- Vũ thiếu gia. . .
Cung Bảo Nguyên lập tức giơ điện thoại lên, giống nắm một khẩu súng lục, trực tiếp chỉ về hướng Vũ Trường Nghĩa, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Mời anh nghe điện thoại đi!
- Cái gì. . . Điện thoại, không nghe. . .”
Vừa rồi, nghe Cung Bảo Nguyên đối đáp qua điện thoại, sắc mặt Vũ Trường Nghĩa đã sớm trắng bệch, tay chân luống cuống. Mắt thấy Cung Bảo Nguyên dùng hai tay đang mang còng tay, giơ chiếc điện thoại di động chỉ về hướng mình, thật giống với họng súng lục tối om, không kìm lòng nổi rụt lại phía sau một chút, nói năng lộn xộn.
Mấy người cảnh sát ngồi chung cùng một chỗ với gã, lại sửng sốt mà trợn mắt há hốc mồm, không biết nên làm thế nào cho phải!
Nghe ra, đầu điện thoại bên kia, thật sự là Bí thư Vũ, cha của Vũ thiếu gia.
Nếu là giả, Cung Bảo Nguyên sao có thể dám bảo Vũ Trường Nghĩa nghe điện thoại. Nếu vậy không phải lập tức sẽ bị lộ hay sao?
Cung Bảo Nguyên vẫn giơ điện thoại, cười nói:
- Vũ thiếu gia, tốt nhất là anh nghe điện thoại một chút đi. Đó là cha anh. Nghe ra, tâm tình Bí thư Vũ thật sự không tốt cho lắm.
- Đúng vậy, Vũ thiếu gia, anh vẫn nên nghe một chút đi. Nếu chẳng may Chủ tịch Cung nói láo, phô trương thanh thế thôi thì sao? Nếu vậy không phải anh bị lừa rồi sao?
Hồ Thiên Hậu ở bên cạnh cười đùa nói.
Cuộc điện thoại mà Cung Bảo Nguyên vừa mới gọi, trong những người đang ngồi, chỉ có anh ta mới biết là gọi cho ai ——Bí thư Thành ủy Minh Châu - Trình Tử Thanh.
Toàn bộ thành phố Minh Châu, người khiến Cung Bảo Nguyên cung kính gọi một tiếng “Chú” như vậy, muốn tìm cũng không ra mấy người.
Một cú điện thoại này, ban đầu, Hồ Thiên Hậu còn có một chút tâm ý, hoàn toàn thả lỏng. Trái lại, anh ta không sợ bị tạm giam, lại càng không sợ lao động giáo dục. Việc này không cần lo lắng. Người thực sự phải lo lắng chính là Vũ Trường Nghĩa và mấy người cảnh sát kia, không biết trời cao đất rộng, dùng bạo lực đánh anh ta. Da thịt chịu khổ là chuyện nhỏ, thể diện này biết đặt vào đâu? Nếu thật sự muốn như vậy, vậy thì không được, chỉ có thể quát to trước một tiếng “cha tôi là vậy, là như vậy” mà thôi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào!
May mà Vũ Trường Nghĩa sĩ diện, giả người văn minh còn giả không đủ. Để cho Cung Bảo Nguyên gọi điện thoại.
- Không, tôi không nghe. . .
Đầu óc Vũ Trường Nghĩa hoàn toàn choáng váng, đứng lên, trốn về phía sau, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
- Vũ Trường Nghĩa!
Ở đầu kia điện thoại, Vũ Đỉnh Phong tức giận gầm lên.
Bí thư Vũ ở đầu kia điện thoại nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu và Vũ Trường Nghĩa, thiếu chút nữa phun ra máu. Có thể đoán được, nếu bây giờ Vũ Trường Nghĩa đứng ở trước mặt ông ta, Vũ Đỉnh Phong sẽ cho gã một bạt tai.
Sau khi Cung Bảo Nguyên nghe xong điện thoại của Vũ Đỉnh Phong, liền mở loa ngoài của điện thoại di động, tiếng gầm lên giận dữ của Vũ Đỉnh Phong vang lên vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi người trong phòng đều nghe được rõ ràng, giống như một tiếng sấm kinh thiên, làm mọi người chấn động.
