- Bí thư Lưu, theo tôi thấy, các cậu hay là trồng vài cây táo đi. Ừm, cái kia, dù sao cũng là văn kiện ở huyện đưa xuống.
Thấy Lưu Vĩ Hồng không có phản ứng, Trương Diệu Nga tạm dừng một chút, lại nhỏ tiếng khuyên nhủ nói.
Trương Diệu Nga dù sao cũng là cán bộ chính thức, công tác ở đơn vị đảng chính nhiều năm, biết rõ là đối nghịch với văn kiện ở huyện, là vấn đề có tính chất thế nào. Phải nói văn kiện của Đảng, cũng không phải mỗi cái đều được chấp hành hoàn toàn, tinh tế mà nói, có lẽ văn kiện không được chấp hành vẫn là chiếm đa số. Nhưng đó là lãnh đạo không coi trọng. Hiện giờ văn kiện trồng cây táo này, là Mễ Khắc Lương một tay mân mê tạo ra, đại biểu cho thành tích công tác của gã, có lẽ còn liên lụy tới một số ích lợi khác, tất nhiên không thể đánh đồng
Khu Thượng Bình và khu Tam Hoa đều đã tỏ thái độ rõ ràng, bắt đầu hành động, chỉ có mỗi khu Giáp Sơn cứng rắn chống trả không chấp hành, vừa lúc vạch áo cho người xem lưng.
Trương Diệu Nga cũng biết, Mễ Khắc Lương đến hiện tại cũng là chưa chịu buông tha đối với cô. Càng như thế, Mễ Khắc Lương có lẽ càng hận Lưu Vĩ Hồng, đang lo không có cơ hội xuống tay với hắn, Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, Mễ Khắc Lương xem như bắt được cơ hội.
Kỳ thật, sau khi trải qua đêm đó, cảm giác Trương Diệu Nga đối với Lưu Vĩ Hồng, trở nên vô cùng phức tạp. Trước đó, cô chỉ là đơn thuần bị hấp dẫn bởi sự trẻ trung đẹp trai của Lưu Vĩ Hồng cùng với bản lĩnh năng lực của Lưu Vĩ Hồng, có chút tình cảnh “Thiếu nữ hồi xuân”, cũng giống như Mễ Khắc Lương muốn có được cô, toàn tâm trí cứ muốn cùng Lưu Vĩ Hồng phát sinh chút gì đó. Nội tâm cô càng là kháng cự, tâm tư này lại càng mãnh liệt, Nhưng Lưu Vĩ Hồng quyết đoán cự tuyệt, khiến cho Trương Diệu Nga bừng tỉnh. Ngay từ đầu, tự nhiên cảm thấy bị uất ức cực độ
Dâng tới tận cửa, cho không, mà người ta cũng không cần!
Chẳng lẽ mình kém thế sao, không đủ điều kiện lọt vào mắt Lưu Vĩ Hồng?
Một khắc đó, Trương Diệu Nga hận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí hận Lưu Vĩ Hồng còn nhiều hận Mễ Khắc Lương.
Nhưng mà đợi nỗi lòng dần dần bình phục, sau khi Trương Diệu Nga khôi phục lý trí, cẩn thận suy nghĩ một buổi tối, thì có một loại cảm giác kính trọng dần dần nảy sinh, từ từ đè nén hết "Căm hận" của cô đối với Lưu Vĩ Hồng
Đây mới là người đàn ông đích thực!
Ít nhất Trương Diệu Nga chính là nhận định như vậy
Trương Diệu Nga cũng coi như là người của "Lập trường kiên định", khi đã nhận định Lưu Vĩ Hồng không xấu, thì lúc nào cũng muốn giúp đỡ cho hắn.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Chị dâu, đừng lo. Cho dù là văn kiện của trung ương, cũng có thu hồi , có sửa chữa. Mặc kệ thế nào, một quyết sách luôn phải thành lập trên cơ sở khoa học mới đúng
Trương Diệu Nga liền buồn bực một chút.
