Lưu Vĩ Hồng trên mặt tuy rằng nở nụ cười nhưng lại tỏ vẻ nào đó lễ phép. Trong mắt Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không lộ ra điểm nào khác biệt.
Trương Hiền Phúc lại cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Bí thư Lưu có ý tứ gì?
Trương Hiền Phúc không kìm nổi liếc nhìn Hùng Quang Vinh rồi lại nói tiếp. Y cũng không phải là người thông minh đến cực điểm. Y có thể làm đến Bí thư Đảng ủy thị trấn Giáp Sơn, hơn phân nửa là do Hùng Quang Vinh tiến cử. Bí thư Lưu rốt cuộc có ý tưởng gì Trương Hiền Phúc không cần đặc biệt chú ý. Cái mà y chú ý chính là Hùng Quang Vinh có ý tưởng gì.
Có những chuyện chỉ đơn thuần dựa vào vẻ mặt và ánh mắt là rất khó biểu đạt rõ ràng.
- Ngoại trừ việc cải thiện điều kiện làm việc, tôi nghĩ chúng ta dùng một ít trong khoản tiền này để an ủi những gia đình quân nhân, gia đình liệt sĩ và gia đình có công với cách mạng ở khu chúng ta. Do chúng ta quá nghèo nên những gia đình quân nhân, gia đình liệt sĩ và gia đình có công với cách mạng, ngoại trừ những ngày lễ tết thì còn cho món này món nọ, còn những ngày khác thì không có bất cứ món gì.
Trương Hiền Phúc còn nói thêm.
Y nhớ rõ Hùng Quang Vinh từng nhắc đến chuyện này. Đây cũng điều là Hùng Quang Vinh quan tâm nên liền đề xuất.
- Ngoài ra tôi đề nghị, tu sửa một chút phương tiện thủy lợi. Khu Giáp Sơn chúng ta núi nhiều đất ít, công trình thủy lợi được đại tu cách đây năm, sáu chục năm lúc này thì rất nhiều đập chứa nước đều khô cạn. Hệ thống nước tưới tiêu cũng mất đi tác dụng. Nông nghiệp trong vài năm gần đây thu hoạch không được tốt. Điều này có quan hệ rất lớn đối với khu và thị trấn. Chúng ta đã sớm muốn tu sửa lại hệ thống thủy lợi này nhưng rắc rối chính là không có tiền. Việc này cũng đã báo cáo lên huyện nhưng huyện cũng không có tiền. Tôi nghĩ chuyện này mà làm thì quần chúng sẽ được lợi.
Trương Hiền Phúc vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh.
Trương Hiền Phúc liền cảm thấy vô cùng cao hứng. Những lời này cuối cùng cũng chiếm được sự tán thành của Hùng Quang Vinh.
- Những đồng chí khác còn có ý kiến nào không?
Sau khi Trương Hiền Phúc kết thúc, Lưu Vĩ Hồng liền tiếp tục đặt câu hỏi.
Kế tiếp, cũng có một số đồng chí phát biểu ý kiến, trên cơ bản đều trùng với ý kiến của Trương Hiền Phúc, đều tán thành việc cải thiện điều kiện làm việc, mua xe tốt, xem như là làm sáng mặt mũi của mình.
Lưu Vĩ Hồng ngay từ đầu còn thật sự lắng nghe nhưng càng về sau thì hai hàng lông mày dần dần nhíu lại.
Bắt gặp Lưu Vĩ Hồng chau mày lại, Tiết Chí Dân khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.
Không nghi ngờ gì, Tiết Chí Dân đem việc này quy kết lại là cuộc đấu tranh ngầm giữa Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh.
Nhưng việc Lưu Vĩ Hồng không hài lòng không phải là nguyên nhân mà y bỗng nhiên nhận ra tư tưởng giải phóng của những cán bộ ở khu Giáp Sơn cùng với con mắt và trình độ xây dựng kinh tế đều đã trở nên bi quan. Nền kinh tế lạc hậu kém phát triển từ trước đến nay dẫn đến sự bế tắc lạc hậu, khiến cho những cán bộ vùng núi xa xôi đều hình thành một suy nghĩ là hết thảy đều nghe theo sự an bài của tổ chức thượng cấp khu Giáp Sơn làm thế nào để phát triển. Có lãnh đạo huyện quan tâm thì mọi người chỉ biết chấp hành mà thôi.
Dù trong tay không có tiền, muốn làm chuyện gì cũng không được. Vậy thì cần gì phải lãng phí chất xám chứ?
- Chủ tịch khu, xin phát biểu ý kiến của ngài.
Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chuyển ánh mắt về phía Hùng Quang Vinh.
Thân là Chủ tịch khu, nhiều khi suy nghĩ có sự khác biệt với những cán bộ khác thì sao?
Hùng Quang Vinh gật đầu, cho dù Lưu Vĩ Hồng không lên tiếng hỏi thì y cũng sẽ trả lời.
