Bì Tu cười ra tiếng, nặn nặn bàn tay Văn Hi đang túm áo mình, chậm rãi nói: “Đó là nha hoàn của vị này nhà tôi, theo sang đây chăm sóc em ấy.”
Dương Tiễn: “Bây giờ là xã hội mới rồi, không lưu hành cái kiểu nha hoàn sai vặt nữa đâu.”
Bì Tu tặc lưỡi: “Không ký giấy bán thân, hơn nữa còn có tiền công, chờ đến tháng sau tôi sẽ đích thân dẫn cô ấy đi đầu thai.”
“Thế thì bây giờ cũng phải có giấy phép tạm trú.” Dương Tiễn vẫn không tha, hắn đưa mắt ra hiệu cho Hao Thiên Khuyển chuẩn bị mang Giả Tố Trân đi.
Bì Tu cười lạnh, yêu khí tỏa ra, toàn bộ tiểu yêu quái trong quán lập tức không dám ngo ngoe gì.
Dương Tiễn có thần thể trời sinh, hoàn toàn chẳng thèm để chút yêu khí ấy vào mắt. Song thấy Bì Tu nổi nóng, hắn lại nở nụ cười: “Động thủ ở đây thì cái quán của anh có thể chống đỡ được bao lâu? Đến lúc ấy lại phải sửa sang mua vật dụng, anh chịu bỏ tiền sao?”
Hắn nhìn chằm chằm Bì Tu: “Tôi chỉ đến điều tra hộ khẩu chứ không định đánh nhau với anh, anh không cần phải tỏ thái độ gay gắt với tôi như thế.”
“Ở nơi công cộng mà cản trở nhân viên chấp pháp thi hành pháp luật, là cũng bị phạt tiền đó nha.” Hao Thiên Khuyển đứng sau Dương Tiễn cười cợt với Bì Tu, quả thực thể hiện vô cùng chính xác câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Văn Hi kéo áo Bì Tu, hơi nhón chân ghé vào tai hắn nói: “Có thể gọi điện cho Phong Đô đại đế được không?”
Bì Tu khựng lại, suýt chút nữa quên mất thằng cha Phùng Đô này.
Đừng có xem thường người khác, hắn cũng có cơ cấu bên trên nhá.
Lão yêu quái bảo Hầu Đại mở một phòng bao cho Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển và cả con chó mực kia vào nghỉ ngơi, mình thì mang theo Văn Hi và Giả Tố Trân đi lên lầu, bắt đầu gọi điện cho Phùng Đô.
Vừa nghe phải làm hộ khẩu cho Văn Hi và giấy phép tạm trú cho ma nữ, tay của Phùng Đô lập tức mở diễn đàn buôn dưa, hắn biến ảo ra phân thân, vừa làm giấy tờ cho Bì Tu vừa mở topic.
Hắn không phải người sản xuất dưa lê, chỉ là người vận chuyển thôi. Một người vui không bằng nhiều người vui, có dưa thì mọi người phải cùng chia nhau.
Khi thổ địa công gửi bưu kiện đựng hộ khẩu và giấy phép tạm trú đến, Dương Tiễn mới vừa uống xong chén trà thứ nhất.
Bì Tu vứt hai tập giấy lên bàn: “Mau xem đi, xem xong rồi thì cút ngay.”
“Dữ thế làm gì.” Dương Tiển cầm sổ hộ khẩu lên, giật cao dán che con mắt thứ ba trên trán mình ra, cẩn thận kiểm tra sổ hộ khẩu và giấy phép tạm trú.
Bì Tu dòm động tác của hắn mà không khỏi xuýt xoa, nhìn chằm chằm con mắt thứ ba của Dương Tiễn, hỏi: “Cậu giật mạnh như vậy, lông mi không đau hả?”
Ba con mắt của Dương Tiễn đồng thời nhìn hắn: “Con trên đầu không có lông mi.”
Bì Tu nhìn chăm chú một hồi: “Vậy còn được.”
Hao Thiên Khuyển dựa vào bả vai Dương Tiển, khịt khịt mũi, nhìn Bì Tu nói: “Trên người ông có mùi thơm, là của con quỷ kia, ông dùng thứ gì cho cậu ta?”