Bí thư Tiểu Lưu này, tính cứng đầu lại phát tác, cũng không dễ khuyên nhủ
Cẩn thận mà ngẫm lại, Lưu Vĩ Hồng không phải là có tác phong làm việc như vậy sao? Chuyện nói là phải làm, thì có rất ít người ngăn cản được, chuyện nói không làm, e là cũng có rất ít người có thể khiến hắn thay đổi chủ ý.
- Chị dâu, tin tức này, chị nói với Chủ tịch khu Hùng chưa?
Lưu Vĩ Hồng lại hỏi một câu.
Trương Diệu Nga có thể chủ động hướng hắn thông báo tình huống mới nhất phát sinh trong trụ sở huyện ủy, đương nhiên hắn rất hài lòng. Nhưng Trương Diệu Nga chỉ thông báo với hắn, lại không nói với Hùng Quang Vinh, chắc chắn cũng là rất không thích hợp. Dù sao Hùng Quang Vinh mới là ông xã của cô, vẫn là Chủ tịch khu, cũng rất cần biết tin tức này
Trương Diệu Nga thở dài, nói:
- Nói với ổng cũng vô dụng. Người này, không có tính cầu tiến!
Lưu Vĩ Hồng mặt không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.
Hùng Quang Vinh dường như là hơi “Không cầu tiến”, “ Vợ con ấm giường” mới là cái y theo đuổi. Nếu Hùng Quang Vinh là một người đầy rẫy dã tâm, cũng sẽ không bị Lưu Vĩ Hồng hắn thuyết phục nhanh như vậy
- Chị dâu, tôi thấy chị đã hiểu lầm Chủ tịch khu Hùng. Ông ta trước kia là không có cơ hội thích hợp, một khi có cơ hội, ông ta cũng là rất có lòng cầu tiến. Người đàn ông nào mà không có lòng cầu tiến? Chị nói đúng không?
Lưu Vĩ Hồng trong nháy mắt, liền làm công tác tư tưởng cho Trương Diệu Nga, phải hoàn toàn ràng buộc lại trái tim của Trương Diệu Nga, không để cô thật sự làm ra chuyện gì có lỗi với Hùng Quang Vinh, để giữa vợ chồng bọn họ có thêm nhiều giao lưu nhiều kết nối, dường như cách làm là tốt nhất
- Hy vọng như vậy đi... Bí thư Lưu, tóm lại cậu phải chú ý một chút, Mễ Khắc Lương người này, rất ích kỷ, lại thù dai
Trương Diệu Nga vẫn còn có chút lo lắng nói.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười:
- Không sao đâu, cảm ơn chị đã nhắc nhở
Buông điện thoại của Trương Diệu Nga xuống, Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhất lên, một vẻ chán ghét xẹt qua trong ánh mắt của hắn
Cũng vào thời điểm này, lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, người gõ cửa dường như rất cẩn thận, gõ rất là cẩn thận.
- Mời vào!
Lưu Vĩ Hồng cao giọng nói.
Cửa đẩy ra, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đi đến, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.
- Ồ, là viện trưởng Vương, xin chào xin chào!
Người tới đúng là viện trưởng bệnh viện nhân dân Giáp Sơn Vương Ngọc Thánh, Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy, hướng về y đưa tay ra
Vương Ngọc Thánh vội vàng bước tới, tiến lên nắm lấy tay Lưu Vĩ Hồng, dùng sức lay động, liên thanh nói:
- Bí thư Lưu, xin chào xin chào...
- Ngọn gió nào thổi viện trưởng Vương đến đây thế? Ha ha, nào nào, viện trưởng Vương, mời ngồi mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng theo lễ cho Vương Ngọc Thánh ngồi trên sô pha, tự mình pha cho y một ly trà nóng, lại đưa qua một điếu thuốc lá. Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Ngọc Thánh vừa là tiếp lấy ly trà vừa là nhận lấy điếu thuốc, có chút luống cuống tay chân.
