Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 40: Chương 40




Nghe nói Chiết Vân cùng Kiều Siêu Phong muốn đến biên quan bảo vệ quốc gia, Ôn Lương Ngọc quyết định mở tiệc thiết đãi bọn họ. Hiển nhiên Lý Hiểu Nhạc không nỡ dùng tiền, bởi vậy yến tiệc tổ chức trong nhà hắn! Lý Hiểu Nhạc bảo Vú Trương chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, tự tay làm. Kiều Siêu Phong và Chiết Vân nhìn Lý Hiểu Nhạc dần dần nấu ra các món ăn ở Phúc Mãn lâu, mắt mở cực kỳ lớn.

“Ôn huynh, tướng công nhà ngươi, tay nghề thật sự cao siêu a.”

“Học ở đâu vậy?”

“Ngự trù trong hoàng cung cũng chỉ đến thế.”

“Ôn huynh, các ngươi bình thường đều ăn như vậy?”

“Thật hạnh phúc a.”

Ôn Lương Ngọc cười nói: “Nếu muốn chiếm được tâm mỹ nhân, phải thu phục được dạ dày của mỹ nhân. Danh ngôn của tướng công ta.”

Chiết Vân nhìn Kiều Siêu Phong, ngươi xem danh ngôn của người ta kìa. Ngươi cũng học hỏi đi! Nói yêu ta mà không biết xuống bếp.

Kiều Siêu Phong nhìn Chiết Vân, vì sao ngươi không học, ngươi cũng rất yêu ta mà, yêu ta phải thu phục dạ dày của ta, ngươi thấy không, nó đang chờ ngươi thu phục.

Đang chuẩn bị ăn cơm thì ba người từ bên ngoài vào, Bảo Bảo nhìn, nở nụ cười, là Kỳ Lân Vương, Thuần vương phi còn có Quách Nhi. Bảo Bảo chạy tới, vấn an, sau đó nắm tay Quách nhi, “Chúng ta chuẩn bị ăn cơm, các ngươi tới đúng lúc, cùng ăn một bữa.”

Trong lòng Lý Hiểu Nhạc đem Bảo Bảo mắng một ngàn lần, không có tiền đồ, chưa lấy được lão bà đã học nịnh nọt, sao không thấy ngươi hiếu kính cha ngươi như vậy. Còn Kỳ Lân Vương, một nhà các ngươi chuyên chọn lúc ăn cơm mà đến, chắc chắn đến chực cơm. Nào có cơm chùa cho các ngươi, ngươi đang chơi xỏ ta, ta là quản gia của ngươi, không phải đầu bếp!

“Vương gia a, mau mời ngồi, Vú Trương, thêm bát đũa chén rượu.” Ôn Lương Ngọc vừa cười vừa nói, Vú Trương lập tức lấy bát đũa cho một nhà Kỳ Lân Vương.

“Hôm nay chúng ta mở tiệc tiễn Kiều huynh và Chiết Vân huynh, ngài tới đúng lúc.” Ôn Lương Ngọc khách khí nói.

“Đến, phu thê Kiều tiên sinh thật sự là yêu nước, cùng nhau tòng quân, bổn vương rất khâm phục. Bổn vương kính các ngươi một ly!” Phu thê Kỳ Lân Vương giơ chén rượu, kính Kiều Siêu Phong và Chiết Vân.; Lý Hiểu Nhạc mắng thầm, mời rượu, lấy rượu nhà ta, mua hảo thanh danh cho ngươi, ngươi còn keo kiệt hơn ta.

Bảo Bảo nhiệt tình gắp thức ăn cho Quách nhi, Quách nhi cũng uy cơm cho Bảo Bảo, hai hài tử chẳng thèm để ý cảm thụ của người lớn, thân thân thiết thiết. Thê nô thê nô! Nhỏ như vậy đã nghe lời lão bà, trưởng thành, chính là lão bà nô. Bảo Bảo, cha ngươi – ta đây là nam nhân anh hùng khí khái, sao ngươi không học! Thật sự là quá thất vọng rồi. Lý Hiểu Nhạc đang thở dài trong lòng, Ôn Lương Ngọc nói: “Tướng công, mấy món đã hết, sao ngươi không nấu thêm a.”

