Bì Tu vác dao đến kề lên cổ Phùng Đô, khiến đám quỷ đột tử cấp dưới của hắn tăng ca lọc sạch diễn đàn, nhờ đó mà Bì Thiệu Đệ vẫn chẳng hề hay biết chuyện xảy ra trong nhà mình, lúc thấy thầy giáo còn cười hì hì, không ngờ ngợ gì về vụ học thêm sắp tới.
Dưới sự chỉ đạo của Văn Hi, Bì Tu viết bài thanh minh, thể hiện mình là một yêu quái trong sạch liêm khiết, không hề tham gia bất kỳ hoạt động trái pháp luật nào hết, giả mù ngoài đường chẳng qua là nghệ thuật trình diễn mà thôi.
(Performance art: là một màn trình diễn do các nghệ sĩ trình bày cho công chúng xem, nhằm diễn đạt ý tưởng của nghệ thuật tạo hình.)
Sau khi post bài lên diễn đàn xong, ông chủ Bì liền ném di động chuẩn bị nằm ườn ra, song còn chưa kịp ngả người xuống thì đã bị Văn Hi đẩy đi tắm. Nhìn lão yêu quái đi vào phòng tắm rồi, Văn Hi lại xuống lầu bưng cơm tối lên.
Nhưng vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang thì y lập tức nhác thấy bóng nhọc học sinh Ngô Tổ, y vội vã niệm chú ẩn thân, chỉ sợ cậu ta thấy mình rồi sợ ngất xỉu ra đấy.
Hôm nay Ngô Tổ lại đi cùng cô bạn thích nghe hí kia, bạn nữ ngồi trên ghế nghịch di động, Ngô Tổ thì đứng ở hành lang sau bếp nói chuyện với Giả Tố Trân.
Văn Hi đứng một bên nghe lỏm cậu chàng này thân thiết hỏi cổ họng Giả Tố Trân đã khá hơn chưa, nghĩ thầm kiếp trước thái độ của vị Ngô Lang kia mà cũng thế này, lại thêm gương mặt điển trai gấp mấy lần, bảo sao Giả Tố Trân chả đổ đứ đừ.
Giả Tố Trân nói được mấy câu với cậu thì trông thấy cô bạn kia nhìn sang bên này, bèn vờ vô tình hỏi: “Hôm nay em cũng tới với bạn à? Hai em thân nhau quá nhỉ.”
Ngô Tổ cười hì hì: “Bạn ấy tốt lắm, hôm trước còn cho em xem vở chính trị của mình nữa cơ.”
“Nói cho chị biết đi, có phải bạn gái không thế?” Giả Tố Trân cố ý hỏi.
“Không phải mà.” Ngô Tổ vội xua tay, ngượng ngùng gãi đầu: “Bây giờ em vẫn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương.”
Ánh mắt Giả Tố Trân nhìn cậu mỗi lúc một dịu dàng, cô gật đầu bảo: “Chờ em thi đại học xong thì có thể suy nghĩ lại nha, đã là người lớn rồi, lên đại học cũng chẳng ai bảo em yêu sớm đâu.”
Ngô Tổ cười ha ha: “Chị đừng trêu em nữa.”
“Nhưng mà tuyệt đối đừng có làm tra nam, cũng đừng làm ra chuyện gì trái pháp luật.” Giả Tố Trân thở dài ngao ngán: “Đặc biệt là khi có gia đình rồi thì đừng ra ngoài ăn chơi đàng điếm.”
Văn Hi đang nghe lỏm: …….
Sao câu nào câu nấy cũng nghe như đang nói Bì Tu thế nhỉ?
Ngô Tổ nghe Giả Tố Trân nói thế còn tưởng cô bị tra nam phụ bạc, thế là lòng căm phẫn dâng trào sục sôi, quả quyết mà nói rằng: “Chị nói đúng lắm, tra nam rẻ rách! Chị đừng tức giận vì tra nam, hắn không xứng.”
Nhóc học sinh nói xong liền chú ý vẻ mặt Giả Tố Trân, dè dặt hỏi: “Hôm nay chị gặp phải chuyện gì hả? Có phải chị gặp lại kẻ từng phụ bạc chị trước đây…..”
