Cừu Phục bước xuống từ DiDi, về quê được bố mẹ yêu thương chăm bón, cái mặt ngăm đen tròn phúng phính lên một vòng. Tay trái một con gà tay phải một con vịt, trên lưng cõng đặc sản cây nhà lá vườn, sau đít dắt một cái lồng chim lắc lư, song chim đều bị bịt chặt mỏ, chỉ có thể đập cánh phành phạch.
Cậu chàng rảo bước trở về quán cơm, miệng hát ê a, nghĩ thầm mình cuối cùng cũng trở lại, tuy ở nhà không cần tự lết xác đi nấu cơm nhưng hai ngày đầu của kỳ bảo hộ động vật quý hiếm vừa trôi qua, bố mẹ cậu liền lật mặt nhanh hơn lật bánh, thúc giục cậu đi chiếu đèn nhuộm trắng da, còn bắt cậu phải đi sửa mặt mở góc mắt.
Mà khổ nỗi là không thể cãi được, cãi thì lại bảo con cái lớn rồi mọc thêm nhiều đuôi rồi, lời bố mẹ nói không chịu để vào tai. Ngay cả mấy ông anh bà chị cũng thay phiên nhau làm công tác tư tưởng cho cậu, bảo cậu cùng bọn họ đi debut làm idol.
Cừu Phục rất tự hiểu lấy hình tượng của bản thân, ngoại trừ đi diễn hài thì cậu chẳng hợp với nhân vật nào nữa đâu, tuy cậu xấu xí nhưng cũng không muốn đóng vai hề, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cậu.
Cừu Phục tay xách nách mang đi qua chỗ ngoặt, quán cơm đã ở ngay trước mắt, thế nhưng trước mặt đột nhiên có một đống người từ đâu chui ra.
Lý Tịnh dẫn theo thiên binh thiên tướng chặn đường cậu chàng, nhìn chằm chằm cậu hỏi rằng: “Hồ ly Cừu Phục núi Thanh Khâu đúng không?”
“Ủa gì? Kiểm tra căn cước à?” Cừu Phục vừa nói vừa quơ quơ gà vịt trong tay: “Chứng thực bằng thần hồn được không, đồ trên tay tôi nhiều quá không thả xuống được.”
Lý Tịnh mở hình bảo tháp trên di động ra: “Có từng thấy vật này không?”
Cừu Phục liếc nhìn: “Đây là cái Linh Lung tháp của ông mà? Giờ còn có trend khoe của ông có tôi không có à?”
Lý Tịnh sa sầm mặt, lườm Cừu Phục nói: “Tôi nhận được điện thoại báo có người trông thấy cậu cầm Linh Lung tháp.”
Cừu Phục ngớ người: “CLGT? Tôi mới vừa từ Thanh Khâu về, hóa đơn DiDi còn đang trên người đây, cần xem không? Bịa đặt thì cũng phải có cơ sở chứ!”
Các thiên binh thiên tướng phía sau Lý Tịnh nghiêm mặt nhìn chằm chằm hồ ly tinh: “Hỏi thì phải thành thật khai báo, không được ăn nói lươn lẹo.”
“Đây là ảnh người khác gửi cho tôi, cậu tự xem đi.” Lý Tịnh giơ bức ảnh trên di động mình cho Cừu Phục xem, các thiên binh thiên tướng phía sau dần dần bao vây Cừu Phục.
Cừu Phục tập trung nhìn kỹ, trong ảnh mình đứng tít trong góc nhỏ, đang nhìn cái Linh Lung tháp cầm trong tay. Cậu chép miệng tặc lưỡi, kỹ thuật photoshop tốt phết đấy, mụn rỗ trên mặt đều bị làm mờ hết cả, mềm mịn mượt mà y như trứng gà bóc.
“Ông……” Cừu Phục nhìn điện thoại rồi lại nhìn Lý Tịnh, ngờ vực hỏi: “Đừng bảo ông không biết photoshop là cái gì nhé?”
Lý Tịnh nổi giận: “Ý cậu nói là tôi bị lừa?”
“Chứ chả lẽ không phải? Hay tôi mới là đứa bị lừa?” Cừu Phục quơ quơ cái lồng chim bằng sắt: “Lúc đấy trong tay tôi đang cầm con Quán Quán này, dọc đường nó cứ chửi tôi nên tôi mới dạy bảo nó.”
Mặt Lý Tịnh càng đen hơn, ông ta lạnh lùng nói: “Mở túi ra cho bọn tôi kiểm tra.”
“Toàn là quà quê chứ có cái gì đâu mà kiểm tra.” Cừu Phục đã hơi bực bội, ở Thanh Khâu cậu cũng là con út ỷ vào bố mẹ anh chị nên luôn nghênh ngang mà đi, đời này ngoại trừ làm sai chút chuyện phải đi đào than đá, bị bố mẹ mắng mấy câu thì cậu chưa từng phải chịu uất ức bao giờ.
