Từ trên chiếc Toyota đi xuống, một luồng gió lạnh thổi qua, Bành Anh An không kìm nổi chợt rùng mình, thuận tay kéo lại áo khoát bằng len, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa chính uy nghiêm của cục Công an, miệng nói thầm một câu thô tục.
Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức, trong thời gian 4 tháng, Bành Anh An gần như mỗi ngày đều đi làm đúng giờ. Đây đối với phó Chi đội trưởng Bành mà nói, quả thực là phá lệ. Bành Anh An đã làm ở cục Công an được mười năm, thế mà tổng thời gian làm việc lại không bằng 4 tháng này
Sắp tới tết Nguyên Đán, dương lịch cuối tháng mười hai, âm lịch cũng đã vào giữa tháng mười một, thời tiết Cửu An, càng thêm rét lạnh.
Chiếc Toyota là xe tư nhân của Bành Anh An, hiệu quả điều hòa không khí rất tốt. Hiện giờ, dù Lưu Vĩ Hồng vẫn yêu cầu rõ là, không được dùng xe công vào việc riêng, nhưng các cán bộ phụ trách bên trong cục Công an, luôn vô cùng cẩn thận, khi xử lý việc riêng, cố hết sức không dùng xe nhà nước. Thật sự Lưu Vĩ Hồng quá mạnh mẽ, Kế Trường Kiệt và nhóm cảnh sát đầu tiên tới sở công an tỉnh huấn luyện, vẫn đang chôn vùi ở sở công an tỉnh, chưa trở lại Cửu An lần nào. Nghe nói lần huấn luyện này, đã lần nữa kéo dài thời hạn, phải huấn luyện hết sáu tháng. Tính thời gian thì khi hoàn thành khóa huấn luyện, trở về cương vị công tác, chắc là trước tết âm lịch
Tổ lãnh đạo công tác trấn áp ở thành phố, trực tiếp can thiệp điều tra và giải quyết cụ thể vụ án, Tân Minh Lượng xông pha ra trận, áp chế quyền lực Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng một bước cũng không nhường, chính là không chịu để đợt cảnh sát đến sở tỉnh huấn luyện kia trở về. Hai bên cứ kè cựa nhau như thế, xem ai kiên nhẫn hơn
Đây nói rõ điều gì?
Nói rõ rằng Lưu Vĩ Hồng chẳng những mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa còn rất dữ dằn. Bởi vì lớp huấn luyện sở công an tỉnh không thuộc về Bí thư Lưu quản, mà do Giám đốc sở công an tỉnh Liêu Trạch Trung quản, khi nào thì huấn luyện chấm dứt, lẽ ra do Liêu Trạch Trung định đoạt. Mà hiện tại theo tình hình thực tế lại là, Lưu Vĩ Hồng không mở miệng, lớp huấn luyện sở công an tỉnh sẽ không thể kết thúc
Bành Anh An sắp không thể kiên nhẫn hơn nữa.
Mấy tháng này, An ca đều tự nhủ với lòng, nhất định phải nhẫn nại. Chờ đợi các sếp ở thành phố, cụ thể mà nói, chính là đợi bí thư Tân và Lưu Vĩ Hồng đạt thành "nhận thức chung" nào đó. Chỉ với cách này, An ca mới có thể hoàn toàn yên lòng.
Đương nhiên, công tác trấn áp Cửu An tiến hành đến nước này, bỏ dở nửa chừng quả quyết không có khả năng. Không nói đến chính Lưu Vĩ Hồng kiên quyết không chịu, cho dù là đầu não ở tỉnh, e là cũng không chịu cứ vậy dừng tay. Bành Tông Minh từng cảnh cáo qua Bành Anh An, Lưu Vĩ Hồng là chơi chính trị. Công tác trấn áp bỏ dở nửa chừng, thì chính trị bị ảnh hưởng rất xấu
Tuy nhiên đây không có gì, Bành Anh An đã sớm cùng Thẩm Vân Thiên thương lượng lại, cứ mặc cho Lưu Vĩ Hồng đi trấn áp, chỉ cần không chạm đến căn cơ của bọn họ là được. Đơn giản chính là sách lược thí tốt giữ xe. Về phần những anh em khác, thì thật xin lỗi, muốn bảo vệ hết, hiển nhiên là không thực tế. Dù sao cũng phải giao một số người ra cho Lưu Vĩ Hồng bắt bớ chứ, vậy mới khiến công tác trấn áp Cửu An vẹn toàn trước sau.
