Quan Gia

Chương 1240: Chương 1240: Bí thư tiền nhiệm ‘đánh lên đến cửa’!




Bí thư Lưu và vị khách Nhật Bản nói chuyện hai tiếng đồng hồ, Hàn Tất Thành ‘vui mừng’ phát hiện, Bí thư Lưu rất khách sáo với người Nhật Bản, rất chăm chỉ trong công việc, không ngừng thăm dò người Nhật Bản về những kế hoạch cụ thể trong việc xây dựng Khu công nghiệp, tìm hiểu việc công ty Tam Gia sau này có dự định phát triển như thế nào, làm thế nào để tăng định mức thị trường.

Từ trước đến nay Hàn Tất Thành vẫn luôn làm công tác sự nghiệp, làm kinh tế y là người ngoài ngành, nhưng nghe ra, Bí thư Lưu nói thực sự rất có lý, ngay cả một người ngoài ngành như y cũng có thể hiểu được. Thái độ của mấy người Nhật Bản, cũng có những thay đổi rõ ràng. Từ những lễ tiết thăm hỏi ban đầu cho đến việc không thèm quan tâm, sau đó bắt đầu bị lời nói của Bí thư Lưu thu hút, dần dần thể hiện sự hứng thú, đến sau cùng, liên tục ‘vâng vâng’, phối hợp rất tốt với Bí thư Lưu, còn liên tục giơ ngón tay cái, tán thưởng Bí thư Lưu kiến thức uyên bác, hiểu biết về kiến thức thị trường, quả thực là kỳ tài kinh doanh ẩn mình.

Đại quỷ Bạch Xuyên lúc đó biểu hiện thái độ, lập tức thêm vào dự toán, công trình giai đoạn một và giai đoạn hai cùng lúc tiến hành, tranh thủ thời gian từ nửa tháng đến một tháng, bắt đầu đầu tư. Ngoài ra hai lão quỷ Thu Điền và Tỉnh Thượng, đều liên tục gật đầu, tỏ vẻ phải mở rộng quy mô đầu tư, làm một vố thật lớn ở Ninh Dương.

Lúc cáo từ, ba lão quỷ Nhật Bản lại cúi đầu thật thấp trước Bí thư Lưu, từ đáy lòng cảm ơn Bí thư Lưu đã ‘dạy bảo’, nói Ninh Dương có một vị Bí thư hiểu biết sâu sắc về kinh tế như vậy, sau này chắc chắn sẽ có những biến chuyển từng ngày.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, lần lượt bắt tay cùng bọn họ, đích thân tiễn bọn họ ra cửa.

- Bí thư Lưu, đúng là rất giỏi… Bình thường, ánh mắt mấy người Nhật Bản này cứ để trên đỉnh đầu, nhìn ai cũng có bộ dạng trên cao nhìn xuống. Hôm nay xem như hoàn toàn chịu phục rồi, ha ha, rất giỏi rất giỏi.

Lão quỷ Nhật Bản vừa rời đi, Hàn Tất Thành lập tức ba hoa, nhưng xem ra, cũng có vài phần chân thành.

Người ta tuổi còn nhỏ, đã có thể làm được Bí thư Khu ủy, quả thật phải có chút bản lĩnh, không phải chỉ dựa vào danh tiếng lão Lưu gia.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:

- Ha ha, chỉ là những điều trên lý luận, phải áp dụng vào thực tiễn, còn phải dựa vào sự tinh anh của những người làm ăn, tôi chỉ chỉ cho họ phương hướng tổng quát thôi.

Hàn Tất Thành lập tức nói:

- Từ trước đến nay lãnh đạo luôn nhìn xa trông rộng, mạnh như thác đổ, việc thực hiện cụ thể, đương nhiên phải do những người phía dưới thực hiện rồi. Nhưng phương hướng chủ yếu luôn quan trọng hơn, mọi vấn đề sẽ nhờ đó mà được giải quyết mà…

Những người lõi đời trong cơ quan, cái không thiếu chính là sự nịnh hót, cứ nói liên tục như vậy.

