Quan Gia

Chương 1138: Chương 1138: Ai dọn thức ăn lên?




Lưu Vĩ Hồng cũng không phản ứng gì với Trịnh Hiểu Yến, thân dựa ra sau, đầu ngón tay khe khẽ gõ lên tay vịn chiếc ghế sô pha to lớn, hai hàng lông mày nhíu lại như dính liền nhau.

Thấy thế, đám người Long Vũ Hiên cũng không dám hé răng, sợ quấy rầy suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng.

- Vũ Hiên, lúc này có người đưa tin, thật là thú vị nha…

Được một lúc, Lưu Vĩ Hồng lại quay đầu nhìn Long Vũ Hiên, nói nhỏ.

Long Vũ Hiên đồng ý, gật đầu lia lịa, nói:

- Dạ. Tuy bọn họ đã sắp xếp kỹ lưỡng để nhìn qua không thấy được mối liên hệ nào, nhưng phân tích kỹ một chút, thì có thể thấy được, là dường như có liên quan đến Ủy ban nhân dân thành phố.

Trịnh Hiểu Yến nhướn mày nói:

- Hạ Cạnh Cường?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Là anh ta, mà cũng không phải là anh ta.

Long Vũ Hiên liền cười, giơ ngón tay cái về phía Lưu Vĩ Hồng.

Trịnh Hiểu Yến liền mất hứng, hừ một tiếng, nói:

- Đừng đánh đố nha!

Lưu Vĩ Hồng liền thở dài, nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, có nhiều lúc động não cũng là một loại rèn luyện.

Long Vũ Hiên và Liễu Tề không nén được, mỉm cười.

Trịnh Hiểu Yến liền nổi giận với Liễu Tề:

- Liễu Tề, cậu cười cái gì? Chưa chắc cậu đã rõ đâu?

Liễu Tề vội vàng nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, không dám giấu chị, em cũng không rõ lắm, đang muốn thỉnh giáo hai vị cao nhân đây. Sếp Lưu, xin chỉ điểm một chút.

Lời này của Liễu Tề không phải là khiêm tốn. Nếu làm quản lý xí nghiệp, khai thác thị trường, Liễu Tề là một người rất giỏi. Lưu Vĩ Hồng điều cậu ta đến Cục Giám sát chủ yếu muốn cậu ta rèn luyện một phen. Công tác trong ban ngành trực thuộc Quốc vụ viện tầm nhìn trống trải, không bằng xuống công tác trong các nhà máy cơ sở.

Nhưng nói đến đấu tranh trong quan trường thì Liễu Tề còn hơi kém một chút. Lời nói của Lưu Vĩ Hồng và Long Vũ Hiên, cậu ta không hiểu gì cả.

- Vũ Hiên, giải thích cho hai người họ đi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, châm một điếu thuốc.

Long Vũ Hiên cười nói:

- Nói thật ra thì cũng khá đơn giản. Lúc này có những người chuyên môn ném đá Trần Kiếm và Trương Bồi Hằng, Chủ tịch thành phố Hạ là người bị “tình nghi” nhiều nhất. Anh ta chẳng những có động cơ, mà toàn bộ thành phố Bình Nguyên, chỉ có anh ta là có thể làm được việc này.

- Không có anh ta làm chỗ dựa, những người khác trong Ủy ban nhân dân thành phố tuyệt không dám công nhiên đối nghịch với Trần Kiếm. Nhưng Hạ Cạnh Cường mới đến nhận chức được hơn nửa năm, hơn nữa lại là từ Việt Trung ngàn dặm xa xôi đến đây, không có quan hệ nhiều với cán bộ Bình Nguyên hay thậm chí cả Lũng Tây nữa. Muốn chuẩn bị tinh thần để nắm đầy đủ các chứng cớ này, muốn tìm được đám “dũng sĩ” cũng không dễ dàng gì. Trong Ủy ban nhân dân thành phố nhất định là có nhân vật quan trọng ủng hộ.

- Nhân vật quan trọng là ai?