- Viện trưởng Vương, ông đúng là khách hiếm a, không dễ gì đến nhà.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói.
Thiết lập của hệ thống y tế lúc đó, ở huyện có bệnh viện nhân dân huyện, mỗi khu có bệnh viện nhân dân khu, xã, thị trấn có trạm y tế, trong thôn còn lại là thầy lang chân đất. Bệnh viện nhân dân Khu Giáp Sơn, có thể coi là tổ chức y tế "Cao nhất" của toàn khu Giáp Sơn, trực thuộc cục y tế huyện quản lý, cùng với khu không có quan hệ lệ thuộc trực tiếp. Nhưng trên thực tế, khu đối với bệnh viện khu cũng là có quyền chỉ đạo nhất định.
Thì cũng như là, quyền lực của Đảng uỷ rất lớn, bất cứ sự tình gì thuộc về thẩm quyền, đều có thể chỉ đạo.
Lưu Vĩ Hồng sở dĩ đối với Vương Ngọc Thánh khách khí như thế, cũng là có nguyên nhân. Theo Lưu Vĩ Hồng biết được, thì vị viện trưởng Vương này bản thân là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, được tôn xưng là "Một cây đao" của bệnh viện Giáp Sơn, có năng lực ứng phó với những ca phẩu thuật rất phức tạp. Hơn nữa Vương Ngọc Thánh có danh tiếng rất tốt, đối với bác sĩ y tá bệnh viện cùng với thôn dân đến xem bệnh, đều là thái độ vô cùng hòa nhã, đúng là kiểu mẫu "Thầy thuốc nhân tâm"
Khi đối đãi với phần tử trí thức như vậy, Lưu Vĩ Hồng luôn là rất tôn trọng
- Ha ha, Bí thư Lưu, tôi nghe nói, cậu xin vay được ba trăm ngàn của Ngân hàng Xây dựng, là định cấp cho ta bệnh viện chúng tôi phải không?
Vương Ngọc Thánh trầm mặc một chút, mới có chút xấu hổ hỏi, dường như là hướng Lưu Vĩ Hồng hỏi thăm về chuyện này, rất là ngượng ngùng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi mắc cười, vị viện trưởng Vương này thật đúng là người thành thật. Tin tức này cũng đã truyền ra ngoài được mấy ngày, y hôm nay mới đến đây, cũng không biết ở trong lòng đã "Đấu tranh tư tưởng" hết bao nhiêu lần
- Viện trưởng Vương, đúng là có chuyện như vậy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì trong hai ngày này, ba trăm ngàn cho vay sẽ đến tay.
Lưu Vĩ Hồng cũng là không che giấu.
- Đây… đây, Bí thư Lưu tính cho bệnh viện chúng tôi dùng khoản tiền này như thế nào?
Hơi chút khiến Lưu Vĩ Hồng không ngờ chính là, Vương Ngọc Thánh không hề có biểu hiện vẻ mặt vui sướng dị thường, ngược lại có chút bất an mà hỏi lại một câu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Sao thế, viện trưởng Vương hình như không muốn nhận khoản tiền này lắm thì phải?
- Không đúng không đúng, Bí thư Lưu, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi… Chỉ là, việc đó, chưa có tiền lệ như vậy a…
Vương Ngọc Thánh rất ngượng ngùng nói, liên tục xua tay.
Điều này cũng là lời nói thật, hệ thống y tế là lãnh đạo độc lập, kinh phí có phía trên cấp phát. Lúc ấy đều chưa có thực thi chế độ ký kết, tự tài trợ. Trước đó, thật đúng là không có một khu nào, lại xin cho vay cho bệnh viện khu. Động tác này của Lưu Vĩ Hồng, vượt qua sự tưởng tượng của Vương Ngọc Thánh, cảm thấy rất không hiểu cũng là trong tình lý.
Có lẽ ở Vương Ngọc Thánh nghĩ là, Bí thư Lưu làm như vậy, có lẽ là còn có một số suy nghĩ khác thì phải?
