Dương Tú Hiền nặng nề từ phòng tiến sỹ Mai bước ra. Tình huống dường như tệ hơn anh nghĩ rất nhiều. Nhưng cũng còn may không đến mức rơi vào tuyệt cảnh, ít nhất là còn một con đường để thử.
Tú Hiền cứ miên mang suy nghĩ mà đi đến chỗ Đặng Lâm. Vừa nhìn xa xa anh đã thấy có hai người đứng canh phòng trước cửa. Tú Hiền bất giác cười thành tiếng.
“Cô hai đúng là hết cách với thằng này rồi.”
Điều chỉnh lại trạng thái, Tú Hiền đến trước cửa phòng giơ thẻ công tác cho hai người canh gác, sau đó gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng một người xa lạ.
“Vào đi.”
Tú Hiền bước vào nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi làm việc trên sofa, còn Đặng Lâm thì ngủ yên trên giường. Chàng trai nọ gác công việc sang một bên đứng dậy rót hai ly nước, sau đó mời Tú Hiền ngồi xuống ghế. Anh ta đặt một ly nước mời Tú Hiền, còn bản thân uống ly còn lại.
“Anh chắc là E084? Tôi là E500, hỗ trợ điều trị của E205.”
“Ờ chào...” Tú Hiền hơi ngại ngùng trả lời. “Tôi là E084, là em họ của anh ta.”
“Em họ?” Đào Hạnh ngạc nhiên.
“Đúng vậy, em họ bên ngoại.” Tú Hiền sờ mũi nói. “Bố tôi gọi mẹ anh ta là chị hai đấy.”
Hai người ngồi đối diện nhau bỗng rơi vào trầm mặc không biết nói gì nữa. Căn bản là bọn họ cũng không có chuyện gì để nói với nhau nên chỉ đành im lặng trong ngại ngùng.
“Hiền?” Giọng Đặng Lâm ở trên giường truyền đến phá tan sự im lặng.
Tú Hiền đứng dậy đến bên giường bệnh dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống trào phúng.
“Yo, anh ba của chúng ta cũng có ngày nằm trên giường không dậy nổi ấy nhỉ?”
Đặng Lâm bỗng có cảm giác dejavu, hình như anh gặp ảnh này ở đâu rồi thì phải. Anh gượng người ngồi dậy, lườm Tú Hiền mà nói.
“Mày bớt xéo xắt đi. Xéo xắt không ai yêu đâu.”
Tú Hiền kéo ghế ngồi xuống cười nói.
“Có người yêu như mày thì để làm gì? Tao cũng không cần...”
Đang nói dở câu, Tú Hiền chợt thấy gương mặt Đặng Lâm trầm xuống. Biết mình lỡ lời, Tú Hiền đánh trống lãng.
“Ờ mày gọi tao về làm gì? Tao đang trong kì nghỉ mà.”
Đặng Lâm điều chỉnh tâm trạng một chút, sau đó mở máy tính bảng cho Tú Hiền xem những thứ anh đã chuẩn bị từ trước. Đào Hạnh ở một bên kiểm tra thông số trên thiết bị y tế, kiểm tra dịch truyền, sau đó trở lại với những ghi chép của mình, không quan tâm hai anh em kia đang làm gì.
Tú Hiền xem xong tài liệu thì mi mày nhíu chặt, rơi vào suy tư. Lát sau anh mới lên tiếng.
“Muốn tìm công chúa, được, trong vòng năm ngày tao tìm cho mày. Nhưng để lôi tập đoàn buôn người phía sau không đơn giản.”
Đặng Lâm thở dài nói.
“Tao biết, nhưng trước tiên phải cứu được công chúa về đã. Tao hiện tại không thể làm gì được, tạm thời án binh bất động sau khi cứu công chúa vậy.”
“Tao nói này Lâm, Tổng bộ nhiều người tài như vậy. Mày cứ mặc kệ thôi, sao phải nhọc lòng như vậy. Để bọn họ tìm kiếm đi chứ.” Tú Hiền chuyển tài liệu vào điện thoại của mình, lầm bầm trách móc.
“Tao đâu thể biết chuyện mà chỉ đứng nhìn. Dù sao cựu công chúa cũng có giao tình với ngoại mà.” Đặng Lâm cười nói.
“Biết biết biết. Vậy nên tao dùng thời gian nhanh nhất có thể để cứu cô nàng đó ra được chưa!” Tú Hiền đứng dậy, hai tay đút túi quần làu bàu.
Vì chuyện gấp gáp cho nên Tú Hiền không nán lại lâu, lập tức di chuyển ra sân bay để đến thành phố Phiên An.
Thấy Tú Hiền đi rồi, Đào Hạnh mới cười nói.
“Anh em hai người giống nhau thật đó.”
“Tôi chả thấy giống chỗ nào.” Đặng Lâm thờ ơ nói.
“Mà sao hai người lại xưng hô mày tao?” Đào Hạnh vẫn luôn thắc mắc từ lúc hai người mở miệng nói chuyện mà giờ mới dám hỏi.
Đặng Lâm lúc này mới kéo khóe môi cười một cái nói.
“Hai đứa chúng tôi cùng tuổi, sinh cùng một ngày. Từ nhỏ đã không nhường nhịn nhau. Nó không chịu làm em, còn tôi thì không thèm đứa em này. Cuối cùng thành ra mày tao như vậy.”
