tâm đi, trong thân thể thằng bé có xương cốt của cha tôi, long khí sẽ không tạo thành áp lực với nó đâu.”

Chu Tước đứng trên bả vai Đào Đề nhìn chân long mecha, nhỏ giọng thều thào: “Móa ơi, còn to hơn cả Lão Thanh Long nữa.”

“Cha tôi là chân long đầu tiên trên thế giới này, đương nhiên phải lớn hơn những con rồng khác.” Đào Đề hít sâu vào một hơi, cảm nhận được uy thế quen thuộc đến từ cha, hắn bật cười: “Có vẻ Nhai Tí đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”

Bì Tu liếc hắn: “Ông thật sự không sợ thất bại à?”

“Có gì phải sợ?” Đào Đề ung dung nói: “Cùng lắm thì hắn chết tôi sống, có gì phải sợ đâu.”

Đằng nào Nhai Tí cũng chết thôi, chẳng có lựa chọn nào khác cả.

Hắn vừa dứt lời, tiếng cười của Nhai Tí liền truyền đến từ đằng xa, tiếng cười sắc nhọn chói tai, không giấu nổi đắc chí: “Huynh đệ tốt của ta, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.”

Đào Đề cau mày nói: “Không chờ được ta đến lấy mạng người à? Nếu sốt ruột như thế thì có thể tự sát đi cưng.”

Nhai Tí im bặt, Bì Tu có thể nghe thấy tiếng nghiến răng phẫn nộ của hắn, lão yêu quái thở dài, dùng yêu lực hỏi: “Có thể bớt bớt cái màn chửi trước khi đánh được không? Bao nhiêu năm rồi mà trước khi đánh nhau cứ phải đâm chọt dăm ba câu, không thấy chán hả?”

“Bì Tu, ngươi tự đến chịu chết thật là quá tốt, ta đang lo không bắt được ngươi đây.” Nhai Tí cười khẩy.

Bì Tu sầm mặt bảo đám khỉ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lái xe xuất phát, hắn dùng yêu lực nhắc nhở Nhai Tí: “Đừng để ông đây bắt được ngươi, để xem ta có làm gỏi ngươi không.”

Nhai Tí cười: “Ta sắp sửa khiến cha sống lại rồi, chỉ cần cha trở về là ta có thể ra khỏi núi Bất Chu, đến lúc đó các ngươi đều phải chết.”

Hắn nói hùng hồn là thế, nhưng đám Bì Tu chẳng để vào tai, Na Tra thậm chí còn ngáp một cái hỏi: “Nhai tí có tính là rồng không vậy, không phải rồng thì tôi không muốn đánh đâu.”

Nhai Tí nghe mà tức bay màu, trực tiếp ngắt âm, gào lên với lũ yêu quái còn đang gõ gõ đập đập sửa cái đuôi cho Lão Chân Long no.1: “Nhanh cái tay lên, nếu lát nữa đám Tỳ Hưu đến mà các ngươi còn chưa sửa xong, ta chết rồi các ngươi cũng khỏi cần sống!”

Đám yêu quái luôn miệng vâng dạ, Nhai Tí vuốt ve bộ xương của Lão Chân Long, cảm nhận yêu khí từ nó tu bổ yêu lực hao hụt trong cơ thể mình, thế nhưng mặt người đã không duy trì nổi nữa, gương mặt hình thú vừa dữ tợn vừa thống khổ, đám tiểu yêu quái chỉ liếc cái thôi cũng sợ vỡ cả mật, đứa nào đứa nấy đều cun cút thấp thỏm, chỉ lo chọc giận ông chủ nhớn.

Mà nhìn thấy ông chủ như vậy, đứa nào có đầu óc cũng biết hiện tại hết đường cứu vãn rồi, trốn đi hoặc chủ động quy hàng mới là thượng sách. Một vài yêu quái ngày thường không nổi bật lắm đã dọn xong hành lý chuẩn bị chạy trốn, còn nếu thực sự không chạy nổi thì liền cắm cờ đầu hàng ở cửa nhà mình.

Cho trời xanh biết tui đã nhận thua rồiii!

Nhậm Kiêu lái xe lên đường, người ta lên núi tham quan thì đều là cờ sắc màu phấp phới nhiệt liệt hoan nghênh, chỉ có bọn họ là đi đường toàn thấy cờ đầu hàng lắc lắc A Di Đà Phật thịt tui không ngon đâu.

