Sau giữa tháng 10, thời tiết dần chuyển lạnh. Bình Nguyên nằm giữa vùng trung bộ cao nguyên hoàng thổ, lại nghe hơi thu hiu quạnh, gió lạnh từng cơn. Một chiếc xe Santana còn mới chầm chậm ngừng lại các trường Tiểu học Thứ Năm trong nội thành Bình Nguyên không xa.
Cửa xe mở ra, Trịnh đại tiểu thư mặc toàn màu đen, bước từ trên xe xuống. Cô cúi xuống, ôm một cô bé thắt hai bím tóc xinh xắn, trên đó lại có hai cái nơ bướm xinh đẹp. Cô bé mặc váy liền áo màu hồng phấn bằng vải nhung bó sát người, quần thun co giãn màu đỏ cùng giày da và tất màu vàng kim. Tất cả đều là quần áo mới, trên lưng mang cặp màu hồng, cũng hoàn toàn mới. Đúng là Đặng Uyển Nhi.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, cô bé ăn xin trước cửa khách sạn Hân Duyệt ngày trước đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, đáng yêu vô cùng. Nhưng thần sắc trên mặt bé vẫn còn chút sợ hãi. Bé nhìn về cánh cửa trường quen thuộc, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
- Cô ơi, cháu, cháu thật sự có thể lại đến trường sao?
- Đương nhiên là có thể. Cháu là học sinh tiểu học, vốn nên đến trường mà. Nào, đi với cô đến trường báo danh.
Trịnh Hiểu Yến cười nói, kéo cánh tay nhỏ bé của Đặng Uyển Nhi, đi đến trường Tiểu học Thứ năm.
Đặng Hữu Chương giờ còn nằm trong Bệnh viện Nhân dân thành phố Bình Nguyên, trong phòng bệnh nặng, được trị liệu đặc biệt. Bệnh viện Nhân dân thành phố đã chẩn đoán chính xác, Đặng Hữu Chương đúng là ung thư gan giai đoạn cuối khiến gan trướng nước. Tế bào ung thư đã khuếch tán toàn diện, không thể giải phẫu, cũng cần phải trị liệu bằng hóa chất nữa. Chỉ có thể áp dụng phương thức trị liệu bảo thủ, mỗi ngày tiêm thuốc giảm đau cho anh ta, truyền dinh dưỡng cho anh ta, hy vọng khoảng thời gian còn lại trên thế gian này của anh ta không đến mức thống khổ như tra tấn.
Căn cứ vào chẩn đoán của bệnh viện, Đặng Hữu Chương chỉ còn sống được nhiều nhất là hai tháng. Nếu bệnh tình cấp bách, chuyển biến xấu đi, thì có thể chết bất cứ lúc nào. Mấy ngày nay, Đặng Uyển Nhi luôn ở bệnh viện làm bạn với cha mình. Vì tình huống đặc biệt của Đặng Hữu Chương, Bí thư Thành ủy đích thân nói chuyện với bệnh viện, bảo bọn họ phải toàn lực cứu chữa. Vì thế, Bệnh viện Nhân dân thành phố chẳng những miễn toàn bộ viện phí của Đặng Hữu Chương, mà còn cấp một người y tá chuyên chăm sóc anh ta. Tiểu Uyển Nhi liền trở thành trợ thủ của cô ý tá, chăm sóc Đặng Hữu Chương. Từ sau khi nhà máy thuộc da phá sản, tiền thuốc men của Đặng Hữu Chương không còn biết kiếm ở đâu, chỉ có thể nằm nhà than thở cả ngày. Từ lúc đó, Đặng Uyển Nhi buộc phải bỏ học, ở nhà chăm sóc cha. Trong mấy tháng này, việc làm “hộ lý” của bé rất thuận lợi, có thể giúp đỡ được y tá rất nhiều.
Trịnh Hiểu Yến hứa sẽ giữ lời, tự động làm người giám hộ của Đặng Uyển Nhi, cứ cách một thời gian thì lại đến bệnh viện thăm Uyển Nhi. Cô dẫn cô bé ra đường đi dạo, hoặc ăn uống gì đó, mua cho cô bé thức ăn và đồ chơi mà cô bé thích. Còn quần áo của cô bé, thì cô thay mới hoàn toàn, khiến cho cô bé xinh xắn như nụ hoa, ai gặp cũng thích. Những nữ bác sĩ trẻ tuổi và các y tá trong bệnh viện rất yêu thương cô bé diện mạo nhu thuận, đặc biệt biết điều, thân thế đáng thương này. Thỉnh thoảng sẽ có người cho quà bánh quần áo, cũng có người cho bé tiền.
Đặng Uyển Nhi rất biết chuyện, những vật nhỏ mà bác sĩ hay y tá tặng, cô bé đều nhận, nhưng tiền thì bé kiên quyết không lấy. Vì Trịnh Hiểu Yến đã cho bé sinh hoạt phí, cho bé phiếu mua thức ăn, mỗi ngày bé đã có thể ăn no, so với cuộc sống trước đây thì đã là một trời một vực. Tấm lòng nhỏ nhoi của cô bé rất cảm kích, nhưng cô không có lòng tham.