“Được, phu nhân, vi phu làm ngay.” Lý Hiểu Nhạc lập tức chạy vào phòng bếp. Trong lòng mọi người cảm thán, thê nô a! (Thê nô di truyền ^_^)

Món mới lên bàn, mọi người hoà thuận vui vẻ cùng ăn uống, cười nói.

Ôn Tiểu Nhu cùng Thanh Long vương đang đi trên đường, đột nhiên Ôn Tiểu Nhu ngửi thấy mùi hương quá mê người , Ôn Tiểu Nhu không tự chủ được, bị mùi thơm hấp dẫn, theo bản năng bay đi. Thanh Long vương nhìn, mắt choáng váng, lão bà bay đi, làm sao vậy?

“Tiểu Nhu, ngươi làm sao vậy, ban ngày còn mộng du ư?”

Lý Hiểu Nhạc đang nỗ lực nấu món mới trong phòng bếp, “Xong rồi, Vú Trương, bưng lên!” Lý Hiểu Nhạc hô Vú Trương, không thấy Vú Trương đến, xảy ra chuyện gì? Vừa quay đầu lại, giật mình, Ôn Tiểu Nhu đang nhìn chằm chằm thức ăn trong tay hắn, như muốn nói, ngươi không cho ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, Lý Hiểu Nhạc sợ tới mức vội vàng đem chén đĩa cho Ôn Tiểu Nhu.

“Thiệt là, Lý ca ca, người ta là mỹ nhân nhu nhược, sao có thể cầm đĩa mà ăn .” Ôn Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói.

Ngươi không cầm đĩa ăn, vậy ngươi liều mạng nhìn đĩa làm gì vậy! Chén đĩa nhà ta không phải đồ cổ! Ngươi xem, ngươi chảy nước miếng, còn mỹ nhân nhu nhược…… Lý Hiểu Nhạc hảo tâm nhắc nhở: “Tiểu Nhu, hình tượng hình tượng!”

Ôn Tiểu Nhu xấu hổ lau nước miếng, “Lý ca ca, không ngại ta ăn cơm ở đây chứ.”

Má ơi, lại đây một kẻ ăn chực.

“Lý quản gia, phiền toái.” Thanh Long vương như một u linh, xuất hiện sau lưng Ôn Tiểu Nhu. Ngạch, nương a, lại một kẻ chực cơm nữa tới!

Ôn Tiểu Nhu và Thanh Long vương xuất hiện trên bàn cơm, mọi người cảm thấy náo nhiệt hơn.

“Kiều huynh, Chiết Vân huynh, Vương gia nhà ta cũng muốn đi biên quan, đến lúc đó tất cả mọi người là đồng liêu.” Ôn Tiểu Nhu nói, tay đảo không ngừng, chậm rãi, ưu nhã ăn cơm. Mọi người thập phần kinh dị, Ôn Tiểu Nhu chưa nuốt thức ăn xuống, sao có thể nói chuyện rõ ràng như vậy, thật là thần kỳ.

“Thật sao, vậy thì tốt quá. Nghe nói võ công của Thanh Long vương siêu quần, đến lúc đó Chiết Vân cùng Vương gia luận bàn một chút.”

“Không thành vấn đề.” Thanh Long vương vẫn là bộ mặt người chết.

“Ta cũng đi.” Ôn Tiểu Nhu còn nói thêm.

“Ngươi cũng đi? Biên quan không phải là nơi mỹ nhân nhu nhược đứng ngốc.” Kỳ Lân vương phủ buồn cười nói.

“Ta không tới nhìn, lỡ như Vương gia nhà ta có chuyện gì, ai bảo vệ mỹ nhân nhu nhược ta a.” Ôn Tiểu Nhu nghiêm túc nói. Mọi người câm nín.