Cái kiểu bặm trợn hách dịch của Lý Tịnh khiến cậu cực kỳ khó chịu, làm cậu nhớ lại thằng cha buôn da lông ngày xưa chửi lông cậu chẳng thuần bằng con chó.
Con giun xéo lắm cũng quằn, chớ nói chi là hồ ly.
Cừu Phục không cân được Lý Thiên Vương và thiên binh thiên tướng, thế nhưng có người khác cân được mà. Cừu Phục đặt túi xuống, hít sâu lấy hơi rồi rống lên: “ANH BÌ! ANH KIÊU! CÓ NGƯỜI CHẶN ĐƯỜNG EM!”
Âm thanh quá lớn, ngay cả tiếng cãi lộn chí chóe ở quảng trường đối diện cũng bị át mất, Thập Nhị Kim Tiên đứng đơ tại chỗ, trong đầu văng vảng tiếng kêu của hồ ly, mèo méo meo mèo meo ~ (Chỗ này ko phải em chế nha
)
Bì Tu đang ở trên lầu ôm nhóc con chuẩn bị ngủ giấc chiều thì chợt bị rống cho tỉnh cả ngủ, thế là hắn làu bàu ngồi dậy chửi ** mịa nó.
Nhậm Kiêu cởi tạp dề vứt sang bên, tay xách con dao phay chặt xương đi ra ngoài, đám khỉ đang ngủ gà ngủ gật trong sảnh cũng tỉnh giấc, lập tức cầm ghế cầm chổi lông gà đi theo sau lưng Nhậm Kiêu.
Giả Tố Trân ngó trái ngó phải, cũng vớ cái chày cán bột trên bàn chạy theo sau.
Bì Tu mặc quần đùi bãi biễn, tung người nhảy từ lầu hai xuống, hắn không khống chế trọng lượng của mình mà trực tiếp nhảy xuống, đạp nát ra mấy khe nứt trên nền đất xi măng, Văn Hi ở trên lầu nhìn mà cũng thấy đau chân.
Lý Tịnh nghe tiếng động liền quay đầu trông thấy giang hồ Yêu giới đang hùng hổ xông về phía mình trong ánh đèn sân khấu chớp nháy.
Tên đại ca cầm đầu tuy mặc quần đùi hoa lá cành nhưng vẫn không át nổi sát khí hừng hực, trong đôi mắt lấp lóe ánh vàng, phát ra lời cảnh cáo đối với Lý Thiên Vương.
Cừu Phục thấy Bì Tu đến bèn kích động vung vẩy gà vịt trong tay, song còn chưa kịp nói được câu nào thì đã bị thiên binh thiên tướng vây quanh giữ chặt lấy.
Nhậm Kiêu sầm mặt, con dao phay trên tay lập tức vươn dài đến khi bằng cánh tay người mới dừng lại, bầu không khí thoáng chốc trở nên ẩm ướt. Tràn ngập một thứ mùi mà mọi người đều biết, mùi của biển.
Bì Tu hất cằm: “Sao Lý Thiên Vương lại chặn đường nó? Thấy hồ ly nhà bọn tôi xấu xí nên bắt nạt à?”
Cừu Phục: ……
Cứu thì cứu đi, đừng nói quá nhiều OK?
“Kiểm tra theo lệ thôi.” Lý Tịnh lạnh lùng nói.
Cừu Phục la lên: “Ổng vu oan em trộm tháp của ổng! Còn dùng ảnh photoshop làm giả bằng chứng nữa! Em nói em không làm thì ổng đòi lục túi em! Em không cho ổng lục nên đành gọi mọi người!”
Lý Tịnh cả giận nói: “Ảnh này không hề bị chỉnh sửa!” Ông ta giơ điện thoại cho Bì Tu thấy rõ mình không đổ tội cho nhân viên quán hắn.
Bì Tu – kẻ thật sự trộm tháp: …….
Tâm lý lão yêu quái dâng lên chút ít hổ thẹn, hắn hắng giọng nói: “Nó mới từ Thanh Khâu về, làm gì có thì giờ ăn trộm tháp của ông? Thời gian gây án không khớp.”
Lý Tịnh cười gằn: “Nếu như không thẹn với lương tâm thì sao lại không cho tôi soát túi? Rõ ràng là có tật giật mình!”
“Giật giật cái con mẹ nhà ông!” Cừu Phục gào rú: “Đến cả bố mẹ tôi còn chưa từng lục cặp sách tôi, ông là cái cục cứt gì mà đòi lục đồ của tôi? Cho ông…….”
