Cửu công chúa là đam mĩ lang, chỉ cần trông thấy mỹ nam, nàng liền đuổi theo, hơn nữa YY vô hạn. Sau đó trở về viết sách, răn dạy những tác giả khiến nàng bất mãn, vì sao các ngươi không viết được tác phẩm hay?
“Điều này không thể oán chúng ta, chúng ta không có nhiều yêu kinh nghiệm yêu đương a.” Tác giả Bàn Đôn Nhi rất vô tội nói, “Chúng ta đã rất cố gắng, vì gia tăng kinh nghiệm của mình, đi thân cận không dưới hai mươi lần, rất chuyên nghiệp.”
“Chuyên nghiệp, ngươi chuyên nghiệp mà số lượng trượt dốc? Ngươi xem xem. Đây là ngươi viết, ta niệm cho ngươi nghe: Bên ngoài tuyết phủ, mĩ công tử cầm quạt phe phẩy. Mùa đông còn cầm quạt, ngươi nghĩ hắn đang sắc thuốc ngoài trời sao, hay ngươi nghĩ hắn đang nướng thịt dê. Còn cái này, nhất kiến chung tình , nhìn thấy một mỹ nhân, trái tim nhảy loạn như nai con. Những lời này ngươi dùng quá nhiều lần, ta cũng hoài nghi, ngươi mở vườn thú. Rốt cuộc ngươi đã từng yêu chưa?” Cửu công chúa buông sách Bàn Đôn Nhi viết.
“Ta chưa từng yêu, nhưng công chúa cũng chưa từng yêu mà!”
“Ta là không muốn kết hôn, nếu bổn công chúa muốn kết hôn, người theo đuổi ta xếp đến biên quan.”
“Công chúa, ngươi thật tự tin.”
“Đương nhiên, không tự tin, sao ta có thể sống thoải mái như thế!”
Tiểu Hắc được Lý U Lam giúp đỡ, mở một tiệm ngọc thạch. Tiểu Hắc thật thà, tay nghề cũng tốt, rất nhiều người đến nhờ hắn làm ngọc, việc làm ăn vô cùng tốt.
“Tiểu Hắc huynh đệ, sau này chúng ta nhờ ngươi làm ngọc khí, ngươi giảm cho ta một phần, được không?” Lý Hiểu Nhạc cười tủm tỉm nói, “Đều là huynh đệ nhà mình.”
“Được, ngươi tới, chắc chắn ta ưu đãi cho ngươi.” Tiểu Hắc hàm hậu nói.
“Đủ nghĩa khí.” Lý Hiểu Nhạc cười mị mắt, vỗ vỗ Tiểu Hắc. Hai người như huynh đệ, thập phần thân mật.
Di, đây không phải Lý Hiểu Nhạc ư? Hắn ở tiệm ngọc thạch làm gì, lại cùng điếm chủ thân mật như vậy, chắc chắn có gian tình, Ôn mỹ nhân biết không?
“Lý Hiểu Nhạc, ngươi bị ta bắt được! Ha ha ha ha cáp……” Cửu công chúa cười lớn.
“Bị ngươi bắt được? Ngươi bắt được cái gì?” Lý Hiểu Nhạc khó hiểu hỏi.
“Ngươi cùng tiểu tử này bò tường, ngươi phụ lòng Ôn mỹ nhân!” Cửu công chúa cảm giác mình rất chính nghĩa, chỉ vào Lý Hiểu Nhạc nói.
“Ta bò tường? Cùng ai?” Lý Hiểu Nhạc lại càng không hiểu.
“Cùng hắc tiểu tử này a, các ngươi thân mật như vậy, nhất định có gian tình. Mau nhận tội, công chúa ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, gian tình của các ngươi bắt đầu từ khi nào?” Vẻ mặt của Cửu công chúa đầy bỉ ổi, xinh đẹp đều bị bóp méo. Tiểu Hắc sợ tới mức lùi lại ba bước, thị vệ của Cửu công chúa hắc tuyến.
“Gian tình cái rắm, ngươi cho ta là ngươi sao, rảnh rỗi đi theo nam nhân xinh đẹp, còn suy đoán lung tung. Tiểu Hắc là huynh đệ của ta.” Lý Hiểu Nhạc tức giận nói.
