Quan Gia

Chương 1152: Chương 1152: 1152 




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chuơng 1151: Gặp lại Viên Đông Bình  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Khi mọi người đến Tần Quan thì trời đã tối. Vào lúc đó không có nhiều hãng hàng không, chuyến bay cũng không nhiều. Sân bay Tần Quan không có máy bay chuyến tối, các đồng chí trong Cục Giám sát phải nghỉ lại Tần Quan một đêm. 

Vẫn nghỉ ở khách sạn Vương Triều như lần trước. 

Nhưng lần này Lưu Vĩ Hồng kiên quyết phải để Cục Giám sát trả tiền. Để tiếp đãi mọi người trong Cục Giám sát, hơn một tháng nay, thành phố Bình Nguyên đã tốn kém không ít. Giờ nhiệm vụ điều tra đã kết thúc, nếu để thành phố Bình Nguyên trả tiền nữa thì không hợp lý. 

Cục Giám sát cũng có kinh phí làm việc của mình. 

Trần Kiếm đã biết tính cách của vị này rồi nên không miễn cưỡng nữa. 

Đám người Tôn Xương Bình dùng bữa cùng các đồng chí trong Cục Giám sát ở khách sạn xong liền chia tay, tự về nhà. Chuyến đi đến Bình Nguyên lần này cùng với các đồng chí trong Cục Giám sát có áp lực quá lớn, nếu đi cùng thì không thể nói lung tung, đôi khi rất nhàm chán. Giờ đã được giải thoát rồi nên phải mau mau về nhà. 

Theo ý của Tôn Xương Bình, sáng mai còn phải mời các đồng chí trong Cục Giám sát dùng cơm cho hết tình chủ nhà. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười từ chối. Những công tác tương quan ở Bình Nguyên cơ bản đã hoàn thành, không cần thiết phải kéo dài thời gian. Tôn Xương Bình cũng vì lễ nghi, thấy Lưu Vĩ Hồng từ chối, cũng mỉm cười gật đầu, thuận nước đẩy thuyền. 

Lưu nhị thiếu gia rời khỏi Lũng Tây sớm một ngày thì Tôn Xương Bình sớm một ngày yên tâm. 

Tối nay ở Tần Quan, Lưu Vĩ Hồng còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian nào rảnh rỗi. 

Vừa vào phòng mình, Lưu Vĩ Hồng liền gọi điện thoại di động cho Viên Đông Bình. Lần trước, khi Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng gặp nhau ở khách sạn Vương Triều, Viên Đông Bình đã bảo thư ký nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, nếu có gì cần giúp thì cứ gọi thẳng vào số điện thoại này. Giờ công tác nghiên cứu điều tra đã chấm dứt, về tình về lý, Lưu Vĩ Hồng đều phải báo cáo với Viên Đông Bình một tiếng. 

Điện thoại rất nhanh chóng đã gọi được, Viên Đông Bình đích thân nhận điện thoại. 

Số điện thoại di động này của ông ta không nhiều người biết. 

- Xin chào, Bí thư Viên, là Lưu Vĩ Hồng đây. 

- Ha ha… đồng chí Lưu Vĩ Hồng, xin chào…. 

Tiếng cười của Viên Đông Bình vẫn sang sảng như trước, nghe ra tâm trạng đang vui. Vừa mới chính thức trở thành Bí thư Tỉnh ủy, tất nhiên tâm trạng Viên Đông Bình không tồi cũng có thể hiểu được. 

- Bí thư Viên, chúng tôi đã kết thúc công tác điều tra nghiên cứu ở Bình Nguyên rồi, hiện đã về tới Tần Quan. À, công tác nghiên cứu điều tra rất thuận lợi. Các đồng chí ở Bình Nguyên đều ủng hộ và phối hợp với công tác của chúng tôi. Đúng vậy, đúng vậy, rất cảm ơn Bí thư Viên đã quan tâm đến chúng tôi. 

Lưu Vĩ Hồng cứ nói chuyện theo kiểu cách của chính phủ, tươi cười vờ vịt nói. 

- Ồ, các cậu đã tới Tần Quan à? Được, tốt lắm. Thế này đi, cậu chịu khó một chút, đến nhà tôi ngồi, chúng ta nói chuyện về công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu ở Bình Nguyên. 

Viên Đông Bình nghe nói Lưu Vĩ Hồng đã đến Tần Quan, liền mời hắn đến. 

Bình Nguyên tuy nhỏ, nhưng trong hơn một tháng nay, không lúc nào là Viên Đông Bình không nóng ruột nóng gan. Thành phố Bình Nguyên nho nhỏ nhưng lại có hai vị con dòng cháu giống thế gia kiệt xuất ở đấy. Dù rằng nhất cử nhất động của Cục Giám sát ở thành phố Bình Nguyên, Trần Kiếm, đều báo cáo với Viên Đông Bình, nhưng giờ công tác điều tra nghiên cứu chính thức chấm dứt, tất nhiên Viên Đông Bình muốn tự tai nghe Lưu Vĩ Hồng báo cáo. 