Giả Tố Trân sững người, lập tức cười lắc đầu nói: “Không phải không phải, chị chưa từng bị phụ bạc bao giờ.”
Nhớ tới dáng vẻ Ngô Lang trước kia, giọng nói Giả Tố Trân lại càng êm dịu, chất chứa đầy hoài niệm: “Anh ấy là một người rất rất tốt.”
Cô ngẩng đầu nhìn Ngô Tổ trước mắt mình, dường như xuyên qua cậu thấy được một người khác, ánh mắt cô lưu luyến khôn nguôi, rồi cô nhẹ nhàng bảo: “Chị biết em cũng là người tốt, sẽ không để con gái phải đau lòng.”
“Chắc chắn rồi.” Ngô Tổ có hơi thẹn thùng, thầm nghĩ chị ấy quả không hổ là người hát hí khúc, đôi mắt giống như là biết nói vậy.
Hầu Tam bưng hai cái đĩa đi ngang qua, nói với Ngô Tổ: “Cậu giai, đồ ăn của cậu có rồi đây.”
Chờ Ngô Tổ về chỗ ngồi rồi, Văn Hi mới hiện thân từ góc tối, bảo với Giả Tố Trân rằng: “Cô cứ nhìn chằm chằm cậu ta mãi thì sẽ bị cô bé kia phát hiện đấy.”
Giả Tố Trân vội vàng phúc thân định hành lễ với y, Văn Hi vươn tay nâng cô lên: “Bây giờ không cần phải làm thế đâu.”
“Thói quen tạm thời khó mà sửa được.” Giả Tố Trân nở nụ cười, thấy Văn Hi xuống dưới một mình, cô bèn hỏi: “Ông chủ Bì đâu ạ? Sao ngài lại xuống bưng cơm tối.”
Văn Hi: “Anh ấy đang tắm.” Y khẽ cười, “Cô yên tâm, tin trên diễn đàn đều là giả hết, không cần lo tôi chịu uất ức đâu. Nếu cô thật sự lo lắng thì chi bằng nói cho tôi biết là cô đã gặp kẻ trong bức tranh ở nơi nào.”
Giả Tố Trân sững người, gương mặt tỏ vẻ do dự, song cô nhanh chóng hạ quyết tâm, khi đang định mở miệng thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng Bì Tu gọi Văn Hi.
Lão yêu quái mặc quần đùi đi biển, vừa lau tóc vừa đi từ trên lầu xuống: “Không cần, nếu trước đó đã lập giao ước thì đợi có kết quả thi đại học của thằng nhóc rồi hẵng nói. Thiên Đạo trên kia đang nhìn, cô ấy sẽ không đổi ý đâu.”
Văn Hi cau mày nhìn hắn: “Nếu có thể biết sớm hơn một chút thì tội gì phải đợi đến sau này?”
“Đây là quy củ, đã lập giao ước thì phải làm theo giao ước đã định ra.” Bì Tu dúi cái khăn bông thấm ướt trên tay cho Văn Hi: “Mỗi ngày cậu chỉ việc nghỉ ngơi xem ti vi là được rồi, không cần cậu lo mấy cái này.”
Ông chủ Bì chỉa cằm với ma nữ: “Cô đi làm việc đi, hôm nay đã thay đồ rồi mà không lên bục hát mấy câu à?”
Giả Tố Trân vội phúc thân: “Nô gia đi ngay đây ạ.”
Bì Tu vào bếp bưng cơm tối ra, thấy nhóc con vẫn đứng tại chỗ cũ, mắt đăm đăm nhìn Giả Tố Trân mặc áo đỏ hát hí khúc trên bục diễn.
Ông chủ Bì hừ mũi, đi tới hỏi: “Muốn nghe cô ấy hát thì tìm lúc nào bảo cô ấy hát cả bài cho mình cậu nghe, đứng đây nghe không mệt hả?”
Văn Hi lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ nghe mấy câu thôi.”
Vẫn là cái câu đỗ Trạng Nguyên gì gì đó, Bì Tu nghe chai cả tai rồi, ấy thế nhưng Văn Hi vẫn thích đoạn hí này, lúc ngồi ở sô pha trên lầu còn ngâm nga hát, khiến ông chủ Bì nghe mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được bèn hỏi: “Cậu thích đoạn hí này đến thế cơ à?”