Nhậm Kiêu can Cừu Phục: “Đừng chửi, cẩn thận tí nữa bị buộc tội nhục mạ người thi hành công vụ rồi xích đi bây giờ.”
Bì Tu liếc Lý Tịnh: “Không lục không được à? Nếu bên trong không có Linh Lung tháp của ông thì tính sao?”
Lý Tịnh: “Không thể nào.”
“Vậy được, em trai tôi vô duyên vô cớ bị đổ oan, tôi không nhìn nổi.” Vảy trên mặt Bì Tu dần dần hiện ra, những cái vảy màu xanh sẫm lấp lóe dưới ánh mặt trời, con ngươi hẹp dài co lại, hắn cất tiếng lạnh lùng: “Ông không chịu thả nó đi thì cứ việc lục túi của nó, nếu bên trong mà không có Linh Lung tháp, các người phải quỳ xuống xin lỗi nó.”
Mấy ông bà già trên quảng trường đã ngừng ca múa, đang tụm năm tụm ba trốn trong góc hóng kịch vui, người lớn gan còn bật di động lên livestream, sắm vai phóng viên hiện trường bất chấp nguy cơ bị lão yêu quái đập chết tươi.
Còn có mấy người mua hạt dưa của Tô An, vừa cắn say sưa vừa châu đầu tám chuyện với đám bạn già bên cạnh: “Bắt Lý Tịnh quỳ xuống thì chẳng khác nào đòi mạng ổng, đời này ông ta coi trọng sĩ diện nhất, nếu họ Bì mà bị ông ta ghim thì dám chắc sau này xe quản lý đô thị ngày nào cũng chuyên môn đến hốt quầy chợ đêm của thằng chả.”
“Nói cứ như họ Bì sợ ông ta lắm ấy, không có Linh Lung tháp thì họ Lý lấy gì thắng được chứ?”
Tô An vừa bán hạt dưa vừa gật gù tán đồng, song vẫn hi vọng họ Lý có thể kéo dài lâu một chút, biết đâu mình còn kiếm được thêm nhiều tiền hạt dưa nữa.
Hai bên lườm nguýt không ai chịu nhường ai, cũng chẳng hề chú ý thấy bụi cỏ trong góc nhón chân lên tựa như nhấc váy, rón rén đi từng bước từng bước về phía cửa.
Lý Tịnh quyết không thả người, Bì Tu lại nói: “Không quỳ cũng được, nhưng phải nói xin lỗi.”
“Nếu là hiểu lầm thì tôi đương nhiên sẽ xin lỗi, khỏi cần Bì lão tổ nhắc nhở.” Lý Tịnh đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ: “Lục soát!”
Cừu Phục giãy dụa, cái túi trên vai bị cởi ra, ngay cả gà vịt trên tay cũng bị thiên binh thiên tướng bắt lấy kiểm tra, con nào con nấy bị nắm bụng kêu cục cục cục cạc cạc cạc.
Cái ba lô cỡ lớn bị mở phanh, từng xấp từng xấp mặt nạ dưỡng da bị móc ra, còn có hằng hà sa số chai lọ tinh dầu tinh chất, kem da kem mắt. Bầu không khí dần chìm vào lặng ngắt, ánh mắt mọi người nhìn Cừu Phục từ từ trở nên vi diệu.
Ngay cả Bì Tu cũng muốn hỏi có phải mày buôn lậu bị hải quan túm tại trận không?
Toàn bộ mỹ phẩm bị lục hết rồi mà vẫn chẳng thấy bóng Linh Lung tháp đâu, ngay cả khí tức cũng không có, lần này mặt Lý Tịnh đã triệt để đen xì xì.
Ông ta thẹn quá hóa giận, chỉ vào đống mỹ phẩm gặng hỏi: “Cậu buôn lậu mỹ phẩm hả?”
Đến nước này thì Cừu Phục cũng bất chấp: “Đây là bố mẹ anh chị tôi cho tôi, hồ ly tinh thích trang điểm đấy thì làm sao? Hồ ly tinh dưỡng da đấy thì làm sao? Đjt mẹ nó ông đéo biết hồ ly tinh thích làm đẹp à!?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Cừu Phục, vẻ mặt ba chấm muốn nói lại thôi.
Cừu Phục cũng tức nghẹn họng, kỳ thật cậu chẳng ham bôi trét này nọ lên mặt, thế nhưng khổ nỗi bố mẹ anh chị cứ ép buộc dụ dỗ, cậu chỉ đành vác đống đồ này trở về, nghĩ cùng lắm thì nhờ Tô An phi tang đăng bán trên Taobao, tiền kiếm được chưa 2:8.
Cậu vùng vẫy tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của thiên binh thiên tướng, nhìn chòng chọc Lý Tịnh cười lạnh nói: “Muốn biết có buôn lậu hay không thì gọi điện cho bố mẹ tôi chẳng phải là xong sao?”
