Ngươi nói, trên đời này có bao nhiêu loại nữ nhân, sẽ có bấy nhiêu loại cha mẹ. Dưỡng bất giáo, phụ chi quá (nuôi con không dạy bảo, đó là lỗi của người cha). Có thể thấy được người làm cha có tầm quan trọng thế nào đối với gia đình.
Hôm nay chúng ta nói về chủ đề phụ thân a.
Một phố có vài cái ngõ, ngõ hẻm nơi Lý Hiểu Nhạc ở, có người nghèo, cũng có người giàu. Mấy năm nay cả nước mất mùa, vì lương giá tăng lên mà rất nhiều người nghèo lo lắng. Sau đó nảy sinh vô số vấn đề.
Kế mẫu của Tiểu Thuận Tử nhà bên cạnh thường xuyên ngược đãi Tiểu Thuận Tử, mỗi ngày không đánh thì mắng, nữ nhân này hung ác, hàng xóm đều ghét nàng, nhưng phụ thân của Tiểu Thuận Tử cứ mặc kệ! Đây là đạo lý gì chứ!
Đúng năm thiên tai, họ hận hài tử không thể chết đi, bớt một miệng ăn. Họ càng cho rằng hài tử không tốt, về sau, muốn bán Tiểu Thuận Tử. Gặp chuyện bất bình, tự nhiên có người quản. Bảo Bảo Bối Bối là hóa thân của chính nghĩa, đại biểu của lòng nhân ái, sao chúng có thể thấy chết mà không cứu . Bọn nhỏ về nhà, chết sống gọi Ôn Lương Ngọc cho bọn hắn mua một đệ đệ, đệ đệ này chính là Tiểu Thuận Tử. Ôn Lương Ngọc vừa nghe liền hiểu, chắc chắn bọn nhỏ không quen nhìn Tiểu Thuận Tử chịu khổ, bởi vậy y liền tìm đến nhà Tiểu Thuận Tử, hướng phụ thân của Tiểu Thuận Tử mua đứa bé này.
“Lão bà, ngươi xem xem, đứa bé này gầy teo, còn không khỏe mạnh bằng Bảo Bảo Bối Bối, có thể làm gì a!” Lý Hiểu Nhạc đánh giá Tiểu Thuận Tử.
“Ngươi nghiêm chỉnh chút được không, đứa nhỏ này đáng thương, bị kế mẫu ngược đãi, ngươi không chút thương xót sao.” Ôn Lương Ngọc xem vết thương cho Tiểu Thuận Tử, trên người nó đầy rẫy vết sẹo. Liền Lý Hiểu Nhạc cũng không đành lòng.
“Lão bà, thương xót là phải dùng tiền, chỉ lần này thôi, lần sau đừng thương xót như vậy được không? Thiên hạ rất nhiều người khổ cực, chúng ta quản hết sao?”
“Cũng đúng, đã tận lực rồi, không thể nhìn đứa nhỏ này bị ngược đãi đến chết!”
“Tốt lắm, Vú Trương mang Tiểu Thuận Tử đi tắm rửa, đem quần áo cũ năm trước của Bảo Bảo Bối Bối để nó mặc tạm. Sau đó mua thêm quần áo và giày mới cho nó, còn nữa, Tiểu Thuận Tử, về sau tên ngươi là Lý Bân, biết không. Chúng ta đã mua ngươi làm con nuôi, từ giờ ngươi là đệ đệ của Bảo Bảo Bối Bối, phải có phong phạm của Lý gia.” Lý Hiểu Nhạc bắt đầu giảng giải cho hài tử, “Tiền không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể thiếu tiền. Bởi vậy phải cần kiệm, học cách tự mình kiếm tiền, nghĩ cách vơ vét tiền. Chỉ cần tiền vào túi của chúng ta, liền không có khả năng ra……”
Từng lời của Lý Hiểu Nhạc không rời chữ tiền, Tiểu Thuận Tử, không, phải gọi là Lý Bân mới đúng, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Trong nhà thêm người, hiển nhiên phải giới thiệu, Lý Hiểu Nhạc mời các ca ca tỷ tỷ đến gặp hài tử mình thu dưỡng. Mà gặp hài tử, thì phải lì xì, các ca ca tỷ tỷ cũng thật hào phóng. Lý Bân lớn như vậy, lần đầu có quần áo tốt mặc, lần đầu nhận tiền lì xì, lần đầu được mọi người nhiệt tình che chở, vui vẻ không nói thành lời. Bảo Bảo Bối Bối cũng cao hứng, rốt cục có tiểu đệ đệ, cảm giác làm ca ca thực tốt. Vì vậy, tổ hai tiểu ác ma trên đường, giờ biến thành tổ ba người. Lý Bân thích đánh cờ, tam ca của Lý Hiểu Nhạc – Lý Hiểu Quân rất yêu mến đứa bé này: “Mỗi ngày theo Tam bá phụ học đánh cờ được không?”
