Quan Gia

Chương 1207: Chương 1207: Bảo gã ta đến gặp tôi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1207: Bảo gã ta đến gặp tôi! 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

- Ba vị, công ty bên kia có chút chuyện, người ở thành phố đến đây, đang làm cuộc tổng kiểm tra, thái độ rất nghiêm túc. Lão Ngô ngăn không được, tôi qua đó một chút, các anh cứ tiếp tục. 

Lý Hâm ngắt điện thoại, sắc mặt bình tĩnh nói. Tuy nhiên trong mắt anh ta, có thể đọc được một vẻ sầu lo ẩn giấu. 

Lão Ngô trong miệng Lý Hâm, tất cả mọi người đều nghe nói qua, là Tổng giám đốc công ty bất động sản, Lý Hâm đưa từ Sở Nam tới, một giám đốc vô cùng chuyên nghiệp thông minh tháo vát, trước kia Lý Hâm cũng từng đưa tới gặp mặt mọi người, đám người Lưu Vĩ Hồng cũng có ấn tượng về y. Sự vụ hằng ngày của công ty, đều là lão Ngô xử lý, bình thường không cần đến Lý Hâm quan tâm. 

Hiện tại Lý Hâm nói lão Ngô ngăn không được, có thể thấy được đối phương mạnh đến mức nào. 

Trước mắt tiểu khu này, là do một tòa nhà lớn nhất cao cấp nhất được Lý Hâm khai thác ở Bắc Kinh, tổng bộ của công ty bất động sản được thiết lập ngay tại trụ sở chính tiểu khu, cách hồ nhân tạo ước chừng cũng chỉ có vài phút lộ trình.  

Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng và Cổ Hiểu Lượng Toàn Thanh Hoa kết thù kết oán, cán bộ và các bộ phận liên quan ở Bắc Kinh có thái độ khác thường, thái độ đối với Lý Hâm trở nên cực kỳ mờ ám khó hiểu, trước kia bọn quan viên xưng anh gọi em với Lý Hâm, hiện tại thấy Lý Hâm sợ là trốn tránh còn không kịp, không cần nói nếu Lý Hâm gọi điện thoại mời bọn họ đi giải trí, tất cả đều ra sức khước từ, tuyệt không “Nhận lệnh”, có đôi khi cho dù Lý Hâm đích thân đến nhà thăm hỏi, những người này cũng đều trốn tránh mà không gặp.  

Việc kiểm tra công ty bất động sản, cũng là ba ngày hai lần đến, chưa bao giờ ngừng nghỉ, tạo nên ảnh hưởng lớn đến việc kinh doanh của công ty bất động sản, việc xây dựng khu chung cư tiến triển chậm chạm, gần như bị rơi vào trạng thái đình công. Khu chung cư đã xong, thì việc tiêu thụ cũng gặp khó khăn rất lớn, thậm chí đã có người mua nhà, cũng có tranh cãi ầm ĩ phải trả nhà. Bọn họ không biết từ đâu hay tin, công ty bất động sản gặp khó khăn tài chính, ngân hàng đang thúc giục trả nợ. Nhóm người mua nhà lo lắng công ty bất động sản một khi đứt xích tài chính, có thể ôm tiền của bọn họ mà chạy. Bọn họ nửa đời tích tụ, không khỏi tất cả đều đánh bài chuồn. 

Phải nói, nhóm mua nhà có tin tức khá tin cậy, hai ngân hàng mà Lý Hâm hợp tác quả thật đã chặt đứt nguồn cung tài chính cho công ty bất động sản của Lý Hâm, và bắt đầu thúc giục đòi khoản cho vay. 

Trong khoảng thời gian này, Lý Hâm có chút sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó. 

Dù là như thế, Lý Hâm cũng chưa từng nhắc tới việc công ty khó khăn với Lưu Vĩ Hồng. Anh ta biết rõ, Lưu Vĩ Hồng và đám người Cổ Hiểu Lượng đánh cờ, đã tới thời khắc mấu chốt, Lý Hâm không muốn dùng việc kinh doanh của mình, làm nhiễu quyết tâm của Lưu Vĩ Hồng. 

