Quan Gia

Chương 1166: Chương 1166: Chiêu độc cuối cùng đã xuất ra.




Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Vĩ Hồng đúng giờ đi làm ở cục Giám sát.

Dọc đường đi gặp cộng sự ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, mọi người đều vui vẻ chào hỏi Phó cục trưởng Lưu.

Hơn nữa, cũng quả thật có chuyện vui nên cao hứng. Cục sự vụ bên kia đã phát thông báo, qua vài ngày, phòng làm việc mới có thể chính thức bắt đầu dùng, đến lúc đó đoàn người cũng có thể dọn sang văn phòng rộng rãi sáng sủa, không cần phải uất ức ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia “ở nhờ”. Đường đường đơn vị cấp Bộ trưởng, mà ở trong một khu tập thể bốn tầng u ám ẩm thấp như vậy, thật sự không thể nào nói nổi, oan ức chịu không nổi.

Có tin tức khác, vào tháng ba năm tới mời dự họp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nội các Chính phủ có hi vọng chính thức thay tên là ban quản lý giám sát tài sản quốc vụ viện, trở thành cơ cấu trực thuộc nội các Chính phủ. Tuy rằng quyền lực thực tế không tăng lên, nhưng sau khi Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân chính thức thông qua, là danh chính ngôn thuận, dường như lực lượng cũng đầy đủ hơn.

Lưu Vĩ Hồng lúc này không lo nổi việc này, hắn biết sẽ bận rộn.

Vừa mới ngồi xuống văn phòng không lâu, Chánh văn phòng cục Giám sát đồng chí Trịnh Hiểu Yến đẩy cửa đi vào, sa sầm mặt, đem một tập tài liệu đặt trên bàn Lưu Vĩ Hồng, lập tức lui ra phía sau hai bước, hai tay ôm ngực, đứng ở đó, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Phó cục trưởng Lưu, không nói một lời.

Tài liệu mà Trịnh Hiểu Yến đưa tới, đúng là báo cáo tổng kết điều tra nghiên cứu của cục Giám sát ở thành phố Bình Nguyên, và một phần văn kiện theo trình tự đồng ý đưa trình đồng chí lãnh đạo Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thẩm duyệt. Nói như vậy, báo cáo điều tra nghiên cứu quan trọng của cục Giám sát, chắc chắn là phải trình lên đồng chí lãnh đạo chủ yếu Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thẩm duyệt, tuy nhiên dựa theo quy trình, phải được Phó cục trưởng Lưu ký tên đồng ý, đồng chí của văn phòng mới có thể đưa tài liệu lên.

Chủ nhiệm Trịnh chính là người cai quản việc này, chỉ có điều nhìn qua, đồng chí Trịnh Hiểu Yến rất mất hứng, không biết lại có ai chọc Chủ nhiệm Trịnh đây.

- Làm sao thế?

Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.

Trịnh Hiểu Yến hừ lạnh một tiếng, để ý cũng không để ý Phó cục trưởng Lưu. Chánh văn phòng hoành tráng như Trịnh đại tiểu thư đây, cũng hiếm thấy thật.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Lại có ai chọc giận em?

- Anh!

Trịnh đại tiểu thư rốt cục mở miệng nói một câu, chỉ có một chữ.

- Tại sao lại là anh?

Phó cục trưởng Lưu cũng có chút buồn bực, có vẻ trong khoảng thời gian này, Phó cục trưởng Lưu đối với Chủ nhiệm Trịnh rất tốt.

- Phó cục trưởng Lưu, thực rất giỏi. Cũng học người tranh giành tình nhân. Chính anh tranh giành tình nhân thì thôi, dù sao Lưu Nhị Gia loại đức hạnh này, mọi người đều rõ, anh chính là cái loại... Nhưng anh làm gì để lôi cả Hồ Ngạn Bác vào? Giúp người ta nói chuyện tình yêu không được sao? Không ngờ anh có bà xã như vậy, mà còn là người đàn ông ăn mãi không biết no!

Trịnh Hiểu Yến liền vươn ngón tay cái trắng như tuyết, châm chọc nói.

Lưu Vĩ Hồng không tức giận, cười ha hả, đơn giản ném tài liệu xuống cho rảnh tay, dựa vào ghế xoay, trên mặt xẹt qua một tia châm chọc, nói:

- Thật sự làm như vậy ư? Xem ra Toàn Thanh Hoa đã không còn cách, chỉ còn lại thủ đoạn vô lại loại này.

- Thủ đoạn vô lại cũng là thủ đoạn, chỉ cần có thể dùng được, chính là thủ đoạn tốt. Lưu Nhị, anh quả là ngốc. Anh luôn tính kế người ta, không nghĩ tới một ngày kia, cũng sẽ bị người ta tính kế lại? Người khác em không dám nói, ít nhất chú Hồ bên kia, sẽ không cho anh trái cây ăn. Ai bảo anh dạy hư con người ta?