Lưu Vĩ Hồng đang định nói, di động lại reo lên, Hàn Tất Thành lập tức im lặng.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

- Bí thư Lưu, xin chào, tôi là Đới Lâm!

Phía bên kia điện thoại, truyền tới một giọng nói trầm thấp, mang theo giọng nam thấp, rất êm ái.

Lưu Vĩ Hồng lập tức nhướng mày, hơi kinh ngạc nói:

- Xin chào bí thư Đới, xin hỏi có chỉ thị gì?

Hàn Tất Thành vốn đang định nói mấy câu chuyện phiếm với Tiêu Du Tình lập tức mở to hai mắt nhìn.

Bí thư Đới? Đới Lâm?

Lúc này, Đới Lâm gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng làm gì?

Có lẽ Lưu Vĩ Hồng không cần Đới Lâm bàn giao công việc chứ? Mười mấy ngày trước ngày Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức, Đới Lâm đã rời khỏi khu Ninh Dương, đến Thành ủy làm Phó trưởng ban thư ký. Lúc đó, trong khu rõ ràng có Chủ tịch khu Ngụy tạm thời điều hành công tác ở Khu ủy. Muốn bàn giao, Lưu Vĩ Hồng phải nói chuyện với Ngụy Phượng Hữu, không cần Đới Lâm nói làm gì.

- Bí thư Lưu, không dám chỉ thị. Bây giờ cậu có ở văn phòng không? Tôi muốn đến đó nói chuyện, ồ, đúng rồi, tôi đã sắp đến khu rồi.

Lưu Vĩ Hồng quả thực dở khóc dở cười.

Vị Bí thư tiền nhiệm này cũng thật đúng là, sắp đến khu rồi mới gọi điện thoại cho hắn, nói có chuyện muốn nói với hắn.

Thử nghĩ với tình hình này, Lưu Vĩ Hồng còn có thể từ chối sao? Cho dù nói như thế nào, Đới Lâm cũng là Bí thư Khu ủy Ninh Dương tiền nhiệm, mặt này phải nể. Chỉ là Lưu Vĩ Hồng không ngờ, Đới Lâm lại có phong cách làm việc như vậy.

Có thể nói là quá trực tiếp?

Đây là cách nói dễ nghe.

Nói không dễ nghe một chút thì chính là quá lỗ mãng.

Người đã từng đảm nhiệm vị trí Bí thư Khu ủy, tuổi cũng không còn trẻ nữa, tại sao lại làm việc như vậy?

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Đới Lâm vội vã muốn gặp hắn như vậy, hơn nữa lại chọn phương pháp ‘kịch liệt’ và không biết điều như thế, chắc chắn phải có việc quan trọng, như vậy lại càng không thể không gặp rồi.

- Được, hoan nghênh Bí thư Đới, tôi ở văn phòng chờ anh, chính là văn phòng trước kia của anh.

Câu trả lời này của Lưu Vĩ Hồng, lại khiến Hàn Tất Thành kinh ngạc.

Đều là những người như thế nào vậy?

Bọn họ lại là một trước một sau đều là Bí thư Khu ủy Ninh Dương!

Tiêu Du Tình vốn dĩ định tâm sự một lần với Lưu Vĩ Hồng, cô luôn cảm thấy những lão quỷ Nhật Bản này không có lòng tốt, nhưng cuối cùng là không có lòng tốt như thế nào, lại không thể nói rõ ràng ra được, đang định hỏi Lưu Vĩ Hồng cho rõ ràng. Không ngờ Đới Lâm lại vội vàng đến đây, Tiêu Du Tình đành bất đắc dĩ, cười nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Bí thư Lưu, nếu anh còn có khách, vậy tôi không quấy rầy anh nữa.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:

- Thật ngại quá, làm phiền cô rồi.