Có bằng hữu như vậy, thật sự là rất may mắn. 

Tuy nhiên Lý Hâm không nói, không có nghĩa là Lưu Vĩ Hồng không rõ. Trịnh Hiểu Yến là cổ đông của công ty bất động sản, hiển nhiên công ty bất động sản lâm vào khốn cảnh, trong lòng Trịnh Đại tiểu thư có chút sốt ruột, tự thân xuất mã, vì Lý Hâm mà để ý các loại quan hệ. 

Nếu như ngày xưa, lấy “Uy danh” con ông cháu cha Bắc Kinh của Trịnh đại tiểu thư, cùng với mạng lưới quan hệ khổng lồ của cô, mấy chuyện phiền toái bình thường, thật đúng là không làm khó được Trịnh Hiểu Yến, chỉ cần cô lộ mặt, ai lại không cấp cho Trịnh đại tiểu thư ba phần thể diện? 

Nhưng lần này, nhãn hiệu Trịnh đại tiểu thư cũng không được tốt. 

Rất nhiều cán bộ có thái độ với Trịnh đại tiểu thư không hề khác Lý Hâm, có thể trốn thì trốn, tránh được thì tránh, chính là không muốn đối mặt với Trịnh Hiểu Yến. Chỉ có một gã cán bộ vốn có quan hệ tốt, gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Yến, nói cho Trịnh đại tiểu thư biết, mọi người đều có khó xử. Chuyện này, chẳng những Cổ Nhị thiếu gia ra mặt mở miệng, thậm chí Phó Chủ tịch thành phố Lý Hồng Song, cũng đích thân lưu ý, triệu tập vài người thân tín có khả năng, chỉ tên nói họ, phải “Chiếu cố” công ty bất động sản của Lý Hâm. 

Cho nên không phải mọi người không nể mặt Trịnh đại tiểu thư và Lý công tử, thật sự là quan trên có lệnh, không thể không nghe, xin Trịnh đại tiểu thư thứ lỗi. 

Vị Lý Hồng Song này, đúng là đang làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố Bắc Kinh, tâm phúc của bí thư Cổ Ích Hoa. Ngay cả Cổ Hiểu Lượng khi gặp, cũng phải khách khí gọi “Chú Lý”. 

Làm Trịnh đại tiểu thư đến mức này! 

Lý Hâm để ý đến giao tình bằng hữu, không muốn làm khổ Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến lại không e dè. Trong lúc đó, không khỏi tức giận quở trách vài lần. Tất nhiên, không phải quở trách Lưu Vĩ Hồng, mà là quở trách bọn quan viên Bắc Kinh. Trước kia bọn họ ở trước mặt mình nịnh bợ như vậy, chuyện tới trước mắt, một đám rùa rụt cổ. 

Lưu Vĩ Hồng cơ bản không tỏ thái độ về việc này. 

Trước mắt đang tiến hành ván cờ lớn, và việc công ty bất động sản này, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Không cần nói Cổ Hiểu Lượng, Lý Hồng Song chỉ cho người ta gây phiền toái cho công ty bất động sản, cho dù phong tỏa toàn bộ công ty bất động sản, Lưu Vĩ Hồng cũng không nhượng bộ. 

Chẳng qua chỉ là lỗ chút tiền. 

Việc này không tính là gì. 

Lưu Vĩ Hồng đã làm xong chuẩn bị trợ cấp, công ty bất động sản lỗ bao nhiêu, Lưu Nhị Ca trợ cấp bấy nhiêu, tuyệt đối nghiêm túc. Chẳng sợ thiệt hại toàn bộ, mất cả chì lẫn chài, Lưu Nhị Ca cũng sẽ không mặt nhăn mày rũ. 

Ai kêu Lưu Nhị Ca nhiều tiền chứ? 

Tiền vốn dày, bằng cả đá Thái Sơn!  

Lý Hâm đang định đứng dậy, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi:  

- Anh Lý, lúc nãy là ai đến đấy? 