“Người nhà không nói gì sao?” Đào Hạnh trước giờ luôn nghĩ người của mấy dòng họ lớn thì hay tôn ti trật tự các thứ mà. Nhưng Đặng Lâm lại trả lời.
“Trước mặt họ bọn tôi không dám mày tao...”
Đào Hạnh nghe xong thì bật cười. Ngang tàng cỡ nào cũng không dám ngang tàng ở nhà nhỉ. Đặng Lâm biết anh ta trêu tức mình nên dứt khoát làm lơ ngó ra cửa sổ.
Tú Hiền xuống sân bay Phiên An thì lập tức liên hệ trợ lý Danh, người đã đến thành phố này từ trước để sắp xếp mọi thứ theo phân phó của Đặng Lâm. Anh ta đi cùng với trợ lý Danh đi gặp Jiro.
Lúc hai người họ đến chỗ Jiro, trông thấy anh ta râu xia xồm xoàm, gương mặt bơ phờ, trong mắt còn có tơ máu chứng tỏ anh ta đã nhiều ngày không ngủ. Sau màn giới thiệu qua loa, sau khi nghe được Tú Hiền hứa chắc trong vòng năm ngày đem công chúa của họ trở về, ánh mắt tối tăm của anh ta cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng giống như là đang chìm giữa biển mà vớ được phao cứu hộ vậy.
Tú Hiền muốn từ biệt Jiro để trở về căn hộ của Đặng Lâm, nơi mà hai anh em Minh Ngọc và Ngọc Minh đang điều tra, nhưng Jiro làm sao buông tha cho chiếc phao cứu hộ trước mặt này. Anh ta nhất định đòi đi theo. Hết cách, Tú Hiền và trợ lý Danh đành đưa anh ta theo.
Jiro lần đầu bước vào căn penhouse của Đặng Lâm thì khá ngạc nhiên. Không phải vì sự xa hoa hay vì gì, mà bởi vì trong này đang tỏa một mùi khét lẹt cùng với khói nghi ngút.
Trợ lý Danh tái mặt vội chạy vào bếp, nhìn thấy bên trong hai đứa nhóc đang đứng nhìn con gà, hay thứ gì đó rất giống gà, cháy đen toàn thân. Tú Hiền đi theo phía sau nhìn thấy một màn này thì cười ngặt nghẽo. Jiro cũng không nói nên lời.
Đây là những người có thể trợ giúp anh ta cứu công chúa sao?
“Hai đứa đang làm cái gì vậy?” Trợ lý Danh đi một vòng thấy không có nguy hiểm mới nghiêm mặt hỏi hai đứa nhóc đang đứng cúi đầu trong góc.
“Tụi em...” Minh Ngọc ấp úng không biết nên nói thế nào.
Ngọc Minh ở bên cạnh lại nhanh miệng đáp lời.
“Tụi em muốn ăn gà nướng cho nên đi nướng gà.”
“Nướng gà hay nướng nhà?” Tú Hiền đứng bên bàn bếp chọt chọt con gà đen thui, cười nói.
Hai đứa nhóc nhìn con gà bóng đêm kia thì ngại ngùng im lặng. Cuối cùng bọn họ phải mất một buổi mới dọn dẹp đống lộn xộn mà hai đứa gây ra, sau đó lại gọi thức ăn ngoài về lấp đầy dạ dày cho chúng.
Ngọc Minh sau khi ăn no mới thỏa mãn ngồi ợ một cái rõ to, nó cầm ly nước ngọt hút cái rột, nghiên đầu hỏi Jiro.
“Chú Tamura là người giám hộ của công chúa sao?”
“Tôi chỉ là trưởng cận vệ của công chúa trong chuyến giao lưu này thôi.” Jiro hơi cúi đầu nói.
“Ây, sao cũng được. Manh mối không phải là không có, nhưng mà bọn chúng giảo hoạt lắm. Cháu đã mất dấu mấy lần.” Minh Ngọc khuấy khuấy ly đá nói. “Dường như bọn chúng cũng có một cao thủ công nghệ, chuyên môn đến đối phó cháu.”
Ngọc Minh phủi mông đứng dậy, tươi cười nói.
“Đi thôi, vào phòng máy. Hai đứa tụi cháu sẽ cho chú thấy cảnh công chúa mất tích.”
“Tôi cũng từng xem qua đoạn băng an ninh đó rồi, nhưng không thấy gì kì lạ cả.” Jiro thở dài nói.
Nói và nói vậy, nhưng anh cũng đứng dậy theo Ngọc Minh. Dù sao anh không thấy gì, biết đâu người khác sẽ thấy thì sao. Minh Ngọc đi phía trước quay đầu lại nói.
“Chú có chắc là đoạn băng chú xem chính là những gì thực sự diễn ra không?”
Tú Hiền đi phía sau vỗ vai Jiro khẽ nói.
“Cái ta thấy trước mắt chưa hẳn là sự thật. Anh quá chú trọng đến việc công chúa biến mất mà quên tìm hiểu, cô ấy biến mất như thế nào.”
Jiro sững sờ nghe Tú Hiền nói một câu như vậy, rồi đi theo mấy người bọn họ tiến vào phòng máy của Minh Ngọc, trong đầu vẫn luôn tái hiện lại cảnh tượng mà anh xem trong đoạn băng an ninh kia nhưng vẫn không nghĩ được gì.