Dường như từ trong sâu xa đã có số mệnh sắp đặt, địa điểm gặp bọn đa cấp chính là quán ăn giang hồ lần trước.
Sau một hồi im lặng, Bì Tu hỏi: “Đông Hải long cung muốn nhiều giao châu như vậy để làm gì? Chơi Ricocher Lost World hả?” (Một game bắn bi lấy bối cảnh vũ trụ không gian.)
Nhậm Kiêu: “Ai mà biết lũ rồng kia nghĩ gì, chịch trời chịch đất chịch cây, biết đâu lại nghĩ quẩn muốn chơi đùa với vật vô cơ thì sao?”
Bì Tu: “Chắc không phải thế đâu, tuy Lão Chân Long có đời sống cá nhân thác loạn, năng lực mạnh đến nỗi đột phá cách ly sinh sản, thế nhưng thời nay long huyết đã nhạt đi nhiều lắm rồi, tuy vẫn thích làm loạn nhưng không đến nỗi ấy đâu.”
Nhậm Kiêu gẩy thuốc: “Ý anh là bọn chúng không chịch giao châu mà muốn chịch giao nhân hả?”
Bì Tu: ……?
Bì Tu: “Mày có thể dời suy nghĩ ra khỏi chữ “chịch” được không, ngẫm lại coi bọn chúng cần nhiều giao châu như vậy để làm gì.”
“Ây dà, tại dạo này em xem web Nhân Ngư Văn Học hơi nhiều ấy mà.” Nhậm Kiêu rít một hơi thuốc: “Giao châu ngoại trừ đẹp, mài thành bột để đắp mặt dưỡng da, còn có thể thể nối xương, ngoài ra thì chẳng có công dụng nào khác cả.”
Nói đoạn, hắn bỗng sững người: “Nếu là dùng để nối xương, nhiều giao châu như vậy, chắc xương trên người đã gãy nát thành vụn bánh quy rồi, có còn ghép lại nổi không vậy?”
Bì Tu thấy nhột, bèn lạnh lùng nguýt hắn: “Ngậm miệng.”
Nhậm Kiêu sực nhớ tới xương cốt của Văn Hi, thế là vội tắt đài: “Anh à, anh cứ coi như em vừa nói lung tung đi.”
Bì Tu ngắm nhìn bãi biển về đêm, sóng dập dềnh xô vào bờ cát, hắn rít một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Đến lúc đó nhớ lấy cho anh một ít giao châu nhé.”
“Anh cần bao nhiêu?” Nhậm Kiêu hiểu ý ngay: “Anh muốn tái tạo cơ thể cho Văn Hi hả?”
Bì Tu: “Chứ sao, chẳng lẽ lại để em ấy bay tới bay lui suốt ngày như hồn ma à?”
“Xương cốt trong hũ đều vỡ nát cả ra rồi, chẳng thà anh trực tiếp dùng hồn thể luyện cho cậu ấy một thân thể chân thực hơn.” Nhớ tới xương cốt nát vụn trong cái hũ trắng kia, Nhậm Kiêu không khỏi thở dài: “Anh hãy nghĩ cho kỹ, thân thể luyện bằng hồn thể cũng đâu có khác gì đâu.”
Bì Tu gẩy tàn thuốc: “Vậy anh phải chờ tới ngày nào tháng nào? Vả lại, bao nhiêu lâu nay có được mấy con quỷ luyện ra thân thể chứ?”
Nhậm Kiêu ngạc nhiên: “Đừng bảo anh sốt ruột muốn làm cái gì nhé?”
Thấy mình nói hơi to, hắn vội hạ thấp giọng: “Hồn thể cũng được mà.”
Giọng Bì Tu đượm vẻ tang thương: “Hồn thể thì cũng tốt, nhưng sao có thể chân thực bằng thân thể ôm trong lòng chứ?”
Chủ yếu vẫn là tại nhóc con vừa thẹn thùng vừa nhát gan, miệng bảo công tử nhà giàu có gì mà chưa thấy qua, nhưng khi định đè ra hành sự thì lại sợ hãi trốn đi nhanh như một cơn gió, bỏ lại mình mình trên giường chẳng mần ăn được gì.
Nhậm Kiêu thấy hắn âu sầu não nề thì còn tưởng hồn thể của Văn Hi xảy ra vấn đề gì, vội nói: “Được được được, chờ xong vụ này, em sẽ cho anh toàn bộ số giao châu còn lại, chỉ sợ còn có âm mưu gì khác thôi.”