“Được!” Tiểu hài tử khờ dại nói.
“Tam ca, ngươi thật không phúc hậu, ta vừa thêm con trai, đã bị ngươi dụ dỗ.” Lý Hiểu Nhạc bĩu môi nói.
“Thì sao, ca ca yêu mến đứa nhỏ này, ta muốn đem một thân kỳ nghệ truyền cho nó, ngươi có ý kiến gì.” Lý Hiểu Quân uy hiếp.
“Không có ý kiến, ngươi để lại gia sản cho nó, ta cũng không có ý kiến. Dù sao ta không thiệt thòi, ngươi muốn thay ta dạy dỗ trông nom hài tử, ta mừng không kịp.”
“Tiểu Ngũ Tử, sao ta cảm thấy ngươi đang trả thù ca ca?”
“Nào có a!”
“Lý Hiểu Nhạc chưa từng làm chuyện tốt, thu dưỡng Lý Bân xem như là chuyện tốt lớn nhất. Không ngờ, thần giữ của cũng có lúc thiện tâm.” Kỳ Lân Vương cảm thán.
Bảo Bảo Bối Bối cùng Tiểu Lý Bân, thương lượng trả thù kễ mẫu ác độc kia.
“Thả bò cạp với rết vào phòng cô ta!”
“Bỏ phân chó vào phòng cô ta!”
“Làm cô ta hôn mê, sau đó đánh một trận, trừng trị lúc trước cô ta đánh Bân Bân!”
“Ai đánh thì tốt?”
“Ta có Ngược Đãi Cuồng phấn, cho chồng của cô ta ăn, để hắn đánh nàng!”
Bọn nhỏ thật sự đem tất cả biện pháp mình nghĩ ra dùng một lần, kế mẫu ác độc bị chỉnh thê thảm!
Nhà Lý Hiểu Nhạc đầu hẻm, nhà trước kia của Tiểu Lý Bân cuối hẻm, thường xuyên cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp nhau. Tiểu Lý Bân ra ngoài chơi, nhìn thấy sinh phụ, sinh phụ không để ý tới nó, vừa thấy nó liền im lặng, kế mẫu vẫn rất hung ác nhìn nó. Ca ca tỷ tỷ kế mẫu mang đến, còn có đệ đệ cùng phụ thân sinh, nhìn nó cũng là ghen ghét. Lý Hiểu Nhạc đứng bên cạnh, thấy biểu hiện của họ bất thiện, trong lòng liền bốc hỏa. Hài tử đã không liên quan gì tới các ngươi, các ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn nó! Trở về phải dạy hài tử tuyệt thế thần công, phòng lúc mình không ở bên cạnh liền bị ức hiếp! Tuyệt thế thần công, đương nhiên là Lý U Lam dạy, vừa học võ công, vừa tiết kiệm tiền.
“Bân Bân, đến phụ thân hỏi.” Lý Hiểu Nhạc hô.
Tiểu Lý Bân nhìn sinh phụ của mình một cái, vẫn chạy đến bên cạnh dưỡng phụ. Dù sao, nó sống đến bây giờ, đối xử tốt với nó chỉ có người nhà dưỡng phụ.
“Phụ thân tìm cho ngươi một sư phụ rất tốt, từ nay về sau hảo hảo luyện võ công.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Thật sao, phụ thân, ta có thể học võ công?” Tiểu Lý Bân vừa nghe, tinh thần tỉnh táo, lôi kéo tay dưỡng phụ, hưng phấn hỏi.
“Ngươi có muốn làm hiệp khách?” Lý Hiểu Nhạc hỏi hài tử.
“Muốn!”
“Vậy học thật tốt.”
“A, thật tốt quá, tiểu phụ thân…” Tiểu Lý Bân hưng phấn chạy vào nhà, ôm lấy Ôn Lương Ngọc, “Phụ thân nói muốn dạy ta võ công a, ta thật cao hứng.”
Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc cảm thán, Bảo Bảo Bối Bối thật là quái thai, may mà Tiểu Lý Bân có biểu hiện của hài tử bình thường. Nếu Bảo Bảo cùng Bối Bối ở trong hoàn cảnh này, bọn chúng liền hỏi, có tốn tiền không, nếu tốn tiền của ta, ta sẽ không đi. Rốt cục trong nhà có hài tử bình thường!
Phụ thân và mẫu thân của Nữu Nữu chia tay, bởi vì phụ thân của Nữu Nữu hồng hạnh xuất tường, cùng Phong Thanh Ảnh bên nhau. Vợ cả đi, Phong Thanh Ảnh nghênh ngang đến nhà Trình Vân Long ở, biến hóa nhanh chóng, liền thành Trình phu nhân! Di, sơn tặc hoàn lương!
“Nữu Nữu, ngươi có phụ thân mới, cái này không quá tốt. Phong Thanh Ảnh không phải người thiện lương, nếu hắn khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta thu thập hắn!” Bối Bối nói với Nữu Nữu.
“Phụ thân mới rất tốt với ta, không ức hiếp ta, nhưng ta không thích hắn. Nếu không có hắn, mẹ ta có thể ở lại.” Nữu Nữu cắn môi.
“Nữu Nữu, ta rất đồng tình với ngươi, nhưng chuyện của người lớn, hài tử như chúng ta không cần biết, tùy bọn họ là được rồi.” Bảo Bảo bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ta vốn chán ghét phụ thân mới, nhưng hắn thật sự rất tốt a, nên ta vô cùng mâu thuẫn. Đều do phụ thân bò tường, bằng không nào có nhiều chuyện như vậy.” Nữu Nữu phàn nàn.
“Cái gì là bò tường? Ca ca?” Tiểu Lý Bân hỏi.
“…… Loại chuyện này, chỉ có thể hiểu, không thể nói. Ngươi còn nhỏ, trưởng thành sẽ rõ.” Bảo Bảo hắc tuyến.
“Nhưng, ca ca cũng không phải người lớn a!” Tiểu Lý Bân lẩm bẩm.
Không lâu, Nữu Nữu phải dọn nhà ! Bởi vì Phong Thanh Ảnh hỏi Nữu Nữu: “Nữu Nữu, có muốn làm nữ hiệp?”
“Muốn!” Nữu Nữu hưng phấn nói.
“Phụ thân mang ngươi đi tìm một vị thế ngoại cao nhân, học tập võ công, được không?”
“Được!” Nữu Nữu hưng phấn đem tin tức này nói cho mọi người, Bối Bối vui không nổi. Phong Thanh Ảnh, ngươi là đồ chết tiệt, muốn chia rẽ ta và Nữu Nữu!
“Nữu Nữu, ngươi đừng quên ta a!” Bối Bối khóc nói.
“Ta sẽ không quên ngươi.” Nữu Nữu phất phất tay, lên xe ngựa.
“Trình huynh, Phong huynh, đi đường cẩn thận a.” Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc tiễn bọn hắn.
“Yên tâm.” Phong Thanh Ảnh vừa cười vừa nói.
Trong xe ngựa. Trình Vân Long đẩy cái tay xấy xa của Phong Thanh Ảnh ra: “Tốt lắm, không cần lo lắng cùng Lý Hiểu Nhạc kết thân gia, Bối Bối nhà hắn muốn thú nữ nhi của ta, nằm mơ! Ta thua hắn một bàn, lần này cân bằng.”
“Còn không phải chủ ý của ta, Long Long, ngươi cám ơn ta thế nào?” Phong Thanh Ảnh cười như ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, đương nhiên người bị đùa giỡn là Trình Vân Long.
“Ngươi muốn báo đáp cái gì?”
“Lấy thân báo đáp tốt lắm.”
“Đã cùng ngươi thành thân, ngươi đùa chưa chán sao!”
“Chưa chán!”
Phong Thanh Ảnh như lang chụp mồi, Trình Vân Long phản kháng không có hiệu quả!
“Ai, thật sự là hết cách, có các phụ thân như vậy, ta cảm thấy mất mặt!” Nữu Nữu nhìn xe ngựa phía trước lay động, ai thán.
