Trong một phòng nghỉ của tiệm thẩm mỹ nhà khách Giang Hải, sắc mặt Quách Lệ Ngọc vô cùng âm trầm, Quách Lệ Hồng ngồi bên cạnh, đang cười.
Quách Lệ Hồng vừa mời Quách Lệ Ngọc đi chăm sóc da mặt.
Việc này là một thú chơi mới ở thị xã Hạo Dương, nghe nói được du nhập từ Giang Khẩu, Giám đốc của trung tâm thẩm mỹ làm tóc trước đây đã từng làm ở tiệm thẩm mỹ Giang Khẩu. Còn chưa nói, sau khi chăm sóc da mặt xong, cả khuôn mặt nhẹ nhàng thanh thoát, dường như đầu óc cũng tỉnh táo ra nhiều, dường như là một việc rất hay. Đưa ra thị trường không lâu, lập tức được ‘đám người xa hoa’ của Thị xã Hạo Dương truy lùng. Nhất là những cán bộ nữ có nghề nghiệp nhất định, những phu nhân của các cán bộ lãnh đạo, rất thích đến chăm sóc da mặt ở nhà khách Giang Hải.
Quách Lệ Ngọc lại đặc biệt rất thích.
Cô ta rất quan tâm đến dung mạo của mình, nhất là sau khi Mông Khả bất ngờ xuất hiện, Quách Lệ Ngọc lại càng quan tâm đến chuyện này hơn. Mông Khả lớn hơn cô mấy tuổi, làm nông dân ở nông thôn đến mười mấy năm, không ngờ vẫn thướt tha như trước, nên Quách Lệ Ngọc cảm thấy không phục.
Lẽ nào Tào Chấn Khởi không có ý nghĩ gì sao?
Bây giờ Mông Khả đã ở ngay trước mặt Tào Chấn Khởi.
Đều trách tên kia, tự nhiên lại điều Mông Khả đến Hạo Dương làm việc ở Cục Văn hóa thị xã, quả thực nực cười.
Vốn dĩ mỗi lần Quách Lệ Ngọc chăm sóc da mặt xong, tâm tình đều rất thoải mái, nhưng lần này rõ ràng không thoải mái, nói ra, cũng có liên quan đến Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng này đã sắp trở thành khắc tinh của Quách Lệ Ngọc.
-Chị, chuyện của Tôn Hoành rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại nói bậy bạ trong Cục? Thật không hiểu chuyện!
Quách Lệ Ngọc sa sầm mặt, nói với vẻ không hài lòng.
Quách Lệ Hồng lập tức làm mặt khổ, không biết phải trả lời Quách Lệ Ngọc như thế nào. Vì chuyện của Tôn Hoành, Quách Lệ Ngọc thực sự cũng quan tâm không ít, đích thân đi tìm Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ cũng đích thân triệu kiến Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, kết quả lại khiến Tống Hiểu Vệ mất mặt.
Vốn dĩ, Tống Hiểu Vệ muốn thúc giục sớm kết thúc vụ án một chút, đừng nhốt mãi không thả Tôn Hoành. Lưu Vĩ Hồng lại mời gã đích thân nghe cơ quan luật pháp báo cáo, có lẽ cũng đã có ý này.
Không ngờ Long Vũ Hiên và Hạ Hàn báo cáo với Tống Hiểu Vệ, Tôn Hoành đã đề cập đến rất nhiều vụ án, trong đó có không ít vụ án liên quan đến vấn đề kinh tế, và đã tố giác lên nhân viên thuộc cơ quan dự thẩm không ít tình hình, có liên quan đến không ít những cán bộ lãnh đạo đang tại chức, thậm chí bao gồm những lãnh đạo Địa khu. Trước mắt, Cục công an đang tiến hành điều tra chiều sâu, nếu tất cả những tố giác của Tôn Hoành đều đúng, thì sẽ trở thành một vụ án lớn, thậm chí là một vài vụ án lớn.
