- Các đồng chí cũng phát biểu đi.
Thấy Hoắc Sĩ Võ đã phát biểu xong, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng đảo quanh, chậm rãi nói.
Không người nào lên tiếng.
Ngụy Phượng Hữu và Đỗ Trí Tuệ trao đổi ánh mắt một chút. Đỗ Trí Tuệ lắc đầu rất khẽ.
Đúng vậy, nói cái gì cho đúng bây giờ?
Tuy rằng có rất ít người nhìn thấy nhật kí của Tô Hồng Hồng, nhưng nội dung bên trong đã sớm được truyền ra ngoài gây huyên náo. Ngụy Phượng Hữu, Trương Lực đều bị “điểm danh”. Thậm chí có một loại lời đồn đại cực kỳ tà ác, nói Tô Hồng Hồng là “tình nhân chung” của mấy vị cán bộ lãnh đạo. Thân Chấn Phát lấy Tô Hồng Hồng làm công cụ để kết giao với lãnh đạo chủ chốt ở khu.
Đỗ Trí Tuệ bị cho là đồng minh của Ngụy Phượng Hữu. Lần trước “lật đổ Đới”, Đỗ Trí Tuệ đã ra không ít khí lực, thành công trong việc đẩy Đới Lâm đi. Đương nhiên, Đỗ Trí Tuệ cũng không phải là không có tư tâm. Mọi chuyện đều rõ ràng. Nếu Ngụy Phượng Hữu có thể tiếp nhận chức vụ Bí thư khu ủy, lão Đỗ có khả năng rất lớn sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch khu. Đỗ Trí Tuệ cũng không phải là cán bộ thuần túy công tác bên Đảng bộ. Ông ta từng công tác ở ban ngành chính phủ trong một thời gian khá dài. Bản thân ông ta rất chăm chú trong việc tranh thủ vị trí Chủ tịch khu.
Không ngờ tính toán của mọi người hoàn toàn thất bại, Lưu Vĩ Hồng không công lại được “Tiện nghi” .
Trải qua thất bại lần này, Đỗ Trí Tuệ như bị đổ một chậu nước lạnh vào đầu, quan hệ với Ngụy Phượng Hữu thoáng có chút bất hòa. Tại thời điểm này, ông ta lại càng không thể tùy tiện mà nói gì.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng dừng ở trên mặt Ngụy Phượng Hữu.
Ngụy Phượng Hữu xấu hổ cười, trong óc hoạt động với tốc độ cao, đang nghĩ tới lí do thoái thác. Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng đã vòng lại, nhìn về phía Long Hùng, nói:
- Chủ nhiệm Long, Khu ủy rất ủng hộ công tác của Ủy ban kỷ luật. Thân Chấn Phát có vấn đề, vậy phải cố gắng điều tra cho rõ, tuyệt đối nghiêm túc. Cùng với những tình tiết có liên quan đến vụ án của ông ta, trên cơ bản cũng phải làm cho chắc chắc. Hai gã Phó chủ nhiệm, Trưởng phòng Tài vụ ở đơn vị cũ của ông ta cũng phát huy tác dụng tương đối quan trọng trong vụ án của Thân Chấn Phát. Nếu Ủy ban kỷ luật các anh cảm thấy cần tiến hành những biện pháp cưỡng chế cần thiết, tôi không phản đối. Mong các anh dựa theo quy định mà xử lý là được. Nhưng, Thân Chấn Phát xảy ra vấn đề, không có nghĩa là các đồng chí khác đều có vấn đề. Điều này phải dựa vào phân tích khảo chứng mới biết được. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của chúng ta, cán bộ nào sau khi phạm phải sai lầm sẽ luôn ôm tâm lý may mắn, ý đồ quấy nước cho đục, lừa dối để qua cửa. Điều này là không được. Các đồng chí bên Ủy ban kỷ luật không thể để Thân Chấn Phát nắm mũi dắt đi. Tôi đề nghị, Tổ chuyên án các anh tập trung tinh thần và sức lực, điều tra vụ án Thân Chấn Phát, không nên để ông ta che mắt.
Long Hùng gật đầu, nói:
- Được, Bí thư Lưu, tôi hiểu. Chúng tôi sẽ kiên quyết chấp hành chỉ thị của Bí thư Lưu!