Bì Tu nhíu mày: “Có phải chú mày sợ rồng Đông Hải không? Mày không chơi nổi à?”
Vì để không mất mặt với bố vợ tương lai, Nhậm Kiêu không-thể-không-chơi-nổi bèn sử dụng Đuôi Cá Bạt Tai công mà mình lén lút luyện dưới biển cả ngày.
Trong ánh mắt sùng bái của các giao nhân, chiếc đuôi cá màu đen to lớn mạnh mẽ liên tiếp quật bay năm, sáu nhánh san hô, còn tiện thể hoàn thành luôn nhiệm vụ dọn dẹp đá đảng nguy hiểm dưới biển, sau đó tiêu sái đi lên bờ.
Chờ đến ngày hẹn của cá nheo tinh và Long nhị thái tử, nhóm Bì Tu bèn ngụy trang thành nhân viên quán cơm giang hồ, ngoại trừ Nhậm Kiêu giả dạng làm giao nhân ngu dại tới gia nhập tổ chức kinh doanh đa cấp, còn có cả Tào Thảo biến về nguyên hình đóng quân ở trong sân, ẩn mình giữa một bụi cây dừa, sắm vai máy bay trinh sát.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ Long nhị thái tử tới đây nữa thôi.
Qua một hồi lâu, chiếc xe Lincoln mang biển số của Đông Hải long cung đỗ ở cửa quán ăn, Tào Thảo giơ cao camera trong tay, truyền tin tức trực tiếp mới nhất từ tiền tuyến về cho chiến trường hậu phương.
Bì Tu nhìn màn hình hiện cảnh Long nhị thái tử được cẩn thận khiêng ra từ trong xe Lincoln ra, nói: “Con lươn này bị thương không lui trận, te tua ra thế này rồi mà vẫn không lỡ hẹn, quả là một kẻ mạnh mẽ.”
Văn Hi: “Tuy đúng là thế, nhưng anh cũng không cần khen gã ta đâu.”
Hầu Nhị chỉ vào góc màn hình: “Đằng sau chỗ này còn có một cái xe tải.”
Xe tải không dừng ở cửa mà đi thẳng đến cửa sau. Tào Thảo vội vàng nhắm ngay camera vào chiếc xe tải đang từ từ mở ra.
Chổi Nhỏ nín thở, chỉ vào nhóm người lần lượt nhảy xuống từ xe tải, nói: “Là, là giao nhân.”
Giao nhân xuống xe, cùng người canh giữ đi vào trong quán ăn, Bì Tu đếm thấy số lượng xấp xỉ với con số mà lão giao nhân hôm qua nói.
Cá nheo tinh lau trán đi vào nhà bếp, run rẩy nói với Bì Tu: “Chuẩn, chuẩn bị khai hỏa, Long nhị thái tử đã tới!”
Thì ra nấu nhiều đồ như vậy là để cho mấy giao nhân này ăn, Bì Tu nở nụ cười, thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phát tin nhắn bắt đầu hành động cho Nhậm Kiêu.
Nhậm Kiêu trốn trong góc ngoặt quan sát cửa quán, quay đầu bảo với Nhậm Mã ở phía sau: “Ta đi vào đây, các ngươi ở ngoài canh chừng, không được để bất cứ kẻ nào trốn ra.”
Nhậm Mã đứng nghiêm: “Vâng thưa bệ hạ!”
Nhậm Kiêu nhìn cụ Quy khệnh khạng chống gậy, ngập ngừng nói: “Cụ à cụ tìm chỗ nào mát mà nghỉ đi kẻo lại đụng nọ đụng kia.”
Phân phó xong xuôi, Nhậm Kiêu bèn mở chiếc khăn trùm đầu của mình ra, mặc dù hắn đã biến ra gương mặt và vóc dáng khác, thế nhưng vết sẹo trên mặt thì không biến mất được, chỉ có thể dùng kem che khuyết điểm để che lại.
Tuy nhìn hơi kỳ cục mất tự nhiên, song ít nhất không ai có thể nhận ra ngay hắn chính là Nhậm Kiêu.
Lấy tín vật trong túi ra, Nhậm Kiêu bước nhanh về phía cửa, đưa tín vật cho tay vệ sĩ cá mè hoa Đông Hải đang chắn trước cửa, nói: “Là Đới Lão Tam bảo tôi tới.”
Đới Lão Tam là tâm phúc của nhị thái tử, vệ sĩ cá mè hoa cầm tín vật lên xem xét, xác nhận không có vấn đề gì, bấy giớ mới dẫn hắn vào trong.