“Thật không có gian tình?” Cửu công chúa không tin.
Lúc này, Ôn Lương Ngọc đi đến. “Ôn mỹ nhân, ngươi đã tới, lại đến chậm một bước, ngươi đã bỏ qua chuyện tốt !” Cửu công chúa hướng Ôn Lương Ngọc cáo trạng.
“Bỏ qua chuyện gì tốt?” Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm hỏi.
“Lý Hiểu Nhạc và hắc tiểu tử có gian tình, ta cảm giác Lý Hiểu Nhạc muốn bò tường!” Cửu công chúa lại bắt đầu ảo tưởng, “Ôn mỹ nhân hào phóng, trang nhã, người gặp người thích của chúng ta, bị Lý Hiểu Nhạc bỏ rơi, Lý Hiểu Nhạc có mắt không tròng, cùng một hắc tiểu tử bỏ trốn. Ôn mỹ nhân thương tâm gần chết, thê lương không nói nên lời! Lý Hiểu Nhạc tiêu diêu tự tại, Ôn mỹ nhân một mình rơi lệ, âm thầm thương tâm……”
“Nàng làm sao vậy?” Ôn Lương Ngọc hỏi Lý Hiểu Nhạc.
“Bệnh điên, chúng ta đi mau, nếu ở đây, không biết sẽ bị nàng nói thành bộ dáng gì nữa.” Lý Hiểu Nhạc kéo Ôn Lương Ngọc, chào Tiểu Hắc, liền về nhà.
“Thân thân tướng công, ta hỏi một chút ngươi, ngươi thật không bò tường sau lưng ta?” Ôn Lương Ngọc nhỏ giọng hỏi Lý Hiểu Nhạc, ngữ khí ôn nhu có thể chảy nước.
Lý Hiểu Nhạc lạnh cả người, ông trời của ta, Cửu công chúa thiếu đạo đức! “Nào có, thân thân lão bà. Cửu công chúa là người điên, ta bò tường, ở bên ngoài nuôi tình nhân, giá tiền trên trời, chuyện phải dùng tiền, ta không ủng hộ. Ta có ngươi là đủ rồi, ta bây giờ còn rất yêu ngươi, sao có thể phản bội ngươi, nói sau, lão bà xuất sắc như vậy, người khác đều nói ta không xứng với ngươi.”
“Thật sao?”
“Ta thề!”
“Tướng công, ngươi thật tốt, hôn một cái.”
Lý Hiểu Nhạc được lão bà hôn, trong lòng vui vẻ. Dỗ ngon dỗ ngọt là dược bôi trơn của tình yêu, xem ra phải thường xuyên sử dụng.
Cửu công chúa còn đang YY, Tiểu Hắc hảo tâm nhắc nhở: “Công chúa, xin hỏi ngài cần thứ gì?”
“A, ta cần mỹ nam!” Cửu công chúa lau nước miếng.
“Chỗ tiểu nhân không có, ngài thử đến tiệm khác nhìn xem?” Tiểu Hắc thập phần khách khí.
“……” Cửu công chúa nhìn Tiểu Hắc, thật sự không đủ cấp bậc, nếu hắn trắng một chút thì tốt rồi.
Hoàng đế đang phát sầu vì hôn sự của nữ nhi, nữ nhi đã 20 tuổi, coi như gái lỡ thì, nhưng không ai chịu lấy. Ngày đó hoàng đế hỏi đại thần, tìm cho Cửu công chúa một trượng phu, y sẽ cho Cửu công chúa nhiều của hồi môn. Vừa nghe của hồi môn nhiều, các đại thần trình lên rất nhiều người nguyện ý lấy Cửu công chúa, hoàng đế nhìn danh sách thật dài, cảm giác rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ. Nữ nhi của mình chân tàn tật, đành phải dùng của hồi môn nhiều, hối lộ để người nguyện ý lấy nàng.
“Bọn họ chỉ vừa ý của hồi môn, không ai thật tâm yêu mến Tiểu Cửu, Tiểu Cửu theo bọn họ sẽ hạnh phúc ư?” Hoàng hậu hỏi hoàng đế.
“Ta cũng vì cái này mà phát sầu, hỏi Tiểu Cửu một chút. Xem nó có ý gì.” Hoàng đế gọi thái giám đi tìm Cửu công chúa.
