Câu cá, cần kiên nhẫn. Cho nên, một nhà Lý Hiểu Nhạc vì muốn ăn canh
cá tươi, đã ngồi bên hồ từ sáng sớm tới lúc tối đen, nhưng không có cá
mắc câu.
“Sao hôm nay lại đen đủi như vậy, một con cá cũng không câu được.” Lý Hiểu Nhạc ai oán.
Ôn Lương Ngọc cười híp mắt: “Gấp gáp như ngươi, cá chưa kịp mắc câu đã sớm bị dọa chạy.”
“Thôi, ngày mai đi mua cá.” Lý Hiểu Nhạc nói.
Song thai đang chơi đùa, chợt nghe một tiếng thét, hai người không
biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới xem, bên cạnh song thai là một
đống cá. Còn có một con cá vô cùng lớn, a…… Không nên nói là cá, phải
nói là mỹ nhân ngư. Đây là tình huống gì?
Chuyện tốt mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Mỹ nhân ngư được
mang về, nhưng nuôi ở đâu? Vẫn không nên để người ngoài biết, nếu không
chắc chắn phải hiến cho hoàng đế, mỹ nhân ngư chỉ có con đường chết. Làm sao bây giờ? Trước tiên cứ nuôi trong chum nước a.
Mỹ nhân ngư tỉnh lại, phát hiện mình ở trong chum nước, lửa giận bốc
lên: “Ta nói, các ngươi bắt cóc ta còn ném ta vào chum nước, các ngươi
cho ta là cá sao.”
“Ngươi có đuôi cá mà, sao không phải cá.” Lý Hiểu Nhạc nói, trong
lòng nghĩ, không ngờ thật là mỹ nhân ngư, còn biết tiếng người, không
đơn giản.
“Ta là nhân ngư, phụ thân ta là long vương, ta là tiểu nhi tử của ông, ta gọi là Bích Tỳ.” Mỹ nhân ngư nói.
“Không tin, nhi tử của long vương là long, sao có thể là ngươi, ngươi là một nhân ngư!”
“Ta rời khỏi nước, sẽ biến thành người.” Mỹ nhân ngư nói.
Nói xong, mỹ nhân ngư dùng sức, bay khỏi chum rơi phịch xuống đất,
rất giống cá trên thớt. Bởi vì mặt đất có nước, trơn trượt, nên tiểu mỹ
nhân ngư đứng không vững. Đứng không vững sẽ ngã, mà ngã thì có người hả hê. Thấy một nhà Lý Hiểu Nhạc hả hê nhìn mình, Bích Tỳ càng tức giận.
May mắn là không lâu sau, tiểu mỹ nhân ngư biến thành một thiếu niên
xinh đẹp, mọi người mới đình chỉ cười nhạo.
Lý Hiểu Nhạc thu lưu Bích Tỳ, là vì Bích Tỳ rất xinh đẹp. Rất xinh
đẹp có nhiều tác dụng, tỷ như, đặt hắn trong tửu quán nhà mình, sinh ý
càng đông đúc. Vì xem mỹ nhân, mỗi ngày tửu quán chật ních, tiền
rắc…rắc… , Lý Hiểu Nhạc cười đến híp cả mắt. Tiền a, tiền a, ta yêu
ngươi.
Bích Tỳ cũng rất thích làm chưởng quầy của tửu quán, hắn cảm thấy thú vị. Nhất là mỗi ngày có nhiều người nhìn hắn chảy nước miếng, cảm giác
quá thành tựu, chắc chắn mình rất xinh đẹp .
Về lai lịch của Bích Tỳ, Lý Hiểu Nhạc nói đó là thân thích trong nhà, vì diện mạo của Lý Hiểu Nhạc không tệ, cho nên không ai hoài nghi. Bích Tỳ chưa nói tại sao hắn lại đến sông nhỏ kia.
Người ta nói mỹ nhân ngư thích ca hát, Bích Tỳ cũng thích ca hát, nhưng tiếng ca của hắn……
Chuyện kể rằng, ngày nào đó, trời chưa sáng…… Vương gia ngủ không
yên, tỉnh rất sớm, chợt nghe có người đang khóc. Theo tiếng đi qua, bên
hồ có một mỹ nhân, hóa ra mỹ nhân đang rơi lệ a. Lúc này, Vương gia tiêu sái đến bên cạnh hỏi: “Sao mỹ nhân lại khóc? Đến, có cái gì ủy khuất cứ nói với bổn vương, bổn vương cho ngươi mượn bả vai khóc, y phục để
ngươi làm khăn mặt.”