Văn Hi nhìn hắn, cười như không cười: “Bởi vì tôi cũng muốn đỗ Trạng Nguyên.”
“Ước mơ tốt đấy, ngày xưa cậu không đi thi khoa cử à?” Bì Tu hỏi.
Văn Hi lắc đầu: “Nếu tôi muốn vào triều làm quan thì không cần thi, cơ mà ông nội không muốn tôi tiếp xúc với những thứ đó, chỉ bảo tôi mỗi ngày cứ vui chơi sung sướng là được rồi.”
Bì Tu hầm hừ: “Tôi không ngờ đấy, Giả Tố Trân nói ông nội cậu là thừa tướng, cậu cũng nói ông cậu tự mình bảo ban dạy dỗ cậu từ thưở vỡ lòng. Chẳng hề giống như có ý không cho cậu vào triều.”
Văn Hi phản bác: “Không vào triều thì tôi cũng đâu thể làm một tên công tử bột một chữ bẻ đôi cũng không biết, dù gì cũng phải biết ngâm thơ đối chữ vài câu, bằng không ra ngoài làm mất hết mặt mũi, ông tôi đuổi cổ tôi khỏi Văn phủ ngay và luôn ấy chứ.”
Bì Tu bật cười, đẩy cái bát tới trước mặt y: “Vậy chờ cậu khỏe lên rồi, mùa thu sang năm đưa cậu đi học lớp 12, cũng thi đại học một lần thử nhé?”
Văn Hi ngạc nhiên, lập tức cười lắc đầu: “Thôi thôi, tôi nhìn Ngô Tổ ôn tập thôi cũng đủ đau đầu rồi, không muốn tự đi chuốc khổ vào người đâu.”
Bì Tu thăm dò thất bại, cái mặt già cảm thấy có hơi sượng sùng, liền đút cho Văn Hi một thìa đậu phụ lớn, lòng thầm nghĩ phải dùng thứ khác để giữ nhóc con lại bên mình mới được.
Suy nghĩ việc này khiến mấy đêm kèm cặp Ngô Tổ hắn đều hơi mất tập trung, thành tích nhất thành phố tuy đáng khích lệ, nhưng hành trình của Ngô Tổ còn xa lắm, chưa thể mức đắc ý kiêu ngạo vì thứ hạng này được.
Bì Tu nhìn chằm chằm cu cậu, ngẩn ngơ hỏi: “Cậu nghĩ con trai bây giờ thích cái gì?”
“Thích mấy em gái với mấy chị gái xinh đẹp.” Ngô Tổ đáp chẳng cần nghĩ.
Bì Tu nhìn cậu: “Tối nay muốn gấp đôi bài tập phỏng?”
Ngô Tổ cuống quít ngồi thẳng người dậy, thành khẩn bày tỏ rằng: “Anh hỏi lại lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ trả lời nghiêm túc.”
“Thôi, tôi đi hỏi thằng nhãi chưa mảnh tình vắt vai làm gì.” Bì Tu thở dài, nghĩ bụng vấn đề như lấy lòng người khác vẫn nên hỏi ai có kinh nghiệm thì hơn.
Cái kiểu yêu nhau quyến luyến mặn nồng cũng không tệ, nhưng mà các cặp vợ chồng thần tiên chẳng được mấy cặp ân ái, tính tham khảo là bằng không, yêu quái sống không tiết tháo quen rồi, loại thủ thân như ngọc giống mình là không nhiều lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông chủ Bì cảm thấy vẫn nên đi hỏi phàm nhân, loại sinh vật nhỏ yếu như bọn họ có thể kéo dài mấy ngàn năm, chẳng phải là nhờ vào sinh con đẻ cái, truyền đời con cháu hay sao?
“Ấy, mặc dù em chưa ăn thịt heo cơ mà cũng từng thấy heo chạy.” Ngô Tổ đặt bút xuống: “Tuy em chưa yêu đương bao giờ, nhưng mà bạn cùng lớp em có nha.”
Đơn giản là lễ tết tặng quà, rồi thì đưa đi đón về, cuối cùng là thường xuyên tặng trà sữa quà vặt, chỉ cần phía con gái cũng có ý thì bình thường là đều thành công hết.
