- Đồng chí Vinh Hoa, phản ứng của đồn công an Hồng Hà quả thật quá chậm chạp. Trong xây dựng đội ngũ của phân cục các ông, phải được tăng cường
Đề cập đến công tác chính thức, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ qua loa, sai thì sai rồi, tuyệt sẽ không lung tung ba phải.
Kỳ Vinh Hoa liền lộ ra thần sắc xấu hổ, liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu, tôi xin hướng ngài kiểm điểm... Sau này nhất định dốc sức tăng mạnh xây dựng đội ngũ, tuyệt sẽ không phát sinh cùng loại tình hình
Kỳ Vinh Hoa nói lời này, nói rất đầy đủ. Nhưng trong lúc này, y cũng chỉ có thể nói như vậy. Kỳ Vinh Hoa rất rõ, khi lãnh đạo đang phê bình anh, anh càng giải thích càng thêm phiền toái, chỉ có thể thuận theo ý tứ của lãnh đạo mà biểu lộ quyết tâm, lúc này mới có thể tránh được việc hình thành ấn tượng xấu “ương gạnh chống đối” trong cảm nhận của lãnh đạo. Về phần công tác nên làm như thế nào, thì là một chuyện khác. Kiến thức phổ thông trong quan trường nhiều năm nói cho Kỳ Vinh Hoa biết, ở trước mặt lãnh đạo vỗ ngực tỏ thái độ là một chuyện, công tác thực tế lại là một việc khác, hoàn toàn không thể nói nhập làm một.
Tựa như Bành Tông Minh, con ông ta rõ ràng là trùm lưu manh lớn nhất thành phố Cửu An, không biết đã hãm hại bao nhiêu người, Bành Tông Minh vẫn thế đề bạt Bành Anh An lên địa vị cao của phó Chi đội trưởng chi đội trị an, hơn nữa ở các thời điểm phát biểu nơi công cộng, cầm bản thảo, lời lẽ chính nghĩa, cứ y như là bí thư Bành chính là hóa thân của chính nghĩa, thần hộ mệnh của nhân dân toàn thành phố
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Kỳ Vinh Hoa một cái, nhìn chằm chằm hỏi:
- Đồng chí Vinh Hoa, lời này có cho là thật không đấy? Anh cam đoan các đồn công an bên dưới và cục công an khu Ngân Yến, sau này sẽ không còn phát sinh cùng loại tình huống?
Kỳ Vinh Hoa liền trố mắt một chút.
Lưu Vĩ Hồng không ngờ lại truy vấn như thế, thật sự vượt xa dự liệu của Kỳ Vinh Hoa. Đây là bảo y lập quân lệnh trạng sao?
Lưu Vĩ Hồng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào không hề có nửa điểm phải là ý tứ "sống chết mặc bây"
Kỳ Vinh Hoa càng thêm khốn cùng vô tận, chỉ có thể kiên trì đáp:
- Đúng vậy, Bí thư Lưu, tôi nhất định sẽ cố hết sức làm tốt công tác, tranh thủ không để phát sinh cùng loại tình huống
- Đồng chí Vinh Hoa, không phải tranh thủ, là cam đoan!
Lưu Vĩ Hồng không chút nhúc nhích, lập tức liền sửa lời qua loa tắc trách ba phải cái nào cũng được trong câu nói của Kỳ Vinh Hoa
- Vâng, Bí thư Lưu, tôi cam đoan!
Kỳ Vinh Hoa bị ép buộc bất đắc dĩ, trên trán mồ hôi lạnh lập tức tuôn trào. Trong đầu âm thầm tự trách
Cam đoan?
Tôi làm thế nào cam đoan chứ?
Lưu Vĩ Hồng anh là cục trưởng cục công an thành phố, anh có thể cam đoan cục công an thành phố sau này không phát sinh cùng loại tình huống không?
