Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 2: Chương 2






IMG_4026

Ông chủ Bì gặp quỷ thư sinh Văn Hi này khi vừa ăn cơm xong, đi tản bộ tiện thể vứt rác, hắn vừa đứng trước thùng phân loại rác, giơ tay bỏ rác vào trong thùng, một cái hũ bạch ngọc cũng rơi vào lồng ngực hắn.

Bì Tu là một con Tỳ Hưu có thể khai vận tụ tài, hắn cầm cái hũ bạch ngọc kia nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, nghĩ mình có thể chiêu tài tiến bảo, cơ mà cũng đâu đến mức tiền tài từ trên trời trực tiếp rơi vào trong ngực chứ?

Lẽ nào Thiên Đạo bất công kia cuối cùng cũng mở mắt, hiểu ra yêu quái mới là con ruột của nó?

Ông chủ Bì cầm cái hũ ngắm nghía, nhớ phục vụ hầu tinh trong cửa hàng sẩy tay làm vỡ cái hũ dưa muối, chất ngọc này vừa khéo có thể dùng thay.

Chỉ là cái hũ này có chút tà khí, hẳn là có kẻ hạ chú phong ấn lên trên, khiến thứ trong hũ này không thể chuyển thế siêu sinh. Loại chuyện bẩn thỉu này Bì Tu đã thấy nhiều rồi, thứ bị phong ấn không phải kẻ xui xẻo thì cũng là quỷ xấu xa.

Hắn suy nghĩ một lát, vươn tay vuốt qua cái hũ, kéo chú thuật xuống nắm thành tro.

Bất kể trong hũ là thứ gì, hắn muốn cái hũ này, hũ muối dưa đưa tới tay chẳng lý nào lại vứt đi.

Nhưng chú thuật vừa mới hóa thành tro, hắn liền ngửi được mùi Thao Thiết nhàn nhạt trên hũ.

Thao Thiết, đào phạm đại án kinh tế trăm năm, phạm vào rất nhiều tội lừa gạt cướp bóc. Bì Tu bị hại nặng nề, tài sản tích cóp nhiều năm và cả quả núi Thụy Giác đều bị Thao Thiết lừa mất.

Hắn trừng cái hũ, tay đột nhiên run lên, nghĩ bụng đừng bảo cái tên trời đánh thánh đâm kia ở bên ngoài bị làm thịt, bị người Quảng Đông biến thành dưa chua đấy chứ?

Mịa, tiền còn chưa trả mà muốn chết à?

Ông chủ Bì mở cái hũ ra, một mùi thơm nồng tỏa ra, tuy mùi của Thao Thiết đậm hơn, nhưng lông mày hắn lại thả lỏng, xác định trong này không phải Thao Thiết.

Tuy nhiên một tầng chú ngữ bên ngoài còn chưa đủ, trong hũ còn có một bàng môn tả đạo ngâm xương khóa hồn, không biết thù hận phải ghê gớm cỡ nào nữa.

Hắn đặt cái hũ xuống đất, giơ tay gõ gõ lên thân hũ gọi hồn: “Có thần trí thì đi ra nói chuyện.”

Cả buổi trời mà trong hũ vẫn không có động tĩnh gì, Bì Tu hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp lôi hồn phách sắp tiêu tan trong hũ ra, một thư sinh toàn thân áo trắng, tóc tai xõa tung liền bị hắn nắm trong tay.

Văn Hi mơ hồ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có yến tiệc linh đình, nguy nga tráng lệ, hương xa bảo mã, phong nguyệt vô song, y vẫn là con út của Văn gia, là công tử bột nhất hô bá ứng chốn kinh thành.

Y vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gã đàn ông trước mắt, hung thần ác sát còn đáng sợ hơn cả tướng quân viễn chinh mà y từng gặp.

Một ánh đỏ chợt lóe qua trước mắt, ký ức phủ đầy bụi được mở ra, cảnh tượng quan binh xông vào xét nhà hiện lên, gương mặt của người phía trước và những gương mặt hung ác đó chồng chéo lên nhau, Văn Hi tức thì giãy dụa la hét.

Ông chủ Bì chỉ tay một cái khiến y ngậm miệng trật tự lại.

