Con tốt là con mình, vợ đẹp là vợ người ta, câu nói từ xưa luôn luôn đúng. Ai không thấy con của mình tốt, có xấu mấy cũng thành đẹp; còn vợ người ta, vì không chiếm được nên có vẻ tốt.
Lý U Lam vẫn cho rằng, các hài tử của mình rất xuất chúng, nàng vô cùng hài lòng.
Lý Hiểu Nhạc vẫn cho rằng người thân của mình tốt nhất, vì Lý Hiểu Nhạc vay tiền không trả, bọn họ cũng không đòi.
Trong các huynh đệ tỷ muội, Lý Hiểu Nhạc nhỏ nhất, theo hắn nhớ, thời thơ ấu của hắn là máu và nước mắt a. Vậy, giờ nghe hắn chậm rãi kể lại.
Đại tỷ của ta.
Người vào cửa hàng mua đồ, người bán liền nhiệt tình tiếp đón ngươi, khiến ngươi không mua sẽ cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, mua a, lại cảm thấy thứ đó rất đắt, cứ yên tâm, cửa hàng cho ngươi nợ. Đó là cửa hàng của đại tỷ Lý Hiểu Nhạc.
Đại tỷ của Lý Hiểu Nhạc tên là Lý Hiểu Húc, xinh đẹp động lòng người, rất tốt với đệ đệ muội muội. Lý Hiểu Nhạc còn nhớ rõ, mình học được cách gảy bàn tính thế nào.
“Tiểu Nhạc, nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì?” Lý Hiểu Húc cười tủm tỉm hỏi Lý Hiểu Nhạc mới sáu tuổi.
“Có tiền, có tiền, có thiệt nhiều tiền.” Lý Hiểu Nhạc đáng yêu nói.
“Muốn có tiền, trước hết phải học kiếm tiền, trước khi học kiếm tiền, phải học xem sổ sách, trước học xem sổ sách, phải học gảy bàn tính.” Lý Hiểu Húc nói, “Tiểu Nhạc muốn có tiền không?”
“Muốn!”
“Đại tỷ dạy ngươi gảy bàn tính, xem sổ sách được không?”
“Được.”
Tiểu hài tử thật dễ lừa gạt, Lý Hiểu Nhạc cứ như vậy lên phải thuyền giặc. Sau khi học được gảy bàn tính, mỗi lần cần tính toán, Lý Hiểu Húc đều ném cho Lý Hiểu Nhạc một đống sổ sách, “Tiểu Nhạc, hảo hảo luyện tập, về sau chắc chắn ngươi có nhiều tiền hơn chúng ta.” Lý Hiểu Húc động viên Lý Hiểu Nhạc.
Lúc Lý Hiểu Nhạc biết rõ tỷ tỷ vì tiết kiệm tiền mà từ chối thuê tiên sinh tính thu chi, bắt hắn làm không công, Lý Hiểu Nhạc bạo phát.
“Tỷ tỷ là người xấu nhất trên đời!” Lý Hiểu Nhạc chạy đến chỗ ca ca khóc lóc kể lể, bị ca ca chê cười là ngu ngốc. Các ngươi đều là đại phôi đản, khi dễ ta. Lý Hiểu Nhạc tức giận bỏ nhà đi.
“Đại tiểu thư, không thấy tiểu thiếu gia, từ sáng đến trưa chưa hề gặp hắn, chẳng lẽ gặp chuyện gì không may?” Vú Trương hỏi.
“Sẽ không, không lạc được.” Lý Hiểu Húc phản đối.
Nhưng đến buổi tối, Lý Hiểu Nhạc vẫn chưa về, Vú Trương thật sự luống cuống, bà phát hiện Lý Hiểu Nhạc để lại một tờ giấy, giao cho Lý Hiểu Húc.
