Ngày hôm đó có thể là ngày mà kính mắt ở thị xã Hạo Dương bị vỡ nhiều nhất. Ít nhất thì kính mắt của các quan viên Thị xã Hạo Dương toàn bộ sẽ bị rơi xuống đất, vỡ tan. Trên mặt đất sẽ toàn là miếng vỡ thủy tinh.
Chủ tịch thị xã Hạo Dương, đồng chí Lưu Vĩ Hồng sau năm ngày bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi điều tra nay đã trở về.
Không phải một người trở về mà còn có cả người hộ tống.
Người hộ tống này cũng không hề đơn giản. Đó chính là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Dương Hiểu Quân.
Chiếc xe Audi của Dương Hiểu Quân ở phía trước, chiếc Santana của Lưu Vĩ Hồng ở phía sau, lần lượt đi vào sân của Thị ủy Hạo Dương. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Phương Trung Hàn, Bí thư Thị ủy Tống Hiểu Vệ dẫn theo những người lãnh đạo chủ yếu của bốn tổ chức Thị ủy, Ủy ban nhân dân thị xã, Hội đồng nhân dân thị xã, Mặt trận Tổ quốc thị xã đứng chờ đón ở trước tòa nhà Thị ủy. Đương nhiên đây là lễ nghi cho Dương Hiểu Quân. Chủ tịch thị xã Lưu Vĩ Hồng làm sao lại được nhận sự nghênh tiếp như thế.
Nhưng bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi điều tra mà vẫn có thể bình yên quay về thì cũng đã khiến cho người ta phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Theo như yêu cầu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Địa ủy, Tống Hiểu Vệ chẳng những triệu tập lãnh đạo của bốn tổ chức chủ chốt nghênh đón Dương Hiểu Quân mà còn triệu tập toàn bộ các cán bộ cấp phó phòng trở lên ngồi chờ ở trong phòng họp của Thị ủy, chuẩn bị cuộc họp cán bộ.
Mọi người nhận được thông báo này thì lòng đầy nghi hoặc, không biết là xảy ra chuyện lớn gì. Bởi vì hội nghị này, đầu tiên là vẫn chưa đưa ra văn kiện nào. Văn phòng Thị ủy cũng không nói rõ đề tài thảo luận của cuộc họp, chỉ nói là họp thôi. Tất cả các cán bộ cấp phó trở lên đều phải tham gia đầy đủ. Hiện tượng này dường như chưa từng xảy ra.
Có lẽ phải ngược dòng thời gian đến hơn hai mươi năm trước trong thời kỳ đại Cách mạng thì mới xảy ra tình huống như thế. Thường thì sẽ là đi lên một diện mạo tinh thần mới hoặc là một vị đương quyền nào đó bị đánh đổ.
Còn hội nghị triệu tập các các bộ cấp phó phòng trở lên này thông thường thì chỉ có một chuyện là có sự điều động cán bộ chủ chốt trong thị xã. Nói một cách nghiêm khắc là điều động Bí thư Thị ủy. Dù là điều động Bí thư Thị ủy thì thường cũng sẽ không triệu tập đại hội như vậy.
Chẳng lẽ, Bí thư Tống sắp bị điều động?
Nhưng trước đến giờ đâu có thông tin này. Bây giờ sự điều động nhân sự thực sự có thể giữ bí mật được đến mức độ đó hay sao?
Tống Hiểu Vệ đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Hạo Dương tuy mới hơn một năm. Sự thay đổi sao có thể nhanh như thế được chứ?
Hoàn toàn không hiểu!
Tuy nhiên nhìn sắc mặt của Tống Hiểu Vệ thì có thể nhìn ra được chút manh mối. Tâm trạng của Bí thư Tống không hề vui vẻ. Dù là vẫn cái nụ cười đó nhưng nụ cười trở nên rất gượng gạo. Dù là bắt tay với Dương Hiểu Quân thì cũng là “miễn cưỡng cho vui” mà thôi.