Đào Đề đứng cạnh Nhậm Kiêu, dang tay áng chừng, vừa chỉ thị phương hướng, vừa ngẩng đầu nhìn con rồng máy khổng lồ trên không trung.

Hắn híp mắt lại: “Mấy khúc xương này là dùng hàn điện nối lại hả? Có chắc chắn được không vậy?”

“Ai mà biết.” Nhậm Kiêu cau mày liếc nhìn bầu trời âm u, nói: “Sao trông như sắp mưa thế nhỉ?”

Đào Đề: “Có thể là Thiên Đạo đã tỉnh, biết Nhai Tí muốn đâm đầu vào chỗ chết nên đang cảnh cáo hắn quay đầu là bờ đó mà. Chú em không phải giao nhân hoàng à? Trời mưa dầm kiểu này phải là sân nhà của chú mới đúng chứ.”

“Trời mưa thì liên quan gì, nhưng mà nhìn sắc trời này có vẻ sẽ có sét đánh, em không thích sét đánh.” Hắn vô thức sờ lên vết sẹo trên mặt, méo miệng nói: “Đặc biệt là thiên lôi, cái tư vị thiên lôi bổ lên mặt, cả đời này em cũng không muốn nếm trải lần thứ hai.”

Đào Đề nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên móc trong túi giới tử ra một cái mũ gắn cột thu lôi đội lên đầu hắn, dặn dò: “Hay như vầy đi, chú đội chắc cái mũ này vào, nếu không có chuyện gì thì đừng cởi xuống. Cái khác không sợ, chỉ sợ Thiên Đạo quáng gà rồi ngộ thương chú thôi.”

Nhậm Kiêu: “…….Ông anh nghĩ người đẹp biển cả chỉ biết cười ngu chứ không có não hả?”

Bầu trời vang lên tiếng sét đánh, Bì Tu gân cổ nhắc nhở Đào Đề: “Được rồi, ông đừng có xàm le nữa, kẻo chọc giận nó nó lại bổ sét chết mẹ hai đứa trước bây giờ, thế thì tèo cả lũ đấy.”

Đào Đề cau mày: “Ê ê đừng có vu vạ nha, là Nhai Tí mang ông già fake ra chứ có phải tại tôi đâu.”

Hắn vừa dứt lời, đôi mắt của con rồng vẫn luôn chiếm giữ bầu trời đột nhiên sáng bừng lên, thân rồng uốn lượn trên không trung, phát ra một tiếng rồng ngâm chấn động đất trời.

Bì Tu hơi nhướn mày, rút điện thoại ra gọi cho Phùng Đô, song lại phát hiện đã mất tín hiệu.

“Được rồi, đừng gọi điện nữa, nó tới đây rồi.” Đào Đề kêu Nhậm Kiêu dừng xe, tự xuống xe trước tiên, hóa thành nguyên hình Thao Thiết chạy về phía rồng máy.

Đào Đề chạy thoăn thoắt bằng bốn chân, cái miệng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu dùng yêu lực gào to nhạo báng Nhai Tí: “Huynh đệ tốt của ta, qua mấy ngàn năm rồi mà ngươi vẫn chẳng có tiến bộ gì nhỉ, mỗi lần ra ngoài gây chuyện thị phi thì chỉ biết trốn sau lưng cha, vẫn là một tên phế vật y hệt ngày xưa vậy!”

“Nếu ngươi chịu ngoan ngoãn không ra ngoài gây chuyện thì cha đã có thể ở lại lâu thêm mấy năm, sẽ không gấp gáp đầu thai chuyển thế theo lời Thiên Đạo.” Đào Đề cười khinh khỉnh: “Ông ấy thấy phiền phức vì đống tai họa do ngươi gây ra đấy.”

Nhai Tí đứng trên đỉnh đầu rồng máy, nhìn chòng chọc vào Đào Đề đang chạy về phía mình, con mắt thú dán chặt vào người hắn: “Thao Thiết, ở trước mặt ta ngươi giả đò cái gì? Rõ ràng bụng dạ xấu xa mà cứ thích làm bộ đon đả hiểu chuyện trước mặt cha, mỗi lần nhìn cái điệu bộ thảo mai của ngươi ta đều thấy buồn nôn.”