Thấy Vũ Trường Nghĩa sợ tới mức cả người run rẩy, Cung Bảo Nguyên cũng không ép gã nhận điện thoại, lại cầm điện thoại thu trở về, đặt ở bên tai, mỉm cười nói:
- Bí thư Vũ, lệnh công tử không chịu nhận điện thoại. Tôi thấy hay là cứ như vậy đi. Tôi cúp máy đây!
Nói xong, không chút khách khí đã cắt đứt điện thoại.
Toàn bộ phòng thẩm vấn, lập tức trở nên im lặng. Vũ Trường Nghĩa và mấy người cảnh sát đều nín thở yên lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Đã sớm nói với các anh, chớ gây họa. Ái chà, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người ta à. . .
Một lát sau, Hồ Thiên Hậu lắc đầu, thở dài nói, rồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía bàn thẩm vấn. Anh ta ngồi ở ghế dựa bình thường, không có hạn chế về thân thể, không giống Cung Bảo Nguyên, hiện tại cũng còn “Hưởng thụ” đãi ngộ của phạm nhân, ngồi ở chỗ kia, muốn động cũng không thể động.
Mắt thấy Hồ Thiên Hậu chậm rãi đi tới, mấy người cảnh sát đồng loạt đứng dậy, sau đó lui về phía sau một bước, vẻ mặt cứng ngắc liền vô cùng tươi cười, liên tục hướng về phía Hồ Thiên Hậu mà gật đầu không ngừng.
- Hút điếu thuốc được không?
Hai tay mang còng của Hồ Thiên Hậu duỗi ra, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn thẩm vấn, rút ra hai điếu, cười hỏi.
- Ấy ấy, mời, mời, mời anh cứ tự nhiên. . .
Đội cảnh sát vừa rồi đã bắt Hồ Thiên Hậu, nuốt nước miếng luôn miệng nói. Lại lui về phía sau một bước. Dường như Hồ Thiên Hậu lập tức hóa thân trở thành con mãnh thú và dòng nước lũ, chỉ cần tới gần một chút, sẽ bị anh ta nuốt một cái, ngay cả xương cốt, cặn bã cũng không chừa lại.
Hồ Thiên Hậu châm hai điếu thuốc lá, rồi quay trở lại, cầm một trong hai điếu thuốc đó, nhét vào miệng Cung Bảo Nguyên. Cung Bảo Nguyên hút một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi thật dài, hai mắt híp lại, trên mặt lộ vẻ cực kỳ hài lòng.
Thật vất vả, cuối cùngVũ Trường Nghĩa cũng phục hồi lại tinh thần, liên tục nháy mắt với thanh tra cảnh sát cấp hai kia. Đầu tiên, hai người thanh tra cảnh sát cấp hai cứng họng, lắc đầu cực khẽ. Trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Sau lại bị Vũ Trường Nghĩa nóng nảy ép buộc, mới rất không tình nguyện mà gật đầu, chậm rãi đi tới, gượng gạo nở ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ.
- Ấy, Chủ tịch Cung, Phó chủ tịch Hồ. . .
Một người thanh tra cảnh sát cấp hai vừa mở miệng, ngay cả bản thân anh ta cũng thấy hoảng sợ. Giọng nói hoàn toàn thay đổi, cứ như là cứng rắn từ trong cổ họng vọng ra khô khốc, nghe ra muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Thanh tra cảnh sát cấp hai vội vàng mạnh mẽ nuốt nước miếng hai lần, cố gắng ép mình phải điềm tĩnh, cười làm lành nói:
- Rất xin lỗi a, hai vị Chủ tịch, hiểu lầm, hiểu lầm. . . Mau, mau mở ra còng tay cho hai vị Chủ tịch. . .
- Ấy, phải phải . .
Người cảnh sát đang đứng ở phía sau Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu vội vàng lấy chìa khóa ra, định mở còng tay cho Cung Bảo Nguyên Hồ Thiên Hậu.
- Chậm đã, trước cứ để như vậy đi, đừng lộn xộn. Chờ sau khi Bí thư Vũ đến đây sẽ nói sau.