Kỳ Lân Vương cảm thấy lời mình rất hào phóng, hẳn không có gì sai
lầm, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ném vào trong hồ. “Ngươi mắt mù, mắt
ngươi thế nào mà bảo ta đang khóc, ta đang hát, ngươi hiểu âm nhạc hay
không, biết thưởng thức hay không!” Bích Tỳ bị chọc giận đến tím mặt,
“Ta chính là danh ca nổi tiếng khắp biển rộng, phàm nhân không biết
thưởng thức!”
Ta không biết thưởng thức? Ngươi đang hát? Tay trái Kỳ Lân vương đập
lên đầu, ông trời của ta, hát so với khóc còn khó nghe hơn mà xưng là
danh ca đệ nhất!
“Vì nâng cao trình độ thưởng thức của ngươi, ta quyết định hát cho ngươi nghe một canh giờ.” Bích Tỳ rất nghiêm túc nói.
Một canh giờ? Kỳ Lân Vương sợ tới mức muốn chạy về phòng ngủ, nhưng
hắn không nhúc nhích được. “Đừng chạy trốn, ta sớm hạ Nhuyễn Cân tán và
Bế Chủy phấn, ngươi trốn không thoát, cũng nói không được.” Bích Tỳ
dương dương đắc ý.
Kỳ Lân Vương khóc không ra nước mắt, mình đúng là ăn no rửng mỡ. Ngủ
không được thì nằm trong chăn nhắm mắt dưỡng thần cho rồi, sao lại hiếu
kỳ mà đến đây. Giờ thì tốt, một canh giờ, nghe hắn hát một canh giờ.
Người ta hát lấy tiền, hắn hát lấy mạng a! Ai tới cứu ta!
Bích Tỳ tranh thủ thời gian hát toàn bộ những khúc nhạc hắn biết, còn chưa tận hứng, lại hát một số ca khúc được yêu thích trong kinh thành.
Đem Kỳ Lân Vương độc hại đến hai mắt trợn trắng, chịu đả kích sâu sắc.
Cái này là hát …… Hay là khóc!
Bích Tỳ tận hứng, không hát, ngồi bên cạnh Kỳ Lân Vương nghỉ ngơi.
“Ngươi là một người tốt. Ta biết ngươi là chủ nhân của vương phủ, ngươi
cũng là người cô độc. Ngươi là người thứ hai nghe ta hát lâu như vậy.”
Ta bị ép, Kỳ Lân Vương rất muốn hò hét, nhưng phát không ra tiếng. Bế Chủy phấn chết tiệt!
“Ngươi nói xem, ta rời nhà đi lâu như vậy, hẳn có rất nhiều người lo
lắng. Kỳ thật người ta yêu mến vừa lại thành thân, ngươi biết không, đây là lão bà thứ mười hai hắn thú. Ta, hắn có từng nghĩ tới ta. Lo lắng
cho ta? Năm đó thề non hẹn biển, tất cả đều là lời giả dối gạt tình nhân vui vẻ, ta không nên tin tưởng hắn, không nên ngây ngốc tin tưởng hắn,
mỗi lần hắn thú thêm một lão bà, ta lại dùng dao nhỏ khắc lên thân thể
ta, khiến mình nhớ kỹ, hắn lại phụ ta một lần nữa, phải nhớ kỹ thương
tổn này.”
Kỳ Lân vương nhìn qua Bích Tỳ, nghe lời nói của Bích Tỳ, nhớ tới
Vương phi bỏ trốn của mình. Chính mình cũng chưa bao giờ nghĩ, mình
thương tổn hắn bao nhiêu, còn trách cứ hắn không đủ hiểu chuyện, không
đủ thông cảm cho mình. Có phải mỗi lần mình nạp thiếp thất, hắn cũng khó chịu như vậy, tổn thương như vậy? Hắn có dùng dao nhỏ tự làm mình bị
thương không. Có chảy máu? Đã bao lâu hắn không cười qua?
