Quân Cưới

Chương 45: Chương 45: Thoát Hiểm




Xe lái đi được một lúc, Hàn Mai cố gắng khắc chế tâm tình, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Cô không ngừng tự nói với chính mình sẽ không xảy ra chuyện gì, coi như không vì bản thân thì cũng phải vì bảo bảo trong bụng, cô nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn.

Sau khi tỉnh táo lại, Hàn Mai bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy mấy tên này không phải tùy tiện mà chọn trúng cô trong đám người, mà giống như đặc biệt chạy tới tìm cô hơn. Bọn họ biết tên của cô chứng tỏ đã điều tra cô từ trước, hơn nữa dám trắng trợn bắt người trước cửa ga tàu như thế, nhất định là đã có chuẩn bị. Bọn họ đã sớm biết cô và Triệu Kiến Quốc ngồi tàu số mấy, lúc nào sẽ đến ga, cố ý ở ngoài cửa ga chờ cô và Triệu Kiến Quốc, hơn nữa bọn chúng còn có thể dừng lại cùng cô tranh cãi, có lẽ Triệu Kiến Quốc đi mua nước nhất định là đã gặp chuyện rồi.

Nghĩ tới đây, Hàn Mai không khỏi căng thẳng, cô không lo lắng Triệu Kiến Quốc đánh không lại người khác, dù sao bình thường anh luyện tập trong bộ đội cũng không phải vô ích, loại người như mấy tên này không thể nào làm khó anh được; cô lo chính là lo bản lĩnh của anh lớn như vậy, có khi nào đánh chết mấy tên này không đây? Hiện tại, Hàn Mai ngược lại càng lo lắng cho Triệu Kiến Quốc nhiều hơn, sợ anh đã xảy ra chuyện, trước lúc lên xe cô quay đầu nhìn sang đường nhưng không thấy anh, không biết bây giờ anh như thế nào rồi.

Vừa lúc đó, xe đột nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?” Tên đàn ông có râu ngồi bên cạnh giữ Hàn Mai, không kiên nhẫn hỏi.

“Em cũng không biết. Đại ca, hay là để em xuống xe xem thử…..” Thiết Đầu cẩn thận nói, thấy tên có râu hung tợn trừng mắt liếc hắn liền nhắm hai mắt lại tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi, lúc này mới mở cửa xuống xe.

“Đại ca, em thấy xong chuyện lần này nên đem Thiết Đầu đá đi, tiểu tử này làm việc luôn bừa bãi, gan còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng liên lụy đến chúng ta.” Một tên khác vừa cài cúc áo bông vừa nhỏ giọng nói với tên có râu, thấy người kia vẫn nhắm mắt không có phản ứng, bĩu môi không nói gì nữa, nghiêng đầu về phía cửa xe bên kia.

Chỉ chốc lát sau, Thiết Đầu trở lại, ấp úng nói, “Đại…. Đại ca…. Xe… Hết xăng rồi…”

“Hôm qua không phải đã bảo mày đổ đầy rồi sao? Tiền đâu? Mẹ kiếp! Không cần nói, nhất định là lại đem đi đánh bạc! Con mẹ nó, mày có thể không có não thêm chút nữa không…” Tên mặc áo bông nói xong liền muốn nhào qua đánh người.

“Được rồi!” Tên có râu kịp thời lên tiếng ngăn lại.

“Đại ca, anh nói xem giờ phải làm sao? Nếu không kịp giao người cho Mã Phát Thuận, tiền….”

“Biết rồi, đừng nói nhảm nữa! Nhanh đến ven đường chặn một chiếc xe lại.”

Nghe đại ca lên tiếng, tên mặc áo bông mặc dù còn tức giận nhưng vẫn xuống xe.

Tên có râu xoay đầu lại, thấy Hàn Mai vẫn cúi đầu ngồi im tại chỗ mới bảo Thiết Đầu trông coi, còn mình thì cũng xuống xe.

Lúc này tay Hàn Mai run không ngừng, không phải sợ mà là vì tức giận. Ban đầu cô còn hoài nghi có phải do lần trước cô ở trên tàu tố cáo Phương tỷ nên đồng bọn của ả mới tới báo thù hay không, nhưng vừa rồi nghe được cái tên “Mã Phát Thuận”, Hàn Mai liền hiểu hoàn toàn.

Kiếp trước cô đi theo Lý Khải Dân vài năm, có một lần hắn dẫn theo bạn bè về nhà uống rượu. Mỗi lần đám người đó tới nhà, đều phải quậy tới nửa đêm mới thôi, Hàn Mai chẳng những phải chuẩn bị một đống lớn đồ ăn, sau khi người ta ăn xong phủi mông đứng dậy, cô còn phải đi dọn dẹp tàn cuộc cho bọn hắn.