“Ta làm thế chính là để khiến ngươi buồn nôn đấy.” Giọng điệu của Đào Đề lạnh đi: “Ta chưa từng trêu chọc gì ngươi, thế mà lần nào ngươi cũng cố tình nhắm vào ta, cha nói thiên tính của ngươi vốn đã vậy thì ta cũng bấm bụng bỏ qua, nhưng tại sao ngươi lại ra tay với cả nhà Thiến Nương?”

“Ông của ả xem thường Nhai Tí ta đây bản tính hiếu chiến, khăng khăng nâng đỡ tên Tỳ Hưu ngu xuẩn kia, rõ ràng là cơ duyên khí vận thuộc về ta vậy mà cuối cùng lại rơi vào tay kẻ khác, ngươi nói tại sao ta không thể ra tay với Văn gia chứ?”

Nhai Tí nhìn Đào Đề càng lúc càng tiến đến gần, thét lên: “Nếu như có cơ duyên khí vận năm đó thì ta đã có thể thoát thân khỏi ngọn núi này, không còn bị coi như phân bón nữa, tất cả là tại lão già lắm chuyện đáng chết ấy! Huống chi ngươi lại thích đứa con gái của Văn gia, ta giết cả nhà lão thì có sao?”

Hắn nở nụ cười: “Tuy rằng ban đầu ta bị nhầm người, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như nhau, Thao Thiết, nhìn linh hồn của người mình thích tan biến hẳn là đau đớn lắm nhỉ, không sao, ngươi sẽ được theo cùng ả ngay thôi!”

Khung xương bên phải của rồng máy bỗng nhiên hoạt động, hai quả hỏa tiễn dán đầy bùa chú màu vàng bắn về phía Đào Đề. Đào Đề biết né tránh không kịp, vốn định gắng gượng đỡ lấy, nhưng bên cạnh bất chợt truyền đến một tiếng vang lớn, Bì Tu bước lên sân khấu.

Tỳ Hưu màu mực cưỡi tường vân tông sầm vào Đào Đề, yêu lực quanh thân bùng nổ, miệng bật ra một chuỗi pháp chú kết thành tấm lưới chắn ở trước mặt hai người, hỏa tiễn đâm vào lưới nổ tung, tiếng nổ vang dội lên tận mây xanh.

Bì Tu quay đầu nhìn Đào Đề: “Ông không nên đứng yên chứ.”

Đào Đề im lặng làm bộ không nghe thấy.

Na Tra và Dương Tiễn rốt cuộc cũng đuổi tới, tam thái tử thổi bay luồng khói đặc, thấy Bì Tu và Đào Đề không bị thương, y thở phào nhẹ nhõm: “Còn tưởng hai người bị nổ tung rồi chứ.”

Dương Tiễn mở thiên nhãn quan sát con rồng máy, lạnh nhạt nói: “Không có long hồn, chỉ là long cốt ghép lại bị cưỡng ép tỉnh dậy, hành động theo bản năng còn sót lại trong ký ức mà thôi.”

Hắn siết chặt tam tiêm đao: “Có điều xương chân long quá cứng, sẽ hơi khó giải quyết.”

Mọi người chìm vào im lặng, nhớ lại thảm án phát sinh ở sân sau quán cơm vì mài một khúc xương chân long, đặc biệt sắc mặt Nhị Lang Thần rất chi là không dễ chịu.

Bì Tu hắng giọng: “Đám khỉ có mang que cời lửa theo, lát nữa bảo bọn nó lấy que gõ xem.”

“Cái que nhỏ bằng này, con rồng thì lớn bằng này, anh bảo nó bắt đầu gõ từ xương đuôi người ta đến khi gõ bể hết thì cũng phải mất ba ngày ba đêm.” Nói đoạn, Na Trá chợt nhỏ giọng hỏi: “Nó có thể biến to biến nhỏ biến đẹp cái que kia không?”

Bì Tu suy nghĩ một chốc rồi thật thà đáp lại một câu “Khó lắm”.

“Cũng không phải toàn bộ đều là long cốt, mấy người không thấy còn có cả đống thép à?” Con mắt thứ ba của Dương Tiễn nhìn con rồng như quét X-quang, bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm vào một đoạn xương bằng thép, giơ tay chỉ: “Chỗ đó, bên trong chính là vảy hộ tâm của Lão Chân Long, hắn dùng yêu lực và yêu hồn của vảy hộ tâm để điều khiển con rồng, chỉ cần phá hủy chỗ đó là được.”