Ngô Tổ chậm rãi chia sẻ, ra vẻ rất dày dặn kinh nghiệm tình trường, lừa Bì Tu nghe thấy cũng có lý phết.
Vì đã sang tháng sáu, càng gần kỳ thi đại học nên thời gian ôn tập trong mơ buổi tối của Ngô Tổ cũng bắt đầu giảm dần, Bì Tu vừa đi ra khỏi giấc mơ liền thấy nhóc con đang tựa vào tay mình ngủ say.
Nhiệt độ điều hòa để 25°C, thế nhưng Văn Hi mềm mại mát lạnh dán vào người khắn, khiến hắn cảm thấy chẳng hề khô nóng chút nào.
Ông chủ Bì thở dài, nghĩ bụng không phải chỉ là đập tiền mua đồ thôi sao? Phàm nhân còn có tiền riêng? Đùa gì thế, mình là tổ tông kiếm tiền cơ mà, dù cho tên thần tài Lý Quỷ Tổ kia có ở đây thì cũng phải cút cút ra cho ông thể hiện.
Bì Tu nằm một lúc rồi rón rén đi xuống lầu, kêu Tô An kiểm kê doanh thu quán, sau đó tra tài khoản ngân hàng của mình.
Tiền trên đó tuy nhiều, nhưng so với cả ngọn núi châu báu trước kia thì vẫn chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm mà thôi.
Bì Tu cau mày lắc đầu: “Không được, vẫn chưa đủ.”
“Cái gì chưa đủ cơ?” Tô An nhìn số tiền trong tài khoản, lòng ngập tràn ghen tị, địu má như này mà còn chưa đủ á hả, ông cần nhiều tiền như thế để tái tạo hệ tiêu hóa cho mình à?
Thế nhưng là một kế toán kiêm chó săn chuyên nghiệp, cậu ta vẫn nhịn xuống.
Bì Tu rút một tờ giấy ra, tùy tiện viết một dãy số lên đó rồi gọi Hầu Tam lại: “Đi đi, tiện thể tranh thủ buổi sáng mua cho anh ít vé số, nhớ mua gấp đôi đấy.”
Hầu Tam đáp vâng dạ, song chưa đi được một bước đã bị Tô An kéo lại.
Tô An: “Ông chủ, anh quên sở giám sát nói thế nào rồi à, anh không thể mua vé số được.”
“Mày không nói anh không nói thì ai biết?” Bì Tu nhướn mày, “Đến lúc đó anh sẽ chia cho mày một ít.”
Tô An: ……..
Tô An: “Không cần Hầu Tam đi, để em tự đi, anh cứ yên tâm.”
Bì Tu gật đầu, suy nghĩ một lát rồi dặn thêm: “Trong hôm nay mày vào nhà kho lựa ra những món đồ ở cùng niên đại Văn Hi còn sống, ghi danh sách ra cho anh, món nào dùng được thì mang lên lầu. Đúng rồi, anh nhớ trong kho còn có một hộc giao châu, mày tìm con nhện tinh nào xâu một cái vòng tay với cái này, làm theo cỡ tay của Văn Hi ấy.” (1 hộc = 10 đấu.)
Tô An nhận lấy miếng vảy xanh sẫm từ tay ông chủ, cầm lòng không đặng hỏi: “Đây là vảy trên người anh ạ?”
“Chứ không chẳng lẽ trên người mày?” Bì Tu hỏi ngược lại.
Hắn nhìn miếng vảy, nghĩ để như này khó coi quá, bèn khẽ chạm tay lên phía trên, miếng vảy chầm chậm thu nhỏ lại thành một miếng ngọc đen hình Tỳ Hưu.
Bì Tu hài lòng gật đầu: “OK, mấy việc này giao cho mày đấy.”
Bàn giao công việc xong xuôi, ông chủ Bì đi lên lâu, bỏ lại Hầu Tam và Tô An hai mặt nhìn nhau, Hầu Tam vuốt mặt hỏi: “Ông chủ bị trúng tà hả? Tự dưng hào phóng thế?”
Tô An cười khẩy: “Trúng tà éo gì, ông bị bỏ bùa yêu cmnr!”
Hầu Tam: ……..