Đám bạn của Lý Khải Dân cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, đặc biệt là một người tên là Mã Phát Thuận, luôn thừa dịp lúc Hàn Mai không để ý mà bóp mông cô. Sau đó cô cũng có nói lại với Lý Khái Dân, nhưng ai biết hắn vô sỉ nói bóp một hai cái cũng không mất miếng thịt nào của cô. Hàn Mai lúc ấy tức phát khóc, sau đó mỗi lần làm xong thức ăn cho đám người Lý Khải Dân, cô đều nhanh chóng trốn trong phòng khóa trái cửa lại.

Nếu như người tên Mã Phát Thuận cô vừa nghe đến kia chính là người trong kiếp trước, vậy không cần suy nghĩ cũng biết tất cả chuyện này nhất định có liên quan đến Lý Khải Dân, về chuyện tại sao mấy tên kia biết tên cô là gì cũng có thể giải thích được.

Có điều Hàn Mai nghĩ mãi cũng không rõ tại sao Lý Khải Dân lại không chịu buông tha cho cô, là cái gì đã khiến hắn sinh ra oán hận cô nhiều như vậy, nhiều lần muốn hại cô. Đừng nói là kiếp này cô còn cố ý tránh hắn, cho dù là kiếp trước, nói cho cùng cô cũng không làm việc gì có lỗi với hắn cả.

Đối với chuyện kiếp trước, từ đầu tới cuối Hàn Mai không trách cứ ai, ngay cả là Lý Khải Dân cô cũng không trách. Sau khi sống lại, cô cũng không muốn tìm hắn trả thù, dù sao một cây làm chẳng nên non, chuyện này bản thân cô cũng có một phần trách nhiệm.

Nhưng Hàn Mai không hận hắn không có nghĩa là hắn được phép liên tiếp thương tổn tới cô, kiếp này cô chỉ muốn bình an trải qua cuộc sống gia đình ấm áp với Triệu Kiến QUốc, bất kì ai muốn ngăn trở, cô sẽ không bỏ qua cho người đó, Lý Khải Dân lại càng không phải là ngoại lệ!

Không lâu lắm thì tên có râu đã chặn lại được một chiếc xe tải, tài xế xe đi giao hàng, thuận đường cho mấy người Hàn Mai đi nhờ một đoạn.

Hàn Mai vốn định ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh tài xế, như thế sẽ dễ tìm cơ hội cầu cứu hơn, nhưng cô còn chưa kịp leo lên đã bị tên mặc áo bông kéo lại, cô chỉ có thể theo hắn ngồi ở phía sau.

Vừa lên xe Hàn Mai đã ngửi thấy mùi xăng rất nặng, dạ dày lại bắt đầu sôi trào.

“Không được, không được, ngồi phía sau tôi sẽ bị say xe, tôi muốn ngồi ở ghế đằng trước.” Hàn Mai che miệng nói với tên có râu.

Tên kia cho là Hàn Mai muốn giờ trò, không để ý tới cô, trực tiếp móc ra một con dao gọt hoa quả dí vào hông Hàn Mai.

Hàn Mai cũng không dám lên tiếng nữa, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tên có râu thấy cô ngồi đàng hoàng mới thu lại dao gọt trái cây trên tay.

Tài xế xe tải vừa khởi động xe, vừa nhìn Hàn Mai mấy lần trong kính chiếu hậu.

Xe đi chưa tới 20 phút, Hàn Mai thật sự không nhịn nổi nữa mà nôn ra.

“Aaa…..!! Em gái, cô đừng có phun! Nôn ra ghế, tôi biết làm sao mà dọn sạch đây! Sớm biết thế này tôi đã không cho các người đi nhờ rồi!”

Ba tên đàn ông không nghĩ Hàn Mai thật sự nôn ra ngoài, nhìn dáng vẻ cô cũng không giống như đang giả vờ, ghê tởm nhìn bãi nôn dưới sàn xe, nhất thời luống cuống tay chân không biết nên làm sao.

“Tôi đã nói rồi, tôi ngồi ở phía sau sẽ bị say xe, các người cứ không tin, bây giờ thì tin chưa!” Hàn Mai nói xong liền quay sang tên mặc áo bông, ra vẻ lại muốn nôn nữa.

“Này!! Cô làm gì thế? Bẩn chết tôi!” Tên kia vừa thấy Hàn Mai muốn nôn lên người hắn, lập tức đẩy cô lại phía ngược lại, trên mặt còn lộ ra biểu tình chán ghét.

Hàn Mai thuận thế đảo hướng, nằm xuống, nôn hết lên đùi tên có râu, khiến hắn không nhịn được nữa, hướng về phía Thiết Đầu đang ngồi chỗ ghế lái phụ, quát to, “Thiết Đầu! Đổi chỗ cho cô ta!”