“Tiểu Nhu, chiến trường không phải đùa , rất nguy hiểm, không nên đi.” Ôn Lương Ngọc nói.

“Sư huynh, vậy ngươi cho ta Nhuyễn Cân Tán. Dược của ngươi thần tiên cũng ngã, huống chi là người!”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Trước là 20 cân a.”

Mỹ nhân nhu nhược nhìn thức ăn trên bàn lại như ác lang, mắt lóe sáng, nhưng động tác thật sự ưu nhã, nếu ngươi gắp món ăn hắn thích, hắn sẽ nhìn chằm chằm ngươi, nhìn tới lúc ngươi ăn xong, khiến tất cả mọi người không dám vươn đũa. “Sao mọi người không ăn, chỉ xem mình ta ăn, ta rất xấu hổ a.” Ôn Tiểu Nhu yếu ớt nói.

“Chúng ta đều ăn no.” Một nhà Kỳ Lân Vương, phu thê Chiết Vân, một nhà Lý Hiểu Nhạc đều gật gật đầu.

“Như vậy a, còn mình ta ăn, rất ngại. Vú Trương, Vương gia, gói thức ăn lại, về nhà chúng ta từ từ ăn.” Ôn Tiểu Nhu cười tủm tỉm nói.

Ôn Tiểu Nhu cùng Chiết Vân theo Ôn Lương Ngọc vào phòng dược, ra sức vơ vét. Nhất là Kiều Siêu Phong, dặn dò Chiết Vân: “Lý Hiểu Nhạc lấy của chúng ta không ít bạc, chúng ta không thể tiện nghi hắn!” Chiết Vân nghe vậy, không khách khí, cái gì có thể lấy đều lấy hết. Lý Hiểu Nhạc đau lòng nhưng không thể nói, ghi hận, các ngươi chờ, ta nhất định đòi tiền trở về!

Cơm nước xong, mọi người quyết định đi đến Hộ Quốc tự cầu phúc cầu bình an. Trong Hộ Quốc tự có quốc sư đại nhân, để hắn cầu phúc cho mọi người, thật tốt.

Sắc Tam Nhi, gần đây bị lão gia tử nhà hắn phong tỏa kinh tế, không có tiền thì làm sao bây giờ? Phải đi cướp! Sắc Tam Nhi đứng đầu cầu, cản đường đòi tiền. Bắc qua sông chỉ có cái cầu này, người đi qua nhất định phải trả thù lao, bởi vì cầu này do phụ thân hắn xây.

Đoàn người Lý Hiểu Nhạc thấy đầu cầu có kẻ thu tiền, sao vậy, mệnh lệnh của hoàng đế ư? Không có khả năng! Nhìn kỹ, là Sắc Tam Nhi. Vốn lửa giận trong lòng Lý Hiểu không có chỗ phát, giờ tốt quá, tìm được bia ngắm sống.

“Ngươi dám ở đây thu tiền, đây là đường đi tới Hộ Quốc tự, ngươi thật lớn mật!” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Thì sao, lần này ngươi không thể xen vào. Cầu này là cha ta xây, cha ta bỏ tiền, ta có quyền thu!” Sắc Tam Nhi hùng hồn nói.

“Ai chứng minh cầu này là cha ngươi xây?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

Sắc Tam Nhi chỉ vào một tấm bia đá, trên đó có khắc tên người xây cầu. Lý Hiểu Nhạc nhìn hồi lâu, nhìn thấy tên phụ thân của Sắc Tam Nhi.

“Ngươi còn mặt mũi lấy tiền, cha ngươi chỉ góp hai mươi lượng, ngươi ở đây thu bao nhiêu!”

“Nhiều năm như vậy, thêm lợi tức, không chỉ hai mươi lượng !”

“Ngươi cho vay nặng lãi a!”

“Thừa kế nghiệp cha, thiên kinh địa nghĩa.”

“Ngươi thu mấy ngày rồi?”