“Ta xem xem tiểu tử này viết gì, tỷ tỷ xấu, không để cho tiểu ○ tiền công, tiểu ○ sinh khí, bỏ đi, không trở về. Lời ghi không được đầy đủ, còn học người ta bỏ nhà đi, ra vẻ. Tiền thì viết đẹp, còn lại đều như cua bò.” Lý Hiểu Húc buồn cười nhìn tờ giấy.
“Đại tiểu thư, phái người đi tìm tiểu thiếu gia a.” Vú Trương sốt ruột nói.
“Gấp cái gì.” Lý Hiểu Húc lấy một đồng tiền ra, ném xuống đất, đồng tiền phát ra thanh âm dễ nghe, “Ngươi xem, một lát nó sẽ trở về.”
Đồng tiền rơi xuống đất, qua một hồi lâu không có động tĩnh, không thấy Lý Hiểu Nhạc xuất hiện.
“Mất linh ư?” Lý Hiểu Húc lại ném một thỏi bạc xuống đất, thanh âm lớn hơn, nhưng vẫn không thấy Lý Hiểu Nhạc trở lại!
Lúc này Lý Hiểu Nhạc đang ở trong xe của bọn buôn người, bị trói chặt, xa xa nghe tiếng tiền rơi, sốt ruột, vận khí muốn bứt đứt dây thừng. Chưa làm xong, chợt nghe tiếng bạc vang lên, càng thêm sốt ruột. Ba một tiếng, dây thừng đứt. Bọn buôn người thấy tiểu hài tử muốn chạy, tiến lên bắt Lý Hiểu Nhạc. Đúng lúc này, Lý Hiểu Húc lại ném một thỏi vàng xuống đất. Lý Hiểu Nhạc nghe được tiếng vang, thanh âm đẹp đẽ cỡ nào a.
“Đó là của ta!” Lý Hiểu Nhạc rống một tiếng. Rầm! Lý Hiểu Nhạc kéo bọn buôn người, cùng xuất hiện trước mặt Lý Hiểu Húc.
Lý Hiểu Nhạc tay trái nắm chặt thỏi vàng, tay phải bắt lấy thỏi bạc, cười toe toét cái miệng thiếu hai răng cửa, cười đến vô sỉ. Bọn buôn người bị quẳng ngã.
“Người đâu, tống những gã tiểu thiếu gia bắt cho quan phủ.” Lý Hiểu Húc liếc mắt liền nhận ra đám người này không phải người tốt, nếu không, bọn chúng cố bắt tiểu hài tử để làm gì.
Lão công của tỷ tỷ, đại tỷ phu là người ngoại quốc, cố ý chọn tên trong nước, gọi là Tư Mã Quang. Vì chuyện này, Lý Hiểu Nhạc cười nhạo đại tỷ phu một hồi. Đại tỷ phu khó hiểu hỏi, “Tiểu bất điểm, vì sao luôn cười tên của ta?”
“Tỷ phu, ngươi xem cái này.” Lý Hiểu Nhạc đưa một quyển sách cho đại tỷ phu, bên trong gi, Tư Mã Quang đập bể vạc.
Đại tỷ phu quyết định đổi tên, gọi là Tư Mã Tương Như…… Vẫn bị cười.
Nói về đại tỷ phu ngoại quốc Tư Mã Tương Như, làm người không tệ, nhiệt tình, phúc hậu, thế nhưng quá khờ. Mười văn tiền mua một gốc cây trị giá hai văn tiền, thiếu chút nữa khiến Lý Hiểu Nhạc ctức chết: “Tỷ tỷ, tỷ phu rất phung phí.”
“Tỷ phu ngươi bị người ta lừa, chờ hắn quen cuộc sống ở đây là được.” Lý Hiểu Húc nói.
Tỷ phu ngoại quốc Tư Mã Tương Như thích nữ nhân xinh đẹp, trông thấy nữ nhân xinh đẹp sẽ vô cùng nhiệt tình. Đại tỷ Lý Hiểu Húc không thoải mái, chỉ cần mỗi lần hắn như vậy, Lý Hiểu Húc liền lăng không xuất hiện, nắm chặt lỗ tai hắn, chậm rãi lỗ tai tỷ phu ngoại quốc càng lúc càng lớn.