Nghe xong báo cáo, Tống Hiểu Vệ chấn động, khiến cho câu nói bảo Cục sớm kết thúc vụ án cũng không nói được chữ nào, đành phải vội vội vàng vàng gọi điện cho Quách Lệ Ngọc, nói về tình hình này.
Lúc này, Quách Lệ Ngọc cũng không thể bình tĩnh được nữa.
-Lệ Ngọc, điều này…chị cũng không rõ lắm. Em cũng biết, Cục công an thị xã Hạo Dương bây giờ không giống như lúc trước nữa. Hạ Hàn là bạn của Lưu Vĩ Hồng, ngoài lời của Lưu Vĩ Hồng, gã không nghe ai nữa. Chị muốn gặp mặt Tôn Hoành cũng khó lắm rồi…Trước đây chị cũng đã đánh tiếng với nó, bảo nó đừng nói lung tung…
Quách Lệ Hồng lắp bắp nói.
-Hừ, em thấy nó thật không có đầu óc, bị người ta dọa mấy câu thì cái gì cũng nói lung tung ra bên ngoài được!
Sắc mặt Quách Lệ Ngọc vẫn sa sầm như trước, tức giận nói.
Tôn Hoành có tính tình như thế nào, Quách Lệ Ngọc biết rất rõ. Đứa cháu trai này, sớm đã bị hai vợ chồng Quách Lệ Hồng nuông chiều nên hư mất rồi, bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, vênh váo tự đắc, ngạo mạn không chịu nổi. Nhưng khi bị bắt thì đâu có phải là đối thủ của những người già đời trong Cục? Bị người trong Cục dụ dỗ dọa dẫm vài câu thì còn có cái gì mà không nói ra được?
Quách Lệ Hồng liền nuốt một ngụm nước miếng, không hé răng .
-Chị, chị nói thật với em xem, cái Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại mà Tôn Hoành làm đó, có sạch sẽ hay không? Điều này rất quan trọng!
Quách Lệ Ngọc nổi giận một hồi, rồi lại hỏi.
Quách Lệ Ngọc không hổ danh là bà xã Tào Chấn Khởi, mặc dù không trực tiếp tham gia ‘đấu tranh chính trị’, nhưng mưa dầm thấm đất, cũng biết được rất nhiều kiến thức. Nhìn vấn đề rất biết nắm trọng điểm, điều này Quách Lệ Hồng hoàn toàn không thể bì được. Vốn dĩ, Quách Lệ Hồng và con cô ta là Tôn Hoành, đều chỉ biết vênh váo kiêu ngạo, trong bụng thì chẳng có gì đàng hoàng.
Quách Lệ Hồng quả nhiên cũng không khiến Quách Lệ Ngọc ‘thất vọng’, mang theo chút xấu hổ nỏi:
-Cái này, chị cũng không rõ lắm, hai năm nay, nó thật sự cũng kiếm được chút tiền, mua xe, bình thường tiêu tiền cũng rất thoải mái…
Lời nói này của Quách Lệ Hồng cũng đã có giấu giếm, Tôn Hoành không những chính mình tiêu tiền như nước, còn mua rất nhiều trang sức bằng vàng cho mẹ y, chỉ tính sơ qua, đã có mấy chục ngàn tệ, nào có buôn bán gì lời được tiền đơn giản như vậy?
Những lời nói này, cho dù là chị em ruột, cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Cái hận trong lòng Quách Lệ Ngọc, sao chị gái làm thường vụ Thị ủy, đầu óc lại không khai sáng nổi như vậy? Nhưng dù sao Quách Lệ Hồng cũng là chị ruột của cô, đành phải đè nén tính tình xuống, giọng điệu hòa hoãn, nói:
-Chị, không phải nói chuyện kiếm được tiền hay không. Em muốn hỏi, bình thường Tôn Hoành thường qua lại với những người nào? Là những người quen thuộc với chúng ta ấy, còn những tên không đứng đắn ngoài xã hội, chị có nói em cũng không biết là ai.
Ý trong lời nói này, đương nhiên chỉ những cán bộ còn đang đương chức.