Ngoại trừ mùi hương nồng đậm trong vò, định hồn hương trên người thư sinh còn xen lẫn với mùi của Thao Thiết. Bì Tu ngửi kỹ, sắc mặt chùng xuống.

“Sao trên người mi lại có mùi của Thao Thiết.” Bì Tu nắm khuôn mặt xinh đẹp của thư sinh, ép hỏi: “Nói cho ta Thao Thiết ở đâu, đảm bảo kiếp sau mi sẽ đầu thai vào nhà tốt.”

Tuy nhiên mặt mũi ông chủ Bì quá hung ác, lực tay cũng quá mạnh, thư sinh nọ mới mở miệng nói được một chữ thì đã gục đầu hôn mê bất tỉnh.

Nếu không phải ông chủ Bì quyết định nhanh chóng, nhét y vào trong hũ, ôm cái hũ chạy hết tốc lực về quán thắp định hồn hương cho y thì quỷ thư sinh này đã hồn phi phách tán từ lâu rồi, làm gì có chuyện ngồi trên sô pha của mình mà xem ti vi?

Bì Tu thấy Văn Hi không nói gì, bèn vươn tay kéo hai má y sang bên, hờ hững nói: “Cậu vừa mới tỉnh lại, không biết tình hình hiện nay, cần thời gian thích ứng, tôi liền để cậu suy nghĩ kỹ càng, nhưng mà cậu đã xem hết phim truyền hình, sách thì đọc xong một tủ, bài thi đại học cũng làm hai bao, chắc là có thể thích ứng rồi chứ.”

Văn Hi vẫn im ỉm.

“Nói chuyện.” Bì Tu lạnh nhạt nói: “Đừng để tôi nổi giận.”

“Thích ứng rồi ạ.” Văn Hi nịnh nọt nở nụ cười với Bì Tu, giọng nói mềm mại như biến thành người khác: “Ngài cứ hỏi, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói hết.”

Ông chủ Bì hừ một tiếng, thầm nghĩ Văn Hi cũng coi như thức thời đấy, không uổng công mình dùng bảo bối để câu hồn kéo mệnh.

“Chỉ cần cậu nói cho tôi Thao Thiết đang ở đâu, chờ sang năm khi trời trở lạnh, tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai, đảm bảo kiếp sau cậu có cơm ngon áo đẹp, phú quý bình an cả đời.”

Văn Hi ngẩn ra, hỏi hắn: “Tại sao phải chờ trời lạnh?”

“Bởi vì mùa hè rất nóng, cậu ở lại hạ nhiệt cho tôi.” Bì Tu cau mày nhìn dự báo thời tiết trên ti vi: “Bố tổ sư, rõ ràng mới tháng năm mà sao nóng thế chứ.”

Văn Hi tức cười, nhưng lúc Bì Tu nhìn sang thì lập tức khép nép nói: “Thao Thiết là kỳ thú, tôi chưa từng thấy bao giờ.”

“Nó đương nhiên sẽ không hóa thành hình thú xuất hiện trước mặt con người, tên khốn Thao Thiết kia thích nhất là khoác mấy cái vỏ đẹp mã đi lừa lọc ở nhân thế.” Bì Tu khinh thường mắng hai câu, lại hỏi: “Cậu có từng gặp người nào ăn cực khỏe chưa?”

Văn Hi hỏi: “Ăn cực khỏe? Khỏe tới mức nào?”

“Là cái loại thùng cơm một lần có thể xơi cả con bò, cậu từng gặp chưa?” Ông chủ Bì suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Thêm năm con gà, sáu con ngỗng và mười con cá nữa.”

Văn Hi: ……

Văn Hi: “Tôi chưa thấy bao giờ.”

Ông chủ Bì cau mày, nhiệt độ vừa mới giảm xuống hình như lại tăng lên, hắn kéo tay Văn Hi dán lên mặt mình, xúc cảm lạnh lẽo khiến hắn tỉnh táo lại.

Văn Vi bị hắn nắm tay mà không dám cựa quậy gì, lòng bực lắm nhưng vẫn nặn ra bộ mặt tươi cười, hỏi một cách săn sóc: “Thế này ngài thoải mái hơn chưa?”

