Câu hỏi này của Chu Kiến Quốc rất có lý, chẳng những khiến Giang Ngọc Minh khó trả lời, mà Tống Hiểu Vệ cũng không biết phải nói sao cho phải. Dù sao công văn của Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng chỉ nói mời Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh phối hợp điều tra, chứ không nói Lưu Vĩ Hồng phạm tội gì. Cái lý do gọi là ‘giữ bí mật’ thì dùng không được. Tống Hiểu Vệ lại càng không thể nói Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã thông báo cho Thị ủy Hạo Dương. Bất luận nói như thế nào, Thị ủy Hạo Dương cũng nằm dưới sự lãnh đạo của Địa ủy và Ủy ban nhân dân Hạo Dương.
Còn về việc đã báo cáo với Tào Chấn Khởi, lại càng không cần thiết được nhắc đến.
Sao vậy, các ông đang có âm mưu gì? Thông báo cho Tào Chấn Khởi, lại không biết báo cho Chu Kiến Quốc?
Thấy Tống Hiểu Vệ và Giang Ngọc Minh đều vô cùng xấu hổ, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Địa khu, không có gì, phối hợp điều tra với các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật cũng là nhiệm vụ của các cán bộ Đảng.
Giang Ngọc Minh âm thầm thở phào, tiếp theo đó là vừa tức vừa buồn cười. Lưu Vĩ Hồng này, ương ngạnh cũng không bao nhiêu, thực ra chính là ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, trong nháy mắt, lại nói đỡ cho bọn họ.
Thật sự không hiểu tính cách của hắn là thế nào.
Chu Kiến quốc hừ lạnh một tiếng, nói:
-Phối hợp điều tra, cũng có thể tiến hành ở Hạo Dương được mà, không nhất thiết phải đến Đại Ninh!
Đương nhiên, Chu Kiến Quốc cũng ngửi được mùi nguy hiểm trong sự việc này, nên muốn ngăn cản người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa Lưu Vĩ Hồng đi. Chu Kiến Quốc cũng biết, uy vọng của lão Lưu còn đó, cho dù có người muốn nhân cơ hội chỉnh Lưu Vĩ Hồng, cũng không thể ra tay quá tàn độc. Nhiều nhất cũng chỉ chuyển một vị trí công tác khác cho Lưu Vĩ Hồng mà thôi. Nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, sự đả kích này cũng đã đủ trầm trọng rồi. Thử nghĩ xem nếu có một chút quan hệ đến vụ án Hồ Ấu Thanh thì vĩnh viễn không có cách nào có thể rửa sạch được vết nhơ này, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất xấu đến con đường làm quan sau này của Lưu Vĩ Hồng.
Nói thế nào Chu Kiến Quốc cũng không muốn nhìn thấy sự việc như vậy phát sinh, cho dù phải thế nào với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, phải trở mặt hoàn toàn với Phương Đông Hoa, cũng phải tận lực ngăn cản chuyện này.
Giang Ngọc Minh vội vàng nói:
-Chủ tịch Địa khu Chu, đây là chỉ thị của chính lãnh đạo tổ chuyên án!
Chu Kiến Quốc vung tay nói:
-Bất luận là chỉ thị của lãnh đạo nào cũng phải căn cứ theo tình hình thực tế. Các ông muốn tìm hiểu tình hình gì thì cứ tìm hiểu ở đây. Chu Kiến Quốc tôi bảo đảm, quá trình điều tra của các ông sẽ không hề bị quấy nhiễu.
Sắc mặt Giang Ngọc Minh hơi trầm xuống, nói:
-Chủ tịch Địa khu Chu, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phá án cũng có phương thức phương pháp riêng, mong Chủ tịch Chu ủng hộ công việc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Phải đem Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh, đó là do chính miệng Phương Đông Hoa chỉ bảo, cũng là điều mà Giang Ngọc Minh mong muốn. Chu Kiến Quốc là Chủ tịch Địa khu, lại ở trong phạm vi Hạo Dương, Giang Ngọc Minh khách khí với Chu Kiến Quốc cũng không sao, cho dù có chịu uất ức, cũng không có gì. Nhưng nếu muốn ngăn cản họ mang Lưu Vĩ Hồng đi thì lại không được.
Cũng không có ai quy định, trước khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh phá án, nhất định phải có báo cáo trước với Đảng ủy và Chính quyền địa phương.
Chu Kiến quốc nhướng mày, lộ ra thần sắc khinh thường, đang chuẩn bị mở miệng thì Lưu Vĩ Hồng lại giành lời trước, cười nói:
-Chủ tịch Địa khu, không sao, tôi đi với Chủ nhiệm Giang đến Đại Ninh, phối hợp điều tra mà. Mọi việc được làm rõ là được rồi, cũng không lỡ công việc mấy ngày đâu. Huống hồ công việc ở đây đã có đồng chí Quang Vinh đứng ra sắp xếp, không có vấn đề gì lớn đâu.