Anh em, vốn chính là dùng để bán đứng mà!
Nhưng nhịn lâu như vậy, vẫn nhìn không thấy hy vọng đạt thành "nhận thức chung", Bành Anh An trong đầu càng ngày càng không chắc chắn. Nếu chẳng may bọn họ không cùng chí hướng, vậy phải làm sao? An ca chẳng phải là càng gay go
Cứ thế tiếp tục sẽ không xong, xem ra đêm nay vẫn phải tìm Thẩm Vân Thiên thương lượng lại một chút, nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới tốt.
Bành Anh An trong lòng nghĩ ngợi lung tung, chậm rãi đi vào cửa chính cục Công an.
Kỳ thật mấy tháng nay đi làm đúng giờ, đối với Bành Anh An cũng không phải không có lợi, ít nhất cơ thể y hiện tại so với mấy tháng trước đã rắn chắc hơn, chân cũng không còn xiêu vẹo, mặc bộ trang phục cảnh sát thẳng thớm, khoác áo lông, giày da đen bóng, râu được cạo sạch sẽ, nhìn qua khá tuấn tú, có chút hương vị thiếu niên anh hùng
Ở cửa văn phòng chi đội trị an, Bành Anh An đụng phải Hạ Hàn.
Hạ Hàn cũng mặc trang phục cảnh sát chỉnh tề, tư thế oai hùng mạnh mẽ, khác với Bành Anh An chính là, Hạ Hàn không mặc áo khoác. Thân thể Hạ Hàn cũng rắn chắc hơn, còn Bành Anh An bị tửu sắc làm hao mòn thì không thể so sanh bằng
- Xin chào sếp Hạ
Bành Anh An cười chào hỏi Hạ Hàn
- Xin chào sếpBành
Hạ Hàn cười đáp lễ.
Bành Anh An phát hiện, trong ánh mắt Hạ Hàn nổi đầy gân máu, dường như tối hôm qua không có ngủ. Tuy nhiên Bành Anh An cũng lơ đễnh, mấy tháng này, Hạ Hàn thường xuyên thức đêm, mức độ chuyên nghiệp, không thua kém gì với Tiết Bác Vũ
Phỏng chừng bọn họ vẫn còn đau đầu bởi vụ án Lại Thiên Hữu kia
Tăng Lập Tường thật sự là đẹp mặt, ngang nhiên đem tài liệu bắt giữ của cục Công an báo qua toàn bộ trả trở về hai ba lần, nói gì là chứng cớ không đủ, bảo cục Công an bổ sung điều tra, nhất định phải theo nếp làm việc, không đổ oan người tốt.
Bọn lưu manh Lại Thiên Hữu, thành viên trụ cột cũng có bốn năm chục người, thành viên bên ngoài đạt trên hàng trăm. Mấy năm nay phạm án vô số, nếu thật sự muốn toàn bộ chứng thực, làm tới mức bằng chứng như núi, nói nghe đúng là quá dễ. Không hơn nửa năm, đừng mong có thể kết án
Ha ha, bọn mày cứ ở đó mà đau đầu đi!
Bộ cho rằng chuyện của Cửu An, dễ làm thế sao?
Bành Anh An âm thầm vui sướng khi người gặp họa, trên mặt lại cười hì hì, cũng không hề lộ ra ngoài. Chỉ cần Hạ Hàn không chủ động chọc vào y, Bành Anh An tự nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi trêu chọc Hạ Hàn.