Bì Tu gật đầu, vẫn truy hỏi: “Thật sự chưa từng thấy hả?”

“Chưa từng.” Văn Hi trả lời chắc nịch.

Bì Tu: “Thế tại sao Thao Thiết lại định hồn kéo mệnh cho cậu? Nếu không phải hắn định hồn cho cậu thì cậu đã hồn phi phách tán từ lúc bị phong ấn trong cái hũ kia rồi.”

“Tôi cũng không biết.” Văn Hi lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc cậu chết như thế nào? Tên họ là gì, nói cho tôi, tôi tự đi tìm hiểu.” Bì Tu nhìn chằm chằm vào đôi mắt y: “Nếu như cậu không tự mình nói, tôi dùng cách khác thì vẫn biết được thôi, chỉ có điều…..”

“Tôi không nhớ thật mà.” Mặt Văn Hi trắng bệch, y nở nụ cười với Bì Tu: “Tôi đương nhiên không dám lừa gạt ngài, chỉ là hiện tại trong đầu tôi rất hỗn loạn, hồn phách cũng không hoàn chỉnh, chỉ nhớ mình họ Văn, trước đây là một công tử nhà giàu, cái khác thì không nhớ rõ.”

Bì Tu hơi nhướn mày, đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng vén rèm che cửa kêu vang.

“Ông chủ ơi, cơm chuẩn bị xong rồi ạ.”

Giọng nói của hầu tinh phía sau rèm che hơi run rẩy, sợ mình phá hỏng chuyện tốt của ông chủ, liền đánh bạo nói: “Có cần em bưng lên cho anh không?”

Một lát sau, giọng nói truyền đến: “Không cần, anh xuống ngay đây.”

Hầu tinh bấy giờ mới như được đại xá, xin cáo lui đi xuống lầu.

Bí Tu liếc một cái.

Văn Hi lần đầu xuống lầu, cảm thấy dường như tất cả mọi người đang nhìn mình. Thế nhưng khi y ngoảnh sang, mọi người lại trốn tránh tầm mắt y.

Giống như khi mình còn sống vậy.

Y thầm cười trong lòng, ngoài mặt thì vẫn bình thản, ngoan ngoãn đi theo sau Bì Tu. Đến khi y đứng ở bên bàn thì bát đũa đã bày xong hết, trừ bát vàng đũa ngọc của Bì Tu ra, những người còn lại đều dùng bát sứ đũa gỗ bình thường.

Mà y đếm một lượt, phát hiện không có bát đũa của mình, ngay cả chỗ ngồi của mình cũng chẳng có.

Y khẽ nhướn mày, đang định nói chuyện thì thấy một cậu nhóc sai việc bưng bát thuốc tới, lắp bắp thưa: “Ông, ông chủ, thuốc, thuốc nấu xong rồi ạ.”

Bì Tu liếc nhìn, lại bảo thẳng nhỏ đi lấy thêm cái thìa.

Văn Hi bị hắn ôm ngồi ở bên người, bảo tọa rộng rãi được nhồi bông mềm, trên nệm lót còn trải một cái chiếu trúc, trông có vẻ dở dở ương ương.

Ngồi lên cảm giác mới mẻ phết, Văn Hi sờ cái chiếu kỳ lạ dưới thân, nghĩ bụng, nếu miếng trúc đổi thành ngọc thạch thì chắc có thể mát nhanh hơn chút.

Nhưng y ngó sang hình thể của người bên cạnh, nếu mà đổi thành ngọc thạch, cái tên chẳng biết là yêu hay quái này mà ngồi lên là nát hết, thế thì lại phung phí của trời.

Đứa nhỏ kia cầm cái thìa trắng tới, Bì Tu đẩy bát thuốc đến trước mặt Văn Hi: “Đây là thuốc cố hồn cho cậu, uống đi.”

Văn Hi không chạm đến bát thuốc kia mà nhìn chằm chằm cơm nước nóng hổi trước mặt Bì Tu.

“Đây là cái gì?” Văn Hi nhìn đồ ăn trước mặt Bì Tu, đa phần là mấy thứ thanh đạm như đậu phụ cải xanh, cảm giác chẳng hề phù hợp với con người hắn. Loại người hung thần ác sát như này thì phải ngoạm thịt, tu rượu mới đúng chứ, sao lại ăn như hòa thượng thế kia?

