Lưu Hiểu Hiên đang tập trung rửa bát, cô gặp lại Trương Nhất Phàm chẳng
khác gì Chức Nữ gặp Ngưu Lang, điều đó khiến cô cảm thấy rất hưng phấn.
Quan trọng nhất là, nghe nói “Đông cung nương nương” đang ở bên kia
Thái Bình Dương xa xôi, mà vừa khéo Trương Nhất Phàm lại được cử đến Bắc Kinh chuyên tu. Trong một năm tới, cô sẽ cố gắng để làm tròn vai trò
của một người vợ.
Cơ hội trời cho, Lưu Hiểu Hiên thấy Trương
Nhất Phàm bảo chiều nay không có tiết học, thì cứ như uống phải thuốc
kích thích, liền nấu cả một bàn đầy thức ăn. Nhìn hắn ăn uống ngon lành, cô thấy rất mãn nguyện. Có thể được trông thấy người mình yêu quý thỏa
sức ăn cơm mình làm cũng là một niềm hạnh phúc.
Kỳ thực, mỗi người phụ nữ đều mang một ý niệm riêng về gia đình, làm sao Lưu Hiểu Hiên lại không có chứ?
Ai cũng có ước muốn, nhưng có thể thực hiện hay không lại là chuyện
khác. Chỉ là, đối với Lưu Hiểu Hiên, chỉ cần mỗi ngày hắn đi học về, có
thể ở nhà cùng cô ăn một bữa tối ấm cúng, đó cũng đã là một niềm hạnh
phúc hiếm hoi rồi.
Tuy chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không khát khao tình yêu.
Những ngày sống một mình ở Bắc Kinh, cô cũng thấy rất cô đơn, thấy bất
lực, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng tất cả. Chỉ cần có thể thực hiện ước
muốn, Lưu Hiểu Hiên chấp nhận chịu khổ nhiều hơn nữa. Đang miên man nghĩ ngợi, chợt cô thấy cảm thấy eo bị siết chặt, một đôi tay đang trườn
lên, và rồi dừng lại trước bộ ngực mềm mại của cô.
Lưu Hiểu Hiên hơi giật mình, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, là Trương Nhất Phàm mà!
Lúc này, cô sợ đến toát mồ hôi, nhưng vẫn quay đầu lại cười nói:
- Anh làm em sợ chết mất!
Trương Nhất Phàm dịu dàng xoa nắn, tay có hơi dùng lực, ở chỗ nào đó
cũng đã cứng hết lên rồi, hắn cảm thấy không thể chờ thêm được nữa. Đôi
tay hắn luồn vào bên trong, không ngừng xoa bóp. Lưu Hiểu Hiên khẽ “ưm”
một tiếng, hai tay bất động, mí mắt khép hờ.
Miệng cô hơi há
ra, hàm răng cắn chặt môi dưới, đầu ngửa ra sau. Tư thế này thực giống
động vật thời kỳ động dục. Trương Nhất Phàm càng nhìn càng thấy kích
thích, vì vậy thú tính bộc phát.
- Ưm, đừng mà ——
Câu nói của Lưu Hiểu Hiên không cản được bước tiến của Trương Nhất Phàm. Hai tay hắn luồn vào trong áo cô tháo móc áo lót, hơn nữa còn cởi ra
luôn, rồi ném lên sofa trong phòng khách.
Rồi bàn tay hắn
chầm chậm di chuyển trên eo cô, hướng thẳng xuống đôi chân lúc này đã
không còn đi tất. Lưu Hiểu Hiên theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, cắn môi khẽ kêu vài tiếng.
Tiếng kêu ấy khiến Trương Nhất Phàm
trở nên điên loạn, hắn không những không dừng tay, mà ngược lại còn tiến công mạnh hơn. Lưu Hiểu Hiên dần cảm thấy ham muốn, bị hắn trêu đùa như vậy, có là phụ nữ thủ tiết thế nào đi nữa e rằng cũng không chịu nổi
cảm giác kích thích này.
Nhưng nghĩ đến buổi chiều còn phải đi làm, thời gian chẳng còn nhiều, cô liền cố gắng nhịn, ra sức kẹp chặt hai chân.
- Đừng như vậy, chiều em còn phải đi làm, không kịp nữa rồi. Tối em về
sớm chút, lúc ấy tùy anh làm gì cũng được, được không?
Giọng
nói dịu dàng mang theo ngữ khí cầu xin, nhưng hắn vẫn không ngừng vuốt
ve chân cô, cảm giác khi cô không đi tất khiến hắn hưng phấn một cách kỳ lạ. Hơn thế, hắn ngày càng phát hiện ra rằng, bản thân mình đã trở nên
không còn kiềm chế nổi nữa.
Bởi vậy, hắn nói thầm bên tai Lưu Hiểu Hiên:
- Không có gì đâu, em rửa bát đi, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi!
Sau đấy hắn dừng tay thật, Lưu Hiểu Hiên nghĩ hắn thực sự dừng lại nên gật đầu rồi tiếp tục rửa.
