Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 54: Chương 54






Bì Tu cũng không ngờ tên Long tiểu tử này lại sợ hãi đến thế, thấy hắn mà như thấy ma, hai chân dẫm lên nhau ngã cái oạch rồi lăn ra ngất xỉu. Cuối cùng hắn và Nhậm Kiêu phải luống cuống vác cái tên này đến phòng y tế, truyền đường glucose.

Bì Tu nhìn chằm chằm thằng con của lão Long gia năm trên giường, cảm thán đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau yếu hơn sóng trước.

Gan bé tí hin thế này mà cũng dám xưng là tiểu bạch long giống Ngọc Long tam thái tử thiêu cháy minh châu trên điện à, gọi hắn một tiếng lươn trắng cũng thấy cao sang quá rồi.

(Ngọc Long tam thái tử chính là Bạch Long Mã ngựa cưỡi của Đường Tăng đấy chị em. Ngọc Long làm hỏng viên dạ minh châu do Ngọc Đế ban tặng (trong phim thì là là do tức vợ ngoại tình) nên bị phạt phải phò tá Đường Tăng.)

Gẩy gẩy điếu thuốc trên tay, Bì Tu hỏi: “Long Nhị mở Thủy Tinh Cung là thuộc biển nào?”

“Đông Hải.” Nhậm Kiêu hờ hững nói: “Nhà kẻ thù cũ của Na Tra.”

Bì Tu chép miệng: “Việc của Đông Hải, Tây Hải có biết được không? Với cái tính keo kiệt bủn xỉn của Đông Hải Long Vương, có biện pháp kiếm tiền mà lại để lộ cho kẻ khác biết chắc?”

Nhậm Kiêu sững sờ, dù sao trên đời này cũng chẳng có nhiều người được Bì Tu thừa nhận là keo kiệt. Có thể khiến chúa keo kiệt nói là keo kiệt, cũng coi như là được đóng dấu chứng nhận hẳn hoi.

“Lát nữa hỏi là biết ngay mà.” Nhậm Kiêu nghe tiếng động phát ra từ phòng y tế, bèn đẩy cửa ra nhìn, mắt to trừng mắt nhỏ với thầy Long hai giây, sau đó quay đầu bảo Bì Tu: “Tỉnh rồi.”

Thầy Long Tam vươn mình, bày thế mãnh long quỳ mọp, hai tay chắp trước ngực: “Hiệu trưởng đã phê bình tôi rồi! Xin ngài độ lượng tha thứ, tôi sẽ không bao giờ khạc nhổ bừa bãi nữa!”

Y tiên trong phòng y tế im ỉm đứng dậy rời đi, lúc đi còn quay đầu nói: “Bì lão tổ nương tay nhé, lát nữa thầy ấy còn có tiết.”

Nhậm Kiêu gật đầu: “Xin cứ yên tâm, gia đình chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình huống thôi, tuyệt đối sẽ không động tay động chân.”

Long Tam nhìn chòng chọc giao nhân này, nghĩ thầm đkm hôm qua ông ở ngay tại hiện trường, còn tìm hiểu tình huống cái đếch gì nữa? Mình nhổ một bãi nước bọt thôi mà chẳng lẽ còn cần nghiệm chứng từ hai góc độ duy vật khách quan và duy tâm chủ quan hay sao?

Bì Tu nhấc tay tạo kết giới, phòng ngừa có kẻ nhòm ngó.

Long Tam nhìn căn phòng hiện ra kim quang, lòng niệm thầm A Di Đà Phật, tự biết mình chẳng còn sống được lâu nữa, âm tào địa phủ phương Đông không chứa chấp hắn, nhưng cầu mong phương Tây cực lạc có thể độ hóa hắn, hắn không ngại đi lấy kinh đâu.

“Có mấy vấn đề, tôi hỏi thầy đáp, chớ nói phí lời, đảm bảo sẽ không làm hại thầy.” Bì Tu nói năng nhẹ nhàng, còn đưa cho Long Tam điếu thuốc, ý bảo hắn hút điếu thuốc cho bình tĩnh.

Long Tam gật đầu: “Ngài cứ hỏi ạ, tôi hứa sẽ nói hết không giấu diếm.”

“Thầy tên gì?” Bì Tu quyết định bắt đầu bằng câu hỏi đơn giản để xóa tan sự cảnh giác của đối phương.