Đồng thời đây cũng là lễ tiết cần có. Lưu Vĩ Hồng tuy chức vụ không cao, nhưng đường đường là con cháu họ Lưu. Trước khi Lưu Vĩ hồng đến Lũng Tây, Lưu Thành Thắng đã đích thân gọi điện thoại cho Viên Đông Bình, mong ông ta ủng hộ công tác của Lưu Vĩ Hồng. Vì thế có thể thấy được Lưu Vị Hồng cũng được nhà họ Lưu xem trọng trong đám con cháu đời thứ ba chứ chẳng phải không quan trọng gì. 

- Dạ, Bí thư Viên. Tôi lập tức đến báo cáo ngay. 

- Ha ha, đừng nói là báo cáo, chỉ là tâm sự thôi… Được, hoan nghênh cậu tới đây làm khách. 

Viên Đông Bình rất khách khí, có cân nhắc về thân phận, không tự cho mình là cấp trên của Lưu Vĩ Hồng, mà trong lời nói vẫn lộ ra vẻ chỉ là người lớn quan tâm thôi. 

Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, đang chuẩn bị bảo Lý Cường ra cửa, thì Trịnh Hiểu Yến đẩy cửa bước vào. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Tới đúng lúc lắm. Giờ anh phải đến nhà Bí thư Viên Đông Bình. Em gọi điện thoại cho Lư Đức Vĩ, hẹn với anh ấy ăn khuya. Có vài việc anh muốn tâm sự với anh ấy. 

Hai hàng lông mày Trịnh Hiểu Yến khẽ giương lên: 

- Anh có việc cần nói với Lư Đức Vĩ sao? 

Chuyện Lưu Vĩ Hồng đến nhà Viên Đông Bình báo cáo công tác thì là chuyện đúng lễ nghĩa, Trịnh Hiểu Yến tất nhiên không thấy kinh ngạc gì. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vội vàng muốn gặp mặt Lư Đức Vĩ, khiến cho Trịnh Hiểu Yến không hiểu lắm. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Đúng, em với anh ấy nói chuyện trước đi. Chờ anh nói chuyện bên kia xong xuôi thì sẽ gọi điện thoại cho em. 

- Làm gì vậy? Thần thần bí bí? 

Lưu Vĩ Hồng tiến lên một bước, ôm lấy vòng eo mềm mại, vừa nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vừa nói: 

- Giờ đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời dặn của anh. Lần này có bị ai mắng hay không thì phải coi toàn bộ tin tức trên người Lư Đức Vĩ. 

- Có ý gì vậy? 

Đầu óc Trịnh Hiểu Yến càng thêm mờ mịt. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, siết chặt cô một chút, rồi buông ra ngay, đi nhanh ra cửa. 

- Càng ngày càng bí hiểm… 

Thấy bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng đi xa dần, Trịnh Hiểu Yến không kìm nổi lắc đầu liên tục, khẽ nói thầm một câu.  

Trong chốc lát, Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường đã xuất hiện ở cửa chính khách sạn Vương Triều. Đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tần Quan, taxi đợi khách xếp thành đoàn trước cửa. Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường ngồi lên chiềc đầu tiên, đến thẳng đại viện Tỉnh ủy. 

Trong mắt tài xế taxi kia, người có thể ở tại khách sạn Vương Triều chắc chắc không phú thì quý, nên khi Lưu Vĩ Hồng yêu cầu đến tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy, anh ta cũng không giật mình. 

Viên Đông Bình đã bố trí cho thư ký ông ta đứng chờ ở cửa đại viện, thuận lợi thông qua kiểm tra của bảo vệ. Vào cửa đại viện, đổi sang xe công vụ do thư ký lái tới, đi thẳng tới biệt thự nhỏ mà Viên Đông Bình đang ở. 

- Phó Cục trưởng Lưu, Bí thư Viên đang chờ! 

Thư ký của Viên Đông Bình ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, rất trầm ổn, mang kính, rất có phong độ của người trí thức. 

- Cảm ơn. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, thong thả bước vào phòng khách. 

Viên Đông Bình đang ngồi trên đi văng đọc báo, thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không đứng dậy bắt tay Lưu Vĩ Hồng, chỉ cười nói: 

- Đồng chí Vĩ Hồng đến rồi, tới đây ngồi đi. 

Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, tới truớc mặt Viên Đông Bình, hơi cúi đầu, kính cẩn nói: 

- Chào Bí thư Viên. 

- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, đây là nhà, không cần câu nệ như vậy, ngồi đi, ngồi đi… 

- Dạ, Bí thư Viên. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không đồng ý bỏ qua lễ nghi cấp bậc, lại gật đầu, mới ngồi xuống cạnh Viên Đông Bình. 