Một mặt, đó là bản tính thiện lương của cô bé, nhưng mặt khác, lại do Trịnh Hiểu Yến dạy dỗ. Trịnh Hiểu Yến chẳng những giúp đỡ cuộc sống của bé, mà còn dạy cô nhiều đạo lý đối nhân xử thế. Trịnh Hiểu Yến nói cho bé biết, bần cùng và khốn khổ không phải là lỗi của bé, nhưng không thể lợi dụng lòng cảm thông và thương xót của người khác để thu lấy tài vật.
Đây là uy nghiêm cơ bản khi làm người.
Hôm qua, lúc Trịnh Hiểu Yến đến bệnh viện thăm cha con Đặng Hữu Chương thì Đặng Hữu Chương đang truyền dịch, còn Đặng Uyển Nhi thì ngồi trước giường, hỏi cha một đề toán lấy từ sách giáo khoa lớp ba. Lúc Đặng Uyển Nhi bỏ học, đúng vào sau khi khai giảng năm lớp ba không lâu. Sách giáo khoa này vẫn còn mới, có thể thấy được, thường ngày Đặng Uyển Nhi rất trân trọng sách vở.
Đề toán lớp ba đương nhiên không làm khó được Đặng Hữu Chương, vấn đề ở chỗ, sức khỏe anh ta rất yếu, chỉ giải thích cho con gái chưa được vài câu, thì tức thở hồng hộc, không thể nói rõ lời.
Trịnh Hiểu Yến đến, vừa lúc thấy được cảnh tượng này, tự nhiên chủ động bước đến, thay Đặng Hữu Chương, giảng giải bài toán cho Đặng Uyển Nhi. Đặng Hữu Chương liền lắp bắp đề xuất, mong Trịnh Hiểu Yến có thể giúp con anh ta quay lại trường học.
Dù thế nào, nhất định phải đi học.
Đặng Hữu Chương vẫn còn trẻ, được xem như tiểu tú tài trong nhà máy thuộc da, có văn hóa nhất định, có thể đàn hát vài câu. Nếu không như thế, thì cũng không cưới được người vợ xinh đẹp và có con gái xinh xắn được.
Lúc đề xuất yêu cầu này với Trịnh Hiểu Yến, Đặng Hữu Chương vô cùng ngượng ngùng.
Cha con anh thật sự đã nợ vị nữ lãnh đạo xinh đẹp này nhiều lắm. Đặng Hữu Chương cảm thấy cứ phiền toái Chủ nhiệm Trịnh như vậy, thật không hay chút nào. Nhưng vì tiền đồ mai sau của con gái, anh không thể không cầu xin.
Trịnh Hiểu Yến không nhận lời ngay. Cô yên lặng một lúc, sau đó bảo Uyển Nhi ra ngoài, nói chuyện với Đặng Hữu Chương một lúc. Trịnh Hiểu Yến nói rõ cho Đặng Hữu Chương biết, sinh mạng anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi. Cho dù là hy vọng lạc quan nhất, cũng không đến hai tháng. Trịnh Hiểu Yến hy vọng trong khoảng thời gian này, Uyển Nhi có thể hoàn toàn làm bạn bên cạnh anh ta trong quãng đời cuối cùng.
Đặng Hữu Chương cảm động đến rơi nước mắt, liên thanh cảm ơn Chủ nhiệm Trịnh đã xót thương và giúp đỡ cha con anh. Nhưng anh vẫn hy vọng, có thể để Uyển Nhi đi học lại càng sớm càng tốt. Bản thân mình đã khiến con gái phải nghỉ học mấy tháng, không thể tiếp tục trì hoãn được nữa.
Là cha, Đặng Hữu Chương cảm thấy, bất kể thế nào, mình cũng không thể ích kỷ như thế được.
Thấy Đặng Hữu Chương kiên trì, tất nhiên Trịnh Hiểu Yến chấp nhận yêu cầu của anh ta.
Trịnh đại tiểu thư cho rằng, đây chỉ là chuyện nhỏ. Đặng Uyển Nhi vốn là học sinh trường Tiểu học thứ năm, vì gia đình phát sinh biến cố lớn nên phải bỏ học. Giờ quay về học là chuyện đương nhiên, chỉ cần bổ sung thủ tục là được rồi. Thế nên Trịnh Hiểu Yến cũng không thông báo đến các đồng chí trong chính quyền thành phố Bình Nguyên, một mình dẫn Uyển Nhi tới đây.
Đi vào sân trường, trước mặt là một sân thể dục hoang tàn, nhiều chỗ trên mặt xi măng rất gồ ghề. Nếu không phải nằm trong trường học, Trịnh Hiểu Yến thật không thể nhận ra đây là sân thể dục. Rất giống với nhiều đoạn đường quốc lộ khi tới Bình Nguyên.