Long Tam cười gượng: “Tên Long Đông Đông Đông ạ.” (Đông này là phương Đông, đồng âm với “Đông” tượng thanh nghĩa là tiếng “Tùng tùng”.)

Bì Tu: …….?

Nhậm Kiểu: …….?

WTF sao chú mày không lấy tên Long Tùng Tùng Tùng Cheng đi?

“Không phải, thầy là con thứ ba của Tây Hải Long Vương, sao lại tên là Đông Đông Đông, chẳng lẽ mẹ thầy cắm sừ……” Bì Tu kịp thời phanh lại, tự thấy mình ăn nói thô lỗ quá, bèn hắng giọng nói khéo: “Hơi kỳ lạ.”

Long Tam gãi đầu: “Anh cả tôi tên Long Tây, anh hai tên Long Tây Tây, mẹ tôi thấy Long Tây Tây Tây nghe không xuôi tai cho nên liền đặt theo quê bà ấy. Mẹ tôi là Đông Hải Long Nữ, vừa khéo nhà bác tôi cũng có hai ông anh, chưa ai tên Long Đông Đông Đông, cho nên liền đến phiên tôi.”

Nhậm Kiêu vuốt mặt, cố hết sức nín cười, hắng giọng bảo: “Xin lỗi vì chuyện hôm qua, thằng nhỏ nhà tôi một khi nổi điên lên là chẳng ai can được.”

Nếu sớm biết chú mày có tên này thì đã không đánh chú.

Đề tài chuyển sang đây, Bì Tu chẳng biết hỏi tiếp kiểu gì, vốn dĩ hắn cảm thấy tên này khạc nhổ bừa bãi thì chắc cũng hư hỏng chẳng được nết gì, còn định nhắc nhở là chớ có động vào Bì Thiệu Đệ.

Thế nhưng khi biết tên hắn là Tùng Tùng Tùng Cheng thì lại cảm thấy đứa nhỏ này sống thật chẳng dễ dàng gì, mang cái tên chết tiệt này suốt gần nửa đời, không biết đã từng bị bạo lực học đường vì tên mình hay chưa.

“Ờm, mẹ thầy là em gái ruột của Đông Hải Long Vương hả?” Bì Tu hỏi.

Long Tam gật đầu: “Mẹ tôi thân với bác tôi nhất, trước đây ra ngoài ăn vạ tống tiền hay đi rải mưa, hai người ấy đều đi chung với nhau.”

Nhậm Kiêu hết kiên nhẫn, hắn đột nhiên vỗ mặt một cái, đợi mình tỉnh táo lại mới nói: “Đông Hải long cung mở quán karaoke Thủy Tinh Cung, sao thầy không đến đó làm, lương ở trường hình như đâu có cao.”

Long Tam suy nghĩ một chút: “Mẹ tôi không cho tôi chơi với Long Đông Đông, nói ảnh âm hiểm giống mẹ ảnh, thế nhưng anh họ tôi rất tốt với tôi, tiền tiêu vặt của tôi toàn là ảnh cho, chứ lương ở trường còn chẳng đủ cho tôi ăn cơm nữa là.”

“Sao mẹ thầy lại chê cậu ta làm ăn mất giá?” Bì Tu từ từ hướng đề tài sang chuyện làm ăn của Long Nhị.

Long Tam lắc đầu: “Mẹ tôi nói ảnh làm ăn không đứng đắn, làm mất mặt Đông Hải.”

Nhậm Kiêu: “Thế bác của thầy mặc kệ không quản à?”

Long Tam: “Bác trai tôi không biết, bác ấy tưởng anh hai tôi ở bên ngoài buôn thủy sản cơ, còn cảm thấy anh ấy khiến Đông Hải nở mày nở mặt.”

Bì Tu nhíu mày: “Mỗi tháng anh hai thầy có về Đông Hải thăm bác thầy không?”

Long Tam gật đầu: “Tất nhiên có về rồi, anh ấy phải về nhà để nhập hải sản. Quán karaoke mà không cung cấp đủ hải sản tươi thì khách sẽ không đến nữa.”

Mỗi tháng về Đông Hải một chuyến để nhập hàng, không nhập hàng thì khách sẽ không tới. Nhậm Kiêu cười gằn, ai biết hàng nhập vào là hải sản tươi hay giao châu.