Hàn Mai trong lòng cười lạnh một tiếng, sớm để tôi ngồi ghế trước một chút thì không chịu, để ta nôn lên người các người, tôi cũng ghê tởm!

Cuối cùng Hàn Mai như ý nguyện ngồi vào bên cạnh tài xế, kế tiếp muốn như thế nào cầu cứu tài xế mà không để ba người phía sau phát hiện cô cũng chưa nghĩ ra.

Bởi vì đang là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài xe tương đối thấp, gió lại lớn,cho nên cửa sổ hai bên đều được đóng chặt, không khí trong xe cũng không quá lưu thông. Hàn Mai vừa mới nôn xong, có chút tức ngực, liền hạ kính cửa sổ xuống một chút, cả người tựa vào lưng ghế hứng chút gió.

Trong túi áo ngoài của Hàn Mai vốn có thẻ căn cước cùng vé tàu, hiện tại chỉ còn lại duy nhất tấm vé tàu. Cô vuốt vuốt, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó liền nghiêng đầu nói với tài xế, “Bác tài, trên xe bác có chai dầu xoa nào không? Mùi xăng trong xe quá nặng, tôi lại thấy buồn nôn rồi.” Sau khi nói xong lại che miệng, làm ra bộ dạng sẽ lập tức nôn ra.

“Có có có! Ở ngay bên cạnh kính chắn gió trước mặt cô đấy, cô tự lấy đi! Cô ngàn vạn lần đừng có nôn nữa đấy!”

Thật ra Hàn Mai đã sớm nhìn thấy lọ dầu trước mặt rồi, không chỉ như thế, cô còn nhìn thấy một chiếc bút bi đặt ngay bên cạnh. Cô chỉ là lo lắng trong lúc bất chợt làm ra hành động gì sẽ khiến cho ba người ở phía sau hoài nghi nên mới hỏi như vậy.

Nghe hết lời tài xế, Hàn Mai liền làm bộ đứng dậy đi tới trước cầm lọ dầu, vừa đúng có thể chặn lại tầm mắt của người phía sau, nhanh chóng đem bút bi giấu vào tay áo. Tài xế ngồi bên cạnh cô đang lái xe nên cũng không chú ý tới động tác này.

Sau khi ngồi lại xuống ghế, Hàn Mai đổ ra một ít dầu từ từ xoa lên thái dương, mắt nhìn phía trước nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phía sau.

Phát hiện ba người phía sau không có gì khác thường, Hàn Mai lặng lẽ móc vé tàu trong túi áo ra, rút bút bi ra khỏi tay áo, nhanh chóng viết hai chữ “Người Xấu” lên tấm vé.

Hai chữ, tốn một lúc lâu mới viết xong, sau lưng Hàn Mai ướt mồ hôi, tay nắm tấm vé cũng run run. Cô trấn tĩnh lại mới cẩn thận tiến hành bước kế tiếp.

Xe đi đến một khúc cua thì lọ dầu trong tay Hàn Mai rơi xuống dưới chân tài xế. Cô nhìn thấy người phía sau không lên tiếng mới khom lưng xuống nhặt, một tay khác khi bọn chúng không thấy được liền lôi kéo ống quần của tài xế, khi thấy tài xế cúi đầu nhìn mình thì đem vé tàu đang giữ chặt trong tay nhét vào trên đùi bác tài, làm xong tất cả lập tức như không có việc gì quay lại ngồi im trên ghế phụ.

Tài xế xe tải bị hành động của Hàn Mai làm cho khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm, vừa lái xe vừa cầm tấm vé lên nhìn.

Bởi vì góc nhìn nên ba người phía sau không hề phát hiện ra những chuyện vừa xảy ra ở hàng ghế trước.

Sau đó, dọc theo đường đi, tài xế thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Hàn Mai, hoặc là thông qua kính chiếu hậu nhìn ba tên đàn ông phía sau.

Hiện tại Hàn Mai tóc tai tán loạn, quần áo trên người cũng xốc xếch, nhìn kỹ còn thấy má trái có chút sưng lên, nhìn có chút giống bộ dạng một cô gái độc thân ở bên ngoài bị kẻ xấu lừa bán.

Xe lái đến một quầy tạp hóa liền dừng lại, tài xế nói phải giao hàng ở đây, bảo bọn họ ở trên xe chờ một chút.

Ba tên kia cũng không hoài nghi gì, liền ngồi đợi trên xe.

Hơn một tiếng sau, hàng trên xe giống như không có bị dỡ xuống, tài xế cũng không biết đã chạy đi đâu. Tên mặc áo bông không kiên nhẫn nổi, đã xuống xe đi vào trong tiệm tạp hóa rồi.

