Quan Gia

Chương 1103: Chương 1103: Bí mật của Lưu Vĩ Đông.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1103: Bí mật của Lưu Vĩ Đông.  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

- Đi thôi, bơi vài vòng nữa đã… 

Lưu Vĩ Đông dường như không chịu nói tiếp đề tài này, uống vài ngụm nước trái cây lại đứng lên, phấn chấn nói. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, đứng dậy theo, cùng nhảy xuống bể bơi. Nhưng lần này Lưu Vĩ Hồng không bơi, chỉ ngâm mình trong nước, dường như có tâm sự gì. 

Công tác trong Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước phức tạp hơn nhiều, rất nhiều việc cần phải cố gắng, nỗ lực. 

Lưu Vĩ Đông lại rất hứng thú, bơi qua bơi lại mấy vòng trong bể bơi, cuối cùng thì đưa tay vẫy vẫy qua phía bên kia bể bơi, ra vẻ là gặp bạn bè thân thiết của y. Lưu Vĩ Hồng nhìn theo hướng tay của y, mới phát hiện, không biết từ khi nào, bên cạnh bể bơi đã xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám. 

Cô gái này thoạt nhìn khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mặc chiếc sườn xám màu trắng có hoa mẫu đơn hồng bó sát người. Từ dưới bể bơi ngước nhìn lên, thấy dáng người cô cao gầy, thanh tú, xinh đẹp. Mái tóc búi lên tinh xảo, diện mạo rất xinh đẹp, khóe miệng mỉm cười, rất duyên dáng. Cô gái xinh đẹp thướt tha như thế vừa đứng cạnh bể bơi, vô cùng quyến rũ, đã gần như lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt đàn ông quanh đó. 

Lưu Vĩ Đông liền men theo thành bể bơi, bước từ dưới nước lên, thân hình ướt đẫm. Cô gái đẹp mặc sườn xám lập tức lấy từ tay người phục vụ một chiếc khăn trắng tinh, lau đầu đầy nước cho Lưu Vĩ Đông. Động tác vô cùng thân mật, lại rất tự nhiên, không thèm để ý chuyện người khác biết được quan hệ của mình và Lưu Vĩ Đông là không bình thường. 

Mắt Lưu Vĩ Hồng hơi nheo lại. 

Cô gái này, hắn có chút ấn tượng, dường như đã từng gặp ở đâu đó, chỉ có điều ấn tượng khá mơ hồ, không rõ rệt. Có lẽ ấn tượng này là từ thế giới song song bên kia vẫn còn trong đầu hắn. 

- Vĩ Hồng, nghỉ thôi… 

Cô gái mặc sườn xám lấy khăn tắm khoác trên vai Lưu Vĩ Đông. Lưu Vĩ Đông xoay qua, nói với Lưu Vĩ Hồng còn đang ngâm mình trong bể bơi. 

- Được. 

Lưu Vĩ Hồng trả lời một tiếng, ra khỏi bể bơi cũng có nhân viên phục vụ đưa tới một chiếc khăn tắm sạch sẽ. 

- Vĩ Hồng, xin chào, đã lâu không gặp! 

Không đợi Lưu Vĩ Hồng lên tiếng, cô gái xinh đẹp mặc sườn xám liền chủ động chào Lưu Vĩ Hồng. 

- Xin chào! 

Lưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu đáp lễ. Vì thế hắn biết ấn tượng của hắn là chính xác. Quả thật hắn đã từng gặp cô gái xinh đẹp này, chỉ có điều trong thời gian ngắn không nghĩ ra được. 

Thấy tình hình như vậy, cô gái xinh đẹp mặc sườn xám mỉm cười, nói: 

- Vĩ Hồng, tôi là Cát Hân Hân, trước đây chúng ta từng gặp nhau khi học Đại học Bắc Kinh, tôi là bạn học của Vĩ Đông. Có lẽ là mười một mười hai năm rồi. Lúc đó cậu vẫn còn là học sinh trung học, giờ đã là phó Cục trưởng rồi. Thời gian qua nhanh thật! 

Nói xong, Cát Hân Hân có chút cảm thán! 

- Đúng rồi, chị đúng là chị Hân Hân. Lúc đó chị còn mua cho tôi kem lạnh. 

Cuối cùng Lưu Vĩ Hồng cũng nhớ ra, thốt lên một tiếng, rồi hơi buồn cười. Một cán bộ cao cấp cấp phó giám đốc sở không nên có biểu hiện vừa rồi như hắn. Chỉ có điều cán bộ cao cấp cấp phó giám đốc sở như hắn, trong phạm vi cả nước e cũng là lông phượng sừng lân, không nghĩ tới có ai lại chú ý đến mình. 

Cát Hân Hân lại càng cười vui vẻ, liên tục gật đầu. 