Y thấy trước mặt đám nhân viên trong quán là dầu cay, còn có cả miếng thịt bự chảng, bèn nói: “Sao anh ăn không giống bọn họ?”

Bì Tu múc một miếng đậu phụ, cho vào miệng ăn: “Vì ăn cái này mát.”

Hắn thấy Văn Hi không uống thuốc mà cứ nhìn chằm chằm mình ăn cơm, liền cau mày, đang định nói nhìn cái gì vậy, nhưng lại nhớ ra lão quỷ này bị niêm phong trong hũ mấy năm trăm không được thấy ánh sáng, chắc là muốn ăn cơm nhưng ngại nói đây mà.

Ông chủ Bì đặt đũa xuống, bưng bát thuốc đến bên mép Văn Hi: “Trước tiên uống thuốc đi, uống xong rồi ăn cơm.”

Văn Hi nhìn hắn: “Quỷ có thể ăn cơm không?”

Câu hỏi này khiến người ta tỉnh ngộ, cả phòng ăn thoáng chốc lặng ngắt, ngay cả Bì Tu cũng đen xì mặt, hắn đưa bát đến miệng Văn Hi, hung dữ nói: “Uống!”

Được rồi, uống thì uống, cũng đâu thể chết thêm lần nữa.

Văn Hi uống thuốc trong tay Bì Tu, vị đắng đến quỷ cũng phải run rẩy đó khiến y hoài nghi đây có phải bát độc dược hay không, y uống xong hớp cuối cùng thì ho đến tê tâm liệt phế, dựa vào người Bì Tu, hận không thể phun trả lại hết cho hắn.

“Sao mà uống vội thế chứ?” Bì Tu vỗ lưng cho y, nghĩ thầm nếu mà ho đến chết thì mình biết đi đâu tìm một cái gối băng ưng ý như vậy đây.

Thấy người trong ngực ho sặc sụa, run rẩy dựa vào vai mình, ông chủ Bì liền hỏi đứa nhỏ nói lắp ban nãy bưng thuốc đến: “Thuốc này là nhóc nấu à?”

Thằng nhỏ nói lắp sợ hãi gật đầu: “Vâng, là con nấu ạ.”

Văn Hi ho khù khụ một trận mới đỡ, y ngồi thẳng dậy, bảo: “Tôi không ngờ lại đắng như thế.”

“Đắng đến vậy thật à?” Bì Tu nghĩ thầm mình cũng uống rồi mà có thấy đắng đâu, hắn không tin, cầm bát lên uống chút thuốc còn sót lại, không quá một giây sau liền phun ra.

Văn Hi: …..

Bì Tu thẹn quá hóa giận, đặt mạnh cái bát xuống bàn, quát lên với đám yêu quái đang nhìn chòng chọc mình: “Cứ nhìn chằm chằm ông đây làm gì, trên mặt ông có cơm hả? Ăn cơm đi!”

Đám yêu quái cũng bắt đầu ăn cơm, cúi đầu không dám nhìn ông chủ nữa.

Văn Hi tâm tình phức tạp ngồi một bên, muốn cười mà không cười được, nhưng y thật sự rất buồn cười, chỉ có thể cố nhịn, rút giấy ăn lau miệng cho Bì Tu.

Ông chủ Bì sặc sụa vì ngụm thuốc đắng, cơ thể lại nóng lên, cầm tay Văn Hi kéo y vào trong lòng.

Nhóc nói lắp đứng một bên sợ không dám ho he gì, nó run rẩy hỏi: “Ông, ông chủ, có cần lấy cho bà, bà chủ một bộ bát đũa không ạ, chẳng phải bà, bà chủ vừa bảo muốn ăn, ăn cơm sao?”

Bì Tu nghe vậy thì nhướn mày: “Bà chủ? Bà chủ ở đâu ra, ông đây làm gì có mẹ.” (Lão bản nương vừa nghĩa là bà chủ, vừa nghĩa là mẹ của ông chủ.)

Văn Hi: ……

Văn Hi: Móa, vậy mà cũng dám nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.