Đúng ba phút sau, Thủ tướng Hồng mới ngừng động tác dưới chân, xoay người lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, vậy cậu nói xem, nếu là cậu, cậu muốn thi hành chính sách này như thế nào?
Vô tình, Thủ tướng xưng hô đối với Lưu Vĩ Hồng, lại có biến hóa, trở nên rất là chính thức.
- Vâng, Thủ tướng!
Lưu Vĩ Hồng vẫn dùng cách trả lời rất tiêu chuẩn, cung kính đáp lại
Phó thủ tướng Hồng liếc mắt nhìn hắn, trở lại chỗ ngồi, nâng chén trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói:
- Ngồi đi
- Vâng!
Lưu Vĩ Hồng lại đoan chính ngồi xuống. Nói chuyện đến tận bây giờ, chỉ mới tiến hành hơn nửa giờ, trên cơ bản là Lưu Vĩ Hồng nói, Phó thủ tướng Hồng nghe. Nói chuyện như vậy, rất mệt người. Chẳng những tinh thần phải tập trung cao độ, vắt hết óc suy nghĩ, còn không thể có chút sơ sót. Cũng là do Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, thân thể tố chất tốt, mới không có biểu hiện mỏi mệt, đổi người khác, chỉ sợ sẽ ăn không tiêu.
- Thủ tướng, tôi cho rằng, hai vấn đề này, là liên kết với nhau, nếu muốn nói mở, có thể cùng cải cách chế độ thuế cũng có liên hệ nhất định
Lưu Vĩ Hồng lựa chọn từ ngữ, vô cùng cẩn thận nói. Bởi vì theo ý nghĩa nào đó mà nói, hắn nói lời này, thậm chí có thể giải thích toàn diện “Nghi ngờ” đối với chính sách kinh tế hiện hành, mà Thủ tướng Hồng, chính là người chế định chủ yếu và người thi hành chủ yếu của số chính sách này. Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể không cẩn trọng cẩn thận?
Đôi mày rậm của Thủ tướng Hồng, lập tức dương lên.
Sao, người này không ngờ đối với cải cách chế độ thuế cũng có ý kiến?
Tuy nhiên Thủ tướng Hồng không nói gì thêm. Dù sao ông ta mới là người làm quyết định, Lưu Vĩ Hồng chỉ là khách được ông ta mời đến, cung cấp một số ý kiến tham khảo cho ông mà thôi, dùng hay không dùng, do ông ta quyết định. Vả lại nghe xem Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc còn có lời bàn cao kiến nào nữa rồi tính tiếp
- Phải giảm bớt số lượng công nhân thất nghiệp của xí nghiệp chế độ công hữu, đầu tiên chính là tổ chức lại nghiêm khắc tiến hành cách dẫn dắt giám sát và hữu lực đối với cải cách doanh nghiệp nhà nước, hoặc là nói, cần lãnh đạo. Tôi đề nghị phải thành lập một bộ môn chuyên môn, toàn diện lãnh đạo công tác này. Chúng ta hiện tại áp dụng, vẫn là chính sách ném đá qua sông. Trước tiên thúc đẩy sự tình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, xí nghiệp trung ương và doanh nghiệp nhà nước địa phương cùng nhau thử nghiệm. Chỗ hay của cách làm này, là có thể đạt được kinh nghiệm càng nhiều, tổng kết ra phương thức phương pháp tốt. Nhưng bất lợi chỗ, cũng thể hiện rõ ràng. Người lãnh đạo của mỗi xí nghiệp và người lãnh đạo của mỗi một chính quyền địa phương, cách suy nghĩ rất là khác nhau, hành vi thường ngày và phẩm đức cá nhân cũng rất không giống nhau. Nói rõ rằng, một khi quốc gia cho phép thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, phá sản tổ chức lại thậm chí là tư hữu hóa, vậy thì vô số doanh nghiệp nhà nước, liền lập tức biến thành một miếng thịt béo, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người thèm muốn. Giống sự phá sản của hai nhà xưởng ở thành phố Cửu An, cũng rất rõ ràng là có người muốn nhân cơ hội xâm chiếm tài sản quốc hữu. Nếu chúng ta có một chế độ đầy đủ để quản lý chuyện này, tình huống như vậy, rõ ràng sẽ giảm bớt. Cho nên, tôi cho rằng bộ phận quản lý việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, phải lập tức thành lập. Giai đoạn hiện nay, đối với một số vụ án xâm chiếm quốc hữu tài nghiêm trọng, phải nghiêm chỉnh xử lý, xoá sạch tâm lý ăn may của một số phần tử bất hợp pháp. Cho phép một bộ phận người giàu phất lên trước, có điều kiện tiên quyết. Đó chính là dựa vào bản lĩnh đích thực của mình, giao tranh trên thị trường, thu hoạch lợi nhuận. Mà không phải dùng thủ đoạn này, ăn xén của công làm giàu cho mình. Bằng không, danh dự Đảng và Chính phủ ta, sẽ bị thương tổn nghiêm trọng
Lưu Vĩ Hồng nói.