Nói ngày đó, tỷ phu ngoại quốc đến tiểu quán tìm lão bản nương xinh đẹp, Lý Hiểu Nhạc nhìn thấy.
“Tiểu bất điểm, đừng nói với tỷ tỷ ngươi ta ở đâu, tỷ phu cho ngươi một lượng bạc.” Lý Hiểu Nhạc thu bạc của tỷ phu ngoại quốc, tỷ phu ngoại quốc Tư Mã Tương Như lại hỏi Lý Hiểu Nhạc: “Tiểu bất điểm, tỷ tỷ hỏi tỷ phu đi đâu, ngươi trả lời thế nào?”
“Tỷ phu đi đâu, ta làm sao biết? Ta không phát hiện.” Lý Hiểu Nhạc rất kiên định nói.
“Hảo hài tử.” Tỷ phu ngoại quốc Tư Mã Tương Như xoa đầu Lý Hiểu Nhạc, “Tiểu bất điểm càng ngày càng đáng yêu .”
Lý Hiểu Húc không tìm thấy lão công, liền hỏi Lý Hiểu Nhạc: “Trông thấy tỷ phu ngươi không?”
“Tỷ phu đi đâu, ta làm sao biết?” Lý Hiểu Nhạc rất kiên quyết nói. Ta không biết, biết cũng không nói.
“Tiểu Nhạc, tỷ tỷ và ngươi cùng một mụ mụ sinh, Tiểu Nhạc nên bênh vực tỷ tỷ, sao lại về phe tỷ phu ngoại quốc.” Lý Hiểu Húc cười giảo hoạt, rất giống một con hồ ly.
“Chân lý vĩnh viễn đứng phía tiền tài.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“…… Ngươi là tiểu tham tiền. Tỷ tỷ cho ngươi một lượng bạc, nói đi, tỷ phu ở đâu?”
“Tỷ phu cho ta một lượng bạc, tỷ tỷ, ngươi không cho ta nhiều hơn tỷ phu, sao ta có thể vì việc nghĩa quên tình nhà!”
“Tỷ tỷ cho ngươi một lượng bạc lẻ một văn tiền, thế nào, so với tỷ phu nhiều hơn a.”
“Được rồi.” Lý Hiểu Nhạc thu một lượng bạc lẻ một văn tiền, bán đứng tỷ phu.
Tỷ phu ngoại quốc thật thê thảm, bị tỷ tỷ chỉnh chết.
“Tiểu bất điểm, sao ngươi có thể bán đứng tỷ phu, tỷ phu cho ngươi một lượng bạc!”
“Tỷ phu, tỷ tỷ cho ta nhiều hơn ngươi một văn tiền, ta đành bán ngươi.”
“Xú tiểu tử vì một văn tiền bán đứng ta, không ngờ ta trị giá một văn tiền, ta đánh chết ngươi, đánh cho ngươi vĩnh viễn không cao!”
Sau đó một hồi gà bay chó chạy, Lý Hiểu Nhạc bị đánh, tỷ phu ngoại quốc Tư Mã Tương Như so với vừa rồi càng thê thảm. Lý Hiểu Húc vỗ vỗ bụi bặm trên người, “Hai người các ngươi đều úp mặt vào tường cho ta! Khiến ta thiếu chút nữa tính sai sổ sách.”
Một lớn một nhỏ, đáng thương bỏ đi. Lý Hiểu Húc thở dài: “Ta quá dễ dãi!”
—————————————-
Nhị ca của ta.
Lý Hiểu Nhạc vẫn cho rằng nhị ca của mình là kẻ ngốc, à, không phải kẻ ngốc, mà là mọt sách. Cả đời y chỉ biết đọc sách, đọc sách, lại đọc sách.