Một số cán bộ có năng lực quan sát nhạy bén đều thầm gật đầu.
Xem ra, thực sự đã có chuyện lớn xảy ra rồi. Còn về chuyện xảy ra lớn đến mức nào thì tạm thời chưa biết được. Cũng may Dương Hiểu Quân đã tới rồi, đáp án sẽ rất nhanh chóng được biết thôi.
Vả lại cứ bình tĩnh đừng nóng.
-Xin chào Chủ tịch thị xã Lưu!
-Chủ tịch thị xã Lưu, đã trở lại rồi.
Rất rõ ràng, sự nhiệt liệt hoan nghênh dành cho Lưu Vĩ Hồng không hề kém Dương Hiểu Quân. Mọi người tranh nhau bắt tay Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, ân cần thăm hỏi không ngớt.
Lưu Vĩ Hồng giữ lễ đi sau Dương Hiểu Quân bắt tay các đồng chí, miệng mỉm cười, không ai có thể biết là hắn ta đang nghĩ gì.
Mấy người Hùng Quang Vinh, Long Vũ Hiên, Phiền Quốc Sinh, Vương Thụ Quốc thì càng kích động, bắt tay Lưu Vĩ Hồng không muốn buông ra. Hùng Quang Vinh thậm chí thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Tốt rồi!
Thật tốt rồi!
Chủ tịch thị xã Lưu cuối cùng đã trở lại.
Mấy ngày nay, Hùng Quang Vinh thật sự lo lắng, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ. Lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng đi sẽ không trở về. Như vậy là cho đi ngồi ghế đá rồi.
Thấy Hùng Quang Vinh biểu lộ chân tình như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng cảm động.
Tình cảm của cán bộ cấp dưới cũ này đối với hắn ta quả thật là vô cùng sâu sắc.
Ở cửa tòa nhà Thị ủy ồn ào một hồi mới chào hỏi xong.
- Phó trưởng ban Dương, xin mời!
Phương Trung Hàn mỉm cười giơ tay mời khách.
Xếp hạng ở Địa ủy, Phương Trung Hàn ở phía trên Tống Hiểu Vệ. Trong đội ngũ hoan nghênh trước mắt tự nhiên cũng coi anh ta làm chính. Còn về Chủ tịch thị xã Lưu, đã về đến nhà thì không còn là khách nữa, cùng với các cán bộ của Thị xã vây quanh Dương Hiểu Quân đi vào phòng họp.
Các lãnh đạo nối nhau tiến vào phòng họp. Tất cả các cán bộ đều đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay. Trong phòng họp không khí rất náo nhiệt.
Lãnh đạo ba cấp tỉnh, thành phố, địa khu đã ngồi ở ghế chủ tịch. Dương Hiểu Quân ngồi ở chính giữa. Là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Dương Hiểu Quân là một giám đốc sở vô cùng cứng rắn. Trong tất cả những người ở đây thì chức vụ của ông ta là cao nhất.
Hội nghị vẫn là do Tống Hiểu Vệ chủ trì.
Không giống như ngày xưa. Hôm nay Tống Hiểu Vệ lên phát biểu vô cùng ngắn gọn, dường như chỉ nói vài câu mở màn và mời Phó trưởng ban Dương nói chuyện.
Dương Hiểu Quân hơn năm mươi tuổi, tướng mạo nho nhã, đeo một cặp kính rất có phong độ tri thức. Nếu ngẫu nhiên gặp trên đường thì nhất định sẽ tưởng ông ta là một thầy giáo trong trường học. Nhưng lúc này ngồi ở trung tâm của đài Chủ tịch tự nhiên lại có vài phần uy nghiêm.