Toàn bộ trường học đều khá yên tĩnh, bọn trẻ đang học.
Đặng Uyển Nhi dẫn Trịnh Hiểu Yến tới phòng học lớp ba, trước đây bé đã học ở phòng này. Nhưng hiện giờ phòng này đã không còn là lớp ba nữa, mà đã để lớp bốn học. Học kỳ mới đã khai giảng được hơn một tháng.
Một cô giáo khoảng hơn bốn mươi tuổi đang đứng giảng bài trên bục giảng.
Vừa thấy cô giáo này, Đặng Uyển Nhi đã lộ ra vẻ mặt gần gũi, nhưng lại không dám lên tiếng.
Cô giáo đang giảng bài mà.
Cũng may, cô giáo này phát hiện Đặng Uyển Nhi đang đứng nơi cửa, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bước nhanh ra, kêu lên:
- Đặng Uyển Nhi?
Đặng Uyển Nhi vội vàng kính cẩn nói:
- Con chào cô Chu.
- Sao em lại đến đây? Cha em hết bệnh rồi sao?
Cô Chu hỏi ngay. Rõ ràng, cô biết rõ về tình hình gia đình Đặng Uyển Nhi.
Đặng Uyển Nhi không nén nổi, liền nói:
- Cô Chu, cha con hiện đang nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói bệnh của cha rất nghiêm trọng.
Tuy không có bất cứ bác sĩ hay y tá nào nói bệnh tình thật sự của Đặng Hữu Chương cho Uyển Nhi biết. Nhưng Uyển Nhi là một cô bé thông minh. Thấy khuôn mặt khô gầy của cha cùng với vẻ nghiêm túc cùa bác sĩ khi khám bệnh thì bé cũng đoán được, e là bệnh của cha khó khỏe lại.
Cái chết, đối với một đứa trẻ chín tuổi mà nói, đó là một điều vô cùng xa vời. Xa đến nỗi chúng không có khái niệm nào về chuyện đó. Nhưng đối với Đặng Uyển Nhi, cô bé lại tới quá gần, thậm chí gần đến như đã chạm được nó.
- Vậy…
Trong nhất thời, cô Chu cũng không hiểu rõ tình hình lắm.
- Xin chào cô Chu.
Trịnh Hiểu Yến chủ động chào cô Chu.
- Xin chào, xin chào!
Thật ra cô Chu đã sớm chú ý đến cô gái xinh đẹp này. Nhưng có điều trên người Trịnh Hiểu Yến rõ ràng mang theo mùi vị thành phố, trong thời gian ngắn, cô Chu khó đoán được thân phận thật sự của cô.
- Cô Chu, tôi là Trịnh Hiểu Yến, là bà con xa với Đặng Uyển Nhi. Cha Uyển Nhi bị bệnh, giờ chỉ có tôi chăm sóc bé thôi.
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười nói, thuận miệng bịa ra thân phận. Đây cũng là điểm cẩn thận của Trịnh Hiểu Yến, không muốn tất cả mọi người đều biết Đặng Uyển Nhi hiện giờ được người khác cưu mang. Xã hội rất phức tạp, ngay cả trường tiểu học, thì cũng chỉ có kiểu đó. Nếu mọi người biết Uyển Nhi sống dựa vào người khác, đối với tâm hồn nhỏ bé của cô bé, có thể lại thêm một lần thương tổn nghiêm trọng nữa.
Lòng tự trọng của trẻ con, thường là rất nhạy cảm, hơn nữa, còn có thể tạo thành thương tổn, có thể trở thành ác mộng cả đời không dứt bỏ được.
Trịnh Hiểu Yến xuất hiện ở trường học với thân phận là bà con xa của bé, có thể tránh được vấn đề này rất hiệu quả.
Cô Chu vẫn còn hơi nghi ngờ, trước đó, chưa bao giờ cô nghe nói tới gia đình Đặng Uyển Nhi lại có người bà con xa có vẻ giàu có như vậy. Quần áo, cách ăn mặc và khí chất của Trịnh Hiểu Yến, chỉ liếc mắt nhìn đã có thể nhận ra, không phải là người ở một chốn nhỏ.
Trịnh Hiểu Yến cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của cô Chu, mỉm cười nói:
- Cô Chu, giờ cha Uyển Nhi phải nằm viện, để không chậm trễ việc học của bé, tôi nghĩ nên để Uyển Nhi đến trường trước, cô xem có được không?
Trên mặt cô Chu lộ ra vẻ khó xử, nói:
- Cô Trịnh, chuyện này có lẽ tôi không làm chủ được.
- Sao vậy? không phải trước đây Đặng Uyển Nhi là học sinh của cô sao?
Lần này đến lượt Trịnh Hiểu Yến kinh ngạc, hỏi ngược lại.