“Trung thư tự hữu hoàng kim ốc (trong sách tự có nhà lầu vàng).” Lúc này Lý Hiểu Nhạc nghĩ đến một câu như vậy, bởi vì nó có liên quan tới tiền.
Lý Hiểu Nhạc nhớ lúc còn bé, hắn nghe nói trong sách có hoàng kim ốc, liền lật hết sách của ca ca một lần, hơn một vạn sách. Vất vả mãi, chút tiền cũng không tìm được, lừa gạt! Nhị ca Lý Hiểu Đồng vừa vào cửa, phát hiện thư phòng bị đảo loạn, choáng váng: “Có ai không… kẻ trộm….”
“Nhị ca, không cần hô, có trộm cũng chẳng trộm sách nát của ngươi, bán được bao nhiêu tiền chứ.” Lý Hiểu Nhạc bò khỏi đống sách.
“Hóa ra tiểu tử ngươi đảo loạn như vậy, ngươi muốn tìm cái gì a!” Lý Hiểu Đồng hỏi.
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Lý Hiểu Nhạc ho sặc sụa, “Sách của ngươi quá nhiều bụi, ta giúp ngươi quét dọn.”
“Thế sao, Nhị ca hiểu lầm Tiểu Nhạc.”
Đánh chết Lý Hiểu Nhạc cũng không nói, mình là vì tìm hoàng kim ốc, nhưng hoàng kim phòng ở đâu?
Ngày đó Lý Hiểu Nhạc đi nhà cầu, không mang giấy, vừa vặn trong ngực có sách, Lý Hiểu Nhạc không chút suy nghĩ, kéo xuống một tờ, chùi mông. Lúc chùi thì giật thót, mình xé sách, ca ca bỏ qua mới là lạ!
“Nhị ca, ta hỏi ngươi một chuyện.” Lý Hiểu Nhạc cười tủm tỉm nói với ca ca.
“Tiểu Nhạc, chuyện gì?” Lý Hiểu Đồng để cây viết trong tay xuống, nhìn đệ đệ.
“Ca ca, rất nhiều sách cổ đều không đầy đủ, sao ngươi còn muốn mua, còn muốn đọc?”
“Cái này nha, bởi vì sách cổ lâu năm, hơn nữa người lưu giữ sách không cẩn thận, nên không đầy đủ là chuyện khó tránh khỏi.”
“Sách hiện giờ chúng ta dùng, rất nhiều năm sau sẽ trở thành sách cổ?”
“Đúng vậy.”
“Dù không được đầy đủ cũng không ai trách tội, sau khi ta chết, nó sẽ biến thành sách cổ, sẽ rất đáng giá.”
“Đúng vậy.”
“Ca ca, ta không cẩn thận làm quyển sách này của ngươi thiếu sót, ngươi sẽ không trách tội a.”
“Xú tiểu tử, ngươi làm hỏng sách ta!” Đinh cạch đinh cạch, Lý Hiểu Nhạc bị chỉnh.
Ngày đó Lý Hiểu Nhạc cao hứng, mua một quyển sách trên đường, chỉ mất hai văn tiền. Vừa đi vừa xem, về trong nhà, vẫn xem không ngừng. Điều này khiến Lý Hiểu Đồng chú ý, y nhìn kỹ, trên tay Lý Hiểu Nhạc là sách cổ, bản viết tay đã lâu!
“Tiểu Nhạc, đem quyển sách này cho nhị ca được không?” Lý Hiểu Đồng năn nỉ Lý Hiểu Nhạc. Lý Hiểu Nhạc bị Lý Hiểu Đồng chỉnh mấy ngày trước, trong lòng vẫn khó chịu.
“Không cho.” Lý Hiểu Nhạc bĩu môi nói.
“Hảo đệ đệ, cho ca ca được không.”
“Không cho, ta sẽ không cho ngươi!”