“Thưa nhị thái tử, lại có một giao nhân nữa tới ạ.”
Long Nhị nghiêng đầu nhìn tay vệ sĩ, lấy làm khó hiểu: “Ngừng kéo thêm người rồi cơ mà?”
“Nhưng hắn ta có mang theo tín vật.” Đới Lão Tam cẩn thận hỏi: “Lần trước chẳng phải mới bị giữ mất một nhóm giao nhân sao ạ? Bây giờ đúng lúc đang thiếu nhân thủ, hay ngài cứ gặp một lần xem sao.”
Để thể hiện văn hóa xí nghiệp hài hòa đầm ấm, khiến giao nhân mắc câu cảm thấy mình gần gũi với chủ tịch, lần nào Long Nhị cũng đích thân gặp gỡ giao nhân để tiến hành tuyên truyền tẩy não.
Sau một hồi suy nghĩ, gã bèn bảo Đới Tam mang người vào.
Nhậm Kiêu đi vào phòng, nhìn thấy Long Nhị ngồi trên xe lăn, hắn thoáng ngạc nhiên song nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ban đầu, chủ động lên tiếng: “Tôi nghe bảo là đi theo các anh thì có thể kiếm được nhiều tiền, cho nên tôi tới đây.”
Đới Tam quan sát đánh giá hắn: “Sao cậu đến trễ thế, thời hạn tuyển dụng của chúng tôi đã qua rồi.”
“Ẩu đả đánh nhau một trận với người ta, phải nằm liệt giường mất một thời gian.” Nhậm Kiêu chỉ vào mặt mình: “Sẹo do đánh nhau vẫn chưa mờ đi đây.”
Long Nhị mỉm cười nói: “Không sao, chỉ cần cậu có năng lực, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng chào đón những nhân tài giỏi giang.”
“Ăn được ngủ được đánh đấm được có tính là có năng lực không?” Nhậm Kiêu nở nụ cười chân chất: “Đuôi của tôi có thể quật một phát bay hai con cá, mỗi bữa ăn hết một thùng cơm, ngủ một giấc hết ba ngày.”
Đới Tam: ……
Long Nhị miễn cưỡng gật đầu: “Đó cũng là một loại năng lực đặc biệt đấy ha ha.”
Gã vừa cười vừa nguýt Đới Tam, mịa bà ngươi tìm được cái thằng thiểu năng gì thế này?
Nhậm Kiêu tự hào gật đầu: “Mẹ tôi cũng nói thế, bà ấy bảo lũ người ngoài kia toàn nói sai hết, bọn họ mắt mù chẳng biết nhìn ra cái hay cái tốt của tôi, nghe ông chủ nói vậy là xem như tôi gặp được Bá Nhạc rồi.” (Bá Nhạc là một người nổi tiếng sành về ngựa, thường dùng để ví người giỏi phát hiện và sử dụng nhân tài.)
Long Nhị: …….
Long Nhị: Tôi cảm thấy có lẽ mẹ cậu sai rồi đó.
Gã vừa lơ là thì đột nhiên bị Nhậm Kiêu túm tay lắc lắc thiệt mạnh: “Tôi ở nhà suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng gặp được người có con mắt tinh đời!”
Đới Tam cuống quýt giải cứu ông chủ đang bị lắc đến rung cả xe lăn khỏi tay Nhậm Kiêu: “Anh bạn à cậu chớ kích động! Ông chủ mới bị thương vẫn còn chưa khỏe đâu.”
Nhậm Kiêu bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào ông chủ lại ngồi xe lăn, hóa ra là bị thương, tôi lại tưởng ngài vốn là người tàn tật chứ! Còn đang nghĩ bụng sao ông chủ còn trẻ thế mà đã trúng gió rồi.”
Long Nhị nghẹn câu “Cái mả cha nhà mầy” ở trong họng, hít thở bình tĩnh mấy hơi rồi mới hỏi tiếp: “Nghe có vẻ tình cảm của hai mẹ con cậu rất tốt nhỉ, lần này cậu ra ngoài là muốn kiếm tiền biếu mẹ sao?”
“Không phải.” Nhậm Kiêu trả lời dứt khoát, đoạn xoa mặt mình cười ngây ngô: “Tôi muốn kiếm tiền đi sửa mặt, sau đó debut làm ngôi sao, rồi tìm cho mình một bà xã xinh đẹp.”
Long Nhị: “Cậu nghĩ vậy là tốt lắm.”