Trịnh Hiểu Yến nói, nét mặt đặc biệt rõ ràng vui sướng khi người gặp họa.

Gọi là chú Hồ, dĩ nhiên chính là Hồ Vĩ Thành trước đó không lâu mới thăng nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cha của Hồ Ngạn Bác, Ủy ban Kỷ luật Trung ương trước mắt thanh thế rất trẻ trung.

Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt nhìn cô ta, cả giận nói:

- Đừng quấy rầy ở đây, anh thật sự phiền!

Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng mặt ngoài điềm tĩnh tự nhiên, kỳ thật hắn thật sự rất phiền. Tối hôm qua Toàn Thanh Hoa náo loạn như vậy, Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác trong đầu như gương sáng, biết đây là Toàn Thanh Hoa và Cổ Hiểu Lượng sắp xếp cho bọn hắn. Nhưng không thể không thừa nhận, rất có trình độ, ứng phó không thỏa đáng, Lưu Vĩ Hồng thật vất vả tạo lập nên danh vọng, thì cuối cùng toàn bộ vẫn không thể xóa bỏ cái danh ăn chơi trác táng!

Loại này, cũng chỉ có thể dùng với Lưu Vĩ Hồng, mà không dám dùng với Lưu Vĩ Đông và Hạ Cạnh Cường.

Bởi vì mấy người đó là “Đứa bé ngoan” từ nhỏ học có tiếng giỏi ưu tú, rất ít cùng con ông cháu cha lăn lộn một chỗ, gần như chưa bao giờ có tin tức tiêu cực gì truyền ra. Cái gọi là “Tranh giành tình nhân”, đổ lên đầu bọn họ, quả thực chính là tự tìm phiền toái.

Lưu Vĩ Đông và Hạ Cạnh Cường sẽ không giải thích nửa câu, ông cụ trong nhà lập tức nhảy ra, chỉnh đốn toàn bộ sự bịa đặt.

Xem ra bên kia cũng có cao nhân, ngang nhiên muốn đem trận đọ sức này từ tầng cao nhất kéo sang thành cấp bậc cực thấp - con ông cháu cha tranh giành tình nhân, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Như thế, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác cho dù thắng, cũng không thể khoe ra, chỉ sẽ trở thành trò cười. Nếu bị đánh bại, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc!

Lưu Nhị lúc này thực gặp được đối thủ!

Trịnh Hiểu Yến cười ha hả, nói:

- Nhị Thiếu gia, anh đuổi em vô dụng, hiện tại, anh có thể đùa giỡn uy phong ở trước mặt Trịnh Hiểu Yến em. Nhưng em nhắc nhở anh, Phó cục trưởng Lưu, anh gặp phải phiền toái, khả năng không chỉ do một Toàn Thanh Hoa...

Trịnh Hiểu Yến nói xong, thả tài liệu xuống trước mặt Lưu Vĩ Hồng miệng lải nhải.

Đây quả thật cũng là một phiền toái rất lớn.

Cái “Tài liệu” đi kèm báo cáo thành phố Bình Nguyên được đưa lên, đặt tới trên bàn Phó thủ tướng Hồng, còn không biết sẽ dẫn tới loại cơn giận lôi đình nào. Không có Phó thủ tướng Hồng ủng hộ, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác muốn bắt Toàn Thanh Hoa, gần như không có khả năng. Hiểu ra cục Giám sát là đơn vị bố trí bên trong bộ phận, không thể xem như chính thức tạo thành bộ phận của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, nói trắng ra một chút, chính là lính của Phó thủ tướng Hồng. Chủ soái giận dữ, phải ngăn chặn chuyện này không cho nhúc nhích, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác thật đúng là muốn nhúc nhích cũng khó.

Cục Giám sát cũng không có quyền xử trí, quyền uy của bọn họ, đều xuất phát từ Phó thủ tướng Hồng và Bộ môn thực quyền nội các Chính phủ toàn lực ủng hộ. Không có thứ đó, cục Giám sát cũng chỉ có thể viết báo cáo điều tra nghiên cứu.

Lưu Vĩ Hồng cầm lấy bút, hí hoáy ký tên mình vào tài liệu, thuận tay đẩy tài liệu về phía trước, lại tựa vào ghế dựa, trừng to mắt, hung tợn nhìn Trịnh Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến lại thản nhiên cười, bước khoan thai ra phía trước, cầm lấy báo cáo, khẽ cười nói:

- Cảm ơn Phó cục trưởng Lưu. Phó cục trưởng Lưu, anh cũng không nên giận, cho dù anh có nhiều oan ức, anh đều có thể tới tìm Trịnh Hiểu Yến em, em cùng anh uống rượu. À mà, đáng tiếc tửu lượng của anh hơi kém chút, bằng không, chúng ta thật có thể trở thành một đôi bạn rượu. Em đánh giá, sau này anh chịu oan khuất là không thể thiếu. Ha hả, da trâu hò hét Lưu Nhị Thiếu gia, cũng có ngày hôm nay!

