Món hàng chuyển phát nhanh bự chà bá này khiến Văn Hi tổng thiệt hại 200 tiền ship, y nhịn đau trả tiền, đen mặt nhận lấy cái rương gửi cho Bì Tu từ tay anh giai shipper, không quên hỏi thêm một câu: “Cái này không phải trả tiền chứ?”
Anh giai shipper cười bảo: “Không đâu không đâu.”
Văn Hi thấy anh chàng shipper giao hàng giữa mùa hè, đầu đầm đìa mồ hôi, bèn gọi Tô An lấy cho anh ta một cốc coca đá. Tiễn anh chàng shipper đi rồi, Văn Hi liền bực bội giơ dao mở thùng hàng ra.
Hầu Nhị chống cằm lên cây lau sàn, hỏi: “Anh mua cái gì thế, to vậy mà còn phải trả tiền nữa?”
“Tôi có mua gì đâu.” Văn Hi mở Taobao ra xác nhận lần nữa, “Hơn nữa đã không freeship thì thôi, làm gì có chuyện tôi mua hàng phải trả cước phí chứ?”
Y nhìn địa chỉ gửi hàng, quả nhiên là nơi không biết.
Y bất chợt nghĩ tới chị và Đào Đề, biết đâu là chị và anh rể gửi quà cho mình thì sao? Cơ mà sao lại phải trả phí chuyển phát nhanh? Chẳng lẽ dạo này chị túng thiếu nên không có tiền?
Văn Hi vừa nghĩ vừa mở thùng ra, cúi đầu nhìn thấy bên trong có mấy cái hũ thủy tinh lớn, đựng đầy một loại bột phấn không biết tên.
Y ngớ người, rút phong thư dắt ở giữa hai cái hũ lớn ra.
Hầu Nhị và Hầu Tam sáp lại hóng hớt, Hầu Tam kéo hũ ra, cau mày hỏi: “Trong này là bột gì đây? Bột ngọc trai đắp mặt hay là bột ngũ cốc vậy?”
Văn Hi nhìn dòng thứ hai trong bức thư, lạnh lùng bảo: “Là tro cốt của người nhà họ Văn.”
Bàn tay cầm hũ của Hầu Nhị cứng đờ, cu cậu lập tức trả hũ về chỗ cũ một cách cẩn thận, chắp hai tay trước ngực vái vái: “Xin lỗi xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Văn Hi nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, sắc mặt mỗi lúc một trắng, nhìn đến dòng cuối cùng viết năm chữ “Nhai Tí bạn của cậu”, y giận đến tức cười, yêu văn màu đỏ phủ kín mặt và cánh tay, yêu lực xen lẫn của Tỳ Hưu và Thao Thiết bao trùm lấy toàn bộ quán cơm.
Mái tóc đen không gió tự bay, hai mắt Văn Hi đỏ ngầu như máu, Hầu Tam thấy thế thì hớt hải chạy đi gọi Nhậm Kiêu và Cừu Phục, Hầu Nhị ở bên cạnh hít sâu lấy hơi, cất lời khuyên can bà chủ chớ tức giận, tức đổ bệnh ra đấy thì chẳng có ai thay.
Bì Thiệu Đệ đang làm bài tập trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy khác thường, tiểu giao nhân ngồi cạnh nó vỗ đuôi bảo: “Yêu khí nặng quá, có người đang đánh nhau hả?”
Chổi Nhỏ nghe đến hai chữ đánh nhau thì ngay lập tức ném bút lao ra ngoài, đẩy cửa đúng lúc trông thấy Văn Hi đang tỏa quỷ khí và yêu khí tứ tung. Bì Thiệu Đệ sững sờ, vội vàng nhào tới ôm chầm lấy y: “Đánh, đánh nhau thì mang con theo với!”
Văn Hi vốn đang chìm trong lửa giận bỗng đờ người, cúi đầu nhìn thằng con cả của mình, màu đỏ trong mắt nhạt đi phần nào.