Lưu Vĩ Hồng kiêu ngạo ngút trời, không coi bọn Giang Ngọc Minh là gì thì còn được. Lưu Nhị Ca có bản lĩnh làm như vậy, nhưng Chu Kiến Quốc cứng nhắc, mạnh mẽ như vậy thì không được. Dù sao Đảng ủy địa phương và Chính phủ phải phối hợp làm việc với nhau. Có chuyện nhưng không báo trước với Chu Kiến Quốc là lỗi của Ủy ban Kỷ luật. Chu Kiến Quốc ngăn cản Ủy ban Kỷ luật phá án, lại có khả năng bị phê bình. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không nên kéo Chu Kiến Quốc vào cái vòng xoáy này.
-Đồng chí Vĩ Hồng!
Chu Kiến Quốc chau mày, lớn tiếng.
Lẽ nào Lưu Vĩ Hồng thật sự không rõ sự nguy hiểm trong chuyến đi Đại Ninh lần này?
Lưu Vĩ Hồng đưa tay lên xem đồng hồ, cười ha hả, nói:
-Sắp mười hai giờ rồi, Chủ tịch Địa khu, hay là mời Chủ nhiệm Giang ăn bữa cơm, chiều hẵng đi Đại Ninh. Chủ nhiệm Giang thấy ổn chứ? Người là sắt cơm là thép, vụ án có quan trọng thì bữa cơm này cũng phải ăn.
Biểu hiện này của Lưu Vĩ Hồng một lần nữa lại khiến mọi người không hiểu nổi trong hồ lô của hắn đang chứa thứ gì. Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, Lưu Vĩ Hồng không hề xem Chủ nhiệm Giang và cái vụ án đó ra gì, thật sự rất tự nhiên thoải mái.
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, có vẻ hồ nghi.
Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, Giang Ngọc Minh cho dù không muốn ăn bữa cơm này cũng không còn cách nào khác.
Cũng may Lưu Vĩ Hồng không cự tuyệt việc đi Đại Ninh với bọn họ, như vậy là tốt lắm rồi.
Còn những việc khác, có thể nhịn thì cứ nhịn.
Có thể thấy Giang Ngọc Minh cũng là người làm việc có tính vì mục tiêu công việc rất mạnh, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu của mình là được.
Thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng có vẻ chắc chắn vô cùng, Chu Kiến Quốc mặc dù trong lòng không vui, nhưng cũng không thể ngăn cản. Hơn nữa ông cũng tin chắc vào Lưu Vĩ Hồng, tin rằng trong việc đại sự như thế này, hắn không thể tùy tiện chơi đùa. Hắn cho rằng chắc chắn thì nhất định sẽ chắc chắn.
Lúc đó Chu Kiến Quốc đi đầu, nhóm người đi về phía nhà khách Hạo Dương, tuy không có ai mời nhưng mấy cán bộ tham gia hội nghị cũng đi theo, cho rằng bữa cơm này để tiễn Chủ tịch thị xã Lưu đi.
Việc này ‘hung hiểm khó dò’ mà!
Những người không hiểu rõ sự tình, có thể còn hiểu nhầm rằng có cán bộ cấp trên xuống, lãnh đạo thị xã cùng đi dùng cơm, nhưng cũng khó mà ngờ được, những cán bộ cấp trên này, khi dùng cơm, trong lòng họ suy nghĩ những gì.
Có lã đây là bữa cơm khó nuốt nhất mà Giang Ngọc Minh, Thẩm Bảo Quân ăn từ trước đến nay.
Đã là như vậy, Giang Ngọc Minh, Thẩm Bảo Quân vẫn là làm hết phận sự, quan tâm đến nhất cử nhất động của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ trong lòng họ đang nghĩ những gì, nhưng cũng không làm khó họ, từ đầu đến cuối, không hề rời bàn cơm nửa bước.
Chu Kiến Quốc gật gật đầu, đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, có vẻ quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Không sao đâu, Chủ tịch Địa khu cứ yên tâm.
Chu Kiến quốc thở dài, không nói gì thêm.
Lưu Vĩ Hồng xoay người lại, nói với Giang Ngọc Min:
-Chủ nhiệm Giang, đi thôi!
-Được, Chủ tịch thị xã Lưu, mời!
Giang Ngọc Minh trở nên nho nhã lễ độ, khách khí nói.
Nhưng vừa ra đến cửa nhà khách, lại gặp vấn đề khó giải quyết. Chiếc xe số 2 của Thị ủy đã được tài xế Dương Á Kiệt của Lưu Vĩ Hồng rửa sạch sẽ, đang đứng đó chờ.
-Chủ tịch Lưu, chúng tôi đã mang theo xe đến đây, cậu xem có nên cùng đi hay không?
Giang Ngọc Minh quan tâm hỏi han.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
-Chủ nhiệm Giang, mời ông cùng đi với tôi đi, mời!
Nói xong, cũng không chờ Giang Ngọc Minh nói gì, liền mở cửa xe, ngồi lên ghế sau. Giang Ngọc Minh vừa thấy vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc này y đã hiểu không thể cứng rắn ép buộc Lưu Vĩ Hồng ngồi xe của mình, nếu không sẽ quá cứng nhắc.