Não Lưu Vĩ Hồng lập tức phính to từ một ra hai!

Đã là lúc nào rồi, người này còn ở trong này nói mát.

- Nếu anh thắng thì sao?

Ma xui quỷ khiến, Lưu Nhị Ca miệng hung hăng mà nói ra một câu như vậy.

Đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến dừng lại, hai tay ôm tài liệu ở trước ngực, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói rất nghiêm túc:

- Lưu Nhị Thiếu gia, không phải Trịnh Hiểu Yến nói lời thất vọng. Lần này, anh nếu còn có thể thắng, từ nay về sau, Trịnh Hiểu Yến em đối với anh phục sát đất! Em chính là cô bé của Lưu Nhị Ca, anh chỉ đông em không dám đi tây, anh bảo em nằm em tuyệt không dám ngồi, thế nào?

- Nói như vậy, trong mắt em, lúc này anh chắc chắn thua rồi?

- Ừ hừ!

Trịnh Hiểu Yến rất có phong cách tây gật gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng liền cười, từ từ nói:

- Trịnh Đại tiểu thư, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối. Em hãy chuẩn bị sẵn sàng, cả đời ngoan ngoãn làm cô bé của anh đi, xem anh tra tấn em như thế nào! Nói cho em biết, anh là kẻ lòng lang dạ sói.

- Phải không, em còn nhìn không ra, lần này anh có phần thắng gì nào. Lưu Nhị, đừng cố cưỡng, thu tay lại đi. Chỉ cần anh cúi đầu, ngườI hòa giải để em làm, thế nào? Em tin tưởng Toàn Thanh Hoa, Cổ Lão Nhị hai bọn họ, sau lưng còn có vị kia, cũng không muốn tử chiến với anh. Như vậy đối với bọn họ cũng không có gì hay ho.

Trịnh Hiểu Yến không cười, vô cùng thành khẩn nói.

Cho dù là tận tình khuyên bảo, hay là lời nói công kích, đều là vì Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến một lòng yêu người đàn ông này. Hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng bốn bề thọ địch, Trịnh Hiểu Yến rất đau lòng.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Việc này, không có hòa bình, chỉ có chiến tranh!

Trịnh Hiểu Yến lại trừng mắt lên.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, chỉ chỉ cái báo cáo cô ôm ở trước ngực, nói:

- Báo cáo này có thể phát huy tác dụng hay không, mấu chốt ở chỗ, lần này, anh có thể thắng hay không. Anh thắng, báo cáo này còn có tác dụng, nếu bị thua, là thua toàn bộ. Cho nên, không có đường lui!

Trịnh Hiểu Yến lại có chút choáng váng đầu.

Làm sao mà hai sự kiện, lại có thể nhập làm một?

Nói thật, Trịnh Hiểu Yến thực nhìn không ra, hai sự kiện này có liên hệ gì. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh tự nhiên như thế, dường như cũng không giống bộ dáng sẽ thua chắc

Tên da trâu hò hét Lưu Nhị này, rốt cuộc còn có quân bài nào chưa lật?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đừng sững sờ, còn có chuyện gì, nói đi.

Trịnh Hiểu Yến liền không ngại ngần nói:

- Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chính là Bí thư tỉnh Liêu Trung Trịnh Quảng Nghĩa, đang họp ở Bắc Kinh, buổi sáng hôm nay đúng lúc rảnh, nhờ em hỏi Phó cục trưởng Lưu một tiếng, có thời gian đi gặp mặt Bí thư Trịnh hay không.

Lưu Vĩ Hồng trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt với Trịnh Hiểu Yến, vừa là tức giận vừa là buồn cười.

Chuyện quan trọng như vậy, không ngờ đến bây giờ cô mới nói!

Chơi người ta à!

- Sao em không nói sớm?

Phó cục trưởng Lưu hận tới mức ngứa cả răng, tay cũng ngứa, nếu không e ngại là ở văn phòng, Phó cục trưởng Lưu nhất định phải làm chủ nhiệm Trịnh mất mặt, nhất định phải khiến cô nằm không dám ngồi!

Trịnh Hiểu Yến trên mặt hiện lên một nụ cười bỡn cợt, nói:

- Phó cục trưởng Lưu, Bí thư Trịnh hiện giờ ở tại nhà khách Yến Kinh, anh có thể trực tiếp liên hệ Lý Phong, em sẽ không đi cùng anh. Chúc anh may mắn!

Nói xong, Trịnh đại tiểu thư uốn éo eo thân mình, giày da lộp bộp lộp bộp gõ xuống mặt đất, lập tức rời khỏi văn phòng Phó cục trưởng Lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.