“Mười ngày!”

“Kháo, ngươi là vương bát đản, mười ngày thu phí qua đường, thừa sức thu đủ cả vốn lẫn lời, tránh đường cho lão tử!”

“Ai nói ta thu đủ, phần của nương ta chưa có thu!”

“Phần của nương ngươi, nương ngươi tên là gì!”

Sắc Tam Nhi hùng hồn chỉ vào cái danh tự đã góp một ngàn lượng trên tấm bia đá, “Đây chính nương ta!”

Lý Hiểu Nhạc nhìn kỹ, Lý U Lam, quyên một ngàn lượng. Đây không phải nương của mình sao! Ngươi là vương bát đản! Lý Hiểu Nhạc nổi giận, Sắc Tam Nhi bị hắn đánh khóc cha gọi mẹ.

“Vì sao ngươi đánh người?” Sắc Tam Nhi khóc hỏi.

“Vì sao đánh ngươi.” Lý Hiểu Nhạc mang Sắc Tam Nhi tới trước tấm bia đá, chỉ vào dòng chữ Lý U Lam quyên góp một ngàn lượng trên tấm bia, “Đây là nương ta! Ngươi là vương bát đản, nói đây là nương ngươi, ngươi có ý gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!”

Đoàn người Lý Hiểu Nhạc cầm tiền Sắc Tam Nhi thu được, vô cùng vui vẻ rời đi. Sắc Tam Nhi khóc, “Ngươi chờ, chờ ca ca ta trở về, ta bảo hắn thu thập ngươi!”

Trong Hộ Quốc tự, bởi vì không có Sắc Tam Nhi ngăn trở, khách hành hương nhiều hơn.

“Mấy ngày này ít người, sao hôm nay nhiều như vậy, hôm nay không có pháp hội a.” Các hòa thượng cảm thấy kỳ quái.

“Đó là vì có một vị thần hộ pháp đặc biệt đuổi đi tà ma, khách hành hương mới nhiều lên.” Quốc sư nói.

“Thần hộ pháp đặc biệt?”

“Lát nữa các ngươi sẽ thấy.”

Đoàn người Lý Hiểu Nhạc đi vào Hộ Quốc tự, quốc sư tiếp đãi bọn hắn. Kỳ Lân Vương nói rõ ý đồ đến, quốc sư liền cầu phúc cho những người xuất chinh. Mọi người bận rộn, phát hiện không thấy Lý Hiểu Nhạc, đi đâu vậy?

“Quốc sư, hòm công đức của các ngươi ở đâu?” Kỳ Lân Vương hỏi.

“Tại đại điện.” Quốc sư đáp.

“Lý Hiểu Nhạc ở đó giúp các ngươi kiếm tiền .” Kỳ Lân Vương nói.

Trong đại điện, bên cạnh hòm công đức, nếu ngươi không chú ý, cho rằng đó chỉ là một con mèo. Nhưng cẩn thận nghe, con mèo nói: “Ngao ngao,100 văn.”

A, trời ạ, mười lượng bạc. Một đồng tiền, thiếu chút. Thanh âm thật mỹ diệu a, tiền chạm nhau quá dễ nghe.

Khách hành hương nào đó hoảng sợ lỡ rơi ngân phiếu vào hòm công đức, khách hành hương nóng nảy, ôm lấy hòm công đức, Lý Hiểu Nhạc cũng gấp: “Ngươi muốn làm gì!”

“Ngân phiếu ta làm rơi bên trong.”

“Đó là ngươi bố thí cho chùa chiền!”

“Không có, ta không bố thí cho chùa chiền, ngân phiếu rơi vào.”

“Xong rồi a, ai nhìn thấy!”

“Bồ Tát nhìn thấy.”

“Bồ Tát, Bồ Tát, ngươi thấy ngân phiếu của hắn rơi vào hòm công đức sao?” Lý Hiểu Nhạc hỏi Bồ Tát. Bồ Tát không trả lời.