- Hì hì, không sao, chẳng phải còn có người mời ăn cơm sao? Bí thư Lưu đừng quên nhé… Đúng rồi, Bí thư Lưu, tôi có một ý kiến, nếu đã muốn hợp tác lâu dài với người Nhật Bản, thì phải mời một phiên dịch tiếng Nhật mới được, không thể cứ làm phiền tôi như vậy.

Tiêu Du Tình nhắc nhở Bí thư Lưu một câu --- nhớ mời tôi ăn cơm, đừng quên đấy.

- Hay là, tôi giới thiệu cho anh một người? Tôi có một người bạn học, cũng học về truyền thông, nhưng tiếng Nhật rất tốt, sắp tốt nghiệp rồi. Nếu anh mời anh ta đến đây, không những có thể làm phiên dịch tiếng Nhật cho anh, còn có thể giúp anh viết bản thảo, viết văn kiện..v..v.., rất đa tài.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Được rồi, cô giới thiệu thì chắc chắn không tồi. Tuy nhiên một nhân tài ở Đại học Bắc Kinh như vậy, đến Ninh Dương nhỏ bé của chúng tôi không phải sẽ chịu thiệt sao?

- Có lẽ không thành vấn đề. Anh ta ấy à, chính là người mê làm quan, tuy học truyền thông, nhưng vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu chính trị. Bình thường là một đài thời sự của lớp chúng tôi, trên thế giới xảy ra sự kiện chính trị lớn nào, hỏi anh ta là biết hết, có thể nói rất lưu loát.

- Được, vậy cô liên hệ với anh ta đi, nếu anh ta đồng ý đến đâu, tôi rất hoan nghênh.

- Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta. Tạm biệt!

Tiêu Du Tình đứng lên, vẫy tay với Lưu Vĩ Hồng, rồi thoải mái quay người rời đi.

Hàn Tất Thành vẫn đứng ở đó, chưa đi. Đúng vậy, Bí thư Đới đến thăm Bí thư Lưu, y còn phải ở đây hầu hạ trà nước, ai bảo Bí thư Lưu tạm thời chưa có thư ký?

Đới Lâm đến rất nhanh, Tiêu Du Tình vừa đi chưa lâu, ngoài hành lang liền vang lên tiếng chào hỏi ‘Chào Bí thư Đới’. Tuy rằng đã vô cùng khống chế, nhưng sự kinh ngạc vẫn không thể không biểu lộ ra ngoài.

Hôm nay làm sao vậy?

Bí thư Đới bỗng nhiên xuất hiện trong khu, hơn nữa còn đi thẳng về phía văn phòng Bí thư.

Ngay sau đó, Đới Lâm liền xuất hiện trước của văn phòng Bí thư, dừng chân, nhìn vào bên trong đánh giá.

- Bí thư Lâm, hoan nghênh hoan nghênh!

Lưu Vĩ Hồng đứng lên, bước nhanh đến.

Đới Lâm có lẽ cũng khoảng bốn mươi tuổi, Lưu Vĩ Hồng từng xem sơ yếu lý lịch của ông ta, số tuổi chính xác có lẽ cũng giống Ngụy Phượng Hữu, bốn mươi hai tuổi. Dáng người không cao, khá gầy, mang một cặp kính gọng đen, vừa nhìn thấy, như là một giáo viên trung học, hơn nữa lại là một người yêu nghề hoặc có thể nói khá trầm lặng. Đới Lâm thật sự cũng xuất thân từ nghề giáo, sau đó mới chuyển sang chính trị. Những năm 89, 90, bởi vì Trung ương đề xướng thanh niên hóa, tri thức hóa đội ngũ cán bộ, nên mới có một lần làm tăng vọt số lượng thành phần trí thức đổi sang công tác chính trị.

Đề bạt một vài giáo viên trẻ tuổi đảm nhận chức vụ lãnh đạo, không phải đã làm thỏa mãn yêu cầu thanh niên hóa trí thức hóa đội ngũ cán bộ của Trung ương rồi hay sao?