——————————————–
Tiểu Lý Bân hưởng thụ cuộc sống cơm no áo ấm, có người yêu thương, rất hạnh phúc. Lần đầu thấy nãi nãi Lý U Lam, nó liền hoảng sợ, bởi vì nãi nãi thật trẻ.
“[ ⊙o⊙ ] Oa, nãi nãi thật trẻ, thật xinh đẹp a! Sau này ta cũng muốn lấy một lão bà xinh đẹp như nãi nãi!” Tiểu Lý Bân kêu lên.
“Thật sao, nãi nãi trẻ như vậy? Ngươi yêu mến nãi nãi? A……” Lý U Lam vừa nghe hài tử khen nàng, cười sáng chói, dọa Tiểu Lý Bân nhảy dựng.
Võ công của nãi nãi thì không đùa được, tay không bẻ gãy cọc gỗ, lợi hại! Nãi nãi có thể đơn giản bay lên lầu cao, quá lợi hại! Nãi nãi có thể một chưởng đánh nát tảng đá lớn, quá quá lợi hại! Tiểu Lý Bân trợn mắt há hốc mồm.
“Nãi nãi thật lợi hại, Bân Bân sùng bái người!”
“Nãi nãi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, có thể không lợi hại ư. A……” Từ đó về sau, Tiểu Lý Bân chạy tới chạy lui giữa nhà Lý U Lam và Lý Hiểu Quân, học xong võ công, học kỳ nghệ. Tăng thêm mỗi ngày ăn ngon, Tiểu Lý Bân bắt đầu khỏe mạnh phát triển, trở nên rắn chắc rất nhiều. Trên mặt cũng thêm chút thịt, không xanh xao vàng vọt dọa người, rất đáng yêu.
Ngày nào đó, Tiểu Lý Bân từ nhà Lý Hiểu Quân đi ra, gã sai vặt đã sớm chờ, Tiểu Lý Bân lên xe ngựa, đến chỗ Lý U Lam. Tiểu Lý Bân bị một người gọi lại.
“Đây không phải Tiểu Thuận Tử ư!”
Tiểu Lý Bân vừa quay đầu lại: “Kim gia gia, ngươi đã trở về!”
Trung niên nam tử rất hưng phấn ôm lấy Tiểu Lý Bân, cười đến vui vẻ: “Ai nha, cao lên rồi, Kim gia gia sắp ôm không được.”
“Kim gia gia, hiện giờ ta là Lý Bân, không phải Tiểu Thuận Tử.” Tiểu Lý Bân nói.
“Ta đã biết, ngươi gặp được người tốt, Lý gia đối đãi với ngươi rất tốt, phải hiếu kính dưỡng phụ dưỡng mẫu nghe không.”
“Vâng , Kim gia gia yên tâm đi.”
“Ta đã sớm nói, ngươi là người có phúc khí, bây giờ thì đúng a.”
“Lần này Kim gia gia xuất môn kinh thương, lại kiếm được tiền.”
“Không tồi, không tồi.”
Một lớn một nhỏ đang ríu rít nói chuyện, Lý U Lam ngồi xe ngựa tìm đến.
“Bân Bân, ngươi ở đó làm gì, ta chờ ngươi nửa ngày, ngươi không đến.” Lý U Lam nói.
“Nãi nãi, ta nhìn thấy Kim gia gia. Kim gia gia là họ hàng xa của nương ta.” Tiểu Lý Bân nói.
“Là thân thích a, vậy các ngươi trò chuyện một hồi, ta chờ ngươi.” Lý U Lam xuống xe ngựa, đứng một bên nhìn xem.
Kim gia gia vừa thấy Lý U Lam, a, mỹ nhân! Mỹ nhân rất quen mặt!
“Ngươi là Lý U Lam, Lý phu nhân!” Kim gia gia kinh hỉ hỏi.
“Ngươi là……” Lý U Lam cảm giác mình đã gặp hắn ở đâu đó, nhất thời nghĩ không ra.
“Ta là Kim Mãn Thương a!” Kim Mãn Thương tự giới thiệu. “Ngươi đã quên lần đi Tây Vực kinh thương, ta đuwojc ngươi cứu.”
“A, nhớ rồi, là Kim lão gia.” Lý U Lam nói.
“Hóa ra người thu lưu Tiểu Thuận Tử là người nhà của ngươi, ta an tâm.”
“Bây giờ nó là con của Tiểu Ngũ Tử nhà ta, tuy Tiểu Ngũ Tử tham tài, nhưng đối xử với Bân Bân rất tốt, ngươi yên tâm đi.”