Y cau mày hỏi: “Con làm bài tập xong chưa?”
“Dạ chưa, nhưng mà không phải mẹ, mẹ sắp đánh nhau sao? Con đi theo hỗ trợ!” Bì Thiệu Đệ đáp.
Văn Hi xoa đầu nó: “Không phải đánh nhau đâu, con quay lại làm bài đi, lát nữa thầy Na Tra sẽ về kiểm tra đó.”
Tô An đứng trong quầy cầm sẵn di động, thấy Văn Hi tỉnh táo lại rồi thì lập tức sửa giọng bảo với ông chủ ở đầy dây bên kia: “Vừa rồi Bì Tụ Bảo chạy ra ôm lấy anh ấy, hiện giờ đã bình tĩnh lại rồi, ông chủ không cần sốt ruột đâu ạ.”
Bì Tu cúp máy, sầm mặt lái xe cưỡi mây, BMW từ trên trời đáp xuống trước cửa quán cơm.
Y bước vào trong quán, hằm hằm ôm Văn Hi mặt đầy yêu văn vào trong ngực, căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đứa mất dạy nào chọc tức em? Ông đây giết nó.”
Nói đoạn, lão yêu quái đưa tay xoa đầu Bì Thiệu Đệ: “Làm tốt lắm, không uổng công nuôi con.”
Thấy bố vui vẻ, Bì Thiệu Đệ đánh bạo xin xỏ: “Vậy con có thể không làm, làm bài được không ạ?”
“Không được.” Na Tra đi theo sau Bì Tu, lập tức đáp lời ngay.
Y bỏ con rùa Huyền Vũ vào tay Bì Thiệu Đệ rồi xoa đầu thằng nhỏ: “Đi đi, để thầy xem coi hôm nay em làm bài đến đâu rồi.”
Tiểu giao nhân vịn cửa hớt lẻo: “Hôm nay ảnh chẳng làm được bài nào cả, mới viết mỗi chữ “Giải” thôi! Viết tổng cộng mười tám chữ “Giải” đó!”
Mặt Na Tra cứng đờ, nụ cười sắp không giữ nổi nữa.
Chu Tước nhảy xuống khỏi đầu y kêu cạc cạc: “Yêu quái ngu xuẩn, để Chu Tước đại nhân thông minh nhất thế giới chỉ ngươi cách giải toán!”
Nó không lên tiếng thì còn đỡ, vừa lên tiếng là chấn động chim muông, Quán Quán đang “Xin chào quý khách” nghe tiếng nó thì lập tức xòe cánh xổ ra khỏi người Tào Thảo, bổ nhào tới chỗ con chim sáo đen xì này.
Có thêm một kẻ cùng giống loài, Quán Quán tự động tiến vào trạng thái công kích, trước tiên xoạc chân để thị uy Chu Tước, sau đó bắt đầu phân đoạn khẩu nghiệp.
Quán Quán: “Ê! Đồ lông đen xấu xí chui từ chỗ nào ra đấy!”
Chu Tước im lặng một hồi rồi há mỏ nhại lại: “Ê! Đồ lông đen xấu xí chui từ chỗ nào ra đấy!”
Quán Quán: “Mày đang tự chửi mình đấy à? Đồ ngu?”
Chu Tước: “Mày đang tự chửi mình đấy à? Đồ ngu?”
Quán Quán: “Mày mà còn nhại lời bố nữa thì mày chết con mẹ mày giờ!”
Chu Tước: “Mày mà còn nhại lời bố nữa thì mày chết con mẹ mày giờ!”
Gặp phải đối thủ chơi bài bắt chước, Quán Quán tức xù lông nhảy loi cha loi choi, Chu Tước chớp thời cơ điên cuồng nhại lại: “Mày quýnh lên rồi mày quýnh lên rồi mày quýnh lên rồi mày quýnh lên rồi!”