Nghiêm túc mà nói, đồng chí Lưu Vĩ Hồng cũng xuất thân là giáo viên.

Chỉ có điều thời gian dạy học ở trường nông nghiệp của hắn không dài mà thôi.

Đới Lâm nhìn kỹ Lưu Vĩ Hồng một lúc, dường như đang xác nhận thân phận của Lưu Vĩ Hồng.

Hàn Tất Thành thấy bộ dạng này, không khỏi âm thầm cười khổ. Bí thư Đới vẫn như cũ, bảo thủ cố chấp, không biết rốt cuộc ông ta làm thế nào để lên được vị trí Bí thư Khu ủy này.

- Bí thư Đới, không cần nghi ngờ, tôi là Lưu Vĩ Hồng, không thể giả được!

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

Hàn Tất Thành thiếu chút nữa té ngã.

Không ngờ bản chất của Lưu Vĩ Hồng cũng giống Đới Lâm, đều là ‘đồ ngốc’?

Có cán bộ cấp Giám đốc sở nói chuyện như vậy sao?

- Xin chào, Bí thư Lưu!

Đới Lâm cuối cùng cũng nở nụ cười, tiến nhanh lên, bắt tay Lưu Vĩ Hồng. Đới Lâm bắt tay quả thật khá dùng sức, khác với vẻ ngoài gầy yếu của ông ta. Chỉ nhìn từ động tác này, cũng có thể nhận thấy, Đới Lâm là một người làm việc rất chăm chỉ.

- Bí thư Lưu, trăm nghe không bằng một thấy, quả thật tuổi trẻ tài cao.

Đới Lâm vừa nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, vừa nói.

Nói ra, lời nói này của Đới Lâm cũng quá vượt cấp. Ông ta lớn tuổi hơn Lưu Vĩ Hồng, nhưng cấp bậc lại thấp hơn Lưu Vĩ Hồng. Ông ta cấp Phó giám đốc sở, còn Lưu Vĩ Hồng là cấp Giám đốc sở. Thông thường lời nói này, là lời nói mà lãnh đạo cấp trên có tuổi lớn hơn Lưu Vĩ Hồng nhiều mới nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Lần đầu gặp mặt, không dám nhận sự khen ngợi này. Tuổi trẻ thì quả thật còn trẻ, nhưng tài cao thì chưa chắc.

Hàn Tất Thành há miệng, ngay cả cười khổ cũng không cười nổi. Chờ cho màn chào hỏi giữa Lưu Vĩ Hồng và Đới Lâm xong rồi, Hàn Tất Thành mới bước lên, vẻ mặt tươi cười nói:

- Chào Bí thư Đới!

- Xin chào, đồng chí Tất Thành.

Đới Lâm chỉ thản nhiên gật đầu một cái với Hàn Tất Thành, cũng không có ý định bắt tay với y. Có lẽ thời gian Đới Lâm đảm nhiệm vị trí Bí thư Khu ủy, giữa hai người không phối hợp ăn ý lắm. Tính cách của Đới Lâm như vậy, thông thường người khác có thể thích ứng được với ông ta, e rằng cũng rất khó.

- Nào, Bí thư Đới, mời ngồi!

Lưu Vĩ Hồng cười mời Đới Lâm ngồi xuống ghế sô pha.

Đới Lâm cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống, Lưu Vĩ Hồng cũng ngồi xuống.

Hàn Tất Thành lại vội vàng mang trà lên cho Đới Lâm, sau đó nhìn Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, Hàn Tất Thành liền cười nói:

- Hai vị Bí thư từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa.

Vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng, đứng trước cửa phòng, Hàn Tất Thành liền vội vàng lấy di động ra, báo cáo cho Ngụy Phượng Hữu tình huống khiến người ta kinh ngạc này.

- Đã biết rồi.

Ngụy Phượng Hữu kinh ngạc một lúc, rồi mới đơn giản dùng ba từ để trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.