Lý Hiểu Nhạc còn cố ý tìm một cái dây thừng, cột vào sách, treo trên cổ mình, ngày ngày mang theo. Lý Hiểu Đồng vừa tức vừa buồn cười.
Lý Hiểu Đồng vì quyển sách này, ngày ngày năn nỉ đệ đệ, đến lúc miệng sắp hỏng, rốt cục Lý Hiểu Nhạc đáp ứng, dùng mười lượng bạc cùng một con vịt nướng mới bán cho Lý Hiểu Đồng.
Trong Tụ Tiên lâu, Lý Hiểu Đồng cho Lý Hiểu Nhạc tiền, lại cho Lý Hiểu Nhạc vịt nướng, Lý Hiểu Nhạc vừa ăn vừa cảm thấy mỹ mãn, hừ hừ hừ, có ngày ngươi phải cầu ta a.
“Nhị ca, chúng ta là huynh đệ, của ngươi chính là của ta , của ta sẽ là của ngươi.” Lý Hiểu Nhạc ăn xong vịt nướng, lấy sách trên cổ xuống, giao cho nhị ca.
Lý Hiểu Đồng xem sách, nổi trận lôi đình, trên sách có mười dấu tay dầu mỡ, là Lý Hiểu Nhạc ăn xong vịt nướng lưu lại.
“Lý Hiểu Nhạc, đây là cái gì!”
“Nhị ca, chuyện gì cũng từ từ, không nên tức giận.”
Lý Hiểu Nhạc vừa cười gượng vừa lui về phía sau, sau đó xoay người bỏ chạy: “Đại tỷ, cứu mạng a, Nhị ca muốn giết người!”
Mọt sách như vậy cũng có người thích, Lý Hiểu Nhạc luôn luôn cho rằng, Mai Đại Thiểu yêu mến nhị ca là tên ngốc. Mỗi ngày y vây quanh nhị ca như ruồi bọ, nhưng nhị ca không liếc y lấy một cái.
“Tiểu bất điểm, ngươi nói xem, ta không tốt ư? Vì sao ca ca ngươi không nhìn ta.”
“Mai ca ca, nếu ngươi là một quyển sách cổ, hay thư pháp, ca ca ta chắc chắn yêu ngươi đến chết.”
Lý Hiểu Nhạc nói một câu, Mai Đại Thiểu hiểu ra, sao ta ngu như vậy!
Vì thế Mai Đại Thiểu mời thư pháp gia nổi tiếng đến, viết chữ lên y phục của mình, mặc lên, tới gặp Lý Hiểu Đồng.
“Oa, chữ thật đẹp, là bút tích thật sao?” Lý Hiểu Đồng vây quanh Mai Đại Thiểu, lượn a lượn.
“Chắc chắn bút tích thật.” Mai Đại Thiểu cười như một con chồn.
“Mai đại ca, ngươi tìm đâu vậy.”
“Đây là bí mật, nhưng trong nhà ta có nhiều bút tích thật, Đồng Đồng, ngươi có muốn?”
“Muốn.”
“Gả cho ta đi.”
“Gả cho ngươi sẽ có.”
“Sẽ có.”
“Vậy được rồi, chúng ta liền kết hôn a, sính lễ là thư pháp mỗi ngày, thế nào?”
“……”
Mỗi ngày cho hắn thư pháp, mình cứ bị bỏ qua sao! Mai Đại Thiểu lại ỉu xìu.
“Mai ca ca, có muốn theo đuổi Nhị ca ta không?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.
“Muốn.”
“Một lượng bạc, ta nói cho ngươi.”
Mai Đại Thiểu cho Lý Hiểu Nhạc một lượng bạc, Lý Hiểu Nhạc liền nhét vào túi áo.
“Chỉ cần Mai đại ca trở thành danh gia thi họa, không phải mỗi ngày ngươi đều được nhị ca chú ý sao!”
Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ đến chứ! Vì thế, một thi họa gia nổi tiếng, cứ như vậy ra đời.