Quân Đoàn Dị Năng

Chương 23: Chương 23: Mưa sao băng




Bốn người ngồi trên sân thượng uống bia ăn thịt. Không khí nhìn tổng thể là vô cùng hài hòa.

Somchai là người nói nhiều nhất. Anh ta uống say, đến hoàng thất còn dám mắng.

“Mấy người biết không, lúc Đại tướng Không quân Hoàng gia của chúng tôi chết, tôi thiếu điều mở tiệc ăn mừng.”

“Sao vậy?” Cô bé tròn mắt hỏi. Dù sao cũng là đại tướng, làm sao anh ta lại vui mừng trên nỗi đau như thế?

Đặng Lâm khẽ cười, còn Somchai thì nốc một ngụm bia, cao giọng nói.

“Bởi vì nó là một con chó!! Em gái tin được không? Chó làm Đại tướng Không quân Hoàng gia. M* nó cái thời thế gì vậy nè.” Somchai lại nhai một miếng thịt rồi nói tiếp. “Nếu là loài gì đó dữ tợn thì còn có gì và này nọ. Nhưng khốn nạn thay nó lại là một con poodle. Trời đất ơi!!”

Somchai vừa dứt lời, cô bé ôm bụng cười ngặt nghẽo, Đặng Lâm cũng không kiêng dè nữa mà ha ha cười.

Chẳng mấy chốc đã qua mười hai giờ đêm, trên trời vẫn không một ánh sao. Somchai ngửa mặt nhìn trời, lè nhè nói.

“Em gái, trời nhiều mây vầy có ngắm được sao băng không đây?”

Cô bé lấy xiên thịt cắn một cái, ánh mắt như có như không nhìn Đào Hạnh và Đặng Lâm, mơ hồ nói.

“Một ánh sao băng thì chắc không thể. Nhưng là mưa sao băng mà, biết đâu được.”

Đặng Lâm cười nói với Somchai.

“Bảo đảm với cậu, sẽ có một màn đặc sắc cho cậu xem.”

Somchai gục gặc đầu, lại hớp một ngụm bia. Anh ta đã say lắm rồi, thần trí bắt đầu mơ mơ hồ hồ, miệng lầm bầm mấy câu tiếng B không rõ ràng rồi lăn ra đất ngủ mất.

Trên sân thượng chỉ còn ba người ngồi trầm mặc hứng gió đêm. Lúc này Đào Hạnh mới vừa nhìn viện nghiên cứu vừa mở lời.

“Khi nào thì có 'mưa sao băng'?”

“Anh rất thích xem sao?” Cô bé cười đáp.

Đào Hạnh gật đầu, lần đầu tiên trong đêm nay nở nụ cười với cô bé.

“Đến đây để ngắm cảnh. Nếu không có gì để ngắm thì thật đáng tiếc.”

Cô bé nhìn nụ cười của Đào Hạnh rồi thoáng im lặng.

Thời gian cứ như vậy trôi, thoáng chốc đã gần hai giờ sáng. Đào Hạnh bỗng hơi nhúc nhích ánh mắt nói với Đặng Lâm.

“Mưa sao băng sắp đến rồi!”

Đặng Lâm nghe xong cũng hướng mắt về phía viện nghiên cứu. Cô bé ngồi một bên tuy không nói gì nhưng cô đã hướng mắt về phía đó từ lâu.

Trong mắt Đặng Lâm và cô bé nọ thì không có gì xảy ra cả. Nhưng trong mắt Đào Hạnh đang diễn ra một cuộc đột khích thầm lặng.

Hai người đàn ông trang phục đen quanh người đeo đủ loại vũ khí lặng lẽ vượt qua tường an ninh của viện nghiên cứu. Hai người không có chút trở ngại nào tiến vào từng tòa nhà lắp đặt một loạt các thiết bị, mang đi cơ số giấy tờ.

Khi hai người đó trở ra, phải mất năm phút sau mới bắt đầu có động tĩnh.

Đầu tiên là khu nhà phía ngoài phát nổ. Rồi tòa thứ hai thứ ba thứ tư lần lượt nổ tung. Nhân viên của viện nghiên cứu lập tức được lệnh cứu chữa. Nhưng không dừng ở đó, cứ cách vài phút lại có một tòa nhà phát nổ. Cả viện nghiên cứu có tổng cộng ba mươi tòa nhà lớn nhỏ thì bây giờ đã đổ sụp hơn phân nửa chỉ trong vòng nửa tiếng.