Trên thực tế, ở trong trí nhớ hắn, hành vi hắn nói, quả thật tạo thành hậu quả tai ương. Thời gian càng về sau, loại này ảnh hưởng tai ương này lại càng sâu sắc. Nền tảng thống trị cả nước, đều vì vậy sinh ra dao động
- Chính xác về việc quản lý và dẫn đường công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, trong đó có một mấu chốt lớn nhất, chính là công khai trong suốt, toàn dân tham dự. Ừm, toàn dân tham dự này đây, tôi cho rằng chủ yếu là công nhân hiện có của doanh nghiệp nhà nước, đều cần phải tiến vào tham dự. Bởi vì cùng lợi ích bản thân bọn họ là cùng một nhịp thở, bọn họ nên có quyền được biết, có quyền tham dự. Đồng thời, bọn họ cũng là giám sát viên tốt nhất. Tôi cho rằng, mặc kệ là thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước nào, đầu tiên sẽ công khai hóa trong suốt hóa, làm không được điểm này, chính quyền địa phương và chính quyền Đảng uỷ cấp trên, phải lập tức kêu dừng. Đương nhiên, quốc gia lớn như vậy, cán bộ nhiều như vậy, tham vọng mù quáng của người cá biệt khó có thể hoàn toàn ngăn chặn. Nhưng có được một quy định như vậy, khẳng định có thể giảm bớt rất nhiều hành vi ăn xén của công làm giàu cho mình. Tốt hay xấu của một chính sách, không chỉ được quyết định bởi điểm xuất phát của chế định ban đầu, càng trọng yếu hơn là ở trong quá trình chứng thực, có bị lệch khỏi phương hướng của quỹ đạo vốn có hay không. Sách kinh hay, không thể để hòa thượng đọc sai được
Thủ tướng Hồng khóe miệng nhếch lên, dường như là hiện lên một vẻ tươi cười.
Lưu Vĩ Hồng này, thật đúng là điềm tĩnh tự nhiên. Cái miệng này, cũng là có thể đem lại chút hài hước cho ông ta. Vả lại mặc kệ hắn nói có đạo lý hay không, là gan người này, có thể thấy rõ
- Đương nhiên, mặc kệ chúng ta giám sát như thế nào, thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước là một nước cờ phải đi, vì giảm bớt gánh nặng, quần áo nhẹ ra trận, tối ưu hoá tổ hợp, bộ phận công nhân thất nghiệp cũng là không thể tránh khỏi. Quốc gia tư bản chủ nghĩa phát đạt khác, cũng có giảm biên chế, cũng có thất nghiệp. Nhưng hệ thống xã hội bảo đảm của bọn họ, thì kiện toàn hơn nhiều so với chúng ta. Đây chủ yếu là sự khác biệt của hai phương thức phát triển bất đồng tạo thành. Quốc gia tư bản chủ nghĩa, sau khi đã trải qua rất nhiều lần khủng hoảng kinh tế, vì ứng phó loại nguy cơ này, dần dần phát triển lên một hệ thống an sinh xã hội đầy đủ. Thí dụ như huấn luyện chuyên nghiệp, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm y tế vv. Mấy thứ này, quốc gia đều khá coi trọng. Chúng ta kiến quốc trong thời gian không dài, cho tới nay đều là thực thi hình thức kinh tế có kế hoạch, tổ chức xã hội khá nghiêm mật. Cán bộ và công nhân viên chức, sinh lão bệnh tử đều có bảo đảm. Cho nên hệ thống an sinh xã hội chúng ta liền phát triển khá thong thả. Tôi cho rằng, trước khi thi hành chế độ thất nghiệp quy mô lớn, hệ thống an sinh xã hội phải thành lập trước. Bảo hiểm thất nghiệp và bảo hiểm y tế mức thấp, nên đi trước một bước. Huấn luyện chuyên nghiệp, nên làm trước thời kỳ thất nghiệp, không nên sau khi thất nghiệp mới làm
Phó thủ tướng Hồng đột nhiên hỏi:
- Khoản kinh phí này, cậu đã tính qua chưa? Tài chính quốc gia, hiện tại căn bản không có lợi nhuận.
