Siêu thị ở khu Tây của Đại học Ninh Thanh, khách hàng rộp rịp xôn xao, kinh doanh rất sôi động.
Đây là siêu thị đầu tiên trong vườn trường Đại học Ninh Thanh, mới khai trương cách đây không lâu. Siêu thị bán lẻ hiện đại này lần đầu tiên được xây dựng ở vườn trường, thậm chí trong cả nước, được xem như một điều gì rất mới lạ. Siêu thị vừa khai trương đã được các sinh viên và giáo viên trong Đại học Ninh Thanh nhiệt tình đến ủng hộ.
Chu Ngọc Hà cũng rất thích thú với siêu thị này, chậm rãi đi dạo trong siêu thị.
Chu Ngọc Hà mặc chiếc áo phông màu tím dài tay bó sát người, phối hợp với một chiếc váy nhung đơn giản màu vàng ánh dương, giày da đen bóng, xinh dẹp dịu dàng vô cùng, toát lên phong độ của người trí thức.
Nhưng hiện tại Chu Ngọc Hà hơi phiền muộn.
Không có nguyên nhân gì khác, người thanh niên cao lớn trẻ tuổi đi bên cạnh cô kia, luôn ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của cô, bộ dạng cười toe toét khiến người khác khó chịu.
Đã đến Đại Ninh tất nhiên phải đến đây cùng Chu Ngọc Hà. Vừa đúng lúc Trưởng Chi nhánh ngân hàng Hồ đi công tác, phải hai ngày nữa mới có thể trở về Đại Ninh, đây chính là hai ngày “tự do hoạt động” của Chủ tịch thị xã Lưu.
Mỗi lần Lưu Vĩ Hồng ôm chặt lấy, Chu Ngọc Hà liền vùng ra, nhưng Lưu Vĩ Hồng cứ “thà chết không buông”.
- Thôi đi, nghiêm chỉnh tí được không?
Hai má trắng hồng của Chu Ngọc Hà đã thoáng ửng đỏ, hạ giọng, nghiến răng, nghiến lợi nói. Chu Ngọc Hà không có thói quen dựa dẫm thân mật với người khác ở chốn công cộng nên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Tâm lý này, bản thân Chu Ngọc Hà cũng không thể nói rõ ra được, đó chính là thẹn thùng.
Còn Lưu Vĩ Hồng thì cứ cố tình, da mặt hắn lại đặc biệt dày, vô tư không hề để ý đến ý nghĩ của Chu Ngọc Hà.
- Đây là lối đi trong siêu thị, không phải là đường cái để đi dạo.
Ở lối đi của siêu thị, nhiều người đứng lựa chọn hàng hóa, sao lại nắm tay nắm chân được?
Thấy Chu Ngọc Hà có vẻ bất bình, Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy muốn đùa một chút. Lúc ở cùng với Chu Ngọc Hà, bản tính trẻ con của Lưu Vĩ Hồng lại trỗi lên, luôn muốn đùa giỡn với cô. Có lẽ Chu Ngọc Hà luôn có bộ dáng nghiêm trang mới khiến Lưu Vĩ Hồng nổi “lòng ác” như vậy.
- Thôi, đừng lộn xộn nữa. Đào Hoa thật có tương lai. Ngay cả hàng hóa trong siêu thị này cô ấy cũng làm cho đẹp hơn. Cô ấy học được kỹ năng này ở đâu?
Chu Ngọc Hà thấy Lưu Vĩ Hồng không chịu yên liền chủ động gợi chuyện. Dựa vào kinh nghiệm của Chu Ngọc Hà, nếu không muốn người kia càn quấy, biện pháp tốt nhất là dời sự chú ý của hắn đi nơi khác, nói những vấn đề mà hắn thích thì hắn sẽ không náo loạn nữa.
- Anh dạy cô ấy đấy!
Lưu Vĩ Hồng cười đáp.
- Anh dạy cô ấy sao?
Chu Ngọc Hà hơi giật mình.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có gì phải giật mình chứ? Anh có bản lĩnh cao, chỉ Đào Hoa mở siêu thị thì có là gì!
Trước mặt người phụ nữ của mình, Chủ tịch thị xã Lưu không hề khiêm tốn nói.
Hơn nữa, hắn nói thật. Hình thức siêu thị này, hiện nay là điều mới mẻ, nhưng với người tái sinh từ thế kỷ hai mươi mốt thì lại là một hình thức thông dụng. Siêu thị đầu tiên đã mở mấy tháng trước, khai trương mười mấy cửa hiệu mặt tiền ngay tại lầu một và lầu hai của chợ tiểu thương phẩm. Đương nhiên, quy mô cũng đã suy xét kỹ, vì siêu thị đầu tiên này mang tính thí điểm nên làm nhỏ một chút cũng có thể hiểu được.