“Lý phu nhân, ngươi không biết, vốn hài tử là ta mang về nhà nuôi dưỡng. Nhưng mấy đứa con trong nhà không nên thân, thừa dịp ta xuất môn kinh thương, trả hài tử về nhà nó. Ta đi ba năm mới trở lại, về nhà không thấy hài tử liền đến chỗ thân phụ của nó hỏi, biết được hài tử bị hắn bán, ta tới tìm nó, hiện tại nó sống rất tốt, ta yên tâm.”
“Kim lão gia, dù hài tử là chúng ta mua, nhưng chúng ta luôn xem nó như người nhà, nếu ngươi nhớ hài tử, có thể đến nhà của ta thăm.”
“Cám ơn Lý phu nhân.” Kim Mãn Thương cười tươi như hoa, Tiểu Lý Bân chưa bao giờ thấy Kim gia gia cười như vậy, sợ tới mức run rẩy.
Kim Mãn Thương thường tới thăm Tiểu Lý Bân, rồi bắt đầu tiếp cận Lý U Lam, âm thầm theo đuổi. Có người theo đuổi mình, đương nhiên là chuyện vui vẻ, Lý U Lam cảm giác mình không già, hơn nữa càng sống càng trẻ, a a……
Kim Mãn Thương là người phúc hậu, Lý U Lam biết rõ. Khi hắn còn trẻ, thê tử chết, hắn một tay nuôi hài tử lớn lên, cũng không dễ dàng, có cảm giác đồng bệnh tương liên. Nhưng hài tử của Kim Mãn Thương, lại là con sâu hút máu, không biết nỗi khổ của phụ thân, không thông cảm phụ thân vất vả. Hai người nói đến hài tử, Kim Mãn Thương hận đến nghiến răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lý Hiểu Nhạc phát hiện, có một lão nam nhân diện mạo phúc hậu, đang theo đuổi nương của mình. Kháo! Lão sắc quỷ. Dù ngươi là thân thích của Tiểu Lý Bân, thì thế nào! Nhưng mẫu thân cô đơn nhiều năm như vậy, có người cùng nàng, cũng rất tốt. Lý Hiểu Nhạc đấu tranh nội tâm gay gắt……
Hai lão nhân quyết định sống cùng ngau, nhưng còn phải hỏi hài tử trong nhà có đồng ý hay không.
Trong nhà Kim Mãn Thương.
“Không được, ta không đồng ý.”
“Cha lấy kễ mẫu, chắc chắn kế mẫu vì gia sản nhà chúng ta.”
“Đúng vậy, ngài đã lớn tuổi, còn kết hôn cái gì.”
“Mặt trờ còn có lúc lặn, tình yêu xế bóng có gì tốt.”
“Ngươi tái hôn, chúng ta kiên quyết không đồng ý!”
“Chúng ta sẽ không đồng ý người khác tới phân chia gia sản của chúng ta .”
Kim Mãn Thương bị các hài tử của hắn chọc giận, nói không ra lời: “Nghịch tử, các ngươi luôn miệng nói gia sản, gia sản là lão tử ta kiếm được, nào có chút công sức gì của các ngươi! Nếu các ngươi biết làm ăn, còn cần kẻ lớn tuổi như ta bôn ba tứ phương, kinh thương kiếm tiền ư!”
“Cha, muốn sống lâu cần hoạt động, đối với thân thể mới có lợi.”
“Chúng ta sợ ngài buồn chán, để ngài du sơn ngoạn thủy.”
“Dù sao nữ nhân kia vì gia sản, chúng ta không đồng ý!”
“Thừa kế nghiệp cha, thiên kinh địa nghĩa!”
Lý U Lam nghe nửa ngày, cuối cùng tổng kết một chút: “Nếu phụ thân của các ngươi không cần phải gia sản, một mình theo ta đi, các ngươi đồng ý không?”
“Không mang theo một phần gia sản?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta đồng ý!”
Kim Mãn Thương tức giận đến sắp điên rồi, các ngươi là lũ súc sinh!
“Được được được! Ta không mang một phần gia sản nào, toàn bộ lưu cho các ngươi, ta cùng Lý phu nhân đi, từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, không tiếp tục lui tới!”
Kim Mãn Thương kéo Lý U Lam rời khỏi nhà, cũng không quay đầu lại, mặt tràn đầy bi phẫn.