Nhưng quan trường chính là như thế, quan lớn một bậc đè chết người. Cho tới bây giờ đều chỉ có cấp dưới hướng cấp trên cam đoan, cấp trên không cần phải hướng cấp dưới cam đoan gì cả. Cục công an thành phố thế nào, là chuyện của Lưu Vĩ Hồng. Cục công an bên khu Ngân Yến thì không thể tái phạm sai lầm như vậy nữa, phạm phải, Lưu Vĩ Hồng liền phải xử trí anh, một cách danh chính ngôn thuận!
Lưu Vĩ Hồng lại lần nữa chân thành liếc mắt nhìn Kỳ Vinh Hoa một cái, chậm rãi nói:
- Đồng chí Vinh Hoa, không phải tôi đang ép buộc anh. Đúng lúc điều động cảnh sát, đoàn kết giữ gìn xã hội yên ổn, là chức trách cơ bản của cơ quan công an chúng ta. Nếu điểm này cũng làm không được, vậy chúng ta đây còn có thể làm được cái gì? Chính phủ thiết lập cục Công an, ý nghĩa ở đâu? Dân chúng nuôi sống chúng ta nào còn ý nghĩa gì nữa.
Kỳ Vinh Hoa lại liên tục gật đầu, nói:
- Vâng, Bí thư Lưu, anh dạy bảo hoàn toàn chính xác, tôi nhất định nhớ kỹ chỉ thị...
Lưu Vĩ Hồng phất tay, nói:
- Đồng chí Vinh Hoa, lời khách khí không cần phải nói. Yêu cầu của tôi đối với công việc rất đơn giản, chính là phải tận chức trách. Mỗi một cái cán bộ, đều phải tận chức trách! Công tác làm tốt, chính là đồng chí tốt, không có tiêu chuẩn phán xét khác
Những lời này thuận miệng mà ra, cũng không có ý làm ra vẻ. Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng trước kia chính là làm như vậy, tiêu chuẩn duy nhất để hắn đề bạt cán bộ, chính là tài đức vẹn toàn! Những thủ pháp linh tinh như “chạy chọt tặng quà móc nối quan hệ” phổ biến trong quan trường, ở trước mặt Bí thư Lưu, không áp dụng được. Có lẽ Kỳ Vinh Hoa không nhất định có thể ngay lập tức có cùng nhận thức với tiêu chuẩn dùng người của Bí thư Lưu. Nhưng không sao, Lưu Vĩ Hồng vẫn phải nói. Đem tiêu chuẩn dùng người của chính mình không hề che đậy bày ra trên mặt bàn, để mọi người đều biết. Về phần có cần dựa theo tiêu chuẩn này đi làm hay không, đó là chuyện của chính các đồng chí. Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, Lưu Vĩ Hồng quyết không bắt buộc. Nhưng anh làm không tốt công tác, lại muốn cưỡng cầu Bí thư Lưu công nhận, thì đó tuyệt không có khả năng.
Những lời này nếu từ miệng lãnh đạo khác nói ra, Kỳ Vinh Hoa tự nhiên tuyệt sẽ không cho là thật, tuy nhiên hiện tại, y lại thật sự nghe lọt tai. Nhìn Lưu Vĩ Hồng với vẻ mặt trịnh trọng, không giống như là bộ dáng đang nói giỡn
Trong lời đồn, đều nói Lưu Vĩ Hồng là "Quan trường ngoại tộc", thật đúng là có chút ý tứ như vậy.
- Vâng, Bí thư Lưu!
Kỳ Vinh Hoa cũng trịnh trọng gật gật đầu.
- Ừ, vậy anh nói xem, vụ án của Vương Phi, rốt cuộc là như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, hỏi.
Kỳ Vinh Hoa chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, mông hơi di chuyển vào trong sofa một chút, ngồi vững vàng định chút. Muốn báo cáo tình huống của Vương Phi, cũng không phải là một câu hai câu là có thể nói được rõ ràng. Với tư thế ngồi cũ-chỉ ngồi nửa bên mông, có thể rất là không tự nhiên. Thời gian quá dài, chân và thắt lưng đều chịu không nổi.
- Bí thư Lưu, nghe nói Vương Phi tại hiện trường gây án, cứ luôn nói chú anh ta là bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng?