Giang Ngọc Minh cũng là người quyết đoán, hơi do dự một lúc, liền lên chiếc xe số 2 của Lưu Vĩ Hồng, Thẩm Ngọc Quân không nói gì, liền ngồi lên ghế phụ.
Xe của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi trước, xe số 2 sát theo sau, lần lượt ra khỏi nhà khách Hạo Dương, đi về phía tỉnh. Chờ đến lúc xe chạy ra khỏi địa giới Hạo Dương, Giang Ngọc Minh mới thầm thở phào, vẻ mặt cũng trầm tĩnh hơn.
Bất luận nói thế nào, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng được hoàn thành, sau khi về cũng có kết quả để báo cáo lại với Phương Đông Hoa.
Thẩm Bảo Quân thậm chí còn lấy thuốc ra hút.
Dương Á Kiệt không nhịn nổi liếc nhìn y một cái, vẻ mặt thật không hữu nghị gì.
Lưu Vĩ Hồng là tên nghiện thuốc, thường xuyên hút thuốc trong xe, Dương Á Kiệt cũng hút thuốc, nên xe số 2 chưa từng nghe đến mấy chữ cấm hút thuốc. Nhưng Thẩm Ngọc Quân không nên hút thuốc trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Dương Á Kiệt thật sự không thích bộ dạng hùng hổ của Thẩm Bảo Quân.
Thẩm Bảo Quân không để ý, ngược lại hít thật sâu một hơi, rồi lại thổi ra hai vòng khói thuốc, trên mặt rõ ràng có vẻ khiêu khích.
Cậu không hài lòng thì sao chứ?
Cậu cũng chỉ là một tên lái xe, còm dám trừng mắt với đường đường là Phó cục trưởng Ủy ban Kỷ luật tỉnh như tôi? Đi theo tên Lưu Vĩ Hồng này, quả nhiên ai nấy đều có vẻ vênh váo.
Nhưng chỉ cần Lưu Vĩ Hồng ngồi trên xe, ra khỏi Hạo Dương thì cậu không còn là gì nữa. Đến lúc đó sẽ cho cậu biết tôi lợi hại như thế nào.
Giang Ngọc Minh lại trở nên cẩn trọng, lập tức lấy thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, cười nói:
-Chủ tịch thị xã Lưu, mời hút thuốc.
-Được, cảm ơn Chủ nhiệm Giang!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đón lấy.
Vốn dĩ Dương Á Kiệt định sẽ mở máy nghe nhạc trong xe lên mức lớn nhất, nhưng nhìn thấy tình hình này, lại đè nén sự tức giận của mình xuống, cắn răng, tiếp tục lái xe.
Lưu Vĩ Hồng vừa hút thuốc, vừa nói với Dương Á Kiệt:
-Tiểu Dương, sau khi đến Đại Ninh, cậu đi tìm một chỗ ở, nghỉ ngơi ở Đại Ninh hai ngày, sau đó chúng ta cùng nhau về.
Dương Á Kiệt vội gật đầu, vui mừng nói:
-Được!
Dương Á Kiệt còn trẻ, tâm cơ cũng không quá sâu sắc, chuyện ở chốn quan trường cũng không hiểu được nhiều, dù sao Chủ tịch thị xã Lưu cũng đã dặn dò như vậy thì không sao rồi, hai ngày nữa nhất định sẽ về.
Thẩm Bảo Quân hừ một tiếng, vẻ mặt đầy sự khinh thường.
Cậu nằm mơ đi!
Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, ánh mắt đảo qua ót Thẩm Bảo Quân, có vẻ lạnh lùng.
Giang Ngọc Minh ho khan một tiếng, có ý nhắc nhở Thẩm Bảo Quân đừng nói lung tung.
Phải nói, sự nhắc nhở này của Giang Ngọc Minh rất kịp thời, Thẩm Bảo Quân suýt chút nữa đã nói một vài việc mà Hồ Ấu Thanh đã dặn dò với Lưu Vĩ Hồng. Người ta Hồ Ấu Thanh đã khai cậu ra rồi, cậu còn ở đó giả bộ cái gì?
May mà Giang Ngọc Minh ho khan một tiếng nhắc nhở Thẩm Bảo Quân, lúc này, ngàn vạn lần đừng để lộ vụ án. Còn chưa đến Đại Ninh mà, ai biết trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì?
Đường quốc lộ từ Hạo Dương đến Đại Ninh, tình hình giao thông từ trước đến nay vẫn không được tốt lắm, xe chạy cũng thường bị xóc. Ít nhất cũng mất 5 tiếng mới đến được Đại Ninh. Lưu Vĩ Hồng hút thuốc xong, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Ngọc Minh và Thẩm Bảo Quân cũng không nói gì, bên trong xe trở nên yên tĩnh.
Khi đèn đường đã sáng, xe rốt cuộc cũng vào đến Đại Ninh.