Nhân viên viện nghiên cứu dường như trì trệ hẳn đi. Bọn họ không hiểu vì sao lại xảy ra sự việc trong khi hệ thống an ninh không hề phát hiện có người xâm nhập. Những người mang dị năng trong viện nghiên cứu bắt đầu truy xét xung quanh. Rất nhanh chóng, bọn họ đã có thể nhìn thấy những thiết bị dẫn nổ khắp những tòa nhà còn lại và vội vàng tiến hành gỡ kíp.

Đào Hạnh ngồi từ xa nhìn thấy thì nhếch môi cười. Hiển nhiên anh là người nhìn thấy tất cả bố cục của hai người kia, trừ một vài chỗ không thể thấu thị, những bố cục cơ bản anh đều nắm được. Từ đó mà suy đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả đã không thể cứu vãn.

“Bên kia có vẻ rất náo nhiệt.” Cô bé mỉm cười nói.

“Đúng là khá náo nhiệt.” Đặng Lâm cười.

“Anh nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng dập lửa chứ?” Cô bé lơ đãng hỏi một câu như vậy.

Đặng Lâm lẳng lặng nhìn về phía viện nghiên cứu đang bốc cháy nghi ngút như có điều suy nghĩ. Anh không trả lời, cũng biết không cần thiết phải trả lời.

“Kết thúc rồi.” Đào Hạnh bỗng nói một câu như vậy.

“Không có gì thú vị nữa. Trở về thôi.” Đặng Lâm cũng đứng dậy xách Somchai lên.

Đào Hạnh không có ý kiến, anh thu dọn tàn cục trên sân thượng rồi đi theo Đặng Lâm đi xuống dưới. Chỉ còn một mình cô bé ở lại, gió thổi qua làn váy, cô bé như chìm vào màn đêm. Cô kéo khóe môi cười, ánh mắt nhìn về phía viện nghiên cứu không rời, tự hỏi một mình.

“Mưa sao băng đẹp mắt chứ hả?”

Sau khi thả Somchai và chiếc xe ở ven đường. Đặng Lâm và Đào Hạnh đến sân bay mua vé chuyến sớm nhất trở về nước V. Bởi vì chỉ cần trời sáng thì bọn họ sẽ khó mà rời đi.

Khi Đặng Lâm và Đào Hạnh về đến sân bay quốc tế nước V lúc trời vừa tờ mờ sáng thì Tổng bộ đã gọi đến. Phía bên kia, Chỉ huy hơi bất an hỏi.

“Các cậu về tới chưa?”

“Chúng tôi vừa đáp máy bay, bây giờ làm thủ tục nhập cảnh.” Đặng Lâm trả lời.

“Được. Tôi còn tưởng các cậu kẹt lại rồi.” Chỉ huy thở dài nhẹ nhõm. “Bên kia đột ngột phong tỏa toàn bộ đất nước.”

Đặng Lâm khẽ cười nói.

“Rạng sáng nay vừa có một chuyện rất thú vị.”

“Hai cậu đừng nói với tôi...”

“Không không, chúng tôi chỉ quan sát thôi.” Đặng Lâm phì cười.

“Tốt nhất là đừng có dính vào rắc rối nào đó. Cậu giao hồ sơ để E500 về báo cáo đi. Cậu được tạm nghỉ ngơi. Và làm ơn đến chỗ tiến sỹ Mai giúp tôi.” Chỉ huy yếu ớt nói, ông chỉ sợ cậu ấm này lại làm ra chuyện bắt ông đi sau dọn cục diện. Mà đâu có lần nào là dễ giải quyết.

“Đã rõ thưa chỉ huy.”

Đặng Lâm nói với Đào Hạnh mệnh lệnh của Chỉ huy. Đào Hạnh gật đầu, sau đó quay người hướng về sân bay nội địa mà đi.

“Này.” Đặng Lâm gọi Đào Hạnh.

“Hả?” Đào Hạnh nghe Đặng Lâm gọi mình thì quay đầu lại. Chỉ thấy Đặng Lâm hai tay đút túi quần, nháy mắt nói.

“Đừng quên lời đề nghị của tôi.”

Đào Hạnh không trả lời mà quay lưng đi. Chuyện này anh cần suy nghĩ thật kỹ.