- Đi, sếp Bành, đi họp nào
Vừa mới đi vào văn phòng chi đội, Hạ Hàn liền cầm lấy notebook, hướng Bành Anh An nói.
- Họp?
Bành Anh An hơi kinh ngạc hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, hội nghị cán bộ trung tầng. Đi thôi đi thôi.
Hạ Hàn tiến lên trước, vỗ vỗ bả vai Bành Anh An, cười ha hả nói. Từ khi cùng nhau ăn cơm xong rồi cùng tắm hơi mát xa ở khách sạn Ngân Yến, quan hệ giữa Hạ Hàn và Bành Anh An, dường như trở nên rất là thân quen. Hạ Hàn thậm chí còn muốn mời Bành Anh An cùng nhau chơi máy kéo
- Hội nghị cán bộ trung tầng? Sao ngày hôm qua không có thông báo?
Bành Anh An không tự chủ được theo sát Hạ Hàn cùng nhau đi ra ngoài, rồi thấy lạ hỏi
Hạ Hàn thuận miệng đáp:
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, có thể là Bí thư Lưu có chỉ thị gì mới
- Bí thư Lưu đã trở về rồi?
Bành Anh An trố mắt một chút. Tin tức này, sao mình không hay biết gì thế?
- Không rõ lắm. Vừa rồi điện thoại của văn phòng thông báo, cũng không nói có phải là Bí thư Lưu chủ trì hội nghị hay không, có lẽ là sếp Tiết muốn mở cuộc họp. Đi nào, mặc kệ đi, dù sao đi nghe một chút là được.
Hạ Hàn một bộ dáng vô tâm không để ý
Tuy rằng cục Công an không chính thức gửi công văn đi, nhưng Tiết Bác Vũ trên thực tế đã trở thành Phó cục trưởng thường trực, khi Lưu Vĩ Hồng đi công tác ở ngoài, sự vụ hằng ngày của cục Công an, đều là Tiết Bác Vũ chủ trì.
- Ý, sếp Hạ sếp Bành, đi họp hả?
Chi đội trưởng chi đội Hình sự An Tử Hiên từ một phòng làm việc khác đi ra, cười hì hì chào hỏi 2 người, dường như rất tùy ý tiến đến bên hai người, cùng Hạ Hàn một trái một phải, kẹp Bành Anh An ở ngay chính giữa, rồi cùng nhau vào thang máy, đi lên lầu 8
Bành Anh An trong lòng bỗng thấy rung mình, cứ cảm thấy hơi không ổn. Nhưng rốt cuộc không ổn chỗ nào, lại không biết chính xác. Không đợi Chi đội trưởng Bành chuẩn bị sẵn sàng, thì đã tới lầu 8, Hạ Hàn và An Tử Hiên “kẹp” y đi vào phòng họp.
Vừa mới tiến vào phòng họp, trong lòng Bành Anh An liền đập “ thình thịch”, trầm xuống hẳn
Trong phòng hội nghị, có 3 cán bộ mặc trang phục cảnh sát đứng đứng sát nhau, một cảnh sát cấp 2, hai cảnh sát cấp 3, vẻ mặt nghiêm túc. Ba người này, Bành Anh An đều quen mặt
Vị cảnh sát cấp 2 ở giữa, hơn bốn mươi tuổi, bề ngoài uy mãnh, đúng là Phó giám đốc sở công an tỉnh kiêm chủ nhiệm ban Chính trị Nghiêm Như Bồi. Bên trái Nghiêm Như Bồi, Lưu Vĩ Hồng, phía bên phải là Tiết Bác Vũ.
- Sếp… sếp Nghiêm
Bành Anh An lắp bắp kêu một tiếng, trên mặt cố gắng gượng cười, chỉ có điều nụ cười kia còn khó coi cả khóc
Đến lúc này, có thể nói là phản ứng của Bành Anh An dù có chậm chạp hơn, cũng đã ý thức được tình hình không đúng —— đã xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn!