Ngụy Phượng Hữu thở phào một tiếng, trong ánh mắt nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, rõ ràng mang theo ý cảm kích.
- Đương nhiên, đối với những điều Thân Chấn Phát đã kiên quyết khai ra, chúng ta cũng không thể không điều tra, nhưng phải phân rõ nặng nhẹ. Cán bộ chúng ta cũng không phải là thánh nhân, không có khả năng một chút sai lầm cũng không phạm phải. Phải cho đồng chí đã phạm sai lầm có cơ hội sửa sai. Đối với cán bộ có vấn đề, chúng ta vẫn phải lấy phê bình giáo dục và cứu vãn là chính, chỉ có những phần tử thối nát gian ngoan, dạy mãi không sửa được, mới cần kiên quyết tấn công, đưa ra công lý. Chính sách của Đảng là kết hợp giữa khoan hồng và nghiêm trị. Tấn công quá mạnh sẽ khiến đội ngũ cán bộ lo lắng một cách không cần thiết, khiến cho lòng người hoảng sợ. Nếu như vậy, đối với công tác khai triển của chúng ta cũng không có lợi cho lắm. Mọi người đều cảm thấy bất an, vậy còn ai có tâm trí muốn làm công tác chứ?
Lần này, trái lại mọi người gật đầu, đều lộ ra vẻ mặt thán phục.
Đây mới là phong độ và bản lĩnh của nhân vật số một.
Rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng không muốn mở rộng phạm vi tấn công. Hắn đảm nhiệm chưa đến nửa năm, đã tra ra một ổ án ở ngay tại Ninh Dương, thậm chí ngay cả Chủ tịch khu, Phó chủ tịch khu đều bị bắt rồi, bảo Bí thư Thành ủy Long Bảo Quân cùng với Bí thư Thành ủy tiền nhiệm Hách Chi Húc làm sao chịu nổi?
Đội ngũ cán bộ xảy ra vấn đề, Bí thư Đảng ủy khó tránh được phải chịu trách nhiệm trước sai lầm này. Hai người từng đảm nhiệm và đang đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy, còn có thể ngủ ngon được sao?
Lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, trực tiếp đặt mình đối lập với Hách Chi Húc và Long Bảo Quân, đối với việc khai triển công tác của hắn sau này, không nghi ngờ gì cũng sẽ tạo ra sự bất tiện lớn.
Người bắt đã bắt, người nên để lại cũng đã để lại, cầm nên đặt xuống có mức độ, tiến lùi có khoảng cách, mới là sách lược tốt
Khó trách mấy ngày hôm trước Hách Chi Húc đã đặc biệt gọi Ngụy Phượng Hữu vào văn phòng, trực tiếp hỏi “Tâm cơ Lưu Vĩ Hồng như thế nào”. Xem ra, lãnh đạo chính là lãnh đạo, liếc mắt nhìn vấn đề một cái là có thể nhìn được điểm mấu chốt.
Hiện tại xem ra, theo phân tích của Hách Chi Húc, Lưu Vĩ Hồng đang ở thế hết sức đối đầu.
- Các đồng chí, Ninh Dương chúng ta là Khu kinh tế mới cấp quốc gia. Treo một tấm biển lớn như vậy, không phải chỉ bày cho đẹp, mà phải làm ra chút thành tích thật sự. Tình thế trước mắt thực sự không tồi, cánh cửa lớn của thu hút vốn đầu tư đã mở ra. Dưới tình thế này, chúng ta phải đoàn kết toàn bộ sức mạnh, đồng tâm hiệp lực, đưa xây dựng kinh tế lên một tầm cao mới. Tranh thủ khắc phục khó khăn trong thời gian ngắn nhất, đưa nền kinh tế của Ninh Dương chúng ta lên cao, làm các hoạt động tài chính, như vậy chúng ta mới có nhiều tài chính hơn, để tăng mạnh xây dựng dân sinh, khiến cho dân chúng của chúng ta hưởng thụ được càng nhiều lợi ích do cải cách mở cửa mang đến. Căn cứ vào điểm này, nhất định phải ổn định đội ngũ cán bộ, không thể loạn. Có thể ổn định đội ngũ cán bộ, các công tác khác mới có thể tự triển khai. Đây là điều kiện cơ bản. Trong vụ án của Thân Chấn Phát, các đồng chí Ủy ban kỷ luật phải để ý xử lý cho chặt.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, nhẹ nhàng khoát tay.