Cửu công chúa, hoàng thượng, hoàng hậu, thảo luận thật lâu. Mấy ngày sau, hoàng đế bị Cửu công chúa chọc giận, thu hồi của hồi môn của nàng. Không có của hồi môn, những người lúc đầu muốn lấy công chúa đều tìm lý do thoái thác, Cửu công chúa rất sinh khí, chả lẽ mình không được hoan nghênh?
Cửu công chúa ngồi trong tửu quán, nàng muốn bọn thị vệ cách xa mình một chút, Cửu công chúa lại bắt đầu ảo tưởng. Mình ngồi ở đây, có mấy tên lưu manh thấy mình xinh đẹp, đi lên đùa giỡn, lúc này, một anh hùng cao lớn uy mãnh đánh bọn lưu manh, cứu mình. Anh hùng thâm tình nói: “Cửu công chúa, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, ngươi nguyện ý gả cho ta chứ?”
Nhưng sự thật là như vậy, Cửu công chúa bị lưu manh đùa giỡn, trong lòng Cửu công chúa cao hứng, trên mặt lại rất phẫn nộ. Lúc này, anh hùng xuất hiện! Hắn vóc dáng không cao, đen thui, tới cứu Cửu công chúa, đánh nhau lưu manh. Lưu manh tsửa chữa anh hùng! Biểu tình của Cửu công chúa rất đa dạng……
Lưu manh bị thị vệ của Cửu công chúa đánh thê thảm, Tiểu Hắc anh hùng được Cửu công chúa cứu.
“Ngươi không có bản lĩnh, thích làm đại hiệp gì chứ, ta ngồi ở chỗ kia, vốn nghĩ có một anh hùng hâm mộ ta tới cứu ta, hoàn thành một đoạn tình duyên, hiện tại tốt rồi, thành mỹ nhân cứu anh hùng, ngươi thật sự quá lắm chuyện, phá hỏng ảo tưởng của ta.” Cửu công chúa sát dược cho Tiểu Hắc, phàn nàn.
“Công chúa, ta đâu biết ngươi chờ anh hùng cứu ngươi. Lần sau, ta thấy ngươi bị đùa giỡn, ta tuyệt đối không cứu ngươi, nhất định hoàn thành toàn tâm nguyện của ngươi.” Tiểu Hắc thực hối hận xuất thủ cứu nàng. “Công chúa, tiểu nhân hỏi ngài một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Lúc nhỏ, có phải ngươi gặp một tiểu điêu khắc sư khóc nhè bên bờ sông gần trường ngọc thạch không?”
“Ta nhớ, là có chuyện như vậy.”
“Ta chính là điêu khắc sư kia, năm đó cám ơn ngươi cổ vũ ta.”
“Không cần khách khí, không ngờ ngươi thật sự trở thành điêu khắc sư.”
“Đúng vậy, Chúng Sinh Mẫu trong Hộ Quốc Tự là ta làm.”
“Đó là ngươi làm, thật sự tài nghệ siêu quần a.”
“Công chúa, ta nhớ khi còn bé ngươi có thể đi đường mà?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa cười khổ, “Lúc bé, chân ta không tốt, thường xuyên bị đau, ngự y nói, là bệnh trời sinh, không có cách nào trị tận gốc, sau này sẽ không thể đi lại. Lần gặp ngươi, là lần phụ thân dẫn ta ra cung du ngoạn, cho ta hưởng thụ thời gian tốt đẹp cuối cùng. Mọi người đều nói ta trời sinh bị liệt, nhưng tất cả mọi người đã quên, lúc còn bé, ta có thể đi đường, khi đó ta thật đáng yêu. Ta ghét nhất họ dùng ánh mắt thương cảm nhìn ta, ta không đáng thương! Ta không thể đi, nhưng ta là công chúa của hoàng tộc!”
“Cửu công chúa rất kiên cường, Tiểu Hắc rất bội phục ngươi.”
“Thật sao?” Cửu công chúa nghe lời này, cao hứng.
“Kỳ thật, khi đó ta gặp Cửu công chúa nho nhỏ, cảm thấy ngươi thật tốt, ta muốn khi trưởng thành có thể lấy một lão bà tốt như ngươi.” Tiểu Hắc chân thật nói.