Bì Tu liếc Nhậm Kiêu, lại lái sang cuộc huyết chiến ở trường hôm qua: “Thật sự xin lỗi vì chuyện hôm qua, là do tôi không dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn.”

“Không không không, là do tôi khạc nhổ bừa bãi.” Long Tam vội xua tay, lại ngó sang giao nhân tự dưng đen mặt bên cạnh, hắn nuốt nước miếng nói: “Còn nói vài lời không nên nói nữa.”

Bì Tu móc trong ví ra một bao lì xì đặt lên giường bệnh của Long Tam: “Chút lòng thành, mời thầy Long ăn bữa cơm, tôi sẽ về dạy bảo lại Bì Thiệu Đệ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

Lão yêu quái chợt ngừng lại, cười như không cười: “Tuy nhiên thầy Long cũng phải biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Yêu lực bủa vây lấy căn phòng, đè nặng lên người Long Tam, giọng nói lạnh lùng của Bì Tu âm vang văng vẳng: “Xưa nay yêu quái không đánh giá thực lực chỉ dựa vào cái mặt, đúng không?”

Long Tam liên tục nói đúng đúng đúng, thấy Bì Tu vươn tay đến, hai mắt hắn lại trợn ngược hôn mê bất tỉnh.

Nhậm Kiêu: “……Anh làm gì nó thế?”

Bì Tu: “Anh chỉ xóa ký ức về mấy câu hỏi vừa rồi thôi, chưa làm gì nó đâu.”

Nhậm Kiêu gật đầu, chờ Bì Tu xóa ký ức xong đứng dậy, hai người ra khỏi phòng y tế, hắn mới nói: “Anh Bì, cám ơn nhiều.”

“Việc nhỏ ấy mà.” Bì Tu nhún vai: “Chỉ hỏi mấy câu thôi, mày không cần phải khách sáo thế.”

Nhậm Kiêu lắc đầu, khi hắn nhìn thấy Bì Tu móc lì xì ra, có thể khiến tên keo kiệt này tiêu pha, dù tức khắc lệ nóng doanh tròng cũng không quá đáng.

Bì Tu nhìn là biết ngay hắn đang xúc động cái gì, liền lạnh lùng bảo: “Tiền lì xì trừ vào lương của mày.”

Cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thoảng qua mặt, ấy thế nhưng lòng Nhậm Kiêu lại giá lạnh tựa ngày đông, ngay lập tức nín lại dòng lệ trong mắt.

Hắn biết ngay mà, làm gì có chuyện họ Bì này tốt bụng thế!

“Sớm nay Văn Hi dặn anh mang theo lì xì.” Hai người lên xe, Bì Tu bỗng nhiên lên tiếng: “Mày muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu ấy đi.”

Nhậm Kiêu ngạc nhiên, khởi động xe cười bảo: “Vậy thì cám ơn bà chủ đã cho em cơ hội bị trừ lương.”

Bì Tu cười với hắn, xua tay nói: “Đừng đưa anh về, chở anh đến thẳng trường lái đi, hôm nay luyện bài số hai.”

Nhậm Kiêu nhìn hắn như đang nhìn thấy ma, song cũng chẳng nói gì thêm, mọi người đều vì tình yêu mà xông pha, cũng có thể hiểu được họ Bì chịu đi học lái xe vì Văn Hi.

Dù sao xe điện vàng cũng bần quá, mùa đông đi xe gió táp tới tấp vào mặt.

Bì Tu xuống xe ở trường lái, ngồi lên xe thực hành trong ánh mắt nhìn sát tinh của các giáo viên.

Không giống với người khác ngồi Jetta bình thường, hắn được độc hưởng ân sủng ngồi xe bán tải, do hiệu trưởng đặc biệt cung cấp, dù đâm hỏng cũng không vấn đề gì, đằng nào cũng sắp nhắm mắt xuôi tay rồi.

Lái xe năm phút đồng hồ, tức giận hai tiếng đồng hồ.

Bì Tu lại lần nữa đánh xe vào kho thất bại, đuôi xe lấn vạch cả đoạn dài, hắn thở hổn hển nghĩ học lái xe xong là sẽ được ở bên cạnh nhóc con, bằng không hắn có thể nổ tông ngay tại trường lái mất.