- Tôi xem ý kiến của mọi người đều là càn quấy.
Hùng Quang Vinh ngồi thẳng người dậy, nét mặt nghiêm chỉnh, mở miệng thốt lên những lời kinh động lòng người.
Mọi người đều trố mắt. Vì sao chúng tôi lại càn quấy?
Lời nói này có ý nghĩa gì?
- Số tiền này mọi người cứ tưởng là hoa rơi từ trên trời xuống sao? Bí thư Lưu cực khổ chạy đến thủ đô, chạy đến Đại Ninh, vất vả mới có được khoản tiền như vậy, mà lại đem đi mua xe, mua bàn làm việc...Cái này gọi là chi tiêu lãng phí.
Hùng Quang Vinh không chút khách khí, sa sầm nét mặt tiếp tục khiển trách.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày cau lại. Hắn không phản đối những gì Hùng Quang Vinh nói. Hắn chỉ cảm thấy Hùng Quang Vinh thái độ ngày hôm nay có chút vấn đề. Hôm nay mời dự họp, chủ yếu là buổi nói chuyện giữa các cán bộ, Lưu Vĩ Hồng hắn mới là Bí thư Khu ủy Giáp Sơn. Như thế nào Hùng Quang Vinh lại biến thành nhân vật số một? Chẳng lẽ, ở thời Hoàng Khắc Kiệm trước kia, Hùng Quang Vinh cũng hay “mượn càng” như thế.
Hùng Quang Vinh không để ý đến Lưu Vĩ Hồng, tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ, khoản tiền này phải dùng theo những gì mà Trương Hiền Phúc đã nói. Phải tu sửa lại hệ thống thủy lợi. Cho dù năm nay không thu được hiệu quả ngay lập tức thì đợi sang năm. Chúng ta là khu nông nghiệp, tu sửa hệ thống thủy lợi là hợp lý nhất. Ngoài ra, với khoản tiền này chúng ta có thể suy xét đến việc trồng cây thuốc Đông y. Việc trồng cây dược liệu hiện nay được lưu hành khá rộng rãi. Còn về phần cụ thể làm như thế nào thì chúng ta cần phải thương lượng lại. Tóm lại số tiền này không được để lãng phí...
Các cán bộ tham dự hội nghị không kìm lòng được, ngẩng đầu lên nhìn Chủ tịch khu Hùng, thấy những lời nói của Chủ tịch khu không giống như bình thường mà của một người rất có trình độ.
- Trồng cây dược liệu không gấp!
Không đợi cho Hùng Quang Vinh nói xong, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên ngắt lời.
Mọi người đều nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Hùng Quang Vinh cũng cứng họng.
Lẽ ra, trong lúc Chủ tịch khu đang lên tiếng, chủ động cắt ngang lời nói của người ta thì không được lịch sự cho lắm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không nên để cho Hùng Quang Vinh tiếp tục phát biểu. Còn về ý kiến của những đồng chí khác, Lưu Vĩ Hồng cũng không tán thành. Dù sao đó cũng chỉ là ý kiến thôi, tiếp thu hay không là ở người lãnh đạo. Nhưng thân phận và địa vị của Hùng Quang Vinh và những người khác không giống nhau. Hùng Quang Vinh là nhân vật số một ở Ủy ban nhân dân khu. Những lời y nói ra có liên quan đến việc xây dựng nền kinh tế là có trọng lượng rất nặng. Thậm chí dưới tình huống nào đó, có thể xem là “nghị quyết”.
Vấn đề ở chỗ, đường lối của Hùng Quang Vinh và đường lối của Lưu Vĩ Hồng là không giống nhau.
Với bản quy hoạch phát triển trong giai đoạn năm năm. Lưu Vĩ Hồng đã từng thảo luận qua với Hùng Quang Vinh. Hùng Quang Vinh tỏ vẻ đồng ý. Nhưng bây giờ, khi đã có tiền thì Hùng Quang Vinh căn bản lại không đề cập đến bản phương án quy hoạch kia. Bởi vậy có thể thấy được, Hùng Quang Vinh không phải từ sâu trong nội tâm chân chính đồng ý với phương án quy hoạch kia của Lưu Vĩ Hồng. Cho rằng đó chính là tuổi trẻ mơ mộng hão huyền, chỉ là lý luận suông, không nhất thiết phải thực hiện.
Hiện giờ, tự nhiên có một khoản tiền lớn như vậy, Hùng Quang Vinh tất nhiên bắt đầu phân phối cái bánh ngọt theo suy nghĩ của mình, sớm đem cái bản phương án quy hoạch trong giai đoạn năm năm tới bay lên chín tầng mây.