Quán Quán giơ chân: “Con chó này! Tối nay mày sẽ rụng hết lông thành đồ hói đầu!”
Chu Tước lại im lặng một lúc, rồi sau đó nhả ra hai chữ nhẹ bẫng: “Bắn ngược!”
Quán Quán sững sờ, còn chưa nghĩ ra câu gì cãi lại thì đã bị Tào Thảo vươn cành quắp về nhận đơn tiếp. Văn Hi cũng giãy ra khỏi ngực Bì Tu, ngước đầu nhìn Bì Tu nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là nhận được một thùng hàng cước phí 200 thôi.”
Bì Tu gật đầu: “Cái này thì đúng là đáng giận thật.”
“Là đứa nào gửi hàng mà thất đức thế?” Bì Tu buông tay, rút bức thư Văn Hi đang cầm ra: “Trong này viết cái gì mà khiến em giận dữ vậy?”
Văn Hi nhắm mắt: “Là thư Nhai Tí gửi đến.”
“Gì cơ?” Bì Tu cau mày đọc lướt qua bức thư khích tướng của tên khốn này, sau đó hùng hồn thốt ra hai chữ: “Xàm l**!”
Cài gì mà Bì Tu tiếp cận cậu là có ý đồ riêng, người hắn ta yêu không phải cậu mà là tên Đào Đề lừa tiền của hắn, chỉ vì cậu là người yêu của Đào Đề, hắn không chiếm được Đào Đề nên mới tìm cách chiếm lấy cậu.
Gì mà thật ra Đào Đề cũng không hề yêu cậu, chẳng qua hắn ưng gương mặt của cậu và khí vận của Văn gia, muốn lừa gạt trái tim cậu, cho nên mới đùa giỡn với cậu thôi.
Bì Tu đọc lại lần nữa, nghĩ bụng thằng ngu này phải bị treo lên quạt điện quay ba ngày ba đêm cho văng hết mấy cái suy nghĩ bôi bẩn trong đầu ra.
Nói xàm le cái gì là lúc thì thích lúc lại không thích, đúng là chỉ có loại tiểu nhân ngu xuẩn nhỏ nhen như Nhai Tí mới nghĩ ra được.
Bì Tu: “Gì mà hắn mới là người tốt, có lòng cất giữ tro cốt nhà em, hi vọng một ngày được mồ yên mả đẹp. Sáu trăm năm nay hắn ngủ gật à?”
Yêu văn trên mặt Văn Hi từ từ rút đi, y khẽ cười, khom lưng ôm mấy cái hũ trong rương vào ngực: “Hắn vẫn chưa biết người Đào Đề thích là chị em chứ không phải em, nếu không hắn đã chẳng gửi bức thư này đến đây.”
Bì Tu cười gằn, ném bức thư kia qua một bên: “Chắc thấy tôi với Đào Đề mãi chưa đánh nhau nên đứng ngồi không yên, muốn dùng tro cốt của người nhà em để thêm dầu vào lửa đây mà.”
Hắn kéo tay Văn Hi: “Để đám Hầu Nhị mang đi đi, lỡ như đây không phải tro cốt của người nhà em thì sao?”
Văn Hi đờ đẫn, song vẫn nói: “Thôi để em, nếu như đúng là thật thì sao? Di vật của trưởng bối thân tộc mà cũng không tự mình cung phụng, em sợ ông nội sẽ báo mộng mắng em không hiếu thuận mất.”
Nghe y nói vậy, Bì Tu bèn khom lưng nâng hai chiếc hũ dưới đất lên: “Nếu em nói thế thì tôi sẽ giúp.”
Trước tiên hai người mang hũ thủy tinh vào trong kho ở sân sau, tạm thời đặt cùng với đống vàng bạc châu báu.