Trịnh Hiểu Yến lập tức hỏi, hào hứng vô cùng.

Long Vũ Hiên chần chừ một chút mới nói:

- Không dám khẳng định trăm phần trăm, nhưng Cố Thiết Thành là người có khả năng lớn nhất.

- Cố Thiết Thành?

Trịnh Hiểu Yến giật mình kinh hãi.

- Nhưng theo sự tìm hiểu lúc trước của chúng ta, vị phó Chủ tịch thành phố này là người chống đối nhiều nhất trong Ủy ban nhân dân thành phố. Gần như trong bất cứ cuộc họp quan trọng nào y đều muốn làm trái lại với Hạ Cạnh Cường, thậm chí còn tranh cãi trước mặt mọi người.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cho nên anh ta mới là khả năng lớn nhất.

Trịnh Hiểu Yến không phục, trừng mắt nói:

- Sao y lại là người bị tình nghi lớn nhất? Anh cho là phim gián điệp sao?

- Vậy em có tìm hiểu kỹ hơn một chút, mỗi lần Cố Thiết Thành đối nghịch với Hạ Cạnh Cường, rốt cuộc phản đối của y hữu hiệu hay vô hiệu không?

Trịnh Hiểu Yến không khỏi nghẹn lời.

Cô đúng là đã không tìm hiểu cẩn thận đến như vậy.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay:

- Phản đối chia làm rất nhiều loại, có khi là thật sự phản đối, có khi chỉ là phản đối bề ngoài. Mỗi lần hội nghị, Cố Thiết Thành luôn làm trái lại Hạ Cạnh Cường, nhưng các biện pháp thực hành của Hạ Cạnh Cường cũng đâu vào đấy, ổ rơm lót sẵn. Nếu phó Chủ tịch Thường trực thành phố kiên quyết phản đối, thì công tác của Chủ tịch thành phố có thể thuận lợi như vậy sao?

Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi, không hé răng.

Coi như là anh có lý đi!

Liễu Tề đột nhiên nói:

- Nếu như vậy, thì lòng dạ Cố Thiết Thành quá sâu xa, Y vì muốn kiếm lợi, không ngần ngại chĩa mũi dùi vào Trần Kiếm, tìm đường lui cho mình.

- Đúng rồi!

Lưu Vĩ Hồng liền cười với Liễu Tề, gật đầu tỏ ý khen ngợi.

Trịnh Hiểu Yến lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói:

- Cố Thiết Thành sớm muộn gì cũng phải trả giá cho chuyện này. Đem Hạ Cạnh Cường làm bia đỡ đạn, thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Lưu Vĩ Hồng lại cười, gật đầu với Trịnh Hiểu Yến.

Cố Thiết Thành muốn nương nhờ Hạ Cạnh Cường, leo lên chiếc thuyền lớn của nhà họ Hạ, rồi lại đùa bỡn, giở thủ đoạn nhỏ trước mặt Hạ Cạnh Cường. Đương nhiên hiện giờ Hạ Cạnh Cường sẽ dễ dàng bỏ qua cho y. Dù sao, anh ta cũng mới đến, cuộc sống chưa yên ổn, muốn lấy được sự ủng hộ của phó Chủ tịch Thường trực thành phố.

Đối với Hạ Cạnh Cường, chuyện lập uy mới là quan trọng. Nhưng chờ chuyện này được xác định, nếu Trần Kiếm vẫn đứng vững, thì đúng lúc dưới tình thế cấp bách, Hạ Cạnh Cường không dễ dàng tiếp tục tha thứ cho Cố Thiết Thành, liên kết để đối kháng với Cố Thiết Thành. Còn một khi Trần Kiếm đứng không vững thì…

Khi Hạ Cạnh Cường giành được thắng lợi, chỉ sợ Hạ Cạnh Cường sẽ trở tay đối phó với Cố Thiết Thành.

Bất kỳ một vị “lão Đại” nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho thuộc hạ tâm phúc dám giỡn mặt mình.