Na Trá nhìn vào nơi đó, cau mày bảo: “Tấm thép dày thế cơ á? Ê Đào Đề, anh còn bazooka không, cái loại hỏa lực siêu lớn gây nổ tung được ấy?”

“Không nhằm nhò đâu, đây không phải là thép bình thường, Nhai Tí có trộn không ít thứ xịn trong đó, lửa bình thường không thể phá được.” Dương Tiễn vừa dứt lời, Bì Tu và Đào Đề liền đưa mắt nhìn nhau.

Lửa của phàm nhân không được, vậy thì lửa của thần tiên yêu quái chắc là được chứ.

Nhai Tí điều khiển rồng máy đâm về phía bọn họ, cất tiếng cười nhạo: “Chờ giết các ngươi xong, ta sẽ dùng hồn của các ngươi để dẫn hồn của cha trở về, đến lúc đó chân long hiện thế, ta sẽ giành lại được tự do!”

“Ta có một vấn đề vẫn luôn thắc mắc, tại sao cha trở về thì ngươi lại được tự do? Đừng bảo ngươi nghĩ cha sẽ giúp ngươi cò kè mặc cả với Thiên Đạo nhé?” Đào Đề liếc Bì Tu ra hiệu cho hắn nhân cơ hội túm Chu Tước lên đây.

“Tại sao ấy hả?” Nhai Tí cười khẩy: “Thiên Đạo nhốt ta ở đây, chẳng phải vì cảm thấy ta là nguyên tố bất ổn nhất thế gian sao? Đợi đến khi cha hiện thế, ông ấy là chân long đầu tiên, có khả năng khiến trời đất xoay vần. Ở trước mặt ông ấy, sức phá hoại của ta chỉ như con kiến mà thôi, huống chi yêu lực của ông ấy là quá hợp để tu bổ núi Bất Chu, lúc đó thì cần gì đến ta nữa?”

Đào Đề ngẩn người, hiểu ra ý tứ của Nhai Tí, lửa giận bốc lên, mắng chửi Nhai Tí là đồ súc sinh, đẻ ngươi ra chẳng thà đẻ miếng thịt xá xíu còn hơn.

Cứ ngỡ hắn có lòng hiếu thảo muốn phục sinh cha để đón ông cụ về hưởng phúc, không ngờ là muốn ông cụ trở về ngồi tù thay hắn, ngay cả báo Tri Âm cũng không đưa tin gia đình quá đáng như thế. (Tri Âm là một báo của Trung Quốc, hay đưa tin về gia đình đời sống.)

Thế này đâu phải đẻ con trai, đây là đẻ kẻ thù cho mình mới đúng. Đồ súc sinh, lúc còn sống cha đối tốt với ngươi thế nào, giờ cha chết rồi còn không muốn ông ấy được yên ổn, đúng là hạng khốn nạn.

Đào Đề càng nghĩ càng tức, hắn phẫn nộ gầm lên một tiếng, đẩy lui con rồng máy trên không trung ra xa mấy mét.

Nhai Tí nổi cơn tam bành, tay thoăn thoắt bấm nút như đánh đàn dương cầm, tên lửa đạn đạo và thuốc nổ bùa chú dội như mưa về phía Đào Đề.

Bì Tu túm Chu Tước đang kêu gào inh ỏi lên, ngước nhìn bầu trời mịt mù khói lửa, mới đọc được mấy chữ pháp chú thì đã bị Hỗn Thiên Lăng kéo vào dưới mai rùa.

Huyền Vũ vốn chỉ to bằng bàn tay đột nhiên biến lớn, dùng cái mai rùa của mình che chắn cả một khoảng trời, ngăn cản hết thảy bom đạn ở phía sau, không để bọn họ chịu chút thương tổn nào.

Trận oanh tạc dữ dội kết thúc, chân trời rốt cuộc trở lại yên tĩnh, Huyền Vũ kêu lên một tiếng, từ từ khôi phục về kích thước ban đầu, nằm nhoài trong lòng bàn tay Na Tra.

Tuy bom đạn ghê gớm thật, nhưng mai rùa của Huyền Vũ đúng là siêu cứng, chỉ bị thương nhẹ một xíu thôi.