Tay Cung Bảo Nguyên nhấc lên, không chút khách khí cản người cảnh sát đang cầm chìa khóa lại, thản nhiên nói.
Thừa cơ hội này, Vũ Trường Nghĩa nhẹ nhàng di chuyển bước chân, muốn chuồn qua cửa đang mở. Nhìn tình hình này, cha gã sẽ nhanh chóng tự mình chạy tới đây. Bất kể thế nào Vũ Trường Nghĩa cũng không dám đối mặt với cơn giận lôi đình của ông già.
- Vũ thiếu gia, xin dừng bước!
Tất nhiên, nhất cử nhất động của gã đã sớm bị Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu để ý, sao có thể để gã rời đi một cách dễ dàng như vậy được? Cung Bảo Nguyên lập tức hắng giọng kêu một tiếng.
- Ha ha, Chủ tịch Cung. . .
Cả người Vũ Trường Nghĩa run lên, vội vàng xoay lại ... Giống tất cả cảnh sát ở đây, trên khuôn mặt cứng ngắc lộ ra một nụ cười gượng gạo, không kìm lòng nổi liên tục xoay người cúi đầu hướng về phía Cung Bảo Nguyên.
- Vũ thiếu gia, anh đi như vậy, không thích hợp. Tôi đã sớm nói với anh, làm việc không cần quá tuyệt tình, phải giữ lại một đường lui cho mình. Tôi cam đoan nếu anh đi bây giờ, anh sẽ phải hối hận. Nhất định sẽ hối hận! Vũ thiếu gia, tôi nhớ rõ anh từng nói, trên thế giới này, cái gì cũng có thể bán được chỉ có hối hận là bán không được!
Cung Bảo Nguyên phun khói thuốc, thản nhiên nói.
- Rất xin lỗi rất xin lỗi, Chủ tịch Cung. Tôi thật sự không phải cố ý mạo phạm. . . Thật sự, tôi thề với trời, tuyệt đối không có ý mạo phạm các anh. Đây là hiểu lầm, là các đồng chí khu cục hiểu lầm, mong hai vị tha thứ cho. . .
Vũ Trường Nghĩa biết, đêm nay, một cửa này sợ là không ai có thể bước qua một cách dễ dàng như vậy.
Người ta không chịu bỏ qua một cách dễ dàng!
Vừa nghe Vũ Trường Nghĩa nói lời này, trong lòng tất cả cảnh sát ở đây đều chửi tên vô sỉ Vũ Trường Nghĩa như tát nước.
Rõ ràng là Vũ công tử anh chỉ thị chúng tôi làm như vậy, kỹ nữ cũng do anh bố trí, ngay cả thời gian phá cửa vào cũng do anh chỉ định. Hiện tại thì hay rồi, trong nháy mắt, tội danh này liền cài trên đầu đồng chí ở khu cục!
Chờ Vũ Đỉnh Phong tới rồi, gã sẽ còn ăn nói thế nào?
- Vũ thiếu gia, anh làm việc, thật sự cũng không thông minh chút nào!
Cung Bảo Nguyên rất khinh bỉ nói:
- Nói cho anh biết, Vũ Trường Nghĩa, mặc kệ là trong phạm vi nào, anh cũng không thể lăn lộn như vậy được. Anh đây là trên trời dưới đất, chỉ có một mình anh hả! Chiếu theo cách giải quyết của anh như vậy, không phải anh chết chính là tôi sống. Nếu anh ở Bắc Kinh hoặc là ở Minh Châu mà dám lăn lộn như vậy, mặc kệ cha anh là ai, anh cũng chết rất khó coi. Tôi cam đoan, ra tay đối phó anh sẽ không chỉ một người.
- Mở rộng tầm mắt đi!
Hồ Thiên Hậu không lạnh không nhạt thêm một câu.
Thành thật mà nói, cho dù lấy tiêu chuẩn ăn chơi trác táng để nhìn, Vũ Trường Nghĩa còn xa mới có thể “Tốt nghiệp”. Những kẻ ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh, lúc khốn khiếp thì thật khốn khiếp, thậm chí còn khốn khiếp hơn cả Vũ Trường Nghĩa. Nhưng người ta cũng có quy củ ——khi chưa hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không tùy tiện bão nổi!