Đương nhiên, có lẽ Hạ Cạnh Cường vì củng cố địa vị, còn có thể sẽ tiếp tục bỏ qua cho Cố Thiết Thành thêm một thời gian nữa. Nhưng nếu Cố Thiết Thành muốn mượn sức, thì bất kể thế nào cũng đã thất bại. Hạ Cạnh Cường không phải là người có thể để người khác lợi dụng.

- Thật ra, có phải là Cố Thiết Thành đứng sau giúp đỡ Hạ Cạnh Cường hay không cũng không phải là điều quan trọng nhất với chúng ta. Thật ra tôi lại cảm thấy việc này rất thú vị. Vì sao trước đây không mang mấy món ngon nhất này lên cho chúng ta mà đợi đến giờ mới mang?

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.

Long Vũ Hiên, Liễu Tề và Trịnh Hiểu Yến đều sửng sốt, lập tức gật đầu, không ngừng tự hỏi.

- Có lẽ chúng ta đã chạm vào chỗ đau chăng?

Một lúc sau, Long Vũ Hiên nói một cách không chắc chắn lắm.

- Cũng có thể.

Liễu Tề trầm ngâm nói:

- Thời gian trước, Chủ nhiệm Trịnh làm Chủ tịch thành phố Hạ sượng mặt ở trường Tiểu học Thứ năm, mấy ngày nay chúng ta lại đến trường học và bệnh viện điều tra. Có lẽ Chủ tịch thành phố Hạ cảm thấy phương hướng điều tra của chúng ta đã vượt quá phạm vi cho phép rồi.

- Không đâu!

Trịnh Hiểu Yến quả quyết lắc đầu.

Ánh mắt mọi người nhìn cả vào cô.

Trịnh Hiểu Yến nói:

- Vì chuyện thu phí lộn xộn ở trường Tiểu học Thứ năm, cùng với chuyện gia đình công nhân viên chức thất nghiệp không được Ủy ban nhân dân thành phố quan tâm đúng mức, tôi quả thật có bất mãn với Hạ Cạnh Cường. Nhưng anh ta rõ ràng không thèm để ý đến chuyện này. Hơn nữa, hiện tại toàn quốc đều chuẩn bị tiến hành cải cách giáo dục và y tế, Hạ Cạnh Cường làm như vậy hoàn toàn là dựa theo chính sách của Quốc vụ viện, nhiều nhất chỉ là nôn nóng bước nhanh một chút, cũng không phải là sai lầm gì. Anh ta không để ý đâu.

Nói đến đây, Trịnh Hiểu Yến có chút buồn bực.

Hạ Cạnh Cường phê bình thẳng cô là người bình thường.

Nhưng Trịnh Hiểu Yến cũng biết rõ điều này.

Đứng dưới góc độ quan chức, không thể nói là Hạ Cạnh Cường sai lầm, vì anh ta đại diện cho đại bộ phận quan chức, đều nghĩ như vậy. Phải tập trung tài lực có hạn để xây dựng một dự án lớn mới thấy được hiệu quả.

Mau chóng tạo ra thành tích chói mắt rực rỡ mới thỏa đáng. Còn chuyện cuộc sống của công nhân viên chức gặp khó khăn, gánh nặng của cha mẹ học sinh và người bệnh tăng thêm chỉ là “phản ứng phụ” của quá trình cải cách, tất nhiên phải chịu đựng.

Nếu Lưu Vĩ Hồng vịn vào cớ này để có ý kiến với Hạ Cạnh Cường, e là sự phiêu lưu của Lưu Vĩ Hồng còn lớn hơn.

Làm mục tiêu công kích cho mọi người chỉ trích!