Na Tra xoa xoa cho Huyền Vũ rồi cất nó vào trong áo, khóe môi nhoẻn lên, ba đầu sáu tay hiện ra, đang chuẩn bị đạp Phong Hỏa Luân lao về phía Nhai Tí thì lại bị Dương Tiễn giữ lại.

“Cậu với Chu Tước đi phun lửa nung chảy thép đi, Nhai Tí giao cho bọn tôi là được rồi.” Dương Tiễn bình tĩnh nói: “Tốc chiến tốc thắng, đừng để kéo dài.”

Chu Tước kêu cạc cạc hai tiếng rồi bị Na Tra túm bay xuống phía dưới, nó vừa mới há mỏ thì Na Tra đã nhét một quả ớt chỉ thiên vào miệng nó sau đó bịt mỏ chim lại.

Na Tra: “Lát nữa phun được bao nhiêu lửa thì ráng mà phun, rõ chửa?”

Chu tước: ……Rõ ạ.

Thấy Na Tra và Chu Tước bay xuống dưới, Nhai Tí cười khẩy: “Các ngươi tưởng như thế là có thể thẳng được ta sao?”

“Không phải.” Bì Tu chạy tới chỗ đầu rồng, khi sắp sửa đến nơi, hắn chuyển từ dạng thú về dạng người.

Hắn siết chặt nắm đấm, dồn hết sức lực mà tung ra, da thịt va chạm với xương cốt chân long phát ra tiếng vang dội văng vẳng.

Rồng máy bị đánh lệch, Nhai Tí đứng trên đầu rồng suýt thì ngã xuống, hắn dùng sức nắm chặt sừng rồng bằng kim loại, trợn trừng mắt nhìn Bì Tu, song khi thấy bàn tay đầm đìa máu của Bì Tu, hắn phá lên cười.

Nhai Tí: “Bì Tu, ngươi soi lại mình đi, đây là xương cốt của cha ta, ngươi tưởng nó dễ xơi như lũ phế vật khác chắc?”

“Ta biết đó là xương của chân long.”

Dương Tiễn bất thình lình xuất hiện trước mặt Nhai Tí, sắc mặt hắn lạnh như băng, giơ thật cao rìu Khai Sơn trong tay: “Dương Nhị Lang đời này chỉ dùng rìu này để mở núi cứu mẹ, chưa từng chém vật sống, không biết xương chân long rốt cuộc cứng tới mức nào.”

Con ngươi Nhai Tí co lại, nhưng rìu của Nhị Lang chân quân đã bổ xuống trận pháp trên đỉnh đầu Nhai Tí với uy thế khai thiên tích địa.

Trận pháp lóe sáng rồi vỡ tan dưới lưỡi rìu của Dương Nhị Lang, Nhai Tí lăn sang bên cạnh, rìu Khai Sơn rực tiếp bổ vào xương sọ của chân long, vài tia điện lóe lên, đầu lâu của chân long nứt ra một khe hở màu đen.

Nhai Tí phẫn nộ gầm lên toan nhào tới, nhưng phía sau bất ngờ vang lên tiếng súng, hắn vội vã lăn sang bên phải, tránh thoát loạt đạn từ súng máy của Đào Đề.

Đào Đề dừng bắn, tặc lưỡi bảo: “Ngươi không thể ngoan ngoãn ăn mấy phát súng rồi ngủm củ tỏi được hả? Đằng nào ngươi cũng bị núi Bất Chu hút gần hết yêu lực rồi, gắng kéo dài hơi tàn như này cũng khó chịu, chẳng thà chết trong tay ta, ta cho ngươi được ra đi nhanh gọn.”

Nghe đến chữ “Chết”, Nhai Tí gào lên: “Dựa vào đâu mà ta phải chết? Dựa vào đâu mà cha có bao nhiêu con cái, lại chỉ mình ta bị giam giữ ở đây! Ta mưu đồ lâu như vậy mới liên kết được khí vận quốc triều với mình, chấp nhập tự hạ giá trị bản thân mà giao thiệp với bọn phàm nhân đó, rõ ràng thành công đã gần trong tầm tay rồi! Cuối cùng lại bị ngáng chân, đều thành lót đường cho kẻ khác! Dựa vào đâu cơ chứ?”

Bì Tu hạ xuống đầu rồng, sầm mặt hỏi: “Ta mới là kẻ nhận được khí vận, sao ngươi không đến tìm ta?”