Bì Tu cười lạnh: “Vợ ta tự có mùi thơm cơ thể, sao hả? Mi phải nhớ tắm rửa mỗi ngày, bảo chủ nhân mua cho mi ít nước hoa chó mà xịt nhiều vào.”
Hao Thiên Khuyển vừa nhe răng liền bị Dương Tiễn nhấn đầu xuống xoa xoa, sau đó lại dùng sức nắm cổ con thiên cẩu này.
“Nghe lời chút đi.”
Thấy Dương Tiễn xem xong rồi, Bì Tu bèn thu lại hộ khẩu và giấy phép tạm trú, kéo cửa phòng bao ý bảo xong việc rồi thì cuốn xéo, đừng có lăm le bắt chẹt nhân nhân.
Dương Tiển đi qua Bì Tu thì ngừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Hôm nay quấy rầy rồi, Hao Thiên Khuyển còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, khiến cho tôn phu nhân sợ hãi, tôi thay mặt nó xin lỗi anh.”
Hao Thiên Khuyển gầm gừ phát ra tiếng tức giận, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Dương Tiễn túm lấy mang ra ngoài.
Bì Tu ở phía sau xì một tiếng, Hao Thiên Khuyển mà nhỏ tuổi thì Nhậm Kiêu có thể xưng là tiểu thịt tươi, già khú rồi mà còn giả nai cái đếch gì? (Tiểu thịt tươi: tiếng lóng giới showbiz, dùng để chỉ những cậu trai trẻ mới nổi.)
Hao Thiên Khuyển còn muốn ngoái lại kêu la gì đó với Bì Tu nhưng cổ bị Dương Tiễn túm chặt không thể động đậy, giãy giụa mấy lần lại bị siết càng chặt hơn, nó giãy dụa thở dốc: “Thả ra! Thả ra! Thở không nổi!”
Chân Dương Tiễn súc địa thành thốn, cách quán cơm của Bì Tu mấy dặm mới dừng bước, buông Hao Thiên Khuyển ra. (Súc địa thành thốn: nghĩa là rút đất thành tấc, một thuật pháp trong Tây Du Ký, còn gọi là “súc địa thuật”, có thể đi một khoảng cách rất xa mà chỉ như đi một tấc.)
“Ban đầu anh đã với em thế nào? Chớ nên chọc vào hắn, lúc trước em hứa với anh mà vừa nãy đã làm gì hả?” Dương Tiễn nắm gáy Hao Thiên Khuyển: “Sau này không muốn ra ngoài nữa đúng không?”
“Còn không phải vì hắn thái độ lồi lõm với anh sao!” Hao Thiên Khuyển tránh né tay hắn: “Anh nghĩ em muốn gây hấn với loại lão yêu quái như hắn chắc, nếu không phải vì…..”
Dương Tiễn kéo Hao Thiên Khuyển ra sau, nhìn chằm chằm bóng đen chỗ bụi cây trước mặt, lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Gã đàn ông ôm một pho ngọc phật bước ra từ trong bóng tối, dưới ánh mặt trời, làn da hắn trắng nhợt đến gần như trong suốt, hắn nở nụ cười với Dương Tiễn: “Thường nghe nói Nhị Lang chân quân và Hao Thiên Khuyển chủ tớ tình thâm, hôm nay cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng.”
Hao Thiên Khuyển túm lấy cánh tay Dương Tiễn, vẻ mặt cảnh giác, con chó mực nó túm sủa inh ỏi liên tiếp với gã đàn ông nọ, nhưng khi hắn ta nhìn sang thì lại hoảng hốt phủ phục xuống đất, phát ra tiếng nghẹn ngào sợ hãi.
“Thế mới đúng là nghe lời chứ.” Gã đàn ông cong cong mắt cười, nói: “Chó con thì phải biết nghe lời chủ nhân, đừng có tự tiện hành động.”
Nhị Lang Thần an ủi Hao Thiên Khuyển đang run rẩy sợ hãi vì huyết thống áp chế, hắn nhìn chằm chằm gã đàn ông nọ, gằn từng chữ: “Việc nhà của Nhị Lang Thần tôi, không mượn Thao Thiết anh lo.”
Thao Thiết cười cười: “Là tôi thất lễ, Nhị Lang chân quân chớ trách.”