Kỳ Vinh Hoa không lập tức báo cáo vụ án, mà là rất cẩn thận hỏi Lưu Vĩ Hồng một câu.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Là có có chuyện như vậy.
Kỳ Vinh Hoa liền nuốt một ngụm nước miếng, không kìm nổi đè nén thanh âm, nói:
- Bí thư Lưu, tình huống này là sự thật, Vương Phi quả thật là cháu ruột của bí thư Vương Thì Hằng, cha anh ta là Vương Lập Hằng, là Phó cục trưởng cục vật tư khu Ngân Yến, là anh cả của bí thư Vương Thì Hằng
Từ bên trong thần sắc vô cùng cẩn thận của Kỳ Vinh Hoa, có thể nhìn ra được, Kỳ Vinh Hoa đối với Vương Thì Hằng là rất kiêng kị. Đây cũng bình thường thôi, mặc dù ở Cửu An, Tân Minh Lượng mới là nhân vật số một thật sự, Vương Thì Hằng - vị Bí thư Thành ủy này, có chút hơi hữu danh vô thực. Nhưng đối với cán bộ bình thường phía dưới mà nói, Vương Thì Hằng vẫn luôn là nhân vật lớn cao cao tại thượng, khó có thể với tới, tối thiểu cũng là "Nhân vật số hai" mà. Hơn nữa được Tân Minh Lượng rất là tín nhiệm. Tân Minh Lượng tuổi tác đã cao, làm thêm hai ba năm, thì phải về hưu. Đến lúc đó, nếu Vương Thì Hằng không bị chuyển dời, thì sẽ chính thức trở thành “nhân vật số một” của Cửu An
Lưu Vĩ Hồng dường như không hề bị chấn động gì lớn, sắc mặt bình tĩnh như trước, thuận miệng hỏi:
- Bí thư Vương Thì Hằng có mấy anh chị em?
- Ba. Còn có một em gái, công tác ở ngoài. Ở lại Cửu An, chỉ có 2 anh em Bí thư Vương và cục trưởng Vương Lập Hằng. Cục trưởng Vương so với Bí thư Vương thì lớn hơn vài tuổi, nghe nói năm đó trong nhà khá khó khăn, vì để chu cấp Bí thư Vương đến trường, cục trưởng Vương sớm đã bỏ học, ở nhà làm nông, cùng cha mẹ chu cấp cho Bí thư Vương học xong đại học...
Thấy Lưu Vĩ Hồng đối với chuyện này cảm thấy khá hứng thú, Kỳ Vinh Hoa liền lên lại tinh thần, cẩn thận báo cáo, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng thần thần bí bí, dường như đang báo cáo bí mật gì đó. Phải nói, Kỳ Vinh Hoa ở phương diện này, có chút thiên phú. Cái gọi là cùng lãnh đạo bồi dưỡng cảm tình, cũng không nhất định hạn chế trong việc “chạy chọt quà cáp”, mấy việc đó chỉ là điều kiện tiên quyết, nếu bản thân không thức thời, như trước rất khó thăng quan được. Cái gọi là thức thời, phạm vi bao quát rất rộng khắp. Cùng loại như “cuộc nói chuyện trong phòng riêng” thế này, chính là một hoàn cảnh rất tốt. Người thức thời, thường thường sẽ cố gắng tạo ra một bầu không khí thân mật, khiến lãnh đạo vô tình “lọt thỏm trong đó”, chịu ảnh hưởng của bầu không khí thân mật này, xem người báo cáo trở thành tâm phúc có thể tin cậy.
Bí thư Lưu vừa mới đến nhận chức, khẳng định đối với bối cảnh gia đình của lãnh đạo khác trong thành phố, không hiểu rõ lắm, Kỳ Vinh Hoa có thể được hướng Bí thư Lưu báo cáo rõ ràng. Chỉ cần lần này ở trước mặt Bí thư Lưu để lại ấn tượng tốt, không nói tới việc được thăng chức rất nhanh, ít nhất có thể nghĩ biện pháp bảo vệ vị trí hiện có.
Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu. Kỳ Vinh Hoa báo cáo, hiển nhiên cũng có chút nhân tố nói lại như vẹt ở bên trong. Vương Thì Hằng năm nay bốn mươi mốt tuổi, tốt nghiệp đại học công nông binh. Khi ông ta lên đại học, đúng vào thời kỳ đại cách mạng, sinh viên công nông binh là không cần gia đình có trợ cấp gì cả, quốc gia chẳng những đài thọ tất cả, còn có tiền trợ cấp cho vay nhất định. Một số sinh viên sinh hoạt vô cùng tiết kiệm, thậm chí còn có thể dành ra chút tiền và phiếu lương thực, phiếu vải vóc, phiếu gì đó, trợ cấp cho chi tiêu gia đình. Cái gọi là Vương Lập Hằng bỏ học để chu cấp nuôi dưỡng em trai em gái lên đại học, có chút không đáng tin lắm. Tuy nhiên anh cả như cha, Vương Lập Hằng so với Vương Thì Hằng lớn hơn vài tuồi, cùng nhau lớn lên, Vương Lập Hằng đối với ông ta vô cùng quan tâm chăm sóc, của rất có khả năng, tình cảm anh em, phỏng chừng cũng khá sâu đậm.
- Tuy nhiên Vương Phi tên du thủ du thực này, haz, quả nhiên là rất không nên thân. THPT chưa học xong, liền ở nhà chờ sắp xếp việc làm, đánh nhau gây rối, chuyện xấu phạm không ít, lúc này, là một tên bá đạo của quảng trường thương mại Hồng Hà bên kia, tụ tập một băng lưu manh du côn, ngang ngược phá phách…
Đơn giản nói qua tình cảnh gia đình Vương Thì Hằng, Kỳ Vinh Hoa liền thích hợp dừng lại, bắt đầu báo cáo sự tình của Vương Phi. Vừa nói đến Vương Phi, Kỳ Vinh Hoa liền "Lòng đầy căm phẫn".
Theo sự báo cáo của Kỳ Vinh Hoa, sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng dần dần trở nên ngưng trọng
Dựa theo lời Kỳ Vinh Hoa nói, Vương Phi thật đúng là lưu manh ác bá không chuyện ác nào không làm, vụ án phát sinh ở quảng trường Hồng Hà hôm qua, đối với Vương Phi mà nói, chỉ là cơm bữa hằng ngày, y trước kia đã trải qua nhiều lần. Lời Kỳ Vinh Hoa nói mịt mờ, ý tứ trong đó cũng rõ ràng. Vương Phi dính líu đến rất nhiều vụ án nghiêm trọng. Trong đó bao gồm cả giết người, cưỡng hiếp, đả thương người đến tàn phế vv… những vụ án vô cùng ác liệt. Mặc dù có một số vụ án, là sự tranh đấu báo thù giữa các thế lực lưu manh ác bá, tuy nhiên những tội ác này, quả thật vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ Vinh Hoa báo cáo nói, hơn một năm trước, Vương Phi vì một vụ án giết người, bị viện kiểm sát phê chuẩn bắt giữ, sau lại bởi vì chứng cớ không đủ, bãi bỏ khởi tố. Hiện tại vụ án giết người kia, vẫn đang trong giai đoạn điều tra bổ sung, đã lâu chưa quyết.
- Bí thư Lưu, vụ án này vào lúc ấy tạo thành ảnh hưởng khá lớn, trên phố giết người... Hiện tại cục công an thành phố vẫn đang điều tra.
Kỳ Vinh Hoa thấp giọng báo cáo, rất là cẩn thận.
Lưu Vĩ Hồng cau mày nói:
- Trên phố giết người, vì sao còn phải điều tra lâu như vậy?
- Điều này tôi cũng không rõ lắm, án này là đồn công an của cục công an thành phố trực tiếp điều tra và giải quyết, nghe nói chủ yếu là chứng cớ không đủ.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lại bưng chén trà, lên hai hàng lông mày càng nhíu chặt vào nhau