Thành lập hệ thống an sinh toàn xã hội, cần khả năng tài chính khổng lồ để chi trả làm hậu thuẫn kiên cường. Mà chế độ tài chính và thuế vụ hiện hành, khiến tài chính trung ương eo hẹp túng thiếu, ngay đến hoạt động thường ngày, cũng chật vật không tả nổi, càng không có khả năng thừa tiền thặng gạo để thành lập hệ thống an sinh xã hội
Mỗi một chức vụ, đều có khó xử riêng
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Là thế này. Thủ tướng, tôi rất hiểu dưới chế độ tài chính và thuế vụ hiện hành, khó khăn của tài chính trung ương. Bởi vậy, tôi đối với việc Quốc vụ viện sắp tiến hành cải cách chế độ thuế, là hoàn toàn đồng ý. Quốc gia phải đi nhanh phát triển, phải tập trung tài lực xây dựng một số dự án quy mô lớn, tập trung tài lực làm một số cơ sở xây dựng, như vậy mới có thể đề cao sức cạnh tranh
Thủ tướng Hồng không kìm nổi hơi hơi gật đầu
Lưu Vĩ Hồng nói lời này, đúng là suy nghĩ trong lòng Thủ tướng Hồng. Một chính phủ trung ương mãnh mẽ, không thể luôn duy trì lay lắt qua ngày
- Tuy nhiên, Thủ tướng, tôi cho rằng, phần cứng kiến thiết phải coi trọng, xây dựng hoàn cảnh mềm, lại càng phải coi trọng. Quốc gia hùng mạnh và nhân dân giàu có, là hỗ trợ lẫn nhau. Một quốc gia muốn hùng mạnh hơn, ngoại trừ kinh tế phải phát triển, giữ gìn hệ thống tín ngưỡng quốc dân và giữ gìn hệ thống đạo đức, đều là cực kỳ quan trọng. Ít nhất, chúng ta không nên khiến mấy chục triệu người sinh ra hoài nghi đối với chính phủ. Tâm trạng hoài nghi này một khi sinh ra, thì sẽ rất khó để xóa bỏ. Chẳng sợ chúng ta sau này giàu có, rồi mới lại đi thành lập hệ thống an sinh xã hội, quan tâm cuộc sống bọn họ, đều là không đủ. Có một số thương tổn tạo thành, sau đó dù có bù đắp như thế nào, cũng không làm hoàn thiện được. Quan trọng hơn chính là trước đó phải làm tốt biện pháp phòng ngừa. Thường thấy nhất là hỗn loạn trị an xã hội, trấn áp chỉ có thể trị phần ngọn. Thiết lập cơ chế phòng chống tội phạm, thiết lập xã hội pháp trị, mới có thể trị tận gốc. Bởi vậy, tôi đề nghị, cải cách chế độ thuế, nên suy xét chu toàn ưu tiên thành lập hệ thống an sinh xã hội cho chính quyền địa phương, nhất là cơ sở chính phủ, giữ lại quyền tự chủ tài chính nhất định. Chính quyền quốc gia và địa phương, phải có quy định cứng rắn, hàng năm đều phải cấp phát khoản chi phí nhất định, dùng cho việc thành lập và kiện toàn hệ thống an sinh xã hội. Đổi câu khác mà nói, chúng ta đưa bao nhiêu tiền vào trong bảo hiểm xã hội, có thể nuôi sống bao nhiêu người, chúng ta mới có thể sa thải bao nhiêu người. Cần phải để cho bản thân công nhân viên chức thất nghiệp và gia đình của bọn họ, đều có bảo đảm cuộc sống cơ bản nhất và bảo hiểm y tế, còn có bảo đảm giáo dục, di chứng chế độ thất nghiệp, mới có thể khống chế trong giới hạn nhỏ nhất
- Thủ tướng, quốc gia là trong ba năm giàu mạnh lên, hay là năm năm giàu mạnh lên, tôi cho rằng không phải vấn đề mấu chốt nhất. Cộng đồng phát triển, cộng đồng giàu có, mới là của điều kiện tiên quyết cơ bản của chúng ta, cũng là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Giai đoạn hiện tại, sau khi cải cách chế độ thuế, không nên vội vã đem tất cả số tiền đổ vào xây dựng cơ sở phần cứng. Làm như vậy, có lẽ tăng trưởng kinh tế toàn quốc, ở trong thời gian đầu sẽ bị chậm lại, nhưng tiếp tục tồn tại lâu dài, niềm tin của quốc dân và hệ thống đạo đức sẽ không sụp đổ, diện mạo tinh thần toàn quốc đều là tích cực, hăng hái hướng về phía trước. Khi toàn bộ nhân dân, đều đối với tương lai tràn đầy lòng tin, đối với tiền đồ quốc gia tràn đầy tin tưởng, sự sáng tạo và năng suất sản sinh ra, sẽ vượt xa tất cả tiền tài có được. Đảng và Chính phủ chúng ta, nên dốc hết sức dẫn đường quốc dân với thái độ tích cực lành mạnh cầu tiến
Lưu Vĩ Hồng có chút tạm dừng, lát sau, lại bỏ thêm vài câu:
- Thủ tướng, một quốc gia phú cường, chỉ có tiền, là không đủ. Rất không đủ! Còn phải sự gắn kết mạnh mẽ
Thủ tướng Hồng nặng hai hàng lông mày nặng trĩu, lại dương lên.
Người thanh niên này, chẳng những dám nghĩ, dám nói, hơn nữa quả thật có đạo lý của chính mình
- Ừ, cậu cứ tiếp tục nói!
- Báo cáo Thủ tướng, ý kiến của tôi trình bày xong rồi
Lưu Vĩ Hồng cao giọng đáp, lại sửa lại tư thế ngồi, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Thủ tướng Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, lâm vào trong trầm tư
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng buông chén trà, vẫn ngồi thẳng người, còn nghiêm túc nhìn Thủ tướng đang chìm trong trầm tư