Năm đó, Lưu Vĩ Đông còn học tại Đại học Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng vẫn là một thằng nhóc mới bước vào cửa trường trung học. Tình cảm giữa hai anh em họ rất tốt. Lưu Vĩ Đông thường dẫn hắn đến Đại học Bắc Kinh chơi. Hắn gặp Cát Hân Hân ở đó. Cát Hân Hân mua cho hắn kem lạnh. Nhưng sau này rất lâu không gặp lại, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa thấy biểu hiện vừa rồi của Cát Hân Hân, dường như quan hệ giữa chị ấy và Lưu Vĩ Đông không bình thường. 

Rốt cuộc trong này có chuyện gì, tạm thời không thể truy ra được. 

Lưu Vĩ Đông cười nói: 

- Đi thôi, Vĩ Hồng. Thay quần áo trước đi, Hân Hân đã chuẩn bị đồ ăn khuya rồi. 

Nghe cách xưng hô này cũng đủ biết quan hệ giữa hai bên vô cùng thân thiết. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý, lấy quần áo ở chỗ cô gái phục vụ, vào phòng thay quần áo. 

Lưu Vĩ Đông vừa thay quần áo vừa nói: 

- Hân Hân là bạn gái trước đây của anh. Anh với cô ấy là bạn học. Cô ấy nhỏ hơn anh ba tuổi… Ừ, thành phần gia đình của cô ấy hơi cao. 

Chỉ một câu giải thích đơn giản như vậy cũng đủ để Lưu Vĩ Hồng biết đã xảy ra chuyện gì. 

Mười một mười hai năm trước, chế độ thi vào trường cao đẳng mới khôi phục được vài năm, mà chuyện thi cử lộn xộn cũng mới vừa chấm dứt được vài năm. Thành phần gia đình vẫn là một vấn đề vô cùng nhạy cảm. Tuy rằng khi đó đã không còn cấm con cháu “địa chủ, nhà giàu, phản động” đi thi đại học, cũng không ảnh hưởng đến chuyện phân bổ công tác, nhưng đối với những gia đình bình thường mà nói, cái gọi là thành phần gia đình cũng không tạo nên vấn đề gì lớn. Nhưng đối với gia đình họ Lưu, vấn đề thành phần gia đình này lại vô cùng quan trọng. Nhà họ Lưu khó chấp nhận con của một địa chủ hay phản động làm dâu trong nhà họ Lưu. 

Vấn đề này thậm chí có thể chạm tới mức độ chính trị. 

Giữa hai người không có kết quả là có thể dự đoán được. Nhưng xem ra, tình hình hiện giờ, giữa hai người chỉ có “phía chính phủ” là nói không có kết quả, còn thật ra, kết quả đã có từ lâu rồi, và vẫn tiếp tục nữa. 

- À, câu lạc bộ “Gió trời” này là của Hân Hân, cô ấy là Tổng giám đốc của câu lạc bộ này đó. 

- Sau này em muốn tập thể hình, có thể đến đây chơi. Anh bảo Hân Hân làm cho em thẻ hội viên. Phục vụ và quản lý ở nơi này đều rất tốt. 

Lưu Vĩ Đông thay quần áo xong còn nói thêm. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói: 

- Sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh chắc chắn là thật sự có tài. 

- Đúng vậy, Hân Hân là một tài nữ. Năm đó ở Đại học Bắc Kinh, chẳng những được công nhận là hoa khôi giảng đường, mà còn được công nhận là nữ sinh viên xuất sắc. 

Lưu Vĩ Đông nói xong, cũng hơi có ý cảm thán. Có lẽ y tiếc nuối rất nhiều về kết quả hôm nay. 

Lưu Vĩ Đông hôm nay sắp xếp cho Cát Hân Hân gặp mặt Lưu Vĩ Hồng, có thể nói là một động tác không bình thường. Có lúc, chủ động cho người khác biết bí mật của mình, chính là tỏ thái độ thân cận và tín nhiệm. Lưu Vĩ Đông dường như muốn kéo tình cảm giữa hai anh em trở về thân thiết khăng khít như lúc trước. 

Đối với chuyện này, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không phản đối. 

Đánh hổ anh em ruột, ra trận phụ tử binh thôi! 

Hai anh em thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng thay đồ. Cát Hân Hân đã chờ sẵn ở cửa phòng thay quần áo, mỉm cười gật đầu, đi trước dẫn đường. Cô gái đẹp mặc sườn xám quả thật là một sự phối hợp vô cùng tốt. Khiến khí chất cả người đều phiêu diêu như tiên xuống trần. 

Vườn ẩm thực cạnh câu lạc bộ thể hình, cách bể bơi không xa, là một tòa nhà nhỏ ba tầng đứng riêng lẻ. Nó được xây dựng theo lối cổ, thấp thoáng một khu vườn xanh mát, lối đi được lá cây phủ đầy, thỉnh thoảng vang tiếng chim chóc, tràn đầy phong cách cổ. Riêng sự sắp đặt trong vườn ẩm thực đường nét cũng rất độc đáo, có thể thấy được khiếu thẩm mỹ của Cát Hân Hân. 