“Ngươi gạt ta, dỗ dành ta vui vẻ. Đúng rồi, sao ngươi nhận ra ta? Dù sao ta cũng không giống với lúc trước.” Cửu công chúa hiếu kỳ hỏi.
“Mi tâm của ngươi có hai nốt ruồi hồng, rất đặc biệt. Thiên hạ có mấy ai như thế.”
“…… Là không có.”
“Tiểu Hắc tử, bây giờ ngươi còn muốn lấy ta không? Hiện tại ta là người bị liệt.”
“Còn muốn, nhưng mấy ngày hôm trước, biểu hiện của ngươi làm ta giật mình.”
“Ta là đam mĩ lang thân tàn chí kiên, là hủ nữ trông thấy mỹ nam thì YY vô hạn, ta nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc và Ôn mỹ nhân, đương nhiên là dùng ánh mắt hủ nữ đánh giá, ngươi quen thì tốt rồi.”
“Cái gì là đam mĩ lang? Cái gì là hủ nữ?” Tiểu Hắc thập phần khó hiểu, hiếu kỳ nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa hắc tuyến, gọi thị vệ tới: “Dạy hắn, nói cho hắn biết cái gì là đam mĩ lang, cái gì là hủ nữ!”
Thị vệ mang Tiểu Hắc đi, một lát sau, mang Tiểu Hắc về, lần này Tiểu Hắc là nhãn mạo kim tinh trở về.
“Tiểu Hắc, thế nào, có hứng thú gia nhập với chúng ta hay không? Còn muốn thú ta không?” Cửu công chúa cười hỏi.
“Ta, ta, ta, ta……” Rầm, Tiểu Hắc hôn mê.
“Ngươi cho hắn nhìn cái gì?” Công chúa hỏi thị vệ.
“Long dương mười tám thức, xem sống tại Xuân Sắc Vô Biên.” Thị vệ trả lời.
Cửu công chúa nhìn Tiểu Hắc, thật vô dụng, mới vậy đã hôn mê, xem ra phải tăng cường rèn luyện.
Cửu công chúa vẫn là Cửu công chúa, nhưng gần nhất tâm tình khá tốt, bởi vì ngày đó Tiểu Hắc nói vẫn muốn lấy nàng. Lần đầu nghe người ta muốn lấy mình, ai không cao hứng chứ. Cái này chứng minh, vẫn có người nguyện ý lấy công chúa của chúng ta, không phải dựa vào của hồi môn mà gả ra.
“Ai nha phụ hoàng, gần đây khí sắc của ngươi tốt như vậy, trẻ thêm mười tuổi a.” Cửu công chúa cao hứng nịnh bợ hoàng đế, hoàng đế vừa nghe, cười tươi như hoa.
“Hoàng thúc, hôm nay ngươi cũng rất có tinh thần, càng ngày càng anh hùng khí khái!” Cửu công chúa cao hứng vỗ vai Chu Tước Vương, nịnh bợ hoàng hậu. Chu Tước Vương thích người ta nói mình anh hùng khí khái, phấn chấn múa kiếm trong hoa viên.
“Hôm nay Tiểu Cửu làm sao vậy, cao hứng đến thế? Người tới, nói lý do công chúa vui vẻ cho ta?” Hoàng đế hỏi thị vệ.
“Có một hắc tiểu tử, là điêu khắc sư, hắn nói nguyện ý lấy công chúa làm vợ. Vì vậy công chúa cao hứng.” Thị vệ nói.
“Thật là người có tuệ nhãn biết trân châu, tiểu tử kia thật tinh mắt.” Hoàng đế thỏa mãn nói.
“Nhưng Cửu công chúa nói, muốn đem hắn bồi dưỡng thành đồng nghiệp nam, cùng nàng phát triển sự nghiệp nam nam luyến.” Thị vệ nói thêm.
“Nha đầu chết tiệt kia, gả không được thì tự chịu! Chỉ mong phò mã này sẽ không bị dọa chạy.” Hoàng đế ai thán, sao ta lại dưỡng quái vật như thế.
Tiểu Hắc bận rộn buôn bán, xong việc thì thấy Cửu công chúa đang ngồi trong cửa hàng chờ hắn.