Quách Lệ Hồng lại càng xấu hổ, ấp úng nói:
-Điều này, chị cũng không rõ lắm, ở bên ngoài nó qua lại với những người nào, đều không nói với chị…À, hình như, hình như khá thân thiết với Tổng giám đốc Đàm Đức Lâm của công ty Xây dựng số I.
Quách Lệ Hồng cũng cảm thấy ngại, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được tên của một người ‘hữu dụng’.
Điều này cũng khá trùng hợp với thông tin Quách Lệ Ngọc có được. Trong điện thoại, Tống Hiểu Vệ cũng có nhắc đến cái tên Đàm Đức Lâm, tổng giám đốc Công ty xây dựng số I thị xã Hạo Dương. Bàn về cấp bậc, tuy là Phó phòng, trong mắt một phu nhân Bí thư Địa ủy như Quách Lệ Ngọc thì cũng không là gì. Nhưng vị Tổng giám đốc Đàm này, thật sự cũng là một nhân vật có máu mặt của thị xã Hạo Dương. Hai năm nay trong số những công trình xây dựng lớn của thị xã Hạo Dương, Đàm Đức Lâm và công ty xây dựng số I của lão đã kiếm được không ít tiền. Công ty xây dựng số I là công ty Quốc hữu, lợi nhuận kiếm được về lý đều phải báo cáo lên trên, trở thành thu nhập của Cục Tài chính thị xã. Tuy nhiên cũng không thể báo cáo hết lên trên, Công ty xây dựng số I dựa vào tỷ lệ nhất định, giữ lại để tái sản xuất. Hơn nữa Công ty xây dựng số I cũng chỉ là bên nhận thầu, bên dưới còn rất nhiều những đội thi công lớn nhỏ, những đội thi công đó, có thể đều mang tính chất tư nhân. Trong quá trình khoán trắng này, Đàm Đức Lâm sao có thể không có chút lợi lộc nào?
Vì lợi nhuận báo cáo lên trên của Công ty xây dựng số I tương đối nhiều, có cống hiến rất lớn cho việc làm giàu nguồn tài chính thị xã, hàng năm thành phố đều có khen thưởng đối với Công ty xây dựng số I cũng như bản thân Đàm Đức Lâm. Cứ như vậy Đàm Đức Lâm trở thành nhân vật nổi danh, rất có máu mặt ở chốn quan trường Hạo Dương, trở thành khách quý của rất nhiều lãnh đạo Thị ủy thậm chí là lãnh đạo Địa khu. Mỗi dịp ngày lễ ngày tết, còn có cơ hội xuất hiện ở biệt thự ở số 2 đường Đại Nghĩa. Quách Lệ Ngọc cũng còn chút ấn tượng về lão.
Công ty xây dựng số I là công ty xây dựng Quốc doanh lớn nhất thị xã Hạo Dương, Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại của Tôn Hoành cũng là công ty xây dựng tư nhân lớn nhất, như vậy, về lý thì hai công ty đó phải trở thành đối thủ cạnh tranh. Nhưng Tôn Hoành là con của Quách Lệ Hồng, là cháu trai của Tào Chấn Khởi, thì lại khác. Những công trình thường thường do Công ty xây dựng số I nắm, đều phải chia cho công ty Hoành Đại một chút lợi nhuận ưu đãi. Đàm Đức Lâm và Tôn Hoành thân thiết với nhau, cũng không có gì khó lý giải.
-Đàm Đức Lâm này, nghe nói cũng có quan hệ không tồi với Chu Bằng Cử, có phải có chuyện như vậy hay không?
Quách Lệ Ngọc hỏi.
Cô ta là bà xã của Tào Chấn Khởi, bản thân cũng đi làm ở Cục thuế vụ của Địa khu, bình thường ‘tầm mắt cũng cao’, chủ yếu tập trung vào những lãnh đạo chủ chốt trong Ủy ban nhân dân Địa khu. Đối với tình hình của bộ máy lãnh đạo thị xã Hạo Dương, chưa thể nói nắm rõ ràng. Trong mắt những cán bộ ở Thị xã Hạo Dương, Chu Bằng Cử có thể xem là một củ hành rất lớn, nhưng trong mắt Quách Lệ Ngọc cũng chỉ rất bình thường.