“Tất nhiên rồi, nếu chỉ nghĩ thôi mà cũng nghĩ không cho tốt thì còn làm ăn gì nữa?” Nhậm Kiêu hỏi với vẻ mặt mong đợi: “Ông chủ, chỗ của ngài là làm về cái gì vậy? Đãi ngộ ra làm sao?”
Thấy ông chủ đã giận tím cả mặt, Đới Tam vội vàng giải thích: “Chỗ chúng tôi chủ yếu là sản xuất giao châu, cậu chỉ cần nhỏ mấy giọt nước mắt thôi, chúng tôi sẽ tính tiền theo số lượng, một viên giao châu hai ngàn tệ, cuối tháng trả một thể.”
Nhậm Kiêu hớn ha hớn hở: “Vậy là tiền sửa mặt của tôi sắp gom đủ rồi!”
Đang nói chuyện nửa chừng thì cửa phòng đột nhiên mở ra, cá nheo tinh hói đầu đi đằng trước: “Bẩm nhị thái tử, thức ăn của ngài tới rồi đây ạ.”
Nhậm Kiêu thấy ngay Bì Tu đã thay đổi gương mặt đang dẫn theo Hầu Đại, Nhị, Tam bưng đồ ăn lên, cái nồi đá nặng trình trịch trong tay vừa nhìn đã biết là món ngon khai vị.
“Đây là cái gì?” Long Nhị thắc mắc.
Cá nheo tinh cúi đầu khom lưng: “Anh Đới Tam dặn chúng tôi là hôm nay có khách quý tới, cho nên tôi đặc biệt chuẩn bị món thạch oa thái đó ạ.”
(Món đó đây bà con.)
Nhậm Kiêu vừa nghe là tự giác tìm chỗ ngồi, xoa xoa tay nói: “Ôi ông chủ à sao ngài khách sáo quá, còn chuẩn bị sẵn cơm nước cho tôi nữa chứ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ công tác thật tốt để không phụ sự kỳ vọng của ngài.”
Bì Tu lạnh lùng nhìn Đới Tam đè cái tay toan gắp rau của Nhậm Kiêu lại, ánh mắt hắn dừng lại một giây trên gương mặt không tình nguyện của Nhậm Kiêu, nghĩ bụng cái thằng khốn Nhậm Kiêu này đúng là diễn sâu thật.
Long Nhị gắng gượng mỉm cười, bảo Nhậm Kiêu dừng đũa đi theo Đới Tam đến phòng bao ở bên cạnh, Nhậm Kiêu xua tay từ chối: “Không sao, tôi ăn cùng các tộc nhân của mình là được rồi.”
Đới Tam nghe vậy liền gật đầu ngay tắp lự, vội vàng dẫn Nhậm Kiêu đi tới đại sảnh, tìm cho hắn một chỗ ngồi trong đám giao nhân.
Nhậm Kiêu ngồi xuống, quan sát chung quanh một lượt, phát hiện mắt những giao nhân này đều hơi sưng, tâm trạng ai nấy rầu rĩ chán chường, lửa giận của hắn liền bốc lên, muốn xông về thắt cho Long Nhị một cái nút Trung Quốc.
(Nút Trung Quốc thì nhiều loại lắm, mà loại này phổ biến nè.)
Hắn nghẹn cục tức trong bụng, nhỏ giọng hỏi giao nhân ngồi gần mình nhất: “Người anh em, cậu làm sao thế?”
Giao nhân nọ đờ người, quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt sâu kín, chỉ thốt ra hai chữ: “Từng yêu.[1]“
Nhậm Kiêu: …….
******
★Chú thích:
[1]Từng yêu: là câu thoại nổi tiếng nhất trong phim ngắn “2012 của Lý Lôi”. Về sau trở thành cụm từ phổ biến trên mạng, ý chỉ câu nói cuối cùng trước khi chia tay.
Ở cuối phim, Lý Lôi nhắn tin hỏi Hàn Mai Mai: “Trước khi đi, anh có thể hỏi em một câu cuối cùng không?” Còn chưa kịp nhắn hỏi tiếp là “Em có từng yêu anh không?” thì bên kia đã trả lời “Từng yêu.”
Về sau có nhiều phiên bản hơn cho câu hỏi kinh điển này, chẳng hạn như: Đề này không biết làm, Không hẹn gặp lại, Cứu mẹ anh, Không hối hận….. blah blah. Nói chung người hỏi chưa nói thì người nghe đã đáp trước luôn vì biết định hỏi cái gì rồi.