Đối với người thành thật như vậy, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không theo y đi đường vòng, cười nói:
- Viện trưởng Vương, có hay không có tiền lệ, ông trước tiên đừng có quan tâm. Tôi đi qua bệnh viện các ông vài lần, nói thật, điều kiện bệnh viện khu, thật sự quá kém. Đến máy chụp X quang cũng không có lấy một cái, bệnh nặng một chút, thì các ông không có cách chữa trị. Chỗ chúng ta, cách thị trấn mười mấy km, xe chỉ có hai chuyến. Nếu dân chúng thật sự có bệnh cần cấp cứu, căn bản đúng là không có cách đến kịp bệnh viện huyện. Như vậy không được a, cần phải cải thiện
- Đúng đúng, Bí thư Lưu nói rất đúng. Tôi cũng hướng trong cục đánh rất nhiều báo cáo, xin bọn họ cấp phát kinh phí nhiều chút, nhưng trong cục cũng rất eo hẹp, vẫn luôn không có tiền, ôi... Có đôi khi nhìn người bệnh đau đớn, lòng tôi cũng rất khó chịu...
Vương Ngọc Thánh liền liên tục gật đầu, tràn đầy đồng cảm.
- Cho nên tôi liền hướng Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương của Ngân hàng Xây dựng xin cho vay ba trăm ngàn, đây là đặc biết cấp cho bệnh viện các ông, phải gia tăng một số thiết bị mới gì đó, ông là chuyên gia, ông xem rồi xử lý, tôi không can thiệp. Chỉ có một việc, phải cố hết sức đem khoản tiền này, dùng vào chỗ cần dùng. Viện trưởng Vương, tôi cũng biết, ba trăm ngàn là hơi ít, khó khăn của bệnh viện các ông thì rất nhiều, đãi ngộ của bác sĩ y tá cũng không được tốt, điều kiện nhà ở cũng rất kém cỏi, phải toàn bộ giải quyết mấy vấn đề này, ba trăm ngàn khẳng định không đủ. Điều này cần phải khắc phục tạm thời, thép tốt dùng ở trên lưỡi đao, trước tiên cải thiện điều kiện chữa bệnh rồi hãy tính. Ông thấy sao?
Lưu Vĩ Hồng rất thành khẩn nói.
- Đúng đúng, Bí thư Lưu nói đúng. Chỉ là, tôi lo lắng, bệnh viện chúng tôi hoàn trả không nổi khoản tiền này a...
Vương Ngọc Thánh hơi hiện ra chút sầu lo nói
Đây là ngân hàng cho vay, không phải cấp trên phát cho, Vương Ngọc Thánh sầu chính là cái này.
Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, lập tức cười ha ha, nói:
- Hoá ra ông đang lo chuyện này. Viện trưởng Vương, ông yên tâm, khoản tiền này, không cần bệnh viện các ông trả, do khu phụ trách trả. Các ông chỉ cần dốc sức cải thiện điều kiện chữa bệnh thì được rồi. Nói thực, nếu sang năm tình trạng tài chính ở khu được cải thiện, tôi sẽ còn cấp phát một vài khoản cho bệnh viện các ông. Vấn đề dân chúng khó xem bệnh, phải tận lực giải quyết.
Vương Ngọc Thánh lập tức ngây dại, như là không tin vào chính mình,nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, thật sự không cần chúng tôi hoàn trả tiền?
- Đương nhiên. Sao thế, viện trưởng Vương không tin tưởng lời nói của tôi à?
- Không phải không phải, tuyệt đối không phải ý này. Ai nha, Bí thư Lưu, cậu đúng là đã giúp chúng tôi giải quyết được một vấn đề khó khăn, tôi sớm đã muốn cải thiện điều kiện bệnh viện rồi, ai nha, cảm ơn cảm ơn ôi... Cảm ơn Bí thư Lưu!
Vương Ngọc Thánh kích động không ngừng, không kìm lòng nổi đứng bật dậy, cúi đầu khom người chào Lưu Vĩ Hồng.