Cái này ý nghĩa là báo cáo có liên quan đến vụ án Thân Chấn Phát đến đây là kết thúc.
Cuối cùng, Ngụy Phượng Hữu đã hoàn toàn yên lòng.
Trên mặt Đỗ Trí Tuệ cũng lộ ra vẻ tươi cười, tuy nhiên nhìn kỹ lại, lại có thể đọc được trong ánh mắt ông ta có một chút thất vọng được che giấu một cách kín đáo.
Cho tới bây giờ, bạn và “thù” trên quan trường đều đang không ngừng ngầm hoán đổi.
Sau đó, Lưu Vĩ Hồng lại nói tới vấn đề khai thác, phát triển quảng trường thành phố. Hắn nhìn Ngụy Phượng Hữu nói:
- Chủ tịch khu, bên chính quyền muốn nắm chặt lấy việc khai thác, phát triển quảng trường thành phố này. Hiện tại có thể tiến hành động tác thu hút đầu tư. Chúng ta không thể chờ đến sau khi quảng trường thành phố được xây dựng xong mới bắt đầu khai thác, phát triển khu buôn bán. Thời gian như vậy là quá dài. Công trình Quảng trường chính, chắc cũng phải mất khoảng một năm rưỡi mới có thể xây dựng xong. Nếu đến lúc đó mới bắt đầu tiến hành công tác khai thác, phát triển, tối thiểu cũng phải mất thêm một đến hai năm, muốn thực sự trông thấy hiệu quả, lợi ích sợ rằng phải mất ít nhất thêm ba năm nữa. Như vậy thì không được. Công trình Quảng trường chính và công trình đồng bộ phải được tiến hành cùng một lúc. Như vậy mới có thể tiết kiệm được một nửa thời gian, sớm đưa ra hiệu quả và lợi ích. Về phần một nửa khu buôn bán đã cấp cho tập đoàn Từ thị kia, chúng ta mặc kệ. Bọn họ tự biết cách thu xếp. Chúng ta còn lại bốn trăm ngàn mét vuông, phải lập tức tiến hành lên kế hoạch. Tôi đề nghị căn cứ vào khu dân cư mà phân chia thấy mấy khu vực, đấu thầu toàn bộ. Không nên quá cẩn thận tỉ mỉ, như vậy sẽ biến thành chính phủ quản lý hết, hiệu suất thấp, cũng dễ dàng nảy sinh tình hình tham nhũng trên diện rộng. Mong Chủ tịch khu lập tức thành lập tổ nhân sự, mau chóng đưa ra kế hoạch cụ thể, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng một chút, mau chóng mời bên ngoài tới đấu thầu.
Cái này không phải thảo luận, mà là trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.
Tuy nhiên giờ này phút này, các thành viên tham gia hội nghị đều cảm thấy đương nhiên.
Không mở rộng tấn công, không hề làm cho uy tín của Lưu Vĩ Hồng bị giảm xuống, ngược lại còn tạo dựng uy vọng thật sự của hắn. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Ngụy Phượng Hữu tuyệt đối không dám làm trái lại ý của Lưu Vĩ Hồng. Nhóm Phó chủ tịch thường ủy khu và chính quyền khu khác, lại càng không dám.
Suy cho cùng, ai mà biết Thân Chấn Phát đã khai ra người nào?
Bí thư Lưu có tâm cho các anh một một cơ hội để ăn năn hối lỗi sửa chữa sai lầm, nếu ai không nhìn được, cứng rắn muốn đứng trước họng súng, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Ngụy Phượng Hữu vội gật đầu không ngừng, nói:
- Được, được, Bí thư. Tôi sẽ lập tức thu xếp. Chỉ thị này của Bí thư, vô cùng anh minh. Chúng ta càng sớm xác định được chuyện khai thác và phát triển quảng trường thì tài chính sẽ đến càng nhanh, đồng thời có khả năng lôi kéo được một số lớn sản nghiệp lạc hậu phát triển mạnh mẽ thêm. Thật sự là một lần hành động lại được vô số việc.
Đây rõ ràng là ông ta đang tâng bốc Lưu Vĩ Hồng trước mặt mọi người.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chủ tịch khu, tôi còn có một yêu cầu đối với việc khai thác phát triển khu buôn bán ở quảng trường, đó là phải hoàn toàn công khai rõ ràng. Tránh không để cho bất kỳ ai có thể ngầm tìm cách vớt dầu trong nước.