Nhậm Kiêu đằng hắng: “Trả đồ cho nó đi, lục soát xong rồi, có thể để cho người ta đi chưa?”
“Chờ đã, còn cái lồng chim kia nữa.” Lý Tịnh kéo lồng chim xuống, nhìn chằm chằm con chim bị bịt mỏ bên trong, nói: “Cậu dùng phép che mắt biến Linh Lung tháp thành con chim, còn cố ý bịt mỏ nó lại hòng không cho nó lên tiếng chứ gì!”
Cừu Phục cạn lời, thấy ông ta toan tháo dây trói mỏ con chim thì tốt bụng nhắc nhớ: “Tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm thế.”
“Chột dạ à?” Lý Tịnh cười khinh khỉnh gỡ dây buộc mỏ chim xuống.
Một tiếng chim kêu the thé xé rách trời cao: “Tao đ*t cả lò tám đời tổ tông con hồ ly dị hợm nhà mày, dám treo bố mày lên đít lại còn đánh rắm vào mặt bố, bố mày là cái máy hút bụi chuyên hít rắm thối của mày chắc?”
Cái mỏ lấy lại được tự do, con chim trong lồng cũng bừng bừng khí thế lên hẳn, nó đập cánh phành phạch nhảy xồng xộc chửi bới Lý Tịnh: “Tìm không thấy đồ thì ở đây lên cơn làm gì hả thằng bệnh kia? Bố mày là chim chứ đếch phải tháp, banh mắt ra mà nhìn thế giới đi, hữu cơ hay vô cơ mà còn không phân biệt được à con? Cần tao lên lớp cho mày không? Tổ cha cái thằng ngu si dị tật, mày mà còn lắc lồng chim nữa thì mày chết con đũy mẹ mày!”
Quán Quán, đặc sản Thanh Khâu, tiếng kêu như tiếng người chửi nhau, vì độc mồm nên có thể trừ tà.
Độc mồm trực tiếp nhất, hưởng thụ đơn giản nhất.
Cừu Phục tuy bị chửi nhưng tâm lý sảng khoái khôn cùng, cậu giành lấy cái túi đeo lại lên lưng, Bì Tu thấy thế bèn dẫn người tới gần, nở nụ cười với Lý Tịnh: “Xem ra không có Linh Lung tháp thật rồi.”
Nhậm Kiêu gọi Cừu Phục lại, chống con dao chặt xương xuống đất, lạnh lùng bảo: “Lý Thiên Vương nên xin lỗi thôi nhỉ.”
Họ Lý sĩ diện nên chỉ lí nhí nói câu xin lỗi nhỏ như muỗi kêu, Cừu Phục nghe xong cũng chẳng thèm nhận lời xin lỗi, trực tiếp quay đầu xách bao to bao nhỏ, gà vịt và cả con chim đang chửi hăng máu, bước đi một cách hiên ngang oai vệ.
Hai bên chiến xong đã đến lúc lui quân, Bì Tu dẫn các đàn em trở lại, mới đi được hai bước thì hắn đột nhiên phát giác không ổn, quay phắt đầu gọi Lý Tịnh lại: “Tin nhắc kia là ai gửi cho ông?”
Lý Tịnh: “Số nặc danh, sao tôi biết là ai?”
Tìm mấy ngày chẳng có thu hoạch gì, dù chỉ có chút ít hi vọng thôi cũng không muốn từ bỏ, vậy nên khi nghe tin báo về bảo tháp, ông ta liền tức tốc chạy tới, làm gì có lòng dạ đi điều tra xem là ai.
Bì Tu đen mặt, khi nhìn về phía cửa sổ thì đã chẳng thấy bóng Văn Hi đâu, hắn lập tức chạy vọt về quán, kêu to: “Nhậm Kiêu đi chặn cửa sau, mấy đứa khỉ canh giữ cầu thang!”
Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi!
Trong quán cơm, quái bụi cỏ thuận lợi đi qua rèm che, dùng cành cây trói chặt Văn Hi vào trong góc, dựng ngón tay nói: “Chớ ồn ào, tôi không làm hại anh đâu.”
Văn Hi thấy gã quan sát chung quanh, đi về hướng phòng của Na Tra.
Cửa phòng cho khách không khóa chặt, xuyên thấu qua khe cửa, có thể thấy rõ Linh Lung tháp đặt ở trên bàn.
Quái bụi cỏ đang toan đẩy cửa thì cánh cửa bỗng tự hé mở.
Na Tra đứng ở cửa, nở nụ cười với gã, ba đầu sáu tay tức khắc mọc ra, đồng loạt vẫy tay chào hỏi: “Hey khỏe không?”
Quái bụi cỏ: ……
Tui không khỏe!!!!!!!!