Không ngờ, Trương Nhất Phàm vươn tay ra mở khóa váy cô, hơn nữa còn kéo váy và quần lót xuống tận đầu gối. Lưu Hiểu Hiên nhíu mày, định bảo hắn dừng lại.
Nhưng Trương Nhất Phàm đã đi vào từ lúc nào, cảm
giác thỏa mãn đã lâu không cảm nhận được khiến cô luôn miệng rên rỉ. Cô
nhắm mắt, cắn chặt môi, chờ hắn tiếp tục.
Ai ngờ, sau khi đi
vào, Trương Nhất Phàm lại không làm tiếp, mà chỉ ôm cô thật chặt, hai
tay vẫn tiếp tục đặt trên ngực cô. Cuối cùng Lưu Hiểu Hiên thở hắt ra.
- Sao anh đã vào rồi, em...
Trương Nhất Phàm ôm cô, mang theo cảm giác kích động đến mê muội. Lưu Hiểu Hiên thì thầm:
- Anh đừng làm vội, để em rửa bát đã.
Trương Nhất Phàm liền đảm bảo, anh không làm, chỉ nhìn em rửa bát thôi.
Lưu Hiểu Hiên gật đầu, oán giận nói:
- Anh ngày càng thích giày vò người ta, anh ôm chặt một chút, em sợ em không đứng nổi nữa rồi.
Cô nhìn sang nhà đối diện, lo lắng nói:
- Nhà bên đó chắc không có ai nhìn trộm đâu nhỉ!
Trương Nhất Phàm nhìn ra, rồi nói:
- Xa thế thì nhìn được gì?
- Chưa chắc, cái dạng biến thái này điên loạn lắm, tivi cũng nói đấy
thôi, có những kẻ chuyên nấp ở nhà đối diện, rồi chụp lén người ta. Thế
nên bình thường em đều không dám mở cửa sổ.
Trương Nhất Phàm vẫn tiếp tục thưởng thức ngực cô.
- Hiểu Hiên à, em ngày càng mềm mại đấy.
Lưu Hiểu Hiên xấu hổ, mặt đỏ bừng.
- Ngoài anh ra, làm gì còn ai khác động vào. Trước kia thế nào cũng chỉ mình anh biết.
Trương Nhất Phàm hỏi, lúc em tắm cũng không động vào sao?
Lưu Hiểu Hiên giận dỗi giậm chân.
- Không đùa với anh nữa, bắt nạt người ta hoài.
Cô không ngờ Trương Nhất Phàm đưa vào sâu như vậy, lúc cô giậm chân vô
tình mang đến cảm giác kích thích lạ thường, khiến đầu óc chấn động, cả
người mềm nhũn, gần như không chịu đựng nổi.
Cô nói, anh đừng động, thật sự đừng động, để em rửa xong rồi thì tùy anh làm thế nào
cũng được. Lưu Hiểu Hiên gần như cầu xin hắn.
Trương Nhất
Phàm biết điều an phận, vậy em mau rửa đi, anh chờ em. Sau đó hắn chỉ ôm chặt cô, hai tay vẫn nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô.
Vẻ mặt của Lưu Hiểu Hiên gần như phát khóc, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Khi hai người đang nói chuyện, Lưu Hiểu Hiên vội vàng rửa bát.
- Phù ——
Cô đứng thẳng người, vẫn không động đậy.
- Anh biến người ta thành thế này đây, mau bế em qua kia đi.
Trương Nhất Phàm giờ mới rút ra, bế cô đặt lên sofa. Nhìn Lưu Hiểu Hiên quần áo lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng, váy bị kéo lên đến đầu gối, cúi
xuống nhìn bản thân mình, Trương Nhất Phàm chợt cảm thấy tình cảnh của
hai người lúc này thật chẳng ra làm sao.
Lưu Hiểu Hiên vốn
tính rụt rè, ban nãy bị Trương Nhất Phàm dùng cách ấy tiến vào đã rất
xấu hổ. Giờ lại thấy hắn ngơ ngẩn nơi nào, cô liền ngượng ngùng giục:
- Anh ngẩn ra đấy làm gì thế, để lát nữa thì không kịp nữa đâu.
Bấy giờ Trương Nhất Phàm mới giật mình tỉnh lại. Lần này hắn đi vào ở
tư thế đối diện, nhưng hắn lập tức cảm thấy không thoải mái. Vì thế lại
rút ra, rồi bảo Lưu Hiểu Hiên đứng trên sàn nhà, làm lại tư thế cúi
xuống ban nãy để hắn đi vào từ phía sau.
Lưu Hiểu Hiên nhẫn nại nói:
- Giờ anh lại chuyển sang thích kiều này à?
Trương Nhất Phàm bảo cô đừng nói gì cả, rồi trở nên điên cuồng. Nhìn
cặp mông trắng bóc trước mắt, lại thêm những đường cong động lòng người, hắn chợt phát hiện ra dáng vẻ từ phía sau của cô ngày càng giống Lý
Hồng.