Kêu Hoàng Đào Hoa mở một siêu thị nhỏ rập khuôn ở Đại học Ninh Thanh, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Chu Ngọc Hà liền lườm hắn một cái, xoay đi, nhưng miệng hé cười.
Tuy dáng vẻ của Lưu Vĩ Hồng có hơi chút khoa trương, nhưng Chu Ngọc Hà cũng thừa nhận Lưu Vĩ Hồng nói thật. Bản lĩnh của người đàn ông này quả là lớn, dường như bất kể làm gì cũng không hế tầm thường.
Hơn nữa, tâm tình Chu Ngọc Hà hiện nay cũng rất tốt.
- Chị Ngọc Hà, anh Lưu…
Hai người đang đi dạo, đột nhiên có tiếng gọi vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Hoàng Đào Hoa. Hoàng Đào Hoa cũng thay đổi vô cùng, mặc bộ váy công sở, tóc lượn sóng nhỏ, bớt đi vẻ thơ ngây, nghiễm nhiên trở thành một người phụ nữ trí thức xinh đẹp.
Cũng phải, hiện giờ người ta đã là bà chủ, tất nhiên không thể giống một cô bé nông thôn quê mùa nữa.
Đang kiểm tra “vương quốc kinh doanh” của mình, gặp Chu Ngọc Hà và Lưu Vĩ Hồng, Hoàng Đào Hoa cảm thấy vui bất ngờ. Cũng may, hiện giờ cô cũng biết, trong trường hợp như thế này không thể tùy ý gọi ra thân phận của Lưu Vĩ Hồng nên đành kêu một tiếng “anh Lưu”.
Đã lâu mới gặp lại, mỗi người đã thay đổi không ít.
Chu Ngọc Hà mỉm cười kéo tay Hoàng Đào Hoa nói:
- Đào Hoa, siêu thị làm ăn tốt quá.
Hoàng Đào Hoa liên tục gật đầu, vui mừng nói:
- Chị Ngọc Hà, tháng sau, sau khi kết toán, em sẽ chia lợi nhuận cho chị.
Chu Ngọc Hà hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Chia lợi nhuận? Chia lợi nhuận gì chứ?
Trước kia, lúc Hoàng Đào Hoa muốn làm một quầy bán quà vặt, Chu Ngọc Hà có cho cô mượn tiền, Hoàng Đào Hoa nhất định tính là Chu Ngọc Hà có nhập cổ phần, phải chia một nửa tiền lãi lại cho cô. Sau khi nghe Lưu Vĩ Hồng nói nên mới tính xuống 20% cổ phần. Hiện giờ Hoàng Đào Hoa lại làm một cái siêu thị to như vậy, Chu Ngọc Hà chưa một lần nghĩ đến chuyện phải chia lợi nhuận bao giờ. Quầy bán quà vặt có 20% cổ phần, vậy siêu thị lớn thế này thì tính như thế nào?
Không ngờ Hoàng Đào Hoa lại càng kinh ngạc hơn cả cô, nói:
- Đương nhiên là chia lợi nhuận rồi. Anh Lưu có nói rồi, chị có hai trăm ngàn, chiếm một nửa cổ phần.
- Hai trăm ngàn? Hai trăm ngàn nào?
Chu Ngọc Hà hoàn toàn không hiểu gì cả.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vấn đề này, để anh nói kỹ với em sau. Hoa Đào, em cũng đừng vội chia lãi, để quay vòng trong siêu thị, có vốn lưu động dồi dào thì tính chuyện chia lãi cũng không muộn.
- Dạ.
Hoàng Đào Hoa liên tục gật đầu.
Lời nói của anh Lưu cô sẽ phục tùng vô điều kiện, trong lòng chưa bao giờ nghi ngờ.
- Lại là anh!
Chu Ngọc Hà dường như đã hơi rõ, liền hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, có vẻ không vui.
- Được rồi, đừng nóng giận, anh biết rồi…Đi đi, anh mời mọi người ăn cơm. Đào Hoa, có thời gian không? Nếu có thì cùng đi ăn cơm?
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói.
Hoàng Đào Hoa hé môi cười, liên tục lắc đầu, nói:
- Em không đi được đâu, giờ công việc rất bận…
Dù công việc không bận rộn, Hoàng Đào Hoa cũng không đi theo làm bóng đèn được.
Chuyện anh Lưu và chị Ngọc Hà yêu nhau có thích hợp hay không thì Hoàng Đào Hoa không quan tâm. Tóm lại, anh Lưu và chị Ngọc Hà đều là đại ân nhân của cô. Trên thế giới này, họ là người tốt với cô nhất. Cô hy vọng bọn họ cả đời đều hạnh phúc vui vẻ.