Cát Hân Hân sắp bàn ăn khuya trong phòng riêng ở phía đông lầu ba. Vị trí này khá tốt, bất kể hai người họ tán gẫu những gì ở đâu, đếu không có người vào quấy rầy, thậm chí còn không có người đi ngang cửa. 

Cách trang hoàng trong phòng riêng cũng rất cổ kính, có ghế bành và bàn bát tiên bằng gỗ lim. Đèn chiếu sáng trên vách cũng là loại đèn bát giác giả cổ. Trên bàn bát tiên đã bày bốn đĩa rau trộn, bốn món ăn vặt và một lọ hoàng tửu lâu năm. 

- Nào, Vĩ Hồng, mời ngồi! 

Cát Hân Hân chủ động kéo ghế bành, khẽ cười nói. 

- Được, cảm ơn! 

Lưu Vĩ Hồng cũng không khách khí, ngồi xuống ghế. 

Cát Hân Hân đặt giỏ xách màu đen xuống chiếc ghế nhỏ cạnh Lưu Vĩ Đông, còn mình ngồi xuống cái ghế khác, mở chai rượu hoàng tửu, rót đầy ly cho hai anh em, cười nói: 

- Vào thu rồi, buổi tối hơi lạnh một chút, uống chút hoàng tửu, nồng độ không cao, dưỡng sinh, có lợi cho cơ thể. 

Lưu Vĩ Đông mỉm cười, gật đầu tán thưởng nói: 

- Em luôn sắp xếp chu đáo cẩn thận. 

Cát Hân Hân cười, cũng không khiêm tốn, chủ động giơ chén rượu lên nói: 

- Nào, Vĩ Hồng, hôm nay là lần đầu tiên cậu đến thăm câu lạc bộ Gió trời. Tôi và Vĩ Đông kính cậu một ly, chúc cậu công tác thuận lợi, bay xa vạn dặm. 

Lưu Vĩ Đông cũng đưa cao cái chén sứ Thanh Hoa nhỏ nhắn. 

- Cám ơn Tổng giám đốc Cát. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nâng chén nói. 

Vừa rồi trong lúc bất ngờ đột nhiên gọi là “chị Hân Hân”, giờ tất nhiên không thể gọi như vậy nữa. Người ta có địa vị và chức vụ nhất định, mọi việc đều liên quan đến thể thống. Cái này gọi là quan uy quan thể, nuôi dưỡng lâu rồi. Dù Lưu Vĩ Hồng hiện giờ là một cán bộ cấp phó Cục nho nhỏ trong các bộ và ủy ban trung ương, cũng phải để ý. 

Cát Hân Hân hơi trố mắt một chút, nhưng không giảm nét tươi cười trên mặt, cụng nhẹ ly với Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. 

Uống hoàng tửu phải uống từ từ, không thể một hơi cạn chén. 

Hoàng tửu không thể thích hợp cho những người thích uống rượu thả cửa. 

- Nào, ăn chút thức ăn đi, bơi lâu như vậy, hẳn là đói bụng rồi. 

Cát Hân Hân cầm đôi đũa chung, gắp cho Lưu Vĩ Hồng ít thức ăn, lại gắp vài miếng cho Lưu Vĩ Đông. 

Phải nói là thức ăn trong câu lạc bộ chẳng những vừa miệng mà còn khá cay, rất thích hợp với khẩu vị của Lưu Vĩ Hồng. 

Cát Hân Hân cười nói: 

- Nghe Vĩ Đông nói, cậu học Đại học ở Sở Nam, thời gian trước luôn làm việc ở Sở Nam, nên tôi bảo đầu bếp làm theo khẩu vị Sở Nam, hy vọng hợp với khẩu vị của cậu. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, mỉm cười nói: 

- Rất ngon, rất có phong vị Sở Nam. 

- Cậu nói ngon là được rồi, tôi an tâm. 

Cát Hân Hân nói đùa: 

- Vĩ Hồng, thời gian trước nghe nói cậu làm việc ở Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi rất vui mừng nhưng cũng hơi giật mình. Trước kia, Vĩ Đông luôn nói với tôi cậu là thiên lý mã của nhà họ Lưu, hiện giờ xem ra, anh ấy đúng là hiểu cậu, anh em hiểu nhau mà. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười. 

Cát Hân Hân thật là khéo nói. 

Dựa vào những gì Lưu Vĩ Hồng hiểu về tính cách Lưu Vĩ Đông, hắn có thể khẳng định, Lưu Vĩ Đông sẽ không nói với Cát Hân Hân như vậy. Lưu Vĩ Hồng trước khi tái sinh cũng quả thật không đảm đương nổi nhận xét như thế của Lưu Vĩ Đông. Lúc đó, cậu hai Lưu chính là loại con ông cháu cha khiến người ta đau đầu. Đương nhiên, chuyện này không ngại Cát Hân Hân nhắc lại. 

Trước khác nay khác chứ! 

 

 

kenny290 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.