“Thanh lâu nhiều cố sự, nếu ngươi đến thanh lâu sẽ có thu hoạch đặc biệt. Được xem đông cung đồ từ xa, nghe tiếng thượng sàng, cảnh giới sắc dục của cuộc sống, tất cả đều thể hiện ở đây. Liếc nhìn, cảnh sắc thanh lâu không tệ, mời bằng hữu của ngươi tới thanh lâu ngồi một chút.” Thập Nhị ngâm nga khúc nhạc đắc ý mình mới sáng tác – cố sự thanh lâu, chỉ huy bọn sai vặt bọn nha đầu quét dọn phòng ốc, thanh lâu sắp mở cửa buôn bán.
“Ngươi, ngươi nữa, nhanh nhẹn chút cho ta, bộ dáng uể oải như chưa ăn no. Còn ngươi, khách nhân đến không thể phát cáu, ngươi đã làm lâu như vậy mà vẫn nghĩ mình là trinh tiết liệt nữ sao, nhưng cũng có khách nhân thích miệng lưỡi của ngươi. Tốt, khách nhân chính là thần tài của chúng ta, không thể tùy tiện đắc tội. Hôm nay làm rất tốt, chúng ta phải biến Xuân Sắc Vô Biên lâu thành thanh lâu đệ nhất thành.”
“Lão bản, thanh lâu đệ nhất cũng là thanh lâu, cũng là bán.” Một kỹ nữ nói.
“Sao có thể giống! Điếm lớn lấn khách, điếm nhỏ khách lấn, chúng ta bán cũng có ba bảy loại. Mọi người muốn ngồi danh kỹ hạng nhất, ngay cả chút chí khí đều không có, còn ra cái gì!” Thập Nhị nói.
“Vâng! Lão bản!” Tiểu quan, kỹ nữ, tiểu tư đồng thanh đáp lời.
Giang Hỉ Duyệt, cái tên đầy may mắn vui vẻ, nhưng người này, nói thật thì …… Keo kiệt, tham tiền, háo sắc.
Mỗi lần đến Xuân Sắc Vô Biên lâu đều không đưa đủ tiền, tất cả kỹ nữ tiểu quan không ai muốn buôn bán với y, nhưng y vẫn mặt dày thường đến, vì sao, bởi vì quá keo kiệt, không người nguyện ý gả cho y, ngươi nói, nam nhân có nhu cầu làm thế nào phát tiết, đành phải tới thanh lâu. Giang Hỉ Duyệt nhẩm tính tiền đi thanh lâu, nhiều tới mức đủ lấy vài lão bà, nghĩ tới đây y liền đau lòng. Vì chút sính lễ mà chết không cưới thê, bây giờ thì tốt rồi, không ai chịu gả, ngại y keo kiệt.
“Giang lão gia đến Mai Hương, ngươi cùng Giang lão gia.” Thập Nhị nói, hắn vừa thấy Giang Hỉ Duyệt liền tâm phiền, cảm giác hôm nay làm gì cũng không thuận. Lập tức gọi xú nha đầu Mai Hương hầu hạ y.
“Tú bà, lần nào ngươi cũng gọi Mai Hương hầu hạ ta, có thể đổi người hay không.” Giang Hỉ Duyệt hỏi.
“Không thể, ngài đưa chút tiền thì chỉ có thể tìm Mai Hương, ngươi muốn đổi người cũng được, đưa gia tiền!” Thập Nhị nói.
Vừa nghe đưa gia tiền, Giang Hỉ Duyệt lập tức đau lòng. Nhìn Mai Hương, xấu có chút xấu, nhưng làm chuyện này không cần dùng mặt, đâu cần để ý. “Mai Hương rất tốt, Mai Hương rất tốt. Hắc hắc……” Giang Hỉ Duyệt ôm Mai Hương vào trong phòng.
Thập Nhị gọi tiểu tư, phân phó: “Nếu Giang Hỉ Duyệt muốn rượu, thì cho y rượu pha nước, muốn trà cho y lá trà bột, gọi thức ăn, thì cho y dùng chén đĩa nhỏ nhất. Dù thế nào đi nữa mỗi lần y cũng không đưa đủ tiền, chúng ta không cần khách khí.”
Một lát sau, Giang Hỉ Duyệt chạy tới chất vấn Thập Nhị: “Ngươi quá keo kiệt, cái này gọi là chén, cái này gọi là trà, còn cái này gọi là đĩa sao!”
“Ta keo kiệt cũng không keo kiệt như ngài, lần trước tới thanh lâu ngài cũng không trả đủ tiền, dù Mai Hương của chúng ta không đẹp mắt, nhưng cũng không phải người dễ dàng, ngươi gạt tiền kỹ nữ, không khác gì những tú tài nghèo lừa gạt kỹ nữ tiểu quan kia.” Thập Nhị lấy một cuốn sổ trong lòng ra, “Ngươi xem, trên đây ghi chép tất cả những người còn thiếu nợ chúng ta, ta đều nhớ kỹ để sau này từ từ đòi lại, Giang lão gia, ngài muốn nhìn một chút không? Đừng tưởng rằng chúng ta dễ ức hiếp!”