Chủ tịch thị xã Lưu cũng không hề để ý đến ánh mắt phẫn nộ của bác sĩ Chu, lập tức kéo cánh tay thon nhỏ của cô, rời khỏi siêu thị, lên xe Audi, đi thẳng đến câu lạc bộ Duy Đức bên sông Sở Giang, đến ngôi biệt thự đã được Lưu Vĩ Hồng bao, gọi điện thoại kêu nhân viên mang đồ ăn đến.
Ngôi biệt thự yên tĩnh, hai người ngồi ăn cơm trên ban công lầu hai, cũng khá lãng mạn.
Chu Ngọc Hà trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nổi giận đùng đùng nói:
- Anh lại làm trò gì sau lưng em vậy?
Món ăn tinh tế đã bày ra trước mặt, nhưng Chu Ngọc Hà không hề muốn đụng đũa.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói:
- Xin em đừng nói những từ khó nghe như vậy. Thật ra mọi chuyện cũng khá đơn giản. Chủ ý của việc mở siêu thị là do anh bày cho Hoàng Đào Hoa. Anh cảm thấy về mặt kinh doanh siêu thị này, cô ấy có khả năng thiên phú, ngành kinh doanh này cô ấy khá thích hợp. Cô ấy không đủ tiền, anh đưa cô ấy hai trăm ngàn xem như gia nhập cổ phần. Chẳng qua tên cổ đông này viết là Chu Ngọc Hà thôi. À, đúng rồi, hợp đồng cũng để ở chỗ Hoàng Đào Hoa, quay lại kêu cô ấy đưa em một bản.
- Anh đừng nói hươu nói vượn nữa. Em hỏi anh, sao anh lại làm như vậy?
Chu Ngọc Hà không cảm kích chút nào, tiếp tục trừng mắt.
Lưu Vĩ Hồng nhún vai, xòe hai tay ra, nói với vẻ vô tội:
- Cái gì mà làm như vậy? Có chuyện gì sai sao? Em không cần tiền của Hoàng Đào Hoa, chẳng lẽ tiền của anh cũng vậy? Em sang năm phải làm tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh đã nghĩ, hoặc là em tiếp tục học bác sĩ chuyên sâu, hoặc là em ra kinh doanh, làm bác sĩ phòng mạch tâm lý. Dù em đi con đường nào, anh cũng không muốn em phải lo đến chuyện tiền bạc.
- Vậy tiền của anh từ đâu mà có?
Chu Ngọc Hà lại tiếp tục hỏi.
Liên quan đến nguồn gốc kinh tế của Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà cũng rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng cũng đã nói qua với cô, đó là do Vân Vũ Thường cấp tiền. Lưu Vĩ Hồng không lấy tiền của Đường Thu Diệp. Điều này chính là khối u trong lòng Chu Ngọc Hà. Cô và Lưu Vĩ Hồng có quan hệ xác thịt, đó là hai bên cùng tình nguyện, nhưng dùng tiền của Vân Vũ Thường thì không tốt lắm.
Chu Ngọc Hà cũng không quan tâm đến chuyện hưởng thụ vật chất. Đối với cô, tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi. Cuộc sống của cô hiện nay khá đơn giản, đến bây giờ, cô cũng không cần tiêu tiền lớn vào nơi nào cả.
- Ngọc Hà, em hiểu lầm rồi. Tiền của anh không thể nói là vợ anh cho, nói nghiêm túc, là anh có cổ phần. Tất cả tiền bạc của anh, anh có toàn quyền quyết định, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Anh thật sự nghĩ như vậy. Em thích hợp với nghiên cứu học vấn, hơn nữa nhất định sẽ có thành tựu khoa học không tồi. Môn khoa học tâm lý này, trong nước ta là một ngành học mới. Muốn thành một giáo sư danh tiếng, em nên xuất ngoại đến các nước phương Tây, học hỏi các giáo sư tâm lý học nổi tiếng thế giới, chuyện này thật sự có lợi cho em. Thế nên anh ủng hộ Đào Hoa mở siêu thị, chủ yếu là giúp cô ấy, nhân tiện giải trừ phiền muộn cho em. Em yên tâm, anh sẽ lấy lại hai trăm ngàn vốn trước, còn tiền lãi mới đưa cho em.
Cái người này luôn có nhiều lý do.
Nhưng cảm giác được yêu thương chiều chuộng này thật là tốt.
Chu Ngọc Hà cắn nhẹ môi, trừng mắt nhìn hắn, cúi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười, bưng bát lên, gắp một đũa thức ăn lớn vào bát, mùi ngon dậy lên.