Lưu Vĩ Hồng không thể khiến cho Hùng Quang Vinh tiếp tục nói. Nếu để cho Hùng Quang Vinh trình bày hết suy nghĩ của mình, và Lưu Vĩ Hồng lại phản đối thì chẳng khác nào tạo nên mâu thuẫn với Hùng Quang Vinh. Lưu Vĩ Hồng mời dự họp các cán bộ lần này chủ yếu là nói chuyện với nhau chứ không phải cãi nhau với Hùng Quang Vinh.
Hắn chỉ muốn hiểu biết trình độ đích thực của các cán bộ mà thôi.
Nhưng nói thật, Bí thư Lưu có vài phần thất vọng.
Một đám cán bộ thiếu sức sống so với yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng thì kém quá xa.
- Bất kể chúng ta khuyến khích nông dân trồng cái gì, thì việc đầu tiên là phải chứng thực nguồn tiêu thụ. Điều này rất quan trọng. Hiện tại, rất nhiều địa phương đã khuyến khích người dân trồng các loại cây dược liệu nhưng lại không suy xét đến vấn đề tiêu thụ. Tây y ngày càng tiến thêm một bước phát triển, thị trường thuốc Đông y truyền thống đã thêm một bước rút ngắn lại. Nếu muốn trồng các loại cây dược liệu với diện tích lớn thì số tiền đầu tư là không nhỏ. Nếu chẳng may không thu được lợi thì sẽ tạo thành sự tổn thất về uy tín rất lớn với Đảng ủy và Chính phủ. Về sau, khi khuyến khích làm bất cứ việc gì, họ sẽ không còn tin tưởng chúng ta.
Lưu Vĩ Hồng chỉ giải thích đơn giản vì sao mình lại phản đối việc trồng cây dược liệu.
Hùng Quang Vinh hai hàng lông mày hơi nhướng lên, hỏi ngược lại:
- Nếu không trồng cây dược liệu thì chúng ta trồng loại gì?
- Loại bông!
Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói.
Loại bông? Mọi người đều xì xầm bàn tán.
- Đúng, chính là loại bông. Các đây vài năm, nền công nghiệp dệt của nước ta đã phát triển. Tuy rằng hàng dệt đều xuất ra thị trường nước ngoài, còn thị trường bên trong thì heo hút. Nhưng tạm thời vẫn không ảnh hưởng quá lớn. Lần này tôi đi thủ đô, có một vị lãnh đạo ở Ủy ban Kế hoạch quốc gia đã nói cho tôi biết, hiện nay có rất nhiều nhà máy dệt đang thiếu bông. Một, hai năm sau này, nhu cầu bông sẽ tiến thêm một bước, giá cá thu mua bông sẽ tăng cao. Tôi cảm thấy đây là một tin tức rất có giá trị. Ngoại trừ lương thực, thì cây bông là cây công nghiệp quan trọng nhất của nước ta, cũng là cây công nghiệp lớn nhất. Việc phát triển cây bông có ý nghĩa rất lớn đối với khu Giáp Sơn của chúng ta, nơi mà có núi nhiều, đất ít, ruộng ít. Nếu đơn thuần chỉ dựa vào gieo trồng lúa nước thì không thể thoát khỏi nghèo khó mà vươn lên làm giàu. Vấn đề ấm no cũng chưa chắc giải quyết được. Nhưng địa hình của chúng ta cao hơn so với mặt nước biển, rất thích hợp để gieo trồng cây bông. Đây có thể nói là cơ hội cho ngàn vạn hộ gia đình. Nguồn tiêu thụ cũng không thành vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, âm thanh rất có lực.
Các thành viên tham dự hội nghị không kìm nổi gật đầu lia lịa.
Lời nói của Lưu Vĩ Hồng quả thật là rất có đạo lý. Hơn nữa đây lại là nguồn tin của Ủy ban Kế hoạch quốc gia. Như vậy khẳng định là không sai được.
- Đương nhiên, phát động nông dân gieo trồng bông chỉ là một trong những bước công tác mà chúng ta phải làm. Hơn nữa, đây cũng không phải là công tác quan trọng nhất, cũng không cần đầu tư quá nhiều tài chính. Cây bông rất dễ thích ứng, phí tổn gieo trồng không cao. Bất luận hộ nào cũng có thể gieo trồng. Công cụ sản xuất, thổ địa chúng ta cũng không cần quan tâm. Việc cần làm là phải lựa chọn nguồn bông tốt, tập trung nông dược, phân bón và vật tư chủ yếu, thống nhất cung cấp cho nông dân. Nói cách khác, chúng ta chỉ cần làm tốt công tác phục vụ, làm tốt công tác trợ giúp hậu cầu. Việc này không cần dùng đến hết một triệu. Chúng ta còn chuyện lớn hơn nữa cần sử dụng.
Lưu Vĩ Hồng nói xong thì ngồi thẳng người dậy, ánh mắt đảo qua các cán bộ đang tham dự hội nghị.
Đoàn người cũng ngồi thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào Bí thư Lưu.