Quách Lệ Hồng vội vàng đáp:
-Đúng vậy, quan hệ của bọn họ cũng khá thân thiết. Chu Bằng Cử vốn dĩ quản lý về bên xây dựng đô thị. Đàm Đức Lâm là cấp dưới của gã do một tay gã đề bạt lên.
Sắc mặt Quách Lệ Ngọc lại càng âm trầm.
Xem ra tin tức mà Tống Hiểu Vệ thông báo không sai, Tôn Hoành thực sự đã nói lung tung gì rồi. Đàm Đức Lâm là cấp dưới cũ của Chu Bằng Cử, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, chẳng phải sẽ liên lụy đến Chu Bằng Cử đó sao? Trước đó không lâu Lưu Vĩ Hồng đã ‘xử lý’ Thái Tuyết Phong, nếu bây giờ lại xử lý Chu Bằng Cử, Tống Hiểu Vệ sẽ khó chịu.
Có một Chủ tịch thị xã dũng mãnh như vậy, cái chức Bí thư Thị ủy của lão phải làm như thế nào? Sau này không cần nói đến chuyện ‘lãnh đạo’ Chủ tịch thị xã, có thể ngồi ăn cùng với Lưu Vĩ Hồng cũng đã không tồi rồi.
Quách Lệ Ngọc biết rất rõ, các cán bộ khác của thị xã Hạo Dương, Tào Chấn Khởi có thể không quan tâm, nhưng Tống Hiểu Vệ, Tào Chấn Khởi không thể không quan tâm. Tống Hiểu Vệ là thư ký của Phương Đông Hoa, nếu ở Hạo Dương lại bị Lưu Vĩ Hồng đè ép thì lão Tào cũng không thể báo cáo lại với Chủ nhiệm Phương tốt được.
Các ông, một là Bí thư Địa ủy, một là Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy, lại không làm gì nổi một Chủ tịch Thị xã, cũng là quá bất tài rồi!
Điều này lại có quan hệ khá chặt chẽ với tiền đồ của Tào Chấn Khởi.
Tôn Hoành lại bị liên lụy vào bên trong, thật sự muốn làm lớn chuyện này rồi, nói không chừng Tào Chấn Khởi thực sự sẽ vì ‘đại nghĩa diệt thân’. Quách Lệ Ngọc biết rất rõ tính cách của Tào Chấn Khởi, đối với bất kỳ người nào cản bước tiền đồ của lão thì lão đều không do dự dẹp sạch hết. Đừng nói Tôn Hoành chỉ là cháu bên vợ, cho dù là con trai của chị ruột Tào Chấn Khởi, khi cần ‘xử lý’ thì tuyệt đối không lưu tình.
Người nương tay nhân từ thì sao có thể làm được Bí thư Địa ủy?
-Chị, chuyện này, thật sự tương đối phiền phức rồi. Tôn Hoành không biết nặng nhẹ như vậy, sẽ khiến nhiều người tức giận. Đến lúc đó, cho dù là lão Tào cũng khó nói được.
Một lúc sau, Quách Lệ Ngọc trầm giọng nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
-Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?
Quách Lệ Hồng liền luống cuống tay chân. Đừng nhìn bộ dạng ngày thường của cô ta, ở trước mặt Quách Lệ Ngọc, liền lộ rõ bản chất.
-Lệ Ngọc à, bất luật thế nào, em nhất định phải giúp chị, chị chỉ có đứa con này thôi…Tiểu Hoành nếu xảy ra chuyện gì, chị không sống nổi nữa…
Quách Lệ Hồng nói xong, nước mắt lã chã rơi, suýt chút nữa khóc to lên.
Thấy chị nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng Quách Lệ Ngọc cũng khó chịu, nhưng lại không biết nên nói gì.