Thư ký vội vàng rót trà. 

Trong phòng khách chỉ có Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng, không nhìn thấy người nhà của Viên Đông Bình, xem ra họ ở phòng khác, không ảnh hưởng Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, trong nhà không lúc nào yên tĩnh. 

- Đồng chí Vĩ Hồng, công tác điều tra nghiên cứu đã hoàn thành rồi sao? 

- Đúng vậy, Bí thư Viên, hoàn thành cả rồi. 

- Ừ, lần này ở Bình Nguyên cũng xấp xỉ bốn mươi ngày hả? Tình hình Bình Nguyên rốt cuộc ra sao, cậu nói cho tôi nghe một chút. 

Viên Đông Bình nói như là rất thuận miệng. 

Vẻ mặt Lưu VBĩ Hồng lập tức trở nên rất nghiêm túc, nhưng không nói ngay. Vì Viên Đông Bình hỏi “tình hình Bình Nguyên” chứ không hỏi “tình hình thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên”, hai điều này về bản chất rất khác nhau. Lưu Vĩ Hồng tin rằng, không phải Viên Đông Bình nói sai. Viên Đông Bình muốn tìm hiểu từ hắn tình hình toàn bộ ở Bình Nguyên, không chỉ giới hạn trong công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu. 

Thư ký đã lui ra ngoài, ông cũng biết, cuộc nói chuyện đêm nay không tầm thường. 

Vì trước khi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại, Trần Kiếm và vợ ông ta đã gọi cho Viên Đông Bình, nói là muốn đến đây thăm lãnh đạo cũ. Viên Đông Bình không nhận lời ngay, mà bảo họ chờ một chút. Không thể nghi ngờ, Viên Đông Bình đang chờ điện thoại của Lưu Vĩ Hồng, sau khi nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng xong mới quyết định có nên gặp Trần Kiếm và vợ ông ta hay không. 

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: 

- Bí thư Viên, nếu ngài có thời gian, hay là xem báo cáo điều tra của chúng tôi đi? 

Viên Đông Bình chậm rãi gật đầu: 

- Ừ, cũng được. 

Lưu Vĩ Hồng liền mở chiếc cặp mang theo bên người, lấy bản báo cáo điều tra ra, gồm cả bản copy báo cáo của Hạ Cạnh Cường, giao hết cho Viên Đông Bình. 

Viên Đông Bình nhận lấy. 

Hai bản báo cáo gộp lại, e là không dưới mười ba mười bốn ngàn chữ, xếp thành một chồng thật dày. 

- Ồ, tài liệu nhiều thật… 

Viên Đông Bình thuận miệng nói, vơ lấy cái kính lão đang để bên cạnh, bắt đầu xem báo cáo. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn ngồi thẳng lưng trên sô pha, không dám có chút lơi lỏng. 

Viên Đông Bình tình cờ nhìn thấy, cười nói: 

- Vĩ Hồng, cậu cứ thả lỏng đi, không cần câu nệ quá, tôi xem tài liệu trước đã. 

Vô tình, cách xưng hô với Lưu Vĩ Hồng lại có thay đổi, cứ gọi thẳng tên của hắn. 

- Dạ, bác Viên. 

Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ mỉm cười, sửa lại cách xưng hô, ngả người ra sau, tựa vào sô pha. Có lẽ Viên Đông Bình xem hết mấy báo cáo đó cũng phải đến hai ba mươi phút. Nếu cứ ngồi thẳng đơ như thế hơn nửa giờ, quả thật sẽ rất khó chịu. 

- Ừ, công tác làm cũng khá cẩn thận. 

Viên Đông Bình vừa xem tài liệu vừa bình luận. Dù ông ta đang xem báo cáo nghiên cứu điều tra nhưng vẻ mặt vẫn khá thoải mái, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu. 

Đối với vị trí hiện tại của ông ta, công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu cấp thành phố chỉ là một công tác nhỏ, hay dở gì cũng thế, không có gì đặc biệt quan trọng. Làm tốt, nên khen ngợi thì cứ khen ngợi, làm không đuợc tốt, đáng phê bình thì phải phê bình, đáng xử phạt phải phải xử phạt, cũng không có chuyện gì quá lớn.  

Nhưng sau khi bắt đầu xem đến báo cáo của Thành uỷ và Ủy ban nhân dân Thành phố Bình Nguyên lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, sắc mặt của Viên Đông Bình trở nên nghiêm trọng hẳn. Càng xem, lông mày của ông ta càng nhíu chặt, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc. 

Lưu Vĩ Hồng vốn đang ngồi tựa vào sô pha cũng phải ngồi thẳng lên, nhìn Viên Đông Bình không rời mắt. 

Đến giờ, Viên Đông Bình là người đầu tiên ở Tần Quan xem bản báo cáo này, Lưu Vĩ Hồng vô cùng quan tâm đến ý kiến của ông ta. 

 

 

kenny290 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.