Dương Hiểu Quân mở bản thảo trước mặt ra, bắt đầu đi vào báo cáo. Dương Hiểu Quân nói mình là nhận sự ủy thác của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến thị xã Hạo Dương. Trong lúc phát biểu, Dương Hiểu Quân tổng kết sơ qua các hạng mục công việc của thị xã Hạo Dương trong hơn một năm nay, nói Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh rất hài lòng với công việc của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã, cũng có những lời khen đối với Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng.
Hàng trăm cán bộ chuyên chú lắng nghe báo cáo của Phó trưởng ban Dương. Phòng hội nghị im ắng, ngoài tiếng của Dương Hiểu Quân ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Từ trong lời nói của Dương Hiểu Quân, mọi người càng đọc được một thông tin chính xác- bộ máy thị xã Hạo Dương thực sự phải điều chỉnh rồi.
Nếu không thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ không vô duyên vô cớ phái một vị Phó trưởng ban thường trực đến Hạo Dương tổng kết công tác Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã. Trước đó, chưa bao giờ từng có tiền lệ như vậy.
-Do yêu cầu công việc, qua nghiên cứu suy xét kỹ lưỡng, Tỉnh ủy quyết định, đồng chí Tống Hiểu Vệ sẽ không đảm nhiệm chức vụ ủy viên Địa ủy, Bí thư Thị ủy Hạo Dương nữa mà sẽ phân công chức vụ khác.
Sau khi thao thao bất tuyệt, Dương Hiểu Quân rốt cục nói ra một câu nói “Long trời lở đất”.
Các cán bộ tham dự hội nghị ngơ ngác nhìn nhau kinh hãi.
Bí thư Tống thật sự bị điều đi?
Trước đó chưa từng có thông tin gì. Bỗng nhiên lúc đó, vị Phó trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tới rồi tổ chức một cuộc họp toàn bộ cán bộ Thị xã. Tống Hiểu Vệ sẽ không còn là Bí thư Thị ủy nữa rồi.
Cái trò ảo thuật này trở nên cổ quái.
Tuy rằng quan trên đang ngồi, không nên ồn ào. Nhưng thông tin này thực sự quá đột ngột, hoàn toàn vượt qua khỏi sự dự liệu của các cán bộ, Muốn mọi người luôn giữ được sự bình tĩnh thì thật khó, những người ở đó đều thì thầm với nhau.
-Các đồng chí, xin hãy yên lặng!
Dương Hiểu Quân nhẹ nhàng ho một tiếng rồi uy nghiêm nói.
Tiếng bàn luận dần dần lắng xuống, các cán bộ ngồi thẳng người dậy, mắt như không chớp nhìn về phía đài Chủ tịch. Rất nhiều ánh mắt vô tình dừng ở trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, dường như ngay lập tức có thể đoán ra. Tống Hiểu Vệ lần này đi thì Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ trở thành tân Bí thư Thị ủy. Nguyên nhân là không có hắn thì đài Chủ tịch không có gương mặt mới.
Nếu như ở trên phân công bổ nhiệm Bí thư Thị ủy thì nhất định là như vậy rồi. Không có gương mặt mới, ngoài Lưu Vĩ Hồng ra, trong hai bộ máy của thị xã Hạo Dương thì cũng không thể có một người nào khác có thể vượt qua Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy này.
Tống Hiểu Vệ đi rồi, người khác đến làm Bí thư Thị ủy. Như thế không phải là thăng quan tiến chức mà là một trận địa lôi.
Quả nhiên, Dương Hiểu Quân lập tức tuyên bố:
-Thông qua nghiên cứu của Tỉnh ủy đồng thời trưng cầu ý kiến của các lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy Hạo Dương, quyết định đồng chí Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Hạo Dương!
Xôn xao!
Không biết do ai dẫn đầu mà trong phòng vang lên tiếng vỗ tay. Lúc đầu tiếng vỗ tay không đều lắm nhưng rất nhanh thì tiếng vỗ tay như sấm nổ vậy, kéo dài không thôi.