“Được rồi, chúng ta có rất nhiều tiền, ngươi không cần khổ sở.” Lý U Lam nói.
“Lũ nhóc kia, nghĩ rằng ta để lại toàn bộ gia sản cho chúng, nào có đơn giản vậy.” Kim Mãn Thương cười tủm tỉm lấy một sấp ngân phiếu rất dày trong ngực ra, “Lão gia ta luôn chuẩn bị đường lui cho mình.”
Tại nhà Lý U Lam.
Năm hài tử dò xét Kim Mãn Thương, Kim Mãn Thương cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì bọn họ cứ chăm chú nhìn hắn, tựa như hắn không mặc quần áo trước mặt bọn họ.
Đại tỷ Lý Hiểu Húc đảo quanh Kim Mãn Thương một vòng, gật đầu: “Nhìn có đầu óc, nương ta đi theo ngươi chắc chắn không thiệt thòi. Ta thông qua.”
Kim Mãn Thương cảm giác áp lực nhỏ đi một chút.
Nhị ca Lý Hiểu Đồng đảo quanh Kim Mãn Thương một vòng: “Nhìn có học vấn, nương ta theo ngươi, chắc chắn không sai. Ta thông qua.”
Kim Mãn Thương cảm giác áp lực lại nhỏ đi một chút.
Tam ca Lý Hiểu Quân đảo quanh Kim Mãn Thương một vòng: “Nhìn rất phúc hậu, nhất định không gạt nương ta. Ta cũng thông qua!”
Kim Mãn Thương thở phào một cái.
Tứ tỷ Lý Hiểu Linh đảo quanh Kim Mãn Thương một vòng: “Thân thể rất rắn chắc cường tráng, hẳn không vấn đề gì. Ta cũng thông qua.”
Kim Mãn Thương hắc tuyến, ta không chết sớm thế đâu, nương ngươi sẽ không trở thành quả phụ!
Lý Hiểu Nhạc đảo quanh Kim Mãn Thương một vòng: “Có hương vị của tiền, chắc chắn trên người không ít ngân phiếu, xem ra ngươi rất biết kiếm tiền, ta thích, thông qua!”
Kim Mãn Thương triệt để hết chỗ nói, cái mũi thật linh mẫn a, mang theo ngươi, hẳn tìm được kho báu!
Lý Hiểu Nhạc lại thêm thành viên mới, cảm giác có phụ thân thật tốt. Vì sao? Bởi vì Kim Mãn Thương yêu mến hài tử, chỉ cần hắn rảnh, hắn sẽ cùng bọn nhỏ chơi đùa. Bọn nhỏ xin hắn tiền, hắn cũng không keo kiệt. Lý Hiểu Nhạc vui vẻ, có người xem hài tử cho ngươi, còn đắp tiền cho ngươi, quá lợi.
Lễ mừng năm mới , gia đình quây quần, Kim Mãn Thương lì xì cho từng hài tử của Lý gia. Cảm giác có tiền lì xì thực tốt.
“Mua một hài tử về nhà, lại thêm một người cha, rất tốt rất tốt.” Lý Hiểu Nhạc cầm tiền lì xì, cười mị mắt.
“Phụ thân, vừa rồi gia gia cho ta tiền lì xì, ngươi còn chưa cho.” Tiểu Lý Bân kéo áo Lý Hiểu Nhạc, khờ dại hỏi.
Thấy hài tử chờ đợi, Lý Hiểu Nhạc nhìn tiền lì xì trong tay, lại nhìn hài tử, nhìn tiền lì xì, lại nhìn hài tử, đành nhịn đau: “Bân Bân, phụ thân cho ngươi tiền lì xì. Lễ mừng năm mới, thêm một tuổi, phải ngoan ngoãn.”
Tiểu Lý Bân thu tiền lì xì, cười tươi như hoa. Lý Hiểu Nhạc lại cảm thấy hài tử cười rất vô sỉ, rất đắc ý.
“Phụ thân, chúng ta cũng muốn tiền lì x! Chúng ta lớn như vậy, ngươi chưa bao giờ cho chúng ta tiền lì xì. Chúng ta muốn tiền lì xì ngươi thiếu nợ chúng ta những năm trước, bổ sung toàn bộ!” Bảo Bảo Bối Bối nói.
“…… Tiền lì xì, ta hận tiền lì xì!” Lý Hiểu Nhạc nói xong, liền ngất đi.