Vất vả luyện hai tiếng, Bì Tu xuống xe đi đến cổng trường, uống miếng nước hạ hỏa, tự dưng lại gặp được người quen.

Ngưu Lang ngồi xổm hút thuốc ở một bên cổng khác cũng trông thấy Bì Tu, bèn đi tới chào hỏi.

Lúc trước Ngưu Lang và Chức Nữ kết hôn mời rượu ở quán Bì Tu, Tây Vương Mẫu khó chịu đặt tiệc lớn suốt bảy ngày bảy đêm cho con gái, tháng đó doanh thu quán Bì Tu tăng gấp ba lần.

“Sao ngài cũng tới học lái xe thế?” Ngưu Lang đưa hắn điếu thuốc.

Bì Tu: “Hiện giờ ra ngoài nên lái xe thì tốt hơn.”

Hắn châm thuốc bỏ vào miệng: “Anh cũng tới học lái à?”

Ngưu Lang gật đầu: “Vừa qua bài một. Thất Nương bảo tôi nhanh học cho xong để đưa đón con đi học thêm buổi tối. Hai đứa nhỏ sang năm lên đại học rồi, còn phải lái xe đưa bọn nó đến trường nữa.”

“Mới đó mà đã sắp thi đại học rồi à? Yêu quái thi đại học có khó không?” Bì Tu thầm tính toán, Bì Thiệu Đệ chừng hai năm nữa cũng chuẩn bị thi, với cái kiểu học hành của thằng nhỏ bây giờ, không biết có làm nên cơm cháo gì không nữa.

Ngưu Lang thở dài: “Khó chứ sao không. Cùng là học nhưng cũng phân ra cao đẳng với đại học, mỗi chuyên ngành lại yêu cầu điểm chuẩn khác nhau. Nếu điểm thi thấp thì sẽ làm mất mặt Thất Nương, cũng làm mất mặt Tây Vương Mẫu nữa.”

Bì Tu dâng lên lo lắng, cảm thấy mình cũng sắp sửa mất mặt đến nơi rồi.

Ngưu Lang vẫn đang thở ngắn than dài: “Cái chuyện học hành này tôi và Thất Nương chẳng giúp được gì, mỗi lần có điểm thi, Thất Nương không muốn mắng con nên lại trút giận lên người tôi, cả bố mẹ lẫn con cái đều chẳng được yên thân, chẳng thà tôi đi học lái xe cho nó yên tĩnh.”

Hắn nhìn sang Bì Tu, hỏi: “Nghe nói ngài mới kết hôn? Sao không làm tiệc bày rượu cho nó linh đình?”

“Vẫn chưa tới lúc làm đám cưới.” Bì Tu còn chưa theo đuổi được người ta, phải yêu trước rồi mới cưới sau, phát triển theo quy luật tự nhiên. Hơn nữa hiện tại hồn thể của Văn Hi vẫn chưa vững chắc, di cốt bị bẻ thành từng mảnh cũng chưa biết phải làm sao.

Nên ghép lại tạo một thân thể, hay là trực tiếp dùng hồn thể luyện hình, chế tạo một thân thể mới?

Đầu Bì Tu toàn là giấy tờ phải làm rồi còn cả tiền phải bỏ ra, hắn rít một hơi thuốc, nghĩ bụng đúng là mối làm ăn lỗ vốn.

“Chắc vẫn chưa thích ứng với cuộc sống sau kết hôn hả?” Ngưu Lang nhìn hắn ra vẻ người từng trải, gật đầu bảo: “Tôi đều hiểu mà.”

Bì Tu thở dài xa xăm, chẳng nói gì nhiều.

Hai lão già có gia đình ngồi xổm trên vỉa hè im lặng hút hết điếu thuốc, cảm nhận nỗi âu sầu mà chỉ đàn ông rưởng thành mới trải qua.

Editor: T thích Nhậm Kiêu x Chổi Nhỏ lắm ý, giá mà tác giả viết riêng 1 bộ cho hai người. Si tình bao che lưu manh công x Ngáo ngơ khiết phích cục súc thụ, thanh mai trúc mã, hiện đại đô thị, ngọt sủng ấm áp, trâu già gặm cỏ non. Quẹt ngay cho 2 cháu 1 bức fanart hihi.

869F9B26-61E0-4A40-8295-53A5893E4D91

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.