Hàn Mai ngồi trong xe, thấp thỏm không biết người tài xế kia rốt cuộc là muốn hại cô hay là đang giúp cô.

Ngay vào lúc này, từ gương chiếu hậu Hàn Mai nhìn ra bên ngoài quan sát, nhìn kỹ, người nọ không phải Triệu Kiến Quốc thì là ai! Tim Hàn Mai thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài, một mặt không lo lắng Triệu Kiến Quốc gặp chuyện nữa, mặt khác kích động vì Triệu Kiến Quốc tới cứu cô!

Hàn Mai ở trong xe kích động, bên ngoài một phụ nữ trung niên từ trong tiệm tạp hóa đi ra, trên người còn mặc một cái tạp dề cỡ lớn, Hàn Mai nhìn kỹ lại càng kích động hơn, đó không phải là tạp dề cô mới làm cho Triệu Kiến Quốc sao!

Người phụ nữ trung niên đi tới cửa sổ trước liền nhìn tên đàn ông có râu nói, “Người anh em, em trai cậu vừa vào tiệm đã đánh nhau với người ta, càng đánh càng hung ác, cậu mau vào nhìn một chút đi! Sắp xảy ra chuyện lớn đến nơi rồi..”

Tên có râu vừa nghe, nghĩ thầm tên đàn em kia cũng quá kích động đi, dặn dò Thiết Đầu một tiếng liền xuống xe đi vào trong tiệm.

Đợi nửa ngày cũng không thấy có người trở lại, Thiết Đầu cũng gấp, không biết là đã xảy ra chuyện gì, nghĩ muốn xuống xe xem xét nhưng lại sợ Hàn Mai chạy trốn.

Hàn Mai thấy hắn như vậy, vội vàng nói, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu không tôi và anh cùng nhau đi xem, dù sao tôi cũng khát nước, tiện thể đi uống luôn.”

Thiết Đầu nghe xong cảm thấy chủ ý này cũng được, liền đi trước mở cửa xe.

Hàn Mai nhìn hắn xuống xe cũng không có ý xuống theo, ngược lại kéo chặt cửa xe, khẩn trương nhìn thùng xe phía sau.

Thiết Đầu vừa mới xuống xe liền bị Triệu Kiến Quốc từ trên mui xe nhảy xuống áp đảo trên mặt đất, lúc này cảnh sát từ phía sau xe cũng vọt ra.

Triệu Kiến Quốc giao người cho cảnh sát xong liền lập tức chạy tới ôm Hàn Mai xuống xe, gấp gáp hỏi, “Vợ, em không sao chứ? Bọn chúng có làm gì em không?”

“Không có… Em không sao, sao bây giờ anh mới đến a…..” Hàn Mai lúc trước còn bình tĩnh, được Triệu Kiến Quốc ôm vào ngực, tỉnh táo cái gì cũng vứt qua một bên, uất ức vùi vào trong ngực anh khóc.

“Ngoan! Đừng khóc, không sao, đều là anh không tốt, anh tới trễ, về nhà để cho em đánh được không, đừng khóc….” Triệu Kiến Quốc thấy vợ khóc thì cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng an ủi cô. Xem ra lần này cô bị dọa không nhẹ, trở về còn không biết còn phải an ủi thế nào mới được đây!

Lục Hạo áp giải hai tên khác đi ra khỏi quầy tạp hóa liền nhìn thấy cảnh Hàn Mai nhào vào trong ngực Triệu Kiến Quốc khóc, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Đến bây giờ anh mới biết được Hàn Mai là vợ của tiểu tử Triệu Kiến Quốc kia, trong lòng anh cảm thấy cực kì uất ức! Lớn như vậy lần đầu tiên anh động lòng với một cô gái, kết quả còn chưa kịp ra tay, con gái nhà người ta đã trở thành vợ của người khác rồi, ngay cả thất tình anh cũng không được tính, cái này nên gọi là cái gì đây!

Bên này Lục Hạo vẫn còn đang ăn năn hối hận, bên kia Hàn Mai cũng cảm giác bụng mơ hồ có chút đau đớn, vội vàng nắm tay Triệu Kiến Quốc nói, “Đau… Bụng của em đau…”

Triệu Kiến Quốc vừa nghe liền sợ hết hồn, lập tức ôm Hàn Mai lên xe cảnh sát chạy tới bệnh viện. Trong lòng thầm nghĩ nếu đứa nhỏ trong bụng vợ xảy ra chuyện gì, anh liền trực tiếp đạp chết mình, ngay cả vợ và con cũng không bảo vệ được thì còn gì là đàn ông nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.