- Mong Bí thư yên tâm, sẽ tuyệt đối công khai rõ ràng. Tôi sẽ tự mình nắm lấy công tác này.
Ngụy Phượng Hữu liền ưỡn ngực, như là biểu hiện sự quyết tâm của mình, hoàn toàn đặt mình ở vị trí cấp dưới.
Hội nghị công tác bí thư đã kết thúc một cách viên mãn.
Lưu Vĩ Hồng trở lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống, một điếu thuốc còn chưa hút xong, điện thoại di động liền đổ chuông.
- Mình à, nhớ anh sao?
Bí thư Lưu vừa nghe thấy giọng nói của Vân Vũ Thường, lập tức cười, nói ngọt xớt, so với vẻ nghiêm túc, chỉ trích trong Hội nghị Công tác Bí thư vừa rồi thật giống như hai người hoàn toàn khác.
Trước đó không lâu, Vân Vũ Thường đã rời khỏi Bắc Kinh, mang theo hai con đi Giang Khẩu.
Việc này so với kế hoạch ban đầu có chút khác biệt. Ban đầu, Vân Vũ Thường muốn ở lại Kinh Hoa một thời gian, tuy nhiên bên Giang Khẩu có chút công tác, nhất định phải do cô tới chủ trì.
Đám người Từ Viễn Công, Giản Chí Hoa, lại tụ tập toàn bộ câu lạc bộ, thương lượng lần cuối về việc chuẩn bị “Khai chiến”. trừng phạt Nhật Bản nhỏ. Chuyện lớn như vậy thật ra không thể trì hoãn.
- Đúng vậy, Bí thư Lưu có nhớ đến vợ anh không vậy?
Ở bên kia điện thoại, Vân Vũ Thường trêu chọc một câu, dường như tâm tình không tồi.
- Còn phải nói sao, anh đây chính là ngày nhớ đêm mong nha...
- Được rồi, loại lời ngon tiếng ngọt này, anh giữ lại tới lúc gặp mặt hãy nói đi, dụ dỗ cho em vui vẻ chút, hì hì...
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, lập tức nói:
- Vệ Hồng, bên bọn em đã bắt đầu ra tay. Quyết định bắt tay vào thu dọn mấy công ty nhỏ trước, sau cùng mới bao vây tiêu diệt công ty Võ Điền. Ép Trì Điền phải đi vào khuôn khổ.
Tinh thần Lưu Vĩ Hồng lập tức rung lên, hưng phấn nói:
- Tốt, tốt, mình à, tin tức này thật sự khiến người ta cảm thấy phấn chấn trong lòng.
- Ha hả, Bí thư Lưu ra lệnh một tiếng, bọn em cũng là chỉ đâu đánh đó thôi, anh là tổng chỉ huy mà!
- Bà xã đại nhân quá khích lệ, tổng chỉ huy không dám nhận. Đúng rồi, có tiết lộ tin tức cho bên công ty Thông Dụng không? Bọn họ có ra tay cùng lúc với chúng ta hay không rất quan trọng. Nếu bọn họ không tham gia, có lẽ khó có thể đối phó được với công ty Võ Điền.
Lưu Vĩ Hồng bỡn cợt một câu xong, lập tức hỏi với thái độ nghiêm túc của một cấp trên.
- Anh thấy sao? Cũng không thể chắc chắn cho lắm. Những lão cáo già ấy đồng ý động thủ sao? Quốc gia thiên hạ, đối với bọn họ mà nói, chữ gia vĩnh viễn ở trước chữ quốc.
- Đúng thế. Tuy nhiên cũng không có gì không thể. Dù sao bọn họ có thể đi tới vị trí như ngày hôm nay, cũng thật sự không dễ dàng, cẩn thận một chút cũng đúng.
- Vâng, vậy động tác của anh bên đó, cũng phải nhanh lên.
- Yên tâm, bên này anh đã sớm hành động rồi. Hai ngày trước, mấy người có kinh nghiệm trong đoàn luật sư đã khởi hành đi Nhật Bản, chuẩn bị khởi tố, yêu cầu bồi thường. Lần này, phải làm ra động tĩnh thật lớn.
- Ừ, cái này rất hay.