“Triệu Thập Nhị, ngươi ngạo mạn cái gì, một tú bà dẫn một đám bán thân, ngươi cho mình là ai!” Giang Hỉ Duyệt thẹn quá hoá giận, rống lớn.
“Có lý không do giọng lớn, ngươi quá ồn ào.” Thập Nhị ngồi xuống ghế, uống trà.
“Ngươi, kỹ nữ không biết xấu hổ……[giản lược một ngàn chữ]” Giang Hỉ Duyệt giậm chân mắng,chửi, Thập Nhị như không nghe được, vẫn nhàn nhã uống trà. Thấy Thập Nhị thờ ơ, Giang Hỉ Duyệt càng tức giận, chỉ vào Thập Nhị mắng không được: “Ngươi ngươi ngươi ngươi……” Ngươi nửa ngày.
“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi nửa ngày, ngươi ngươi cái gì.” Thập Nhị không nhanh không chậm nói.
“Ồn chết!” Thập Nhị nghe Lý Hiểu Nhạc gầm lên giận dữ, rầm một tiếng, Giang Hỉ Duyệt triệt để an tĩnh, y chỉ vào Lý Hiểu Nhạc, nói không ra lời.
“Ngươi đến địa bàn của ta náo loạn sao, đập bẹp ngươi!” Lý Hiểu Nhạc từ trên lầu đi xuống, “Hôm nay lão tử có hứng thú cùng thân thân lão bà tới thanh lâu gia tăng tình thú, ngươi can thiệp cái gì!”
Hôm nay Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đột phát ý tưởng, muốn hiểu biết cuộc sống thanh lâu, liền chạy tới Xuân Sắc Vô Biên. Ôn Lương Ngọc diễn tiểu quan, Lý Hiểu Nhạc diễn khách làng chơi, hai người đang đùa giỡn chợt nghe dưới lầu cãi nhau. Lý Hiểu Nhạc phát hỏa.
“Lý lão gia, người này thường xuyên tới thanh lâu, trả thù lao ít, lần nào cũng không đủ tiền.” Thập Nhị lập tức cáo trạng.
“Cái gì! Dám quỵt tiền nhà ta, ngươi không nghe sao, có ai dám quỵt bạc của ta!” Lý Hiểu Nhạc móc một dược hoàn ra, ném vào miệng Giang Hỉ Duyệt, “Dược này là Thiên Hạ Đệ Nhất Tiện, sau khi dùng liền thích bị người khác ngược đãi, Thập Nhị, cơ hội báo thù tới, người giao cho ngươi.”
“Yên tâm đi, Thập Nhị sẽ hảo hảo quản giáo y!” Thập Nhị nhe răng cười, kéo Giang Hỉ Duyệt vào phòng.
“Cứu mạng a!”
“Dùng sức đánh ta a, ta thích ngươi đánh ta!”
“Thật sự rất thư thái, lại dùng lực một chút, đổi roi thô a.”
“A, thật sự là rất thư thái.”
Giang Hỉ Duyệt thét chói tai trong phòng Thập Nhị, người bên ngoài đều cảm thấy Giang Hỉ Duyệt thật sự quá biến thái.
Mấy ngày sau Giang Hỉ Duyệt lại tới, lần này y đến chỗ Thập Nhị, “Thập Nhị, Thập Nhị, ngươi đánh ta được không.”
“Vậy ngươi trả tiền.” Thập Nhị nói.
“Ta đồng ý! Ta đã nghĩ lâu rồi, chỉ có ngươi quất ta mới khiến ta cảm thấy khoái hoạt. Cho nên, ta lại đây tìm ngươi a, Thập Nhị, hảo Thập Nhị, đừng cự tuyệt!” Giang Hỉ Duyệt ẩn tình nói: “Đánh ta a, ngược đãi ta a, đến đây đi!”
“Ta sẽ không gây khó dễ với bạc.” Thập Nhị cười nói, “Chỉ cần ngươi trả đủ bạc, cái gì cũng không vấn đề.”
Cứ như vậy thường xuyên qua lại, đừng xem tú bà lớn tuổi, vẫn có người muốn.
Người mới tới thanh lâu nhìn thấy Giang Hỉ Duyệt quấn quít Thập Nhị, một hồi hai người vào phòng, động tĩnh có đủ. Người mới tới kỳ quái hỏi: “Tú bà của các ngươi lớn tuổi mà vẫn có người chọn hắn a!”
“Đó là kỹ thuật của tú bà chúng ta tốt, nếu không ngươi cũng thử xem?” Quy công nói ra.