“Công chúa. Ngươi tới khi nào?”
“Lúc này, ta nhìn làm ngọc khí hồi lâu.”
“Sao ta không biết?”
“Ngươi quá chuyên chú, trong mắt chỉ có tảng đá của ngươi, đâu nhìn thấy ta. Nhưng ta phát hiện, lúc ngươi chế tác ngọc, thật sự rất tuấn tú. Ta thích.”
Tiểu Hắc chưa bao giờ được nữ hài tử khích lệ, mặt đỏ lên.
“Ta rất tuấn tú?”
“Đúng vậy, lúc ngươi chế tác ngọc rất tuấn tú. Lúc bình thường, rất ngu.”
Tiểu Hắc vừa nghe mình bình thường rất ngu, tâm tình cao hứng thoáng cái bay sạch, ta nào có ngu? Ta cảm thấy mình rất thật thà a.
“Hôm nay theo hủ nữ ta, thế nào?”
“A, còn đi Xuân Sắc Vô Biên ư……”
“Đi chỗ đó làm gì, chúng ta đi tìm kiếm mục tiêu mới.”
Cửu công chúa để Tiểu Hắc cõng nàng, “Từ giờ trở đi, ngươi chính là chân của ta, chúng ta xuất phát!”
Tiểu Hắc cõng Cửu công chúa, lén lén lút lút đi theo hai nam nhân xinh đẹp.
“Công chúa, hình như bọn họ phát hiện chúng ta theo dõi, nên đi tới đi lui?” Tiểu Hắc hỏi Cửu công chúa.
“Có lẽ, hiện tại chỉ số thông minh của nam nhân xinh đẹp cũng rất cao.” Cửu công chúa lại bắt đầu ảo tưởng, “Hai người kia, nhất định là phản bội gia đình, vứt bỏ hết thảy, cùng nhau lưu lạc thiên nhai, song túc song phi. Ngươi xem, người kia rất có mùi vị nam nhân, nhất định là công, người văn nhã nhất định là thụ……”
Cửu công chúa đang YY, Tiểu Hắc nhắc nhở nàng: “Công chúa, không cần ảo tưởng, bọn họ muốn đánh chúng ta.”
“A!” Lúc này công chúa mới phát hiện, hai người kia đã ở trước mặt bọn họ.
“Các ngươi theo dõi chúng ta lâu như vậy, muốn làm gì?” Người rất có vị nam nhân hỏi.
“Chúng ta không phải người xấu, công chúa của chúng ta rất xem trọng các ngươi.” Tiểu Hắc cười cười, vừa nói vừa lui ra sau.
“Xem trọng chúng ta?” Người văn nhã khó hiểu.
“Chẳng lẽ các ngươi không phải người yêu? Không phải vì yêu nhau mà lưu lạc giang hồ? Ta ủng hộ các ngươi, các ngươi phải kiên cường, thuận tiện hỏi một vấn đề, các ngươi ai công ai thụ?” Cửu công chúa hỏi.
“…… Hóa ra là nữ nhân điên, chúng ta đi thôi.”
“Đầu óc nàng có vấn đề.” Hai người vô cùng thương cảm nhìn Tiểu Hắc, “Huynh đệ, ngươi cưới một lão bà như vậy, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi.”
“Chúng ta còn chưa phải vợ chồng ……” Tiểu Hắc chưa nói xong, đã bị Cửu công chúa che miệng, hơn nữa rất hung ác uy hiếp: “Ngươi muốn lấy ta mà, ngươi đổi ý sao? Phụ hoàng ta đã biết, nếu ngươi đổi ý ……”
“Ta nào có đổi ý, ta nói gì thì ta sẽ làm.” Tiểu Hắc nhỏ giọng nói.
“Vậy chúng ta có phải là vợ chồng không?” Cửu công chúa cười đến ôn nhu, Tiểu Hắc cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng, Cửu công chúa, đừng dọa người như thế.
“Sau này phải, hiện tại không phải.” Tiểu Hắc cười hai tiếng.
Cửu công chúa mắt sắc lại trông thấy một đôi thiếu niên xinh đẹp, lập tức phấn chấn tinh thần: “Tiểu Hắc, có một đôi thiếu niên thật xinh đẹp, đuổi theo xem bọn hắn có gian tình không.”