Lưu Vĩ Hồng không cười, hai hàng lông mày lại nhướn cao hơn, nét mặt trở nên khá nghiêm túc, thản nhiên nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ cho rằng chuyện đó chính xác, thì cũng không nhất định là hoàn toàn chính xác. Mặc kệ cải cách thế nào, chức trách cơ bản của Ủy ban nhân dân thành phố là không thể làm đảo lộn cuộc sống của đại bộ phận quần chúng, cam đoan những người thấp cổ bé miệng không bị xã hội đào thải. Nếu cải cách phải có phản ứng phụ, thì sao lại khiến những người yếu thế phải gánh vác? Cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố bán hơn mười nhà máy doanh nghiệp nhà nước kia không tồn tại vấn đề quan thương câu kết, nhưng phương pháp mà Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên an trí cho công nhân viên chức thất nghiệp còn cần phải thương thảo lại. Tôi cho rằng như thế không thích hợp.

Trịnh Hiểu Yến giật mình kinh hãi, nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nghe ý của Lưu Vĩ Hồng, hắn đúng là định ra chiêu với Hạ Cạnh Cường về vấn đề dân sinh. Vấn đề ở chỗ, chức trách của Cục Giám sát, là đôn đốc và quản lý công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, không phải giám sát toàn bộ công tác của Ủy ban nhân dân địa phương.

Dù Trịnh Hiểu Yến thấy Lưu Vĩ Hồng làm như vậy là đúng, nhưng cũng vô dụng thôi, Trịnh Hiểu Yến không phải là lãnh đạo trung ương. Hướng vào phương diện này nếu không làm tốt sẽ bị Hạ Cạnh Cường nắm được nhược điểm, nói ngược lại, Lưu Vĩ Hồng anh không thể tra được vấn đề gì bèn kiếm chuyện không đâu sao? Hành trình công tác lần này đến Bình Nguyên của anh rốt cuộc là vì công tác hay muốn trả thù riêng?

Long Vũ Hiên nói:

- Tôi cũng đồng ý với sếp Lưu. An trí công nhân viên chức không chu toàn là trách nhiệm của Ủy ban nhân dân thành phố. Chúng ta điều tra nghiên cứu, viết về nội dung này, cũng không có gì quá đáng.

Liễu Tề lập tức hỏi:

- Vậy chuyện trường học và bệnh viện thu phí loạn xạ có cần viết không?

- Viết!

Lưu Vĩ Hồng nói một cách quả quyết.

- Đây cũng là vấn đề cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp. Viết đi. Dù thế nào, không thể khiến người dân không được đi học, không được khám bệnh!

Liễu Tề liền gật đầu. Cậu ta biết đây là quyết tâm đã định của Lưu Vĩ Hồng.

Lần này Trịnh Hiểu Yến cũng không nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ kỹ lại. Về vấn đề này, trong lòng Trịnh Hiểu Yến luôn ủng hộ Lưu Vĩ Hồng. Nếu có phản đối cũng là vì nghĩ cho tiền đồ của Lưu Vĩ Hồng thôi. Hơn nữa, hiện giờ hai hàng lông mày của Trịnh Hiểu Yến cũng đang nhíu chặt, dường như đang tự hỏi về một vấn đề khác.

- Ừ, nên phải như thế…

Lúc sau, Trịnh Hiểu Yến tự nói, hai mắt trở nên long lanh, hiển nhiên, cô đã nghĩ thông suốt vấn đề kia.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, em cũng bắt đầu đánh đố người khác sao?

Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng vung tay lên nói:

- Em không phải là anh, đánh đố bí hiểm cái gì chứ? Em đang nghĩ đến, Chủ tịch thành phố Hạ và phó Chủ tịch thành phố Cố mang cho chúng ta một đĩa thức ăn như vậy, là cũng muốn giúp chúng ta một phen. Miễn cho phó Cục trưởng Lưu bày ra một trận lớn như vậy, đích thân tới Bình Nguyên làm việc gần một tháng, mà cũng không điều tra ra thì không tốt lắm.

Như thế rất có lý.

Phó Cục trưởng Lưu không điều tra được vấn đề của Chủ tịch thành phố Hạ, thì tra ra được vấn đề của Bí thư Trần cũng tốt, không cần phải về tay không.

- Ha ha, thức ăn mang lên bàn, nhưng có ăn hay không còn phải xem tâm trạng của tôi.

Hai mắt Lưu Vĩ Hồng nheo lại, miệng nhếch lên cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.