Lý Hâm thuận miệng giải thích:  

- Lão Ngô nói, là Lý Thừa Quý. Ồ, chính là cục trưởng cục quản lý bất động sản ở thành phố, còn là Đảng viên Ủy ban nhân dân thành phố, nghe nói là thân thích của phó Chủ tịch thành phố Lý Hồng Song. 

- Tôi biết gã. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói. 

Lấy thân phận cục trưởng quản lý bất động sản đảm nhiệm Đảng viên Ủy ban nhân dân thành phố, Lý Thừa Quý có thể coi là là một tiền lệ. Trên cơ bản các khu tự trị tỉnh thành cả nước đều không có tình hình như vậy, Lý Thừa Quý là ngoại lệ duy nhất. Xem ra người này quả nhiên được Lý Hồng Song tín nhiệm, chiếu cố đến như vậy. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng biết Lý Thừa Quý, cũng không phải vì nguyên nhân này, mà là từ trí nhớ trong đầu Lưu Vĩ Hồng ở thế giới song song kia. Người này là một trong những nhân vật trọng yếu trong vụ án tham ô sa đọa chấn động ở Bắc Kinh sau đó không lâu. 

Ở thế giới kia, từng là thủ phạm chính vụ án lớn đó, tuôn ra không ít thủ đoạn, bán đứng cả thủ trưởng ngày xưa, chỉ mong cầu được xử lý khoan dung. 

- Lão Ngô nói, Lý Thừa Quý chỉ tên nói họ muốn gặp tôi. 

Lý Hâm lại bổ sung một câu. 

Trên danh nghĩa, Lý Hâm và công ty bất động sản không có liên hệ, trong số những cổ đông của công ty bất động sản, tìm không thấy tên Lý Hâm. Đây cũng là thủa pháp thường dùng của con ông cháu cha, không thể vạch áo cho người xem lưng. Hiện tại Lý Thừa Quý chỉ tên muốn gặp Lý Hâm, tất nhiên không phải vì công sự. Lường trước vẫn là muốn thông qua Lý Hâm, mà gây áp lực với Lưu Vĩ Hồng. 

Cổ Hiểu Lượng bọn họ đều rất rõ ràng, Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng có quan hệ ra sao, Lý Dật Phong và nhà họ Lưu có quan hệ thế nào. 

- Anh Lý, đừng đi. 

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nói, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. 

Lý Hâm đang chuẩn bị rời đi lập tức dừng chân lại, xoay người đối mặt Lưu Vĩ Hồng, trong ánh mắt có chút nghi vấn. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:  

- Lý Thừa Quý muốn gặp anh, hãy bảo gã ta tới đây. Gã ta còn không có tư cách lên mặt! 

Lý Hâm không khỏi sửng sốt. 

Lưu Nhị thiếu gia nóng nảy lên sao? 

- Vĩ Hồng... 

Lý Hâm hơi do dự. Không phải sợ Lý Thừa Quý mất hứng, mà là lo lắng thế cục hiện tại mẫn cảm như thế, để Lý Thừa Quý trực diện đối mặt Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt như vậy. Huống chi nơi này, còn không chỉ có Lưu Vĩ Hồng, Phương Lê, Vương Thì Hằng đều ở đây. Loại quan hệ này, càng không nên bày ra trước mặt Lý Thừa Quý. 

- Không có việc gì, tôi cũng muốn gặp gã ta, để so sánh! 

Lưu Vĩ Hồng nói một câu không hiểu ra sao như vậy, Lý Hâm nghe đến đầu đầy mờ mịt. 

Để so sánh? 

So sánh cái gì? 

Lý Hâm tất nhiên tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Lưu Vĩ Hồng là muốn so sánh Lý Thừa Quý hiện tại diễu võ dương oai và Lý Thừa Quý sau này liều mạng tố giác thượng cấp, rốt cuộc là tương phản đến như thế nào. 

Tuy nhiên Lý Hâm cũng nhìn ra, Lưu Vĩ Hồng không có vẻ gì là nói giỡn, dường như thật muốn gặp vị cục trưởng Lý Thừa Quý một lần. 