“Ta đi ngay lập tức, công chúa, ngài có thể nói chuyện đứng đắn chút không.” Tiểu Hắc hắc tuyến.
Đuổi nửa ngày không thấy tăm hơi thiếu niên xinh đẹp, Tiểu Hắc cõng công chúa chạy nửa ngày, mệt đến ngắc ngư, “Công chúa, chúng ta nghỉ một lát a, ta mệt chết đi được.”
“Được rồi, ta cũng khát.” Cửu công chúa nói, hai người ngồi ở một trà quán. Tiểu Hắc trông thấy nước, như gặp được thân nhân, một phát uống bốn chén trà.
“Ngươi thật sự là chúc trâu.” Cửu công chúa cười nói.
“Ta cõng ngươi đi xa như vậy, có thể không mệt không khát ư!” Tiểu Hắc nói.
“Tiểu Hắc, lúc đầu ta thấy ngươi rất vô dụng, không ngờ ngươi cũng có thể lực! Xem như ngươi là nam nhân cường tráng, công chúa ta thích.”
“Ta rất cường tráng, tại trường ngọc thạch, ta có thể chuyển nâng tảng đá hai trăm cân.”
“Thật sao?”
“Lừa ngươi làm gì.”
Hai người nói chuyện phiếm, đều về chủ đề ngu ngốc. Hai thị vệ nghe mà mặt hắc tuyến.
“Tiểu Hắc, ngươi thấy nam nhân phía trước có vấn đề không?” Cửu công chúa hỏi Tiểu Hắc.
“Có vấn đề gì?” Tiểu Hắc khó hiểu.
“Ngươi xem, mặt hắn u buồn, hắn đứng trước tiệm này, bồi hồi thật lâu.”
“Theo như ý nghĩ của Cửu công chúa, chắc chắn hắn bị người vứt bỏ, bị đuổi ra khỏi nhà, thực đáng thương. Nhìn hắn xinh đẹp như vậy, nhất định là bị nam nhân xấu xa bội tình bạc nghĩa.” Tiểu Hắc dựa theo ý nghĩ của Cửu công chúa mà nói.
“Ai nha, Hắc ca ca, ngươi thật hiểu ý ta. Qua mấy ngày dạy bảo, ngươi đã có nhận thức sâu sắc với đam mỹ. Ngươi thật sự hiếu học a, ta yêu chết ngươi!” Cửu công chúa như tìm được tri âm, hôn lên má Tiểu Hắc, mặt Tiểu Hắc nóng như trứng gà luộc.
Nam nhân xinh đẹp bị bọn họ nói, đứng trước tiệm bồi hồi thật lâu, chỉ thấy một nam nhân nhã nhặn đi ra. Nam nhân kia nói với nam nhân xinh đẹp: “Đây là 50 lượng ta thiếu nợ ngươi, trả lại cho ngươi, ngươi đừng để phụ thân ta biết rõ.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không nói, chỉ cần ngươi trả bạc là tốt rồi.”
…… Hóa ra không có gian tình, hóa ra là vay tiền cùng trả tiền. Người kia vẻ mặt ưu sầu, chính là lo lắng người khác không trả tiền a. Trên đầu Tiểu Hắc và Cửu công chúa bay qua một đám quạ đen.
Tiểu Hắc cõng công chúa trở về, nửa đường bị người cản lại, đó là một đám lưu manh, nam nhân cầm đầu ăn mặc xa hoa, vừa thấy Cửu công chúa, mặt liền tái xanh.
“Người tới, bắt Cửu công chúa cho ta, bán vào thanh lâu.” Nam nhân xa hoa nói.
“Ta có đắc tội ngươi ư, vì sao ngươi muốn bán ta vào thanh lâu?” Cửu công chúa hỏi.
“Cha ta bức ta lấy ngươi, ta mới không cần một người bị liệt, ta bán ngươi vào thanh lâu, xem phụ thân còn dám bức ta không?”
“Ta chính là công chúa, ngươi không sợ hoàng thượng chu di cửu tộc?”
“Hoàng thượng không biết, biết cũng đã chậm, người đâu, bắt cho ta!”