“Kỳ thật, có một người luôn rất thích nghe ta ca hát, dù ta hát bao
lâu hắn đều cao hứng ngồi bên cạnh nghe. Ngươi biết hắn theo đuổi ta bao lâu không, dù ta thành thân với người khác, hắn cũng một mực chờ ta,
dõi theo ta 300 năm. Hắn không đẹp, có thể nói rất xấu, hắn ở tại hồ sâu vắng vẻ, hắn gọi Ngự Tề, là một giao long không có xuất thân gì cao
quý. Ta đi, chắc chắn hắn đang tìm ta khắp nơi, ta có nên tiếp nhận tình yêu của hắn không? Ngươi cho ta chút ý kiến a.” Bích Tỳ hỏi Kỳ Lân
vương, Kỳ Lân Vương thiếu chút nữa khóc, ta không nhúc nhích được, ngay
cả nói cũng không thể, sao nêu ý kiến chứ?
“Ngươi không phản đối, nghĩa là đồng ý. Xem ra ta sớm nên di tình
biệt luyến! Chờ tới bây giờ đúng là lãng phí thanh xuân a. Cám ơn ngươi
Kỳ Lân vương, ta đi, có lẽ hiện giờ Vương phi của ngươi cũng giống ta,
di tình biệt luyến, Vương phi là người xuất sắc như vậy, rời vương phủ,
còn không được một đám người theo đuổi.”
Ta và ngươi có cừu oán sao, Vương phi của ta sẽ không…… Di tình biệt
luyến…… Quá không có sức thuyết phục. Kỳ Lân vương không có cách nào
khác thuyết phục mình. Nhìn Bích Tỳ đi xa, trong lòng Kỳ Lân vương ngũ
vị tạp trần.
Diện mạo của Ngự Tề thật là xấu, nhưng rất cao lớn, ngăm đen, cường
tráng vô cùng. Bích Tỳ ở bên cạnh hắn có vẻ rất nhỏ nhắn xinh xắn. Ngự
Tề đưa cho Lý Hiểu Nhạc rất nhiều trân châu ngọc thạch, đáp tạ bọn họ
chiếu cố Bích Tỳ, sau đó mang Bích Tỳ đi. Ôn Lương Ngọc thật cao hứng, y thích trân châu. Lý Hiểu Nhạc càng vui vẻ, nói với hài tử: “Sau này
chúng ta tiếp tục đi câu cá.”
Vài ngày sau, một nam tử anh tuấn tới nhà Lý Hiểu Nhạc, là tới tìm
Bích Tỳ. Lý Hiểu Nhạc đem mảnh ngọc bội rất đáng giá Bích Tỳ lưu lại lúc gần đi cho hắn: “Bích Tỳ nói, đây là của ngươi, trả lại cho ngươi, hắn
còn nói ngươi luôn lừa gạt hắn, kỳ thật ngọc bội này không phải nương
ngươi lưu lại cho thê tử của ngươi, nhưng hắn hy vọng ngươi có thể dùng
mảnh ngọc bội thật đổi mảnh ngọc bội giả, vì vậy hắn đợi ngươi 300 năm.
Ngươi làm hắn tuyệt vọng.”
Nam tử tiếp nhận ngọc bội, lạnh lùng hỏi: “Hắn đi đâu?”
“Hắn đi cùng một người tên là Ngự Tề. Bích Tỳ còn nói, ngươi không
cần tìm Ngự Tề gây phiền phức, ngươi không phải đối thủ của Ngự Tề. Ngự
Tề yêu hắn 300 năm, ngươi lừa hắn 300 năm.” Ôn Lương Ngọc bổ sung.
Nam nhân nắm chặt tay, thẳng đến khi máu tươi chảy ra. “Không biết
quý trọng người trước mắt thì nuối tiếc cả đời, đâu ai tương thân tương
ái như chúng ta.” Ôn Lương Ngọc ôm vai Lý Hiểu Nhạc nói, “Đúng vậy.” Lý
Hiểu Nhạc hôn nhẹ thân thân lão bà của mình.
Kỳ Lân Vương tản bộ, trượt chân rơi xuống nước, không ai phát hiện,
kết quả cả ngày chảy nước mũi nước mắt, rất thê thảm. Vương gia hạ lệnh, ai dám hát buổi tối, phạt một trăm trượng. Chết vẫn đánh!