Lý Hồng chẳng khác nào độc dược, không lúc nào không ám ảnh đầu óc Trương Nhất Phàm. Lúc hắn gần gũi Lưu Hiểu Hiên, trong đầu
cũng nhớ tới hình ảnh cô ta, như thể Lưu Hiểu Hiên đã trở thành hiện
thân của cô ta.
Dáng người Lưu Hiểu Hiên rất giống Lý Hồng,
nhất là cặp mông, nơi ấy của cả hai người đều rất tuyệt vời. Vậy nên ban nãy Trương Nhất Phàm mắt nhìn cảnh tượng ấy mới không kiềm chế nổi.
Nói Lý Hồng là độc dược cũng không sai. Kể từ sau ngày thân mật với cô
ta, cứ rảnh rỗi là Trương Nhất Phàm lại nhớ đến bóng dáng cô. Có thể nói là, thứ không có được mới mãi là thứ đẹp đẽ nhất.
Trương
Nhất Phàm không ngăn bản thân nghĩ đến những điều mờ ám. Đôi môi của Lý
Hồng thực quá hấp dẫn. Mỗi lần hôn lên đôi môi ấy, độc dược phát tác
càng mạnh. Dường như đôi môi ấy như chứa đựng một thứ thuốc phiện.
Thứ ấy không màu không mùi không vị, nhưng lại khiến Trương Nhất Phàm
lưu luyến khôn nguôi. Trương Nhất Phàm nghĩ, may là hắn đang trong thời
gian đi học, nếu vẫn còn trên cương vị công tác mà nghĩ ngợi lung tung
thế này thì thật không hay.
Những nghĩ đến đây, trong lòng
lại thầm nhủ, mình đang nghĩ cái gì vậy? Đang thầm yêu cô ấy sao? Biểu
hiện này của mình thật quá ấu trĩ rồi, chẳng khác nào lũ trẻ mới lớn.
Suy nghĩ này cũng từ Lý Hồng mà ra, lần đầu tiên có người nói hắn giống trẻ mới lớn. Có lẽ vì Lý Hồng nhiều tuổi hơn hắn, không hiểu sao, những điều hắn nghĩ luôn có liên quan đến cô.
“Haiz, cái cô Lý Hồng này!”
Rõ ràng là một đóa hoa hồng không thể đụng vào, anh nói xem, có thể
cuồng nhiệt hôn người phụ nữ nào mà kiềm chế được ý nghĩ về cô không? Có thể kiềm chế được nỗi nhớ về dáng vẻ xinh đẹp ấy không?
Trương Nhất Phàm nói đây là không cầm lòng nổi, là xu thế phát triển tất yếu của tình cảm. Nhưng Lý Hồng không nghĩ như vậy, cô ta vẫn khăng
khăng cho rằng, tình yêu không liên quan gì đến tình dục! Nếu muốn cô
chấp nhận chuyện nam nữ ấy, thì cô thà chết còn hơn.
Chuyện
này thật sự không thể làm, và cũng không muốn làm. Thế nên, tình yêu
theo kiểu của cô có thể gọi là tình yêu tinh thần.
Nhưng đối
mặt với vấn đề yêu đương này, chỉ cần là một đàn ông khỏe mạnh thì đầu
tiên đều dùng nửa thân dưới để suy xét. Cho dù hắn dùng nửa thân trên để suy nghĩ, thì mục đích cuối cùng cũng vì nửa thân dưới mà thôi.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm coi người phụ nữ khác là Lý Hồng.
Hắn cảm thấy có chút hổ thẹn, cảm thấy rất có lỗi với Lưu Hiểu Hiên.
Nhưng hắn vẫn thích làm chuyện đó từ phía sau với cô, hắn cảm thấy làm
như vậy rất kích thích.
Lưu Hiểu Hiên lo lắng chiều sẽ đi làm muộn, nên thời điểm Trương Nhất Phàm tấn công cô, cô còn chưa quên giờ
làm, vì vậy, cô liếc mắt nhìn hắn.
- A —— a —— không không không xong rồi! Sắp sắp muộn muộn rồi!
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đã sắp hai giờ rồi, mình có
muốn thế nào đi nữa, cũng không thể làm ảnh hưởng tới công việc mà Lưu
Hiểu Hiên phải vất vả lắm mới giành được. Nếu quả thật như vậy, thì hắn
sẽ trở thành một kẻ tội đồ, vì thế, hắn đẩy nhanh tốc độ.
Lúc Lưu Hiểu Hiên đang không ngừng ưm a, Trương Nhất Phàm đã ra rồi, hơn
nữa còn ra rất dữ dội, dù sao hắn cũng đã rất lâu không làm chuyện ấy,
thế nên nơi ấy của cô mới bị hắn chiếm giữ hoàn toàn.
Rất
nhiều, hơn nữa còn tràn ra bên ngoài, Lưu Hiểu Hiên đỏ mặt, cắn chặt
răng, vội vàng rút giấy ăn ngăn phía dưới, chạy vào buồng vệ sinh với tư thế rất kỳ quặc.