Bì Tu cầm khăn ướt lau tay cho Văn Hi, chép miệng bảo: “Em nghĩ có phải Đào Đề đã làm gì dồn ép hắn ta không? Không thì đã chẳng tự dưng mà Nhai Tí gửi những thứ này tới đây.”
“Có lẽ vậy, cơ mà anh từng nói hắn ta vẫn luôn bị đè dưới chân núi không thể tự do đi lại mà? Lẽ nào chị và anh rể cùng đánh đến chỗ hắn?”
Bì Tu: “Đào Đề chắc không gan tới mức ấy đâu, hơn nữa hồn thể của chị em vẫn chưa vững chắc, hắn sẽ không mạo hiểm. Tuy nhiên cũng có thể là ngầm đánh lén sau lưng, từ nhỏ hắn đã vậy rồi, Nhai Tí cùng chưa từng chiếm hời được từ hắn.”
Văn Hi gật đầu: “Em nghĩ hắn ta gửi những thứ này tới đây chính là muốn anh và anh rể đánh nhau vì em, thế nhưng hai người đánh nhau thì có lợi gì cho hắn?”
“Có lẽ chỉ đơn giản là muốn nhìn hai kẻ mình ghét đấu đá nhau thôi, dù sao tôi cũng chẳng biết trong đầu thằng đó nghĩ gì.”
Bì Tu hầm hừ ôm Văn Hi ra ngoài: “Tối nay có ăn đồ nướng không? Tôi đặc biệt mang một con Chu Tước về để phun lửa nướng thịt, nướng ở nhiệt độ cao thì nước thịt mới thấm, nhất định ngon hơn bình thường nhiều.”
Văn Hi thắc mắc: “Là cái con chim đen thùi lùi kia hả?”
Bì Tu gật đầu: “Nó là Chu Tước, con rùa trong tay Na Tra là Huyền Vũ, Chiêu Tài nhà mình là Bạch Hổ.”
Văn Hi: ……
Văn Hi: “Anh khoan chút, đây là trò cosplay đang phổ biến trong giới yêu quái à?”
“Không, là thật đấy.” Bì Tu ôm y giải thích một lượt, mãi đến khi Chu Tước đích thân ra trận phun một quả cầu lửa trước mặt Văn Hi, y mới gật đầu tạm tin tưởng.
Bì Tu hất cằm với Cừu Phục đang đứng một bên vỗ tay xem trò vui: “Đi sắp xếp vị trí cho Chu Tước đi, nó chuyên phụ trách đồ chiên nướng, mày bảo Hầu Tứ tới phụ nó.”
Cừu Phục đáp vâng rồi mang Chu Tước vào bếp với Nhậm Kiêu đang đảo nồi, ba đen hội tụ, vừa khéo tạo thành tổ hợp ba huynh đệ da đen quyến rũ, phối hợp với căn bếp bập bùng khói lửa, quả thực là vô cùng xứng.
Văn Hi nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến giờ cơm, vừa đủ thời gian cho y và Bì Tu ra ngoài mua đồ, y bèn kéo tay Bì Tu nói: “Đi thôi, giờ đi đến tối về là vừa kịp ăn cơm.”
Bì Tu thấy như vậy cũng được, bèn đứng dậy đi tới trước cái rương lớn mà Nhai Tí gửi, giơ tay xé hóa đơn chuyển phát nhanh xuống.
“Anh xé cái đó làm gì?” Văn Hi hỏi.
Bì Tu nhíu mày: “Về sau cũng gửi ít đồ cho Nhai Tí, chúc phúc hắn khỏe mạnh.”
Văn Hi bật cười: “Hay đó, em sẽ bỏ tiền.”
Hai người ngồi BMW cua quẹo mấy vòng trong ngõ hẻm, cuối cùng dừng ở một cửa tiệm.
Bên trái cửa đặt vòng hoa, bên phải bày người giấy, trên bảng hiệu mặt tiền ghi năm chữ lớn ——
Tiệm Vàng Mã Lão Vương.