- Bành Anh An!
Tiết Bác Vũ nghiêm mặt, quát to
- Bành Anh An, anh là kẻ khả nghi chủ trì và tham dự giết người, cố ý thương tổn, cưỡng gian, lưu manh và nhiều tội nghiêm trọng khác, căn cứ theo quy định pháp luật có liên quan, cục Công an thành phố Cửu An, quyết định tiến hành tạm giam hình sự đối với anh! Anh nghe rõ rồi chứ?
Tiết Bác Vũ thanh âm đầy uy nghiêm, giống như sấm sét rền vang, ở trong đầu Bành Anh An bùng nổ vang dội, đến nổi khiến cho Bành Anh An đầu váng mắt hoa.
- Sếp Tiết, anh lầm lẫn rồi hả? Đùa gì kỳ thế?
Bành Anh An mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng tuôn chảy, như một dòng suối nhỏ, âm ỉ chảy xuống, khó có thể dừng nghỉ.
Xong rồi!
Toàn bộ xong rồi!
Một thanh âm tuyệt vọng, ở trong đầu Bành Anh An tùy ý tấn công, quấy cho não bộ của y đau tê tái
- Ai đùa với anh! Bắt lấy!
Tiết Bác Vũ lại là hét lớn một tiếng.
Bành Anh An không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, chỉ cảm thấy hai cổ tay trái phải đồng thời bị một vòng sắt trói lại, không thể động đậy. Hạ Hàn một tay nắm lấy cổ tay Bành Anh An, một tay từ bên hông lấy ra còng tay, “lạch cạch”, còng hai tay Bành Anh An lại
Còng tay kia lạnh như băng, rét lạnh đến tận xương!
- Các anh…
Bành Anh An vừa vội vừa sợ, miệng há ra, định điên cuồng hét to lên, nhưng chỉ nói được hai chữ, đột nhiên cổ họng khự lại, đã bị một chiếc côn sắt nhét vào họng, rốt cuộc không thể phát ra tiếng nào
- Bành Anh An, thành thật chút. Bằng không, chọt bể cuống họng anh luôn
Bên tai Bành Anh An, vang lên thanh âm của Hạ Hàn cũng lạnh tanh như băng
Bành Anh An mở to miệng hơn, thở hồng hộc, hai má xanh trắng do tửu sắc quá độ, lập tức trở nên đỏ bừng, trong cuống họng phát ra tiếng “ư ư a a”, dường như không thể thở nổi, sẽ như vậy bị mất mạng.
- Đi, qua bên kia ký tên!
An Tử Hiên đứng ở bên kia Bành Anh An, đẩy mạnh Bành Anh An một cái, ra lệnh nói.
Hạ Hàn và An Tử Hiên áp giải Bành Anh A đi đến bàn bên kia hội nghị, khi đi ngang qua người Lưu Vĩ Hồng, Bành Anh An đầy cõi lòng oán hận nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, hận không thể lóc da ăn thịt
Lưu Vĩ Hồng không hề tránh né, hai mắt trong suốt lạnh băng nhìn theo, khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười châm chọc.
Bành Anh An cả người run lên, bỗng nhiên liền xẹp xuống, giống con gà trống thua cuộc, ủ rũ đi tới bên cạnh bàn hội nghị, cầm lấy bút máy, ở giấy tạm giam ký tên mình lên. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, nếu không phải được Hạ Hàn và An Tử Hiên một trái một phải giữ lấy, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể đúng không vững
Bành Anh An vừa mới bị còng lại, Chánh văn phòng cục Công an thành phố Triệu Phượng Cần được hai nữ cảnh sát “đi cùng”, vừa nói vừa cười đi vào phòng họp, chờ đợi cô, cũng là ánh mắt lạnh như băng của các lãnh đạo, cùng một bảng tạm giam hình sự cũng lạnh như băng!