Dương Tiễn: “Nhân quả nợ anh đã trả xong, sau này nên bớt liên hệ nhau đi.”
Thao Thiết gật đầu: “Đương nhiên, tôi nói lời giữ lời mà.”
“Con quỷ kia là gì của anh? Có thể khiến anh tốn công như vậy để tới tìm tôi, chỉ vì để Bì Tu đăng kí hộ khẩu cho cậu ta.” Dương Tiển nheo mắt: “Tôi nghe Nguyệt Lão nói tơ nhân duyên của con quỷ kia và tên chúa keo kiệt Bì Tu nối liền với nhau.”
Thao Thiết vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng cất lời: “Việc nhà của tôi, cũng không mượn Nhị Lang chân quân lo. Chỉ cần cậu nói cho tôi, hộ khẩu Bì Tu cho cậu xem là thật hay giả.”
Dương Tiễn: “Tôi dùng thiên nhãn xem rồi, thật trăm phần trăm.”
“Vậy là đủ rồi.” Thao Thiết khom người với Dương Tiễn: “Cám ơn Nhị Lang chân quân giúp đỡ.”
Dương Tiễn lui sang trái nửa bước né tránh lễ của hắn: “Không cần, vốn là trả nợ ân tình anh giúp đỡ năm đó, bây giờ anh và tôi thanh toán xong, tôi cũng giải quyết được một mối tâm sự.”
Hắn không muốn tiếp xúc nhiều với Thao Thiết, bèn mang theo Hao Thiên Khuyển cưỡi mây bay đi, chỉ là trước khi đi vẫn ngoái lại nói: “Nghe nói mấy năm qua Bì Tu vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh, tuy hắn là thụy thú nhưng tính tình lại hung ác tàn bạo, anh vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Thao Thiết ngây ra, mà Nhị Lang chân quân đã cưỡi mây đi xa, chẳng thấy tăm tích.
Hắn nở nụ cười: “Những năm qua người tìm kiếm tôi đâu chỉ một mình hắn, cơ mà tính tình hung ác tàn bạo….. Nhị Lang Thần hiểu lầm rồi.”
Gió nổi lên, ngọc phật trong ngực Thao Thiết tỏa sáng, hắn vội vàng vuốt ve nó: “Đừng lo lắng, cậu ấy không có chuyện gì đâu. Vừa nãy em cũng nghe rồi mà, Bì Tu đã làm hộ khẩu cho cậu ấy rồi, tạm thời sẽ không đưa cậu ấy đi đầu thai đâu……”
Ngọc Phật càng sáng mạnh hơn, dù dưới ánh mặt trời nhưng vẫn lấp lóe chói mắt, Thao Thiết cuống quít nói: “Yên tâm, anh sẽ không để cậu ấy đi đầu thai…. Đừng sợ, anh sẽ trông chừng mà…..”
Thao Thiết vừa thì thầm với ngọc phật trong ngực vừa đi về phía bóng đen lúc trước, dần dần chẳng thấy bóng dáng.
***
Đụng phải chó mặc thuần huyết Hao Thiên Khuyển, Văn Hi chấn động hồn thể, phải nằm trên giường quý phi, được Bì Tu ôm dùng yêu lực cố hồn, Chổi Nhỏ bưng bát thuốc tỏa mùi đắng đứng ở bên cạnh, lắp bắp thuật lại sự việc diễn ra trong quán cho Bì Tu.
Đầu tiên là Ngô Tổ tiến vào, nhưng ngay lúc đó cậu ta lại bị Dương Tiễn dẫn theo Hao Thiên Khuyển và con chó mực kia chen vào, Văn Hi còn chưa kịp phản ứng lại con chó mực kia thì Chổi Nhổ đã suýt chút nữa bị nó đánh gục. Văn Hi vội vàng lao lên kéo thằng nhỏ, bấy giờ hồn thể mới bị đụng chạm, còn suýt thì lộ mặt với Ngô Tổ ở phía sau.
“Đều, đều tại con không tốt, con không sợ nó đâu.” Chổi Nhỏ tràn đầy áy náy, lắp bắp nói với Văn Hi.
Văn Hi thở dài: “Nhóc cần gì phải áy náy, vốn cũng đâu phải lỗi của nhóc, may mà có nhóc che mặt lại giúp ta, không để Ngô Tổ thấy được mặt ta.”