“Không cho phép các ngươi động đến nàng!” Tiểu Hắc nhảy dựng lên, lại làm anh hùng.
“Ngươi là cái gì mà dám quản ta, cha ta chính là Binh Bộ Thị Lang!”
“Cửu công chúa là vị hôn thê của ta, ta muốn lấy nàng, ngươi dám động tới một ngón tay của nàng, ta sẽ liều mạng với các ngươi!”
“Tiểu tử ngốc, muốn lấy công chúa. Ta cho ngươi biết, hoàng thượng không để cho công chúa chút của hồi môn nào, ngươi lấy cái gì nuôi sống nàng.”
“Ta có cửa hàng, ta có tay nghề, thừa sức nuôi lão bà của mình.”
“Ngươi muốn lấy công chúa, sớm biết ngươi lấy công chúa, ta đến gây chuyện làm gì!” Nam nhân xa hoa khoát khoát tay, đám lưu manh kia cùng y bỏ đi. “Hắc tiểu tử, ngươi thật gan dạ! Công chúa là của ngươi, ta về nhà nói với cha, Cửu công chúa đã có chủ. Ha ha ha…… Ta tự do!”
Nói nhảm, ngươi không nói công chúa cũng là của ta! Trong lòng Tiểu Hắc rít gào.
“Hắc ca ca, ngươi thật sự muốn lấy ta?” Cửu công chúa cười chói mắt, Tiểu Hắc sững sờ.
“Đúng vậy,” Tiểu Hắc nói.
“Ngươi định cầu hôn ta thế nào? Ta muốn cầu hôn lãng mạn. Hắc ca ca, phát huy trí tưởng tượng của ngươi a.”
“Cầu hôn lãng mạn?” Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, lãng mạn thế nào nhỉ?
Hoàng đế, hoàng hậu thị vệ len lén ngồi ở trà quán bên cạnh, Cửu công chúa ngồi chỗ kia, chờ Tiểu Hắc cầu hôn. Tiểu Hắc tìm Lý Hiểu Nhạc, dùng tiền mướn vài lưu manh, nói các ngươi giả vờ đùa giỡn Cửu công chúa, ta đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lại hướng công chúa cầu hôn. Như vậy hẳn là rất lãng mạn, Tiểu Hắc và bọn lưu manh thống nhất, đi tới quán trà.
Hắn vừa vào quán trà liền đụng phải một đám lưu manh đùa giỡn Cửu công chúa, sao có thể như vậy? Bọn này không phải mình thuê a, thật xui xẻo! Vậy cũng không thể nhìn Cửu công chúa bị đùa giỡn, Tiểu Hắc lại xông lên, liều mạng vì mỹ nhân! Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, lại một lần nữa biến thành anh hùng bị lưu manh sửa chữa, hoàng đế hoàng hậu Cửu công chúa mặt hắc tuyến. Hoàng đế vừa định gọi thị vệ cứu Tiểu Hắc, đột nhiên, xuất hiện một anh hùng thực sự, thân hình y cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ, đánh vài cái lưu manh liền bỏ chạy, cứu Tiểu Hắc. Anh hùng kéo tay Tiểu Hắc, thâm tình nói: “Ngươi tin nhất kiến chung tình không, ta vừa gặp ngươi đã yêu. Vị tuấn tú này, ta thấy ngươi thành thật phúc hậu, ngươi nguyện ý cùng ta bên nhau không?”
“Kháo! Phò mã của công chúa mà ngươi cũng dám đoạt, người tới, đánh hắn cho bổn công chúa!” Cửu công chúa tức giận, thị vệ vội vàng tới bắt anh hùng kia.
Hoàng đế hoàng hậu cũng rất tức giận, thật vất vả mới có người muốn Tiểu Cửu, ngươi tới quấy rối cái gì! “Người tới, giải người này vào nha môn cho trẫm, nói hắn muốn đoạt phò mã của công chúa!”
“Công chúa, ngươi là đam mĩ lang, phò mã được nam nhân yêu mến, vừa vặn hợp với tôn chỉ nam nam luyến của ngươi mà?”
“Lão công của ta, ở bên ngoài có nam nhân khác, như vậy sao được! Yêu mến đam mĩ và lão công của ta là hai chuyện khác nhau. Lão công của ta chỉ có thể yêu ta!”