“Trông thấy không, Bồ Tát không trả lời. Ngươi bố thí còn đổi ý.” Lý Hiểu Nhạc nói.

Phác thông một tiếng, khách hành hương té xỉu. Mọi người câm nín.

“Quốc sư đại nhân. Ngươi xem, ta mang đến cho ngươi nhiều tiền như vậy, có thể trích phần trăm cho ta không?” Lý Hiểu Nhạc nói.

“…… Quỷ tiền. Chết đọa quỷ đói, quỷ đói đạo chúng sinh, thực vật ăn vào hóa thành ngọn lửa.” Quốc sư nói.

“Quốc sư đại nhân, nào có nghiêm trọng như vậy a.” Lý Hiểu Nhạc không tin.

“Ngươi nên vì gia đình mình mà bố thí. Con của ngươi sẽ đạt được ước nguyện, nhà của ngươi sẽ khỏe mạnh an khang.” Quốc sư nói.

“Quốc sư đại nhân, khách hành hương nhiều như vậy, chút tiền của ta ……” Lý Hiểu Nhạc ôm tiền đoạt được từ Sắc Tam Nhi, không buông tay. Ôn Lương Ngọc, Bảo Bảo Bối Bối vừa nghe, bố thí có nhiều chỗ tốt như vậy, liền bước lên đoạt tiền Lý Hiểu Nhạc cướp được, bỏ vào hòm công đức.

“Tiền của ta, tiền của ta……” Phác thông, Lý Hiểu Nhạc hôn mê.

“Cái gì tiền của ngươi, đây là tiền của khách hành hương. Tiền khách hành hương bố thí chùa chiền, tất cả đều thuộc về chùa chiền.” Quốc sư nói lời chính nghĩa. Nhưng mọi người cảm thấy, lời này không được tự nhiên.

“Xem như ngươi lợi hại!” Lý Hiểu Nhạc nói.

Thật lâu không thấy phụ thân thua cuộc, Bảo Bảo Bối Bối phi thường sùng bái nhìn quốc sư: “Lão gia gia, ngươi thật là lợi hại.”

“Đúng vậy, lợi hại hơn cả phụ thân.”

“Ta là quốc sư, đương nhiên rất lợi hại .” Quốc sư đắc ý nói.

“Lão gia gia, Bảo Bảo rất sùng bái ngươi, ngươi lợi hại như vậy, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Hỏi đi, vấn đề gì cũng có thể.”

“Khi còn bé, nếu ngươi đái dầm, ngươi sẽ làm sao?”

“Ực…………” Quốc sư đắc ý không nổi .

“Gia gia, ta thấy ngươi cũng không biết, ngươi xem cha ta là biết.” Bảo Bảo quay đầu hỏi Lý Hiểu Nhạc: “Phụ thân, khi còn bé, nếu ngươi đái dầm, ngươi sẽ làm sao?”

“Đem chăn nệm ra phơi nắng chứ sao, có cái gì mà ngại, ai chưa từng đái dầm a.” Lý Hiểu Nhạc trả lời.

“Vẫn là cha ta lợi hại hơn.” Bối Bối tổng kết.

“Đúng vậy, Lý quản gia phi thường lợi hại, chỉ cần có đủ bạc, hắn có thể diệt một quốc gia.” Kỳ Lân Vương nói.

“Lý quản gia, có hứng thú ra sức vì nước không?”

“Không đi, quân lương ít, còn muốn lão tử bán mạng, bóc lột! Chỉ có ngốc tử mới đi!”

Kiều Siêu Phong, Chiết Vân, Thanh Long vương, một đám muốn đi biên quan liền nổi giận, ngươi nói chúng ta là ngốc tử! “Lý Hiểu Nhạc, ngươi nhất định phải chết!”

“Cứu mạng a…”

Đinh cạch đinh cạch, rầm, mọi người dừng tay, bởi vì hòm công đức bị đập hư.

“Các ngươi cút cho ta, từ nay về sau cấm các ngươi tới Hộ Quốc tự!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.