Làm sao lại có thể giống như Vũ Trường Nghĩa vậy?
Lưu Vĩ Hồng cũng đã đứng ở trước mặt gã, mà gã vẫn da trâu hò hét, ngầm hạ độc thủ với bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa thủ đoạn lại hạ lưu như thế này. Không cần nói tới lai lịch rất lớn của Cung Bảo Nguyên, cho dù chỉ là bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể trơ mắt nhìn bằng hữu của mình bị người mưu hại.
Cũng nói đây là bệnh tự cao tự đại. Vũ Trường Nghĩa này quả thực chính là tự cao tự đại đến mức muốn điên rồi.
Bệnh đặc biệt kịch liệt!
Chắc ngày thường, bề trên trong nhà nuông chiều gã quá mức, gã đã bị nuông chiều đến mức hoàn toàn không còn biết phương hướng là gì nữa.
- Đúng vậy đúng vậy, Chủ tịch Cung, Phó chủ tịch Hồ, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là. . . Đều là lỗi của tôi. Tôi, tôi có mắt không tròng, không nhìn được Thái Sơn. Mong hai vị tha thứ cho, về sau. . . về sau cũng không dám ... nữa. . .
Vũ Trường Nghĩa chậm rãi đi tới, vẻ mặt cầu xin nói. Một câu đơn giản như vậy, từ miệng gã nói ra, cũng lắp bắp, chia ra không biết bao nhiêu đoạn.
Thật sự khác nào tự mình đánh vào miệng mình. Cầu xin người khác, đối với Vũ Trường Nghĩa mà nói, rất xa lạ. Cả đời này, cũng không biết đây có phải là lần đầu tiên gã cầu xin một người khác hay không? Lại nói không thành tiếng, lời mở đầu không liền với lời sau, cũng là đương nhiên.
- Vũ thiếu gia, chuyện về sau thì về sau hẵng nói. Thành thật mà nói, từ nay về sau, tôi còn thực sự không muốn lại nhìn thấy anh. Sau này, mảnh đất ở Ninh Dương kia, kính nhờ anh và công ty Tinh Hán của anh, tốt nhất không cần lộ diện. Đừng nói là một người, cho dù là một con chó, tôi cũng không muốn thấy. Hy vọng anh có thể nhớ kỹ lời tôi nói lúc này, ngàn vạn lần cũng đừng quên.
Cung Bảo Nguyên lãnh đạm nói.
Tiểu tử này rất liều lĩnh, không giáo huấn gã một chút, lửa giận trong lòng Cung Bảo Nguyên khó mà tiêu tan.
Sắc mặt Vũ Trường Nghĩa đỏ bừng.
Người ta đây là trực tiếp mắng gã là chó mà!
Vũ thiếu gia sống hai mươi sáu, hai bảy năm, chưa bao giờ bị người nào chỉ vào mũi mắng tới như vậy?
Chỉ có điều trong lúc này, lại không thể đánh anh ta nuốt máu và rớt răng nanh, ngoại trừ cúi đầu nhận sai, không còn đường thứ hai để đi. Tuy rằng cho tới vừa nãy thôi, gã còn không muốn làm rõ lai lịch của Cung Bảo Nguyên ra sao, nhưng một chiếc điện thoại có thể kinh động tới cha gã, vậy tuyệt đối không phải là nhỏ. Bởi vậy có thể thấy được, nhân vật phía sau người ta, là người mà cha gã cũng không dám đắc tội.
Lần này, cứng rắn đánh một gậy sắt, đầu nhất định sẽ đầy mồ hôi.
- Chủ tịch Cung, Phó chủ tịch Hồ. Việc này. . . việc này thật sự là hiểu lầm, trước hãy tháo còng tay đã. . . Rất xin lỗi rất xin lỗi. . .
Vũ Trường Nghĩa hết sức khiêm tốn, liên tục gật đầu cúi người.
Cung Bảo Nguyên xoay đầu đi, cũng không them để ý.