“Tìm ngươi thì có ích gì? Nếu như không có kẻ khác nhắc nhở ngươi, ngươi thậm chí còn chẳng ý thức được!” Nhai Tí triệt để biến về hình thú, nhìn gương mặt chứa đựng căm ghét của Đào Đề, hắn cười khẩy nói: “Kẻ ta ghét phải lòng con gái của Văn gia phá hỏng chuyện tốt của ta, ta vốn đã chuẩn bị đâu vào đấy để kéo ngươi vào, tiếc rằng con ả kia lại nhường cho em trai mình trốn thoát. Cơ mà sau cùng ả vẫn bị lăng trì chém eo hồn phi phách tán, cũng xem như một màn hả hê!”

Bì Tu xách Nhai Tí từ dưới đất lên, đánh vào mặt hắn ta bằng nắm đấm rớm máu: “Cám ơn ngươi đã nhắc ta chuyện này.”

Nhai Tí ăn trọn hai đấm, phun ra một ngụm máu, đột nhiên dùng yêu lực tạo nên một cú nổ, kéo dãn khoảng cách giữa cả hai.

“Bì Tu, ngươi chớ nên hận ta, ngươi phải cám ơn ta, nếu không nhờ có ta thì sao ngươi có được nhân duyên vừa ý như thế, nếu không nhờ có ta nhọc lòng bày mưu tính kế thì ngày ấy sao cơ duyên khí vận tốt như vậy lại giáng xuống đầu ngươi?”

Nhai Tí cười nhạo: “Nếu không nhờ có ta thì kẻ phải chịu tội dưới núi Bất Chu sẽ không chỉ có một mình ta, mà là cả người và ta!”

“Chuyện không xảy ra thì đừng có nói nhảm.” Đào Đề đè cổ Nhai Tí: “Lúc trước lương thảo xảy ra vấn đề, Văn gia bị tống vào ngục, tất cả đều do ngươi đứng sau mưu tính, lại còn trút toàn bộ nhân quả huyết hải xuống người Tiểu Hi, những việc này đều là ngươi làm đúng không?”

Nhai Tí cười khùng khục: “Sao hả, muốn giải nhân quả cho Văn Hi à? Ta thừa nhận là ta làm thì sao, mà không phải ta làm thì sao? Kết cục nó vẫn bị bẻ xương ngâm hũ, sáu trăm năm không được siêu sinh đấy thôi!”

Đào Đề bóp chặt cổ Nhai Tí, Nhai Tí giãy giụa mấy lần mà không gỡ ra được, mặt hẳn đỏ gay, hỏi: “Ngươi không sợ giết ta sẽ dính vào nhân quả ư?”

“Ta sợ gì chứ? Chết ta còn chẳng sợ thì sợ quái gì nhân quả vì giết ngươi?” Đào Đề thì thào: “Nếu không phải vì muốn tự tay giết ngươi để báo thù cho Thiến Nương, thì vào ngày cô ấy ra đi, ta đã đi theo cô ấy rồi, đâu còn sống được đến bây giờ nữa?”

Nhai Tí trợn mắt nhìn hắn, tay run run luồn vào trong túi mình.

Hắn lại chơi bài cũ, đả thương địch thủ tám mươi tự tổn hại một trăm, dùng yêu lực nổ tung Đào Đề, móc ra nút công tắc trong túi mình.

“Ta vốn không muốn chết, thế nhưng hiện tại nếu có lũ các ngươi chịu tội thay, vậy thì ta cũng không thiệt thòi.” Nhai Tí nhìn về phía sơn mạch xanh thẳm bên dưới: “Không có ta, núi Bất Chu cũng chẳng sống được, ta chết, núi Bất Chu sẽ sụp đổ thành bình địa theo cùng với ta, ngươi nghĩ Thiên Đạo có nổi giận hay không?”

Dương Tiễn nhíu mày: “Nổ tung mới là nghệ thuật?” (Câu này là của ông Deidara thuộc team Akatsuki trong Naruto nhé.)

Nhai Tí cười khinh khỉnh, đưa mắt nhìn Đào Đề, bấm vào cái công tắc kia: “Huynh đệ tốt của ta, cuối cùng ngươi vẫn phải chết chung với ta, thế chẳng phải cũng tan biến theo thiên địa giống như Thiến Nương của ngươi hay sao.”