Rất nhiều ánh mắt của các cán bộ nhìn Lưu Vĩ Hồng trở nên vô cùng kính sợ.
Như thế này cũng quá thần kỳ rồi!
Ngày hôm qua mọi người còn đang bàn luận không biết ai sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thị xã Hạo Dương vì cho là Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ đi không trở lại. Từ trước đến nay không có cán bộ nào bị các đồng chí tổ chuyên án Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi mà vẫn có thể trở về bình yên vô sự. Ai mà biết được trong nháy mắt, Lưu Vĩ Hồng chẳng những đã trở về mà lại còn trở thành Bí thư Thị ủy nữa chứ!
Lợi hại quá!
Lần này, Dương Hiểu Quân tự nhiên không ngăn cản tiếng vỗ tay của mọi người mà ngược lại cũng vỗ tay theo.
Trước khi Dương Hiểu Quân đến thì đã được nghe lời căn dặn riêng của một nhân vật lớn của Tỉnh. Hành trình đến Hạo Dương lần này không chỉ là việc tuyên bố văn kiện bổ nhiệm đơn giản đó mà chủ yếu là muốn trấn an Lưu Vĩ Hồng. Vô duyên vô cớ đưa một Chủ tịch của một thị xã đi, thực tế chứng minh vị Chủ tịch thị xã này không phạm sai lầm gì thì phải trả lại chính danh cho anh ta. Đương nhiên rồi, điều Tống Hiểu Vệ đi vốn là phương thức trả lại chính danh tốt nhất. Khi nói ra thì sự tán thưởng nhiều hơn thì cũng khó tránh.
Lưu Vĩ Hồng thật sự không phải là tầm thường đâu, không nên kết thù quá sâu với hắn thì tốt hơn.
Về phần Tỉnh ủy vì sao bỗng nhiên lại điều Tống Hiểu Vệ đi và cho Lưu Vĩ Hồng lên. Nói thực ra, Dương Hiểu Quân cũng không nói rõ ràng lắm. Dương Hiểu Quân đảm nhiệm công tác tổ chức cán bộ bao nhiêu năm nay, đây đúng thật là lần đầu tiên điều động “kỳ lạ” như vậy. Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là “người chịu tội”, trong vài ngày ngắn ngủi lại có sự thay đổi bất ngờ như vậy. Các cán bộ lớn trong tỉnh dường như chịu sự áp lực nào đó, ý kiến vô cùng thống nhất, đồng ý đưa Lưu Vĩ Hồng lên ngai vàng Bí thư Thị ủy. Thậm chí ngay cả Địa ủy Hạo Dương đều bị bỏ qua. Cái gọi là trưng cầu ý kiến những lãnh đạo chủ yếu của Địa ủy Hạo Dương thì chỉ là một câu khách khí mà thôi.
Mấy vị lớn trên tỉnh có quyết định, Địa ủy Hạo Dương lại có thể có dị nghị gì chứ?
Sau khi Dương Hiểu Quân biết được quyết định này, điều đầu tiên nghĩ đến tự nhiên là xuất thân của Lưu Vĩ Hồng. Con cháu dòng chính của nhà họ Lưu, là con trai độc nhất của tư lệnh quân khu Đông Nam, cũng rất đáng để các vị lớn trong tỉnh phải coi trọng như thế. Nhưng Dương Hiểu Quân luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Bởi vì sự điều động này khá là bất thường, thực sự là quá gấp. Nếu chỉ là vì chiếu cố con của Lưu tư lệnh thì cũng không thể gấp như vậy được. Theo như quy trình cán bộ bình thường là được rồi. Như thế mới không khiến người ta phải để ý.
Chẳng lẽ, bởi vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa Lưu Vĩ Hồng đi mà chọc giận các đại thần tôn kính?
Nhưng thật ra cũng có khả năng này.
Trong đầu Dương Hiểu Quân quay cuồng, âm thầm lắc đầu không ngừng.