Bì Tu không lên tiếng, chỉ bưng thuốc bảo Văn Hi mau uống.
Một bát thuốc vào bụng, tuy đắng nhưng nhóc con cuối cùng vẫn đỡ hơn chút, Bì Tu nắm tay y kiểm tra một phen, cũng đủ sức để tối lên lớp dạy Ngô Tổ.
Hắn kêu Chổi Nhỏ lên lầu trò chuyện với Văn Hi, mình thì bưng cái bát không xuống lầu dọn dẹp. Vì là thứ sáu nên buổi tối có không ít khách đến, hầu tinh và Giả Tố Trân không phụ được gì, Bì Tu liền giúp chào khách.
Ngô Tổ vừa mới tính tiền với Tô An xong, đúng lúc thấy Bì Tu đi tới, cậu bèn lấy dũng khí tiến lên chặn đường Bì Tu.
Bì Tu liếc thằng nhóc này một cái, đang định tránh đi thì nghe thấy cu cậu học sinh hỏi: “Ông chủ ơi, chuyện hôm nay rốt cuộc là sao vậy ạ?”
“Không có gì, đến kiểm tra giấy phép kinh doanh thôi.” Bì Tu ngó cậu nhóc: “Sao, nhóc cũng muốn kiểm tra hả?”
Ngô Tổ vội vàng lắc đầu: “Không không không, cháu chỉ hỏi một câu thôi ạ. Cháu còn tưởng là……”
“Tưởng là làm sao? Tưởng ta vi phạm pháp luật à? Dùng nước cống xào rau hả?” Bì Tu hừ lạnh, dọa Ngô Tổ sợ đến tái cả mặt.
Cậu xua tay nói: “Làm sao có chuyện đó được chứ, ông chủ còn có vợ con ở đây, sao có thể làm chuyện trái pháp luật được.”
Bì Tu:???
Vợ thì thôi, cơ mà con là sao? Có vợ còn chưa đủ, bây giờ còn thịnh hành cái kiểu mua một tặng một, tặng sừng đội đầu, hạnh phúc cả đời, một nhà ba người hạnh phúc làm cha hả?
Ngô Tổ thấy vẻ mặt hắn phức tạp, nghĩ là mình nhầm đối tượng, bèn vội vàng hỏi: “Cậu bé mỗi ngày quét dọn trong quán không phải con trai chú sao?”
Đám yêu quái lập tức dựng thẳng lỗ tai, hận không thể dán sát vào mép Ngô Tổ để mà nghe ngóng.
Bì Tu sững sờ: “Nhóc nói ai cơ?”
Ngô Tổ: “Thì là đứa nhỏ ban nãy được bà chủ ôm ấy ạ, lúc bọn cháu đi vào, còn thấy bà chủ tự tay đút hạt dẻ cho nó ăn.”
Ôm, rồi còn tự tay đút hạt dẻ nữa cơ à? Hai người này thân quá nhỉ.
Bì Tu đang định chối thì bỗng khựng lại.
Chờ chút, nếu Chổi Nhỏ là con trai mình, vậy thì tính ra Nhậm Kiêu cũng phải gọi mình một tiếng cha.
Làm cha, hay là không làm cha, đây là một vấn đề chằng cần do dự.
Bì Tu thất đức đột nhiên bày vẻ mặt hòa ái, thản nhiên thừa nhận: “Đúng là con trai ta.”
Chổi Nhỏ từ lúc hóa hình đã được mình mang về nuôi, mặc dù không thay tã dọn phân nhưng cũng coi như được mình che chở bảo bọc, cũng xem như một nửa con trai của mình.
Nhận một thằng con hờ lại còn được thêm một đại vương thủy sản Nhậm Kiêu, sau này quán nhập hải sản tươi khỏi cần tốn tiền, ngẫm kỹ thì thực ra mình còn rất hời đó chứ?
Bì Tu vừa nghĩ vừa đi vòng qua Ngô Tổ, mà đám yêu quái ngồi trong quán thì đã phát điên lên rồi.
Editor: Con nợ Thao Thiết đã xuất hiện:v và có vẻ chủ nợ Tỳ Hưu đã bị hố một vố. Nhậm Kiêu ơi anh có biết mình vừa có thêm một ông bố vợ không:)))