Rồng máy rung chuyển chấn động, tiếng nổ mạnh bắt đầu từ đuôi rồng kéo dài đến khi cả ngọn núi bị nổ tung, Bì Tu giận dữ gầm lên, đang chuẩn bị nhảy xuống tìm Văn Hi thì tiếng nổ chợt tắt ngúm.

Na Tra túm lấy Chu Tước đã tắt lửa, đạp Phong Hỏa Luân bay lên, tay quơ quơ miếng vảy hộ tâm chỉ còn một nửa, ho khan nói: “Đã làm xong nhé, ông đây không phun nổi tí tam muội chân hỏa nào nữa rồi.”

Chu Tước khản giọng mắng: “Na Tra ngươi không phải là người, bắt chim ăn ớt chỉ thiên, bao giờ về ta sẽ báo cáo với hiệp hội bảo vệ động vật.”

Vừa dứt lời, rồng máy mất đi lõi động lực bắt đầu rơi xuống từ bầu trời, Nhai Tí trợn trừng hai mắt không dám tin tưởng, hắn hét lên thảm thiết, tay bấm liên tiếp vào công tắc nổ kia, tuy nhiên đáp lại hắn chỉ có sức nặng đang dần dần giáng xuống.

Xương cốt của rồng máy khổng lồ nện xuống mặt đất, những chỗ ghép bằng hàn điện chia năm xẻ bảy, không còn nhìn ra phong thái uy vũ ban đầu.

Nhóm Bì Tu chậm rãi hạ xuống từ không trung, Đào Đề che chỗ bụng bị thương bởi cú nổ của Nhai Tí, nhìn chằm chằm bộ hài cốt giữa màn bụi mù, hỏi: “Nhai Tí đâu! Đừng để hắn chạy mất!”

Na Tra ho khan mấy tiếng, chuẩn bị thổi bay màn bụi che khuất tầm mắt đi, Nhị Lang Thần bỗng nhiên mở thiên nhãn lao về phía Văn Hi, kích động hét lên: “Cẩn thận!”

Nhưng Nhai Tí đã sắp sửa vọt tới trước mặt Văn Hi, tay đã hóa thành vuốt thú sắc nhọn, tỏa ra yêu lực màu đen vẩn đục, nhắm thẳng vào ngực y.

Người Văn Hi phủ kín yêu văn, ngay cả lồng chuông vàng kết thành từ chú thuật cũng biến thành khói đen khi tiếp xúc với luồng yêu lực kia, bản thân Văn Hi cũng bị phản phệ, ho ra một búng máu.

Y lùi lại hai bước, Hầu Tứ ở bên cạnh thét lên, nhào tới túm lấy áo Nhai Tí.

“Cút!” Nhai Tí dùng yêu lực đánh Hầu Tứ va vào tảng đá.

Đồng tử Hầu Đại co lại, hai mắt cậu đỏ ngầu như máu, gào lên: “Lão Tứ!”

Lúc này Hầu Nhị và Hầu Tam đột nhiên ôm đầu hét thảm, quanh thân tỏa bừng lên kim quang.

Lưng Văn Hi đã dựa vào thân cây, không thể lùi được nữa, tay Nhai Tí đã vươn đến trước người y, song không bao giờ có thể tiếp tục tiến thêm một bước.

Cái que cời lửa đen thùi lùi ngày thường nứt ra, trút bỏ lớp ngụy trang, lộ ra màu đỏ vàng, năm chữ Như Ý Kim Cô Bổng tỏa sáng rực rỡ.

Hầu Đại, Hầu Nhị và Hầu Tam chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ còn một con khỉ cao bằng người đang nắm chặt lấy vai Nhai Tí, đầu đội mũ mão khảm trân châu, áo choàng đỏ rực tung bay trong gió, Hỏa Nhãn Kim Tinh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Sau trăm năm qua đi, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không lại trở về với nhân thế, hắn quật ngã Nhai Tí đất, Như Ý Kim Cô Bổng vẽ nên một đường cung trên không trung, vung mạnh vào đỉnh đầu Nhai Tí.

Hắn hét lớn ——

“Ăn một gậy của Lão Tôn ta đây!”

Editor: Đánh boss nhanh cái rẹt nhưng mà thui, cũng dừa cái lòng tui, xử nhanh phản diện đi cho xóm làng yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.