- Được, để tôi nói với lão Ngô một tiếng. 

Lý Hâm cũng có tính cách quyết đoán, không hề chần chừ, liền gật đầu đồng ý, lập tức cầm lấy điện thoại, gọi cho lão Ngô. 

Văn phòng Tổng giám đốc công ty bất động sản trang hoàng xa hoa, trên trán lão Ngô đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Vừa mới đi theo Lý Hâm đến Bắc Kinh giành chính quyền, tất cả đều rất thuận lợi. Lý công tử mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chẳng những ở Sở Nam xài được, cho dù tới nơi Bắc Kinh tàng long ngọa hổ, cũng như cá gặp nước, đều có quý nhân tương trợ. Có một ông chủ lợi hại như vậy, lão Ngô làm Tổng giám đốc, áp lực cũng không phải quá lớn, chỉ cần quản tốt mọi sự vụ bên trong công ty là được. 

Ai ngờ mấy tháng nay lại thay đổi bất ngờ, ngày càng trở nên vô cùng gian nan. Ban ngành có liên quan ở Bắc Kinh, ba ngày hai lần tới cửa gây phiền toái. Ngay từ đầu, lão Ngô không để ý cho lắm. Lại nói tiếp, lão Ngô cũng là chim sẻ hồ Động Đình —— đã trải qua sóng to gió lớn. Nếu trình độ ông ta không được, Lý Hâm tuyệt sẽ không đưa ông ta từ Sở Nam tới Bắc Kinh chủ trì công tác của công ty bất động sản. Ở Sở Nam, giao tiếp với bọn quan viên Chính phủ, lão Ngô cũng là một người giỏi giang, được cho là ngựa quen đường cũ. 

Nhưng lần này, lão Ngô bỗng nhiên phát hiện, thủ đoạn trước kia không linh nữa. Cán bộ ở thành phố này, một đám mặt đen như vậy, trong sạch liêm khiết, không cần nói, mời ăn cơm kiên quyết không đáp ứng, ở công ty cũng không uống lấy một ly nước, đều tự mang nước khoáng theo. 

Lão Ngô có một lần nhét tiền lì xì cho bọn họ, kết quả không ngờ chọc lãnh đạo dẫn đội giận tím mặt, hung hăng răn dạy lão Ngô một phen, nói ông ta có ý đồ ăn mòn cán bộ quốc gia, phạm vào sai lầm nghiêm trọng, thiếu chút nữa tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật. 

Một phen đó, quả thật khiến cho lão Ngô thật mất mặt. 

Chẳng những bản thân lão Ngô chơi không được, ngay cả Lý công tử cũng chơi không xong, Lý công tử trước kia chưa từng thất bại khi tự thân xuất mã, cũng vấp phải trắc trở như thế này.  

Theo kinh nghiệm phán đoán của lão Ngô, khẳng định là Lý công tử đắc tội một nhân vật lớn nào đó ở Bắc Kinh, người ta quyết tâm trừng trị Lý Hâm. Cha Lý Hâm là Chủ tịch tỉnh Sở Nam, ở tỉnh Sở Nam tất nhiên uy phong hiển hách, nhưng đây là ở Bắc Kinh, rất xa Sở Nam. 

Ban đầu cho rằng, Lý Hâm sẽ có biện pháp xử lý ổn thỏa, đắc tội nhân vật lớn, khẩn trương chịu nhận lỗi, chịu đòn nhận tội, hẳn là không có trở ngại. Dù sao cũng không phải mối hận thù giết cha, đoạt vợ. 

Không ngờ lão Ngô lại tính sai, mấy tháng qua, cục diện chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa càng ngày càng trầm trọng thêm. Hôm nay, ngay cả nhân vật lớn như cục trưởng quản lý bất động sản Lý Thừa Quý, cũng đích thân đến đây. 

Chỉ tên nói họ phải nói chuyện với Lý Hâm! 

“Tâm can” Lão Ngô, được một trận nhảy loạn xạ. 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.