Đặng Lâm vừa ra khỏi sân bay thì thấy trợ lý Danh đứng chờ mình. Trợ lý Danh nhận hành lý trong tay Đặng Lâm, hơi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cũng nói ra.

“Sếp. Phía công chúa xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Đặng Lâm vừa mới đi ba bước thì giật mình dừng lại hỏi.

“Cô ấy bị bắt cóc. Là sơ suất của Lê Tam Lý Tứ.” Trợ lý Danh báo cáo ngắn gọn một câu như vậy.

Đặng Lâm nghiến răng nói.

“M* kiếp, đúng là hai thằng bất tài. Mau đưa tôi đến Đại sứ quán.”

“Không được. Cô Mai nói anh phải trở về ngay.” Trợ lý Danh lo lắng nói.

“Đúng đó Lâm, anh nghe lời anh Danh đi. Trở về kiểm tra xong rồi giải quyết.” Tử Nghi cũng lên tiếng nói.

“Tôi sẽ trở về sau, việc này cấp bách hơn...” Nói chưa hết câu Đặng Lâm đã gập người nôn.

“Sếp!!!” Trợ lý Danh vội đến đỡ lấy Đặng Lâm, phát hiện Đặng Lâm nôn ra toàn là máu.

Người xung quanh bắt đầu chú ý đến động tĩnh ở đây nên vây lại xem, có người đi gọi an ninh sân bay, có người còn định gọi cấp cứu. Trợ lý Danh muốn rút điện thoại nhưng Đặng Lâm không ngừng nôn ra máu.

Chợt có một bàn tay đỡ lấy Đặng Lâm bình tĩnh nói.

“Gọi về quân khu.”

Trợ lý Danh ngẩn mặt lên chỉ thấy một thanh niên trên người một thân quần áo màu đen, đến khẩu trang và mắt kính cũng toàn một màu đen. Trợ lý Danh bất an không muốn buông tay, nhưng Đặng Lâm đã nắm lấy tay anh khẽ gật đầu.

Trong lúc trợ lý Danh đang chờ điện thoại được kết nối, Đào Hạnh thở dài len lén giúp Đặng Lâm điều hóa khí tức, khẽ nói.

“Biết ngay anh đang giả vờ ổn.”

Đặng Lâm rất muốn bày ra vẻ ngả ngớn nhưng mà lúc này anh không ngừng nôn ra máu, căn bản không thể thốt nên lời. Đào Hạnh vừa thấy trợ lý Danh đã kết nối được điện thoại thì nói.

“Để tôi nói chuyện với quân khu.”

Trợ lý Danh đưa điện thoại cho Đào Hạnh, bản thân thì tiếp lấy Đặng Lâm.

“Thiếu tướng Khương, E205 xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi. Tôi đề nghị máy bay quân dụng cấp tốc đưa về Long Uyên.”

Thiếu tướng Khương nhíu mày nói.

“Chuyện gì nghiêm trọng mà phải điều động máy bay quân dụng?”

“Cơ thể anh ta đang bị tổn thương hao mòn. Thiếu tướng, nếu anh ta không kịp thời tiếp cận phương pháp điều trị thích hợp thì tôi không biết hậu quả phía sau đâu.”

“Cậu uy hiếp tôi?” Thiếu tướng Khương cao giọng nói.

Đào Hạnh lúc này cũng bực mình quá đỗi rồi, anh cũng lạnh giọng nói.

“Được. Thiếu tướng, sau hôm nay cũng đừng trách tôi không báo trước.”

Nói xong canh gác máy, lập tức nói với trợ lý Danh.

“Quân khu không thể nhờ được. Còn mối quan hệ nào có thể vận dụng máy bay tư nhân không?”

“Có.” Trợ lý Danh hai đầu máy nhíu chặt. Anh đã nghe được Thiếu tướng Khương nói chuyện. Món nợ này chờ từ từ anh giúp Đặng Lâm tính toán.

Chỉ ít phút sau an ninh sân bay đã chạy đến. Đào Hạnh đưa thẻ Ngành để chứng minh thân phận. Sau đó tất tả chuyển Đặng Lâm vào bên trong khu vực máy bay. Trong cả quá trình, Đặng Lâm hô hấp càng lúc càng yếu, tuy là giảm nôn ra máu, nhưng mà sắp lâm vào hôn mê tới nơi rồi. Mặc cho Đào Hạnh cố gắng trị liệu nhưng mà tình huống vẫn không khả quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.